Tam Quan Bất Chính
Chương 8
CHƯƠNG 7
Tam quan bất chính
Tác giả: Lâm Tô
Dịch: QT
Biên tập: Linh
Bởi vì ông chủ vắng mặt, lỗ tai Phó Lỗi hiếm khi được thanh tịnh hơn mười ngày. Không ai giục cậu viết báo cáo, phần lớn thời gian đều được Phó Lỗi dùng để tranh đoạt thứ hạng trên trường đấu, phối hợp với cộng sự Alex 2V2 đã đạt đến cảnh giới hoàn hảo, tuy rằng số trận đấu không xếp thứ nhất, nhưng tỷ số thắng trận vẫn bảo trì trong ba hạng đầu của server. Đến khi vợ chồng Mặc Viễn trở về từ tuần trăng mật ở biển Aegean (nằm giữa Hi Lạp và Thổ Nhĩ Kỳ) đã là tháng 6, phải giao báo cáo quý 2. Cùng xuống máy bay còn có Mặc Cận, sau khi hôn lễ kết thúc, Mặc Cận sống chết cũng không chịu đi, chuyến du lịch ngọt ngào chỉ có hai người của anh hai chị dâu lại biến thành ba người. Quỷ dị ở chỗ cô dâu lại hào phóng đến mức thần kỳ, dĩ nhiên đồng ý với yêu cầu hoang đường này. Phó Lỗi nhìn bộ dáng lâm vào tình thế khó xử của Mặc Viễn, cười đến ý tứ bất minh, hễ có trò hay để xem cậu trước nay chưa từng bỏ qua, cho dù đối phương có là người bạn tốt nhất kiêm cộng sự làm ăn của mình.
Hôm nay bị Mặc Viễn gọi đến công ty, mặt đen thui hỏi báo cáo tiến triển đến đâu rồi, Phó Lỗi cười đùa cợt nhả không chút đứng đắn, chỉ nói trước kỳ hạn cuối tháng nhất định giao ra.
“Cậu nghiêm túc chút đi! Lần trước người ta bỏ ra năm vạn USD để cậu viết một phần báo cáo đặc biệt, vậy mà cậu lại có thể giao ra bản báo cáo chỉ có một trang! Cậu tốt xấu cũng có chút đạo đức nghề nghiệp đi chứ."
“Bây giờ đôla đâu còn đáng giá, ổng bỏ ra năm vạn mua một trang giấy của em, cho nên mới quyết định bán tháo cổ phiếu của Tín Đồ Trò Chơi trước khi báo cáo tài chính được công bố đó thôi, vừa đúng lúc chỉ tổn hại hơn một triệu. Một trang giấy thì sao? Một trang giấy hữu dụng còn hơn mấy trăm trang chữ nghĩa vô dụng. Ai mà không biết Phó Lỗi em đây…"
Đang nói chuyện thì bị tiếng chuông di động cắt đứt, Mặc Viễn nhìn thoáng qua dãy số trên màn hình, không thể không xoay người đi tới cửa sổ nhận điện.
“Cái gì? Em lạc đường?"
…
“Đi về phía nam, qua một giao lộ là đến rồi."
…
“Em chú ý nhìn, bên đường hẳn là có cái ngân hàng Đông Á."
…
“Cẩn thận một chút, tối về nhà ăn cơm."
Không cần đoán Phó Lỗi cũng biết nhất định là Mặc Cận gọi tới. Có thể làm cho Mặc Viễn khi thì nhíu mày khi thì mỉm cười, ngoại trừ đứa em bảo bối cố chấp ở ké nhà hắn thì còn ai nữa. Đối với người chen chân vào thế giới hai người, cái đồng ý ngầm của Mặc Viễn và sự rộng rãi của cô vợ Tống Hiểu Khiết đã tạo thành một sự đối lập rõ ràng. Tình huống cụ thể Phó Lỗi cũng không rõ, chỉ biết là Tống Hiểu Khiết làm việc tại một ngân hàng đầu tư châu Âu, bởi vì tính chất công việc mà hằng năm đều phải bay qua bay lại, so với Mặc Viễn còn lớn hơn ba tuổi. Phụ nữ làm ăn ba mươi mấy tuổi mới kết hôn cũng không kỳ lạ, nhưng cô nàng Tống Hiểu Khiết này vậy mà lại không hề để tâm chuyện em chồng vào ở nhà mới của mình, còn luôn miệng nói rằng căn nhà hai trăm mét vuông nếu chỉ có hai người ở thì quá trống trải, hơn nữa người một nhà vốn nên ở cùng một chỗ, sao có thể để cho Mặc Cận chưa có việc làm đã đi ra ngoài tốn tiền thuê phòng được. Trời biết lương một năm của cô ta còn hơn xa Mặc Viễn, tiền với Tống Hiểu Khiết mà nói căn bản không phải là vấn đề.
