Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 324
"Tôi cho tới bây giờ cũng không biết nước mắt phự nữ lại nhiều như vậy đấy."
Trên tay Cao Dật dính lấy nước mắt của Hạ Nhược Tâm, nhưng mà cô gái này lại khôg có ý định dừng lại, không phải cô ấy muốn nhấn chìm cả cái phòng bệnh này đấy chứ?
Hạ Nhược Tâm không ngừng nghẹn ngào, không phải, không phải, là cô nhịn không được, thật là nhịn không được.
"Được rồi, tôi không trách cô nữa, cô không cần phải vậy đâu, bằng không thì người khác sẽ nghĩ tôi bắt nạt cô đấy, làm cho một cô gái khóc thê thảm như vậy."
Tay Cao Dật vuốt lấy khuôn mặt của cô nói:
"Cô biết không? Cô gầy quá, chắc đã vất vả lắm phải không?"
Lần đầu tiên có người quan tâm cô như vậy, hỏi cô có đau không, có mệt không? Cho tới nay đều một mình cô đối mặt với tất cả, chịu đựng tất cả.
Không có người quan tâm, không có người đau lòng.
"Được rồi, đừng khóc nữa, về sau cứ để tôi lo liệu."
Tay Cao Dật buông xuống, sau đó trượt xuống bờ vai gầy gò trơ xương của cô.
Cô rất gầy.
Thân thể như vậy, chắc đã phải chịu đựng đến cực hạn rồi.
"Có tôi ở đây, không có chuyện gì đâu."
Anh siết chặt bàn tay, chỉ theo bản năng ôm lấy thân thể gầy gò đó, thực xin lỗi, là tôi đã tới chậm.
Anh nói xin lỗi, nếu như anh vẫn luôn ở trong nước, có lẽ Tiểu Vũ Điểm đã sớm khỏe mạnh rồi, mà cô cũng không cần phải chịu đựng nhiều đau khổ như vậy.
Hạ Nhược Tâm lắc đầu, không phải, không phải, chỉ là, cô cảm giác như là có cái gì đang cắm trong cổ họng mình, khiến cho cô không thể nào thốt ra điều gì.
"Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi, không cần nói gì thêm nữa, cô chỉ cần biết rằng tôi sẽ cứu con bé, về sau tất cả cứ giao cho tôi."
Anh than thở, cũng là an ủi, một cô gái thuần khiết như vậy, cô đang suy nghĩ gì, tại sao anh lại có thể không hiểu được chứ.
"Cảm ơn."
Hạ Nhược Tâm gật đầu một cái, sau đó duỗi tay của mình ra đặt ở ngang hông của anh:
"Tôi có thể tựa vào anh một lúc được không? Chỉ cần một lúc thôi."
Cao Dật nhẹ nhàng vỗ lên mặt cô, cô gái, cô không biết rằng như vậy chính là tôi được lợi hay sao? Tuy nói như vậy, nhưng mà, tay của anh cũng tự động vòng qua lưng Hạ Nhược Tâm, để toàn bộ người cô ngả vào lòng anh.
Một cô gái yếu đuối như vậy, vốn không thể chịu đựng được những việc như vậy, những thứ này đều phải là do đàn ông gánh vác, nếu như, người khác không muốn vì cô mà làm, vậy cứ để cho anh.
Có một số việc anh không thể nào buông bỏ, ví dụ như cô, bây giờ anh cũng không cách nào bỏ rơi được.
"Cô gắng nghỉ ngơi một chút đi, không cần phải căng thẳng như vậy đâu, cô xem tôi đã đến đây rồi, cô có thể giao tất cả mọi việc cho tôi, tôi có thể gánh vác tất cả cho cô, hãy nhớ là tất cả đấy."
Anh nói rồi vươn tay vuốt tóc Hạ Nhược Tâm, chỉ là, ngón tay của anh cong lại, cảm thấy có chút điều gì không đúng.
Hạ Nhược Tâm thấy dáng vẻ nghi hoặc của anh, bèn thò tay lấy tóc giả xuống, lộ ra chiếc đầu trọc giống như Tiểu Vũ Điểm, hai mẹ con quả thực rất giống nhau.
"Nhìn rất đẹp."
Cao Dật cười dịu dàng, không có chút lạnh lùng nào như anh trước đây, chỉ có sự dịu dàng mà thôi.
Hạ Nhược Tâm cũng phát hiện cái gì, thì ra hai người bọn họ đang thân mật ôm lấy nhau, mà tay cô vẫn luôn là đặt tyển lưng người ta, thậm chí là, không muốn buông ra, thên thể người đàn ông này thật sự thật ấm áp, có thể khiến cho trái tim lạnh lẽo như đã chết của cô, có thể lần nữa sống lại.
Cô hơi hơi vùng vẫy một ít, nhưng mà Cao Dật lại ôm chặt hơn.
