Tam Thiếu Cứu Vớt Cô Nàng Mồ Côi
Chương 14
“Chú nói cái gì?" Long Diệu Thiên kinh hãi nói to.
Vì lần này cổ phiếu của Long Vân giảm giá, Long Vân triển khai họp đại hội cổ đông, Long Diệu Thiên triệu tập mọi người lại để nghĩ biện pháp giải quyết, để Long Vân chóng vượt qua cơn khủng hoảng này, cũng không biết thế nào, không hề nghĩ đến lão sẽ bị buộc từ chức, hơn nữa người kéo lão xuống lại là em trai thân yêu của lão.
“Anh cả, vị trí tổng giám đốc anh ngồi cũng đủ lâu rồi, nên sớm thay đổi người một chút, như thế Long Vân mới có thể phát triển được." Long Diệu Tổ miệng cười gằn, ngày lão mong chờ cuối cùng cũng đã tới.
“Diệu Tổ, chú." Long Diệu Thiên chỉ vào em trai, giận đến không thốt ra lời, đột nhiên một cơn đau chiếm lấy ngực lão, hô hấp của lão trở nên khó khăn.
“Cha, cha làm sao vậy?" Long Thừa Đạt vì quá mức kinh ngạc với chuyện đang diễn ra, vẫn chưa lấy lại được tinh thần cho đến khi nhìn thấy Long Diệu Thiên ngã xuỗng, ông mới vội vàng bình thường trở lại.
“Bệnh tim của anh tái phát, mau lấy thuốc đi, có khi thuốc ở ngay trên người anh ấy đấy." Long Diệu Tổ vẫn còn tốt nói cho biết, trong lòng lão vẫn còn một chút kính trọng dành cho Long Diệu Thiên.
Long Diệu Tổ cũng không hi vọng nhìn thấy cái chết của Long Diệu Thiên, lão còn phải bắt Long Diệu Thiên nhìn lão ngồi lên vị trí tổng giám đốc.
Long Thừa Đạt không có nghi ngờ gì, vội vàng tìm thuốc, tìm một lúc trên người Long Diệu Thiên rốt cuộc cũng tìm được, ông vội vàng lấy ra để cho Long Diệu Thiên uống.
Mọi người thấy sắc mặt của Long Diệu Thiên dần dần hồng hào trở lại mới yên lòng, bọn họ cũng không muốn xảy ra sự chết chóc.
“Tôi đã gọi xe cứu thương, anh cả, anh nên đến bệnh viện để kiểm tra đi." Long Diệu Tổ đi đến gần lão nói.
“Hừ, không cần.... .... Không cần chú làm bộ tốt bụng." Long Diệu Thiên thở hổn hển nói, sau khi uống thuốc vào lão cảm thấy tốt hơn nhiều.
“Chú hai, chú đừng kích thích cha cháu nữa." Long Thừa Đạt đứng ở phía trước Long Diệu Thiên che chở.
“Chú là quan tâm ông ấy chứ có phải hại ông ấy đâu?" Long Diệu Tổ giả bộ không vui kêu lên, bên mép không che giấu được nụ cười.
“Thừa Đạt, không cần để ý đến loại người này, chúng ta đi." Long Diệu Thiên vịn vào cánh tay Long Thừa Đạt đứng lên, tình thế trước mắt rất bất lợi đối với lão, lão phải trở về để suy nghĩ lại cho kỹ.
“Cha, nhưng là ... ........" Bọn họ cứ như thế buông tay Long Vân sao? Việc này làm cho mọi người rất không cam lòng, họ đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết.
“Đừng nhưng nhị gì nữa, chuyện phát sinh hôm nay con cũng phải chịu một phần trách nhiệm." Long Diệu Thiên tức giận nói, nếu như không phải do Long Thừa Đạt không sáng suốt kí cái hợp đồng kia thì bọn họ cũng sẽ không mắc bẫy của Long Diệu Tổ.
Long Thừa Đạt nghe thế cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn chằm chằm cha con Long Diệu Tổ.
“A, anh cả, anh đi thong thả, thứ lỗi em không tiễn." Long Diệu Tổ dương dương tự đắc nói.
“Hừ." Long Diệu Thiên bước nhanh ra khỏi phòng họp, cứ để cho nó tạm thời đắc ý, lão nhất định sẽ nghĩ biện pháp để lấy lại tất cả.
“Tốt lắm, các vị, hôm nay cảm ơn mọi người đã giúp đỡ, tôi tuyệt đối sẽ làm cho Long Vân phát triển hơn, tuyệt đối không làm cho lợi ích của các vị suy giảm." Long Diệu Tổ ngồi lên vị trị chủ tọa, nói với tất cả mọi người trong phòng.
Cuộc họp cổ đông lần này là do Long Diệu Tổ đề ra, chính là lão muốn ép Long Diệu Thiên từ chức.
