Tam Thái Tử
Chương 680: Quân đầy đủ sức lực
Tại trong một thành thị nhỏ bắt mắt trong Thiên Cương Lĩnh, Trưởng công chúa cùng Lâm Vãn Tình đang tìm hiểu tin tức đồng thời biến sắc, nhanh chóng trở lại tiểu viện của mình thuê, cũng bố trí ra từng tầng cấm chế phòng ngừa nhìn trộm.
- Vấn đề chúng ta lo lắng rốt cuộc đã xảy ra, tên tiểu tử khốn kiếp này! Trưởng công chúa cổ quái nói.
- Trước tiên áp chế rồi nói sau, xem ra chúng ta phải nhanh chóng tìm hiểu tin tức, đồng thời phải nhanh giải quyết tình huống xấu hổ này. Mặt Lâm Vãn Tình tràn đầy xuân tình nói.
Trưởng công chúa gật đầu, khoanh chân ngồi xuống, tận lực khôi phục tâm tính không hề bận tâm của mình.
Trong nháy mắt liền trôi qua hai canh giờ, loại xúc động không hiểu này dần biến mất, thân thể bốn nàng đã tràn đầy mồ hôi, khí tức có chút uể oải.
- Đi! Lạc Khuynh Thành sửa sang lại quần áo, cùng Lý Yên Nhiên hùng hổ tiến vào tiểu viện của Lý Lân. Nàng tin rằng Lý Lân đang ở trong tiểu viện, chỉ là nếu trốn trong nội thế giới thì các nàng không thể phát hiện. Lần này nàng quyết tâm lật tung cả tiểu viện của Lý Lân, đánh vỡ mảnh không gian này cũng phải tìm được hắn.
Khi Lạc Khuynh Thành với tới, Lý Lân cũng sảng khoái đi ra. Nhìn thấy hai nàng hùng hổ mà tới, trên mặt Lý Lân lộ vẻ kinh ngạc.
- Có việc gì sao? Lý Lân khó hiểu hỏi.
- Đương nhiên, phiền ngươi nên bỏ chút tâm tư vào thời khắc nguy hiểm, chuyên tâm mà làm đại sự đi! Lạc Khuynh Thành không chút khách khí nói.
- Ách? Lời của ngươi là có ý tứ gì? Lý Lân ngạc nhiên.
- Có ý tứ gì ngươi rất rõ mà, phủ lĩnh chủ này là thế lực của ngươi, dù ngươi không làm việc thì cũng đừng tìm phiền toái cho người khác! Lạc Khuynh Thành tức giận nói.
Lý Lân không hiểu mô tê gì, nhưng nhìn khuôn mặt còn đang còn đỏ của Lạc Khuynh Thành, Lý Lân như nghĩ tới điều gì.
- Giữa các ngươi sẽ không…?
- Khốn kiếp, tóm lại, nếu chuyện này còn phát sinh, chúng lập tức rời đi! Lạc Khuynh Thành liền đỏ bừng mặt, nói xong câu này liền kéo Lý Yên Nhiên biến mất, để lại Lý Lân cổ quái đứng đó.
- Không thể nào, chẳng lẽ giữa bốn nàng còn có loại cảm ứng này? Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, lúc trước, sau khi Tần Tuyết Linh gặp mặt trưởng công chúa liền có biến hóa kia, như vậy đủ nói rõ rồi.
- Vẫn còn loại chuyện này, vậy không phải là ta đồng thời cùng các nàng…, không, không, khi nào ta đã trở thành thế này, xem ra hiện tại tâm tình của ta cũng không ổn rồi! Lý Lân ép buộc chính mình thanh trừ tâm tư tà ác trong lòng, hắn cũng biết hành động lúc trước có chút quá đáng, nhưng khi nhìn Tần Tuyết Linh tự nhiên trốn tránh hắn, nàng không ngừng phản kháng ngược lại khơi dậy xúc động trong lòng Lý Lân.
