Tần Giản
Chương 8: Phi thường chuyên nghiệp
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc trời gần hoàng hôn, lạc hà rực rỡ, áng mây chiếu rọi, chạm với cái nắng chiều xuyên qua rừng cây chiếu vào trên căn phòng cỏ tranh thấp bé.
Đêm đó Hứa Hàn Phương ngủ lại trong nhà Vương Tiễn. Nàng ở trong rừng cây dùng cây mây xanh buộc một cái võng giản dị, trước đây huấn luyện cắm trại dã ngoại cái này chính là sở trường sống tuyệt nhất. Nàng châm chọc mà nghĩ:Xem ra thực sự là nhiều kỹ năng không áp dụng được. Cũng may đã lập hạ, ban đêm sẽ không quá lạnh.
Thê tử Vương Tiễn là một nữ nhân cổ đại điển hình, hiền thục hơn nữa không thích nói. Khi trời tối lại hầu hạ mẹ già, dụ dỗ hài tử nghỉ ngơi sớm.
Hứa Hàn Phương tựa vào trên cây ngắm sao. Nhớ lại tất cả những ngày qua. Hôm nay là ngày thứ ba nàng đến cổ đại, nàng biết mình làm lòng của Thanh bị thương, nhưng lại không thể làm gì. Cũng không biết dừng lại chỗ này cho tới bao giờ? Còn có thể trở lại không? Nàng không ngừng an ủi mình, đã có thể xuyên đến đây, nhất định có thể xuyên trở lại.
Tiếng bước chân cắt đứt mạch suy nghĩ của Hứa Hàn Phương. Chẳng biết lúc nào, Vương Tiễn đã đến đây.
“Không quấy rầy ngươi chứ?’’ Vương Tiễn lễ độ hỏi.
“Không quấy rầy! Ta đang trống vắng đây. Ngươi đến cùng ta trò chuyện, đúng lúc.’’ Hứa Hàn Phương phóng khoáng cười nói, lại lộ ra má lúm đồng tiền rạng rỡ.
Vương Tiễn nhìn chăm chú vào nàng, ánh mắt đen như mực lóe sáng như bầu trời đầy sao. Hứa Hàn Phương nghĩ:Con mắt sáng ngời như sao có lẽ là như thế.
Vương Tiễn nhìn kỹ Hứa Hàn Phương thật lâu mới nói:’’Ngươi rất đặc biệt!’’
“Phải không?’’ Hứa Hàn Phương cười gượng.
“Cử chỉ ăn nói của ngươi đều rất đặc biệt, không giống người khác.’’ Trong giọng nói Vương Tiễn tràn ngập ý cười và thưởng thức.
Hứa Hàn Phương thầm nghĩ xấu hổ, trong lòng nói: Đó là bởi vì ta sinh ra trong hai nghìn năm tích lũy tri thức và lịch sử. Nhưng chỉ là cười cười không nói gì.
Vương Tiễn ôm cánh tay tựa ở trên một thân cây khác, nói:’’Ta nếu là bọn họ, cũng sẽ giống như bọn họ.’’ Ánh sáng u ám, thấy không rõ nét mặt của Vương Tiễn. Từ giọng nói không nghe ra là nghiêm túc hay là trêu chọc.
“Bớt đi! Nói móc ta?’’ Hứa Hàn Phương cười gượng biến thành cười khổ. Thầm nghĩ: Xin ngươi đừng thêm phiền! Còn ngại chưa đủ loạn?
“Ta chính là nói thật.’’ Vương Tiễn nghiêm túc nói.
... Hứa Hàn Phương dùng sự trầm mặc đáp lại. Có đôi khi trầm mặc so với trả lời lại hữu hiệu.
“Ngươi có biện pháp giải quyết vấn đề rất bài bản. Trước mềm sau cứng. Ngươi dùng là đảo khách thành chủ trong binh pháp Tôn Tử? Còn có mượn xác hoàn hồn?’’
Hứa Hàn Phương bật cười nói:’’Ngươi thật không hổ là danh tướng, cái này ngươi cũng có thể liên tưởng đến binh pháp Tôn Tử?’’ Suy nghĩ kỹ càng hơn một chút, Vương Tiễn phân tích xác thực cũng có đạo lý. Hứa Hàn Phương nhịn không được nghiêm túc quan sát thân ảnh kỳ thân ngọc lập của Vương Tiễn – đó là một người tự hỏi suy xét vấn đề, giỏi về tổng kết vấn đề của con người. Có thể đây chính là nguyên nhân hắn trở thành danh tướng?
Nhìn để suy nghĩ làm cho người tiến bộ đúng là lời lẽ chí lý.
“Cám ơn ngươi!’’ Thanh âm lờ mờ của Vương Tiễn truyền đến, là chân thành.
Hứa Hàn Phương hoạt động gân cốt hỏi ngược lại:’’Cảm ơn ta cái gì?’’ Gió đêm lành lạnh khiến nàng muốn hoạt động gân cốt. Trước đây buổi tối chỉ cần nàng gặp phải một vấn đề nhức đầu hoặc tâm tình không tốt, ra khỏi cửa vận động một hồi sẽ tốt hơn nhiều.
“Cám ơn ngươi khích lệ ta. Làm cho ta lại có ý chí chiến đấu.’’ Thanh âm chân thành truyền đến lần thứ hai.
Hứa Hàn Phương bật cười nói:’’Kỳ thực không có ta khích lệ tương lai ngươi vẫn sẽ nổi bật như thế. Ta chỉ là biết thời biết thế mà thôi.’’
“Ta thực sự có thể trở thành danh tướng sao? Vì sao ngươi có thể xác định như vậy?’’ Vương Tiễn dường như vẫn còn có chút do dự và không tự tin.
Hứa Hàn Phương khích lệ nói:’’Ngươi nên tin tưởng mình nha.’’ Ý nghĩ trong đầu đột nhiên lóe lên nói:’’Nếu như ta nói cho ngươi biết, ta là tới từ 2000 năm sau này ngươi có tin hay không?’’
Trong bóng tối thấy hai tròng mắt Vương Tiễn lóe sáng lần thứ hai, lóe lên một chút tinh quang. Hồi lâu mới nghe Vương Tiễn nghiêm túc trả lời:’’Không biết. Ta cũng không biết có nên tin hay không tin.’’
Hứa Hàn Phương vẫy vẫy tóc dài vừa muốn nói, trong rừng cây ‘Đích đích’ tiếng vó ngựa truyền đến, thanh âm càng ngày càng gần, đã trễ thế này còn ai đến đây nhỉ? Hay là người qua đường vội vã?
Hứa Hàn Phương và Vương Tiễn nhịn không được theo âm thanh trông ngóng.
Dưới ánh trăng, một bóng dáng quen thuộc ngồi trên lưng ngựa, xóc nảy đi tới – là Hạo Nhiên
Hạo Nhiên đi tới bên cạnh, tung người xuống ngựa. Nhờ ánh trăng có thể thấy, phía sau còn theo một con ngựa, trên lưng nó vác đồ đạc.
Hứa Hàn Phương xem ngựa một cái rồi lẩm bẩm nói:’’Hoàn hảo, hoàn hảo. Vẫn chưa muộn.’’
