Tam Thốn Nhân Gian
Chương 154: Huyễn binh duy tâm!
Sau khi vào quân đội, đây là lần đâu tiên Chu Lộ ăn mắng kiểu này. Mặt cô biến sắc, muốn phản bắc nhưng lại không dám, chỉ đành cúi đầu, trong lòng trào lên cảm giác ấm ức không phục, cuối cùng cô mới nói nhỏ.
- Nhưng tu sĩ chúng ta không phải nên hành sự quang minh lỗi lạc mới có thể tìm được đại đạo sao?
- Quang minh lỗi lạc là chủ tâm, ra tay chống địch là thủ đoạn, sao mà giống nhau được? Huống hồ đại đạo? Ngươi cho rằng mục đích của tu luyện là vì truy tìm đại đạo sao!
Ánh mắt Chu tướng quân nhìn qua Chu Lộ đầy nghiêm khắc.
- Mục đích của tu luyện là vì tự bảo vệ mình, là vì sinh tồn, là vì đấu tranh! Chỉ khi giải quyết được hết thảy những thứ này rồi mới có tư cách đi tìm cái gọi là đại đạo!
Chu tướng quân không muốn nói nhiều, nên mặc kệ Chu Lộ.
Chu Lộ hơi sửng sốt, hiển nhiên cô chưa từng nghe cách nói này khi ở Bạch Lộc đạo quán, đây là lần đầu nghe vậy nên cô khá mờ mịt, cúi đầu như có điều suy nghĩ.
Mà lúc này đây mọi người đều dồn hết sức chú ý vào chiến trường. Thanh niên đầu trọc ra tay, Vương Bảo Nhạc đột nhiên lùi lại, khoảng cách giữa hai người bị kéo ra. Thanh niên đầu trọc tức giận, quắc mắt nhìn Vương Bảo Nhạc một cái, hắn hít sâu nhằm bình tĩnh lại. Ánh mắt lóe lên, một ngón tay phải chỉ thẳng đằng trước, thản nhiên nói.
- Sư phụ nói, nhất mạch ngộ đạo của đạo viện Phiêu Miểu ta là hiểu được thiên địa vạn đạo, chọn một đạo để dung hợp bản thân, thay đổi thế giới. Vô Trần ngu dốt, không hiểu được nhiều, mong Vương đạo hữu chỉ giáo.
Giọng nói của hắn lúc này không giống bình thường mà lộ vẻ thâm trầm và cố chấp.
Gần như ngay khi hắn mở miệng, ngón tay phải giơ lên thình lình có một giọt nước như thể được ngưng tụ lại từ không khí, biến hóa khôn lường trên đầu ngón tay của hắn.
Giọt nước này trong suốt, phát ra ánh sáng chói lóa, chớp mắt trở nên rực rỡ vô cùng, như thể cả giao điểm bỗng nhiên trở nên ảm đạm, chỉ có duy nhất giọt nước này là tỏa ánh hào quang mà thôi!
Lúc giọt nước xuất hiện, Lục Tử Hạo biến sắc, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt chưa từng có khiến hắn nghẹt thở, bản năng muốn lùi lại, rời xa nơi này.
Quả thực giọt nước kia làm cho hắn có cảm giác như không cách nào kháng cự được, thậm chí chỉ liếc mắt nhìn cũng hoảng hốt như sấm đánh.
- Đây là thuật pháp gì chứ, cũng đâu có bùa, tên kia thật sự là Chân Tức tầng một sao? Hắn tự xưng là ngộ đạo nhất mạch?
Ngay lúc tâm thần Lục Tử Hạo chấn động thì Vương Bảo Nhạc cũng giật mình, sự xuất hiện của giọt nước kia khiến hắn cảm nhận được nguy cơ khó mà tả bằng lời, dường như giọt nước này ẩn chứa thứ sức mạnh gì đó mà hắn không hiểu. Cho dù thứ sức mạnh đó không nhiều nhưng dường như có thể làm rung chuyển không gian, ảnh hưởng đến toàn bộ tâm thần của hắn.
