Tẩm Quân
Chương 12: Tìm hắn
Mấy ngày tiếp theo, Hách Liên Bá Thiên không gọi nàng thị tẩm nữa. Mà sủng hạnh một nữ tử khác.
Điều duy nhất khiến nàng cảm thấy may mắn là, nghe nói, trong số sáu cống nữ, Hách Liên Bá Thiên không chỉ sủng hạnh nàng, còn sủng hạnh Chu Uyển Bích. Tuy rằng nàng và Chu Uyển Bích chỉ là bèo nước gặp nhau, tương giao không sâu, nhưng nàng vẫn coi Chu Uyển Bích là bằng hữu duy nhất trong những năm gần đây.
Từ sau khi mẫu thân qua đời, nàng ở trong phủ Tể tướng, giống như sống một mình, càng không kết bạn, là sợ phiền toái, không muốn người khác chú ý.
Tâm lý phòng bị của nàng rất nặng.
Nghe nói, bốncống nữ còn lại không được tốt số như thế, bị Hách Liên Bá Thiên ban cho quan viên trong triều.
Nhưng nghĩ kỹ cũng đúng, Hách Liên Bá Thiên là người thế nào chứ, bốn cống nữ kia chẳng những tư sắc bình thường, càng không có khí chất nổi bật, đúng là thiên kim tiểu thư chính hiệu, hắn làm sao có thể để mắt đến chứ?
Tuy Hách Liên Bá Thiên không sủng hạnh nữa, Hải Đường Cung vẫn đông như trẩy hội.
Từ sau khi Hoa Phi tới, thị nữ hậu cung đều đến đây chào hỏi làm quen. Tuy có chút phiền phức, nhưng lại không thể bỏ qua những lễ tiết đó.
Dù sao, nàng cũng tính toán xây một nền móng vững chắc trong hậu cung cho mình.
* * *
Nàng nghĩ, Hách Liên Bá Thiên sẽ còn sủng hạnh nàng.
Nhưng sau sáu ngày chờ đợi, Khinh Tuyết đã phải thất vọng, từ sau ngày Hách Liên Bá Thiên vô cớ nổi giận rồi đùng đùng rời đi.
Nàng không còn nhìn thấy hắn, mà hắn cũng không cho người đến triệu nàng thị tẩm.
Nàng – giống như bị hắn cho vào quên lãng.
Nàng không biết, rốt cục là hôm đó hắn giận nàng điều gì?
Có phải vì tự ái hoàng đế gì gì đó, nàng không nói thật với hắn, thế nên chọc giận hắn?
Bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng ngắt một đóa hải đường, lẳng lặng nhìn, lẳng lặng suy tư.
Xem ra, hắn không đến, nàng chỉ có thể chủ động.
Nếu nàng đã lựa chọn con đường này, sẽ kiên trì đi tiếp, quyết không thể để bản thân rơi vào quên lãng. Nàng muốn báo thù, hắn là vũ khí quan trọng nhất, lợi thế duy nhất của nàng cũng chỉ có chính bản thân nàng!
Tay dùng sức một chút, cành hoa hải đường liền gãy làm hai.
Sâu trong đáy mắt nàng có chút do dự, nhưng rồi biến mất, chuyển thành một chút tàn nhẫn quả quyết.
Nàng nhẹ nhàng cài bông hoa hải đường lên búi tóc.
Váy dài màu trắng, thuần khiết cao nhã, khuôn mặt khuynh thành, chưa cần son phấn đã đủ để động lòng người, không có châu ngọc nào cắm lên búi tóc, chỉ một đóa hải đường đỏ tươi, càng làm bổi bật khí chất của nàng.
Nàng biết, càng đơn giản sẽ càng đẹp, càng động lòng người.
Vẻ đẹp của nàng, không cần son phấn trợ giúp.
“Ngọc cô cô!" Nàng lên tiếng gọi cung nữ chủ sự của Hải Đường Cung.
“Có nô tỳ."
“Ta muốn đi tấn kiến Hoàng thượng." Nàng nói, ngữ khí mềm mại nhưng kiên quyết.
“Nô tỳ dẫn Tuyết thị nữ nương nương đi." Ngọc cô cô nhìn ánh mắt của nàng, không nói gì thêm, chỉ phủi phủi quần áo rồi đáp.
Tuy đã đến Nhật Liệt Quốc nhiều ngày, nhưng trừ mấy lần đi thị tẩm, còn lại nàng chưa từng bước nửa bước ra khỏi Hải Đường Cung.
Đối với những thứ khác, nàng không chút quan tâm.
Mà muốn biết tin tức, không cần ra khỏi Hải Đường Cung cũng biết được. Trong hậu cung nhiều nữ tử, tự nhiên sẽ nhiều kẻ buôn chuyện, trên cơ bản, không có gì là bí mật, không có gì có thể thoát khỏi tai nàng.