Hứa Hàn Phương kinh ngạc hỏi:’’Trễ như thế, sao ngươi lại tới đây?’’
Hạo Nhiên mất tự nhiên nói:’’Nhìn trời nổi gió, e rằng ban đêm lạnh, ở đây lại thiếu đồ đạc, cho nên đem cho nàng một tấm chăn. May là nàng chưa ngủ.’’
“...’’ Hứa Hàn Phương nhìn Hạo Nhiên không ngại khổ , ngoại trừ cảm động còn có thể nói cái gì?
Vương Tiễn thấy thế thức thời rời khỏi.
Hạo Nhiên thấy Vương Tiễn rời khỏi, thở chút, thổn thức nói:’’Ta sau khi trở về... Ngủ không được. Luôn nghĩ tới nàng... Nàng ở đây có thể ngủ được hay không.’’
Hứa Hàn Phương bất đắc dĩ khiêu khiêu mi, thoải mái nói:’’Tốt vô cùng, không có gì không ngủ được.’’
Hạo Nhiên bắt đầu tháo cái gì đó trên lưng ngựa, vừa tháo vừa hỏi:’’Nàng dự định ở chỗ này ư?’’
Hạo Nhiên nghĩ rất chu đáo, vật phẩm sinh hoạt hữu ích đầy đủ hết, còn có một bộ trang phục – cái này là sáng sớm hôm nay Hứa Hàn Phương muốn, không nghĩ tới làm tốt nhanh như vậy.
Hứa Hàn Phương nhận vật phẩm, thuận miệng đáp:’’Không có, ta muốn đi Hàm Dương.’’
Hạo Nhiên dừng lại một chút, nét mặt rất mất tự nhiên:’’Nàng vì sao nhất định đến Hàm Dương? Nàng thật giống như muốn tìm người?’’
“Ừ.’’ Hứa Hàn Phương không yên lòng trả lời. Liền nghĩ tới Tần Dục vì cứu mình rơi vào giếng cổ, sống chết còn chưa biết.
“Hắn... Hắn là gì của nàng?’’ Hạo Nhiên rất khẩn trương.
Hứa Hàn Phương trả lời như thường:’’Ân nhân cứu mạng.’’ Nàng dừng lại sửa sang vật phẩm, nhìn Hạo Nhiên, nàng biết hắn vì sao khẩn trương.
“À!’’ Hạo Nhiên yên lòng, khôi phục dáng vẻ vui vẻ.Từng cái gì mang đến cho Hứa Hàn Phương đều nói đến, còn quan tâm hỏi cần gì.
Nhưng nội tâm Hứa Hàn Phương trầm trọng, nàng không có cách nào nhận lấy phần cảm tình này của Hạo Nhiên, biết mình và Hạo Nhiên không có tương lai, nhưng mà đối mặt với sự cố chấp của Hạo Nhiên nên nói như thế nào? Chẳng lẽ chỉ vì trở lại cổ đại mà... Lại tổn thương một người khác, tạo thành thống khổ cho người khác?
Thật sự là không đành lòng tổn thương tiểu nam sinh ngây thơ như Hạo Nhiên vậy. Hạo Nhiên xem nàng thành tiểu nữ sinh cần che chở, nhưng lại không biết nàng ở hiện đại đã qua sinh nhật 23 tuổi, là một người của độc lập tự chủ. Không nghĩ tới xuyên qua tuổi cũng nhỏ đi, còn chưa tới 18, thực sự là xuyên qua đi trở về lại càng trẻ ra!
Thời điểm luồng ánh sáng mặt trời thứ nhất chiếu vào rừng cây, Hứa Hàn Phương đã ở trong rừng cây chạy đi chạy lại. Đêm qua lúc nàng giục Hạo Nhiên rời đi, Hạo Nhiên một dáng vẻ không cam tâm tình nguyện, khiến nàng ban đêm trằn trọc, khó đi vào giấc ngủ. Tâm ý không ngừng rối bời.
Mặc trang phục đuôi ngắn quả thực tháo vát thả lỏng rất nhiều, Hứa Hàn Phương tận tình làm các loại động tác, hít sâu, phiền não và buồn bực buổi tối quét sạch.
Cúi đầu nhìn thấy có thật nhiều nấm hoang, đủ loại. Tri thức sinh tồn dã ngoại nói cho nàng biết, trong này có thật nhiều cây nấm có thể ăn, đương nhiên cũng có một ít có độc.
Xem ra có thể ăn no nê! Hứa Hàn Phương may mắn không uổng chuyến huấn luyện cách sống dã ngoại lúc nghỉ hè. Lẽ nào đây đều là trong âm phủ đã định trước khi nàng xuyên qua chuẩn bị sao?
Nàng cẩn thận hái xuống nấm tươi, dùng vạt áo bọc lại. Kìm lòng không đậu ngâm nga bài hát nhi đồng lúc tiểu học:’’Tiểu cô nương hái nấm, lưng đeo một giỏ trúc to, ánh nắng buổi sáng đôi bàn chân nhỏ, đi chân trần ở trên bờ ruộng...’’
“Ngươi dậy thực sớm?’’ Vương Tiễn khiêng đòn gánh mang theo đao chặt củi đứng ở phía sau.
“Ngủ không được, cho nên thức dậy thôi.’’ Hứa Hàn Phương vui vẻ mà trả lời, âm thanh êm tai dễ nghe như chim hoàng oanh .
“Ngươi đang làm gì?’’ Vương Tiễn đến gần hỏi, nhìn trên vạt áo của Hứa Hàn Phương chất đầy nấm. Nhìn Hứa Hàn Phương mặc nam trang, lại nhịn không được quan sát trên dưới vài lần.
“Hái nấm.’’ Hứa Hàn Phương phát hiện nấm trong rừng vừa tròn vừa lớn, càng hái càng cao hứng.
“Nấm? Ngươi nói cái này gọi là nấm?’’ Vương Tiễn ngồi xổm xuống hỏi.
Hứa Hàn Phương hết sức phấn khởi nói rằng:’’Đúng rồi! Nấm hoang dại nhiều như vậy ta vẫn là lần đầu tiên thấy đó. Đây chính là bảo bối, là nấm hoang dại thiên nhiên, giá trị dinh dưỡng cực cao. Ngày hôm nay có lộc ăn rồi."
Vương Tiễn mặt nhăn nhíu, hiển nhiên nghe không hiểu Hứa Hàn Phương nói cái gì. Thứ này có thể ăn được sao? Vẫn là lần đầu tiên hắn nghe nói. Hắn vươn tay để hái nấm, tay vừa mới chạm vào một cây nấm con chợt nghe Hứa Hàn Phương hô to:’’Đừng nhúc nhích! Cái kia có kịch độc, không thể ăn.’’
Vương Tiễn nhíu mày:’’Vì sao ngươi biết?’’
Hứa Hàn Phương đắc ý cười trả lời:’’Lúc huấn luyện cắm trại dã ngoại học.’’
Lông mi Vương Tiễn vặn thành một đoàn:’’Huấn luyện cắm trại dã ngoại?’’ Vương tiễn không hiểu lại hỏi, tìm thấy đặc điểm của tất cả những gì xảy ra:’’Là huấn luyện quân đội sao?’’
