Tam Thánh Mẫu Trùng Sinh Chi Đứng Sau Người Thủ Hộ
Chương 7
– Á!
– A!
Hằng Nga và Bách Hoa tiên tử bị ném mạnh lên sàn đá. Có lẽ, từ lúc thành tiên đến giờ, đây là lần duy nhất bọn họ chật vật như vậy. Hai người dìu nhau đứng dậy, không dám ho he một tiếng.
Tam Thánh Mẫu nhìn hai người đã từng là tỷ muội tốt của mình, lại nhìn một đám thần tiên từ xa bay lại đây, chậm rãi phun ra hai chữ:
– Quá chậm!
– Tam Thánh Mẫu, ngươi dẫn bọn ta tới Chân quân thần điện là muốn làm gì?
Ngưu Ma Vương gào thét.
– Làm gì sao? Các ngươi không phải luôn thắc mắc vì sao ta không ngừng bảo vệ Nhị ca ư, thắc mắc vì sao ta luôn nói các ngươi ngu xuẩn lại đáng thương ư? Được, hôm nay Dương Thiền sẽ nói ra tất cả sự thật, để các người biết bản thân mình chính là một hồi chê cười lớn nhất tam giới.
Nàng vung tay, một cuộn giấy bay thẳng về phía Bách Hoa Tiên Tử.
– Đây… đây là gì?
– Là ghi chép về thiên điều cũ. Các ngươi cả ngày kêu gào thiên điều hà khắc, thế nhưng ngay cả thế nào là phạm luật, xử phạt ra làm sao cũng đều không hay biết. Quả nhiên là thích hợp để người khác lợi dụng.
– Ngươi…
Trư Bát Giới tức giận định phản bác, thế nhưng khi thấy Hằng Nga ra hiệu thì đành phải im lặng.
– Muội đưa chúng ta thứ này để làm gì?
Hằng Nga cố gắng trấn định nói.
– Không phải có người nói Nhị ca không coi ta là em gái sao, nói hắn gây chuyện thị phi, làm hại chúng tiên vô tội sao? Hãy mở to mắt mà nhìn đi!
Những hàng chữ trong cuộn giấy từ từ bay ra rồi hiện lên trong không trung. Tất cả đọc xong đều ngỡ ngàng.
– Điều 3742, thần tiên không được phép động phàm tâm. Nếu phạm vào sẽ phải chịu thiên kiếp, đánh tan pháp lực, mang theo trí nhớ luân hồi chuyển thế, vĩnh viễn không được xếp vào hàng tiên ban. Vợ chồng và con cháu của bọn họ bị đánh vào địa ngục, trừ đi ba mươi năm dương thọ của mỗi kiếp, phải chịu đủ mười tám kiếp nạn mỗi lần luân hồi.
Giọng Tam Thánh Mẫu đều đều, thế nhưng từng câu từng chữ nàng thốt ra lại vô cùng kinh khủng.
– Không… không thể nào…
Hằng Nga và Bách Hoa đều lắc đầu không tin được. Đây là hình phạt khủng khiếp cỡ nào chứ! Họ chỉ yêu nhau mà thôi, đâu có làm nên tội tình gì.
– Hừ, không tin? Không tin cũng phải tin, vì đó là sự thật. Thiên điều cũ được lập nên vì trời đất cần thoát khỏi thời kì hỗn mang, vận hành theo quy luật. Sinh linh khi đó còn chưa biết cách tồn tại trong một thế giới có trật tự, quen thói làm việc theo ý mình. Do đó mỗi hình phạt đều vô cùng nặng nề, thời thời khắc khắc nhắc nhở cùng răn đe bọn họ phải biết kiềm chế dục tính của mình.
– Nhưng yêu không phải dục. Dục là chiếm lấy, mà yêu là trả giá.
Hằng Nga không nhịn được thốt ra châm ngôn của bản thân.
– Ha ha, hay cho câu yêu không phải dục! Đúng, tỷ tỷ nói không sai, yêu không phải dục, nhưng yêu sẽ sinh ra dục. Vạn vật trong tam giới, chỉ cần đang tồn tại, sẽ có dục.