Chính vì giá cổ phiếu của Long Vân chạm đáy nên Long Diệu Tổ mới nhân cơ hội này thu mua hết, trước khi khai mạc cuộc họp hội đồng cổ đông lần này, lão đã nắm trong tay ba mươi phần trăm cổ phần, hơn nữa tâm phúc của lão cũng nắm giữ cổ phần, vừa đúng vượt qua năm mươi phần trăm, cho nên lão nắm chắc phần thắng.
Tổng số phần trăm cổ phiếu của Long Diệu Thiên và Long Thừa Đạt cũng không vượt quá hai lăm phần trăm, nếu như có người khác ủng hộ, tuyệt đối cũng không thể vượt qua lão nhưng cũng có điểm làm cho lão nghi ngờ. Đó chính là tại thời điểm thu mua cổ phiếu của tập đoàn Long Vân lão phát hiện ra cũng có người đang thu mua cổ phiếu, người này rất có thể có hai lăm phần trăm cổ phần, lão vốn nghĩ là tại hội đồng cổ đông hôm nay thì người đó sẽ xuất hiện nhưng vẫn không hề thấy người.
Cũng được , dù sao coi như Long Diệu Thiên có thêm hai lăm phần trăm cổ phần kia thì vẫn kém lão, như thế vẫn phải nhường lại vị trí tổng giám đốc cho lão.
Ha ha ha, ngày mai nhà báo sẽ công bố lão chính là chủ nhân danh chính ngôn thuận của tập đoàn Long Vân.
Hiện tại chuyện thiết yếu cần làm là thông báo cho đồng bọn của lão bắt đầu tăng giá cổ phiếu Long Vân, lão muốn cho mọi người biết, Long Vân vào tay lão sẽ phát triển tốt hơn.
Cái ... ...... Cái gì?
Long Duyệt trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn, cô vừa mới nghe thấy gì?
Anh nói, anh.... ... có tình cảm với cô.
Chuyện này là thật sao?
Cô theo bản năng vươn tay, dùng sức nắm lấy gò má mình mà véo.
“Thật là đau." Đau như thế, thì đó không phải là mơ rồi, anh thật sự nói những lời này?
“Em làm gì thế?" Thượng Quan Liệt buồn cười nhìn hành động ngây ngô của cô, thấy cô véo má kêu đau.... ..... Lời của anh nói chẳng lẽ làm người ta kinh ngạc thế sao?
Long Duyệt ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười của anh lúc này mới chợt hiểu ra thì ra là anh đang nói đùa, hại cho cô tưởng là ... ...... ...... Anh tuyệt đối không hiểu, tim của cô vừa rồi đập thật là nhanh, cô bỗng nhiên cảm thấy rất giận anh.
“Em..... Tam ca, anh.... ....... anh vừa mới nói đùa gì thế, muốn đùa giỡn em thì cũng không nên đùa như thế chứ." Long Duyệt nhìn anh nói nhanh với thần sắc nghiêm nghị.
“Ai bảo là anh đang nói đùa?" Thượng Quan Liệt nheo mắt lại, cô gái này dám coi nhẹ tâm ý của anh.
“Ách, không ... ....... không phải sao?" Sao lại thế? Long Duyệt kinh hoàng nhìn anh, ánh mắt của anh thật dọa người, dường như cô đã đắc tội gì với anh.
“Dĩ nhiên không phải, anh không phải là loại người đó, nếu em không muốn tiếp nhận thì cứ nói thẳng, anh không thích miễn cưỡng người khác, lại càng không muốn bị người khác hiểu lầm." Thượng Quan Liệt tức giận nói, không nghĩ rằng lần này cố lấy dũng khí theo đuổi tình yêu mà cũng thất bại.
Xem ra anh đối với tình yêu không có duyên, anh thật ngu xuẩn mới có thể tin tưởng lần này có thể phát triển, không nghĩ rằng ngay cả bắt đầu cũng không có, tâm ý của anh cũng bị vứt bỏ như đồ cũ.
Hách, nhìn mặt mày anh tím giận, Long Duyệt luống cuống, cô chưa từng thấy anh tức giận như vậy, cô không phải cố ý làm cho anh giận cũng không phải là cố ý hiểu lầm anh.
Chẳng qua là cô cảm thấy rất khó tin, anh làm sao có thể thích cô – một người bình thường, làm sao có thể chứ? Nhưng khi thấy anh tức giận như vậy, giống như anh không phải đang nói đùa. Cái đó ……….. chẳng lẽ anh thật sự có tình cảm với cô?
Thượng Quan Liệt thấy tay chân cô luống cuống lại càng tức giận, nhưng là anh giận chính mình, không ngờ tới chuyện bị cự tuyệt lại khó chịu như vậy, nhưng anh cũng không nên trách cô bởi chuyện tình cảm là chuyện con người phải tự nguyện, nếu miễn cưỡng thì cũng chẳng vui vẻ gì.
Anh quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn làm cho cô nhìn thấy ánh mắt tiếc nuối của anh. Cùng lắm chỉ là bị cự tuyệt mà thôi, cũng không phải chuyện gì to lớn cả, trong thiên hạ thì người thất tình nhiều như vậy cũng không phải chỉ có mình anh, chỉ cần cho anh một chút thời gian, anh nhất định sẽ khôi phục lại trạng thái bình thường.