Hứa Hàn Phương sửng sốt một chút, không cẩn thận lại nhớ tới hiện đại rồi! Có lệ nói:’’A! Đúng! Chính là, thì là huấn luyện quân đội.’’
Vương Tiễn đập vỡ nồi cát tập tục này thật đúng là đáng ghét, lại hỏi:’’Nơi nào chiêu nữ nhân tòng quân chứ? Ta vẫn là lần đầu tiên nghe nói. Huấn luyện cắm trại dã ngoại là huấn luyện những gì?’’
Hứa Hàn Phương đang nhức đầu nên trả lời như thế nào, thấy xa xa thê tử Vương Tiễn bắt đầu nhóm lửa làm cơm, vội nói tránh đi:’’Đem những cái này cầm cho nương tử của ngươi, mùi vị rất tốt.’’ Vừa nói vừa cao hứng mà nhẹ giọng hát, nghĩ đến có thể ăn no nê thì trong lòng vui mừng.
Vương Tiễn khen:’’Ngươi lầm bầm thật là dễ nghe.’’
Hứa Hàn Phương thấy buồn cười:’’Đây không gọi là nói lầm bầm, là hát. Heo mới nói lầm bầm chứ.’’
Vương Tiễn ngại ngùng gãi đầu, tiếp nhận nấm, tò mò hỏi:’’Vì sao luôn luôn phát hiện cái mới trên người ngươi? Có thể nói cho ta biết tình cảnh cụ thể của huấn luyện cắm trại dã ngoại không?’’ Hắn còn chưa quên cái đề tài này đâu!
Hứa Hàn Phương đẩy hắn nói:’’Được rồi, được rồi! Không thành vấn đề. Quay lại ta nói toàn bộ cho ngươi biết. mau đi đi, bụng của ta bắt đầu kháng nghị rồi!’’
Vương Tiễn cũng bị biểu cảm thẳng thắn của Hứa Hàn Phương chọc cười, cười đi trở về, đi mấy bước đột nhiên quay đầu lại nói:’’Đêm qua ta nghĩ hết một đêm, ngươi nói ngươi là tới từ tương lai 2000 năm sau, đến cuối cùng là thật sao?’’
Hứa Hàn Phương nhìn Vương Tiễn, nghiêng đầu cười, nhún vai một cái, từ chối cho ý kiến.
Vương Tiễn lại lẩm bẩm nói:’’Có lẽ là không!’’
Điểm tâm còn chưa làm xong, Hứa Hàn Phương đang dạy Vương Tiễn phân biệt các loại nấm hoang dại, Hạo Nhiên lại tới.
Hạo Nhiên còn cầm rất nhiều bao lớn bao nhỏ, thậm chí ngay cả son phấn bột nước nữ nhân cũng mang đến.
Hạo Nhiên đem đồ vật để xuống đất, thở gấp nói:’’Mệt chết ta!’’ Thở hổn hển mấy cái nói:’’Tối hôm qua ta nghĩ cả một đêm, liệt một danh sách, hầu như không bỏ sót một thứ gì đâu.’’
Hứa Hàn Phương trợn to hai mắt hỏi:’’Ngươi dọn nhà sao? Đem nhiều đồ như vậy?’’
Hạo Nhiên gật đầu:’’Nàng ở nơi này, ta cũng đến ở nơi này, nếu không một mình nàng không ai chiếu cố, ta lo lắng.’’
“Ta tại sao là một người? Còn có một nhà Vương Tiễn mà!’’ Mắt tròn của Hứa Hàn Phương trừng lên.
Hạo Nhiên lau một chút mồ hôi trên trán, tự mình nói:’’Ban đầu ta còn liệt thật nhiều đồ vào danh sách. Ta nhớ tới nàng không thích ta sai khiến người hầu, bản thân lại mang không hết, cho nên lấy trước những thứ này.’’ Rồi đưa qua son bột nước nói:’’Nàng nhìn một chút sáng sớm hôm nay ta đặc biệt đến cửa tiệm mua cho nàng, thích không?’’
Vương Tiễn lắc đầu cười thầm, biết mình nên rời khỏi một lúc:’’Ta đi xem điểm tâm làm xong chưa.’’ Nói xong cũng không quay đầu lại rồi đi.
Hạo Nhiên nhìn Hứa Hàn Phương hơi giận dỗi, vẻ mặt ủy khuất nói:’’Ta nói rồi mặc kệ nàng đi đâu, ta cũng sẽ chăm sóc nàng thật tốt.’’
Hứa Hàn Phương thở dài:’’Được rồi! Được rồi! Tùy ý ngươi!’’ Xem ra cái kẹo cao su này quyết định là dính lấy nàng, không dễ dàng bỏ rơi.
Hạo Nhiên nhận thấy Hứa Hàn Phương đã đồng ý, Vui vẻ mà thu dọn đồ đạc, vừa thu thập vừa tranh thủ vui mừng.
Hạo Nhiên phải chăng đã rơi vào cái hố không thể nàothoát khỏi?
Bữa sáng tốt đẹp qua đi.
Vương Tiễn không đi đốn củi, hắn đối với hiểu biết của Hứa Hàn Phương cảm thấy rất hứng thú. Hứa Hàn Phương lại bắt đầu chỉ cho Vương Tiễn cách phân biệt thực vật mọc hoang cái nào có thể ăn được cái nào không thể ăn cùng với một ít công dụng đặc biệt của thực vật.
Hạo Nhiên như hình với bóng theo ở phía sau, cũng tiếp thu ý kiến nồng nhiệt.
Dần dần kể xong, buổi trưa đã nhanh đến. Vương Tiễn cầm lấy đao muốn đi chặt củi.
“Ngươi còn muốn đi đốn củi sao?’’ Hứa Hàn Phương nghĩ hắn như thế quá lãng phí cuộc đời.
“Các ngươi để lại tiền bạc ta đã thấy, nhưng ta không thể nhận.’’ Vương Tiễn cười cười nói, hai ngày nany hắn cười cũng nhiều hơn rất nhiều, ngươi cũng trở nên sáng sủa hơn. Hắn nghĩ cùng Hứa Hàn Phương ở chung là một điều rất dễ chịu, Hứa Hàn Phương không có kiểu cách và rụt rè của cô gái thời đại này, hết thảy đều tự nhiên hài hòa như vậy, cảm giác cùng nàng ở chung có lúc giống như bạn thân. Hơn nữa kiến thức của nàng rộng rãi càng làm hắn bội phục.
Hứa Hàn Phương hiểu rõ vì sao Vương Tiễn không muốn nhận lấy số tiền này, người cổ đại sao cứ cứng nhắc, bảo thủ không chịu thay đổi như thế?
Vương Tiễn nói tiếp:’’Ý tốt của các ngươi ta xin để trong lòng, ta đã thiếu các ngươi không ít tiền. Tiền kiện cáo ta còn chưa có đễ trả cho các ngươi.’’