Tam Thánh Mẫu vừa dứt lời, những hàng chữ khác lại bay về đây. Mỗi một tội danh lại phải gánh những hình phạt tàn khốc khác nhau. Đám người xấu hổ nhận ra, nếu Dương Tiễn thực sự làm theo luật, không biết những tiên hữu mà bọn họ cho rằng vô tội còn phải chịu đựng hình phạt kinh khủng như thế nào.
– Dương Tiễn này rốt cuộc nghĩ cái gì vậy? Nếu hắn giống chúng ta, bất mãn với thiên điều cũ, vì sao còn tìm đủ mọi cách ngăn cản Trầm Hương cứu mẹ?
Ngao Xuân nói ra điều khó hiểu trong lòng, cũng là thắc mắc của tất cả mọi người. Những người ở đây cũng không phải thực sự là kẻ ngốc. Bọn họ hiểu được điều Tam Thánh Mẫu muốn nói.
– Nhị ca ca không phải ngăn cản Trầm Hương, mà là đang giúp Trầm Hương.
Na Tra từ đầu tới cuối vẫn đang im lặng đột nhiên lên tiếng. Nếu Tam tỷ tỷ đã quyết định nói ra, vậy thì nó cũng không cần phải giấu nữa.
– Ý con là sao?
Lí Tĩnh cau mày.
– Tất cả mọi chuyện đều do một tay Nhị ca ca sắp đặt. Mỗi một việc, một một bước đi của chúng ta đều do huynh ấy khống chế. Nếu không có huynh ấy, sẽ không đại anh hùng phá núi cứu mẹ Lưu Trầm Hương.
– Cái gì?
– Sao có thể…
Na Tra cười khổ.
– Có lẽ chúng ta làm thần tiên lâu lắm, quen nhìn một Nhị Lang Thần cao cao tại thượng mà quên mất huynh ấy làm sao đi được tới bước này. Bát thái tử, Đinh cô nương, Ngưu Ma Vương, Hồng Hài Nhi, Bách Hoa tiên tử, các ngươi hẳn là cũng chưa từng được nghe chuyện xưa của Nhị Lang Thần đi!
– Chuyện xưa của hắn có gì đặc biệt sao?
Đinh Hương tò mò.
– Chuyện xưa của chúng ta không khác gì mấy so với Trầm Hương. Nhưng chúng ta không may mắn như thằng bé, có một người cậu anh hùng, vừa nặng tình lại hiểu lí lẽ. – Tam Thánh Mẫu tiếp lời Na Tra. Ánh mắt nàng vơi đi chút lạnh lẽo, lại nhuốm thêm màu hoài niệm. – Mẹ của chúng ta, trưởng công chúa Dao Cơ, muội muội ruột của Ngọc đế, vì tư định phàm trần nên phạm vào thiên luật. Cha và đại ca ta bị thiên binh thiên tướng giết chết, mẹ ta bị nhốt dưới Đào Sơn. Dương gia lúc đó chỉ còn lại ta và Nhị ca. Vì cứu mẹ, Nhị ca ta tầm sư học đạo ba năm, cuối cùng bổ ra được Đào Sơn. Thế nhưng Ngọc đế vì cái gọi là tôn nghiêm Thiên Đình, sai mười mặt trời ép khô muội muội. Trong lúc giận dữ, Nhị ca giết chết chín mặt trời, chỉ để lại Tiểu Kim Ô biểu ca.
Tất cả đều hít một hơi khí lạnh. Tuy rằng Dương Thiền chỉ nói mấy câu đơn giản, nhưng bọn họ có thể tưởng tượng ra chuyện lúc đó có bao nhiêu kinh thiên động địa. Nếu so với Trầm Hương… khụ… thật sự là hơn không biết bao nhiêu lần.
– Sau này, Nhị ca ca tham gia trận chiến Phong Thần, không ngừng lập công. Thiên Đình muốn chiêu mộ huynh ấy, huynh ấy nghe điều không nghe tuyên. Ngàn năm sau, huynh ấy lên trời làm Tư Pháp Thiên Thần. Ta vốn không hiểu tại sao Nhị ca ca lại muốn làm việc cho Thiên Đình mà huynh ấy hận nhất. Nhưng bây giờ thì ta đã rõ. Ngay từ thời điểm đó, huynh ấy đã muốn sửa đổi thiên luật rồi. Mà muốn sửa đổi thiên luật, chính huynh ấy phải trở thành người chấp chưởng luật trời.
