[Tầm Tâm Hệ Liệt] - Bộ 5 - Ái Thần Thiên Thác Tuyến
Chương 9
Tiếng nhạc điếc tai nhức óc, thân thể không ngừng lắc lư. Bạch Vũ Tuyệt bị Giang Viễn Lưu làm cho tức đến phát cuồng, hắn không hiểu Giang Viễn Lưu không hài lòng về hắn ở chỗ nào, hắn đi đến sàn nhảy, tùy tiện kéo một cô gái xinh đẹp, chỉ dùng vài động tác đã cởi hết quần áo, trước khi làm, cô gái đó nuốt lấy đồ vật kia, bắt đầu rên rỉ, chủ động mở hai chân, đôi mắt mờ mịt.
Bạch Vũ Tuyệt chửi ầm lên, cô gái này bị nghiện, hắn không làm với những người nghiện ma túy, dễ bị lây các loại bệnh lạ, bởi vì sau khi hít ma túy, thần trí trở nên không rõ ràng, có khi không biết đã bị cái loại đàn ông gì thượng, huống hồ nhiều người trong số họ đều dùng chung kim tiêm, dễ bị nhiễm AIDS.
Hắn không làm, kéo quần lên, đến sàn nhảy một lần nữa, tùy tiện kéo một cô gái, vừa đưa tay đặt lên chiếc eo nhỏ kia, mùi nước hoa nồng nặc trên người cô ta liền truyền đến, tuyệt đối không giống với tư vị như trái cây đơn thuần trên người Giang Viễn Lưu.
Đôi mắt cô ta ánh lên vẻ cuồng nhiệt và vẩn đục trong tiếng nhạc điếc tai nhức óc, một bàn tay nhỏ đã chuyển xuống âu yếm mông hắn, Bạch Vũ Tuyệt đưa mắt liếc nhìn xung quanh, tất cả nam nữ ở sàn nhảy đều mang ánh mắt như loài dã thú đang săn đuổi con mồi, hầu hết ánh mắt của mọi người đều đầy vị bất chính, mang theo vẻ vẩn đục và âm u, giống như đã bị chìm vào đầm lầy, càng lún càng sâu.
Trong đôi mắt những người này không có ánh sáng, cũng không có ước mơ, chỉ có dục vọng âm u vô hạn.
Trái tim Bạch Vũ Tuyệt nhanh chóng co lại, hắn lần đầu tiên rời khỏi đây mà không dẫn theo cô gái nào, Tiền Hiểu Minh lái xe đến đón hắn, hắn ngồi vào ghế sau, trên đùi Tiền Hiểu Minh đặt một quyển tiểu thuyết, bởi vì đôi khi phải chờ hắn rất lâu, Tiền Hiểu Minh ít nói vì muốn thời gian trôi nhanh hơn nên mới đọc tiểu thuyết. [đam mỹ phải hơm anh XD~]
“Hay không? Hiểu Minh?" Hắn cầm lấy cuốn tiểu thuyết, tùy tiện lật vài trang.
“Hay, cậu chủ, quyển này đọc rất hay…"
Tiền Hiểu Minh ít nói và âm trầm, dường như rất khó đoán được cảm xúc của hắn ta, thế nhưng khi đang nói, đôi mắt hắn cũng trở nên lấp lánh sáng, Bạch Vũ Tuyệt nhìn thấy chính mình từ gương chiếu hậu trong xe.
Vẫn vô cùng tuấn suất, điểm khác biệt chính là, ngay cả lúc Tiền Hiểu Minh nói về tiểu thuyết, đôi mắt cũng có thể phát sáng, mà đôi mắt hắn lại mang vẻ vẩn đục giống như loài động vật, hay là loài dã thú, không hề biết gì khác ngoài dục vọng.
“ ‘Chúc phúc của nữ thần’ hữu hiệu với nam giới, vậy ngươi có cảm giác gì đối với Giang Viễn Lưu?"
Tiền Hiểu Minh do dự một chút mới trả lời thực lòng, hiếm khi nói nhiều như thế. “Cậu ấy thoạt nhìn rất thoải mái, trên người cậu ấy luôn phát ra một loại hào quang, khiến cho người ta muốn thân cận, bởi vì đến gần cậu ấy rất thoải mái, cho nên rất nhiều người mới muốn tới gần cậu ấy, hấp thu cái loại hào quang kia."
“Ngươi đọc tiểu thuyết quá nhiều rồi!"
Tuy rằng Bạch Vũ Tuyệt nói như vậy, nhưng trong lòng hắn cũng có cảm nhận giống Tiền Hiểu Minh.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không hề liếc nhìn hình ảnh chính mình phản chiếu trong gương, bởi vì bản thân mình giống như một loài động vật, kém xa Giang Viễn Lưu luôn phát ra hào quang, cho dù đã nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trên tấm kính cửa sổ cũng mơ hồ phản chiếu cái ngầu đục âm u trong đôi mắt hắn, đây chính là điểm hoàn toàn khác nhau giữa hắn và Giang Viễn Lưu.
Bắt đầu từ hôm đó, hằng ngày Bạch Vũ Tuyệt đều đi học, Bạch Đoạn Hổ sợ đến mức thiếu chút nữa phát bệnh tim, hơn nữa hắn càng ngày càng ít đến những nơi ăn chơi, lúc đầu Bạch Đoạn Hổ còn tưởng tên nhóc này bị trúng tà, nhưng thấy buổi tối hắn không đến quán bar hay vũ trường, tinh thần cùng sắc mặt đều tốt hơn rất nhiều, ông mới cảm thấy yên tâm.
Bởi vì hiện tại Bạch Vũ Tuyệt luôn đi học đúng giờ nên trong trường cũng có hội fan của hắn, mỗi người đều có cơ hội được nhìn thấy hắn nhiều lần, làm cho nữ sinh trong trường rất hạnh phúc, chỉ bất quá hắn không có hứng thú gì với việc học, phần lớn thời gian đi học đều chỉ ngủ, điều hoàn toàn giống với trước kia chính là việc học của hắn vẫn tệ đến mức đứng hạng nhất trong trường từ dưới đếm lên.[ A.ka đầu to óc bằng quả nho=))=))=))]
“Học trưởng đi học …"
Âm thanh ồn ào của đám con gái lớn đến mức có thể làm rung chuyển phòng học, Giang Viễn Lưu đang chuẩn bị ôn tập việc học, Lâm Thành Đạt cũng đang mở tài liệu học thêm ra, mấy ngày nay, bọn họ đã tìm được một trung tâm dạy thêm rất nổi tiếng, tiến độ học tập ở đó nhanh hơn trong trường, bọn họ cũng đã quyết định hai người phải cùng học một trường đại học.
Hai người tự đánh giá trình độ của mình, Giang Viễn Lưu không giỏi toán lắm, nếu bây giờ không cố gắng, căn bản không có khả năng thi đậu đại học mà cậu muốn.
Còn Lâm Thành Đạt thì học ngữ văn không tốt, nhưng là khả năng học những môn khác của cậu ta đều giỏi hơn Giang Viễn Lưu, cậu ta chỉ cần cố gắng học ngữ văn, bảo trì thành tích hiện tại, nhất định sẽ có thể thi đậu đại học mà cậu ta muốn, thậm chí cũng có thể thi đậu đại học tốt nhất.