Hứa Hàn Phương cười khuyên bảo nói:’’Ngươi thế là một đại nam nhân nhu nhược? Sắt tử đa liễu bất hiềm giảo đạo lý này ngươi không hiểu sao? Dù sao nợ một chút cũng là nợ, nợ nhiều hơn cũng không sao. Tương lai ngươi trả lại cho Hạo Nhiên là được. Bằng không ngươi phải ở chỗ này uổng phí thời gian. Đợi râu mép ngươi bạc trắng, lại đi tòng quân?’’
Ý của Phương tỷ chính là Tiễn ca ca là nam nhi mà còn ngại việc nhỏ.
Hạo Nhiên tuy nghĩ rằng Hứa Hàn Phương nói như thế thô lỗ nhưng có đạo lý, cho nên gật đầu liên tục. hắn càng ngày càng phát hiện Hứa Hàn Phương không những có suy nghĩ độc lập, còn có tính cách hoạt bát thẳng thắn. Cùng Hứa Hàn Phương trước kia như là hai người, hắn quả thực thích chết Hứa Hàn Phương này. Hơn nữa phát hiện mình ở nhiều trường hợp không chỗ chen lời.
Vương Tiễn chỉ do dự trong chốc lát, gật đầu một cái nói:’’Cung kính không bằng tuân mệnh. Ta nhận lấy trước, sau này ta nhất định có chết cũng báo ân, xin trả gấp bội.’’
“Được rồi! Không nghiêm trọng như vậy chứ? Còn có chết cũng báo ân? Muốn liều mạng.’’ Hứa Hàn Phương dùng quyền đánh về phía Vương Tiễn một quyền.
Động tác này có phần nam tính, khiến Hạo Nhiên và Vương Tiễn hai người sửng sốt thêm. Cô gái trước mặt này thật nhiều bộ dạng, nhiều đặc biệt.
Thê tử Vương Tiễn lúc này hốt hốt hoảng hoảng đến:’’Tiễn! Chàng mau đến xem con của chúng ta không biết làm sao nữa.’’
Tiểu Vương Bí đang liên tục ho kịch liệt, lúc thì há to miệng dùng sức hô hấp, dường như hô hấp không thuận, bộ dạng hết sức khó chịu không yên.
Vương Tiễn tiếp nhận hài tử, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
“Nhanh đi tìm đại phu!" Hạo Nhiên lo lắng nói.
Trong thôn không có đại phu, vẫn là đi vào trong thành. Vương Tiễn ôm hài tử vội vàng hướng ngoài thôn mà đi. Lúc này môi hài tử đã biến thành màu tím, khó thở. Thống khổ đưa tay nhỏ bé, muốn kêu lại không kêu được. Hứa Hàn Phương bất ngờ phát hiện trong tay Tiểu Vương Bí siết mấy viên đậu tương.
Hứa Hàn Phương bình tĩnh suy nghĩ một chút, kêu lên:’’Chờ một chút!’’
Mọi người dừng lại nghi hoặc nhìn nàng. Hứa Hàn Phương sờ sờ cái trán của hài tử. khuôn mặt hài tử lúc này đã đỏ lên. Chẳng lẽ là đậu tương rơi vào khí quản? Nếu là như thế này chưa đi vào trong thành, Tiểu Vương Bí lại...
“Đem đứa bé đặt nằm xuống đất!’’ Hứa Hàn Phương chỉ thị.
Vương Tiễn không hiểu Hứa Hàn Phương muốn làm gì, nhưng vẫn theo lời làm theo. Hứa Hàn Phương muốn để nằm yên một bên, nhẹ nhàng vỗ vào sau lưng, hài tử lại ho khan hai tiếng, mới thở hổn hển vài tiếng. Hứa Hàn Phương có thể xác định trong khí quản của đứa trẻ có vật lạ. Thời đại này không có khoa tai mũi họng chính quy, làm sao bây giờ?
Không thể gấp, phải trấn tĩnh! Hứa Hàn Phương tự nói với mình.
Hứa Hàn Phương hít sâu một hơi nói:’’Có thễ là đậu tương vướng vào khí quản, để muộn sẽ nguy, đến thành chỉ sợ cũng chậm.’’
“A?’’ Ba người nghe xong quá sợ hãi, thê tử Vương Tiễn càng nhịn không được khóc lên.
Hứa Hàn Phương khẽ cắn môi:’’Hiện tại chỉ có thể mạnh tay thử một lần rồi nói. Mong rằng không vào quá sâu.’’ Vừa nói vừa giữ bình tĩnh vỗ nhẹ nhàng phía sau lưng hài tử. hài tử theo sự vỗ của Hứa Hàn Phương thỉnh thoảng phát ra ho khan, cảm giác hô hấp thông một ít, Hứa Hàn Phương nhấc hai chân hài tử lên, khiến cho đầu của đứa bé hướng xuống đất, lại dùng lực vỗ hai cái.
“Khụ! Khụ!’’ Tiểu Vương Bí cố sức ho khan hai tiếng, một hạt đậu tương theo tiếng rơi trên mặt đất, sắc mặt cũng chậm chậm khôi phục lại. Hứa Hàn Phương thở ra một hơi dài, nguy hiễm thật! May mà hít vào không sâu.
“Thần linh a?’’ Hạo Nhiên không kiềm được nói:’’Không uống thuốc là có thể tốt, nàng làm sao biết là do đậu tương làm hại?’’
Hứa Hàn Phương đưa tay của Tiểu Vương Bí:’’Ngươi xem một chút trong tay của hắn còn mấy viên đậu tương. Ta lại nhìn dáng vẻ của hắn giống như có vật lạ trong khí quản. May mắn không sâu, đi vào trong phổi là bó tay. Nguy hiểm thật!’’
Tất cả mọi người thở dài một hơi nhẹ nhõm, tò mò nhìn Hứa Hàn Phương, nàng làm sao hiểu biết nhiều như vậy?
Thê tử Vương Tiễn nhỏ giọng nói:’’Ta đang giặt quần áo cho người ta, mình hắn ở trên mặt đất, ta cũng không niết hắn từ bao giờ bắt lấy mấy hạt đậu tương.’’
Vương Tiễn nhẹ nhàng thoải mái:’’Cũng không ai trách cứ nàng, ta biết nàng rất khổ cực, nàng còn theo ta chịu vất vả.’’
Mắt thê tử Vương Tiễn ngấn lệ, có những lời này của trượng phu, khổ hơn mệt hơn cũng đáng giá. ở nơi trọng nam khinh nữ này, nữ nhân rẻ mạt, chớ nói chi là có thể nghe được trượng phu nói vài câu săn sóc.
Vương Tiễn ôn nhu cười nói:’’Khóc cái gì? Đừng khóc, vừa khóc vừa khó coi.’’
Vợ chồng hai người bọn họ tuy rằng tình thâm ý nặng, nhưng là cho tới bây giờ chưa từng nói qua lời vui đùa. Thê tử Vương Tiễn sửng sốt, đầu cúi thấp xuống hơn, khuôn mặt ửng đỏ.
Hứa Hàn Phương ôm đứa trẻ, bật cười nói:’’Các ngươi ở chỗ này buồn nôn đi. Chúng ta không làm kỳ đà đâu.’’ Nói xong kéo Hạo Nhiên cười hì hì rời khỏi.