Mọi người choáng váng. Dương Tiễn này mưu tính sâu xa như vậy, chẳng lẽ thật sự như Na Tra nói, bọn họ đều bị hắn tính kế.
– Các ngươi không đợi lão tôn!
Một bóng dáng lộn nhào qua trước mặt mấy người họ. Đấu Chiến Thắng Phật Tôn Ngộ Không xuất hiện vẫn như mọi khi.
– Nói ra sự thật? Tốt tốt, lão tôn cũng muốn nói. Các ngươi bắt lão tôn giấu diếm hơn ngàn năm, lão tôn ngứa ngáy khó chịu lắm rồi!
– Đại sư huynh, huynh cũng biết chuyện này?
Trư Bát Giới trợn tròn mắt.
– Ta không có ngốc như các ngươi. Chuyện này suy nghĩ một chút là ra. Các ngươi nghĩ, với khả năng của Dương tiểu thánh, nếu thật sự muốn giết Trầm Hương, nó có thể sống đến bây giờ sao?
Nếu là trước đây, bọn họ sẽ lập tức phản bác. Nhưng bây giờ…
– Các ngươi luôn bị lời hắn quấy nhiễu, nhưng lại không để ý hắn ném các ngươi đi đâu thì các ngươi sẽ gặp đồng minh ở đó. Tam quan mà Trầm Hương vượt qua là do Nhị ca thiết kế, Khai Thiên Thần Phủ chính là cây búa ngày xưa huynh ấy dùng để phá Đào Sơn cứu mẹ. Tứ công chúa cùng Đinh Hương đột nhiên sống lại. Tiểu Ngọc sống chết bảo vệ Nhị ca ta. Hơn một ngàn năm, chẳng lẽ các ngươi chưa từng thắc mắc sao?
– Chuyện này…
Cả một đám người ngẩn ra. Bọn họ cố gắng nhớ lại chuyện năm đó, càng nghĩ càng cảm thấy không hợp lí. Na Tra thấy vậy thì thở dài:
– Vẫn là để ta giải thích đi!
Na Tra kể lại mọi chuyện. Những kẻ kia nghe xong thì khuôn mặt lúc trắng lúc xanh. Quả thật, bọn họ đúng là một hồi chê cười lớn nhất tam giới.
– Dương Thiền ta hận các ngươi, nhưng không có quyền trả thù các ngươi. Các ngươi giúp đỡ Trầm Hương là thật, các ngươi muốn cứu ta là thật. Hơn nữa, không chỉ các ngươi, chính ta cũng làm tổn thương Nhị ca. Bây giờ sự thực đã phơi bày. Dương Thiền không muốn có bất cứ mối quan hệ nào với mấy người nữa. Mời!
Dương Thiền lạnh lùng đuổi khách. Đám người kia thấy vậy thì có chút xấu hổ:
– Tam Thánh Mẫu!
– Nếu Tam cô cô đã không muốn nhìn thấy các ngươi, vậy các ngươi vẫn nên rời đi thì hơn.
Một thiếu niên tầm mười một, mười hai tuổi bước vào. Người này một thân áo trắng, mắt ngọc mày ngài, cả người toát ra khí chất phi phàm không gì sánh được.
– Ngao Kiệt!
Na Tra kêu lên một tiếng. Đúng vậy! Thiếu niên này tên Ngao Kiệt – con trai của Đông Hải tứ công chúa Ngao Thính Tâm.
– Tam cô cô! Na Tra thúc thúc! Đại thánh!
Ngao Kiệt hơi khom người. Đoạn hắn quay lại, tủm tỉm:
– Các vị, còn chuyện gì nữa không?
– Kh… không…
Đám người nọ lắp bắp. Chẳng hiểu sao, khuôn mặt tươi cười của đứa trẻ này khiến bọn họ cảm thấy nguy hiểm hơn cả vẻ mặt cứng ngắc của Nhị Lang Thần.
– Vậy mời các vị rời khỏi đây!