Lý Lân hít sâu một hơi, bắt buộc chính mình phải tỉnh táo lại. Hắn đứng dậy đi về ngọn núi sau phủ lĩnh chủ. Tại ngọn núi này, giữa sườn có một địa vực quỷ dị, chỗ này có một mảnh sát khí nồng đậm tới cực điểm, chính là sát khí Lý Lân thu lấy từ trên chiến trường vạn tộc thượng cổ lúc trước, thông qua trận pháp mà giữ lại nơi này.
Sát khí do mấy ngàn vạn cao thủ đại chiến sinh ra, mức độ khủng bố làm cho Lý Lân cũng không dám một mình nếm thử. Nhưng khi hắn nhìn biến hóa của đám mây sát khí này thì thần sắc thay đổi.
- Thần binh còn đang cắn nuốt sát khí, chẳng lẽ thật sự hút hết sạch sao! Tại trung tâm của đám mây sát khí, một hung khí cực lớn dữ tợn đang cắn nuốt sát khí bốn phía, chính là tuyệt thế thần binh được tạo thành từ Tinh thần thiết ngoại vực. Thần binh nguyên bản mang theo thần quang chói mắt giờ đã tản ra sát khí nồng đậm máu tanh, lưỡi đao cực lớn đã bị sát khí nhuộm thành màu máu, thoạt nhìn khủng bố nói không nên lời.
Lý Lân nhìn vậy, cực kỳ vừa lòng, nếu thần binh trong tay, chẳng những phát huy ra thực lực của hắn một cách hoàn mỹ, thậm chí còn giúp hắn phát huy ra thực lực còn khủng bố hơn. Trọng yếu nhất là, bên trong thần binh có máu tươi của mình, sử dụng càng thêm thuận tay hơn so với những thần binh khác. Lý Lân thực sự chờ mong kết quả sau khi Hung kích cắn nuốt hết sát khí.
Cùng lúc đó, trong đại sảnh phủ lĩnh chủ, tông chủ các đại tông môn mang sắc mặt khó coi nhìn Chu Thiên Bảo bộ dáng thong dong.
- Trưởng sử đại nhân, ngài có ý gì, chiến tranh là do phủ lĩnh chủ khởi xướng, vì sao lại bắt mấy đại tông môn chúng ta phái ra cao thủ? Chẳng lẽ phủ lĩnh chủ vô lực ngăn cản Thiên Cương Lĩnh sao? Tông chủ Minh Thần Tông tức giận nói.
- Ngươi nói gì vậy, đại quân phủ lĩnh chủ là vô địch, tất nhiên có thể lấy được thắng lợi! Hiện tại Hỗn Loạn Lĩnh gặp phải nguy cơ, tất cả sinh linh trong Hỗn Loạn Lĩnh đều có trách nhiệm giữ gìn nhà cửa, huống chi là các đại tông môn có thực lực cường đại như các ngươi! Chu Thiên Bảo trầm giọng nói, hắn cũng không triệu tập tất cả mọi tông môn, mà trước tiên chỉ gọi tông chủ của tám đại tông môn nhất lưu tới, cũng đi thẳng vào vấn đề, yêu cầu bọn họ tập trung cao thủ trong tông môn, hộ tống Đặc Chiến Xử xuất chiến.
Đối với mệnh lệnh của Chu Thiên Bảo, các đại tông môn tự nhiên sẽ không đồng ý, bọn họ cũng không muốn bị kéo lên chiến thuyền tùy thời có thể chìm nghỉm cùng phủ lĩnh chủ.
- Trưởng sử trưởng đại nhân, chúng ta hi vọng gặp mặt Lĩnh chủ đại nhân, không biết hiện tại Lĩnh chủ đại nhân đang ở đâu? Môn chủ Cửu Thiên Ứng Nguyên Môn trầm giọng hỏi, từ khi Chu Thiên Bảo được đẩy lên đài, Lý Lân rất ít khi lộ diện, thậm chí bên ngoài còn xuất hiện suy đoán Chu Thiên Bảo đã đoạt quyền rồi.
