Tam Tấc Ánh Nắng
Chương 111: Ngoại truyện - Gặp gỡ trí mạng (5)
Dù sao Chu Lạc Khiết mới chỉ là một cô bé mười bảy tuổi, sức lực không bì được với đàn ông, những bài tập huấn luyện này đã vượt quá giới hạn chịu đựng của cơ thể cô, buổi tối lúc nằm trên giường những vết thương có to có nhỏ trên người làm cô không dám trở mình, có một lần, vì phản xạ không đủ nhanh nhẹn, cho nên bị người huấn luyện của cô, một người đàn ông cao to đá trúng ngực, cô ngã nhoài ra đất, nhổ ra một ngụm máu. Không biết Diệp Thiên đến từ lúc nào, nhìn thấy cô ngã xuống đất không ngồi dậy nổi cũng chỉ lạnh lùng ra lệnh: “Đứng lên!" Hắn nói: “Đừng nghĩ tôi tàn nhẫn với cô, kẻ thù cũng không tha cho cô vì cô phun ra máu đâu! Nếu như cô còn muốn giữ mạng của mình thì phải cho tôi thấy ích lợi của nó! Diệp gia tôi không nuôi kẻ ăn hại!"
Lời Diệp Thiên đã chứng minh những suy đoán mấy ngày nay của Chu Lạc Khiết, cho nên thởi gian huấn luyện này cho dù có nhiều đau đớn hơn thì cô cũng đều cắn răng chịu đựng hết, cô tự nói với chính mình, bây giờ chịu thêm một phần khổ cực thì sau này cơ hội sống sót của cô và Chu Nhất Minh mới nhiều thêm một phần, nhưng cho dù nghị lực của cô có hơn người thì cũng không có cách nào hoàn thành được yêu cầu của hắn. Có điều đối với bắn súng cô có tài năng trời cho, lần đầu tiên cô cầm súng Diệp Thiên đã phát hiện ra điều này, sau đó khi hắn dạy cô kĩ thuật bắn súng, hắn có nói: “Cho dù bản lĩnh của cô chưa đủ nhưng chỉ cần ngắm bắn thật chuẩn thì gặp hoàn cảnh nào cũng đủ cho cô có thể thoát thân."
Mỗi lần, khi Diệp Thiên đứng sau lưng cô, lòng ngực cứng cáp dán vào lưng, ngón tay thon dài mạnh mẽ bắt lấy bàn tay cô, Chu Lạc Khiết cảm thấy mình như bị mê hoặc, động tác vô cùng thân thiết đó giống như là giữa người yêu với nhau vậy, độ ấm cơ thể của hắn, hương vị độc nhất trên người hắn khiến cô nhất thời quên mất tại sao mình lại đứng ở chỗ này. Rõ ràng hắn là một người nguy hiểm đến thế nhưng khi hắn tới gần cô, lúc hắn nắm lấy tay cô, sẽ lại cho cô một thứ cảm giác an toàn nào đó, thế nên mỗi đêm trước khi ngủ nhớ lại tình cảnh này, cô nghĩ mình thật sự điên rồi, càng đáng sợ hơn chính là cô không thể ngăn cản bản thân hằng đêm hết lần này đến lần khác nhớ lại lại cảm giác khi cơ thể hai người dán chặt vào nhau, khi đó hắn cúi đầu, cô sẽ nhìn thấy nửa bên mặt cương nghị của hắn, hơi thở của hắn ở sát ngay bên tai cô, cả người cô bị hắn vây trong lòng ngực. Thân mật như thế làm cho cô sinh ra một loại ảo giác, hắn cũng dịu dàng đối đãi với cô giống như với Thiệu Nhiên Nhiên! Thế nhưng khi mọi chuyện qua đi cô nhận ra tất cả cũng chỉ là ảo ảnh, hắn sẽ không bao giờ đối với cô như với Thiệu Nhiên Nhiên, Thiệu Nhiên Nhiên là cô gái mà hắn che chở trong tay, có thể bình yên sống qua ngày, còn cô đã định là có số mạng gian khổ, cho dù đôi khi hắn đối xử với cô có khác nhưng vị trí hắn che chở mãi mãi không dành cho cô. Cuối cùng, đáng buồn nhất chính là, rõ ràng cô đã hiểu rõ đến thế nhưng mỗi khi hắn thể hiện biểu cảm dịu dàng dành cho cô thì bất giác cô lại nảy sinh những mơ mộng xa vời.