“A Đạt, ta không hiểu công thức này…"
Giang Viễn Lưu không để ý đến tiếng hoan hô ồn ào bên ngoài, cậu quay ngược sách giáo khoa, đưa cho Lâm Thành Đạt xem, Lâm Thành Đạt học giỏi toán, lại có khả năng giải thích rất rõ ràng dễ hiểu, cậu ta lập tức giảng giải cho Giang Viễn Lưu nghe.
“Thì ra là như vậy."
Giang Viễn Lưu đã hiểu được, khẽ gật đầu, cậu sử dụng công thức, tiếp tục làm những bài tập ở dưới, có lẽ nếu có vài người nhìn thấy, sẽ nghĩ rằng cách cuộc thi còn rất lâu, bọn họ sao lại thần kinh, tự bức chính mình như vậy.
Nhưng Giang Viễn Lưu cùng Lâm Thành Đạt đều cho rằng vì để hoàn thành những chuyện mình muốn làm sau này, hiện tại cố gắng là cần thiết, cho nên bọn họ cũng vui vẻ cố gắng, cho dù phải chịu khổ thế nào vẫn sẽ không bỏ cuộc.
“Học trưởng —— học trưởng ——"
Tiếng kêu của cô bé nào đó vang tận mây xanh, giống như Bạch Vũ Tuyệt là siêu cấp đại thần tượng, Giang Viễn Lưu rốt cuộc nhịn không được, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, Bạch Vũ Tuyệt đang đứng ngoài cửa phòng học của bọn họ, đôi mắt của hắn nhìn thẳng vào mắt Giang Viễn Lưu.
Giang Viễn Lưu vội vã quay đầu lại, hô hấp của cậu không bình ổn, không ngừng thở dốc, vội vã điều chỉnh hô hấp của mình, hắn chỉ đi ngang qua phòng học, cậu đã có thể ngửi được mùi hương mạnh mẽ trên người Bạch Vũ Tuyệt, vẫn khiến tim cậu không ngừng đập mạnh, toàn thân mềm nhũn như trước.
“Tiểu Lưu, bài tiếng Anh này làm sao, ngươi chỉ ta một chút được không?"
Lâm Thành Đạt quan tâm cầm đề bài mà cậu ta đã hỏi qua hai lần, khiến cho tâm trí Giang Viễn Lưu chuyển dời đi, cậu cảm kích nhìn về phía Lâm Thành Đạt, nhỏ giọng nói: “Ta không sao."
“Thật sự không sao?"
Giang Viễn Lưu gật đầu, nhoẻn miệng cười vui vẻ. Bước chân Bạch Vũ Tuyệt chậm lại một chút, rồi dừng lại trước cửa phòng học của Giang Viễn Lưu, thu hết nụ cười kia vào trong đáy mắt, nụ cười hồn nhiên, đáng yêu như vậy, hắn chưa bao giờ nhìn thấy ở bất cứ kẻ nào khác.
Lời nói của Phi Sầu bỗng nhiên hiện lên trong đầu hắn, “chúc phúc của nữ thần" vẫn có thể ở cùng tên con trai khác, kẻ kia cũng vẫn một mực thủy chung yêu “chúc phúc của nữ thần", còn hắn thì sao? Có thể nào sẽ phải sống như vậy cả đời?
Không, hắn không muốn, hắn cũng chưa bao giờ là người ủy khuất bản thân mình.
Mấy ngày sau, hắn lần đầu tiên đi vào phòng học của Giang Viễn Lưu, bình tâm tĩnh khí nhìn Giang Viễn Lưu, nói: “Chúng ta có thể nói chuyện không?"
Bạch Vũ Tuyệt vươn tay ra, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Giang Viễn Lưu, Giang Viễn Lưu chấn động, lực hấp dẫn lẫn nhau giữa hai người ngay cả Lâm Thành Đạt cũng nhìn ra được, cậu ta nói với Tiểu Lưu: “Không sao đâu, cứ nói chuyện đi."
Lâm Thành Đạt khẽ đẩy cậu một cái, Giang Viễn Lưu gật đầu, hai người đi đến góc sân trường, Giang Viễn Lưu thản nhiên nói: “Gần đây sắc mặt ngươi tốt lắm phải không?"
“Ân, ta bây giờ sau khi xem TV xong liền đi ngủ sớm, rất hiếm khi đi ra ngoài chơi, có lẽ ta đã quá mệt mỏi."
“Ân."
Giang Viễn Lưu nhìn những chiếc lá cây chao nghiêng trong gió, không nói gì thêm, Bạch Vũ Tuyệt đưa tay chống lên thân cây, thực ra hắn rất muốn chạm vào Giang Viễn Lưu, nhưng hắn không có tự tin sau khi mình chạm vào cậu sẽ còn có thể tự chủ mà dừng lại.
“Chúng ta có thể bắt đầu lại được không?"
Đôi mắt Giang Viễn Lưu khẽ ngước lên nhìn, chứa đầy bất ngờ cùng kinh ngạc, Bạch Vũ Tuyệt thấp giọng nói: “Ta cảm thấy ta không thể không có ngươi bên cạnh, ngươi là người duy nhất, không phải là người thứ nhất."
Một người kiêu ngạo như Bạch Vũ Tuyệt lại nói ra những lời chứa sự khẩn cầu như vậy, khiến cho trái tim Giang Viễn Lưu lại khẽ rung động, cậu quen biết Bạch Vũ Tuyệt đủ lâu để hiểu biết cá tính của hắn, vậy nên hiện tại có thể nói ra những lời này, đã thể hiện rằng Bạch Vũ Tuyệt thật sự cúi đầu nhận thua trước cậu.
“Có thể chứ? Cho dù có điều kiện gì ta cũng chấp nhận, chỉ cần ngươi nguyện ý trở lại bên cạnh ta…" Hắn nói nhẹ nhàng hơn.
“Ta… Ta muốn cùng A Đạt học đại học, nếu ngươi đậu được đại học Sở, ta có thể xem xét."
Vừa nghe thấy tên trường đại học kia, sắc mặt Bạch Vũ Tuyệt phân nửa đã hóa đen, cho dù hắn là người không ham học hành, cũng biết đại học Sở kia chính là trường đại học nổi tiếng ở Đài Loan.
Nói ra điều kiện thứ hai, mặt Giang Viễn Lưu liền đỏ ửng hơn phân nửa. “Còn có, chúng ta vẫn là học sinh trung học, không thể phát sinh quan hệ, nếu ngươi muốn kết giao với ta, ít nhất phải đợi đến khi chúng ta học đến đại học, mới có thể phát sinh quan hệ."
Bạch Vũ Tuyệt bị đả kích lớn, khẽ rống lên giận dữ, điều kiện này còn khó khăn hơn điều kiện thứ nhất, ít nhất thì đây chính là điều kiện mà cả đời này hắn không thể chịu đựng nhất. “Ít nhất còn phải đợi ba năm, ngươi mới học năm nhất trung học thôi mà."
Sắc mặt Giang Viễn Lưu trầm xuống. “Ta không ép buộc, ngươi có thể chính mình lựa chọn."
Thấy Giang Viễn Lưu mất hứng, Bạch Vũ Tuyệt vội vàng hỏi rõ ràng, không hề chần chừ, chuyện này liên quan đến hạnh phúc hai, ba năm sau của nửa người dưới, hắn nhất định phải hỏi rõ ràng.
“Nhưng mà không thể làm đến cùng, có thể hôn và sờ phải không?"
“Không được, chúng ta còn nhỏ, phải giữ gìn mối quan hệ thuần khiết." Giang Viễn Lưu đỏ mặt trả lời câu hỏi của Bạch Vũ Tuyệt một cách rõ ràng.
