Tẩm Quân
Chương 25: Pha trà đón khách (3)
“Kỳ thật ta thật không hiểu, thật sự không hiểu…" Chu Uyển Bích nhìn Khinh Tuyết đang nhẹ nhàng dùng que đẩy viên than cho lửa bốc, ánh mắt lộ vẻ băn khoăn, nghi hoặc không thôi hỏi.
“Tỷ tỷ không hiểu cái gì?" Khinh Tuyết dừng tay, nhìn Chu Uyển Bích.
“Không hiểu về ngươi." Chu Uyển Bích cười nhợt nhạt.
“Ồ?" Khinh Tuyết chớp chớp hàng mi cong dài, đưa đôi mắt đẹp như ngọc nhìn Chu Uyển Bích: “Ta có gì khiến tỷ tỷ không hiểu vậy?"
“Ta thật sự không hiểu mục đích của ngươi, càng không hiểu, vì sao lại là ta mà không phải ngươi?" Chu Uyển Bích nói, theo như cô ta thấy, Khinh Tuyết thông minh lại xinh đẹp, cô ta thật sự không hiểu nổi, nếu muốn tìm một người làm nội ứng, chẳng lẽ Khinh Tuyết lại không phải sự lựa chọn tốt nhất.
Vừa khuynh thành lại thông mình, chẳng lẽ không phải hồng nhan họa thủy trời sinh.
Cô ta càng không thể hiểu, Khinh Tuyết có mục đích gì, cô ta vẫn biết, Khinh Tuyết có ý đồ gì đó, thế nên luôn chủ động đón nhận mọi việc.
Dù Chu Uyển Bích chỉ ở chung với Khinh Tuyết mấy ngày ngắn ngủi, nhưng cô ta nhìn ra được, Khinh Tuyết không phải loại người vì vinh hoa phú qúi hay được sủng ái mà chủ động với đàn ông.
Vậy rốt cuộc là Khinh Tuyết vì cái gì?
Khinh Tuyết chỉ cười không nói.
Chu Uyển Bích cũng không biết tình huống cụ thể của Khinh Tuyết khi còn ở trong Lâu phủ, thế nên mới có thể băn khoăn điều đó.
Nếu cô ta biết những điều Khinh Tuyết đã trải qua, với sự thông minh của cô ta, chỉ sợ chỉ liếc mắt một cái cũng nhìn ra mục đích của nàng, cũng đoán được tại sao nàng lại chủ động với Hách Liên Bá Thiên như thế !
Nhưng đương nhiên, Khinh Tuyết sẽ không nói với cô ta những chuyện đó.
“Tỷ tỷ không cần hiểu ta, chúng ta chỉ cần duy trì sự im lặng ăn ý này là được rồi, giống như ta sẽ không hỏi mục đích của tỷ tỷ là gì." Nàng nhẹ nhàng nói.
Ấm nước trên bếp lại sôi sùng sục, nàng nhẹ nhàng dùng vải lót tay nhấc ấm: “Than này thật là tốt, chẳng những không có khói, còn cho lửa to. Mới một chút đó mà nước đã sôi!"
Nàng nhẹ nhàng chuyển đề tài, không muốn bàn tiếp vấn đề đó với Chu Uyển Bích.
“Đây là ngân than loại tốt nhất, là loại chuyên dùng để sưởi ấm của hoàng thất, nghe nói khai thác rất khó, chẳng những không tạo khói còn cho lửa to, còn có một mùi thanh nhạt." Chu Uyển Bích nói với Khinh Tuyết.
Khinh Tuyết cười, rồi sau đó nhẹ nhàng ngửi một chút, quả nhiên không có mùi nồng, có chút hương của cây cỏ, rất hiếm có.
Vì thế nở một nụ cuời xinh đẹp: “Quả nhiên là than hảo hạng, khó trách pha ra vị trà ngon như vậy, rất tinh thuần."
“Ta nhớ trước kia, hàng năm Hoàng Thượng đều thưởng cho mấy vị đại quan viên, chẳng lẽ Lâu phủ không có sao?" Chu Uyển Bích lơ đãng hỏi.
Có chút dò xét âm thầm.
“Có lẽ Lâu phủ có! Nhưng trong phủ có nhiều thê thiếp, tiểu thư công tử như vậy, số người nhận được có thể đếm trên đầu ngón tay, về phần Khinh Tuyết, chưa từng có vinh hạnh nhìn thấy." Khinh Tuyết không sợ không hoảng, vẫn duy trì nụ cười nhạt nhẽo.
Vững vàng vượt qua lần dò xét của Chu Uyển Bích.
Nhưng trong lòng thầm có chút phản cảm.
Nàng đã không muốn nhắc đến, cô ta còn cố khơi ra, thật khiến người khác phiền lòng.