Nói ngay, chính Diệp Thiên cũng không rõ, mỗi thuộc hạ thề chết trung thành của Diệp gia đều tài giỏi, cho dù là gì thì hắn vốn dĩ cũng không cần phải bắt ép Chu Lạc Khiết, hắn nghĩ có lẽ chính là lúc cô không màng tính mạng mà che chở cho Chu Nhất Minh bổ nhào vào đầu xe hắn, hắn đã lờ mờ nảy ra ý tưởng này trong đầu, cho nên khi Chu Nhất Minh rơi vào tay hắn, hắn đã lập tức nghĩ tới cô. Có lẽ hắn chỉ nghĩ rằng nếu như mình được thay vào vị trí của Chu Nhất Minh, trở thành người mà cô sẽ bất chấp tất cả giá nào cũng sẽ bảo vệ.
Tình hình của Chu Nhất Minh lại trái ngược lại với chị của cậu, tuy rằng cậu ít tuổi hơn Chu Lạc Khiết, nhưng trời sinh là con trai, thân thủ nhanh nhẹn, phản ứng lại nhạy bén, có điều kĩ thuật bắn súng mãi mãi cũng không sánh ngang được với Chu Lạc Khiết.
Hai năm đầu khi ở Diệp gia, Diệp Thiên cũng không giao cho cô và Chu Nhất Minh nhiệm vụ gì, nhưng Chu Lạc Khiết biết sớm muộn gì ngày này cũng phải kết thúc, cô tự cho là mình đã chuẩn bị tốt tâm lý sẵn sàng nhưng khi Diệp Thiên muốn cô đem viên đạn trong tay bắn xuyên qua cơ thể của người đang còn sống sờ sờ trước mặt thì cô mới biết được trong tưởng tượng và sự thật khác nhau một trời một vực như thế nào. Cô có thể bắn viên đạn bay chính xác không chệch chút nào ghim vào bên trong một vật ngắm dù nhỏ bé đến đâu nhưng khi đó đổi thành người sống dù cách nào cô cũng không thể bóp cò.
Đó là một lần tranh đấu giành địa bàn của một người thuộc hạ của ba Diệp Thiên, nửa năm trước sau khi ba của Diệp Thiên qua đời, gã ta bất mãn chuyện Diệp Thiên được tiếp nhận chức vị, muốn ra tay tranh cướp. Gã ta cũng xem thường Diệp Thiên, nên lúc bấy giờ cả người mới bị treo lên giá. Diệp Thiên muốn cô bắn vào động mạch chủ trên cánh tay người đó, như vậy không làm gã chết ngay nhưng lại có thể làm cho gã cảm giác được cái chết đang đến gần.
Đây là lần đầu tiên Diệp Thiên muốn cô giết người, lúc đó hắn chỉ thản nhiên mở miệng: “Cho tôi thấy kĩ thuật bắn súng của cô!"
Chu Lạc Khiết không kiềm chế được bước lùi về phía sau, bất giác lắc đầu: “Đừng…Diệp Thiên…"
Gã thuộc hạ bị treo trên giá, điên cuồng gào thét giống như thú hoang: “Diệp Thiên, lúc tao vào sinh ra tử thì mày còn đang bú mẹ mày kìa, nhớ khi đó tao còn ở kế bên vuốt ve cái ** của mẹ mày, Diệp Thiệu Hùng bấy giờ cũng chỉ như rùa rút đầu đứng ngoài cửa không dám bước vào, mày là cái thá gì! Nói không chừng mày còn là co…."
Gân xanh hai bên thái dương Diệp Thiên giật mạnh, hắn kéo Chu Lạc Khiết lại, nắm lấy tay của cô, bóp cò súng, một viên đạn xuyên thẳng vào miệng người nọ, Chu lạc Khiết nhắm nghiền mắt lại cảm thấy cánh tay run lên, đến khi trong súng hết đạn, cô mở mắt ra thì đã thấy gương mặt người nọ như tổ ong vò vẽ, hốc mắt thủng hai lỗ thật to, cảnh tượng trước mặt khiến Chu Lạc Khiết co quắp ngã xuống đất, cô ôm lấy chân Diệp Thiên: “Đừng bắt tôi phải giết người, tôi xin anh, đừng bắt tôi giết người nữa…" Biết chắc có cầu xin hắn cũng không ăn thua, nhưng cũng không biết vì sao lại cô khóc nức nở như vậy, có thể là vì cô nhận ra được sau này cô sẽ phải giết người giống như chuyện hôm nay, còn Diệp Thiên sau khi nghe những lời cô nói thì đá cô sang bên, mặt lạnh lùng rời khỏi đó! Một người có thể chính là cha mình mà hắn còn có thể không nể tình giết chết, còn có thể trông chờ hắn có tình cảm gì chứ, chút nhân tính duy nhất còn lại của hắn đã dành toàn bộ cho cô gái kia rồi.