Ngao Kiệt vung tay, cả một đám thần tiên chưa kịp phòng bị bay ra khỏi thần điện. Na Tra chớp mắt:
– Ngao Kiệt, cháu ném bọn họ đi đâu vậy?
– Đưa bọn họ về tận nhà thôi ạ!
Ngao Kiệt thản nhiên nói.
– Ô, Hằng Nga tiên tử, ngươi vẫn còn ở đây sao?
Tôn Ngộ Không tinh mắt phát hiện ra vị tiên tử đứng đầu Nguyệt cung vẫn còn cố trụ nơi này.
Hằng Nga thu lại pháp thuật. Nếu không phải nàng nhanh tay, chắc nàng cũng đã có kết cục như mấy người nọ.
– Ta muốn nói chuyện riêng với Tam muội.
Ba người kia chẳng buồn nghe, vừa định tiễn luôn vị này đi thì Tam Thánh Mẫu lên tiếng.
– Ba người tránh đi một chút đi! Ta xem nàng muốn nói gì!
Sau khi Ngao Kiệt, Na Tra, Tôn Ngộ Không rời khỏi, trong thần điện chỉ còn lại hai vị tiên nữ xinh đẹp.
– Tỷ nói đi!
Hằng Nga hít một hơi.
– Tất cả đều là do hắn sắp đặt sao?
– Đúng vậy.
– Kể cả chuyện… hắn có tình cảm với ta?
– Không phải.
Trong phút chốc, chút lạc lõng nơi trái tim nàng được lấp đầy. Đáy lòng không hiểu sao dâng lên một niềm vui sướng nhè nhẹ. Từ khi mất đi Hậu Nghệ, đây là lần đầu tiên cảm xúc của nàng dao động mãnh liệt như vậy.
– Là do mọi người tự hiểu lầm. Nhị ca ta chưa từng chính miệng thừa nhận thích tỷ, cũng không hề có ý nghĩ đó, sao có thể là cố ý sắp đặt?
Hằng Nga giống như rơi vào hầm băng, cả người nàng lạnh lẽo. Bước chân nàng thoáng lảo đảo. Tam Thánh Mẫu nở nụ cười trêu tức.
– Tỷ tỷ đừng nghe mọi người đồn thổi. Nhị ca ta không ngốc, sao lại yêu một người không yêu mình, lại còn không trân trọng tình cảm của mình, thậm chí lợi dụng nó, giẫm đạp nó?
– Ta… ta…
Hằng Nga biết Dương Thiền ám chỉ mình, thế nhưng nàng không có cách nào phản bác.
– Ai, cũng là hành động của Nhị ca dễ gây hiểu lầm. Ta thay mặt Nhị ca xin lỗi tỷ. Tỷ yên tâm! Nhị ca ta ngắm trăng rằm ngàn năm, chỉ là ngắm trăng thôi, không phải ngắm tỷ đâu. Hơn nữa, ngắm trăng cùng người mình yêu đã là thói quen của huynh ấy. Đúng rồi! Còn việc ngọc thụ! Nhị ca ta nói dựng cờ làm yêu là nói người trong lòng huynh ấy, thế nhưng ta lại lỗ mãng đi tìm tỷ, huynh ấy trong lúc tức giận mới lỡ tay thôi. A, còn cả chuyện vòng tai. Đó là vòng tai của người Nhị ca thương, bởi vì khá giống của tỷ nên mới khiến người khác hiểu lầm. Chắc tỷ sẽ không nhận nhầm đó là vòng tai của mình chứ…
– Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!
Hằng Nga hoảng loạn bịt tai lại. Nàng lảo đảo ngã xuống đất. Tam Thánh Mẫu từ trên cao nhìn xuống nàng.
– Tỷ tỷ, sao tỷ lại phản ứng mãnh liệt như vậy?
– Ta…
Hằng Nga lắp bắp. Trong đầu nàng lúc này chỉ còn sót lại một điều: “Hắn không thích ta. Người hắn thương là người khác."
– Người… người hắn yêu là ai?
Tam Thánh Mẫu mỉm cười.
– Tỷ tỷ cũng biết người đó đấy. Nữ tử trong lòng Nhị ca ta chính là… Tây Hải tam công chúa Ngao Thốn Tâm.