Di động của Mặc Viễn vừa khép lại chưa đến một phút đã lại vang lên.
“Còn chưa tìm được?"
…
“Bây giờ em ở đâu?"
…
“Cái gì? Em không biết em ở đâu? Nhìn bảng tên đường gần nhất đi."
…
“Được rồi được rồi, em đứng tại chỗ đừng nhúc nhích. Hai mươi phút sau anh tới đón em."
Lần này Phó Lỗi càng cười vui vẻ hơn, không cần nghe ông chủ giáo huấn, còn có thể nhìn thấy bộ dáng quẫn bách vô pháp với người ở đầu dây bên kia của ông chủ.
“Cậu đừng có đắc ý, 30 không giao ra báo cáo, tôi lột da cậu. Mặc Cận cái tên tiểu tử chết tiệt này, sao lại có thể mù đường đến vậy? Đến Trung Quốc là không phân rõ được phương hướng, đúng là chuyện lạ."
Nhìn đến dáng vẻ cầm lấy chìa khóa xe vừa gấp gáp chạy ra ngoài vừa quát tháo của Mặc Viễn, Phó Lỗi trong lòng hiểu rõ. Từ nhỏ chơi trò giấu bảo vật Mặc Cận đã đặc biệt giỏi xác định phương hướng, sao có thể mù đường chứ? Mê hồn dược bán trong hồ lô, đại khái là cũng chỉ có người anh trai chỉ khôn khéo lúc bình thường như Mặc Viễn mới có thể bị em mình lừa gạt. Cũng tốt, Mặc Cận quấn chặt lấy ông chủ, như vậy quản thúc của ông chủ với mình đương nhiên là buông lỏng.
Buổi tối Phó Lỗi hiếm khi thay một bộ đồ thể thao mới và một đôi giày mới, lưng đeo cây vợt tennis vứt trong xó đã hơn nửa năm. Cậu vẫn luôn cảm thấy ở trong phòng khách dùng Wii đánh cầu còn vui hơn nhiều việc ra sân vận động. Nếu không phải đối tượng hẹn gặp là một đại mỹ nữ, lại còn là vì yêu cầu công việc thì còn lâu cậu mới chịu hành hạ như vầy.
“Daphne, đã lâu không gặp."
Daphne, Cố Quân Lan, người Mỹ gốc Hoa, là CFO (Chief Financial Officer: giám đốc tài chính) của một công ty game online trên thị trường, cũng là một cô quản lí xinh đẹp có tiếng trong ngành. Quý 2, game online của công ty nàng có biểu hiện phi thường gây chú ý, là đối tượng trọng điểm của việc phân tích, Phó Lỗi phi thường tình nguyện cùng Cố Quân Lan tán gẫu chút động thái phát triển mới nhất của công ty. Bỏ vốn đầu tư vào ngành game online trong nước hầu như đều là các tổ chức nước ngoài, bởi vậy vô luận là công ty tự tìm nguồn vốn hay của nước ngoài, đều thường có xu hướng tuyển dụng nhân lực có quốc tịch ngoại, quen thuộc với luật tài chính quốc tế. Quốc tịch Mỹ của Phó Lỗi đã giúp cậu khá dễ dàng kết giao với nhiều nhân vật có thực quyền thế này, mà nguồn tài nguyên nhân mạch này cũng trở thành ưu thế độc nhất của cậu.