- Lĩnh chủ đại nhân có chuyện quan trọng trong người, không tiện gặp mặt các vị. Hiện tại, ta phụ trách mọi chuyện trong phủ lĩnh chủ. Chư vị, ta biết tâm tư trong lòng các ngươi, nhưng ta có vài điều muốn nói cho các ngươi biết, phủ lĩnh chủ đã có thể thành lập, tất sẽ không dễ sụp đổ như thế. Tình huống Thiên Cương Lĩnh chúng ta còn chưa biết, nhưng riêng trước mắt mà nói, bọn họ cũng không có cường giả Thần cấp xuất chiến, còn chúng ta tuy bại lui trên chiến trường, nhưng chúng ta lại có chiến lực Thần cấp, cho nên, cuộc chiến này chúng ta khó mà có khả năng thua. Sở dĩ để các tông môn các ngươi tập trung lực lượng, chỉ là không muốn có người ngư ông đắc lợi mà thôi! Chu Thiên Bảo nói trắng ra, nếu các đại tông môn không phái người, tức cũng nói bọn chúng muốn làm kẻ đục nước béo có trong cuộc chiến giữa Hỗn Loạn Lĩnh và Thiên Cương Lĩnh. Kết quả này, vô luận thế nào cũng không thể tha thứ.
Lời của Chu Thiên Bảo rõ ràng tạo nên tác dụng, ba đại Thiên tông có hai cường giả Thần cấp, tuy hiện tại không có mặt, nhưng tùy thời có thể trở về. Huống chi trong phủ lĩnh chủ có có nữ cường giả Thần cấp thần bí chưa từng lộ diện cùng với hai cường giả Thần cấp khác. Đến lúc đó, có những cường giả Thần cấp này tọa trấn, dù địch nhân có công chiếm nhiều lãnh địa hơn, kết quả cũng chỉ phải lui binh mà thôi. Nếu phủ lĩnh chủ không có khả năng bị diệt, một khi Thiên Cương lĩnh lui binh, phủ lĩnh chủ sẽ viện cớ đối phó với bọn họ.
Sắc mặt mọi người như thế nào, Chu Thiên Bảo nhìn thấy rõ ràng. Hắn biết lời của mình có tác dụng rồi, chỉ là các đại tông môn còn đang do dự, thủy chung không thể quyết định mà thôi.
- Chư vị, hiện tại các ngươi chỉ thể nghe lệnh phủ lĩnh chủ mới đúng đắn nhất, Lĩnh chủ đại nhân có chí hướng rộng lớn, một lĩnh này cũng không để trong mắt, cái gọi là thế lực siêu cấp cũng không đủ. Chẳng lẽ chư vị không muốn trở thành thế lực siêu cấp giống như ba đại Thiên tông, thậm chí là Thiên Cương Môn như vậy? Đây chính là cơ hội, chỉ cần đạt được chiến công từ chiến tranh ngoại vực, còn sợ không có không gian phát triển sao? Chu Thiên Bảo mê hoặc nói.
Nhắc tới ba đại Thiên tông, trong mắt mấy tông chủ không khỏi bắn ra tinh quang. Cuối cùng, tám tông chủ tám đại tông môn nhất lưu cũng gật đầu, tình thế người ta mạnh hơn, phủ lĩnh chủ quá mạnh mẽ, làm bọn không không dám có tâm tư đối kháng. Huống chi, bị phủ lĩnh chủ thống trị thì ít nhất còn có thể giữ vững truyền thừa, nếu như bị Thiên Cương Lĩnh đánh tới, không cần nói, toàn bộ tông môn sẽ mất đi tất cả. Dù sao, các đại tông môn ở Hỗn Loạn Lĩnh đã đối đầu với Thiên Cương Môn nhiều năm, giữa hai bên không chết không ngừng. Chỉ có thể ngăn cản công kích của Thiên Cương Lĩnh, tông môn của bọn họ mới có khả năng bảo tồn nhất.