Long Duyệt thật kinh ngạc, trong lòng cô rất mừng, cảm giác này len lỏi vào mọi ngóc ngách trong người cô, cô không khỏi cảm thấy bùi ngùi, hốc mắt bỗng phiếm hồng.
Cô nhìn anh tức giận quay đầu, biết là anh hiểu nhầm tâm ý của cô, cô lấy dũng khí nắm lấy tay anh, nắm thật chắc, hi vọng từ nay hai người có thể liên lạc, sau này sẽ được ở chung một chỗ.
Thượng Quan Liệt bực mình quay đầu lại, cô còn kéo tay anh làm cái gì?
Vừa quay đầu lại, thấy cô đang thâm tình nhìn anh chăm chú, ánh mắt long lanh nhìn thẳng anh, thoáng chốc níu chặt lấy tim anh, anh quên hết tức giận vừa rồi, quên hết những suy nghĩ quanh quẩn trong đầu, nâng cằm cô lên và hôn lên môi cô.
Lần này Long Duyệt nhẹ nhàng nhắm mắt, không cự tuyệt, cô cũng không muốn cự tuyệt.
Anh đầu tiên hôn nhẹ là để thử dò xét, trêu đùa, sau đó đưa lưỡi thăm dò khóe môi của cô, thừa dịp cô thở khẽ chuyển thành hôn sâu.
Thật say lòng người.
Đầu óc cô gần như trống rỗng, chỉ cảm thấy lực của đôi môi anh, đầu lưỡi đầy mị hoặc.
Anh rất cố gắng kiềm chế, kiềm chế đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, không dám dời tay khỏi đó, mặc dù cảm giác dục vọng trong người sôi sục nhưng anh vẫn rất cố gắng duy trì tư thế đó, khi cảm thấy hô hấp khó khăn hơn anh mới chịu lùi ra.
Dựa trán vào trán cô, anh chờ cho hô hấp của mình bình thường trở lại, dục vọng biến mất dần, không dám thở quá mạnh, sợ không kiềm chế được khi ngửi thấy mùi thơm của cô.
Cô vẫn thở nhẹ, vẫn nhắm mắt như cũ, không dám mở mắt ra.
Mặc dù anh nói anh có tình cảm với cô nhưng cô vẫn có một chút sợ hãi, sợ sau khi mở mắt sẽ thấy vẻ mặt hối hận của anh.
Thượng Quan Liệt sau khi bình tĩnh lại mới khàn khàn nói, “Anh xin lỗi………." Anh còn chưa nói xong đã thấy nước mắt của cô rơi trên tay mình.
Anh nhất thời kinh ngạc, chẳng lẽ cô thật sự không thích anh?
Long Duyệt không nghĩ tới là những lo lắng trong lòng lại trở thành sự thật, cô nghĩ lần này cũng như lần trước, nước mắt cô lại càng không khống chế được tiếp tục rơi xuống.
Anh lại nói xin lỗi, điều này có nghĩa là gì? Anh lại hối hận phải không? Nếu thế thì tại sao anh lại hôn cô?
Cô không muốn nghĩ rằng anh là Đăng Đồ Tử*, không tin rằng anh làm những việc này để khinh bạc cô, vậy rốt cuộc là vì cái gì, cô không hiểu, thật sự không hiểu.
*Theo ghi chép trong “Đăng Đồ Tử háo sắc phú", Đăng Đồ Tử bẩm báo Sở Vương rằng Tống Ngọc là một mỹ nam, rất biết ăn nói, nhưng bản tính háo sắc, nên đừng bao giờ để hắn đến hậu cung. Nghe như thế, Tống Ngọc liền phản kích. Anh ta tâu với Sở Vương, xin Sở Vương công tâm suy xét, xem anh ta với Đăng Đồ Tử ai háo sắc hơn? Trước hết, Tống Ngọc trình bày , mỹ nữ trong thiên hạ không đâu sánh bằng nước Sở, mỹ nữ nước Sở không đâu sánh bằng quê hương thần, Mỹ nữ quê hương thần không đâu sánh bằng người đẹp cạnh nhà thần, Đông Lân. Theo Tống Ngọc thì cô hàng xóm xinh đẹp này nếu cao thêm một phân thì quá cao, nếu bớt đi một phân thì quá thấp; nếu thoa them ít phấn thì quá trắng, thoa them ít son thì quá đỏ. Lông mày thì cong mượt, làn da thì trắng như tuyết, eo thon, răng trắng. Ngay cả một tuyệt thế giai nhân như vậy quan tâm đến thần suốt 3 năm mà thần vẫn chưa xao lòng, thì không lẽ thần là người háo sắc? Ngược lại, Đăng Đồ Tử không phải là kẻ tốt lành gì. Hắn có người vợ xấu xí, đầu tóc rối bù, lỗ tai dị tật, hàm răng lởm chởm, môi trề, bước đi hụt trước thiếu sau, lại thêm lưng gù, người đầy mụn ghẻ. Đăng Đồ Tử thế mà lại thích cô ta, có liền 5 mụn con. Hoàng thượng thấy không, chỉ cần là phụ nữ thì Đăng Đồ Tử thích ngay, vì thế hắn ta háo sắc hơn thần. Thực ra, nhìn từ góc độ người đời nay, Đăng Đồ Tử không bỏ vợ là điều đáng khen. Nhưng miệng lưỡi của Tống Ngọc phi phàm, làm cho Sở Vương thị phi lẫn lộn, phán Đăng Đồ Tử là kẻ háo sắc. Bằng phán quyết này, Đăng Đồ Tử phải mang tiếng xấu muôn đời, trở thành danh từ dành cho những kẻ háo sắc.