- Người này là hệ Ngộ Đạo!
Vương Bảo Nhạc ngưng khí tức lại, hắn vốn không coi trọng tên Ngộ Đạo nhất mạch này, nhưng nay nhìn thấy giọt nước kia thì hắn bỗng lập tức cảm thấy nhận thức của mình về hệ Ngộ Đạo đã sai rồi.
- Ngộ Đạo nhất mạch thì làm sao, vừa rồi hắn đã may mắn tránh được đòn của ta, vậy thì... Chỉ cần ta đến gần thì chắc chắn có thể một quyền đánh bay!
Sau cơn chấn động, ánh mắt Vương Bảo Nhạc sáng lên, trong chốc lát toàn bộ tu vi vận chuyển, khí tức tản ra, đột nhiên bước một bước về phía thanh niên đầu trọc!
Theo khí thế toát ra, toàn thân Vương Bảo Nhạc như bảo kiếm ra khỏi vỏ, bước tiến của hắn cũng khiến thanh niên đầu trọc cảm nhận được vẻ sắc bén khôn cùng. Thanh niên đầu trọc nheo mắt, khoát tay phải, giọt nước kia lập tức vẽ một đường sáng chói bay về phía Vương Bảo Nhạc.
- Ngươi không còn cơ hội tiếp cận ta nữa đâu.
Thanh niên đầu trọc vừa nói xong, cơ thể của Vương Bảo Nhạc trên không trung lại thay đổi phương hướng muốn tránh giọt nước kia, song giọt nước này lại rất đỗi kì dị, vậy mà lại đột nhiên nổ tung thành một màn hơi nước, tốc độ của nó nhanh đến mức không thể hình dung nổi, lập tức tản ra bao phủ Vương Bảo Nhạc ở bên trong.
Sương mù đập vào mặt, Vương Bảo Nhạc hoa cả mắt. Lúc hắn nhìn lại được rõ ràng thì giật bắn cả người, bốn phía xung quanh đã hoàn toàn thay đổi, bất kể là Lục Tử Hạo hay ngọn núi đều đã biến mất.
Thậm chí trên bầu trời cũng đã không còn khán đài nữa, cả thế giới dường như chỉ còn lại hơi nước, hắn như đứng trên biển sương mù, lại như vừa bị cưỡng chế kéo vào một ảo cảnh.
- Ảo cảnh à?
Vương Bảo Nhạc thở dồn, cảnh giác hơn hẳn. Sương mù từ bốn phía xung quanh đột nhiên cuộn lên, theo tiếng gào thét quỷ dị vọng lại, từng khuôn mặt lao ra từ đám sương mù, những khuôn mặt này tất cả đều là dáng vẻ của Vương Bảo Nhạc!
Vẻ mặt mỗi cái khác nhau, có cái đang cười, có cái đang khóc, có cái cắn răng phẫn nộ, có cái tuyệt vọng kêu thảm, thậm chí trong đó còn có mặt tham lam, như thể thể hiện hết thảy thất tình lục dục của con người lên khuôn mặt. Tất cả đều gào thét xông về phía Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc biến sắc, tay phải bấm quyết, lập tức Phi Sương kiếm bay ra, hạt châu phòng hộ nổ tung tạo thành màn sáng, nhưng những thứ này hoàn toàn không hề hiệu quả với những khuôn mặt kia, bị chúng nhìn thẳng xuyên thấu qua, như thể muốn cắn hắn tan tác!
- Hình như hơi giống... tộc Vị Ương!
Vương Bảo Nhạc lộ vẻ xúc động, những thứ này làm hắn nhớ tới trải nghiệm ở ngọn núi mảnh vỡ kia.
Đang lúc Vương Bảo Nhạc rung động mạnh mẽ thì giọng nói của thanh niên đầu trọc Lý Vô Trần truyền ra từ trong màn sương mù.