Sắc trời gần hoàng hôn, lạc hà rực rỡ, áng mây chiếu rọi, chạm với cái nắng chiều xuyên qua rừng cây chiếu vào trên căn phòng cỏ tranh thấp bé.
Đêm đó Hứa Hàn Phương ngủ lại trong nhà Vương Tiễn. Nàng ở trong rừng cây dùng cây mây xanh buộc một cái võng giản dị, trước đây huấn luyện cắm trại dã ngoại cái này chính là sở trường sống tuyệt nhất. Nàng châm chọc mà nghĩ:Xem ra thực sự là nhiều kỹ năng không áp dụng được. Cũng may đã lập hạ, ban đêm sẽ không quá lạnh.
Thê tử Vương Tiễn là một nữ nhân cổ đại điển hình, hiền thục hơn nữa không thích nói. Khi trời tối lại hầu hạ mẹ già, dụ dỗ hài tử nghỉ ngơi sớm.
Hứa Hàn Phương tựa vào trên cây ngắm sao. Nhớ lại tất cả những ngày qua. Hôm nay là ngày thứ ba nàng đến cổ đại, nàng biết mình làm lòng của Thanh bị thương, nhưng lại không thể làm gì. Cũng không biết dừng lại chỗ này cho tới bao giờ? Còn có thể trở lại không? Nàng không ngừng an ủi mình, đã có thể xuyên đến đây, nhất định có thể xuyên trở lại.
Tiếng bước chân cắt đứt mạch suy nghĩ của Hứa Hàn Phương. Chẳng biết lúc nào, Vương Tiễn đã đến đây.
“Không quấy rầy ngươi chứ?’’ Vương Tiễn lễ độ hỏi.
“Không quấy rầy! Ta đang trống vắng đây. Ngươi đến cùng ta trò chuyện, đúng lúc.’’ Hứa Hàn Phương phóng khoáng cười nói, lại lộ ra má lúm đồng tiền rạng rỡ.
Vương Tiễn nhìn chăm chú vào nàng, ánh mắt đen như mực lóe sáng như bầu trời đầy sao. Hứa Hàn Phương nghĩ:Con mắt sáng ngời như sao có lẽ là như thế.
Vương Tiễn nhìn kỹ Hứa Hàn Phương thật lâu mới nói:’’Ngươi rất đặc biệt!’’
“Phải không?’’ Hứa Hàn Phương cười gượng.
“Cử chỉ ăn nói của ngươi đều rất đặc biệt, không giống người khác.’’ Trong giọng nói Vương Tiễn tràn ngập ý cười và thưởng thức.
Hứa Hàn Phương thầm nghĩ xấu hổ, trong lòng nói: Đó là bởi vì ta sinh ra trong hai nghìn năm tích lũy tri thức và lịch sử. Nhưng chỉ là cười cười không nói gì.
Vương Tiễn ôm cánh tay tựa ở trên một thân cây khác, nói:’’Ta nếu là bọn họ, cũng sẽ giống như bọn họ.’’ Ánh sáng u ám, thấy không rõ nét mặt của Vương Tiễn. Từ giọng nói không nghe ra là nghiêm túc hay là trêu chọc.
“Bớt đi! Nói móc ta?’’ Hứa Hàn Phương cười gượng biến thành cười khổ. Thầm nghĩ: Xin ngươi đừng thêm phiền! Còn ngại chưa đủ loạn?
“Ta chính là nói thật.’’ Vương Tiễn nghiêm túc nói.
... Hứa Hàn Phương dùng sự trầm mặc đáp lại. Có đôi khi trầm mặc so với trả lời lại hữu hiệu.
“Ngươi có biện pháp giải quyết vấn đề rất bài bản. Trước mềm sau cứng. Ngươi dùng là đảo khách thành chủ trong binh pháp Tôn Tử? Còn có mượn xác hoàn hồn?’’
Hứa Hàn Phương bật cười nói:’’Ngươi thật không hổ là danh tướng, cái này ngươi cũng có thể liên tưởng đến binh pháp Tôn Tử?’’ Suy nghĩ kỹ càng hơn một chút, Vương Tiễn phân tích xác thực cũng có đạo lý. Hứa Hàn Phương nhịn không được nghiêm túc quan sát thân ảnh kỳ thân ngọc lập của Vương Tiễn – đó là một người tự hỏi suy xét vấn đề, giỏi về tổng kết vấn đề của con người. Có thể đây chính là nguyên nhân hắn trở thành danh tướng?
Nhìn để suy nghĩ làm cho người tiến bộ đúng là lời lẽ chí lý.
“Cám ơn ngươi!’’ Thanh âm lờ mờ của Vương Tiễn truyền đến, là chân thành.
Hứa Hàn Phương hoạt động gân cốt hỏi ngược lại:’’Cảm ơn ta cái gì?’’ Gió đêm lành lạnh khiến nàng muốn hoạt động gân cốt. Trước đây buổi tối chỉ cần nàng gặp phải một vấn đề nhức đầu hoặc tâm tình không tốt, ra khỏi cửa vận động một hồi sẽ tốt hơn nhiều.
“Cám ơn ngươi khích lệ ta. Làm cho ta lại có ý chí chiến đấu.’’ Thanh âm chân thành truyền đến lần thứ hai.
Hứa Hàn Phương bật cười nói:’’Kỳ thực không có ta khích lệ tương lai ngươi vẫn sẽ nổi bật như thế. Ta chỉ là biết thời biết thế mà thôi.’’
“Ta thực sự có thể trở thành danh tướng sao? Vì sao ngươi có thể xác định như vậy?’’ Vương Tiễn dường như vẫn còn có chút do dự và không tự tin.
Hứa Hàn Phương khích lệ nói:’’Ngươi nên tin tưởng mình nha.’’ Ý nghĩ trong đầu đột nhiên lóe lên nói:’’Nếu như ta nói cho ngươi biết, ta là tới từ 2000 năm sau này ngươi có tin hay không?’’
Trong bóng tối thấy hai tròng mắt Vương Tiễn lóe sáng lần thứ hai, lóe lên một chút tinh quang. Hồi lâu mới nghe Vương Tiễn nghiêm túc trả lời:’’Không biết. Ta cũng không biết có nên tin hay không tin.’’
Hứa Hàn Phương vẫy vẫy tóc dài vừa muốn nói, trong rừng cây ‘Đích đích’ tiếng vó ngựa truyền đến, thanh âm càng ngày càng gần, đã trễ thế này còn ai đến đây nhỉ? Hay là người qua đường vội vã?
Hứa Hàn Phương và Vương Tiễn nhịn không được theo âm thanh trông ngóng.
Dưới ánh trăng, một bóng dáng quen thuộc ngồi trên lưng ngựa, xóc nảy đi tới – là Hạo Nhiên
Hạo Nhiên đi tới bên cạnh, tung người xuống ngựa. Nhờ ánh trăng có thể thấy, phía sau còn theo một con ngựa, trên lưng nó vác đồ đạc.
Hứa Hàn Phương xem ngựa một cái rồi lẩm bẩm nói:’’Hoàn hảo, hoàn hảo. Vẫn chưa muộn.’’
