Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 326
"Đúng vậy nhỉ."
Cao Dật nhè nhẹ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, quả nhiên là có một tí màu sắc rồi.
"Chú dẫn con đi mua kẹo ăn nhé."
Anh ôm lấy Tiểu Vũ Điểm đứng lên, đi ra ngoài.
Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn để anh ôm, đôi chân nho nhỏ lộ ra ngoài, cô bé còn không có đi giày, Cao Dật cúi đầu xuống, sờ lên đôi chân nhỏ trống trơn của Tiểu Vũ Điểm, thoạt nhìn, thuận tiện cũng muốn mua cho cô bé một đôi giày, không thể để chân trần như vậy được.
Đi tới một siêu thị cỡ lớn, Tiểu Vũ Điểm vội vàng đưa bàn tay nhỏ bé che lấy chiếc đầu trọc của mình, cô bé không có mang mũ.
"Tiểu Vũ Điểm rất đáng yêu đấy, không cần che vậy đâu."
Cao Dật kéo xuống bàn tay nhỏ bé xuống, sau đó đưa vào.
Tiểu Vũ Điểm gục đầu nằm ở trên vai anh, nhiều người như vậy, cô bé vẫn còn có chút sợ hãi.
Cao Dật lấy từ trên quầy một chiếc kẹo que, sau đó anh một tay ôm Tiểu Vũ Điểm, một tay tìm được ví tiền của mình, chỉ cần một tay có thể ôm lấy cô bé này rồi.
"Con gái anh xinh xắn quá."
Người bán hàng lấy tiền từ tay Cao Dật, cảm thấy rất yêu mến đứa trẻ trong ngực anh, đứa bé rất đáng yêu, mặc dù là đầu trọc nhưng vẫn rất đáng yêu.
"Cảm ơn."
Cao Dật nói lời cảm tạ, rốt cuộc cũng không nói thêm gì. Anh ôm Tiểu Vũ Điểm đi ra ngoài, sau đó lấy kẹo que từ trong túi áo ra, bóc đi lớp giấy gói bên ngoài rồi đặt trong lòng bàn tay của Tiểu Vũ Điểm.
"Nào, ăn đi."
Nhìn đứa trẻ trước mặt, anh đột nhiên nhớ tới lời của người phụ nữ vừa rồi, con gái, có lẽ nếu có một đứa con gái như vậy, cũng sẽ không tệ đâu nhỉ.
Tiểu Vũ Điểm bắt lấy chiếc kẹo que, sau đó nâng tay lên đem kẹo đặt bên môi Cao Dật.
"Chú, ăn đi."
Chiếc miệng nhỏ nhắn của cô bé cườ nói rất lễ phép.
Cao Dật kéo tay cô bé xuống, dụ dỗ nói:
"Chú mua cho Tiểu Vũ Điểm đấy, vì vậy, chú không ăn đâu, Tiểu Vũ Điểm ăn đi, hơn nữa người lớn không ăn ngọt."
Tiểu Vũ Điểm khó hiểu suy tư về lời nói của anh, người lớn đều không thích ăn ngọt sao?
"Không phải vậy đâu."
Cô bé liếm chiếc kẹo que nói:
"Mẹ thích ăn, mẹ còn có thể biến ra cho Tiểu Vũ Điểm ăn đấy."
Ngón tay Cao Dật hơi nắm cạặt lại hơn một chút.
Chỉ có trẻ con mới tin vào những điều này, cô gái ấy có lẽ còn chưa từng nếm qua kẹo đấy.
Anh lại bế Tiểu Vũ Điểm lên, đi đến một cô ty bách hóa khác, sau đó tìm đến một cửa hàng dành cho trẻ em.
Tiểu Vũ Điểm ngồi trên một chiếc sofa nhỏ, đôi chân thỉnh thoảng đung đưa.
Đôi nhân nhỏ bé trắng nhợt ấy giốn như trong suốt vậy, chỉ có một bàn tay còn cầm lấy kẹo que, không ngừng ăn.
"Tiên sinh, đây là hàng mới về của tiệm chúng tôi, đây là sản phẩm mới của Ý, toàn bộ đều làm từ da bò mềm mại, làm cho trẻ em mang vào cảm thấy rất thoải mái."
Người bán hàng thỉnh thoảng giới thiệu, mà tay của cô cũng lấy lên một đôi giày.
Cao Dật nhận lấy, một đôi giày da màu hồng nhạt rất đáng yêu, phía trên còn có một chiếc nơ bướm rất xinh xắn.
Được rồi, lấy cái này, chỉ cần cô bé mặc thoải mái là được rồi, anh không quan tâm đến giá cả.
"Được, để tôi cho cô bé thử xem."
Cô gái trẻ tuổi ngồi xổm xuống, đây chỉ mà một đôi giày nhỏ, thế nhưng lại rất đắt tiền, có thể bán đi một đôi thì tiền thưởng tháng này của cô sẽ được tăng lên nhiều rồi.
Chỉ là, Tiểu Vũ Điểm sống chết cũng không cho cô gái thử giày giúp mình, bàn chân nhỏ nhắn của cô bé cứ co quắp lại, sau đó nhảy xuống khỏi ghế sofa, chân trần chạy đến bên Cao Dật, ôm chặt lấy hai chân của anh.
Không được đụng vào chân cô bé, cô bé không thích.
