Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 251: Là may mắn sao?
Edit: Nấm
“Bác sĩ, ý của ông là, Tiểu Vũ Điểm có thể phẫu thuật, con bé sẽ không chết, sẽ không rời khỏi tôi?" Cô nói năng hơi lộn xộn hỏi, bác sĩ không ngừng gật đầu, đứa nhỏ này thật sự có thể nói là trong cái rủi lại có cái may, vậy mà có đến hai mẫu tủy hiến là phù hợp, đúng là chuyện vô cùng hiếm gặp, muốn có tủy thích hợp, có khcosngay cả cha ruột, anh em ruột cũng đều không thể phù hợp, không thể tưởng tượng được ở trên đời này, lại có đến hai người.
“Căn cứ vào tư liệu nói, hai người kia một người hiện tại hẳn là ở nước ngoài, chúng tôi tạm thời không thể liên lạc được với anh ta, mà một cái khác, chúng tôi đã có thông tin chính xác, vừa khéo là, anh lại chính là người thành phố này, tin rằng rất nhanh chúng tôi sẽ có thể phẫu thuật cho Tiểu Vũ Điểm, cháu bé cũng có thể bớt được khổ sở."
Mà về sau bác sĩ nói cái gì, Hạ Nhược Tâm thật sự đều không nghe vào tai, cô chỉ biết, Tiểu Vũ Điểm được cứu rồi, được cứu rồi, đó là một loại vui mừng như điên không thể miêu tả, cho dù là hiện tại muốn cô lập tức chết đi, cô cũng nguyện ý.
Cô đi ra ngoài, tay lại che lên hai mắt của mình, cô khóc, cô dựa lưng vào tường, chậm rãi trượt xuống, Tiểu Vũ Điểm của cô không cần phải chết, không cần phải chết nữa.
Thời điểm bị Sở Luật tra tấn như vậy, cô đều chưa từng khóc thương tâm như này, nhưng mà, bây giờ cô khóc, lớn tiếng khóc không quan tâm đến bất kể điều gì xung quanh, cô có thể chống chịu ít nhiều, có thể gánh vác ít nhiều, cho tới hôm nay, áp lực trên người cô đã nhiều như vậy, đã ép cô đến không thể thở nổi nữa.
“Mẹ……" Một giọng nói nho nhỏ vang lên, Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, thấy được đôi mắt hồng hồng của con gái.
“Mẹ, không khóc, không khóc……" Một đôi tay nhỏ có chút vụng về lau nước mắt trên mặt Hạ Nhược Tâm.
“Có phải mẹ bị đau hay không, Tiểu Vũ Điểm thổi phù phù thì không đau nữa nhé." Trên hàng mi dài xinh đẹp của Tiểu Vũ Điểm, rất nhanh đã rơi xuống hai hàng nước mắt, rõ ràng là Hạ Nhược Tâm khóc, nhưng dường như con bé còn khóc thương tâm hơn cả Hạ Nhược Tâm, còn tội nghiệp hơn nữa.
Hạ Nhược Tâm ôm con gái vào lòng, nhẹ nhàng vỗ bả vai nho nhỏ thỉnh thoảng vẫn run rẩy của con bé, “Tiểu Vũ Điểm, mẹ không khóc, cho nên Tiểu Vũ Điểm cũng đừng khóc, khóc sẽ không xinh đẹp, chúng ta đều không khóc, đều phải cười mà sống, được không?"
Tiểu Vũ Điểm cái hiểu cái không gật đầu một cái, ôm chặt lấy cổ Hạ Nhược Tâm, con bé hơi hơi chớp đôi mắt một chút, tuổi tác con bé vẫn còn nhỏ, sao có thể hiểu rõ được cái gì?
Cô bé lại dựa vào trong lòng ngực Hạ Nhược Tâm, ôm siết lấy cô như đang ôm con búp bê yêu thích mãi không rời tay.
Ánh mặt trời bên ngoài không tính là sáng chói, nhưng xuyên thấu qua thủy tinh khúc xạ, dường như trở nên ấm hơn vài phần.
Mà ánh mặt trời cũng đồng thời chiếu vào khắp mười tám tầng của một tòa nhà cao ốc, phản xạ lại ánh sáng lấp lánh sắc màu.
Lúc này, cửa mở ra, nữ thư ký lâu năm đi vào, sau đó đặt phong thư trên tay vào trước mặt người đàn ông đang xem tài liệu bên trong.
“Tổng giám đốc, đây là thư chuyển phát quốc tế của ngài." Thư ký nói xong, thấy người đàn ông chỉ thoáng liếc đến tay mình, lúc này mới đi ra ngoài.
Cửa lại được đóng lại lần nữa, chỉ thỉnh thoảng có âm thanh người đàn ông gõ ngón tay trên bàn phím, mãi lâu sau, cửa lại bị mở ra lần nữa, anh vẫn không ngẩng đầu, bởi vì, hôm nay anh rất bận, vội vàng không muốn nói chuyện, cũng không muốn quan tâm đến bất kỳ ai.