Cô chỉ biết là một câu nói của anh đã mang cô từ thiên đường ném xuống địa ngục, vậy cảm xúc thật của anh là gì, cô sắp không trụ được rồi.
Che mặt lại, cô một lần nữa chạy đi, cô không có cách nào đối mặt với anh, thật sự là không có cách nào.
Sau khi ngạc nhiên, Thượng Quan Liệt giật mình nhìn chằm chằm hướng cô rời đi.
Đây là ý gì? Không nói gì mà đã bỏ chạy, nếu cự tuyệt thì cô cũng phải nói rõ chứ.
Nhưng biểu hiện của cô cũng làm cho anh hiểu, cô tuy vậy nhưng không bài xích nụ hôn của anh, không phải sao?
Thời điểm anh hôn cô, anh cảm thấy mình có hi vọng, có cảm giác anh và cô cùng hưởng thụ nụ hôn này, không nghĩ tới cô lại ghét như vậy, ghét đến nỗi lệ rơi đầy mặt.
Nhìn mu bàn tay mình, giọt lệ của cô còn chưa khô, làm bỏng rát tim anh.
Đáng chết, sao có thể để cô rời đi như thế? Anh nên nói rõ với cô, nói rằng từ nay về sau anh sẽ không mạo phạm cô nữa, bất kể là cô có tha thứ cho anh hay không, anh cũng nên nói xin lỗi cô.
Vì vậy, Thượng Quan Liệt vội vã trả tiền, theo hướng cô chạy đi bắt đầu tìm kiếm.
Vì chân dài và chạy những bước lớn, anh nhanh chóng phát hiện ra bóng dáng của cô, đang muốn gọi cô lại thì thấy cô vội vàng chạy qua đường cái mà không hề để ý đến xe cộ gì cả. Tim anh hốt hoảng, phát hiện có xe đang lao nhanh tới, anh không hề nghĩ ngợi gì chạy qua ôm lấy cô.
“Shit, đi đường cẩn thận một chút." Lái xe liền mắng họ.
“Em không sao chứ?" Thượng Quan Liệt vội vàng kiểm tra thân thể cô.
Long Duyệt bị dọa sợ, hơi giật mình không nói ra lời, nhưng cô ý thức được, cô hiểu là anh quên mình cứu cô.
Tại sao? Tại sao anh lại đối tốt với cô như vậy?
Nếu như không phải thật lòng thích cô thì tại sao anh lại làm như vậy?
“Em không sao thật chứ?"
Anh gấp gáp, ánh mắt nhìn vào đáy mắt của cô.
Một giây kế tiếp, cô xúc động ôm lấy anh, ra sức khóc.
Thượng Quan Liệt vỗ nhẹ nhẹ lưng cô, biết là cô bị dọa sợ hãi nên anh rất thông cảm, ôm cô đang khóc thút thít.
Nhưng không bao lâu sau, anh cảm thấy không được tự nhiên, rất không tự nhiên, bởi vì họ đang đứng bên lề đường, người qua lại đều tò mò nhìn ngó.
“Được rồi, không sao rồi, đừng khóc nữa." Anh thử trấn an cô.
Không có hiệu quả bởi vì cô không nghe thấy.
Haizzzz, Thượng Quan Liệt âm thầm than thở, anh không ngại ôm cô khi cô khóc nhưng cũng nên tìm nơi ít người qua lại hơn.
Nếu cô nhất định không để ý đến lời anh nói vậy anh liền tự mình quyết định, vì vậy anh ôm ngang cô rời đi, anh không muốn là trò cười cho mọi người.
Sau khi khóc xong, giống như đem tất cả buồn phiền trong lòng mình thoát ra, đi tới nơi yên tĩnh, cảm xúc cũng theo nước mắt trôi đi, lý trí trở lại trong cô.
Cô xin lỗi khi thấy nước mắt của mình làm ướt áo sơ mi của anh.
“Đúng…….. Thật xin lỗi." Lúng ta lúng túng nói lời xin lỗi, cô vẫn cúi đầu.
“Rốt cuộc cũng ngừng khóc." Theo ánh mắt cô nhìn về áo của mình, thiếu chút nữa anh nghĩ cô sẽ khóc lâu đến mức thành nước lũ.