“Ít nhất thì có thể hôn đi…" Ngay cả hôn cũng không cho, Bạch Vũ Tuyệt không phải là hòa thượng, làm sao có thể chịu được.
“Tốt nhất là không, ta có thể cho ngươi nắm tay…" Giang Viễn Lưu nhỏ giọng nói, đây đã là nhượng bộ lớn nhất của cậu rồi.
Nắm tay?
Sắc mặt Bạch Vũ Tuyệt vừa xanh vừa đen, cái này căn bản là kiểu mối tình của mấy đứa nhóc ở nhà trẻ, làm sao có thể thỏa mãn Bạch Vũ Tuyệt đã quen ăn mặn. Vẻ mặt hắn trở nên suy sụp, Giang Viễn Lưu cũng nhận thấy sắc mặt hắn có vẻ khó coi, cậu quay đầu đi chỗ khác, trong lòng có chút bị tổn thương, khẽ nói: “Ta biết ngươi luôn tiến triển rất nhanh với nhiều người, nếu ngươi không thích, không sao cả, ta sẽ không miễn cưỡng đâu."
Cậu xoay người định chạy đi, Bạch Vũ Tuyệt liền nhanh nhẹn bắt lấy tay cậu, ngay cả không thích loại này giống lo liệu mọi nhà rượu giống nhau đích quan hệ, khả là vì Giang Viễn Lưu, hắn nhịn.
“Được, vậy thì nắm tay, ta sẽ chờ đến khi ngươi lên đại học."
Giang Viễn Lưu cắn cắn môi dưới, nói: “Ngươi cũng không thể tìm người khác để phát tiết, như vậy ngươi cũng đồng ý sao?"
Cậu sợ Bạch Vũ Tuyệt sẽ không nhịn được, sẽ trở nên giống như trước, tùy tiện tìm người lên giường. Bạch Vũ Tuyệt gật đầu, nói: “Sẽ không, ta sẽ chịu đưng, lúc nhịn không được thì cùng lắm ta sẽ tự mình làm."
Nghe hắn nói chân thành như vậy, cả gương mặt Giang Viễn Lưu đều ửng hồng, cậu khẽ hắng giọng, nói: “Điều kiện tiên quyết chính là ngươi phải thi đậu đại học Sở kia, nếu ngươi thi đậu, một ngày nào đó có thể ngoại lệ cho ngươi hôn một chút."
Hai mắt Bạch Vũ Tuyệt sáng lên, giống như đang tưởng tượng đến tình cảnh một ngày nào đó, Giang Viễn Lưu cắt ngang suy nghĩ của hắn. “Nhưng mà việc học của ngươi tệ như vậy, bản thân ngươi phải chăm chỉ học, đừng làm một tên ngốc nữa."
“Ta sẽ cố gắng."
Không buông tay Giang Viễn Lưu ra, Bạch Vũ Tuyệt vẫn nắm thật chặc, chỉ là nắm tay nhau như thế này mà thôi, trái tim hai người lại sớm đập điên cuồng, những chuyện không tốt trong quá khứ cũng đã biến mất.
~~~
“Mẹ nó, ngươi nói cái gì, ta ngay cả trình độ tiểu học cũng không có?"
Bạch Vũ Tuyệt la to, thiếu chút nữa làm cho gia sư sợ tới mức cả mặt xanh mét, bắt đầu hối hận chính mình vì sao lại ham lương cao, nhận việc dạy học cho con trai của lão Đại hắc đạo.
Hai ngày trước, Bạch Vũ Tuyệt yêu cầu Bạch Đoạn Hổ mời gia sư đến dạy học, nếu không thi đậu đại học Sở kia, tất cả mọi chuyện giữa hắn và Giang Viễn Lưu đều không cần phải bàn nữa, kết quả là toán học, tiếng Anh trình độ cao, hắn nghe mà chẳng hiểu gì, gia sư đành phải giảm trình độ xuống, giảm đến trình độ tiểu học, hắn cũng không có được trình độ đó.
“Ngươi muốn thi đỗ đại học kia, đối với ngươi mà nói quả thật quá khó khăn."
Gia sư nói thực hàm súc, nhưng mà ý tứ chính là, hắn không thể thi đậu đại học Sở kia, không cần lãng phí thời gian nữa.
“Thúi lắm, ta nhất định sẽ thi đậu, cho dù lấy mạng của ta cũng phải thi đậu, nếu không có trình độ tiểu học, vậy ta liền học lại từ đầu đi."
Có lẽ là do cá tính không biết sợ, cho dù Bạch Vũ Tuyệt đi đến đường cùng, vẫn lớn giọng như cũ. “Mau dạy đi, ta không có thời gian để lãng phí."
Mỗi ngày sau khi Bạch Vũ Tuyệt học chính khóa ở trường, sẽ liền về nhà chờ gia sư, dần dần trình độ cũng được nâng lên, lần này Bạch Đoạn Hổ lại bị hắn dọa, đứa con chết tiệt không bao giờ chịu đọc sách này, lại nói phải thi đậu đại học trình độ cao như vậy, khiến ông sợ tới mức phun ra một ngụm trà trong miệng, nghĩ rằng con trai mình đang nói đùa.
“Ba, để ta nói trước, ta muốn Giang Viễn Lưu."
“Cái gì? Ngươi muốn tiểu bảo bối?" Bạch Đoạn Hổ ngạc nhiên đến mức phun trà trong miệng ra, gần đây đứa con này làm rất nhiều việc lạ, cuối cùng lại còn tuyên bố là hắn muốn ở cùng một đứa con trai.
“Ân, cho nên ba đừng tranh giành với ta, tất cả phụ nữ trên thế giới đều cho ngươi, ta chỉ cần Giang Viễn Lưu."
Có lẽ bởi vì đôi mắt hắn chứa đầy sự chân thật, Bạch Đoạn Hổ không nói được gì, hơn nữa Bạch Đoạn Hổ cũng nghe được rằng trong số những điều kiện mà Giang Viễn Lưu đưa ra, điều kiện đầu tiên chính là Bạch Vũ Tuyệt phải đậu đại học Sở, mới có thể ở bên cạnh cậu, cho nên con ông mới đổi tính, liều mạng đọc sách và học hành.
“Đứa bé này thật sự điên rồi… Điên rồi…"
Nửa đêm, ánh đèn trong phòng Bạch Vũ Tuyệt vẫn chưa tắt, lại còn đọc sách đến nửa đêm, nếu là Bạch Đoạn Hổ trước kia thì đã sớm cho rằng tên nhóc này không bình thường, nhưng ông của hiện tại lại không thể không khâm phục sự quyết đoán cùng nghị lực vì tình yêu của Bạch Vũ Tuyệt, có lòng quyết đoán cùng nghị lực như vậy, còn sợ người trong lòng không ngoan ngoãn đến tay sao?
Mà lão nhân như ông không thể đấu lại một người trẻ tuổi có những phẩm chất như vậy, xem ra cũng chỉ có thể đem Giang Viễn Lưu dâng hai tay cho người ta rồi.
Mười tháng sau, trên danh sách đậu đại học có số báo danh của Bạch Vũ Tuyệt, Bạch Đoạn Hổ liền triệu tập mọi người, mở tiệc ăn mừng, phải biết rằng trong hắc đạo, cho đến bây giờ chưa có ai có bằng cấp đại học cao hơn con ông, đương nhiên là ông phải lập tức ăn mừng rồi.