Trên tay Cao Dật dính lấy nước mắt của Hạ Nhược Tâm, nhưng mà cô gái này lại khôg có ý định dừng lại, không phải cô ấy muốn nhấn chìm cả cái phòng bệnh này đấy chứ?
Hạ Nhược Tâm không ngừng nghẹn ngào, không phải, không phải, là cô nhịn không được, thật là nhịn không được.
"Được rồi, tôi không trách cô nữa, cô không cần phải vậy đâu, bằng không thì người khác sẽ nghĩ tôi bắt nạt cô đấy, làm cho một cô gái khóc thê thảm như vậy."
Tay Cao Dật vuốt lấy khuôn mặt của cô nói:
"Cô biết không? Cô gầy quá, chắc đã vất vả lắm phải không?"
Lần đầu tiên có người quan tâm cô như vậy, hỏi cô có đau không, có mệt không? Cho tới nay đều một mình cô đối mặt với tất cả, chịu đựng tất cả.
Không có người quan tâm, không có người đau lòng.
"Được rồi, đừng khóc nữa, về sau cứ để tôi lo liệu."
Tay Cao Dật buông xuống, sau đó trượt xuống bờ vai gầy gò trơ xương của cô.
Cô rất gầy.
Thân thể như vậy, chắc đã phải chịu đựng đến cực hạn rồi.
"Có tôi ở đây, không có chuyện gì đâu."
Anh siết chặt bàn tay, chỉ theo bản năng ôm lấy thân thể gầy gò đó, thực xin lỗi, là tôi đã tới chậm.
Anh nói xin lỗi, nếu như anh vẫn luôn ở trong nước, có lẽ Tiểu Vũ Điểm đã sớm khỏe mạnh rồi, mà cô cũng không cần phải chịu đựng nhiều đau khổ như vậy.
Hạ Nhược Tâm lắc đầu, không phải, không phải, chỉ là, cô cảm giác như là có cái gì đang cắm trong cổ họng mình, khiến cho cô không thể nào thốt ra điều gì.
"Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi, không cần nói gì thêm nữa, cô chỉ cần biết rằng tôi sẽ cứu con bé, về sau tất cả cứ giao cho tôi."
Anh than thở, cũng là an ủi, một cô gái thuần khiết như vậy, cô đang suy nghĩ gì, tại sao anh lại có thể không hiểu được chứ.
"Cảm ơn."
Hạ Nhược Tâm gật đầu một cái, sau đó duỗi tay của mình ra đặt ở ngang hông của anh:
"Tôi có thể tựa vào anh một lúc được không? Chỉ cần một lúc thôi."
Cao Dật nhẹ nhàng vỗ lên mặt cô, cô gái, cô không biết rằng như vậy chính là tôi được lợi hay sao? Tuy nói như vậy, nhưng mà, tay của anh cũng tự động vòng qua lưng Hạ Nhược Tâm, để toàn bộ người cô ngả vào lòng anh.
Một cô gái yếu đuối như vậy, vốn không thể chịu đựng được những việc như vậy, những thứ này đều phải là do đàn ông gánh vác, nếu như, người khác không muốn vì cô mà làm, vậy cứ để cho anh.
Có một số việc anh không thể nào buông bỏ, ví dụ như cô, bây giờ anh cũng không cách nào bỏ rơi được.
"Cô gắng nghỉ ngơi một chút đi, không cần phải căng thẳng như vậy đâu, cô xem tôi đã đến đây rồi, cô có thể giao tất cả mọi việc cho tôi, tôi có thể gánh vác tất cả cho cô, hãy nhớ là tất cả đấy."
Anh nói rồi vươn tay vuốt tóc Hạ Nhược Tâm, chỉ là, ngón tay của anh cong lại, cảm thấy có chút điều gì không đúng.
Hạ Nhược Tâm thấy dáng vẻ nghi hoặc của anh, bèn thò tay lấy tóc giả xuống, lộ ra chiếc đầu trọc giống như Tiểu Vũ Điểm, hai mẹ con quả thực rất giống nhau.
"Nhìn rất đẹp."
Cao Dật cười dịu dàng, không có chút lạnh lùng nào như anh trước đây, chỉ có sự dịu dàng mà thôi.
Hạ Nhược Tâm cũng phát hiện cái gì, thì ra hai người bọn họ đang thân mật ôm lấy nhau, mà tay cô vẫn luôn là đặt tyển lưng người ta, thậm chí là, không muốn buông ra, thên thể người đàn ông này thật sự thật ấm áp, có thể khiến cho trái tim lạnh lẽo như đã chết của cô, có thể lần nữa sống lại.
Cô hơi hơi vùng vẫy một ít, nhưng mà Cao Dật lại ôm chặt hơn.
Tác giả :
Hạ Nhiễm Tuyết