Giao thiệp cá nhân giữa Phó Lỗi và Cố Quân Lan không tồi, ở giữa còn có một tầng quan hệ: bạn bài bạc của Phó Lỗi, Tô Dục Tu, trùng hợp thay lại là đàn anh đại học của Cố Quân Lan. Trước đây Phó Lỗi đã từng muốn ra tay với Cố Quân Lan, kết quả phát hiện đối phương thật sự là một nhân vật quá lợi hại, chơi không được; cứ thế trơ mắt nhìn đại mỹ nữ khiến người ta thèm nhỏ dãi chỉ có thể làm nửa bằng hữu quen biết qua làm ăn. Bất quá có thể cùng mỹ nữ bàn chuyện công tác cũng coi như là một chuyện giải trí vui vẻ.
Ở trong sân hẹn đánh bóng nửa giờ, thời gian dài làm cho người khuyết thiếu rèn luyện thân thể như Phó Lỗi không chịu được. May mắn, hôm nay chủ yếu là đến bàn công việc, tennis chỉ là trợ hứng thôi. Hai người ngồi ở khu nghỉ ngơi bên cạnh, vừa uống nước trái cây vừa nói chuyện phiếm. Cái gì nên lộ, cái gì không nên lộ, gặp được một bà chủ thông minh như Cố Quân Lan, Phó Lỗi không thể không triệt để xốc lại tinh thần, tận lực lấy ít tin tức có giá trị.
“Đúng rồi, CEO mới đến năm nay của Tín Đồ Trò Chơi, cô đã gặp qua chưa? Cảm thấy thế nào?"
“Đàm Ngạn? Rất kín đáo, nhìn bề ngoài đoán không ra, là loại người làm việc không mở miệng."
“Kín đáo? Sao tôi lại nhìn không ra…"
“Úc? Anh đã biết anh ta rồi à? Phó Lỗi, anh hành động mau lẹ thiệt."
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới, nhưng lại không phải một mình. Đàm Ngạn một thân thể thao, áo thun quần đùi trắng, cùng một thiếu niên thoạt nhìn mới mười bảy mười tám tuổi vừa nói vừa cười, đi vào sân bên cạnh. Chỉ thấy thiếu niên kia cũng mặc một bộ đồ màu trắng, làm nổi bật cả con người thoạt nhìn rất nhỏ nhắn nhưng lại không quá gầy. Cách nửa sân bóng, cái gương mặt tràn đầy ý cười kia càng làm cho Phó Lỗi cảm thấy chướng mắt.
Cái tên Đàm Ngạn đánh chết cái nết cũng không chừa!
“Thật trùng hợp."
“Yêu, hóa ra là Đàm tiên sinh thích kiểu mỹ thiếu niên nhỏ nhắn a."
“Tôi không giống Phó tiên sinh có nhiều bằng hữu như vậy, chỉ đến chơi bóng một mình, cũng may sân đấu này có cung cấp dịch vụ nhân viên đánh bóng kèm."
“Thế nên anh liền tìm một người đáng yêu như vậy?"
“Tôi là đàn ông, đương nhiên phải tìm một đối thủ nam. Cùng đánh bóng với phụ nữ, chẳng phải thắng sẽ rất không đẹp?"
Thừa lúc kiểm bóng, hai người đứng ngay bên sân nói chuyện. Đàm Ngạn dùng vợt tennis chỉ về hướng Cố Quân Lan đang ngồi, mỉm cười gật đầu một cái xem như chào hỏi. Cho dù có là đối thủ cạnh tranh trong ngành, đây cũng là lễ phép căn bản.
“Vừa thấy đã biết là một tên trói gà không chặt, buồn cười buồn cười."
“Vậy cậu có muốn đánh thử một ván với đối thủ của tôi không?"
“Được!"
“Gia Kiệt, em đánh một ván với vị Phó tiên sinh này đi, anh ta nói rất thích quả ACE vừa rồi của em đấy."
(ACE: giao bóng ăn điểm trực tiếp, phát bóng mà người kia không kịp đỡ cú nào)
Con mẹ nó mất dạy! Phó Lỗi vừa rồi căn bản không nhìn kỹ trận đấu của hai người, thế nhưng vừa bị Đàm Ngạn khiêu khích cậu đã nhịn không được mà đồng ý. Người đánh cầu kèm tên là Gia Kiệt lại hoàn toàn không biết gì, chạy tới cùng Phó Lỗi chào hỏi. Trên gương mặt đỏ bừng vì vận động tràn đầy khí tức thanh xuân chỉ có ở thiếu niên, không thể coi là rất đẹp nhưng dáng vẻ lanh lợi lại rất dễ nhìn.