Nhưng sau khi con ông vừa xem danh sách xong, liền biến mất không thấy bóng dáng, ngay cả Bạch Đoạn Hổ cũng không biết được hắn đã chạy đến nơi nào.
Sau khi Bạch Vũ Tuyệt biết mình thi đậu, chuyện muốn làm đầu tiên chính là lái xe đến nhà Giang Viễn Lưu, đưa Giang Viễn Lưu lên xe, trực tiếp chạy đến khách sạn năm sao cao cấp, Giang Viễn Lưu đứng ở cửa phòng, chết cũng không chịu vào, hoài nghi hỏi: “Chỉ có hôn thôi, thuê phòng làm cái gì?"
Hai mắt Bạch Vũ Tuyệt che đậy dục vọng. “Lưu, ta cam đoan chỉ có hôn, nhưng mà ta đã nhịn một năm, ta muốn hôn lâu một chút, chúng ta đến đây sẽ yên tĩnh hơn, không ai làm phiền."
Hắn mở cửa phòng, Giang Viễn Lưu có chút do dự, bước vào, vừa tiến một bước vào trong phòng, môi Bạch Vũ Tuyệt liền hạ xuống, vừa hôn vừa liếm môi cậu, vô cùng nhiệt tình, Giang Viễn Lưu bị hắn hôn cuồng nhiệt, thân thể hai người dây dưa cùng một chỗ, hạ thân đã đứng thẳng của Bạch Vũ Tuyệt ma sát nửa người dưới của cậu, không hề lãng phí chút thời gian nào.
Cảm giác nóng như lửa quả thật là nhiệt tình quá mức, khơi dậy lý trí của Giang Viễn Lưu, cậu đẩy nhẹ Bạch Vũ Tuyệt. “Không… Không được, đâu có… Chỉ có hôn… Ân…"
Bàn tay hắn tiến vào trong chiếc áo sơmi mỏng manh của Giang Viễn Lưu, xoa nắn tiêu nhũ của cậu, Giang Viễn Lưu ý loạn tình mê rên rỉ vài tiếng, không biết khi nào thì Bạch Vũ Tuyệt rất có kỹ xảo đã ôm cậu đến trên giường, cậu nằm lên chiếc giường mềm mại, cả người mềm nhũn vô lực.
Bạch Vũ Tuyệt nằm lên người Giang Viễn Lưu, hôn môi cậu đủ rồi, hắn mới hơi thở hỗn loạn, chuyển hướng sang tai Giang Viễn Lưu, đầu lưỡi nóng ẩm liếm lên lỗ tai cậu, cả người Giang Viễn Lưu nhanh chóng nóng lên, Bạch Vũ Tuyệt khẽ cắn lên lỗ tai cậu, giọng nói trầm thấp.
“Siêu thích, quả nhiên là thích hơn so với khi nhìn ảnh của ngươi rồi tự mình lộng …"
Hạ thân Bạch Vũ Tuyệt hướng nửa người dưới của cậu tễ lộng, cảm giác nóng và cứng rắn khiến cho Giang Viễn Lưu nhớ lại cảm giác khoái trá khi phát sinh quan hệ một năm trước, nhưng hắn vừa nhắc đến ảnh chụp, khiến Giang Viễn Lưu cố sức đẩy hắn ra một chút, kinh ngạc hỏi: “Ảnh chụp gì?"
Máu trên người Bạch Vũ Tuyệt dường như đều tập trung ở khí quan đang sưng đến mức khiến quần hắn sắp rách, trên trán hắn chảy đầy mồ hôi, cả đầu óc thầm nghĩ phải phát tiết, hắn lại cúi thấp người xuống, Giang Viễn Lưu trợn tròn mắt, trừng hắn, hai tay dùng sức đẩy, cố đẩy Bạch Vũ Tuyệt xuống khỏi người cậu.
Bạch Vũ Tuyệt thở hổn hển, cho dù ngu xuẩn như thế nào cũng nhìn ra được, Giang Viễn Lưu lại vì lời nói của hắn mà mất hứng, nhưng hắn lại hoàn toàn không biết mình đã nói sai cái gì.
“Ngươi hỏi làm gì?" Hắn tức giận đến nỗi muốn giơ chân đá giường, chẳng qua lại ngại Giang Viễn Lưu đang ở trên giường, cho nên một cước kia của hắn không dùng lực nhiều, chỉ đá một chút.
Sắc mặt Giang Viễn Lưu trầm xuống, nói: “Ngươi mới vừa nói ảnh chụp gì?"
“Chính là trong trường có lưu truyền ảnh chụp của ngươi, sau đó ta tìm hiểu được là do Lâm Thành Đạt bán, ta cảnh cáo hắn không được phép bán, hơn nữa còn đem tất cả ảnh thu thập đến chỗ ta …"
Sắc mặt Giang Viễn Lưu càng ngày càng u ám, bằng hiểu biết của cậu với Lâm Thành Đạt, muốn cậu ta không kiếm tiền, tương đương như muốn đòi mạng cậu ta, sự tình tuyệt đối không thể đơn giản như vậy.
“Ngươi mua từ tay A Đạt phải không?"
Bạch Vũ Tuyệt không hề cảm thấy thẹn, gật đầu. “Có đưa cho hắn một chút tiền, hơn nữa còn có tấm ảnh chụp ngươi mặc quần đùi, thật sự là đẹp đến mức khiến người ta phải chảy nước miếng…"
Hắn còn chưa nói xong, Giang Viễn Lưu đã cầm gối ném về phía Bạch Vũ Tuyệt, cậu rất tức giận, lúc trước cũng bởi vì những tấm ảnh đó mà khiến cho mấy tên biến thái luôn thèm thuồng nhìn cậu, bây giờ nếu nhắc đến ảnh chụp, cậu vẫn sẽ tức giận, không thể tưởng được Bạch Vũ Tuyệt cũng đi mua.
Giang Viễn Lưu cầm gối ném về phía hắn, khiến cho dục hỏa của Bạch Vũ Tuyệt biến thành lửa giận, chỉ vì vài tấm ảnh mà cậu lại nổi giận đùng đùng với hắn, hắn thật sự không hiểu được suy nghĩ của cậu, nếu như không có ảnh chụp, hắn làm sao sống qua một năm này, ngay cả sờ cũng không cho hắn sờ đã nghiền, nắm tay sẽ chỉ khiến hắn càng thêm khát khao vạn phần.
“Bằng không ngươi muốn ta thế nào? Không cho phép ta đi tìm người khác, lại không cho phép ta chạm vào ngươi, ta đã hy sinh rất nhiều vì ngươi, cái cây phía dưới này một năm nay chưa từng dùng qua, con gái tự động chạy đến giường của ta, ta ngay cả chạm cũng chưa chạm vào, nếu không phải vì ngươi, ta sẽ hy sinh lớn như vậy sao? Ta đều bị mọi người bên ngoài cười ta là đĩnh không đứng dậy nổi."
“Vậy ngươi đi đi, ta không yêu cầu ngươi phải hy sinh…"
Giang Viễn Lưu lại quăng tiếp một cái gối, cậu không để cho hắn chạm, hắn liền cảm thấy bị cấm dục đều là lỗi của Giang Viễn Lưu cậu, nếu hắn muốn cuộc sống phóng đãng như trước kia, Giang Viễn Lưu sẽ không ngăn cản hắn, muốn đi thì cứ đi đi.