- Vương đạo hữu, thứ kẻ Ngộ Đạo nhất mạch ta theo đuổi chính là ngộ ra thiên địa vạn đạo, mà nơi đây là Huyễn Binh do ta dùng một giọt nước phàm dung nhập vào thiên ngoại linh huyết do sư tôn cấp cho, lại trải qua thuật pháp của lão nhân gia người luyện chế mà thành!
- Trong thế giới Huyễn Binh này của ta... tất cả đều duy tâm! Ngươi có thể coi nơi đây là thế giới hư ảo của tinh thần. Ở nơi này, ngươi có thể thoải mái tưởng tượng, dù cho tưởng tượng bản thân trở thành cường giả tuyệt đỉnh tới đánh với ta một trận cũng không thành vấn đề!
- Có điều, đây là Huyễn Binh của ta, cho nên dù ngươi có tưởng tượng như thế nào, ta mãi mãi cũng sẽ mạnh hơn ngươi. Sư tôn từng nói ngươi có tiềm lực lớn, ta rất muốn biết, dã tâm của ngươi lớn đến mức nào khi đối mặt với thất tình lục dục của chính mình!
Lời nói của Lý Vô Trần vang vọng bổ về các khuôn mặt Vương Bảo Nhạc, khiến chúng càng gào thét lớn hơn, ánh mắt Vương Bảo Nhạc đanh lại, hắn lập tức lùi lại.
- Huyễn Binh là cái quỷ gì?
- So trí tưởng tượng à? Còn có kiểu đánh nhau vậy nữa sao? Hệ Ngộ Đạo quả nhiên đều là kẻ điên.
Vương Bảo Nhạc nghi ngờ thử tưởng tượng mình thành người khổng lồ vô địch. Vừa nghĩ thế, cơ thể hắn lập tức phồng lên, biến thành kẻ vô cùng to lớn như thể sắp đội trời đạp đất.
- Được thật này!
Trong lòng Vương Bảo Nhạc chấn động, chỉ cảm thấy như có sức mạnh hủy diệt trời long đất lở đang điên cuồng bạo phát trong cơ thể mình. Nhưng lúc này, màn sương mù của thế giới này cũng mở rộng theo, như thể bất kể Vương Bảo Nhạc tưởng tượng vô lý tới mức nào thế giới này cũng có thể chứa đựng được!
Trong chớp mắt, những khuôn mặt kia cũng bành trướng, dung hợp lại với nhau, cuối cùng bay lên trời tạo thành một khuôn mặt khổng lồ che phủ hơn nửa bầu trời, khí thế còn mạnh mẽ hơn Vương Bảo Nhạc. Chúng đột nhiên xông về phía hắn.
Như thể trước mặt chúng không phải người khổng lồ vô địch gì cả!
Mà lúc này bên ngoài ảo cảnh, trên đài thi đấu trên không, dù là quan viên liên bang hay quân đội hay các trưởng lão của đạo viện Phiêu Miểu cũng đều trợn tròn mắt, thậm chí có người còn đứng bật dậy.
- Đây là...
- Huyễn Binh, đây là thần binh tổng thống liên bang tiền nhiệm Lý Hành Văn cảm ngộ được, là thuật pháp tự sáng tạo! Ông từng nói tương lai phải dùng thuật pháp này mở ra thời đại cải cách pháp khí liên bang, dùng thứ này để nhận được sự công nhận của trời đất, nổ lực đột phá, trở thành nguyên anh duy nhất của liên bang!
- Lý Hành Văn là kỳ tài, nói là ngộ tính bậc nhất liên bang cũng không quá chút nào. Tên đệ tử này của ông ta vậy mà lại có ngộ tính như thế, Chân Tức mà lại có thể triển khai thuật này!
Trong mắt mọi người, lúc này Vương Bảo Nhạc và Lý Vô Trần đang chiến đấu, thanh niên đầu trọc Lý Vô Trần khoanh chân nhắm mắt, đôi môi khẽ nhúc nhích, lẩm bẩm niệm chú ngữ mà người khác không nghe được.
