Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 253: Rất nhanh sẽ có
Edit: Nấm
Mà khuôn mặt Sở Luật vô cùng thâm trầm, khóe môi hơi giật giật, tựa hồ nói ra hai chữ.
Ngu ngốc!
Đỗ Tĩnh Đường thấy Sở Luật không có chú ý đến bộ dáng của anh, bèn sờ sờ cái mũi của mình một chút, lại nhìn nhìn vào máy tính kia, cuối cùng đành phải cười gượng một tiếng, chuẩn bị rời đi, “Được rồi, anh họ, em không quấy rầy anh nữa, Em cũng có rất nhiều công việc cần làm, cho nên, em ra ngoài trước."
Mà Sở Luật vẫn tiếp tục coi anh thành không khí, anh chẹp miệng một cái, tự mình đi ra ngoài.
“Cả ngày âm dương quái khí, không biết suy nghĩ cái gì? Đúng là quái đản."
Mà sau khi Đỗ Tĩnh Đường đi ra ngoài, Sở Luật cũng dừng công việc trong tay, duỗi tay cầm lấy phong thư vẫn đang bày trên bàn máy tính, lại lần nữa lật xem một chút, anh mấp máy môi cực nhanh, một đứa trẻ ba tuổi sao có thể bệnh nặng đến như vậy, anh nhìn địa chỉ ghi trên giấy, hơn nữa rất khéo là, đứa nhỏ này cách anh rất gần, có lẽ anh có thể đi xem một chút.
Đặt lá thư trong tay xuống, anh dựa lưng vào ghế, tay đặt ở mi tâm, nhẹ nhàng xoa một chút, anh mở cặp mắt đen sắc bén vô cùng ra, lúc này, lại xuất hiện một ít tơ máu.
Anh gần như là cả đêm chưa ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại, là hình ảnh của người phụ nữ kia liền giống như ma chú, không ngừng xuất hiện trong đầu anh, quẩn quanh, từng chuyện từng chuyện xảy ra đêm hôm ấy, đã bốn năm mà vẫn vô cùng rõ ràng.
Mà anh, từ trước đến nay đều chưa từng quên.
hả tay xuống, anh lại nhắm hai mắt lại, dường như hôm nay anh, đột nhiên cảm thấy bản thân rất mệt, rất mệt.
Lý Mạn Ny không coi ai ra gì mở cửa văn phòng của Sở Luật ra, trên tay bưng một ly cà phê bước vào, cô đặt cà phê ở trên bàn, sau đó mới đứng sang một bên, mà người đàn ông đang nhắm chặt hai mắt kia vẫn không có ý định mở mắt ra.
“Luật, em đã pha cà phê," Cô cố làm cho nét mặt của mình biểu lộ một chút ý cười, kỳ thật, một chút cô cũng không muốn cười, không biết anh phiền não cái gì, cũng không nói cho cô biết, mà cô nghĩ như thế nào cũng không đoán được, cái này làm cho cô có một loại cảm giác thất bại không nói nên lời.
“Ừ……" Sở Luật mở hai mắt, duỗi tay bưng ly cà phê kia lên, có lẽ, hiện tại cái anh cần nhất chính là cái này.
Anh uống một ngụm, khẽ nhíu mày, sao mà càng ngày càng đắng thế này, nhưng mà, anh vẫn cứ uống hết ly cà phê kia, vốn trong miệng chỉ có vị đắng nhàn nhạt, giờ càng trở nên đậm hơn.
Tầm mắt của anh dừng ở trên bụng nhỏ của Lý Mạn Ny, đôi mắt đen híp lại có chút tìm tòi nghiên cứu.
Lý Mạn Ny hơi hơi sửng sốt, sau đó ngượng ngùng cười một chút, Luật, em còn chưa có, giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ, thậm chí có chút bối rối, cô cũng muốn sớm một chút, nhưng mà lại cố tình là cái gì cũng không có.
Sở Luật đứng lên, đi tới bên người Lý Mạn Ny, ôm eo cô, kéo cô vào trong ngực mình.
“Không cần phải gấp gáp, rất nhanh sẽ có," anh tin tưởng năng lực của Sở Luật anh, sẽ làm cho vợ mình có đứa con của bọn họ, chỉ là, anh cúi đầu nhẹ vỗ về mái tóc đen bóng của Lý Mạn Ny, không rõ vì nguyên nhân gì mà trong mắt lại hiện lên một chút áy náy nhàn nhạt.
Chỉ là bởi vì, anh đi trật đường, đã xảy ra quan hệ với người phụ nữ khác, hơn nữa người phụ nữ kia không phải ai khác, mà là vợ trước của anh. Nhưng mà, anh không hề hối hận, một chút cũng không có, người phụ nữ kia tra tấn anh bốn năm, sao anh lại có thể dễ dàng buông tha cho cô, từ trước đến nay anh đều là người có thù tất báo, đặc biệt là hận ý tích lũy suốt bốn năm qua, anh đều sẽ trả lại toàn bộ cho cô.