Mặc dù suy nghĩ như vậy, nhưng hốc mắt Giang Viễn Lưu vẫn trở nên đỏ, những lời Bạch Vũ Tuyệt mới vừa nói, giống như thể hắn là bất đắc dĩ, là Giang Viễn Lưu cậu ép buộc hắn, nếu cơ sở tình cảm của hai người hoàn toàn không giống nhau thì một ngày nào đó, hắn cũng sẽ trở nên giống như trước kia, lăng nhăng tùy tiện.
Bạch Vũ Tuyệt chửi ầm lên, cô gái này bị nghiện, hắn không làm với những người nghiện ma túy, dễ bị lây các loại bệnh lạ, bởi vì sau khi hít ma túy, thần trí trở nên không rõ ràng, có khi không biết đã bị cái loại đàn ông gì thượng, huống hồ nhiều người trong số họ đều dùng chung kim tiêm, dễ bị nhiễm AIDS.
Hắn không làm, kéo quần lên, đến sàn nhảy một lần nữa, tùy tiện kéo một cô gái, vừa đưa tay đặt lên chiếc eo nhỏ kia, mùi nước hoa nồng nặc trên người cô ta liền truyền đến, tuyệt đối không giống với tư vị như trái cây đơn thuần trên người Giang Viễn Lưu.
Đôi mắt cô ta ánh lên vẻ cuồng nhiệt và vẩn đục trong tiếng nhạc điếc tai nhức óc, một bàn tay nhỏ đã chuyển xuống âu yếm mông hắn, Bạch Vũ Tuyệt đưa mắt liếc nhìn xung quanh, tất cả nam nữ ở sàn nhảy đều mang ánh mắt như loài dã thú đang săn đuổi con mồi, hầu hết ánh mắt của mọi người đều đầy vị bất chính, mang theo vẻ vẩn đục và âm u, giống như đã bị chìm vào đầm lầy, càng lún càng sâu.
Trong đôi mắt những người này không có ánh sáng, cũng không có ước mơ, chỉ có dục vọng âm u vô hạn.
Trái tim Bạch Vũ Tuyệt nhanh chóng co lại, hắn lần đầu tiên rời khỏi đây mà không dẫn theo cô gái nào, Tiền Hiểu Minh lái xe đến đón hắn, hắn ngồi vào ghế sau, trên đùi Tiền Hiểu Minh đặt một quyển tiểu thuyết, bởi vì đôi khi phải chờ hắn rất lâu, Tiền Hiểu Minh ít nói vì muốn thời gian trôi nhanh hơn nên mới đọc tiểu thuyết. [đam mỹ phải hơm anh XD~]
“Hay không? Hiểu Minh?" Hắn cầm lấy cuốn tiểu thuyết, tùy tiện lật vài trang.
“Hay, cậu chủ, quyển này đọc rất hay…"
Tiền Hiểu Minh ít nói và âm trầm, dường như rất khó đoán được cảm xúc của hắn ta, thế nhưng khi đang nói, đôi mắt hắn cũng trở nên lấp lánh sáng, Bạch Vũ Tuyệt nhìn thấy chính mình từ gương chiếu hậu trong xe.
Vẫn vô cùng tuấn suất, điểm khác biệt chính là, ngay cả lúc Tiền Hiểu Minh nói về tiểu thuyết, đôi mắt cũng có thể phát sáng, mà đôi mắt hắn lại mang vẻ vẩn đục giống như loài động vật, hay là loài dã thú, không hề biết gì khác ngoài dục vọng.
“ ‘Chúc phúc của nữ thần’ hữu hiệu với nam giới, vậy ngươi có cảm giác gì đối với Giang Viễn Lưu?"
Tiền Hiểu Minh do dự một chút mới trả lời thực lòng, hiếm khi nói nhiều như thế. “Cậu ấy thoạt nhìn rất thoải mái, trên người cậu ấy luôn phát ra một loại hào quang, khiến cho người ta muốn thân cận, bởi vì đến gần cậu ấy rất thoải mái, cho nên rất nhiều người mới muốn tới gần cậu ấy, hấp thu cái loại hào quang kia."
“Ngươi đọc tiểu thuyết quá nhiều rồi!"
Tuy rằng Bạch Vũ Tuyệt nói như vậy, nhưng trong lòng hắn cũng có cảm nhận giống Tiền Hiểu Minh.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không hề liếc nhìn hình ảnh chính mình phản chiếu trong gương, bởi vì bản thân mình giống như một loài động vật, kém xa Giang Viễn Lưu luôn phát ra hào quang, cho dù đã nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trên tấm kính cửa sổ cũng mơ hồ phản chiếu cái ngầu đục âm u trong đôi mắt hắn, đây chính là điểm hoàn toàn khác nhau giữa hắn và Giang Viễn Lưu.
Bắt đầu từ hôm đó, hằng ngày Bạch Vũ Tuyệt đều đi học, Bạch Đoạn Hổ sợ đến mức thiếu chút nữa phát bệnh tim, hơn nữa hắn càng ngày càng ít đến những nơi ăn chơi, lúc đầu Bạch Đoạn Hổ còn tưởng tên nhóc này bị trúng tà, nhưng thấy buổi tối hắn không đến quán bar hay vũ trường, tinh thần cùng sắc mặt đều tốt hơn rất nhiều, ông mới cảm thấy yên tâm.
Bởi vì hiện tại Bạch Vũ Tuyệt luôn đi học đúng giờ nên trong trường cũng có hội fan của hắn, mỗi người đều có cơ hội được nhìn thấy hắn nhiều lần, làm cho nữ sinh trong trường rất hạnh phúc, chỉ bất quá hắn không có hứng thú gì với việc học, phần lớn thời gian đi học đều chỉ ngủ, điều hoàn toàn giống với trước kia chính là việc học của hắn vẫn tệ đến mức đứng hạng nhất trong trường từ dưới đếm lên.[ A.ka đầu to óc bằng quả nho=))=))=))]
“Học trưởng đi học …"
Âm thanh ồn ào của đám con gái lớn đến mức có thể làm rung chuyển phòng học, Giang Viễn Lưu đang chuẩn bị ôn tập việc học, Lâm Thành Đạt cũng đang mở tài liệu học thêm ra, mấy ngày nay, bọn họ đã tìm được một trung tâm dạy thêm rất nổi tiếng, tiến độ học tập ở đó nhanh hơn trong trường, bọn họ cũng đã quyết định hai người phải cùng học một trường đại học.
Hai người tự đánh giá trình độ của mình, Giang Viễn Lưu không giỏi toán lắm, nếu bây giờ không cố gắng, căn bản không có khả năng thi đậu đại học mà cậu muốn.
Còn Lâm Thành Đạt thì học ngữ văn không tốt, nhưng là khả năng học những môn khác của cậu ta đều giỏi hơn Giang Viễn Lưu, cậu ta chỉ cần cố gắng học ngữ văn, bảo trì thành tích hiện tại, nhất định sẽ có thể thi đậu đại học mà cậu ta muốn, thậm chí cũng có thể thi đậu đại học tốt nhất.
“A Đạt, ta không hiểu công thức này…"
Giang Viễn Lưu không để ý đến tiếng hoan hô ồn ào bên ngoài, cậu quay ngược sách giáo khoa, đưa cho Lâm Thành Đạt xem, Lâm Thành Đạt học giỏi toán, lại có khả năng giải thích rất rõ ràng dễ hiểu, cậu ta lập tức giảng giải cho Giang Viễn Lưu nghe.
“Thì ra là như vậy."