Lời Diệp Thiên đã chứng minh những suy đoán mấy ngày nay của Chu Lạc Khiết, cho nên thởi gian huấn luyện này cho dù có nhiều đau đớn hơn thì cô cũng đều cắn răng chịu đựng hết, cô tự nói với chính mình, bây giờ chịu thêm một phần khổ cực thì sau này cơ hội sống sót của cô và Chu Nhất Minh mới nhiều thêm một phần, nhưng cho dù nghị lực của cô có hơn người thì cũng không có cách nào hoàn thành được yêu cầu của hắn. Có điều đối với bắn súng cô có tài năng trời cho, lần đầu tiên cô cầm súng Diệp Thiên đã phát hiện ra điều này, sau đó khi hắn dạy cô kĩ thuật bắn súng, hắn có nói: “Cho dù bản lĩnh của cô chưa đủ nhưng chỉ cần ngắm bắn thật chuẩn thì gặp hoàn cảnh nào cũng đủ cho cô có thể thoát thân."
Mỗi lần, khi Diệp Thiên đứng sau lưng cô, lòng ngực cứng cáp dán vào lưng, ngón tay thon dài mạnh mẽ bắt lấy bàn tay cô, Chu Lạc Khiết cảm thấy mình như bị mê hoặc, động tác vô cùng thân thiết đó giống như là giữa người yêu với nhau vậy, độ ấm cơ thể của hắn, hương vị độc nhất trên người hắn khiến cô nhất thời quên mất tại sao mình lại đứng ở chỗ này. Rõ ràng hắn là một người nguy hiểm đến thế nhưng khi hắn tới gần cô, lúc hắn nắm lấy tay cô, sẽ lại cho cô một thứ cảm giác an toàn nào đó, thế nên mỗi đêm trước khi ngủ nhớ lại tình cảnh này, cô nghĩ mình thật sự điên rồi, càng đáng sợ hơn chính là cô không thể ngăn cản bản thân hằng đêm hết lần này đến lần khác nhớ lại lại cảm giác khi cơ thể hai người dán chặt vào nhau, khi đó hắn cúi đầu, cô sẽ nhìn thấy nửa bên mặt cương nghị của hắn, hơi thở của hắn ở sát ngay bên tai cô, cả người cô bị hắn vây trong lòng ngực. Thân mật như thế làm cho cô sinh ra một loại ảo giác, hắn cũng dịu dàng đối đãi với cô giống như với Thiệu Nhiên Nhiên! Thế nhưng khi mọi chuyện qua đi cô nhận ra tất cả cũng chỉ là ảo ảnh, hắn sẽ không bao giờ đối với cô như với Thiệu Nhiên Nhiên, Thiệu Nhiên Nhiên là cô gái mà hắn che chở trong tay, có thể bình yên sống qua ngày, còn cô đã định là có số mạng gian khổ, cho dù đôi khi hắn đối xử với cô có khác nhưng vị trí hắn che chở mãi mãi không dành cho cô. Cuối cùng, đáng buồn nhất chính là, rõ ràng cô đã hiểu rõ đến thế nhưng mỗi khi hắn thể hiện biểu cảm dịu dàng dành cho cô thì bất giác cô lại nảy sinh những mơ mộng xa vời.
Nói ngay, chính Diệp Thiên cũng không rõ, mỗi thuộc hạ thề chết trung thành của Diệp gia đều tài giỏi, cho dù là gì thì hắn vốn dĩ cũng không cần phải bắt ép Chu Lạc Khiết, hắn nghĩ có lẽ chính là lúc cô không màng tính mạng mà che chở cho Chu Nhất Minh bổ nhào vào đầu xe hắn, hắn đã lờ mờ nảy ra ý tưởng này trong đầu, cho nên khi Chu Nhất Minh rơi vào tay hắn, hắn đã lập tức nghĩ tới cô. Có lẽ hắn chỉ nghĩ rằng nếu như mình được thay vào vị trí của Chu Nhất Minh, trở thành người mà cô sẽ bất chấp tất cả giá nào cũng sẽ bảo vệ.