“Xin chào, tôi là Lâm Gia Kiệt, thuận tay trái. Xin được chỉ giáo."
6:1, hết một ván kết quả là Phó Lỗi thảm bại. Hóa ra Lâm Gia Kiệt là học sinh của một trường thể dục dạy tennis gần đây, trước kia đã từng nằm trong ba hạng đầu của giải đấu thiếu niên toàn quốc. Cậu vì kiếm tiền học phí nên mới đến khu tennis này làm người đánh kèm, một giờ thu 200 đồng, trừ đi phần của chủ sân, đối với học sinh nghèo mà nói cũng coi như là một nguồn thu nhập khá cao. Chút công phu mèo quào của Phó Lỗi đương nhiên không thể so với Lâm Gia Kiệt. Vô luận là phát bóng, đỡ bóng, tấn công trên lưới, phòng thủ biên ngang, tất cả đều không phải là đối thủ của người ta. Lâm Gia Kiệt nhìn qua cũng không phải loại tuyển thủ thắng dựa vào sức lực, hầu như chỉ dựa vào vị trí góc trong và những quả ACE xảo quyệt cũng đủ khiến cho Phó Lỗi ăn đau khổ.
“Lần đầu tiên tôi tới đây liền nhìn trúng Gia Kiệt, trình độ của cậu ta là cao nhất khu này đấy."
“Đàm tiên sinh quá khen. Vị Phó tiên sinh này kiến thức cơ bản không tồi, nếu chăm chỉ luyện tập, nhất định sẽ là một tay bóng giỏi."
Trái một câu Gia Kiệt, phải một câu Gia Kiệt, kêu đến thực buồn nôn. Cảnh tượng hai người kẻ xướng người hoạ ở trước mặt cậu, quả thật là xứng đôi. Gặp quỷ rồi! Phó Lỗi không phải không chấp nhận thua, chỉ là không phục thôi, bại bởi một tên mao đầu tiểu tử, còn là một tên mao đầu tiểu tử được Đàm Ngạn kêu đến thân thiết như vậy.
“Phó Lỗi, tôi phải đi trước."
Phục hồi tinh thần lại mới để ý đến Cố Quân Lan bị bọn họ gạt sang một bên nãy giờ, vội vàng chạy qua nhận lỗi. Nghe không ra Cố Quân Lan có phải thật sự giận cậu hay không, chỉ nói lần sau có cơ hội sẽ gặp lại. Mất bò mới lo làm chuồng, muốn đưa người đẹp về nhà, kết quả là người ta tự mình lái xe tới – một chiếc Subaru Tribeca phiên bản mới, so với chiếc Cherokee tàn tạ của cậu còn đắt gấp đôi. Phó Lỗi tức khắc như quả dưa chuột ỉu xìu, đành nhìn Cố Quân Lan rời đi từ bãi đỗ xe. Mẹ nó, loại phụ nữ này quả nhiên không thể tùy tiện hạ thủ.
Khi Đàm Ngạn đánh xong một ván nữa chuẩn bị rời đi thì vừa vặn nhìn thấy Phó Lỗi đang mang dáng vẻ chán chường trở lại bên sân thu dọn đồ đạc. Anh cố ý cùng Lâm Gia Kiệt sóng vai đi qua, phương hướng là phòng tắm công cộng bên trong khu tennis. Quay đầu lại, quả nhiên đối diện ánh mắt đuổi theo của Phó Lỗi, trong ánh mắt ấy ẩn chứa rất nhiều ý tứ không gọi tên được, Đàm Ngạn tuy rằng nóng lòng muốn hiểu rõ nhưng anh cũng không ngại đợi thêm một thời gian nữa để đối phương tự mình nói ra tất cả.