Tám tông chủ thế lực nhất lưu gật đầu, tỏ vẻ toàn bộ Hỗn Loạn Lĩnh sẽ tập hợp lực lượng đến dưới trướng phủ lĩnh chủ, trở thành một đội quân đầy đủ sức lực.
Sau đó, Chu Thiên Bảo phát ra xá lệnh với ba đại Thiên tông, yêu cầu mỗi tông môn cung cấp trăm vạn cường giả, trong đó phải có mười vạn Võ Hoàng, một vạn Võ Tôn. Mệnh lệnh này làm cho Thiên tông đã suy yếu lại mất đi một nửa lực lượng. Vì vậy ba đại Thiên tông căn bản không để ý. Đối với chuyện này, Chu Thiên Bảo cũng không nóng nảy, trong vòng một ngày, hắn đã phát ra sáu xá lệnh, lần sau yêu cầu số lượng nhiều hơn lần trước, dần dần, các đại thiên tông đã cảm nhận được áp lực.
Toàn bộ Hỗn Loạn lĩnh bởi vì lục điều xá lệnh của phủ lĩnh chủ mà trở nên khẩn trương lên, tất cả mọi người đều biết quân đoàn Bất Tử của phủ lĩnh chủ thất bại trên chiến trường, đại quân Thiên Cương lĩnh đang tấn công vào vùng nội địa Hỗn Loạn lĩnh.
Cảm xúc sợ hãi dần dần lan tràn, phủ lĩnh chủ chẳng những không có yêu cầu thành chủ các nơi giấu diếm tin tức, ngược lại lại hạ lệnh các nơi thiết lập nơi thông báo tình hình chiến đấu, đem tình hình phát sinh trên chiến trường cẩn thận tỉ mỉ rò rỉ ra. Hậu quả của hành động như thế chính là toàn dân Hỗn Loạn lĩnh đều thấy được chiến tranh tới gần, bầu không khí sợ hãi dần dần biến thành khuất nhục khi bị xâm lược.
- Vấn đề chúng ta lo lắng rốt cuộc đã xảy ra, tên tiểu tử khốn kiếp này! Trưởng công chúa cổ quái nói.
- Trước tiên áp chế rồi nói sau, xem ra chúng ta phải nhanh chóng tìm hiểu tin tức, đồng thời phải nhanh giải quyết tình huống xấu hổ này. Mặt Lâm Vãn Tình tràn đầy xuân tình nói.
Trưởng công chúa gật đầu, khoanh chân ngồi xuống, tận lực khôi phục tâm tính không hề bận tâm của mình.
Trong nháy mắt liền trôi qua hai canh giờ, loại xúc động không hiểu này dần biến mất, thân thể bốn nàng đã tràn đầy mồ hôi, khí tức có chút uể oải.
- Đi! Lạc Khuynh Thành sửa sang lại quần áo, cùng Lý Yên Nhiên hùng hổ tiến vào tiểu viện của Lý Lân. Nàng tin rằng Lý Lân đang ở trong tiểu viện, chỉ là nếu trốn trong nội thế giới thì các nàng không thể phát hiện. Lần này nàng quyết tâm lật tung cả tiểu viện của Lý Lân, đánh vỡ mảnh không gian này cũng phải tìm được hắn.
Khi Lạc Khuynh Thành với tới, Lý Lân cũng sảng khoái đi ra. Nhìn thấy hai nàng hùng hổ mà tới, trên mặt Lý Lân lộ vẻ kinh ngạc.
- Có việc gì sao? Lý Lân khó hiểu hỏi.
- Đương nhiên, phiền ngươi nên bỏ chút tâm tư vào thời khắc nguy hiểm, chuyên tâm mà làm đại sự đi! Lạc Khuynh Thành không chút khách khí nói.