Giang Viễn Lưu đã hiểu được, khẽ gật đầu, cậu sử dụng công thức, tiếp tục làm những bài tập ở dưới, có lẽ nếu có vài người nhìn thấy, sẽ nghĩ rằng cách cuộc thi còn rất lâu, bọn họ sao lại thần kinh, tự bức chính mình như vậy.
Nhưng Giang Viễn Lưu cùng Lâm Thành Đạt đều cho rằng vì để hoàn thành những chuyện mình muốn làm sau này, hiện tại cố gắng là cần thiết, cho nên bọn họ cũng vui vẻ cố gắng, cho dù phải chịu khổ thế nào vẫn sẽ không bỏ cuộc.
“Học trưởng —— học trưởng ——"
Tiếng kêu của cô bé nào đó vang tận mây xanh, giống như Bạch Vũ Tuyệt là siêu cấp đại thần tượng, Giang Viễn Lưu rốt cuộc nhịn không được, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, Bạch Vũ Tuyệt đang đứng ngoài cửa phòng học của bọn họ, đôi mắt của hắn nhìn thẳng vào mắt Giang Viễn Lưu.
Giang Viễn Lưu vội vã quay đầu lại, hô hấp của cậu không bình ổn, không ngừng thở dốc, vội vã điều chỉnh hô hấp của mình, hắn chỉ đi ngang qua phòng học, cậu đã có thể ngửi được mùi hương mạnh mẽ trên người Bạch Vũ Tuyệt, vẫn khiến tim cậu không ngừng đập mạnh, toàn thân mềm nhũn như trước.
“Tiểu Lưu, bài tiếng Anh này làm sao, ngươi chỉ ta một chút được không?"
Lâm Thành Đạt quan tâm cầm đề bài mà cậu ta đã hỏi qua hai lần, khiến cho tâm trí Giang Viễn Lưu chuyển dời đi, cậu cảm kích nhìn về phía Lâm Thành Đạt, nhỏ giọng nói: “Ta không sao."
“Thật sự không sao?"
Giang Viễn Lưu gật đầu, nhoẻn miệng cười vui vẻ. Bước chân Bạch Vũ Tuyệt chậm lại một chút, rồi dừng lại trước cửa phòng học của Giang Viễn Lưu, thu hết nụ cười kia vào trong đáy mắt, nụ cười hồn nhiên, đáng yêu như vậy, hắn chưa bao giờ nhìn thấy ở bất cứ kẻ nào khác.
Lời nói của Phi Sầu bỗng nhiên hiện lên trong đầu hắn, “chúc phúc của nữ thần" vẫn có thể ở cùng tên con trai khác, kẻ kia cũng vẫn một mực thủy chung yêu “chúc phúc của nữ thần", còn hắn thì sao? Có thể nào sẽ phải sống như vậy cả đời?
Không, hắn không muốn, hắn cũng chưa bao giờ là người ủy khuất bản thân mình.
Mấy ngày sau, hắn lần đầu tiên đi vào phòng học của Giang Viễn Lưu, bình tâm tĩnh khí nhìn Giang Viễn Lưu, nói: “Chúng ta có thể nói chuyện không?"
Bạch Vũ Tuyệt vươn tay ra, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Giang Viễn Lưu, Giang Viễn Lưu chấn động, lực hấp dẫn lẫn nhau giữa hai người ngay cả Lâm Thành Đạt cũng nhìn ra được, cậu ta nói với Tiểu Lưu: “Không sao đâu, cứ nói chuyện đi."
Lâm Thành Đạt khẽ đẩy cậu một cái, Giang Viễn Lưu gật đầu, hai người đi đến góc sân trường, Giang Viễn Lưu thản nhiên nói: “Gần đây sắc mặt ngươi tốt lắm phải không?"
“Ân, ta bây giờ sau khi xem TV xong liền đi ngủ sớm, rất hiếm khi đi ra ngoài chơi, có lẽ ta đã quá mệt mỏi."
“Ân."
Giang Viễn Lưu nhìn những chiếc lá cây chao nghiêng trong gió, không nói gì thêm, Bạch Vũ Tuyệt đưa tay chống lên thân cây, thực ra hắn rất muốn chạm vào Giang Viễn Lưu, nhưng hắn không có tự tin sau khi mình chạm vào cậu sẽ còn có thể tự chủ mà dừng lại.
“Chúng ta có thể bắt đầu lại được không?"
Đôi mắt Giang Viễn Lưu khẽ ngước lên nhìn, chứa đầy bất ngờ cùng kinh ngạc, Bạch Vũ Tuyệt thấp giọng nói: “Ta cảm thấy ta không thể không có ngươi bên cạnh, ngươi là người duy nhất, không phải là người thứ nhất."
Một người kiêu ngạo như Bạch Vũ Tuyệt lại nói ra những lời chứa sự khẩn cầu như vậy, khiến cho trái tim Giang Viễn Lưu lại khẽ rung động, cậu quen biết Bạch Vũ Tuyệt đủ lâu để hiểu biết cá tính của hắn, vậy nên hiện tại có thể nói ra những lời này, đã thể hiện rằng Bạch Vũ Tuyệt thật sự cúi đầu nhận thua trước cậu.
“Có thể chứ? Cho dù có điều kiện gì ta cũng chấp nhận, chỉ cần ngươi nguyện ý trở lại bên cạnh ta…" Hắn nói nhẹ nhàng hơn.
“Ta… Ta muốn cùng A Đạt học đại học, nếu ngươi đậu được đại học Sở, ta có thể xem xét."
Vừa nghe thấy tên trường đại học kia, sắc mặt Bạch Vũ Tuyệt phân nửa đã hóa đen, cho dù hắn là người không ham học hành, cũng biết đại học Sở kia chính là trường đại học nổi tiếng ở Đài Loan.
Nói ra điều kiện thứ hai, mặt Giang Viễn Lưu liền đỏ ửng hơn phân nửa. “Còn có, chúng ta vẫn là học sinh trung học, không thể phát sinh quan hệ, nếu ngươi muốn kết giao với ta, ít nhất phải đợi đến khi chúng ta học đến đại học, mới có thể phát sinh quan hệ."
Bạch Vũ Tuyệt bị đả kích lớn, khẽ rống lên giận dữ, điều kiện này còn khó khăn hơn điều kiện thứ nhất, ít nhất thì đây chính là điều kiện mà cả đời này hắn không thể chịu đựng nhất. “Ít nhất còn phải đợi ba năm, ngươi mới học năm nhất trung học thôi mà."
Sắc mặt Giang Viễn Lưu trầm xuống. “Ta không ép buộc, ngươi có thể chính mình lựa chọn."
Thấy Giang Viễn Lưu mất hứng, Bạch Vũ Tuyệt vội vàng hỏi rõ ràng, không hề chần chừ, chuyện này liên quan đến hạnh phúc hai, ba năm sau của nửa người dưới, hắn nhất định phải hỏi rõ ràng.
“Nhưng mà không thể làm đến cùng, có thể hôn và sờ phải không?"
“Không được, chúng ta còn nhỏ, phải giữ gìn mối quan hệ thuần khiết." Giang Viễn Lưu đỏ mặt trả lời câu hỏi của Bạch Vũ Tuyệt một cách rõ ràng.
“Ít nhất thì có thể hôn đi…" Ngay cả hôn cũng không cho, Bạch Vũ Tuyệt không phải là hòa thượng, làm sao có thể chịu được.
“Tốt nhất là không, ta có thể cho ngươi nắm tay…" Giang Viễn Lưu nhỏ giọng nói, đây đã là nhượng bộ lớn nhất của cậu rồi.