Tình hình của Chu Nhất Minh lại trái ngược lại với chị của cậu, tuy rằng cậu ít tuổi hơn Chu Lạc Khiết, nhưng trời sinh là con trai, thân thủ nhanh nhẹn, phản ứng lại nhạy bén, có điều kĩ thuật bắn súng mãi mãi cũng không sánh ngang được với Chu Lạc Khiết.
Hai năm đầu khi ở Diệp gia, Diệp Thiên cũng không giao cho cô và Chu Nhất Minh nhiệm vụ gì, nhưng Chu Lạc Khiết biết sớm muộn gì ngày này cũng phải kết thúc, cô tự cho là mình đã chuẩn bị tốt tâm lý sẵn sàng nhưng khi Diệp Thiên muốn cô đem viên đạn trong tay bắn xuyên qua cơ thể của người đang còn sống sờ sờ trước mặt thì cô mới biết được trong tưởng tượng và sự thật khác nhau một trời một vực như thế nào. Cô có thể bắn viên đạn bay chính xác không chệch chút nào ghim vào bên trong một vật ngắm dù nhỏ bé đến đâu nhưng khi đó đổi thành người sống dù cách nào cô cũng không thể bóp cò.
Đó là một lần tranh đấu giành địa bàn của một người thuộc hạ của ba Diệp Thiên, nửa năm trước sau khi ba của Diệp Thiên qua đời, gã ta bất mãn chuyện Diệp Thiên được tiếp nhận chức vị, muốn ra tay tranh cướp. Gã ta cũng xem thường Diệp Thiên, nên lúc bấy giờ cả người mới bị treo lên giá. Diệp Thiên muốn cô bắn vào động mạch chủ trên cánh tay người đó, như vậy không làm gã chết ngay nhưng lại có thể làm cho gã cảm giác được cái chết đang đến gần.
Đây là lần đầu tiên Diệp Thiên muốn cô giết người, lúc đó hắn chỉ thản nhiên mở miệng: “Cho tôi thấy kĩ thuật bắn súng của cô!"
Chu Lạc Khiết không kiềm chế được bước lùi về phía sau, bất giác lắc đầu: “Đừng…Diệp Thiên…"
Gã thuộc hạ bị treo trên giá, điên cuồng gào thét giống như thú hoang: “Diệp Thiên, lúc tao vào sinh ra tử thì mày còn đang bú mẹ mày kìa, nhớ khi đó tao còn ở kế bên vuốt ve cái ** của mẹ mày, Diệp Thiệu Hùng bấy giờ cũng chỉ như rùa rút đầu đứng ngoài cửa không dám bước vào, mày là cái thá gì! Nói không chừng mày còn là co…."
Gân xanh hai bên thái dương Diệp Thiên giật mạnh, hắn kéo Chu Lạc Khiết lại, nắm lấy tay của cô, bóp cò súng, một viên đạn xuyên thẳng vào miệng người nọ, Chu lạc Khiết nhắm nghiền mắt lại cảm thấy cánh tay run lên, đến khi trong súng hết đạn, cô mở mắt ra thì đã thấy gương mặt người nọ như tổ ong vò vẽ, hốc mắt thủng hai lỗ thật to, cảnh tượng trước mặt khiến Chu Lạc Khiết co quắp ngã xuống đất, cô ôm lấy chân Diệp Thiên: “Đừng bắt tôi phải giết người, tôi xin anh, đừng bắt tôi giết người nữa…" Biết chắc có cầu xin hắn cũng không ăn thua, nhưng cũng không biết vì sao lại cô khóc nức nở như vậy, có thể là vì cô nhận ra được sau này cô sẽ phải giết người giống như chuyện hôm nay, còn Diệp Thiên sau khi nghe những lời cô nói thì đá cô sang bên, mặt lạnh lùng rời khỏi đó! Một người có thể chính là cha mình mà hắn còn có thể không nể tình giết chết, còn có thể trông chờ hắn có tình cảm gì chứ, chút nhân tính duy nhất còn lại của hắn đã dành toàn bộ cho cô gái kia rồi.
Tác giả :
Tam Nguyệt Vi Thảo