May mắn Lâu gia nhiều thê thiếp, không được sủng cũng là chuyện dễ hiểu.
Chu Uyển Bích nghe xong thì không truy vấn nữa.
Khinh Tuyết pha xong lại đẩy ly trà về phía cô ta: “Tỷ tỷ uống thêm một chén đi!"
“Được…" Chu Uyển Bích cười đang định nhận chén trà.
Lúc này, vang lên một giọng nói từ xa: “Hai vị ái thiếp thật có nhã hứng ah… Ngồi đây ngắm hải đường phẩm trà đàm đạo!"
Vừa quay đầu, đã thấy Hách Liên Bá Thiên đang đi về phía hai người, long bào màu vàng kim phản chiếu ánh mặt trời, rất chói mắt. Ngũ quan anh tuấn cũng trở nên không rõ ràng dưới ánh thái dương, khiến người khác không thấy rõ cảm xúc của hắn.
Khinh Tuyết cảm thấy, mặc kệ khi nào, biểu tình trên mặt Hách Liên Bá Thiên cũng chỉ như một tấm mặt nạ, không phải cảm xúc thật của hắn.
Xem ra, hắn vừa hạ triều, không thể tưởng tượng được là hắn lại đến đây nhanh thế!
May mắn là nàng sớm đã đề phòng chuyện hạ nhân nghe được chuyện không nên nghe, vì thế chọn địa điểm là chính giữa vườn hải đường, bốn phía là từng bụi cây hải đường, không có chỗ nấp, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy nàng, nhưng chỉ cần nàng và Uyển Bích thấp giọng xuống, có là cao thủ võ lâm cũng không thể nghe rõ, nếu có ai đến gần, các nàng cũng có thể nhìn thấy ngay lập tức.
“Thiếp thân tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn phúc…"
“Thiếp thân tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn phúc…"
Hai người đồng loạt đứng dậy hành lễ với Hách Liên Bá Thiên, cười nhợt nhạt, không chút kích động.
“Hai vị ái thiếp bình thân." Hách Liên Bá Thiên nói xong, đi tới trước mặt các nàng, thần sắc không rõ ràng lắm, giống như vui cũng giống như đang dò xét.
Rồi sau đó nhìn về phía bàn trà, cầm lấy chén trà của Khinh Tuyết, đưa lên mũi ngửi, rồi sau đó tự uống một ngụm.
Mặt hắn liền đổi sang vẻ mê say: “Trà ngon kỹ thuật tốt, nước trà rất ngọt, mùi thơm thoang thoảng, như vương vấn quanh ta, trà này là ai pha? Khinh Tuyết, là nàng sao?"
“Đúng ạ, lần đầu pha trà, thật khiến Hoàng Thượng phải chê cười…" Khinh Tuyết tươi cười, rạng rỡ như hoa xuân.
“Uhm, kỹ thuật này, nếu nói là lần đầu pha trà, thật khiến người khác không thể tin được! Xem ra Khinh Tuyết là cao thủ pha trà rồi!" Hách Liên Bá Thiên kinh ngạc.
“Hoàng Thượng đừng chê cười Khinh Tuyết như vậy!" Khinh Tuyết vừa nghe, liền nghiêng mặt, hơi cúi xuống, có vẻ thẹn thùng e lệ rất quyến rũ. Nhưng chỉ có nàng là hiểu, không phải là nàng đang thẹn thùng, tuy nhiên nàng thật sự cao hứng vì được Hách Liên Bá Thiên khen ngợi như thế.
Nhưng nàng thật sự cảm nhận được, Hách Liên Bá Thiên vẫn luôn nhìn nàng với vẻ dò xét, khiến nàng vô cùng khó chịu, vì thế chỉ có thể ứng đối cẩn thận hơn nữa.
“Thiếp thân cũng vừa nói thế, tay nghề của Khinh Tuyết muội muội thực không tầm thường, nàng nói mới học trong sáng nay khiến thiếp không thể tin được!" Chu Uyển Bích bị lờ đi, vì thế khéo léo lên tiếng.
“Đúng là không thể tin được!" Hách Liên Bá Thiên liếc mắt nhìn Chu Uyển Bích một cái, nói.
“Nếu Hoàng Thượng thấy được, sau này Khinh Tuyết sẽ thường xuyên pha trà vì Hoàng Thượng!" Khinh Tuyết dịu dàng nói.
“Tốt lắm tốt lắm! Mỗi ngày một chén trà thơm, xua đi mệt mỏi của trẫm, còn có thể hưởng tâm ý của Khinh Tuyết!" Hách Liên Bá Thiên cười lớn một tiếng rồi ôm Khinh Tuyết vào lòng.