Nắm tay?
Sắc mặt Bạch Vũ Tuyệt vừa xanh vừa đen, cái này căn bản là kiểu mối tình của mấy đứa nhóc ở nhà trẻ, làm sao có thể thỏa mãn Bạch Vũ Tuyệt đã quen ăn mặn. Vẻ mặt hắn trở nên suy sụp, Giang Viễn Lưu cũng nhận thấy sắc mặt hắn có vẻ khó coi, cậu quay đầu đi chỗ khác, trong lòng có chút bị tổn thương, khẽ nói: “Ta biết ngươi luôn tiến triển rất nhanh với nhiều người, nếu ngươi không thích, không sao cả, ta sẽ không miễn cưỡng đâu."
Cậu xoay người định chạy đi, Bạch Vũ Tuyệt liền nhanh nhẹn bắt lấy tay cậu, ngay cả không thích loại này giống lo liệu mọi nhà rượu giống nhau đích quan hệ, khả là vì Giang Viễn Lưu, hắn nhịn.
“Được, vậy thì nắm tay, ta sẽ chờ đến khi ngươi lên đại học."
Giang Viễn Lưu cắn cắn môi dưới, nói: “Ngươi cũng không thể tìm người khác để phát tiết, như vậy ngươi cũng đồng ý sao?"
Cậu sợ Bạch Vũ Tuyệt sẽ không nhịn được, sẽ trở nên giống như trước, tùy tiện tìm người lên giường. Bạch Vũ Tuyệt gật đầu, nói: “Sẽ không, ta sẽ chịu đưng, lúc nhịn không được thì cùng lắm ta sẽ tự mình làm."
Nghe hắn nói chân thành như vậy, cả gương mặt Giang Viễn Lưu đều ửng hồng, cậu khẽ hắng giọng, nói: “Điều kiện tiên quyết chính là ngươi phải thi đậu đại học Sở kia, nếu ngươi thi đậu, một ngày nào đó có thể ngoại lệ cho ngươi hôn một chút."
Hai mắt Bạch Vũ Tuyệt sáng lên, giống như đang tưởng tượng đến tình cảnh một ngày nào đó, Giang Viễn Lưu cắt ngang suy nghĩ của hắn. “Nhưng mà việc học của ngươi tệ như vậy, bản thân ngươi phải chăm chỉ học, đừng làm một tên ngốc nữa."
“Ta sẽ cố gắng."
Không buông tay Giang Viễn Lưu ra, Bạch Vũ Tuyệt vẫn nắm thật chặc, chỉ là nắm tay nhau như thế này mà thôi, trái tim hai người lại sớm đập điên cuồng, những chuyện không tốt trong quá khứ cũng đã biến mất.
~~~
“Mẹ nó, ngươi nói cái gì, ta ngay cả trình độ tiểu học cũng không có?"
Bạch Vũ Tuyệt la to, thiếu chút nữa làm cho gia sư sợ tới mức cả mặt xanh mét, bắt đầu hối hận chính mình vì sao lại ham lương cao, nhận việc dạy học cho con trai của lão Đại hắc đạo.
Hai ngày trước, Bạch Vũ Tuyệt yêu cầu Bạch Đoạn Hổ mời gia sư đến dạy học, nếu không thi đậu đại học Sở kia, tất cả mọi chuyện giữa hắn và Giang Viễn Lưu đều không cần phải bàn nữa, kết quả là toán học, tiếng Anh trình độ cao, hắn nghe mà chẳng hiểu gì, gia sư đành phải giảm trình độ xuống, giảm đến trình độ tiểu học, hắn cũng không có được trình độ đó.
“Ngươi muốn thi đỗ đại học kia, đối với ngươi mà nói quả thật quá khó khăn."
Gia sư nói thực hàm súc, nhưng mà ý tứ chính là, hắn không thể thi đậu đại học Sở kia, không cần lãng phí thời gian nữa.
“Thúi lắm, ta nhất định sẽ thi đậu, cho dù lấy mạng của ta cũng phải thi đậu, nếu không có trình độ tiểu học, vậy ta liền học lại từ đầu đi."
Có lẽ là do cá tính không biết sợ, cho dù Bạch Vũ Tuyệt đi đến đường cùng, vẫn lớn giọng như cũ. “Mau dạy đi, ta không có thời gian để lãng phí."
Mỗi ngày sau khi Bạch Vũ Tuyệt học chính khóa ở trường, sẽ liền về nhà chờ gia sư, dần dần trình độ cũng được nâng lên, lần này Bạch Đoạn Hổ lại bị hắn dọa, đứa con chết tiệt không bao giờ chịu đọc sách này, lại nói phải thi đậu đại học trình độ cao như vậy, khiến ông sợ tới mức phun ra một ngụm trà trong miệng, nghĩ rằng con trai mình đang nói đùa.
“Ba, để ta nói trước, ta muốn Giang Viễn Lưu."
“Cái gì? Ngươi muốn tiểu bảo bối?" Bạch Đoạn Hổ ngạc nhiên đến mức phun trà trong miệng ra, gần đây đứa con này làm rất nhiều việc lạ, cuối cùng lại còn tuyên bố là hắn muốn ở cùng một đứa con trai.
“Ân, cho nên ba đừng tranh giành với ta, tất cả phụ nữ trên thế giới đều cho ngươi, ta chỉ cần Giang Viễn Lưu."
Có lẽ bởi vì đôi mắt hắn chứa đầy sự chân thật, Bạch Đoạn Hổ không nói được gì, hơn nữa Bạch Đoạn Hổ cũng nghe được rằng trong số những điều kiện mà Giang Viễn Lưu đưa ra, điều kiện đầu tiên chính là Bạch Vũ Tuyệt phải đậu đại học Sở, mới có thể ở bên cạnh cậu, cho nên con ông mới đổi tính, liều mạng đọc sách và học hành.
“Đứa bé này thật sự điên rồi… Điên rồi…"
Nửa đêm, ánh đèn trong phòng Bạch Vũ Tuyệt vẫn chưa tắt, lại còn đọc sách đến nửa đêm, nếu là Bạch Đoạn Hổ trước kia thì đã sớm cho rằng tên nhóc này không bình thường, nhưng ông của hiện tại lại không thể không khâm phục sự quyết đoán cùng nghị lực vì tình yêu của Bạch Vũ Tuyệt, có lòng quyết đoán cùng nghị lực như vậy, còn sợ người trong lòng không ngoan ngoãn đến tay sao?
Mà lão nhân như ông không thể đấu lại một người trẻ tuổi có những phẩm chất như vậy, xem ra cũng chỉ có thể đem Giang Viễn Lưu dâng hai tay cho người ta rồi.
Mười tháng sau, trên danh sách đậu đại học có số báo danh của Bạch Vũ Tuyệt, Bạch Đoạn Hổ liền triệu tập mọi người, mở tiệc ăn mừng, phải biết rằng trong hắc đạo, cho đến bây giờ chưa có ai có bằng cấp đại học cao hơn con ông, đương nhiên là ông phải lập tức ăn mừng rồi.
Nhưng sau khi con ông vừa xem danh sách xong, liền biến mất không thấy bóng dáng, ngay cả Bạch Đoạn Hổ cũng không biết được hắn đã chạy đến nơi nào.