Mà ở phía trước cách hắn mười trượng có một quả bóng nước đục ngầu, tuy không nhìn rõ bóng dáng nhưng chính là Vương Bảo Nhạc đang bị vây ở trong!
- Nhưng tu sĩ chúng ta không phải nên hành sự quang minh lỗi lạc mới có thể tìm được đại đạo sao?
- Quang minh lỗi lạc là chủ tâm, ra tay chống địch là thủ đoạn, sao mà giống nhau được? Huống hồ đại đạo? Ngươi cho rằng mục đích của tu luyện là vì truy tìm đại đạo sao!
Ánh mắt Chu tướng quân nhìn qua Chu Lộ đầy nghiêm khắc.
- Mục đích của tu luyện là vì tự bảo vệ mình, là vì sinh tồn, là vì đấu tranh! Chỉ khi giải quyết được hết thảy những thứ này rồi mới có tư cách đi tìm cái gọi là đại đạo!
Chu tướng quân không muốn nói nhiều, nên mặc kệ Chu Lộ.
Chu Lộ hơi sửng sốt, hiển nhiên cô chưa từng nghe cách nói này khi ở Bạch Lộc đạo quán, đây là lần đầu nghe vậy nên cô khá mờ mịt, cúi đầu như có điều suy nghĩ.
Mà lúc này đây mọi người đều dồn hết sức chú ý vào chiến trường. Thanh niên đầu trọc ra tay, Vương Bảo Nhạc đột nhiên lùi lại, khoảng cách giữa hai người bị kéo ra. Thanh niên đầu trọc tức giận, quắc mắt nhìn Vương Bảo Nhạc một cái, hắn hít sâu nhằm bình tĩnh lại. Ánh mắt lóe lên, một ngón tay phải chỉ thẳng đằng trước, thản nhiên nói.
- Sư phụ nói, nhất mạch ngộ đạo của đạo viện Phiêu Miểu ta là hiểu được thiên địa vạn đạo, chọn một đạo để dung hợp bản thân, thay đổi thế giới. Vô Trần ngu dốt, không hiểu được nhiều, mong Vương đạo hữu chỉ giáo.
Giọng nói của hắn lúc này không giống bình thường mà lộ vẻ thâm trầm và cố chấp.
Gần như ngay khi hắn mở miệng, ngón tay phải giơ lên thình lình có một giọt nước như thể được ngưng tụ lại từ không khí, biến hóa khôn lường trên đầu ngón tay của hắn.
Giọt nước này trong suốt, phát ra ánh sáng chói lóa, chớp mắt trở nên rực rỡ vô cùng, như thể cả giao điểm bỗng nhiên trở nên ảm đạm, chỉ có duy nhất giọt nước này là tỏa ánh hào quang mà thôi!
Lúc giọt nước xuất hiện, Lục Tử Hạo biến sắc, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt chưa từng có khiến hắn nghẹt thở, bản năng muốn lùi lại, rời xa nơi này.
Quả thực giọt nước kia làm cho hắn có cảm giác như không cách nào kháng cự được, thậm chí chỉ liếc mắt nhìn cũng hoảng hốt như sấm đánh.
- Đây là thuật pháp gì chứ, cũng đâu có bùa, tên kia thật sự là Chân Tức tầng một sao? Hắn tự xưng là ngộ đạo nhất mạch?
Ngay lúc tâm thần Lục Tử Hạo chấn động thì Vương Bảo Nhạc cũng giật mình, sự xuất hiện của giọt nước kia khiến hắn cảm nhận được nguy cơ khó mà tả bằng lời, dường như giọt nước này ẩn chứa thứ sức mạnh gì đó mà hắn không hiểu. Cho dù thứ sức mạnh đó không nhiều nhưng dường như có thể làm rung chuyển không gian, ảnh hưởng đến toàn bộ tâm thần của hắn.
- Người này là hệ Ngộ Đạo!