- Ách? Lời của ngươi là có ý tứ gì? Lý Lân ngạc nhiên.
- Có ý tứ gì ngươi rất rõ mà, phủ lĩnh chủ này là thế lực của ngươi, dù ngươi không làm việc thì cũng đừng tìm phiền toái cho người khác! Lạc Khuynh Thành tức giận nói.
Lý Lân không hiểu mô tê gì, nhưng nhìn khuôn mặt còn đang còn đỏ của Lạc Khuynh Thành, Lý Lân như nghĩ tới điều gì.
- Giữa các ngươi sẽ không…?
- Khốn kiếp, tóm lại, nếu chuyện này còn phát sinh, chúng lập tức rời đi! Lạc Khuynh Thành liền đỏ bừng mặt, nói xong câu này liền kéo Lý Yên Nhiên biến mất, để lại Lý Lân cổ quái đứng đó.
- Không thể nào, chẳng lẽ giữa bốn nàng còn có loại cảm ứng này? Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, lúc trước, sau khi Tần Tuyết Linh gặp mặt trưởng công chúa liền có biến hóa kia, như vậy đủ nói rõ rồi.
- Vẫn còn loại chuyện này, vậy không phải là ta đồng thời cùng các nàng…, không, không, khi nào ta đã trở thành thế này, xem ra hiện tại tâm tình của ta cũng không ổn rồi! Lý Lân ép buộc chính mình thanh trừ tâm tư tà ác trong lòng, hắn cũng biết hành động lúc trước có chút quá đáng, nhưng khi nhìn Tần Tuyết Linh tự nhiên trốn tránh hắn, nàng không ngừng phản kháng ngược lại khơi dậy xúc động trong lòng Lý Lân.
Lý Lân hít sâu một hơi, bắt buộc chính mình phải tỉnh táo lại. Hắn đứng dậy đi về ngọn núi sau phủ lĩnh chủ. Tại ngọn núi này, giữa sườn có một địa vực quỷ dị, chỗ này có một mảnh sát khí nồng đậm tới cực điểm, chính là sát khí Lý Lân thu lấy từ trên chiến trường vạn tộc thượng cổ lúc trước, thông qua trận pháp mà giữ lại nơi này.
Sát khí do mấy ngàn vạn cao thủ đại chiến sinh ra, mức độ khủng bố làm cho Lý Lân cũng không dám một mình nếm thử. Nhưng khi hắn nhìn biến hóa của đám mây sát khí này thì thần sắc thay đổi.
- Thần binh còn đang cắn nuốt sát khí, chẳng lẽ thật sự hút hết sạch sao! Tại trung tâm của đám mây sát khí, một hung khí cực lớn dữ tợn đang cắn nuốt sát khí bốn phía, chính là tuyệt thế thần binh được tạo thành từ Tinh thần thiết ngoại vực. Thần binh nguyên bản mang theo thần quang chói mắt giờ đã tản ra sát khí nồng đậm máu tanh, lưỡi đao cực lớn đã bị sát khí nhuộm thành màu máu, thoạt nhìn khủng bố nói không nên lời.
Lý Lân nhìn vậy, cực kỳ vừa lòng, nếu thần binh trong tay, chẳng những phát huy ra thực lực của hắn một cách hoàn mỹ, thậm chí còn giúp hắn phát huy ra thực lực còn khủng bố hơn. Trọng yếu nhất là, bên trong thần binh có máu tươi của mình, sử dụng càng thêm thuận tay hơn so với những thần binh khác. Lý Lân thực sự chờ mong kết quả sau khi Hung kích cắn nuốt hết sát khí.
Cùng lúc đó, trong đại sảnh phủ lĩnh chủ, tông chủ các đại tông môn mang sắc mặt khó coi nhìn Chu Thiên Bảo bộ dáng thong dong.