Tam quan bất chính
Tác giả: Lâm Tô
Dịch: QT
Biên tập: Linh
Bởi vì ông chủ vắng mặt, lỗ tai Phó Lỗi hiếm khi được thanh tịnh hơn mười ngày. Không ai giục cậu viết báo cáo, phần lớn thời gian đều được Phó Lỗi dùng để tranh đoạt thứ hạng trên trường đấu, phối hợp với cộng sự Alex 2V2 đã đạt đến cảnh giới hoàn hảo, tuy rằng số trận đấu không xếp thứ nhất, nhưng tỷ số thắng trận vẫn bảo trì trong ba hạng đầu của server. Đến khi vợ chồng Mặc Viễn trở về từ tuần trăng mật ở biển Aegean (nằm giữa Hi Lạp và Thổ Nhĩ Kỳ) đã là tháng 6, phải giao báo cáo quý 2. Cùng xuống máy bay còn có Mặc Cận, sau khi hôn lễ kết thúc, Mặc Cận sống chết cũng không chịu đi, chuyến du lịch ngọt ngào chỉ có hai người của anh hai chị dâu lại biến thành ba người. Quỷ dị ở chỗ cô dâu lại hào phóng đến mức thần kỳ, dĩ nhiên đồng ý với yêu cầu hoang đường này. Phó Lỗi nhìn bộ dáng lâm vào tình thế khó xử của Mặc Viễn, cười đến ý tứ bất minh, hễ có trò hay để xem cậu trước nay chưa từng bỏ qua, cho dù đối phương có là người bạn tốt nhất kiêm cộng sự làm ăn của mình.
Hôm nay bị Mặc Viễn gọi đến công ty, mặt đen thui hỏi báo cáo tiến triển đến đâu rồi, Phó Lỗi cười đùa cợt nhả không chút đứng đắn, chỉ nói trước kỳ hạn cuối tháng nhất định giao ra.
“Cậu nghiêm túc chút đi! Lần trước người ta bỏ ra năm vạn USD để cậu viết một phần báo cáo đặc biệt, vậy mà cậu lại có thể giao ra bản báo cáo chỉ có một trang! Cậu tốt xấu cũng có chút đạo đức nghề nghiệp đi chứ."
“Bây giờ đôla đâu còn đáng giá, ổng bỏ ra năm vạn mua một trang giấy của em, cho nên mới quyết định bán tháo cổ phiếu của Tín Đồ Trò Chơi trước khi báo cáo tài chính được công bố đó thôi, vừa đúng lúc chỉ tổn hại hơn một triệu. Một trang giấy thì sao? Một trang giấy hữu dụng còn hơn mấy trăm trang chữ nghĩa vô dụng. Ai mà không biết Phó Lỗi em đây…"
Đang nói chuyện thì bị tiếng chuông di động cắt đứt, Mặc Viễn nhìn thoáng qua dãy số trên màn hình, không thể không xoay người đi tới cửa sổ nhận điện.
“Cái gì? Em lạc đường?"
…
“Đi về phía nam, qua một giao lộ là đến rồi."
…
“Em chú ý nhìn, bên đường hẳn là có cái ngân hàng Đông Á."
…
“Cẩn thận một chút, tối về nhà ăn cơm."
Không cần đoán Phó Lỗi cũng biết nhất định là Mặc Cận gọi tới. Có thể làm cho Mặc Viễn khi thì nhíu mày khi thì mỉm cười, ngoại trừ đứa em bảo bối cố chấp ở ké nhà hắn thì còn ai nữa. Đối với người chen chân vào thế giới hai người, cái đồng ý ngầm của Mặc Viễn và sự rộng rãi của cô vợ Tống Hiểu Khiết đã tạo thành một sự đối lập rõ ràng. Tình huống cụ thể Phó Lỗi cũng không rõ, chỉ biết là Tống Hiểu Khiết làm việc tại một ngân hàng đầu tư châu Âu, bởi vì tính chất công việc mà hằng năm đều phải bay qua bay lại, so với Mặc Viễn còn lớn hơn ba tuổi. Phụ nữ làm ăn ba mươi mấy tuổi mới kết hôn cũng không kỳ lạ, nhưng cô nàng Tống Hiểu Khiết này vậy mà lại không hề để tâm chuyện em chồng vào ở nhà mới của mình, còn luôn miệng nói rằng căn nhà hai trăm mét vuông nếu chỉ có hai người ở thì quá trống trải, hơn nữa người một nhà vốn nên ở cùng một chỗ, sao có thể để cho Mặc Cận chưa có việc làm đã đi ra ngoài tốn tiền thuê phòng được. Trời biết lương một năm của cô ta còn hơn xa Mặc Viễn, tiền với Tống Hiểu Khiết mà nói căn bản không phải là vấn đề.
