Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 417

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 417

Thực ra, Đỗ Tĩnh Đường nhầm rồi, cô chưa bao giờ nợ Sở Luật, chưa bao giờ nợ một điều gì cả, là anh nợ cô, nợ một lời hứa, nợ nhiều lắm, anh sẽ trả lại cho cô, cho dù đánh đổi tất cả, chỉ cần cô mở miệng, bất cứ giá nào anh cũng sẽ trả lại cho cô.

Đỗ Tĩnh Đường kỳ quái nhìn Sở Luật, một lúc lâu sau cũng không biết được anh họ đang nghĩa gì, nhưng ít ra anh có thể tạm yên tâm, từ trước đến nay anh họ của anh là người không nói hai lời, nên có thể bới lo lắng cho người phụ nữ đó, cô ấy vô tội, dù sống hay chết cũng tốt, sẽ không còn bất cứ quan hệ gì với Sở Luật nữa, những ai có dính dáng đến Sở Luật đều bị xui xẻo.

Đỗ Tĩnh Đường vừa rời đi, Sở Luật liền đưa tay vuốt ve tấm bùa hộ mệnh, anh còn phải đưa cho cô vật này, và rất nhiều thứ khác nữa.

Chỉ là, anh muốn tìm kiếm một người phụ nữ đã biến mất 4 năm, đột nhiên xuất hiện chớp nhoáng, rồi lại biến mất tăm mất tích, không phải là chuyện dễ dàng, cuộc sống của anh vẫn tiếp diễn, chỉ là từng ngày trôi qua đều vô cùng thống khổ.

Ngày nào anh cũng gặp ác mộng, ký ức về sự tàn nhẫn, sự máu lạnh vô tình của anh.

Cuối cùng anh cũng hiểu thế nào gọi là hối hận, đã có rất nhiều người nói anh sẽ phải hối hận, chỉ là anh không chịu nghe, bây giờ cuối cùng anh cũng hiểu thế nào là sự hối hận day dứt cả đời.

Uể oải dụi hai mắt, đứng ở cửa phòng làm việc nhìn ra ngoài, cả người đã gầy đi rất nhiều, sự lạnh lùng và xa cách càng dày đặc hơn, không tìm thấy, vẫn không tìm thấy.

Một người đàn ông mặc áo blouse trắng hớt ha hớt hải chạy vào trong phòng.

"Phịch" một tiếng, cửa bị tông mạnh ra, người đàn ông ngồi trong phóng nhíu mày, cái tên này có thể nhẹ nhàng một chút không? Nếu còn có lần sau thì khỏi phải bước chân vào đây nữa!

"À, xin lỗi, tôi quên mất." Người đàn ông mới đến ngượng ngùng gãi đầu.

"Lần sau nhỏ nhẹ một chút, Lâm Tuấn."

"Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý." Lâm Tuấn vội vã gật đầu, "Anh Cao, có phải cô nhóc của anh tới có đúng hay không, nhưng ở đâu nhỉ, là chỗ nào?" anh tìm xung quanh, muốn nhìn thấy hình bóng nhỏ bé kia, đã một tuần anh không được nhìn thấy cô bé, thực sự rất nhớ a.

Thật khó khăn cô bé mới tới, anh lập tức dừng tất cả công việc lại.

"Đến rồi." Cao Dật khẽ gật đầu, "Con bé bị mệt, đang ngủ."

"Tôi đi xem một chút." Cao Dật chưa nói xong, anh ta đã rón rén bước vào, anh Cao, yên tâm, tôi chẳng qua chỉ nhìn cô bé một cái, sẽ không đánh thức cô bé, Cao Dật có hơi sa sầm mặt, Lâm Tuấn vẫn không ngừng ra hiệu bảo đảm.

Cao Dật không biết làm gì ngooài lắc đầu, lại lật giở bệnh án trong tay, là của Tiểu Vũ Điểm, anh mới kiểm tra sức khỏe cho cô bé, với thể trạng của cô bé anh từ trước đến giờ vẫn đặc biệt lưu tâm, cho nên vẫn luôn kiểm tra sức khỏe định kỳ cho cô bé mới yên tâm được, dù sao, không lâu trước đây, cô bé đã bị bệnh nặng, nhưng kết quả kiểm tra bây giờ có thể khiến anh an lòng, cô bé hồi phục rất tốt, hơn nữa còn cao hơn một chút.
4/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại