Tan Chảy: Trái Tim Của SẾP Cả Ngày Lẫn Đêm
Chương 56: Bệnh kiều giáo chủ xin tự trọng! (13)
"Ta…Ta nghĩ thành hôn cùng Hạ giáo chủ, có thể không?"
Trong thanh âm của người thanh niên mang theo mấy phần run rẩy, nhưng âm lượng lại cực cao, ở trong hang động trống rỗng vang vọng không ngừng, liên tục lặp lại, lọt vào tai Hạ Tinh Hoàng, va vào trái tim hắn.
Hạ Tinh Hoàng trực tiếp sửng sốt.
Người này là hiệp khách chính đạo, trải qua trăm nghìn cay đắng một lòng đuổi theo hắn đến đây, rốt cuộc chỉ để nói với hắn một câu, muốn cùng hắn thành hôn?
Ý thức được vấn đề này, sắc mặt Hạ Tinh Hoàng hơi trầm xuống.
"Tô Thiếu Hiệp, bàn chuyện thành hôn, phải suy nghĩ kỹ càng, ta là đàn ông hàng thật giá thật"
Tô Hồng đỏ mặt gật gù: "Ta biết ngươi là đàn ông."
Đồ vật kia của hắn còn vừa mới chống đẩy lên người bản thân.
"Ngươi muốn kết hon cùng một người đàn ông?" Hạ Tinh Hoàng cười tựa như không liếc hắn.
Tô Hồng không thích loại ánh mắt trào phúng này của hắn, bất bình nói: "Vậy thì như thế nào?
Ngươi lúc trước tại thời điểm ở Ngọc Hành cung, không phải…hôn qua ta sao?"
Nhớ lại trong Ngọc Hành cung, hôn mội trước mặt mọi người, mặt Tô Hồng càng thêm đỏ, nhưng cũng càng không sợ hãi nhìn trực tiếp về phía Hạ Tinh Hoàng.
Nét châm biếm trong mắt Hạ Tinh Hoàng càng dữ dội hơn: "Không nói đến chuyện thành hôn, chuyện khác đương nhiên làm gì chả được!"
Tô Hồng liền đen mặt tại chỗ: Tên này tam quan méo mó!
Đồng thời một cơn lửa giận cũng theo đó dâng lên trong lòng:
"Chẳng lẽ ngươi nói, lúc trước ngươi cũng bởi vì không muốn nói đến chuyện kết hôn, nên đã cùng thân thiết qua với vô số người sao? Giống như ngày đó đối xử với ta như thế?"
Hạ Tinh Hoàng ngừng lại chốc lát, ý thức được bản thân đang đả kích Tô Hồng, dường như đem mình xoáy sâu vào vòng xoay.
Hắn vừa định nói chưa từng, liền nhìn thấy Tô Hồng lao đến tựa như một con chó nhỏ phát điên, mạnh mẽ cắn một cái lên môi mình.
Vốn định sử dụng nội lực thoát khỏi ràng buộc, nhưng nhìn đến ánh mắt oan ức lúc đó của thanh niên, hắn liền vô thức từ bỏ đi ý niệm, mặc cơ thể cho cậu ta phát tiết.
Oan ức của Tô Hồng trong giây phút đó là chân thực.
Vừa nghĩ tới hắn ngay cả nói nặng lời cũng chưa từng nói người khác, lại có khả năng giống vô số người cùng ô nhiễm đụng chạm một thân thể, hắn cũng không biết là nên thương tâm, hay phẫn nộ.
Từ khi xuyên quá đến cục diện này đến nay, hắn vẫn luôn hướng về nhiều loại người khác nhau hỏi thăm tin tức về giáo chủ Bái Tinh giáo Hạ Tinh Hoàng, biết được người này cao ngạo, kiêu căng, tàn khốc, khát máu, đồng thời cũng biết hắn quyến rũ, gian ác mê hoặc lòng người, thu hồn đoạt phách.
Hắn từng nghĩ, công chiếm người như vậy nhất định sẽ rất khó khăn, người này nhất định xa cách bản thân với bên ngoài đến ngàn dặm.
Nhưng hắn chỉ chưa từng nghĩ tới, người này không có từ chối bản thân, cũng không hề từ chối những người khác đến trước mình.
Hắn dụng tâm hoàn thành mỗi một trận công chiếm, từng thế giới đều cố gắng đạt đến kết cục tình cảm hoàn mỹ nhất, duy nhất chỉ quên, hắn có thể sẽ bị phản bội….
Trút giận mệt mỏi, hắn nhẹ nhàng buông Hạ Tinh Hoàng ra, tại lúc tách ra, hắn nhìn thấy đôi môi Hạ Tinh Hoàng bị bản thân cắn đến hơi sưng đỏ, còn có mấy dấu răng nhàn nhạt, viền mắt tức khắc đỏ hồng.
Hắn không nói tiếng nào bò lên từ đất, co rút lại ở góc tường thêm lần nữa.
Hạ Tinh Hoàng trầm mặc rất lâu, mới chậm rãi hỏi:
"Người một đường đuổi theo ta từ Trung Nguyên đến đây, đại nào hơn mấy chục cứ điểm của Bái Tinh giáo, chỉ bởi vì, ngươi muốn thành hôn cùng ta?"
Tô Hồng cúi đầu không nói, đây cũng xem như là một loại không cam lòng ngấm ngầm thừa nhận.
Hạ Tinh Hoàng hít sâu một hơi, trái tim phảng phất như bị một người dùng bàn tay mềm mại nhỏ bé mạnh mẽ mở ra, lại còn ở trong đó xoa nắn chà đạp, muôn vàn đau đớn, nhưng cũng hết mực lưu luyến từng cái đụng chạm vuốt ve.
Thời điểm trước đây trải qua loại tâm tình này, là khi bản thân được 8 tuổi…
Khi đó sư phụ cùng sư thúc đều sống ở bên trong Bái Tinh giáo, hòa bình bao phủ khắp nơi, không đến nỗi bị võ lâm gọi là tà giáo.
Nhưng cũng vào năm tám tuổi ấy, hắn trải qua nỗi đau phản bội thống khổ nhất đời người.
Một chữ tình này, ăn vào trong xương tủy.
Mấy chục năm sau đó, hắn một thân cô độc, không để bản thân phải chịu đựng bất kỳ sự thương tổn nào bởi ái tình, bao vây chặt chẽ chính mình, chưa bao giờ lấy ra tấm chân tình gặp người khác.
Hắn từng thề, nếu như có người làm hắn động tâm thêm một lần nữa, không đem người này hòa vào xương cốt, cũng đánh gãy hai chân hắn, để cả đời hắn chỉ có thể lưu lại bên mình nương tựa vào mình….
Hắn quay nghiêng hàng lông mày nhẹ nhàng đảo mắt phượng quét nhìn qua Tô Hồng ngồi trong góc, trong mắt tràn đầy điều nổi bật khiến người khác kinh hãi.
Trong thanh âm của người thanh niên mang theo mấy phần run rẩy, nhưng âm lượng lại cực cao, ở trong hang động trống rỗng vang vọng không ngừng, liên tục lặp lại, lọt vào tai Hạ Tinh Hoàng, va vào trái tim hắn.
Hạ Tinh Hoàng trực tiếp sửng sốt.
Người này là hiệp khách chính đạo, trải qua trăm nghìn cay đắng một lòng đuổi theo hắn đến đây, rốt cuộc chỉ để nói với hắn một câu, muốn cùng hắn thành hôn?
Ý thức được vấn đề này, sắc mặt Hạ Tinh Hoàng hơi trầm xuống.
"Tô Thiếu Hiệp, bàn chuyện thành hôn, phải suy nghĩ kỹ càng, ta là đàn ông hàng thật giá thật"
Tô Hồng đỏ mặt gật gù: "Ta biết ngươi là đàn ông."
Đồ vật kia của hắn còn vừa mới chống đẩy lên người bản thân.
"Ngươi muốn kết hon cùng một người đàn ông?" Hạ Tinh Hoàng cười tựa như không liếc hắn.
Tô Hồng không thích loại ánh mắt trào phúng này của hắn, bất bình nói: "Vậy thì như thế nào?
Ngươi lúc trước tại thời điểm ở Ngọc Hành cung, không phải…hôn qua ta sao?"
Nhớ lại trong Ngọc Hành cung, hôn mội trước mặt mọi người, mặt Tô Hồng càng thêm đỏ, nhưng cũng càng không sợ hãi nhìn trực tiếp về phía Hạ Tinh Hoàng.
Nét châm biếm trong mắt Hạ Tinh Hoàng càng dữ dội hơn: "Không nói đến chuyện thành hôn, chuyện khác đương nhiên làm gì chả được!"
Tô Hồng liền đen mặt tại chỗ: Tên này tam quan méo mó!
Đồng thời một cơn lửa giận cũng theo đó dâng lên trong lòng:
"Chẳng lẽ ngươi nói, lúc trước ngươi cũng bởi vì không muốn nói đến chuyện kết hôn, nên đã cùng thân thiết qua với vô số người sao? Giống như ngày đó đối xử với ta như thế?"
