Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 56: Cô làm sao còn?
Mà Hạ Nhược Tâm cũng đã mệt ngủ thiếp đi lần nữa.
Anh ngồi dậy, tay đặt ở trên mặt của cô, buổi tối, tôi dẫn cô đi ăn cơm, nhớ phải chờ tôi.
Mà Hạ Nhược Tâm lại vô thức lẩm bẩm một tiếng. Sau đó nặng nề thiếp đi.
Anh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô gái co rụt thân thể trên giường, môi mỏng đột nhiên câu lên một chút, có chút ý lạnh, có thể là có liên quan tới ánh sáng trong phòng.
Anh ngẩng đầu, nhìn thoáng qua ảnh chụp cô dâu treo trên tường, lúc ánh mắt dừng ở trên mặt Hạ Dĩ Hiên, mắt đen nhanh chóng lóe lên thống khổ không dễ thấy được.
Đóng cửa lại, chỉ lưu lại một người phụ nữ đã mệt không cách nào mở hai mắt ra.
Mà hôm nay, tổng giám đốc Sở Luật của tập đoàn Sở Thị, vậy mà lần đầu tiên đến muộn, mà lại đến muộn hơn hai giờ, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
"Ách... Anh họ, vừa nhìn đã biết là anh túng dục quá độ, cẩn thận thận hư, nhớ uống nhiều thuốc. Ví dụ như cái gọi tiên chi."
"Đỗ Tĩnh Đường, câu thử nói thêm một câu đi, thật sự cho rằng tôi không dám động tới cậu?" Sở Luật ngẩng đầu từ đám giấy tờ, giọng bình tĩnh, lại có một loại cảnh cáo cực sâu, tốt nhất hiện tại cậu ta ngậm miệng lại, nếu không, anh không ngại đá cậu ta ra Thái Bình Dương.
"A, anh họ, em không nói, em ngồi im là được, tuyệt đối sẽ không phát ra một tiếng, anh không cần đá em, cái mông soái ca không thể đá: " Đỗ Tĩnh Đường vội vàng ngồi ở một bên, uy hiếp như thế, cậu ta không khỏi xoa mông mình một chút, mỗi lần đều đem chiêu này ra, có xấu hổ hay không?
"Đúng rồi, anh họ, hôm nay qua nhà em đi, mẹ em nói đã rất lâu chưa được gặp anh, nếu anh có rảnh qua nhà em ăn cơm." Đỗ Tĩnh Đường duỗi chân dài của mình, lão nương nhà anh ta thật bất công, mỗi ngày nhớ anh họ, cũng không nhìn một chút ai mới là con của bà, ai mới là miếng thịt rơi từ trên người bà xuống.
Tôi có hạn, Sở Luật nửa ngày mới trả lời một câu, anh chỉ là nhớ tới hứa hẹn với người phụ nữ kia, hôm nào đi.
Đỗ Tĩnh Đường chỉ có thể hơi nhíu mày lại, em đã biết...
Anh ta lấy ra một chồng văn kiện, giao cho Sở Luật: " Anh họ, đây là hợp đồng hôm nay, cái này..."
Trong văn phòng tổng giám đốc yên tĩnh, lúc này thỉnh thoảng truyền tới tiếng lải nhải, chẳng qua, luôn luôn là Đỗ Tĩnh Đường nói, mà Sở Luật nghe, ai bảo Đỗ Tĩnh Đường anh ta làm công, mà Sở Luật lại là ông chủ.
Mà khi Hạ Nhược Tâm tỉnh lại, đã đến trưa rồi, đây là ngày cô ngủ sâu nhất, cũng tỉnh trễ nhất, ngồi dậy, cô cúi đầu xuống, trên thân đều là dấu vết xanh tím, cũng đã biết, cô và Sở Luật xảy ra chuyện gì.
Cô cầm quần áo rơi trên mặt đất, tay đặt ở trên trán của mình, trên mặt trong suốt mơ hồ có chút cười khổ.
Hôm qua sau khi cô rời đi, là anh tìm cô về, có một số việc, cũng không phải cô không có ấn tượng gì, cô chỉ biết người kia là anh, về phần anh nói cái gì, cô đã quên.
Thật không nhớ rõ.
Tại sao anh phải tìm cô, để cho cô tự sinh từ diệt không tốt sao?
Cô không muốn để cho lòng mình có hy vọng xa vời, cuối cùng sẽ chỉ còn tuyệt vọng, ngẩng đầu, trên tường vẫn là ảnh chụp cô dâu chiếm nửa bức tường, cách bọn họ không phải cái gì, mà chính là Hạ Dĩ Hiên, anh nói cô thiếu anh một mạng, thiếu Hạ Dĩ Hiên một cái mạng.