– A!
Hằng Nga và Bách Hoa tiên tử bị ném mạnh lên sàn đá. Có lẽ, từ lúc thành tiên đến giờ, đây là lần duy nhất bọn họ chật vật như vậy. Hai người dìu nhau đứng dậy, không dám ho he một tiếng.
Tam Thánh Mẫu nhìn hai người đã từng là tỷ muội tốt của mình, lại nhìn một đám thần tiên từ xa bay lại đây, chậm rãi phun ra hai chữ:
– Quá chậm!
– Tam Thánh Mẫu, ngươi dẫn bọn ta tới Chân quân thần điện là muốn làm gì?
Ngưu Ma Vương gào thét.
– Làm gì sao? Các ngươi không phải luôn thắc mắc vì sao ta không ngừng bảo vệ Nhị ca ư, thắc mắc vì sao ta luôn nói các ngươi ngu xuẩn lại đáng thương ư? Được, hôm nay Dương Thiền sẽ nói ra tất cả sự thật, để các người biết bản thân mình chính là một hồi chê cười lớn nhất tam giới.
Nàng vung tay, một cuộn giấy bay thẳng về phía Bách Hoa Tiên Tử.
– Đây… đây là gì?
– Là ghi chép về thiên điều cũ. Các ngươi cả ngày kêu gào thiên điều hà khắc, thế nhưng ngay cả thế nào là phạm luật, xử phạt ra làm sao cũng đều không hay biết. Quả nhiên là thích hợp để người khác lợi dụng.
– Ngươi…
Trư Bát Giới tức giận định phản bác, thế nhưng khi thấy Hằng Nga ra hiệu thì đành phải im lặng.
– Muội đưa chúng ta thứ này để làm gì?
Hằng Nga cố gắng trấn định nói.
– Không phải có người nói Nhị ca không coi ta là em gái sao, nói hắn gây chuyện thị phi, làm hại chúng tiên vô tội sao? Hãy mở to mắt mà nhìn đi!
Những hàng chữ trong cuộn giấy từ từ bay ra rồi hiện lên trong không trung. Tất cả đọc xong đều ngỡ ngàng.
– Điều 3742, thần tiên không được phép động phàm tâm. Nếu phạm vào sẽ phải chịu thiên kiếp, đánh tan pháp lực, mang theo trí nhớ luân hồi chuyển thế, vĩnh viễn không được xếp vào hàng tiên ban. Vợ chồng và con cháu của bọn họ bị đánh vào địa ngục, trừ đi ba mươi năm dương thọ của mỗi kiếp, phải chịu đủ mười tám kiếp nạn mỗi lần luân hồi.
Giọng Tam Thánh Mẫu đều đều, thế nhưng từng câu từng chữ nàng thốt ra lại vô cùng kinh khủng.
– Không… không thể nào…
Hằng Nga và Bách Hoa đều lắc đầu không tin được. Đây là hình phạt khủng khiếp cỡ nào chứ! Họ chỉ yêu nhau mà thôi, đâu có làm nên tội tình gì.
– Hừ, không tin? Không tin cũng phải tin, vì đó là sự thật. Thiên điều cũ được lập nên vì trời đất cần thoát khỏi thời kì hỗn mang, vận hành theo quy luật. Sinh linh khi đó còn chưa biết cách tồn tại trong một thế giới có trật tự, quen thói làm việc theo ý mình. Do đó mỗi hình phạt đều vô cùng nặng nề, thời thời khắc khắc nhắc nhở cùng răn đe bọn họ phải biết kiềm chế dục tính của mình.
– Nhưng yêu không phải dục. Dục là chiếm lấy, mà yêu là trả giá.
Hằng Nga không nhịn được thốt ra châm ngôn của bản thân.
– Ha ha, hay cho câu yêu không phải dục! Đúng, tỷ tỷ nói không sai, yêu không phải dục, nhưng yêu sẽ sinh ra dục. Vạn vật trong tam giới, chỉ cần đang tồn tại, sẽ có dục.