Nàng chỉ cần lơ đãng nghe cung nữ nói chuyện, cũng có thể biết tin tức bên ngoài.
Bản thân không bước ra khỏi Hải Đường Cung cũng bớt đi nhiều phiền toái.
Dù sao đi nữa, nàng đã thị tẩm ba đêm liên tiếp, là chuyện trước đó chưa từng có, khó tránh khỏi chuyện thành cái gai trong mắt kẻ khác, ai cũng thấy không vừa mắt.
Được Ngọc cô cô dẫn đường, đi qua nhiều hành lang, rốt cục cũng tới cung điện Hoàng thượng vẫn dùng để xử lý công việc. Nhưng hỏi mới biết, nàng đến không đúng lúc.
Hiện tại Hoàng thượng không ở đây, đang ở chỗ Chu thị nữ.
Khinh Tuyết có chút thất vọng.
Không thể tưởng được, nàng cố ý tới tìm, hắn lại không có ở đây.
Ngọc cô cô dò hỏi: “Tuyết thị nữ nương nương, có muốn đi Ngọc Lan Cung không?"
Khinh Tuyết lắc lắc đầu: “Không cần, chúng ta trở về đi!" Lúc này không phải lúc tìm đến đấy, hơn nữa, nếu thật sự đến Ngọc Lan Cung tìm hắn, không phải thành trò cười cho kẻ khác sao.
Dù cầu sủng, cũng không cần làm chuyện trơ trẽn như thế.
Nhưng không thể tượng tượng được, sự sủng ái của nam nhân, chẳng qua chỉ mong manh đến thế, hôm nay cực sủng, ngày mai đã chẳng còn gì.
Dù có sủng ba đêm, cũng không có nghĩa sẽ gặp lại.
Trong lòng nàng không quá thất vọng. Dù sao nam nhân luôn có mới nới cũ, nàng đã thấu hiểu điều đó từ lâu.
Nhưng sau này, nàng sẽ không buông tha hắn.
Tay nàng nhẹ nhàng kéo bông hoa hải đường trên tóc ra, rồi sau đó ném nó vào bụi hoa.
Là cố ý.
Khi hắn nhìn thấy bông hoa hải đường, nếu có tâm, sẽ nhớ tới Hải Đường Cung, nhớ tới nàng.
Hơn nữa, lúc này, đóa hải đường kia đã không còn tác dụng.
Cố ý làm đẹp.
Lại không thể gặp người.
Điều duy nhất khiến nàng cảm thấy may mắn là, nghe nói, trong số sáu cống nữ, Hách Liên Bá Thiên không chỉ sủng hạnh nàng, còn sủng hạnh Chu Uyển Bích. Tuy rằng nàng và Chu Uyển Bích chỉ là bèo nước gặp nhau, tương giao không sâu, nhưng nàng vẫn coi Chu Uyển Bích là bằng hữu duy nhất trong những năm gần đây.
Từ sau khi mẫu thân qua đời, nàng ở trong phủ Tể tướng, giống như sống một mình, càng không kết bạn, là sợ phiền toái, không muốn người khác chú ý.
Tâm lý phòng bị của nàng rất nặng.
Nghe nói, bốncống nữ còn lại không được tốt số như thế, bị Hách Liên Bá Thiên ban cho quan viên trong triều.
Nhưng nghĩ kỹ cũng đúng, Hách Liên Bá Thiên là người thế nào chứ, bốn cống nữ kia chẳng những tư sắc bình thường, càng không có khí chất nổi bật, đúng là thiên kim tiểu thư chính hiệu, hắn làm sao có thể để mắt đến chứ?
Tuy Hách Liên Bá Thiên không sủng hạnh nữa, Hải Đường Cung vẫn đông như trẩy hội.
Từ sau khi Hoa Phi tới, thị nữ hậu cung đều đến đây chào hỏi làm quen. Tuy có chút phiền phức, nhưng lại không thể bỏ qua những lễ tiết đó.
Dù sao, nàng cũng tính toán xây một nền móng vững chắc trong hậu cung cho mình.
* * *
Nàng nghĩ, Hách Liên Bá Thiên sẽ còn sủng hạnh nàng.
Nhưng sau sáu ngày chờ đợi, Khinh Tuyết đã phải thất vọng, từ sau ngày Hách Liên Bá Thiên vô cớ nổi giận rồi đùng đùng rời đi.
Nàng không còn nhìn thấy hắn, mà hắn cũng không cho người đến triệu nàng thị tẩm.
Nàng – giống như bị hắn cho vào quên lãng.
Nàng không biết, rốt cục là hôm đó hắn giận nàng điều gì?
Có phải vì tự ái hoàng đế gì gì đó, nàng không nói thật với hắn, thế nên chọc giận hắn?
Bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng ngắt một đóa hải đường, lẳng lặng nhìn, lẳng lặng suy tư.
Xem ra, hắn không đến, nàng chỉ có thể chủ động.
Nếu nàng đã lựa chọn con đường này, sẽ kiên trì đi tiếp, quyết không thể để bản thân rơi vào quên lãng. Nàng muốn báo thù, hắn là vũ khí quan trọng nhất, lợi thế duy nhất của nàng cũng chỉ có chính bản thân nàng!
Tay dùng sức một chút, cành hoa hải đường liền gãy làm hai.
Sâu trong đáy mắt nàng có chút do dự, nhưng rồi biến mất, chuyển thành một chút tàn nhẫn quả quyết.
Nàng nhẹ nhàng cài bông hoa hải đường lên búi tóc.
Váy dài màu trắng, thuần khiết cao nhã, khuôn mặt khuynh thành, chưa cần son phấn đã đủ để động lòng người, không có châu ngọc nào cắm lên búi tóc, chỉ một đóa hải đường đỏ tươi, càng làm bổi bật khí chất của nàng.
Nàng biết, càng đơn giản sẽ càng đẹp, càng động lòng người.
Vẻ đẹp của nàng, không cần son phấn trợ giúp.
“Ngọc cô cô!" Nàng lên tiếng gọi cung nữ chủ sự của Hải Đường Cung.
“Có nô tỳ."
“Ta muốn đi tấn kiến Hoàng thượng." Nàng nói, ngữ khí mềm mại nhưng kiên quyết.
“Nô tỳ dẫn Tuyết thị nữ nương nương đi." Ngọc cô cô nhìn ánh mắt của nàng, không nói gì thêm, chỉ phủi phủi quần áo rồi đáp.
Tuy đã đến Nhật Liệt Quốc nhiều ngày, nhưng trừ mấy lần đi thị tẩm, còn lại nàng chưa từng bước nửa bước ra khỏi Hải Đường Cung.
Đối với những thứ khác, nàng không chút quan tâm.
Mà muốn biết tin tức, không cần ra khỏi Hải Đường Cung cũng biết được. Trong hậu cung nhiều nữ tử, tự nhiên sẽ nhiều kẻ buôn chuyện, trên cơ bản, không có gì là bí mật, không có gì có thể thoát khỏi tai nàng.
Nàng chỉ cần lơ đãng nghe cung nữ nói chuyện, cũng có thể biết tin tức bên ngoài.
Bản thân không bước ra khỏi Hải Đường Cung cũng bớt đi nhiều phiền toái.
Dù sao đi nữa, nàng đã thị tẩm ba đêm liên tiếp, là chuyện trước đó chưa từng có, khó tránh khỏi chuyện thành cái gai trong mắt kẻ khác, ai cũng thấy không vừa mắt.
Được Ngọc cô cô dẫn đường, đi qua nhiều hành lang, rốt cục cũng tới cung điện Hoàng thượng vẫn dùng để xử lý công việc. Nhưng hỏi mới biết, nàng đến không đúng lúc.
Hiện tại Hoàng thượng không ở đây, đang ở chỗ Chu thị nữ.
Khinh Tuyết có chút thất vọng.
Không thể tưởng được, nàng cố ý tới tìm, hắn lại không có ở đây.
Ngọc cô cô dò hỏi: “Tuyết thị nữ nương nương, có muốn đi Ngọc Lan Cung không?"
Khinh Tuyết lắc lắc đầu: “Không cần, chúng ta trở về đi!" Lúc này không phải lúc tìm đến đấy, hơn nữa, nếu thật sự đến Ngọc Lan Cung tìm hắn, không phải thành trò cười cho kẻ khác sao.
Dù cầu sủng, cũng không cần làm chuyện trơ trẽn như thế.
Nhưng không thể tượng tượng được, sự sủng ái của nam nhân, chẳng qua chỉ mong manh đến thế, hôm nay cực sủng, ngày mai đã chẳng còn gì.
Dù có sủng ba đêm, cũng không có nghĩa sẽ gặp lại.
Trong lòng nàng không quá thất vọng. Dù sao nam nhân luôn có mới nới cũ, nàng đã thấu hiểu điều đó từ lâu.
Nhưng sau này, nàng sẽ không buông tha hắn.
Tay nàng nhẹ nhàng kéo bông hoa hải đường trên tóc ra, rồi sau đó ném nó vào bụi hoa.
Là cố ý.
Khi hắn nhìn thấy bông hoa hải đường, nếu có tâm, sẽ nhớ tới Hải Đường Cung, nhớ tới nàng.
Hơn nữa, lúc này, đóa hải đường kia đã không còn tác dụng.
Cố ý làm đẹp.
Lại không thể gặp người.
Tác giả :
Nguyệt Sinh