Hứa Hàn Phương kinh ngạc hỏi:’’Trễ như thế, sao ngươi lại tới đây?’’
Hạo Nhiên mất tự nhiên nói:’’Nhìn trời nổi gió, e rằng ban đêm lạnh, ở đây lại thiếu đồ đạc, cho nên đem cho nàng một tấm chăn. May là nàng chưa ngủ.’’
“...’’ Hứa Hàn Phương nhìn Hạo Nhiên không ngại khổ , ngoại trừ cảm động còn có thể nói cái gì?
Vương Tiễn thấy thế thức thời rời khỏi.
Hạo Nhiên thấy Vương Tiễn rời khỏi, thở chút, thổn thức nói:’’Ta sau khi trở về... Ngủ không được. Luôn nghĩ tới nàng... Nàng ở đây có thể ngủ được hay không.’’
Hứa Hàn Phương bất đắc dĩ khiêu khiêu mi, thoải mái nói:’’Tốt vô cùng, không có gì không ngủ được.’’
Hạo Nhiên bắt đầu tháo cái gì đó trên lưng ngựa, vừa tháo vừa hỏi:’’Nàng dự định ở chỗ này ư?’’
Hạo Nhiên nghĩ rất chu đáo, vật phẩm sinh hoạt hữu ích đầy đủ hết, còn có một bộ trang phục – cái này là sáng sớm hôm nay Hứa Hàn Phương muốn, không nghĩ tới làm tốt nhanh như vậy.
Hứa Hàn Phương nhận vật phẩm, thuận miệng đáp:’’Không có, ta muốn đi Hàm Dương.’’
Hạo Nhiên dừng lại một chút, nét mặt rất mất tự nhiên:’’Nàng vì sao nhất định đến Hàm Dương? Nàng thật giống như muốn tìm người?’’
“Ừ.’’ Hứa Hàn Phương không yên lòng trả lời. Liền nghĩ tới Tần Dục vì cứu mình rơi vào giếng cổ, sống chết còn chưa biết.
“Hắn... Hắn là gì của nàng?’’ Hạo Nhiên rất khẩn trương.
Hứa Hàn Phương trả lời như thường:’’Ân nhân cứu mạng.’’ Nàng dừng lại sửa sang vật phẩm, nhìn Hạo Nhiên, nàng biết hắn vì sao khẩn trương.
“À!’’ Hạo Nhiên yên lòng, khôi phục dáng vẻ vui vẻ.Từng cái gì mang đến cho Hứa Hàn Phương đều nói đến, còn quan tâm hỏi cần gì.
Nhưng nội tâm Hứa Hàn Phương trầm trọng, nàng không có cách nào nhận lấy phần cảm tình này của Hạo Nhiên, biết mình và Hạo Nhiên không có tương lai, nhưng mà đối mặt với sự cố chấp của Hạo Nhiên nên nói như thế nào? Chẳng lẽ chỉ vì trở lại cổ đại mà... Lại tổn thương một người khác, tạo thành thống khổ cho người khác?
Thật sự là không đành lòng tổn thương tiểu nam sinh ngây thơ như Hạo Nhiên vậy. Hạo Nhiên xem nàng thành tiểu nữ sinh cần che chở, nhưng lại không biết nàng ở hiện đại đã qua sinh nhật 23 tuổi, là một người của độc lập tự chủ. Không nghĩ tới xuyên qua tuổi cũng nhỏ đi, còn chưa tới 18, thực sự là xuyên qua đi trở về lại càng trẻ ra!
Thời điểm luồng ánh sáng mặt trời thứ nhất chiếu vào rừng cây, Hứa Hàn Phương đã ở trong rừng cây chạy đi chạy lại. Đêm qua lúc nàng giục Hạo Nhiên rời đi, Hạo Nhiên một dáng vẻ không cam tâm tình nguyện, khiến nàng ban đêm trằn trọc, khó đi vào giấc ngủ. Tâm ý không ngừng rối bời.
Mặc trang phục đuôi ngắn quả thực tháo vát thả lỏng rất nhiều, Hứa Hàn Phương tận tình làm các loại động tác, hít sâu, phiền não và buồn bực buổi tối quét sạch.
Cúi đầu nhìn thấy có thật nhiều nấm hoang, đủ loại. Tri thức sinh tồn dã ngoại nói cho nàng biết, trong này có thật nhiều cây nấm có thể ăn, đương nhiên cũng có một ít có độc.
Xem ra có thể ăn no nê! Hứa Hàn Phương may mắn không uổng chuyến huấn luyện cách sống dã ngoại lúc nghỉ hè. Lẽ nào đây đều là trong âm phủ đã định trước khi nàng xuyên qua chuẩn bị sao?
Nàng cẩn thận hái xuống nấm tươi, dùng vạt áo bọc lại. Kìm lòng không đậu ngâm nga bài hát nhi đồng lúc tiểu học:’’Tiểu cô nương hái nấm, lưng đeo một giỏ trúc to, ánh nắng buổi sáng đôi bàn chân nhỏ, đi chân trần ở trên bờ ruộng...’’
“Ngươi dậy thực sớm?’’ Vương Tiễn khiêng đòn gánh mang theo đao chặt củi đứng ở phía sau.
“Ngủ không được, cho nên thức dậy thôi.’’ Hứa Hàn Phương vui vẻ mà trả lời, âm thanh êm tai dễ nghe như chim hoàng oanh .
“Ngươi đang làm gì?’’ Vương Tiễn đến gần hỏi, nhìn trên vạt áo của Hứa Hàn Phương chất đầy nấm. Nhìn Hứa Hàn Phương mặc nam trang, lại nhịn không được quan sát trên dưới vài lần.
“Hái nấm.’’ Hứa Hàn Phương phát hiện nấm trong rừng vừa tròn vừa lớn, càng hái càng cao hứng.
“Nấm? Ngươi nói cái này gọi là nấm?’’ Vương Tiễn ngồi xổm xuống hỏi.
Hứa Hàn Phương hết sức phấn khởi nói rằng:’’Đúng rồi! Nấm hoang dại nhiều như vậy ta vẫn là lần đầu tiên thấy đó. Đây chính là bảo bối, là nấm hoang dại thiên nhiên, giá trị dinh dưỡng cực cao. Ngày hôm nay có lộc ăn rồi."
Vương Tiễn mặt nhăn nhíu, hiển nhiên nghe không hiểu Hứa Hàn Phương nói cái gì. Thứ này có thể ăn được sao? Vẫn là lần đầu tiên hắn nghe nói. Hắn vươn tay để hái nấm, tay vừa mới chạm vào một cây nấm con chợt nghe Hứa Hàn Phương hô to:’’Đừng nhúc nhích! Cái kia có kịch độc, không thể ăn.’’
Vương Tiễn nhíu mày:’’Vì sao ngươi biết?’’
Hứa Hàn Phương đắc ý cười trả lời:’’Lúc huấn luyện cắm trại dã ngoại học.’’
Lông mi Vương Tiễn vặn thành một đoàn:’’Huấn luyện cắm trại dã ngoại?’’ Vương tiễn không hiểu lại hỏi, tìm thấy đặc điểm của tất cả những gì xảy ra:’’Là huấn luyện quân đội sao?’’