Tam Thánh Mẫu vừa dứt lời, những hàng chữ khác lại bay về đây. Mỗi một tội danh lại phải gánh những hình phạt tàn khốc khác nhau. Đám người xấu hổ nhận ra, nếu Dương Tiễn thực sự làm theo luật, không biết những tiên hữu mà bọn họ cho rằng vô tội còn phải chịu đựng hình phạt kinh khủng như thế nào.
– Dương Tiễn này rốt cuộc nghĩ cái gì vậy? Nếu hắn giống chúng ta, bất mãn với thiên điều cũ, vì sao còn tìm đủ mọi cách ngăn cản Trầm Hương cứu mẹ?
Ngao Xuân nói ra điều khó hiểu trong lòng, cũng là thắc mắc của tất cả mọi người. Những người ở đây cũng không phải thực sự là kẻ ngốc. Bọn họ hiểu được điều Tam Thánh Mẫu muốn nói.
– Nhị ca ca không phải ngăn cản Trầm Hương, mà là đang giúp Trầm Hương.
Na Tra từ đầu tới cuối vẫn đang im lặng đột nhiên lên tiếng. Nếu Tam tỷ tỷ đã quyết định nói ra, vậy thì nó cũng không cần phải giấu nữa.
– Ý con là sao?
Lí Tĩnh cau mày.
– Tất cả mọi chuyện đều do một tay Nhị ca ca sắp đặt. Mỗi một việc, một một bước đi của chúng ta đều do huynh ấy khống chế. Nếu không có huynh ấy, sẽ không đại anh hùng phá núi cứu mẹ Lưu Trầm Hương.
– Cái gì?
– Sao có thể…
Na Tra cười khổ.
– Có lẽ chúng ta làm thần tiên lâu lắm, quen nhìn một Nhị Lang Thần cao cao tại thượng mà quên mất huynh ấy làm sao đi được tới bước này. Bát thái tử, Đinh cô nương, Ngưu Ma Vương, Hồng Hài Nhi, Bách Hoa tiên tử, các ngươi hẳn là cũng chưa từng được nghe chuyện xưa của Nhị Lang Thần đi!
– Chuyện xưa của hắn có gì đặc biệt sao?
Đinh Hương tò mò.
– Chuyện xưa của chúng ta không khác gì mấy so với Trầm Hương. Nhưng chúng ta không may mắn như thằng bé, có một người cậu anh hùng, vừa nặng tình lại hiểu lí lẽ. – Tam Thánh Mẫu tiếp lời Na Tra. Ánh mắt nàng vơi đi chút lạnh lẽo, lại nhuốm thêm màu hoài niệm. – Mẹ của chúng ta, trưởng công chúa Dao Cơ, muội muội ruột của Ngọc đế, vì tư định phàm trần nên phạm vào thiên luật. Cha và đại ca ta bị thiên binh thiên tướng giết chết, mẹ ta bị nhốt dưới Đào Sơn. Dương gia lúc đó chỉ còn lại ta và Nhị ca. Vì cứu mẹ, Nhị ca ta tầm sư học đạo ba năm, cuối cùng bổ ra được Đào Sơn. Thế nhưng Ngọc đế vì cái gọi là tôn nghiêm Thiên Đình, sai mười mặt trời ép khô muội muội. Trong lúc giận dữ, Nhị ca giết chết chín mặt trời, chỉ để lại Tiểu Kim Ô biểu ca.
Tất cả đều hít một hơi khí lạnh. Tuy rằng Dương Thiền chỉ nói mấy câu đơn giản, nhưng bọn họ có thể tưởng tượng ra chuyện lúc đó có bao nhiêu kinh thiên động địa. Nếu so với Trầm Hương… khụ… thật sự là hơn không biết bao nhiêu lần.
– Sau này, Nhị ca ca tham gia trận chiến Phong Thần, không ngừng lập công. Thiên Đình muốn chiêu mộ huynh ấy, huynh ấy nghe điều không nghe tuyên. Ngàn năm sau, huynh ấy lên trời làm Tư Pháp Thiên Thần. Ta vốn không hiểu tại sao Nhị ca ca lại muốn làm việc cho Thiên Đình mà huynh ấy hận nhất. Nhưng bây giờ thì ta đã rõ. Ngay từ thời điểm đó, huynh ấy đã muốn sửa đổi thiên luật rồi. Mà muốn sửa đổi thiên luật, chính huynh ấy phải trở thành người chấp chưởng luật trời.