Mà cái mạng này, bọn họ đều để cho nàng trả sao?
Anh ngồi dậy, tay đặt ở trên mặt của cô, buổi tối, tôi dẫn cô đi ăn cơm, nhớ phải chờ tôi.
Mà Hạ Nhược Tâm lại vô thức lẩm bẩm một tiếng. Sau đó nặng nề thiếp đi.
Anh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô gái co rụt thân thể trên giường, môi mỏng đột nhiên câu lên một chút, có chút ý lạnh, có thể là có liên quan tới ánh sáng trong phòng.
Anh ngẩng đầu, nhìn thoáng qua ảnh chụp cô dâu treo trên tường, lúc ánh mắt dừng ở trên mặt Hạ Dĩ Hiên, mắt đen nhanh chóng lóe lên thống khổ không dễ thấy được.
Đóng cửa lại, chỉ lưu lại một người phụ nữ đã mệt không cách nào mở hai mắt ra.
Mà hôm nay, tổng giám đốc Sở Luật của tập đoàn Sở Thị, vậy mà lần đầu tiên đến muộn, mà lại đến muộn hơn hai giờ, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
"Ách... Anh họ, vừa nhìn đã biết là anh túng dục quá độ, cẩn thận thận hư, nhớ uống nhiều thuốc. Ví dụ như cái gọi tiên chi."
"Đỗ Tĩnh Đường, câu thử nói thêm một câu đi, thật sự cho rằng tôi không dám động tới cậu?" Sở Luật ngẩng đầu từ đám giấy tờ, giọng bình tĩnh, lại có một loại cảnh cáo cực sâu, tốt nhất hiện tại cậu ta ngậm miệng lại, nếu không, anh không ngại đá cậu ta ra Thái Bình Dương.
"A, anh họ, em không nói, em ngồi im là được, tuyệt đối sẽ không phát ra một tiếng, anh không cần đá em, cái mông soái ca không thể đá: " Đỗ Tĩnh Đường vội vàng ngồi ở một bên, uy hiếp như thế, cậu ta không khỏi xoa mông mình một chút, mỗi lần đều đem chiêu này ra, có xấu hổ hay không?
"Đúng rồi, anh họ, hôm nay qua nhà em đi, mẹ em nói đã rất lâu chưa được gặp anh, nếu anh có rảnh qua nhà em ăn cơm." Đỗ Tĩnh Đường duỗi chân dài của mình, lão nương nhà anh ta thật bất công, mỗi ngày nhớ anh họ, cũng không nhìn một chút ai mới là con của bà, ai mới là miếng thịt rơi từ trên người bà xuống.
Tôi có hạn, Sở Luật nửa ngày mới trả lời một câu, anh chỉ là nhớ tới hứa hẹn với người phụ nữ kia, hôm nào đi.
Đỗ Tĩnh Đường chỉ có thể hơi nhíu mày lại, em đã biết...
Anh ta lấy ra một chồng văn kiện, giao cho Sở Luật: " Anh họ, đây là hợp đồng hôm nay, cái này..."
Trong văn phòng tổng giám đốc yên tĩnh, lúc này thỉnh thoảng truyền tới tiếng lải nhải, chẳng qua, luôn luôn là Đỗ Tĩnh Đường nói, mà Sở Luật nghe, ai bảo Đỗ Tĩnh Đường anh ta làm công, mà Sở Luật lại là ông chủ.
Mà khi Hạ Nhược Tâm tỉnh lại, đã đến trưa rồi, đây là ngày cô ngủ sâu nhất, cũng tỉnh trễ nhất, ngồi dậy, cô cúi đầu xuống, trên thân đều là dấu vết xanh tím, cũng đã biết, cô và Sở Luật xảy ra chuyện gì.
Cô cầm quần áo rơi trên mặt đất, tay đặt ở trên trán của mình, trên mặt trong suốt mơ hồ có chút cười khổ.
Hôm qua sau khi cô rời đi, là anh tìm cô về, có một số việc, cũng không phải cô không có ấn tượng gì, cô chỉ biết người kia là anh, về phần anh nói cái gì, cô đã quên.
Thật không nhớ rõ.
Tại sao anh phải tìm cô, để cho cô tự sinh từ diệt không tốt sao?
Cô không muốn để cho lòng mình có hy vọng xa vời, cuối cùng sẽ chỉ còn tuyệt vọng, ngẩng đầu, trên tường vẫn là ảnh chụp cô dâu chiếm nửa bức tường, cách bọn họ không phải cái gì, mà chính là Hạ Dĩ Hiên, anh nói cô thiếu anh một mạng, thiếu Hạ Dĩ Hiên một cái mạng.
Mà cái mạng này, bọn họ đều để cho nàng trả sao?
Tác giả :
Hạ Nhiễm Tuyết