Hạ Tinh Hoàng ngừng lại chốc lát, ý thức được bản thân đang đả kích Tô Hồng, dường như đem mình xoáy sâu vào vòng xoay.
Hắn vừa định nói chưa từng, liền nhìn thấy Tô Hồng lao đến tựa như một con chó nhỏ phát điên, mạnh mẽ cắn một cái lên môi mình.
Vốn định sử dụng nội lực thoát khỏi ràng buộc, nhưng nhìn đến ánh mắt oan ức lúc đó của thanh niên, hắn liền vô thức từ bỏ đi ý niệm, mặc cơ thể cho cậu ta phát tiết.
Oan ức của Tô Hồng trong giây phút đó là chân thực.
Vừa nghĩ tới hắn ngay cả nói nặng lời cũng chưa từng nói người khác, lại có khả năng giống vô số người cùng ô nhiễm đụng chạm một thân thể, hắn cũng không biết là nên thương tâm, hay phẫn nộ.
Từ khi xuyên quá đến cục diện này đến nay, hắn vẫn luôn hướng về nhiều loại người khác nhau hỏi thăm tin tức về giáo chủ Bái Tinh giáo Hạ Tinh Hoàng, biết được người này cao ngạo, kiêu căng, tàn khốc, khát máu, đồng thời cũng biết hắn quyến rũ, gian ác mê hoặc lòng người, thu hồn đoạt phách.
Hắn từng nghĩ, công chiếm người như vậy nhất định sẽ rất khó khăn, người này nhất định xa cách bản thân với bên ngoài đến ngàn dặm.
Nhưng hắn chỉ chưa từng nghĩ tới, người này không có từ chối bản thân, cũng không hề từ chối những người khác đến trước mình.
Hắn dụng tâm hoàn thành mỗi một trận công chiếm, từng thế giới đều cố gắng đạt đến kết cục tình cảm hoàn mỹ nhất, duy nhất chỉ quên, hắn có thể sẽ bị phản bội….
Trút giận mệt mỏi, hắn nhẹ nhàng buông Hạ Tinh Hoàng ra, tại lúc tách ra, hắn nhìn thấy đôi môi Hạ Tinh Hoàng bị bản thân cắn đến hơi sưng đỏ, còn có mấy dấu răng nhàn nhạt, viền mắt tức khắc đỏ hồng.
Hắn không nói tiếng nào bò lên từ đất, co rút lại ở góc tường thêm lần nữa.
Hạ Tinh Hoàng trầm mặc rất lâu, mới chậm rãi hỏi:
"Người một đường đuổi theo ta từ Trung Nguyên đến đây, đại nào hơn mấy chục cứ điểm của Bái Tinh giáo, chỉ bởi vì, ngươi muốn thành hôn cùng ta?"
Tô Hồng cúi đầu không nói, đây cũng xem như là một loại không cam lòng ngấm ngầm thừa nhận.
Hạ Tinh Hoàng hít sâu một hơi, trái tim phảng phất như bị một người dùng bàn tay mềm mại nhỏ bé mạnh mẽ mở ra, lại còn ở trong đó xoa nắn chà đạp, muôn vàn đau đớn, nhưng cũng hết mực lưu luyến từng cái đụng chạm vuốt ve.
Thời điểm trước đây trải qua loại tâm tình này, là khi bản thân được 8 tuổi…
Khi đó sư phụ cùng sư thúc đều sống ở bên trong Bái Tinh giáo, hòa bình bao phủ khắp nơi, không đến nỗi bị võ lâm gọi là tà giáo.
Nhưng cũng vào năm tám tuổi ấy, hắn trải qua nỗi đau phản bội thống khổ nhất đời người.
Một chữ tình này, ăn vào trong xương tủy.
Mấy chục năm sau đó, hắn một thân cô độc, không để bản thân phải chịu đựng bất kỳ sự thương tổn nào bởi ái tình, bao vây chặt chẽ chính mình, chưa bao giờ lấy ra tấm chân tình gặp người khác.
Hắn từng thề, nếu như có người làm hắn động tâm thêm một lần nữa, không đem người này hòa vào xương cốt, cũng đánh gãy hai chân hắn, để cả đời hắn chỉ có thể lưu lại bên mình nương tựa vào mình….
Hắn quay nghiêng hàng lông mày nhẹ nhàng đảo mắt phượng quét nhìn qua Tô Hồng ngồi trong góc, trong mắt tràn đầy điều nổi bật khiến người khác kinh hãi.
Tác giả :
Lý Cố Vân