Vương Bảo Nhạc ngưng khí tức lại, hắn vốn không coi trọng tên Ngộ Đạo nhất mạch này, nhưng nay nhìn thấy giọt nước kia thì hắn bỗng lập tức cảm thấy nhận thức của mình về hệ Ngộ Đạo đã sai rồi.
- Ngộ Đạo nhất mạch thì làm sao, vừa rồi hắn đã may mắn tránh được đòn của ta, vậy thì... Chỉ cần ta đến gần thì chắc chắn có thể một quyền đánh bay!
Sau cơn chấn động, ánh mắt Vương Bảo Nhạc sáng lên, trong chốc lát toàn bộ tu vi vận chuyển, khí tức tản ra, đột nhiên bước một bước về phía thanh niên đầu trọc!
Theo khí thế toát ra, toàn thân Vương Bảo Nhạc như bảo kiếm ra khỏi vỏ, bước tiến của hắn cũng khiến thanh niên đầu trọc cảm nhận được vẻ sắc bén khôn cùng. Thanh niên đầu trọc nheo mắt, khoát tay phải, giọt nước kia lập tức vẽ một đường sáng chói bay về phía Vương Bảo Nhạc.
- Ngươi không còn cơ hội tiếp cận ta nữa đâu.
Thanh niên đầu trọc vừa nói xong, cơ thể của Vương Bảo Nhạc trên không trung lại thay đổi phương hướng muốn tránh giọt nước kia, song giọt nước này lại rất đỗi kì dị, vậy mà lại đột nhiên nổ tung thành một màn hơi nước, tốc độ của nó nhanh đến mức không thể hình dung nổi, lập tức tản ra bao phủ Vương Bảo Nhạc ở bên trong.
Sương mù đập vào mặt, Vương Bảo Nhạc hoa cả mắt. Lúc hắn nhìn lại được rõ ràng thì giật bắn cả người, bốn phía xung quanh đã hoàn toàn thay đổi, bất kể là Lục Tử Hạo hay ngọn núi đều đã biến mất.
Thậm chí trên bầu trời cũng đã không còn khán đài nữa, cả thế giới dường như chỉ còn lại hơi nước, hắn như đứng trên biển sương mù, lại như vừa bị cưỡng chế kéo vào một ảo cảnh.
- Ảo cảnh à?
Vương Bảo Nhạc thở dồn, cảnh giác hơn hẳn. Sương mù từ bốn phía xung quanh đột nhiên cuộn lên, theo tiếng gào thét quỷ dị vọng lại, từng khuôn mặt lao ra từ đám sương mù, những khuôn mặt này tất cả đều là dáng vẻ của Vương Bảo Nhạc!
Vẻ mặt mỗi cái khác nhau, có cái đang cười, có cái đang khóc, có cái cắn răng phẫn nộ, có cái tuyệt vọng kêu thảm, thậm chí trong đó còn có mặt tham lam, như thể thể hiện hết thảy thất tình lục dục của con người lên khuôn mặt. Tất cả đều gào thét xông về phía Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc biến sắc, tay phải bấm quyết, lập tức Phi Sương kiếm bay ra, hạt châu phòng hộ nổ tung tạo thành màn sáng, nhưng những thứ này hoàn toàn không hề hiệu quả với những khuôn mặt kia, bị chúng nhìn thẳng xuyên thấu qua, như thể muốn cắn hắn tan tác!
- Hình như hơi giống... tộc Vị Ương!
Vương Bảo Nhạc lộ vẻ xúc động, những thứ này làm hắn nhớ tới trải nghiệm ở ngọn núi mảnh vỡ kia.
Đang lúc Vương Bảo Nhạc rung động mạnh mẽ thì giọng nói của thanh niên đầu trọc Lý Vô Trần truyền ra từ trong màn sương mù.
- Vương đạo hữu, thứ kẻ Ngộ Đạo nhất mạch ta theo đuổi chính là ngộ ra thiên địa vạn đạo, mà nơi đây là Huyễn Binh do ta dùng một giọt nước phàm dung nhập vào thiên ngoại linh huyết do sư tôn cấp cho, lại trải qua thuật pháp của lão nhân gia người luyện chế mà thành!