Về phần Chu Uyển Bích, chỉ im lặng đứng một bên, nhưng ngọn lửa lóe lên trong mắt cô ta cho thấy cô ta sẽ không bất động nữa.
“Tỷ tỷ không hiểu cái gì?" Khinh Tuyết dừng tay, nhìn Chu Uyển Bích.
“Không hiểu về ngươi." Chu Uyển Bích cười nhợt nhạt.
“Ồ?" Khinh Tuyết chớp chớp hàng mi cong dài, đưa đôi mắt đẹp như ngọc nhìn Chu Uyển Bích: “Ta có gì khiến tỷ tỷ không hiểu vậy?"
“Ta thật sự không hiểu mục đích của ngươi, càng không hiểu, vì sao lại là ta mà không phải ngươi?" Chu Uyển Bích nói, theo như cô ta thấy, Khinh Tuyết thông minh lại xinh đẹp, cô ta thật sự không hiểu nổi, nếu muốn tìm một người làm nội ứng, chẳng lẽ Khinh Tuyết lại không phải sự lựa chọn tốt nhất.
Vừa khuynh thành lại thông mình, chẳng lẽ không phải hồng nhan họa thủy trời sinh.
Cô ta càng không thể hiểu, Khinh Tuyết có mục đích gì, cô ta vẫn biết, Khinh Tuyết có ý đồ gì đó, thế nên luôn chủ động đón nhận mọi việc.
Dù Chu Uyển Bích chỉ ở chung với Khinh Tuyết mấy ngày ngắn ngủi, nhưng cô ta nhìn ra được, Khinh Tuyết không phải loại người vì vinh hoa phú qúi hay được sủng ái mà chủ động với đàn ông.
Vậy rốt cuộc là Khinh Tuyết vì cái gì?
Khinh Tuyết chỉ cười không nói.
Chu Uyển Bích cũng không biết tình huống cụ thể của Khinh Tuyết khi còn ở trong Lâu phủ, thế nên mới có thể băn khoăn điều đó.
Nếu cô ta biết những điều Khinh Tuyết đã trải qua, với sự thông minh của cô ta, chỉ sợ chỉ liếc mắt một cái cũng nhìn ra mục đích của nàng, cũng đoán được tại sao nàng lại chủ động với Hách Liên Bá Thiên như thế !
Nhưng đương nhiên, Khinh Tuyết sẽ không nói với cô ta những chuyện đó.
“Tỷ tỷ không cần hiểu ta, chúng ta chỉ cần duy trì sự im lặng ăn ý này là được rồi, giống như ta sẽ không hỏi mục đích của tỷ tỷ là gì." Nàng nhẹ nhàng nói.
Ấm nước trên bếp lại sôi sùng sục, nàng nhẹ nhàng dùng vải lót tay nhấc ấm: “Than này thật là tốt, chẳng những không có khói, còn cho lửa to. Mới một chút đó mà nước đã sôi!"
Nàng nhẹ nhàng chuyển đề tài, không muốn bàn tiếp vấn đề đó với Chu Uyển Bích.
“Đây là ngân than loại tốt nhất, là loại chuyên dùng để sưởi ấm của hoàng thất, nghe nói khai thác rất khó, chẳng những không tạo khói còn cho lửa to, còn có một mùi thanh nhạt." Chu Uyển Bích nói với Khinh Tuyết.
Khinh Tuyết cười, rồi sau đó nhẹ nhàng ngửi một chút, quả nhiên không có mùi nồng, có chút hương của cây cỏ, rất hiếm có.
Vì thế nở một nụ cuời xinh đẹp: “Quả nhiên là than hảo hạng, khó trách pha ra vị trà ngon như vậy, rất tinh thuần."
“Ta nhớ trước kia, hàng năm Hoàng Thượng đều thưởng cho mấy vị đại quan viên, chẳng lẽ Lâu phủ không có sao?" Chu Uyển Bích lơ đãng hỏi.
Có chút dò xét âm thầm.
“Có lẽ Lâu phủ có! Nhưng trong phủ có nhiều thê thiếp, tiểu thư công tử như vậy, số người nhận được có thể đếm trên đầu ngón tay, về phần Khinh Tuyết, chưa từng có vinh hạnh nhìn thấy." Khinh Tuyết không sợ không hoảng, vẫn duy trì nụ cười nhạt nhẽo.
Vững vàng vượt qua lần dò xét của Chu Uyển Bích.
Nhưng trong lòng thầm có chút phản cảm.
Nàng đã không muốn nhắc đến, cô ta còn cố khơi ra, thật khiến người khác phiền lòng.
May mắn Lâu gia nhiều thê thiếp, không được sủng cũng là chuyện dễ hiểu.
Chu Uyển Bích nghe xong thì không truy vấn nữa.