Mọi người choáng váng. Dương Tiễn này mưu tính sâu xa như vậy, chẳng lẽ thật sự như Na Tra nói, bọn họ đều bị hắn tính kế.
– Các ngươi không đợi lão tôn!
Một bóng dáng lộn nhào qua trước mặt mấy người họ. Đấu Chiến Thắng Phật Tôn Ngộ Không xuất hiện vẫn như mọi khi.
– Nói ra sự thật? Tốt tốt, lão tôn cũng muốn nói. Các ngươi bắt lão tôn giấu diếm hơn ngàn năm, lão tôn ngứa ngáy khó chịu lắm rồi!
– Đại sư huynh, huynh cũng biết chuyện này?
Trư Bát Giới trợn tròn mắt.
– Ta không có ngốc như các ngươi. Chuyện này suy nghĩ một chút là ra. Các ngươi nghĩ, với khả năng của Dương tiểu thánh, nếu thật sự muốn giết Trầm Hương, nó có thể sống đến bây giờ sao?
Nếu là trước đây, bọn họ sẽ lập tức phản bác. Nhưng bây giờ…
– Các ngươi luôn bị lời hắn quấy nhiễu, nhưng lại không để ý hắn ném các ngươi đi đâu thì các ngươi sẽ gặp đồng minh ở đó. Tam quan mà Trầm Hương vượt qua là do Nhị ca thiết kế, Khai Thiên Thần Phủ chính là cây búa ngày xưa huynh ấy dùng để phá Đào Sơn cứu mẹ. Tứ công chúa cùng Đinh Hương đột nhiên sống lại. Tiểu Ngọc sống chết bảo vệ Nhị ca ta. Hơn một ngàn năm, chẳng lẽ các ngươi chưa từng thắc mắc sao?
– Chuyện này…
Cả một đám người ngẩn ra. Bọn họ cố gắng nhớ lại chuyện năm đó, càng nghĩ càng cảm thấy không hợp lí. Na Tra thấy vậy thì thở dài:
– Vẫn là để ta giải thích đi!
Na Tra kể lại mọi chuyện. Những kẻ kia nghe xong thì khuôn mặt lúc trắng lúc xanh. Quả thật, bọn họ đúng là một hồi chê cười lớn nhất tam giới.
– Dương Thiền ta hận các ngươi, nhưng không có quyền trả thù các ngươi. Các ngươi giúp đỡ Trầm Hương là thật, các ngươi muốn cứu ta là thật. Hơn nữa, không chỉ các ngươi, chính ta cũng làm tổn thương Nhị ca. Bây giờ sự thực đã phơi bày. Dương Thiền không muốn có bất cứ mối quan hệ nào với mấy người nữa. Mời!
Dương Thiền lạnh lùng đuổi khách. Đám người kia thấy vậy thì có chút xấu hổ:
– Tam Thánh Mẫu!
– Nếu Tam cô cô đã không muốn nhìn thấy các ngươi, vậy các ngươi vẫn nên rời đi thì hơn.
Một thiếu niên tầm mười một, mười hai tuổi bước vào. Người này một thân áo trắng, mắt ngọc mày ngài, cả người toát ra khí chất phi phàm không gì sánh được.
– Ngao Kiệt!
Na Tra kêu lên một tiếng. Đúng vậy! Thiếu niên này tên Ngao Kiệt – con trai của Đông Hải tứ công chúa Ngao Thính Tâm.
– Tam cô cô! Na Tra thúc thúc! Đại thánh!
Ngao Kiệt hơi khom người. Đoạn hắn quay lại, tủm tỉm:
– Các vị, còn chuyện gì nữa không?
– Kh… không…
Đám người nọ lắp bắp. Chẳng hiểu sao, khuôn mặt tươi cười của đứa trẻ này khiến bọn họ cảm thấy nguy hiểm hơn cả vẻ mặt cứng ngắc của Nhị Lang Thần.
– Vậy mời các vị rời khỏi đây!