“Thật xin lỗi." Cô đỏ mặt, nhưng cũng chỉ có thể nói xin lỗi anh.
Vì lần này cổ phiếu của Long Vân giảm giá, Long Vân triển khai họp đại hội cổ đông, Long Diệu Thiên triệu tập mọi người lại để nghĩ biện pháp giải quyết, để Long Vân chóng vượt qua cơn khủng hoảng này, cũng không biết thế nào, không hề nghĩ đến lão sẽ bị buộc từ chức, hơn nữa người kéo lão xuống lại là em trai thân yêu của lão.
“Anh cả, vị trí tổng giám đốc anh ngồi cũng đủ lâu rồi, nên sớm thay đổi người một chút, như thế Long Vân mới có thể phát triển được." Long Diệu Tổ miệng cười gằn, ngày lão mong chờ cuối cùng cũng đã tới.
“Diệu Tổ, chú." Long Diệu Thiên chỉ vào em trai, giận đến không thốt ra lời, đột nhiên một cơn đau chiếm lấy ngực lão, hô hấp của lão trở nên khó khăn.
“Cha, cha làm sao vậy?" Long Thừa Đạt vì quá mức kinh ngạc với chuyện đang diễn ra, vẫn chưa lấy lại được tinh thần cho đến khi nhìn thấy Long Diệu Thiên ngã xuỗng, ông mới vội vàng bình thường trở lại.
“Bệnh tim của anh tái phát, mau lấy thuốc đi, có khi thuốc ở ngay trên người anh ấy đấy." Long Diệu Tổ vẫn còn tốt nói cho biết, trong lòng lão vẫn còn một chút kính trọng dành cho Long Diệu Thiên.
Long Diệu Tổ cũng không hi vọng nhìn thấy cái chết của Long Diệu Thiên, lão còn phải bắt Long Diệu Thiên nhìn lão ngồi lên vị trí tổng giám đốc.
Long Thừa Đạt không có nghi ngờ gì, vội vàng tìm thuốc, tìm một lúc trên người Long Diệu Thiên rốt cuộc cũng tìm được, ông vội vàng lấy ra để cho Long Diệu Thiên uống.
Mọi người thấy sắc mặt của Long Diệu Thiên dần dần hồng hào trở lại mới yên lòng, bọn họ cũng không muốn xảy ra sự chết chóc.
“Tôi đã gọi xe cứu thương, anh cả, anh nên đến bệnh viện để kiểm tra đi." Long Diệu Tổ đi đến gần lão nói.
“Hừ, không cần.... .... Không cần chú làm bộ tốt bụng." Long Diệu Thiên thở hổn hển nói, sau khi uống thuốc vào lão cảm thấy tốt hơn nhiều.
“Chú hai, chú đừng kích thích cha cháu nữa." Long Thừa Đạt đứng ở phía trước Long Diệu Thiên che chở.
“Chú là quan tâm ông ấy chứ có phải hại ông ấy đâu?" Long Diệu Tổ giả bộ không vui kêu lên, bên mép không che giấu được nụ cười.
“Thừa Đạt, không cần để ý đến loại người này, chúng ta đi." Long Diệu Thiên vịn vào cánh tay Long Thừa Đạt đứng lên, tình thế trước mắt rất bất lợi đối với lão, lão phải trở về để suy nghĩ lại cho kỹ.
“Cha, nhưng là ... ........" Bọn họ cứ như thế buông tay Long Vân sao? Việc này làm cho mọi người rất không cam lòng, họ đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết.
“Đừng nhưng nhị gì nữa, chuyện phát sinh hôm nay con cũng phải chịu một phần trách nhiệm." Long Diệu Thiên tức giận nói, nếu như không phải do Long Thừa Đạt không sáng suốt kí cái hợp đồng kia thì bọn họ cũng sẽ không mắc bẫy của Long Diệu Tổ.
Long Thừa Đạt nghe thế cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn chằm chằm cha con Long Diệu Tổ.
“A, anh cả, anh đi thong thả, thứ lỗi em không tiễn." Long Diệu Tổ dương dương tự đắc nói.
“Hừ." Long Diệu Thiên bước nhanh ra khỏi phòng họp, cứ để cho nó tạm thời đắc ý, lão nhất định sẽ nghĩ biện pháp để lấy lại tất cả.
“Tốt lắm, các vị, hôm nay cảm ơn mọi người đã giúp đỡ, tôi tuyệt đối sẽ làm cho Long Vân phát triển hơn, tuyệt đối không làm cho lợi ích của các vị suy giảm." Long Diệu Tổ ngồi lên vị trị chủ tọa, nói với tất cả mọi người trong phòng.
Cuộc họp cổ đông lần này là do Long Diệu Tổ đề ra, chính là lão muốn ép Long Diệu Thiên từ chức.
Chính vì giá cổ phiếu của Long Vân chạm đáy nên Long Diệu Tổ mới nhân cơ hội này thu mua hết, trước khi khai mạc cuộc họp hội đồng cổ đông lần này, lão đã nắm trong tay ba mươi phần trăm cổ phần, hơn nữa tâm phúc của lão cũng nắm giữ cổ phần, vừa đúng vượt qua năm mươi phần trăm, cho nên lão nắm chắc phần thắng.