“Bác sĩ, ý của ông là, Tiểu Vũ Điểm có thể phẫu thuật, con bé sẽ không chết, sẽ không rời khỏi tôi?" Cô nói năng hơi lộn xộn hỏi, bác sĩ không ngừng gật đầu, đứa nhỏ này thật sự có thể nói là trong cái rủi lại có cái may, vậy mà có đến hai mẫu tủy hiến là phù hợp, đúng là chuyện vô cùng hiếm gặp, muốn có tủy thích hợp, có khcosngay cả cha ruột, anh em ruột cũng đều không thể phù hợp, không thể tưởng tượng được ở trên đời này, lại có đến hai người.
“Căn cứ vào tư liệu nói, hai người kia một người hiện tại hẳn là ở nước ngoài, chúng tôi tạm thời không thể liên lạc được với anh ta, mà một cái khác, chúng tôi đã có thông tin chính xác, vừa khéo là, anh lại chính là người thành phố này, tin rằng rất nhanh chúng tôi sẽ có thể phẫu thuật cho Tiểu Vũ Điểm, cháu bé cũng có thể bớt được khổ sở."
Mà về sau bác sĩ nói cái gì, Hạ Nhược Tâm thật sự đều không nghe vào tai, cô chỉ biết, Tiểu Vũ Điểm được cứu rồi, được cứu rồi, đó là một loại vui mừng như điên không thể miêu tả, cho dù là hiện tại muốn cô lập tức chết đi, cô cũng nguyện ý.
Cô đi ra ngoài, tay lại che lên hai mắt của mình, cô khóc, cô dựa lưng vào tường, chậm rãi trượt xuống, Tiểu Vũ Điểm của cô không cần phải chết, không cần phải chết nữa.
Thời điểm bị Sở Luật tra tấn như vậy, cô đều chưa từng khóc thương tâm như này, nhưng mà, bây giờ cô khóc, lớn tiếng khóc không quan tâm đến bất kể điều gì xung quanh, cô có thể chống chịu ít nhiều, có thể gánh vác ít nhiều, cho tới hôm nay, áp lực trên người cô đã nhiều như vậy, đã ép cô đến không thể thở nổi nữa.
“Mẹ……" Một giọng nói nho nhỏ vang lên, Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, thấy được đôi mắt hồng hồng của con gái.
“Mẹ, không khóc, không khóc……" Một đôi tay nhỏ có chút vụng về lau nước mắt trên mặt Hạ Nhược Tâm.
“Có phải mẹ bị đau hay không, Tiểu Vũ Điểm thổi phù phù thì không đau nữa nhé." Trên hàng mi dài xinh đẹp của Tiểu Vũ Điểm, rất nhanh đã rơi xuống hai hàng nước mắt, rõ ràng là Hạ Nhược Tâm khóc, nhưng dường như con bé còn khóc thương tâm hơn cả Hạ Nhược Tâm, còn tội nghiệp hơn nữa.
Hạ Nhược Tâm ôm con gái vào lòng, nhẹ nhàng vỗ bả vai nho nhỏ thỉnh thoảng vẫn run rẩy của con bé, “Tiểu Vũ Điểm, mẹ không khóc, cho nên Tiểu Vũ Điểm cũng đừng khóc, khóc sẽ không xinh đẹp, chúng ta đều không khóc, đều phải cười mà sống, được không?"
Tiểu Vũ Điểm cái hiểu cái không gật đầu một cái, ôm chặt lấy cổ Hạ Nhược Tâm, con bé hơi hơi chớp đôi mắt một chút, tuổi tác con bé vẫn còn nhỏ, sao có thể hiểu rõ được cái gì?
Cô bé lại dựa vào trong lòng ngực Hạ Nhược Tâm, ôm siết lấy cô như đang ôm con búp bê yêu thích mãi không rời tay.
Ánh mặt trời bên ngoài không tính là sáng chói, nhưng xuyên thấu qua thủy tinh khúc xạ, dường như trở nên ấm hơn vài phần.
Mà ánh mặt trời cũng đồng thời chiếu vào khắp mười tám tầng của một tòa nhà cao ốc, phản xạ lại ánh sáng lấp lánh sắc màu.
Lúc này, cửa mở ra, nữ thư ký lâu năm đi vào, sau đó đặt phong thư trên tay vào trước mặt người đàn ông đang xem tài liệu bên trong.
“Tổng giám đốc, đây là thư chuyển phát quốc tế của ngài." Thư ký nói xong, thấy người đàn ông chỉ thoáng liếc đến tay mình, lúc này mới đi ra ngoài.
Cửa lại được đóng lại lần nữa, chỉ thỉnh thoảng có âm thanh người đàn ông gõ ngón tay trên bàn phím, mãi lâu sau, cửa lại bị mở ra lần nữa, anh vẫn không ngẩng đầu, bởi vì, hôm nay anh rất bận, vội vàng không muốn nói chuyện, cũng không muốn quan tâm đến bất kỳ ai.
Tác giả :
Hạ Nhiễm Tuyết