Hứa Hàn Phương sửng sốt một chút, không cẩn thận lại nhớ tới hiện đại rồi! Có lệ nói:’’A! Đúng! Chính là, thì là huấn luyện quân đội.’’
Vương Tiễn đập vỡ nồi cát tập tục này thật đúng là đáng ghét, lại hỏi:’’Nơi nào chiêu nữ nhân tòng quân chứ? Ta vẫn là lần đầu tiên nghe nói. Huấn luyện cắm trại dã ngoại là huấn luyện những gì?’’
Hứa Hàn Phương đang nhức đầu nên trả lời như thế nào, thấy xa xa thê tử Vương Tiễn bắt đầu nhóm lửa làm cơm, vội nói tránh đi:’’Đem những cái này cầm cho nương tử của ngươi, mùi vị rất tốt.’’ Vừa nói vừa cao hứng mà nhẹ giọng hát, nghĩ đến có thể ăn no nê thì trong lòng vui mừng.
Vương Tiễn khen:’’Ngươi lầm bầm thật là dễ nghe.’’
Hứa Hàn Phương thấy buồn cười:’’Đây không gọi là nói lầm bầm, là hát. Heo mới nói lầm bầm chứ.’’
Vương Tiễn ngại ngùng gãi đầu, tiếp nhận nấm, tò mò hỏi:’’Vì sao luôn luôn phát hiện cái mới trên người ngươi? Có thể nói cho ta biết tình cảnh cụ thể của huấn luyện cắm trại dã ngoại không?’’ Hắn còn chưa quên cái đề tài này đâu!
Hứa Hàn Phương đẩy hắn nói:’’Được rồi, được rồi! Không thành vấn đề. Quay lại ta nói toàn bộ cho ngươi biết. mau đi đi, bụng của ta bắt đầu kháng nghị rồi!’’
Vương Tiễn cũng bị biểu cảm thẳng thắn của Hứa Hàn Phương chọc cười, cười đi trở về, đi mấy bước đột nhiên quay đầu lại nói:’’Đêm qua ta nghĩ hết một đêm, ngươi nói ngươi là tới từ tương lai 2000 năm sau, đến cuối cùng là thật sao?’’
Hứa Hàn Phương nhìn Vương Tiễn, nghiêng đầu cười, nhún vai một cái, từ chối cho ý kiến.
Vương Tiễn lại lẩm bẩm nói:’’Có lẽ là không!’’
Điểm tâm còn chưa làm xong, Hứa Hàn Phương đang dạy Vương Tiễn phân biệt các loại nấm hoang dại, Hạo Nhiên lại tới.
Hạo Nhiên còn cầm rất nhiều bao lớn bao nhỏ, thậm chí ngay cả son phấn bột nước nữ nhân cũng mang đến.
Hạo Nhiên đem đồ vật để xuống đất, thở gấp nói:’’Mệt chết ta!’’ Thở hổn hển mấy cái nói:’’Tối hôm qua ta nghĩ cả một đêm, liệt một danh sách, hầu như không bỏ sót một thứ gì đâu.’’
Hứa Hàn Phương trợn to hai mắt hỏi:’’Ngươi dọn nhà sao? Đem nhiều đồ như vậy?’’
Hạo Nhiên gật đầu:’’Nàng ở nơi này, ta cũng đến ở nơi này, nếu không một mình nàng không ai chiếu cố, ta lo lắng.’’
“Ta tại sao là một người? Còn có một nhà Vương Tiễn mà!’’ Mắt tròn của Hứa Hàn Phương trừng lên.
Hạo Nhiên lau một chút mồ hôi trên trán, tự mình nói:’’Ban đầu ta còn liệt thật nhiều đồ vào danh sách. Ta nhớ tới nàng không thích ta sai khiến người hầu, bản thân lại mang không hết, cho nên lấy trước những thứ này.’’ Rồi đưa qua son bột nước nói:’’Nàng nhìn một chút sáng sớm hôm nay ta đặc biệt đến cửa tiệm mua cho nàng, thích không?’’
Vương Tiễn lắc đầu cười thầm, biết mình nên rời khỏi một lúc:’’Ta đi xem điểm tâm làm xong chưa.’’ Nói xong cũng không quay đầu lại rồi đi.
Hạo Nhiên nhìn Hứa Hàn Phương hơi giận dỗi, vẻ mặt ủy khuất nói:’’Ta nói rồi mặc kệ nàng đi đâu, ta cũng sẽ chăm sóc nàng thật tốt.’’
Hứa Hàn Phương thở dài:’’Được rồi! Được rồi! Tùy ý ngươi!’’ Xem ra cái kẹo cao su này quyết định là dính lấy nàng, không dễ dàng bỏ rơi.
Hạo Nhiên nhận thấy Hứa Hàn Phương đã đồng ý, Vui vẻ mà thu dọn đồ đạc, vừa thu thập vừa tranh thủ vui mừng.
Hạo Nhiên phải chăng đã rơi vào cái hố không thể nàothoát khỏi?
Bữa sáng tốt đẹp qua đi.
Vương Tiễn không đi đốn củi, hắn đối với hiểu biết của Hứa Hàn Phương cảm thấy rất hứng thú. Hứa Hàn Phương lại bắt đầu chỉ cho Vương Tiễn cách phân biệt thực vật mọc hoang cái nào có thể ăn được cái nào không thể ăn cùng với một ít công dụng đặc biệt của thực vật.
Hạo Nhiên như hình với bóng theo ở phía sau, cũng tiếp thu ý kiến nồng nhiệt.
Dần dần kể xong, buổi trưa đã nhanh đến. Vương Tiễn cầm lấy đao muốn đi chặt củi.
“Ngươi còn muốn đi đốn củi sao?’’ Hứa Hàn Phương nghĩ hắn như thế quá lãng phí cuộc đời.
“Các ngươi để lại tiền bạc ta đã thấy, nhưng ta không thể nhận.’’ Vương Tiễn cười cười nói, hai ngày nany hắn cười cũng nhiều hơn rất nhiều, ngươi cũng trở nên sáng sủa hơn. Hắn nghĩ cùng Hứa Hàn Phương ở chung là một điều rất dễ chịu, Hứa Hàn Phương không có kiểu cách và rụt rè của cô gái thời đại này, hết thảy đều tự nhiên hài hòa như vậy, cảm giác cùng nàng ở chung có lúc giống như bạn thân. Hơn nữa kiến thức của nàng rộng rãi càng làm hắn bội phục.
Hứa Hàn Phương hiểu rõ vì sao Vương Tiễn không muốn nhận lấy số tiền này, người cổ đại sao cứ cứng nhắc, bảo thủ không chịu thay đổi như thế?
Vương Tiễn nói tiếp:’’Ý tốt của các ngươi ta xin để trong lòng, ta đã thiếu các ngươi không ít tiền. Tiền kiện cáo ta còn chưa có đễ trả cho các ngươi.’’