Khinh Tuyết pha xong lại đẩy ly trà về phía cô ta: “Tỷ tỷ uống thêm một chén đi!"
“Được…" Chu Uyển Bích cười đang định nhận chén trà.
Lúc này, vang lên một giọng nói từ xa: “Hai vị ái thiếp thật có nhã hứng ah… Ngồi đây ngắm hải đường phẩm trà đàm đạo!"
Vừa quay đầu, đã thấy Hách Liên Bá Thiên đang đi về phía hai người, long bào màu vàng kim phản chiếu ánh mặt trời, rất chói mắt. Ngũ quan anh tuấn cũng trở nên không rõ ràng dưới ánh thái dương, khiến người khác không thấy rõ cảm xúc của hắn.
Khinh Tuyết cảm thấy, mặc kệ khi nào, biểu tình trên mặt Hách Liên Bá Thiên cũng chỉ như một tấm mặt nạ, không phải cảm xúc thật của hắn.
Xem ra, hắn vừa hạ triều, không thể tưởng tượng được là hắn lại đến đây nhanh thế!
May mắn là nàng sớm đã đề phòng chuyện hạ nhân nghe được chuyện không nên nghe, vì thế chọn địa điểm là chính giữa vườn hải đường, bốn phía là từng bụi cây hải đường, không có chỗ nấp, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy nàng, nhưng chỉ cần nàng và Uyển Bích thấp giọng xuống, có là cao thủ võ lâm cũng không thể nghe rõ, nếu có ai đến gần, các nàng cũng có thể nhìn thấy ngay lập tức.
“Thiếp thân tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn phúc…"
“Thiếp thân tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn phúc…"
Hai người đồng loạt đứng dậy hành lễ với Hách Liên Bá Thiên, cười nhợt nhạt, không chút kích động.
“Hai vị ái thiếp bình thân." Hách Liên Bá Thiên nói xong, đi tới trước mặt các nàng, thần sắc không rõ ràng lắm, giống như vui cũng giống như đang dò xét.
Rồi sau đó nhìn về phía bàn trà, cầm lấy chén trà của Khinh Tuyết, đưa lên mũi ngửi, rồi sau đó tự uống một ngụm.
Mặt hắn liền đổi sang vẻ mê say: “Trà ngon kỹ thuật tốt, nước trà rất ngọt, mùi thơm thoang thoảng, như vương vấn quanh ta, trà này là ai pha? Khinh Tuyết, là nàng sao?"
“Đúng ạ, lần đầu pha trà, thật khiến Hoàng Thượng phải chê cười…" Khinh Tuyết tươi cười, rạng rỡ như hoa xuân.
“Uhm, kỹ thuật này, nếu nói là lần đầu pha trà, thật khiến người khác không thể tin được! Xem ra Khinh Tuyết là cao thủ pha trà rồi!" Hách Liên Bá Thiên kinh ngạc.
“Hoàng Thượng đừng chê cười Khinh Tuyết như vậy!" Khinh Tuyết vừa nghe, liền nghiêng mặt, hơi cúi xuống, có vẻ thẹn thùng e lệ rất quyến rũ. Nhưng chỉ có nàng là hiểu, không phải là nàng đang thẹn thùng, tuy nhiên nàng thật sự cao hứng vì được Hách Liên Bá Thiên khen ngợi như thế.
Nhưng nàng thật sự cảm nhận được, Hách Liên Bá Thiên vẫn luôn nhìn nàng với vẻ dò xét, khiến nàng vô cùng khó chịu, vì thế chỉ có thể ứng đối cẩn thận hơn nữa.
“Thiếp thân cũng vừa nói thế, tay nghề của Khinh Tuyết muội muội thực không tầm thường, nàng nói mới học trong sáng nay khiến thiếp không thể tin được!" Chu Uyển Bích bị lờ đi, vì thế khéo léo lên tiếng.
“Đúng là không thể tin được!" Hách Liên Bá Thiên liếc mắt nhìn Chu Uyển Bích một cái, nói.
“Nếu Hoàng Thượng thấy được, sau này Khinh Tuyết sẽ thường xuyên pha trà vì Hoàng Thượng!" Khinh Tuyết dịu dàng nói.
“Tốt lắm tốt lắm! Mỗi ngày một chén trà thơm, xua đi mệt mỏi của trẫm, còn có thể hưởng tâm ý của Khinh Tuyết!" Hách Liên Bá Thiên cười lớn một tiếng rồi ôm Khinh Tuyết vào lòng.
Về phần Chu Uyển Bích, chỉ im lặng đứng một bên, nhưng ngọn lửa lóe lên trong mắt cô ta cho thấy cô ta sẽ không bất động nữa.
Tác giả :
Nguyệt Sinh