Tan Chảy: Trái Tim Của SẾP Cả Ngày Lẫn Đêm
Chương 58: Bệnh kiều giáo chủ xin tự trọng! (15)
Lúc trước Tô Hồng nói không sai, chỉ bị Nhuyễn Cân Tán khóa lại nội lực, hắn có càng nhiều cơ hội sinh tồn hơn, ngược lại hai chân Hạ Tinh Hoàng bị thương, nếu như không nhờ Tô Hồng chăm sóc những ngày, e sớm đã chết rồi.
Hiện tại, chỉ cần Tô Hồng đâm vào lồng ngực Hạ Tinh Hoàng, ngay lập tức có thể hóa giãn Nhuyễn Cân Tán, đến khi đó dựa vào năng lực của hăn, dù Kinh Hồng kiếm không có bên người vẫn đủ để đi ra khỏi địa phương trải dài đầm lầy đầy độc trùng và mãnh thú.
Tô Hồng nửa quỳ ở trước người Hạ Tinh Hoàng, yên lặng nhìn kỹ hắn.
Ánh mắt nhìn vào phần gáy trắng nõn cùng vạt áo lộ nửa ngực của đối phương, nơi đó có một trái tim ấm áp đang đập lên từng nhịp.
Một nhịp.
Lại thêm một nhịp.
Tô Hồng đưa tay, nhẹ nhàng tháo gỡ vạt áo Hạ Tinh Hoàng, lộ ra một mảnh lớn làn da trắng như tuyết, nhưng vì Hạ Tinh Hoàng tập võ đã nhiều nằm, nên trên lồng ngực cũng được bao bọc bởi một tầng bắp thịt đầy rắn chắc và manh mẽ.
"Có thể không…"
Tô Hồng ngơ ngác nhìn.
Hạ Tinh Hoàng sâu sắc nhìn chăm chú nhất cử nhất động của Tô Hồng, hắn buông xuống hai đã kéo căng quá chặt chẽ.
"Có thể"
Hạ Tinh Hoàng nghe được tiếng an ủi đầy dối trá của bản thân mình, đồng thời cũng nở ra một nụ cười mang ý khoan dung của kẻ xáo trả.
Sau một khắc, Tô Hồng run rẩy tới gần Hạ Tinh Hoàng, trong nháy mắt khi ngón tay đụng chạm đến lồng ngực đối phương, đột nhiên hành động nhanh như chớp, đầu đâm vào trong lòng Hạ Tinh Hoàng!
Thành công chôn ngực!!!
Quyền chủ động như thế này được tự mình nhẹ nhàng nắm trong tay thực sự là quá hạnh phúc đến muốn gào khóc!!!!
Hạ Tinh Hoàng như sét đánh qua người, vô cùng cứng ngắc ngồi nhìn một cái đầu đầy tóc liên tục dụi dụi vào trước ngực mình.
"Ngươi…Ầm ĩ vậy được chưa?"
Hắn cố gắng hết sức duy trì trấn tĩnh, ngấm ngầm chịu đựng nhưng vẫn lộ ra âm thanh khó nhịn, trong lòng hắn có một luồng tâm tình khó có thể ức chế đang sinh trưởng ngang tang.
Vốn dĩ như tính toán, chỉ cần Tô Hồng đối với mình nổi lên sát tâm, trong nháy mắt bản thân liền có thể chế ngự bắt hắn phục tùng, lợi dụng thời điểm võ công của hắn bị mất, cắt đứt gân mạch trên tứ chi, xóa bỏ thần trí hắn…để hắn cả đời này chỉ có thể nằm rạp dưới chân bản thân.
Ngược lại…ngược lại hắn không lại còn to gan làm loạn nói muốn thành thân với chính mình?
Vậy hãy để hắn cả đời bị giam lỏng bên trong tù lao của bản thân là tốt rồi.
Không ngờ, Tô Hồng dĩ nhiên không thương tổn một chút nào đến mình như dự định, trái lại tìm được một cơ hội làm nũng danh chính ngôn thuận, dúi đầu vào ngực mình vô tư làm bậy.
Cái cảm giác này….Xa la như vậy, nhưng lại khiến người ta lưu luyến, không khỏi khiến Hạ Tinh Hoàng rơi vào bên trong một loại tâm tình kỳ dị.
Tô Hồng nằm trong ngực Hạ Tinh Hoàng, nghe trái tim đối phương đập từ cuồng nhiệt chuyển đến dần bình tĩnh, một vệt ý cười hơi lộ ra trên khóe miệng.
Một lát sau, khi cảm thấy được thời cơ thích hợp, hắn mới ngượng ngùng đầy mặt bì dậy, thời điểm này Hạ Tinh Hoàng lại đưa tay ghìm lại hắn.
Tô Hồng:?
"Thả nhẹ hô hấp, trong hang có tiếng bước chân."
Âm thanh của Hạ Tinh Hoàng khàn khàn vang lên ở bên tai, lỗ tai Tô Hồng vốn dễ ngứa, tai nhạy cảm giật giật.
Một giây sau, chiếc tai trực tiếp bị người nào đó cắn vào một cái, đầu lưỡi dịu dàng ẩm ướt nhẹ nhàng trêu chọc.
Tô Hồng:!!!
Hạ Tinh Hoàng lại đè xuống miệng Tô Hồng một cái, ý cười dịu dàng làm khẩu hình "Suỵt, yên tĩnh."
Có khác nào một đứa nhỏ lừa yêu vợ của mình chứ!
Yên tĩnh cái quỷ nhà ngươi á!
Tô Hồng tràn ngập khiếp sợ bị Hạ Tinh Hoàng đè vào lồng ngực, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng hành tinh di chuyển.
Hạ Tinh Hoàng một tay bụm miệng hắn, một tay ấn lại éo của hắn, miệng còn không chút nào thành thật nhẹ nhàng liếm vành tai nhạy cảm.
Ngươi thế này đây, là dáng vẻ nên có của người đang tránh né kẻ thù đến truy xác à!
Dáng vẻ xa cách người ngàn dặm lúc trước giờ đâu rồi?
Dù Tô Hồng không thể trực tiếp đối diện nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ dựa vào trí tưởng tượng cũng có thể được, quá sắc! Quá làm càng!
Không ra thể thống gì cả!
Đúng là….đúng là như dã hiệp!
Hiện tại, chỉ cần Tô Hồng đâm vào lồng ngực Hạ Tinh Hoàng, ngay lập tức có thể hóa giãn Nhuyễn Cân Tán, đến khi đó dựa vào năng lực của hăn, dù Kinh Hồng kiếm không có bên người vẫn đủ để đi ra khỏi địa phương trải dài đầm lầy đầy độc trùng và mãnh thú.
Tô Hồng nửa quỳ ở trước người Hạ Tinh Hoàng, yên lặng nhìn kỹ hắn.
Ánh mắt nhìn vào phần gáy trắng nõn cùng vạt áo lộ nửa ngực của đối phương, nơi đó có một trái tim ấm áp đang đập lên từng nhịp.
Một nhịp.
Lại thêm một nhịp.
Tô Hồng đưa tay, nhẹ nhàng tháo gỡ vạt áo Hạ Tinh Hoàng, lộ ra một mảnh lớn làn da trắng như tuyết, nhưng vì Hạ Tinh Hoàng tập võ đã nhiều nằm, nên trên lồng ngực cũng được bao bọc bởi một tầng bắp thịt đầy rắn chắc và manh mẽ.
"Có thể không…"
Tô Hồng ngơ ngác nhìn.
Hạ Tinh Hoàng sâu sắc nhìn chăm chú nhất cử nhất động của Tô Hồng, hắn buông xuống hai đã kéo căng quá chặt chẽ.
"Có thể"
Hạ Tinh Hoàng nghe được tiếng an ủi đầy dối trá của bản thân mình, đồng thời cũng nở ra một nụ cười mang ý khoan dung của kẻ xáo trả.
Sau một khắc, Tô Hồng run rẩy tới gần Hạ Tinh Hoàng, trong nháy mắt khi ngón tay đụng chạm đến lồng ngực đối phương, đột nhiên hành động nhanh như chớp, đầu đâm vào trong lòng Hạ Tinh Hoàng!
Thành công chôn ngực!!!
Quyền chủ động như thế này được tự mình nhẹ nhàng nắm trong tay thực sự là quá hạnh phúc đến muốn gào khóc!!!!
Hạ Tinh Hoàng như sét đánh qua người, vô cùng cứng ngắc ngồi nhìn một cái đầu đầy tóc liên tục dụi dụi vào trước ngực mình.
"Ngươi…Ầm ĩ vậy được chưa?"
Hắn cố gắng hết sức duy trì trấn tĩnh, ngấm ngầm chịu đựng nhưng vẫn lộ ra âm thanh khó nhịn, trong lòng hắn có một luồng tâm tình khó có thể ức chế đang sinh trưởng ngang tang.
Vốn dĩ như tính toán, chỉ cần Tô Hồng đối với mình nổi lên sát tâm, trong nháy mắt bản thân liền có thể chế ngự bắt hắn phục tùng, lợi dụng thời điểm võ công của hắn bị mất, cắt đứt gân mạch trên tứ chi, xóa bỏ thần trí hắn…để hắn cả đời này chỉ có thể nằm rạp dưới chân bản thân.
Ngược lại…ngược lại hắn không lại còn to gan làm loạn nói muốn thành thân với chính mình?
Vậy hãy để hắn cả đời bị giam lỏng bên trong tù lao của bản thân là tốt rồi.
Không ngờ, Tô Hồng dĩ nhiên không thương tổn một chút nào đến mình như dự định, trái lại tìm được một cơ hội làm nũng danh chính ngôn thuận, dúi đầu vào ngực mình vô tư làm bậy.
Cái cảm giác này….Xa la như vậy, nhưng lại khiến người ta lưu luyến, không khỏi khiến Hạ Tinh Hoàng rơi vào bên trong một loại tâm tình kỳ dị.
Tô Hồng nằm trong ngực Hạ Tinh Hoàng, nghe trái tim đối phương đập từ cuồng nhiệt chuyển đến dần bình tĩnh, một vệt ý cười hơi lộ ra trên khóe miệng.
Một lát sau, khi cảm thấy được thời cơ thích hợp, hắn mới ngượng ngùng đầy mặt bì dậy, thời điểm này Hạ Tinh Hoàng lại đưa tay ghìm lại hắn.
Tô Hồng:?
"Thả nhẹ hô hấp, trong hang có tiếng bước chân."
Âm thanh của Hạ Tinh Hoàng khàn khàn vang lên ở bên tai, lỗ tai Tô Hồng vốn dễ ngứa, tai nhạy cảm giật giật.
Một giây sau, chiếc tai trực tiếp bị người nào đó cắn vào một cái, đầu lưỡi dịu dàng ẩm ướt nhẹ nhàng trêu chọc.
Tô Hồng:!!!
Hạ Tinh Hoàng lại đè xuống miệng Tô Hồng một cái, ý cười dịu dàng làm khẩu hình "Suỵt, yên tĩnh."
Có khác nào một đứa nhỏ lừa yêu vợ của mình chứ!
Yên tĩnh cái quỷ nhà ngươi á!
Tô Hồng tràn ngập khiếp sợ bị Hạ Tinh Hoàng đè vào lồng ngực, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng hành tinh di chuyển.
Hạ Tinh Hoàng một tay bụm miệng hắn, một tay ấn lại éo của hắn, miệng còn không chút nào thành thật nhẹ nhàng liếm vành tai nhạy cảm.
Ngươi thế này đây, là dáng vẻ nên có của người đang tránh né kẻ thù đến truy xác à!
Dáng vẻ xa cách người ngàn dặm lúc trước giờ đâu rồi?
Dù Tô Hồng không thể trực tiếp đối diện nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ dựa vào trí tưởng tượng cũng có thể được, quá sắc! Quá làm càng!
Không ra thể thống gì cả!
Đúng là….đúng là như dã hiệp!
Tác giả :
Lý Cố Vân