Tổng số phần trăm cổ phiếu của Long Diệu Thiên và Long Thừa Đạt cũng không vượt quá hai lăm phần trăm, nếu như có người khác ủng hộ, tuyệt đối cũng không thể vượt qua lão nhưng cũng có điểm làm cho lão nghi ngờ. Đó chính là tại thời điểm thu mua cổ phiếu của tập đoàn Long Vân lão phát hiện ra cũng có người đang thu mua cổ phiếu, người này rất có thể có hai lăm phần trăm cổ phần, lão vốn nghĩ là tại hội đồng cổ đông hôm nay thì người đó sẽ xuất hiện nhưng vẫn không hề thấy người.
Cũng được , dù sao coi như Long Diệu Thiên có thêm hai lăm phần trăm cổ phần kia thì vẫn kém lão, như thế vẫn phải nhường lại vị trí tổng giám đốc cho lão.
Ha ha ha, ngày mai nhà báo sẽ công bố lão chính là chủ nhân danh chính ngôn thuận của tập đoàn Long Vân.
Hiện tại chuyện thiết yếu cần làm là thông báo cho đồng bọn của lão bắt đầu tăng giá cổ phiếu Long Vân, lão muốn cho mọi người biết, Long Vân vào tay lão sẽ phát triển tốt hơn.
Cái ... ...... Cái gì?
Long Duyệt trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn, cô vừa mới nghe thấy gì?
Anh nói, anh.... ... có tình cảm với cô.
Chuyện này là thật sao?
Cô theo bản năng vươn tay, dùng sức nắm lấy gò má mình mà véo.
“Thật là đau." Đau như thế, thì đó không phải là mơ rồi, anh thật sự nói những lời này?
“Em làm gì thế?" Thượng Quan Liệt buồn cười nhìn hành động ngây ngô của cô, thấy cô véo má kêu đau.... ..... Lời của anh nói chẳng lẽ làm người ta kinh ngạc thế sao?
Long Duyệt ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười của anh lúc này mới chợt hiểu ra thì ra là anh đang nói đùa, hại cho cô tưởng là ... ...... ...... Anh tuyệt đối không hiểu, tim của cô vừa rồi đập thật là nhanh, cô bỗng nhiên cảm thấy rất giận anh.
“Em..... Tam ca, anh.... ....... anh vừa mới nói đùa gì thế, muốn đùa giỡn em thì cũng không nên đùa như thế chứ." Long Duyệt nhìn anh nói nhanh với thần sắc nghiêm nghị.
“Ai bảo là anh đang nói đùa?" Thượng Quan Liệt nheo mắt lại, cô gái này dám coi nhẹ tâm ý của anh.
“Ách, không ... ....... không phải sao?" Sao lại thế? Long Duyệt kinh hoàng nhìn anh, ánh mắt của anh thật dọa người, dường như cô đã đắc tội gì với anh.
“Dĩ nhiên không phải, anh không phải là loại người đó, nếu em không muốn tiếp nhận thì cứ nói thẳng, anh không thích miễn cưỡng người khác, lại càng không muốn bị người khác hiểu lầm." Thượng Quan Liệt tức giận nói, không nghĩ rằng lần này cố lấy dũng khí theo đuổi tình yêu mà cũng thất bại.
Xem ra anh đối với tình yêu không có duyên, anh thật ngu xuẩn mới có thể tin tưởng lần này có thể phát triển, không nghĩ rằng ngay cả bắt đầu cũng không có, tâm ý của anh cũng bị vứt bỏ như đồ cũ.
Hách, nhìn mặt mày anh tím giận, Long Duyệt luống cuống, cô chưa từng thấy anh tức giận như vậy, cô không phải cố ý làm cho anh giận cũng không phải là cố ý hiểu lầm anh.
Chẳng qua là cô cảm thấy rất khó tin, anh làm sao có thể thích cô – một người bình thường, làm sao có thể chứ? Nhưng khi thấy anh tức giận như vậy, giống như anh không phải đang nói đùa. Cái đó ……….. chẳng lẽ anh thật sự có tình cảm với cô?
Thượng Quan Liệt thấy tay chân cô luống cuống lại càng tức giận, nhưng là anh giận chính mình, không ngờ tới chuyện bị cự tuyệt lại khó chịu như vậy, nhưng anh cũng không nên trách cô bởi chuyện tình cảm là chuyện con người phải tự nguyện, nếu miễn cưỡng thì cũng chẳng vui vẻ gì.
Anh quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn làm cho cô nhìn thấy ánh mắt tiếc nuối của anh. Cùng lắm chỉ là bị cự tuyệt mà thôi, cũng không phải chuyện gì to lớn cả, trong thiên hạ thì người thất tình nhiều như vậy cũng không phải chỉ có mình anh, chỉ cần cho anh một chút thời gian, anh nhất định sẽ khôi phục lại trạng thái bình thường.