Ngao Kiệt vung tay, cả một đám thần tiên chưa kịp phòng bị bay ra khỏi thần điện. Na Tra chớp mắt:
– Ngao Kiệt, cháu ném bọn họ đi đâu vậy?
– Đưa bọn họ về tận nhà thôi ạ!
Ngao Kiệt thản nhiên nói.
– Ô, Hằng Nga tiên tử, ngươi vẫn còn ở đây sao?
Tôn Ngộ Không tinh mắt phát hiện ra vị tiên tử đứng đầu Nguyệt cung vẫn còn cố trụ nơi này.
Hằng Nga thu lại pháp thuật. Nếu không phải nàng nhanh tay, chắc nàng cũng đã có kết cục như mấy người nọ.
– Ta muốn nói chuyện riêng với Tam muội.
Ba người kia chẳng buồn nghe, vừa định tiễn luôn vị này đi thì Tam Thánh Mẫu lên tiếng.
– Ba người tránh đi một chút đi! Ta xem nàng muốn nói gì!
Sau khi Ngao Kiệt, Na Tra, Tôn Ngộ Không rời khỏi, trong thần điện chỉ còn lại hai vị tiên nữ xinh đẹp.
– Tỷ nói đi!
Hằng Nga hít một hơi.
– Tất cả đều là do hắn sắp đặt sao?
– Đúng vậy.
– Kể cả chuyện… hắn có tình cảm với ta?
– Không phải.
Trong phút chốc, chút lạc lõng nơi trái tim nàng được lấp đầy. Đáy lòng không hiểu sao dâng lên một niềm vui sướng nhè nhẹ. Từ khi mất đi Hậu Nghệ, đây là lần đầu tiên cảm xúc của nàng dao động mãnh liệt như vậy.
– Là do mọi người tự hiểu lầm. Nhị ca ta chưa từng chính miệng thừa nhận thích tỷ, cũng không hề có ý nghĩ đó, sao có thể là cố ý sắp đặt?
Hằng Nga giống như rơi vào hầm băng, cả người nàng lạnh lẽo. Bước chân nàng thoáng lảo đảo. Tam Thánh Mẫu nở nụ cười trêu tức.
– Tỷ tỷ đừng nghe mọi người đồn thổi. Nhị ca ta không ngốc, sao lại yêu một người không yêu mình, lại còn không trân trọng tình cảm của mình, thậm chí lợi dụng nó, giẫm đạp nó?
– Ta… ta…
Hằng Nga biết Dương Thiền ám chỉ mình, thế nhưng nàng không có cách nào phản bác.
– Ai, cũng là hành động của Nhị ca dễ gây hiểu lầm. Ta thay mặt Nhị ca xin lỗi tỷ. Tỷ yên tâm! Nhị ca ta ngắm trăng rằm ngàn năm, chỉ là ngắm trăng thôi, không phải ngắm tỷ đâu. Hơn nữa, ngắm trăng cùng người mình yêu đã là thói quen của huynh ấy. Đúng rồi! Còn việc ngọc thụ! Nhị ca ta nói dựng cờ làm yêu là nói người trong lòng huynh ấy, thế nhưng ta lại lỗ mãng đi tìm tỷ, huynh ấy trong lúc tức giận mới lỡ tay thôi. A, còn cả chuyện vòng tai. Đó là vòng tai của người Nhị ca thương, bởi vì khá giống của tỷ nên mới khiến người khác hiểu lầm. Chắc tỷ sẽ không nhận nhầm đó là vòng tai của mình chứ…
– Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!
Hằng Nga hoảng loạn bịt tai lại. Nàng lảo đảo ngã xuống đất. Tam Thánh Mẫu từ trên cao nhìn xuống nàng.
– Tỷ tỷ, sao tỷ lại phản ứng mãnh liệt như vậy?
– Ta…
Hằng Nga lắp bắp. Trong đầu nàng lúc này chỉ còn sót lại một điều: “Hắn không thích ta. Người hắn thương là người khác."
– Người… người hắn yêu là ai?
Tam Thánh Mẫu mỉm cười.
– Tỷ tỷ cũng biết người đó đấy. Nữ tử trong lòng Nhị ca ta chính là… Tây Hải tam công chúa Ngao Thốn Tâm.
Tác giả :
Phi Tuyết