Sau khi Bạch Vũ Tuyệt biết mình thi đậu, chuyện muốn làm đầu tiên chính là lái xe đến nhà Giang Viễn Lưu, đưa Giang Viễn Lưu lên xe, trực tiếp chạy đến khách sạn năm sao cao cấp, Giang Viễn Lưu đứng ở cửa phòng, chết cũng không chịu vào, hoài nghi hỏi: “Chỉ có hôn thôi, thuê phòng làm cái gì?"
Hai mắt Bạch Vũ Tuyệt che đậy dục vọng. “Lưu, ta cam đoan chỉ có hôn, nhưng mà ta đã nhịn một năm, ta muốn hôn lâu một chút, chúng ta đến đây sẽ yên tĩnh hơn, không ai làm phiền."
Hắn mở cửa phòng, Giang Viễn Lưu có chút do dự, bước vào, vừa tiến một bước vào trong phòng, môi Bạch Vũ Tuyệt liền hạ xuống, vừa hôn vừa liếm môi cậu, vô cùng nhiệt tình, Giang Viễn Lưu bị hắn hôn cuồng nhiệt, thân thể hai người dây dưa cùng một chỗ, hạ thân đã đứng thẳng của Bạch Vũ Tuyệt ma sát nửa người dưới của cậu, không hề lãng phí chút thời gian nào.
Cảm giác nóng như lửa quả thật là nhiệt tình quá mức, khơi dậy lý trí của Giang Viễn Lưu, cậu đẩy nhẹ Bạch Vũ Tuyệt. “Không… Không được, đâu có… Chỉ có hôn… Ân…"
Bàn tay hắn tiến vào trong chiếc áo sơmi mỏng manh của Giang Viễn Lưu, xoa nắn tiêu nhũ của cậu, Giang Viễn Lưu ý loạn tình mê rên rỉ vài tiếng, không biết khi nào thì Bạch Vũ Tuyệt rất có kỹ xảo đã ôm cậu đến trên giường, cậu nằm lên chiếc giường mềm mại, cả người mềm nhũn vô lực.
Bạch Vũ Tuyệt nằm lên người Giang Viễn Lưu, hôn môi cậu đủ rồi, hắn mới hơi thở hỗn loạn, chuyển hướng sang tai Giang Viễn Lưu, đầu lưỡi nóng ẩm liếm lên lỗ tai cậu, cả người Giang Viễn Lưu nhanh chóng nóng lên, Bạch Vũ Tuyệt khẽ cắn lên lỗ tai cậu, giọng nói trầm thấp.
“Siêu thích, quả nhiên là thích hơn so với khi nhìn ảnh của ngươi rồi tự mình lộng …"
Hạ thân Bạch Vũ Tuyệt hướng nửa người dưới của cậu tễ lộng, cảm giác nóng và cứng rắn khiến cho Giang Viễn Lưu nhớ lại cảm giác khoái trá khi phát sinh quan hệ một năm trước, nhưng hắn vừa nhắc đến ảnh chụp, khiến Giang Viễn Lưu cố sức đẩy hắn ra một chút, kinh ngạc hỏi: “Ảnh chụp gì?"
Máu trên người Bạch Vũ Tuyệt dường như đều tập trung ở khí quan đang sưng đến mức khiến quần hắn sắp rách, trên trán hắn chảy đầy mồ hôi, cả đầu óc thầm nghĩ phải phát tiết, hắn lại cúi thấp người xuống, Giang Viễn Lưu trợn tròn mắt, trừng hắn, hai tay dùng sức đẩy, cố đẩy Bạch Vũ Tuyệt xuống khỏi người cậu.
Bạch Vũ Tuyệt thở hổn hển, cho dù ngu xuẩn như thế nào cũng nhìn ra được, Giang Viễn Lưu lại vì lời nói của hắn mà mất hứng, nhưng hắn lại hoàn toàn không biết mình đã nói sai cái gì.
“Ngươi hỏi làm gì?" Hắn tức giận đến nỗi muốn giơ chân đá giường, chẳng qua lại ngại Giang Viễn Lưu đang ở trên giường, cho nên một cước kia của hắn không dùng lực nhiều, chỉ đá một chút.
Sắc mặt Giang Viễn Lưu trầm xuống, nói: “Ngươi mới vừa nói ảnh chụp gì?"
“Chính là trong trường có lưu truyền ảnh chụp của ngươi, sau đó ta tìm hiểu được là do Lâm Thành Đạt bán, ta cảnh cáo hắn không được phép bán, hơn nữa còn đem tất cả ảnh thu thập đến chỗ ta …"
Sắc mặt Giang Viễn Lưu càng ngày càng u ám, bằng hiểu biết của cậu với Lâm Thành Đạt, muốn cậu ta không kiếm tiền, tương đương như muốn đòi mạng cậu ta, sự tình tuyệt đối không thể đơn giản như vậy.
“Ngươi mua từ tay A Đạt phải không?"
Bạch Vũ Tuyệt không hề cảm thấy thẹn, gật đầu. “Có đưa cho hắn một chút tiền, hơn nữa còn có tấm ảnh chụp ngươi mặc quần đùi, thật sự là đẹp đến mức khiến người ta phải chảy nước miếng…"
Hắn còn chưa nói xong, Giang Viễn Lưu đã cầm gối ném về phía Bạch Vũ Tuyệt, cậu rất tức giận, lúc trước cũng bởi vì những tấm ảnh đó mà khiến cho mấy tên biến thái luôn thèm thuồng nhìn cậu, bây giờ nếu nhắc đến ảnh chụp, cậu vẫn sẽ tức giận, không thể tưởng được Bạch Vũ Tuyệt cũng đi mua.
Giang Viễn Lưu cầm gối ném về phía hắn, khiến cho dục hỏa của Bạch Vũ Tuyệt biến thành lửa giận, chỉ vì vài tấm ảnh mà cậu lại nổi giận đùng đùng với hắn, hắn thật sự không hiểu được suy nghĩ của cậu, nếu như không có ảnh chụp, hắn làm sao sống qua một năm này, ngay cả sờ cũng không cho hắn sờ đã nghiền, nắm tay sẽ chỉ khiến hắn càng thêm khát khao vạn phần.
“Bằng không ngươi muốn ta thế nào? Không cho phép ta đi tìm người khác, lại không cho phép ta chạm vào ngươi, ta đã hy sinh rất nhiều vì ngươi, cái cây phía dưới này một năm nay chưa từng dùng qua, con gái tự động chạy đến giường của ta, ta ngay cả chạm cũng chưa chạm vào, nếu không phải vì ngươi, ta sẽ hy sinh lớn như vậy sao? Ta đều bị mọi người bên ngoài cười ta là đĩnh không đứng dậy nổi."
“Vậy ngươi đi đi, ta không yêu cầu ngươi phải hy sinh…"
Giang Viễn Lưu lại quăng tiếp một cái gối, cậu không để cho hắn chạm, hắn liền cảm thấy bị cấm dục đều là lỗi của Giang Viễn Lưu cậu, nếu hắn muốn cuộc sống phóng đãng như trước kia, Giang Viễn Lưu sẽ không ngăn cản hắn, muốn đi thì cứ đi đi.
Mặc dù suy nghĩ như vậy, nhưng hốc mắt Giang Viễn Lưu vẫn trở nên đỏ, những lời Bạch Vũ Tuyệt mới vừa nói, giống như thể hắn là bất đắc dĩ, là Giang Viễn Lưu cậu ép buộc hắn, nếu cơ sở tình cảm của hai người hoàn toàn không giống nhau thì một ngày nào đó, hắn cũng sẽ trở nên giống như trước kia, lăng nhăng tùy tiện.
Tác giả :
Lăng Báo Tư