Long Duyệt thật kinh ngạc, trong lòng cô rất mừng, cảm giác này len lỏi vào mọi ngóc ngách trong người cô, cô không khỏi cảm thấy bùi ngùi, hốc mắt bỗng phiếm hồng.
Cô nhìn anh tức giận quay đầu, biết là anh hiểu nhầm tâm ý của cô, cô lấy dũng khí nắm lấy tay anh, nắm thật chắc, hi vọng từ nay hai người có thể liên lạc, sau này sẽ được ở chung một chỗ.
Thượng Quan Liệt bực mình quay đầu lại, cô còn kéo tay anh làm cái gì?
Vừa quay đầu lại, thấy cô đang thâm tình nhìn anh chăm chú, ánh mắt long lanh nhìn thẳng anh, thoáng chốc níu chặt lấy tim anh, anh quên hết tức giận vừa rồi, quên hết những suy nghĩ quanh quẩn trong đầu, nâng cằm cô lên và hôn lên môi cô.
Lần này Long Duyệt nhẹ nhàng nhắm mắt, không cự tuyệt, cô cũng không muốn cự tuyệt.
Anh đầu tiên hôn nhẹ là để thử dò xét, trêu đùa, sau đó đưa lưỡi thăm dò khóe môi của cô, thừa dịp cô thở khẽ chuyển thành hôn sâu.
Thật say lòng người.
Đầu óc cô gần như trống rỗng, chỉ cảm thấy lực của đôi môi anh, đầu lưỡi đầy mị hoặc.
Anh rất cố gắng kiềm chế, kiềm chế đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, không dám dời tay khỏi đó, mặc dù cảm giác dục vọng trong người sôi sục nhưng anh vẫn rất cố gắng duy trì tư thế đó, khi cảm thấy hô hấp khó khăn hơn anh mới chịu lùi ra.
Dựa trán vào trán cô, anh chờ cho hô hấp của mình bình thường trở lại, dục vọng biến mất dần, không dám thở quá mạnh, sợ không kiềm chế được khi ngửi thấy mùi thơm của cô.
Cô vẫn thở nhẹ, vẫn nhắm mắt như cũ, không dám mở mắt ra.
Mặc dù anh nói anh có tình cảm với cô nhưng cô vẫn có một chút sợ hãi, sợ sau khi mở mắt sẽ thấy vẻ mặt hối hận của anh.
Thượng Quan Liệt sau khi bình tĩnh lại mới khàn khàn nói, “Anh xin lỗi………." Anh còn chưa nói xong đã thấy nước mắt của cô rơi trên tay mình.
Anh nhất thời kinh ngạc, chẳng lẽ cô thật sự không thích anh?
Long Duyệt không nghĩ tới là những lo lắng trong lòng lại trở thành sự thật, cô nghĩ lần này cũng như lần trước, nước mắt cô lại càng không khống chế được tiếp tục rơi xuống.
Anh lại nói xin lỗi, điều này có nghĩa là gì? Anh lại hối hận phải không? Nếu thế thì tại sao anh lại hôn cô?
Cô không muốn nghĩ rằng anh là Đăng Đồ Tử*, không tin rằng anh làm những việc này để khinh bạc cô, vậy rốt cuộc là vì cái gì, cô không hiểu, thật sự không hiểu.
*Theo ghi chép trong “Đăng Đồ Tử háo sắc phú", Đăng Đồ Tử bẩm báo Sở Vương rằng Tống Ngọc là một mỹ nam, rất biết ăn nói, nhưng bản tính háo sắc, nên đừng bao giờ để hắn đến hậu cung. Nghe như thế, Tống Ngọc liền phản kích. Anh ta tâu với Sở Vương, xin Sở Vương công tâm suy xét, xem anh ta với Đăng Đồ Tử ai háo sắc hơn? Trước hết, Tống Ngọc trình bày , mỹ nữ trong thiên hạ không đâu sánh bằng nước Sở, mỹ nữ nước Sở không đâu sánh bằng quê hương thần, Mỹ nữ quê hương thần không đâu sánh bằng người đẹp cạnh nhà thần, Đông Lân. Theo Tống Ngọc thì cô hàng xóm xinh đẹp này nếu cao thêm một phân thì quá cao, nếu bớt đi một phân thì quá thấp; nếu thoa them ít phấn thì quá trắng, thoa them ít son thì quá đỏ. Lông mày thì cong mượt, làn da thì trắng như tuyết, eo thon, răng trắng. Ngay cả một tuyệt thế giai nhân như vậy quan tâm đến thần suốt 3 năm mà thần vẫn chưa xao lòng, thì không lẽ thần là người háo sắc? Ngược lại, Đăng Đồ Tử không phải là kẻ tốt lành gì. Hắn có người vợ xấu xí, đầu tóc rối bù, lỗ tai dị tật, hàm răng lởm chởm, môi trề, bước đi hụt trước thiếu sau, lại thêm lưng gù, người đầy mụn ghẻ. Đăng Đồ Tử thế mà lại thích cô ta, có liền 5 mụn con. Hoàng thượng thấy không, chỉ cần là phụ nữ thì Đăng Đồ Tử thích ngay, vì thế hắn ta háo sắc hơn thần. Thực ra, nhìn từ góc độ người đời nay, Đăng Đồ Tử không bỏ vợ là điều đáng khen. Nhưng miệng lưỡi của Tống Ngọc phi phàm, làm cho Sở Vương thị phi lẫn lộn, phán Đăng Đồ Tử là kẻ háo sắc. Bằng phán quyết này, Đăng Đồ Tử phải mang tiếng xấu muôn đời, trở thành danh từ dành cho những kẻ háo sắc.