- Trong thế giới Huyễn Binh này của ta... tất cả đều duy tâm! Ngươi có thể coi nơi đây là thế giới hư ảo của tinh thần. Ở nơi này, ngươi có thể thoải mái tưởng tượng, dù cho tưởng tượng bản thân trở thành cường giả tuyệt đỉnh tới đánh với ta một trận cũng không thành vấn đề!
- Có điều, đây là Huyễn Binh của ta, cho nên dù ngươi có tưởng tượng như thế nào, ta mãi mãi cũng sẽ mạnh hơn ngươi. Sư tôn từng nói ngươi có tiềm lực lớn, ta rất muốn biết, dã tâm của ngươi lớn đến mức nào khi đối mặt với thất tình lục dục của chính mình!
Lời nói của Lý Vô Trần vang vọng bổ về các khuôn mặt Vương Bảo Nhạc, khiến chúng càng gào thét lớn hơn, ánh mắt Vương Bảo Nhạc đanh lại, hắn lập tức lùi lại.
- Huyễn Binh là cái quỷ gì?
- So trí tưởng tượng à? Còn có kiểu đánh nhau vậy nữa sao? Hệ Ngộ Đạo quả nhiên đều là kẻ điên.
Vương Bảo Nhạc nghi ngờ thử tưởng tượng mình thành người khổng lồ vô địch. Vừa nghĩ thế, cơ thể hắn lập tức phồng lên, biến thành kẻ vô cùng to lớn như thể sắp đội trời đạp đất.
- Được thật này!
Trong lòng Vương Bảo Nhạc chấn động, chỉ cảm thấy như có sức mạnh hủy diệt trời long đất lở đang điên cuồng bạo phát trong cơ thể mình. Nhưng lúc này, màn sương mù của thế giới này cũng mở rộng theo, như thể bất kể Vương Bảo Nhạc tưởng tượng vô lý tới mức nào thế giới này cũng có thể chứa đựng được!
Trong chớp mắt, những khuôn mặt kia cũng bành trướng, dung hợp lại với nhau, cuối cùng bay lên trời tạo thành một khuôn mặt khổng lồ che phủ hơn nửa bầu trời, khí thế còn mạnh mẽ hơn Vương Bảo Nhạc. Chúng đột nhiên xông về phía hắn.
Như thể trước mặt chúng không phải người khổng lồ vô địch gì cả!
Mà lúc này bên ngoài ảo cảnh, trên đài thi đấu trên không, dù là quan viên liên bang hay quân đội hay các trưởng lão của đạo viện Phiêu Miểu cũng đều trợn tròn mắt, thậm chí có người còn đứng bật dậy.
- Đây là...
- Huyễn Binh, đây là thần binh tổng thống liên bang tiền nhiệm Lý Hành Văn cảm ngộ được, là thuật pháp tự sáng tạo! Ông từng nói tương lai phải dùng thuật pháp này mở ra thời đại cải cách pháp khí liên bang, dùng thứ này để nhận được sự công nhận của trời đất, nổ lực đột phá, trở thành nguyên anh duy nhất của liên bang!
- Lý Hành Văn là kỳ tài, nói là ngộ tính bậc nhất liên bang cũng không quá chút nào. Tên đệ tử này của ông ta vậy mà lại có ngộ tính như thế, Chân Tức mà lại có thể triển khai thuật này!
Trong mắt mọi người, lúc này Vương Bảo Nhạc và Lý Vô Trần đang chiến đấu, thanh niên đầu trọc Lý Vô Trần khoanh chân nhắm mắt, đôi môi khẽ nhúc nhích, lẩm bẩm niệm chú ngữ mà người khác không nghe được.
Mà ở phía trước cách hắn mười trượng có một quả bóng nước đục ngầu, tuy không nhìn rõ bóng dáng nhưng chính là Vương Bảo Nhạc đang bị vây ở trong!
Tác giả :
Nhĩ Căn