Di động của Mặc Viễn vừa khép lại chưa đến một phút đã lại vang lên.
“Còn chưa tìm được?"
…
“Bây giờ em ở đâu?"
…
“Cái gì? Em không biết em ở đâu? Nhìn bảng tên đường gần nhất đi."
…
“Được rồi được rồi, em đứng tại chỗ đừng nhúc nhích. Hai mươi phút sau anh tới đón em."
Lần này Phó Lỗi càng cười vui vẻ hơn, không cần nghe ông chủ giáo huấn, còn có thể nhìn thấy bộ dáng quẫn bách vô pháp với người ở đầu dây bên kia của ông chủ.
“Cậu đừng có đắc ý, 30 không giao ra báo cáo, tôi lột da cậu. Mặc Cận cái tên tiểu tử chết tiệt này, sao lại có thể mù đường đến vậy? Đến Trung Quốc là không phân rõ được phương hướng, đúng là chuyện lạ."
Nhìn đến dáng vẻ cầm lấy chìa khóa xe vừa gấp gáp chạy ra ngoài vừa quát tháo của Mặc Viễn, Phó Lỗi trong lòng hiểu rõ. Từ nhỏ chơi trò giấu bảo vật Mặc Cận đã đặc biệt giỏi xác định phương hướng, sao có thể mù đường chứ? Mê hồn dược bán trong hồ lô, đại khái là cũng chỉ có người anh trai chỉ khôn khéo lúc bình thường như Mặc Viễn mới có thể bị em mình lừa gạt. Cũng tốt, Mặc Cận quấn chặt lấy ông chủ, như vậy quản thúc của ông chủ với mình đương nhiên là buông lỏng.
Buổi tối Phó Lỗi hiếm khi thay một bộ đồ thể thao mới và một đôi giày mới, lưng đeo cây vợt tennis vứt trong xó đã hơn nửa năm. Cậu vẫn luôn cảm thấy ở trong phòng khách dùng Wii đánh cầu còn vui hơn nhiều việc ra sân vận động. Nếu không phải đối tượng hẹn gặp là một đại mỹ nữ, lại còn là vì yêu cầu công việc thì còn lâu cậu mới chịu hành hạ như vầy.
“Daphne, đã lâu không gặp."
Daphne, Cố Quân Lan, người Mỹ gốc Hoa, là CFO (Chief Financial Officer: giám đốc tài chính) của một công ty game online trên thị trường, cũng là một cô quản lí xinh đẹp có tiếng trong ngành. Quý 2, game online của công ty nàng có biểu hiện phi thường gây chú ý, là đối tượng trọng điểm của việc phân tích, Phó Lỗi phi thường tình nguyện cùng Cố Quân Lan tán gẫu chút động thái phát triển mới nhất của công ty. Bỏ vốn đầu tư vào ngành game online trong nước hầu như đều là các tổ chức nước ngoài, bởi vậy vô luận là công ty tự tìm nguồn vốn hay của nước ngoài, đều thường có xu hướng tuyển dụng nhân lực có quốc tịch ngoại, quen thuộc với luật tài chính quốc tế. Quốc tịch Mỹ của Phó Lỗi đã giúp cậu khá dễ dàng kết giao với nhiều nhân vật có thực quyền thế này, mà nguồn tài nguyên nhân mạch này cũng trở thành ưu thế độc nhất của cậu.