- Trưởng sử đại nhân, ngài có ý gì, chiến tranh là do phủ lĩnh chủ khởi xướng, vì sao lại bắt mấy đại tông môn chúng ta phái ra cao thủ? Chẳng lẽ phủ lĩnh chủ vô lực ngăn cản Thiên Cương Lĩnh sao? Tông chủ Minh Thần Tông tức giận nói.
- Ngươi nói gì vậy, đại quân phủ lĩnh chủ là vô địch, tất nhiên có thể lấy được thắng lợi! Hiện tại Hỗn Loạn Lĩnh gặp phải nguy cơ, tất cả sinh linh trong Hỗn Loạn Lĩnh đều có trách nhiệm giữ gìn nhà cửa, huống chi là các đại tông môn có thực lực cường đại như các ngươi! Chu Thiên Bảo trầm giọng nói, hắn cũng không triệu tập tất cả mọi tông môn, mà trước tiên chỉ gọi tông chủ của tám đại tông môn nhất lưu tới, cũng đi thẳng vào vấn đề, yêu cầu bọn họ tập trung cao thủ trong tông môn, hộ tống Đặc Chiến Xử xuất chiến.
Đối với mệnh lệnh của Chu Thiên Bảo, các đại tông môn tự nhiên sẽ không đồng ý, bọn họ cũng không muốn bị kéo lên chiến thuyền tùy thời có thể chìm nghỉm cùng phủ lĩnh chủ.
- Trưởng sử trưởng đại nhân, chúng ta hi vọng gặp mặt Lĩnh chủ đại nhân, không biết hiện tại Lĩnh chủ đại nhân đang ở đâu? Môn chủ Cửu Thiên Ứng Nguyên Môn trầm giọng hỏi, từ khi Chu Thiên Bảo được đẩy lên đài, Lý Lân rất ít khi lộ diện, thậm chí bên ngoài còn xuất hiện suy đoán Chu Thiên Bảo đã đoạt quyền rồi.
- Lĩnh chủ đại nhân có chuyện quan trọng trong người, không tiện gặp mặt các vị. Hiện tại, ta phụ trách mọi chuyện trong phủ lĩnh chủ. Chư vị, ta biết tâm tư trong lòng các ngươi, nhưng ta có vài điều muốn nói cho các ngươi biết, phủ lĩnh chủ đã có thể thành lập, tất sẽ không dễ sụp đổ như thế. Tình huống Thiên Cương Lĩnh chúng ta còn chưa biết, nhưng riêng trước mắt mà nói, bọn họ cũng không có cường giả Thần cấp xuất chiến, còn chúng ta tuy bại lui trên chiến trường, nhưng chúng ta lại có chiến lực Thần cấp, cho nên, cuộc chiến này chúng ta khó mà có khả năng thua. Sở dĩ để các tông môn các ngươi tập trung lực lượng, chỉ là không muốn có người ngư ông đắc lợi mà thôi! Chu Thiên Bảo nói trắng ra, nếu các đại tông môn không phái người, tức cũng nói bọn chúng muốn làm kẻ đục nước béo có trong cuộc chiến giữa Hỗn Loạn Lĩnh và Thiên Cương Lĩnh. Kết quả này, vô luận thế nào cũng không thể tha thứ.
Lời của Chu Thiên Bảo rõ ràng tạo nên tác dụng, ba đại Thiên tông có hai cường giả Thần cấp, tuy hiện tại không có mặt, nhưng tùy thời có thể trở về. Huống chi trong phủ lĩnh chủ có có nữ cường giả Thần cấp thần bí chưa từng lộ diện cùng với hai cường giả Thần cấp khác. Đến lúc đó, có những cường giả Thần cấp này tọa trấn, dù địch nhân có công chiếm nhiều lãnh địa hơn, kết quả cũng chỉ phải lui binh mà thôi. Nếu phủ lĩnh chủ không có khả năng bị diệt, một khi Thiên Cương lĩnh lui binh, phủ lĩnh chủ sẽ viện cớ đối phó với bọn họ.