Cao Dật nhè nhẹ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, quả nhiên là có một tí màu sắc rồi.
"Chú dẫn con đi mua kẹo ăn nhé."
Anh ôm lấy Tiểu Vũ Điểm đứng lên, đi ra ngoài.
Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn để anh ôm, đôi chân nho nhỏ lộ ra ngoài, cô bé còn không có đi giày, Cao Dật cúi đầu xuống, sờ lên đôi chân nhỏ trống trơn của Tiểu Vũ Điểm, thoạt nhìn, thuận tiện cũng muốn mua cho cô bé một đôi giày, không thể để chân trần như vậy được.
Đi tới một siêu thị cỡ lớn, Tiểu Vũ Điểm vội vàng đưa bàn tay nhỏ bé che lấy chiếc đầu trọc của mình, cô bé không có mang mũ.
"Tiểu Vũ Điểm rất đáng yêu đấy, không cần che vậy đâu."
Cao Dật kéo xuống bàn tay nhỏ bé xuống, sau đó đưa vào.
Tiểu Vũ Điểm gục đầu nằm ở trên vai anh, nhiều người như vậy, cô bé vẫn còn có chút sợ hãi.
Cao Dật lấy từ trên quầy một chiếc kẹo que, sau đó anh một tay ôm Tiểu Vũ Điểm, một tay tìm được ví tiền của mình, chỉ cần một tay có thể ôm lấy cô bé này rồi.
"Con gái anh xinh xắn quá."
Người bán hàng lấy tiền từ tay Cao Dật, cảm thấy rất yêu mến đứa trẻ trong ngực anh, đứa bé rất đáng yêu, mặc dù là đầu trọc nhưng vẫn rất đáng yêu.
"Cảm ơn."
Cao Dật nói lời cảm tạ, rốt cuộc cũng không nói thêm gì. Anh ôm Tiểu Vũ Điểm đi ra ngoài, sau đó lấy kẹo que từ trong túi áo ra, bóc đi lớp giấy gói bên ngoài rồi đặt trong lòng bàn tay của Tiểu Vũ Điểm.
"Nào, ăn đi."
Nhìn đứa trẻ trước mặt, anh đột nhiên nhớ tới lời của người phụ nữ vừa rồi, con gái, có lẽ nếu có một đứa con gái như vậy, cũng sẽ không tệ đâu nhỉ.
Tiểu Vũ Điểm bắt lấy chiếc kẹo que, sau đó nâng tay lên đem kẹo đặt bên môi Cao Dật.
"Chú, ăn đi."
Chiếc miệng nhỏ nhắn của cô bé cườ nói rất lễ phép.
Cao Dật kéo tay cô bé xuống, dụ dỗ nói:
"Chú mua cho Tiểu Vũ Điểm đấy, vì vậy, chú không ăn đâu, Tiểu Vũ Điểm ăn đi, hơn nữa người lớn không ăn ngọt."
Tiểu Vũ Điểm khó hiểu suy tư về lời nói của anh, người lớn đều không thích ăn ngọt sao?
"Không phải vậy đâu."
Cô bé liếm chiếc kẹo que nói:
"Mẹ thích ăn, mẹ còn có thể biến ra cho Tiểu Vũ Điểm ăn đấy."
Ngón tay Cao Dật hơi nắm cạặt lại hơn một chút.
Chỉ có trẻ con mới tin vào những điều này, cô gái ấy có lẽ còn chưa từng nếm qua kẹo đấy.
Anh lại bế Tiểu Vũ Điểm lên, đi đến một cô ty bách hóa khác, sau đó tìm đến một cửa hàng dành cho trẻ em.
Tiểu Vũ Điểm ngồi trên một chiếc sofa nhỏ, đôi chân thỉnh thoảng đung đưa.
Đôi nhân nhỏ bé trắng nhợt ấy giốn như trong suốt vậy, chỉ có một bàn tay còn cầm lấy kẹo que, không ngừng ăn.
"Tiên sinh, đây là hàng mới về của tiệm chúng tôi, đây là sản phẩm mới của Ý, toàn bộ đều làm từ da bò mềm mại, làm cho trẻ em mang vào cảm thấy rất thoải mái."
Người bán hàng thỉnh thoảng giới thiệu, mà tay của cô cũng lấy lên một đôi giày.
Cao Dật nhận lấy, một đôi giày da màu hồng nhạt rất đáng yêu, phía trên còn có một chiếc nơ bướm rất xinh xắn.
Được rồi, lấy cái này, chỉ cần cô bé mặc thoải mái là được rồi, anh không quan tâm đến giá cả.
"Được, để tôi cho cô bé thử xem."
Cô gái trẻ tuổi ngồi xổm xuống, đây chỉ mà một đôi giày nhỏ, thế nhưng lại rất đắt tiền, có thể bán đi một đôi thì tiền thưởng tháng này của cô sẽ được tăng lên nhiều rồi.
Chỉ là, Tiểu Vũ Điểm sống chết cũng không cho cô gái thử giày giúp mình, bàn chân nhỏ nhắn của cô bé cứ co quắp lại, sau đó nhảy xuống khỏi ghế sofa, chân trần chạy đến bên Cao Dật, ôm chặt lấy hai chân của anh.
Không được đụng vào chân cô bé, cô bé không thích.
Tác giả :
Hạ Nhiễm Tuyết