Hứa Hàn Phương cười khuyên bảo nói:’’Ngươi thế là một đại nam nhân nhu nhược? Sắt tử đa liễu bất hiềm giảo đạo lý này ngươi không hiểu sao? Dù sao nợ một chút cũng là nợ, nợ nhiều hơn cũng không sao. Tương lai ngươi trả lại cho Hạo Nhiên là được. Bằng không ngươi phải ở chỗ này uổng phí thời gian. Đợi râu mép ngươi bạc trắng, lại đi tòng quân?’’
Ý của Phương tỷ chính là Tiễn ca ca là nam nhi mà còn ngại việc nhỏ.
Hạo Nhiên tuy nghĩ rằng Hứa Hàn Phương nói như thế thô lỗ nhưng có đạo lý, cho nên gật đầu liên tục. hắn càng ngày càng phát hiện Hứa Hàn Phương không những có suy nghĩ độc lập, còn có tính cách hoạt bát thẳng thắn. Cùng Hứa Hàn Phương trước kia như là hai người, hắn quả thực thích chết Hứa Hàn Phương này. Hơn nữa phát hiện mình ở nhiều trường hợp không chỗ chen lời.
Vương Tiễn chỉ do dự trong chốc lát, gật đầu một cái nói:’’Cung kính không bằng tuân mệnh. Ta nhận lấy trước, sau này ta nhất định có chết cũng báo ân, xin trả gấp bội.’’
“Được rồi! Không nghiêm trọng như vậy chứ? Còn có chết cũng báo ân? Muốn liều mạng.’’ Hứa Hàn Phương dùng quyền đánh về phía Vương Tiễn một quyền.
Động tác này có phần nam tính, khiến Hạo Nhiên và Vương Tiễn hai người sửng sốt thêm. Cô gái trước mặt này thật nhiều bộ dạng, nhiều đặc biệt.
Thê tử Vương Tiễn lúc này hốt hốt hoảng hoảng đến:’’Tiễn! Chàng mau đến xem con của chúng ta không biết làm sao nữa.’’
Tiểu Vương Bí đang liên tục ho kịch liệt, lúc thì há to miệng dùng sức hô hấp, dường như hô hấp không thuận, bộ dạng hết sức khó chịu không yên.
Vương Tiễn tiếp nhận hài tử, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
“Nhanh đi tìm đại phu!" Hạo Nhiên lo lắng nói.
Trong thôn không có đại phu, vẫn là đi vào trong thành. Vương Tiễn ôm hài tử vội vàng hướng ngoài thôn mà đi. Lúc này môi hài tử đã biến thành màu tím, khó thở. Thống khổ đưa tay nhỏ bé, muốn kêu lại không kêu được. Hứa Hàn Phương bất ngờ phát hiện trong tay Tiểu Vương Bí siết mấy viên đậu tương.
Hứa Hàn Phương bình tĩnh suy nghĩ một chút, kêu lên:’’Chờ một chút!’’
Mọi người dừng lại nghi hoặc nhìn nàng. Hứa Hàn Phương sờ sờ cái trán của hài tử. khuôn mặt hài tử lúc này đã đỏ lên. Chẳng lẽ là đậu tương rơi vào khí quản? Nếu là như thế này chưa đi vào trong thành, Tiểu Vương Bí lại...
“Đem đứa bé đặt nằm xuống đất!’’ Hứa Hàn Phương chỉ thị.
Vương Tiễn không hiểu Hứa Hàn Phương muốn làm gì, nhưng vẫn theo lời làm theo. Hứa Hàn Phương muốn để nằm yên một bên, nhẹ nhàng vỗ vào sau lưng, hài tử lại ho khan hai tiếng, mới thở hổn hển vài tiếng. Hứa Hàn Phương có thể xác định trong khí quản của đứa trẻ có vật lạ. Thời đại này không có khoa tai mũi họng chính quy, làm sao bây giờ?
Không thể gấp, phải trấn tĩnh! Hứa Hàn Phương tự nói với mình.
Hứa Hàn Phương hít sâu một hơi nói:’’Có thễ là đậu tương vướng vào khí quản, để muộn sẽ nguy, đến thành chỉ sợ cũng chậm.’’
“A?’’ Ba người nghe xong quá sợ hãi, thê tử Vương Tiễn càng nhịn không được khóc lên.
Hứa Hàn Phương khẽ cắn môi:’’Hiện tại chỉ có thể mạnh tay thử một lần rồi nói. Mong rằng không vào quá sâu.’’ Vừa nói vừa giữ bình tĩnh vỗ nhẹ nhàng phía sau lưng hài tử. hài tử theo sự vỗ của Hứa Hàn Phương thỉnh thoảng phát ra ho khan, cảm giác hô hấp thông một ít, Hứa Hàn Phương nhấc hai chân hài tử lên, khiến cho đầu của đứa bé hướng xuống đất, lại dùng lực vỗ hai cái.
“Khụ! Khụ!’’ Tiểu Vương Bí cố sức ho khan hai tiếng, một hạt đậu tương theo tiếng rơi trên mặt đất, sắc mặt cũng chậm chậm khôi phục lại. Hứa Hàn Phương thở ra một hơi dài, nguy hiễm thật! May mà hít vào không sâu.
“Thần linh a?’’ Hạo Nhiên không kiềm được nói:’’Không uống thuốc là có thể tốt, nàng làm sao biết là do đậu tương làm hại?’’
Hứa Hàn Phương đưa tay của Tiểu Vương Bí:’’Ngươi xem một chút trong tay của hắn còn mấy viên đậu tương. Ta lại nhìn dáng vẻ của hắn giống như có vật lạ trong khí quản. May mắn không sâu, đi vào trong phổi là bó tay. Nguy hiểm thật!’’
Tất cả mọi người thở dài một hơi nhẹ nhõm, tò mò nhìn Hứa Hàn Phương, nàng làm sao hiểu biết nhiều như vậy?
Thê tử Vương Tiễn nhỏ giọng nói:’’Ta đang giặt quần áo cho người ta, mình hắn ở trên mặt đất, ta cũng không niết hắn từ bao giờ bắt lấy mấy hạt đậu tương.’’
Vương Tiễn nhẹ nhàng thoải mái:’’Cũng không ai trách cứ nàng, ta biết nàng rất khổ cực, nàng còn theo ta chịu vất vả.’’
Mắt thê tử Vương Tiễn ngấn lệ, có những lời này của trượng phu, khổ hơn mệt hơn cũng đáng giá. ở nơi trọng nam khinh nữ này, nữ nhân rẻ mạt, chớ nói chi là có thể nghe được trượng phu nói vài câu săn sóc.
Vương Tiễn ôn nhu cười nói:’’Khóc cái gì? Đừng khóc, vừa khóc vừa khó coi.’’
Vợ chồng hai người bọn họ tuy rằng tình thâm ý nặng, nhưng là cho tới bây giờ chưa từng nói qua lời vui đùa. Thê tử Vương Tiễn sửng sốt, đầu cúi thấp xuống hơn, khuôn mặt ửng đỏ.
Hứa Hàn Phương ôm đứa trẻ, bật cười nói:’’Các ngươi ở chỗ này buồn nôn đi. Chúng ta không làm kỳ đà đâu.’’ Nói xong kéo Hạo Nhiên cười hì hì rời khỏi.
Tác giả :
Tư Nặc Nguyên