Sắc mặt mọi người như thế nào, Chu Thiên Bảo nhìn thấy rõ ràng. Hắn biết lời của mình có tác dụng rồi, chỉ là các đại tông môn còn đang do dự, thủy chung không thể quyết định mà thôi.
- Chư vị, hiện tại các ngươi chỉ thể nghe lệnh phủ lĩnh chủ mới đúng đắn nhất, Lĩnh chủ đại nhân có chí hướng rộng lớn, một lĩnh này cũng không để trong mắt, cái gọi là thế lực siêu cấp cũng không đủ. Chẳng lẽ chư vị không muốn trở thành thế lực siêu cấp giống như ba đại Thiên tông, thậm chí là Thiên Cương Môn như vậy? Đây chính là cơ hội, chỉ cần đạt được chiến công từ chiến tranh ngoại vực, còn sợ không có không gian phát triển sao? Chu Thiên Bảo mê hoặc nói.
Nhắc tới ba đại Thiên tông, trong mắt mấy tông chủ không khỏi bắn ra tinh quang. Cuối cùng, tám tông chủ tám đại tông môn nhất lưu cũng gật đầu, tình thế người ta mạnh hơn, phủ lĩnh chủ quá mạnh mẽ, làm bọn không không dám có tâm tư đối kháng. Huống chi, bị phủ lĩnh chủ thống trị thì ít nhất còn có thể giữ vững truyền thừa, nếu như bị Thiên Cương Lĩnh đánh tới, không cần nói, toàn bộ tông môn sẽ mất đi tất cả. Dù sao, các đại tông môn ở Hỗn Loạn Lĩnh đã đối đầu với Thiên Cương Môn nhiều năm, giữa hai bên không chết không ngừng. Chỉ có thể ngăn cản công kích của Thiên Cương Lĩnh, tông môn của bọn họ mới có khả năng bảo tồn nhất.
Tám tông chủ thế lực nhất lưu gật đầu, tỏ vẻ toàn bộ Hỗn Loạn Lĩnh sẽ tập hợp lực lượng đến dưới trướng phủ lĩnh chủ, trở thành một đội quân đầy đủ sức lực.
Sau đó, Chu Thiên Bảo phát ra xá lệnh với ba đại Thiên tông, yêu cầu mỗi tông môn cung cấp trăm vạn cường giả, trong đó phải có mười vạn Võ Hoàng, một vạn Võ Tôn. Mệnh lệnh này làm cho Thiên tông đã suy yếu lại mất đi một nửa lực lượng. Vì vậy ba đại Thiên tông căn bản không để ý. Đối với chuyện này, Chu Thiên Bảo cũng không nóng nảy, trong vòng một ngày, hắn đã phát ra sáu xá lệnh, lần sau yêu cầu số lượng nhiều hơn lần trước, dần dần, các đại thiên tông đã cảm nhận được áp lực.
Toàn bộ Hỗn Loạn lĩnh bởi vì lục điều xá lệnh của phủ lĩnh chủ mà trở nên khẩn trương lên, tất cả mọi người đều biết quân đoàn Bất Tử của phủ lĩnh chủ thất bại trên chiến trường, đại quân Thiên Cương lĩnh đang tấn công vào vùng nội địa Hỗn Loạn lĩnh.
Cảm xúc sợ hãi dần dần lan tràn, phủ lĩnh chủ chẳng những không có yêu cầu thành chủ các nơi giấu diếm tin tức, ngược lại lại hạ lệnh các nơi thiết lập nơi thông báo tình hình chiến đấu, đem tình hình phát sinh trên chiến trường cẩn thận tỉ mỉ rò rỉ ra. Hậu quả của hành động như thế chính là toàn dân Hỗn Loạn lĩnh đều thấy được chiến tranh tới gần, bầu không khí sợ hãi dần dần biến thành khuất nhục khi bị xâm lược.
Tác giả :
Thụy Tỉnh Thỏ