Mà khuôn mặt Sở Luật vô cùng thâm trầm, khóe môi hơi giật giật, tựa hồ nói ra hai chữ.
Ngu ngốc!
Đỗ Tĩnh Đường thấy Sở Luật không có chú ý đến bộ dáng của anh, bèn sờ sờ cái mũi của mình một chút, lại nhìn nhìn vào máy tính kia, cuối cùng đành phải cười gượng một tiếng, chuẩn bị rời đi, “Được rồi, anh họ, em không quấy rầy anh nữa, Em cũng có rất nhiều công việc cần làm, cho nên, em ra ngoài trước."
Mà Sở Luật vẫn tiếp tục coi anh thành không khí, anh chẹp miệng một cái, tự mình đi ra ngoài.
“Cả ngày âm dương quái khí, không biết suy nghĩ cái gì? Đúng là quái đản."
Mà sau khi Đỗ Tĩnh Đường đi ra ngoài, Sở Luật cũng dừng công việc trong tay, duỗi tay cầm lấy phong thư vẫn đang bày trên bàn máy tính, lại lần nữa lật xem một chút, anh mấp máy môi cực nhanh, một đứa trẻ ba tuổi sao có thể bệnh nặng đến như vậy, anh nhìn địa chỉ ghi trên giấy, hơn nữa rất khéo là, đứa nhỏ này cách anh rất gần, có lẽ anh có thể đi xem một chút.
Đặt lá thư trong tay xuống, anh dựa lưng vào ghế, tay đặt ở mi tâm, nhẹ nhàng xoa một chút, anh mở cặp mắt đen sắc bén vô cùng ra, lúc này, lại xuất hiện một ít tơ máu.
Anh gần như là cả đêm chưa ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại, là hình ảnh của người phụ nữ kia liền giống như ma chú, không ngừng xuất hiện trong đầu anh, quẩn quanh, từng chuyện từng chuyện xảy ra đêm hôm ấy, đã bốn năm mà vẫn vô cùng rõ ràng.
Mà anh, từ trước đến nay đều chưa từng quên.
hả tay xuống, anh lại nhắm hai mắt lại, dường như hôm nay anh, đột nhiên cảm thấy bản thân rất mệt, rất mệt.
Lý Mạn Ny không coi ai ra gì mở cửa văn phòng của Sở Luật ra, trên tay bưng một ly cà phê bước vào, cô đặt cà phê ở trên bàn, sau đó mới đứng sang một bên, mà người đàn ông đang nhắm chặt hai mắt kia vẫn không có ý định mở mắt ra.
“Luật, em đã pha cà phê," Cô cố làm cho nét mặt của mình biểu lộ một chút ý cười, kỳ thật, một chút cô cũng không muốn cười, không biết anh phiền não cái gì, cũng không nói cho cô biết, mà cô nghĩ như thế nào cũng không đoán được, cái này làm cho cô có một loại cảm giác thất bại không nói nên lời.
“Ừ……" Sở Luật mở hai mắt, duỗi tay bưng ly cà phê kia lên, có lẽ, hiện tại cái anh cần nhất chính là cái này.
Anh uống một ngụm, khẽ nhíu mày, sao mà càng ngày càng đắng thế này, nhưng mà, anh vẫn cứ uống hết ly cà phê kia, vốn trong miệng chỉ có vị đắng nhàn nhạt, giờ càng trở nên đậm hơn.
Tầm mắt của anh dừng ở trên bụng nhỏ của Lý Mạn Ny, đôi mắt đen híp lại có chút tìm tòi nghiên cứu.
Lý Mạn Ny hơi hơi sửng sốt, sau đó ngượng ngùng cười một chút, Luật, em còn chưa có, giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ, thậm chí có chút bối rối, cô cũng muốn sớm một chút, nhưng mà lại cố tình là cái gì cũng không có.
Sở Luật đứng lên, đi tới bên người Lý Mạn Ny, ôm eo cô, kéo cô vào trong ngực mình.
“Không cần phải gấp gáp, rất nhanh sẽ có," anh tin tưởng năng lực của Sở Luật anh, sẽ làm cho vợ mình có đứa con của bọn họ, chỉ là, anh cúi đầu nhẹ vỗ về mái tóc đen bóng của Lý Mạn Ny, không rõ vì nguyên nhân gì mà trong mắt lại hiện lên một chút áy náy nhàn nhạt.
Chỉ là bởi vì, anh đi trật đường, đã xảy ra quan hệ với người phụ nữ khác, hơn nữa người phụ nữ kia không phải ai khác, mà là vợ trước của anh. Nhưng mà, anh không hề hối hận, một chút cũng không có, người phụ nữ kia tra tấn anh bốn năm, sao anh lại có thể dễ dàng buông tha cho cô, từ trước đến nay anh đều là người có thù tất báo, đặc biệt là hận ý tích lũy suốt bốn năm qua, anh đều sẽ trả lại toàn bộ cho cô.
Tác giả :
Hạ Nhiễm Tuyết