Cô chỉ biết là một câu nói của anh đã mang cô từ thiên đường ném xuống địa ngục, vậy cảm xúc thật của anh là gì, cô sắp không trụ được rồi.
Che mặt lại, cô một lần nữa chạy đi, cô không có cách nào đối mặt với anh, thật sự là không có cách nào.
Sau khi ngạc nhiên, Thượng Quan Liệt giật mình nhìn chằm chằm hướng cô rời đi.
Đây là ý gì? Không nói gì mà đã bỏ chạy, nếu cự tuyệt thì cô cũng phải nói rõ chứ.
Nhưng biểu hiện của cô cũng làm cho anh hiểu, cô tuy vậy nhưng không bài xích nụ hôn của anh, không phải sao?
Thời điểm anh hôn cô, anh cảm thấy mình có hi vọng, có cảm giác anh và cô cùng hưởng thụ nụ hôn này, không nghĩ tới cô lại ghét như vậy, ghét đến nỗi lệ rơi đầy mặt.
Nhìn mu bàn tay mình, giọt lệ của cô còn chưa khô, làm bỏng rát tim anh.
Đáng chết, sao có thể để cô rời đi như thế? Anh nên nói rõ với cô, nói rằng từ nay về sau anh sẽ không mạo phạm cô nữa, bất kể là cô có tha thứ cho anh hay không, anh cũng nên nói xin lỗi cô.
Vì vậy, Thượng Quan Liệt vội vã trả tiền, theo hướng cô chạy đi bắt đầu tìm kiếm.
Vì chân dài và chạy những bước lớn, anh nhanh chóng phát hiện ra bóng dáng của cô, đang muốn gọi cô lại thì thấy cô vội vàng chạy qua đường cái mà không hề để ý đến xe cộ gì cả. Tim anh hốt hoảng, phát hiện có xe đang lao nhanh tới, anh không hề nghĩ ngợi gì chạy qua ôm lấy cô.
“Shit, đi đường cẩn thận một chút." Lái xe liền mắng họ.
“Em không sao chứ?" Thượng Quan Liệt vội vàng kiểm tra thân thể cô.
Long Duyệt bị dọa sợ, hơi giật mình không nói ra lời, nhưng cô ý thức được, cô hiểu là anh quên mình cứu cô.
Tại sao? Tại sao anh lại đối tốt với cô như vậy?
Nếu như không phải thật lòng thích cô thì tại sao anh lại làm như vậy?
“Em không sao thật chứ?"
Anh gấp gáp, ánh mắt nhìn vào đáy mắt của cô.
Một giây kế tiếp, cô xúc động ôm lấy anh, ra sức khóc.
Thượng Quan Liệt vỗ nhẹ nhẹ lưng cô, biết là cô bị dọa sợ hãi nên anh rất thông cảm, ôm cô đang khóc thút thít.
Nhưng không bao lâu sau, anh cảm thấy không được tự nhiên, rất không tự nhiên, bởi vì họ đang đứng bên lề đường, người qua lại đều tò mò nhìn ngó.
“Được rồi, không sao rồi, đừng khóc nữa." Anh thử trấn an cô.
Không có hiệu quả bởi vì cô không nghe thấy.
Haizzzz, Thượng Quan Liệt âm thầm than thở, anh không ngại ôm cô khi cô khóc nhưng cũng nên tìm nơi ít người qua lại hơn.
Nếu cô nhất định không để ý đến lời anh nói vậy anh liền tự mình quyết định, vì vậy anh ôm ngang cô rời đi, anh không muốn là trò cười cho mọi người.
Sau khi khóc xong, giống như đem tất cả buồn phiền trong lòng mình thoát ra, đi tới nơi yên tĩnh, cảm xúc cũng theo nước mắt trôi đi, lý trí trở lại trong cô.
Cô xin lỗi khi thấy nước mắt của mình làm ướt áo sơ mi của anh.
“Đúng…….. Thật xin lỗi." Lúng ta lúng túng nói lời xin lỗi, cô vẫn cúi đầu.
“Rốt cuộc cũng ngừng khóc." Theo ánh mắt cô nhìn về áo của mình, thiếu chút nữa anh nghĩ cô sẽ khóc lâu đến mức thành nước lũ.
“Thật xin lỗi." Cô đỏ mặt, nhưng cũng chỉ có thể nói xin lỗi anh.
Tác giả :
Thần Tâm