Giao thiệp cá nhân giữa Phó Lỗi và Cố Quân Lan không tồi, ở giữa còn có một tầng quan hệ: bạn bài bạc của Phó Lỗi, Tô Dục Tu, trùng hợp thay lại là đàn anh đại học của Cố Quân Lan. Trước đây Phó Lỗi đã từng muốn ra tay với Cố Quân Lan, kết quả phát hiện đối phương thật sự là một nhân vật quá lợi hại, chơi không được; cứ thế trơ mắt nhìn đại mỹ nữ khiến người ta thèm nhỏ dãi chỉ có thể làm nửa bằng hữu quen biết qua làm ăn. Bất quá có thể cùng mỹ nữ bàn chuyện công tác cũng coi như là một chuyện giải trí vui vẻ.
Ở trong sân hẹn đánh bóng nửa giờ, thời gian dài làm cho người khuyết thiếu rèn luyện thân thể như Phó Lỗi không chịu được. May mắn, hôm nay chủ yếu là đến bàn công việc, tennis chỉ là trợ hứng thôi. Hai người ngồi ở khu nghỉ ngơi bên cạnh, vừa uống nước trái cây vừa nói chuyện phiếm. Cái gì nên lộ, cái gì không nên lộ, gặp được một bà chủ thông minh như Cố Quân Lan, Phó Lỗi không thể không triệt để xốc lại tinh thần, tận lực lấy ít tin tức có giá trị.
“Đúng rồi, CEO mới đến năm nay của Tín Đồ Trò Chơi, cô đã gặp qua chưa? Cảm thấy thế nào?"
“Đàm Ngạn? Rất kín đáo, nhìn bề ngoài đoán không ra, là loại người làm việc không mở miệng."
“Kín đáo? Sao tôi lại nhìn không ra…"
“Úc? Anh đã biết anh ta rồi à? Phó Lỗi, anh hành động mau lẹ thiệt."
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới, nhưng lại không phải một mình. Đàm Ngạn một thân thể thao, áo thun quần đùi trắng, cùng một thiếu niên thoạt nhìn mới mười bảy mười tám tuổi vừa nói vừa cười, đi vào sân bên cạnh. Chỉ thấy thiếu niên kia cũng mặc một bộ đồ màu trắng, làm nổi bật cả con người thoạt nhìn rất nhỏ nhắn nhưng lại không quá gầy. Cách nửa sân bóng, cái gương mặt tràn đầy ý cười kia càng làm cho Phó Lỗi cảm thấy chướng mắt.
Cái tên Đàm Ngạn đánh chết cái nết cũng không chừa!
“Thật trùng hợp."
“Yêu, hóa ra là Đàm tiên sinh thích kiểu mỹ thiếu niên nhỏ nhắn a."
“Tôi không giống Phó tiên sinh có nhiều bằng hữu như vậy, chỉ đến chơi bóng một mình, cũng may sân đấu này có cung cấp dịch vụ nhân viên đánh bóng kèm."
“Thế nên anh liền tìm một người đáng yêu như vậy?"
“Tôi là đàn ông, đương nhiên phải tìm một đối thủ nam. Cùng đánh bóng với phụ nữ, chẳng phải thắng sẽ rất không đẹp?"
Thừa lúc kiểm bóng, hai người đứng ngay bên sân nói chuyện. Đàm Ngạn dùng vợt tennis chỉ về hướng Cố Quân Lan đang ngồi, mỉm cười gật đầu một cái xem như chào hỏi. Cho dù có là đối thủ cạnh tranh trong ngành, đây cũng là lễ phép căn bản.
“Vừa thấy đã biết là một tên trói gà không chặt, buồn cười buồn cười."
“Vậy cậu có muốn đánh thử một ván với đối thủ của tôi không?"
“Được!"
“Gia Kiệt, em đánh một ván với vị Phó tiên sinh này đi, anh ta nói rất thích quả ACE vừa rồi của em đấy."
(ACE: giao bóng ăn điểm trực tiếp, phát bóng mà người kia không kịp đỡ cú nào)
Con mẹ nó mất dạy! Phó Lỗi vừa rồi căn bản không nhìn kỹ trận đấu của hai người, thế nhưng vừa bị Đàm Ngạn khiêu khích cậu đã nhịn không được mà đồng ý. Người đánh cầu kèm tên là Gia Kiệt lại hoàn toàn không biết gì, chạy tới cùng Phó Lỗi chào hỏi. Trên gương mặt đỏ bừng vì vận động tràn đầy khí tức thanh xuân chỉ có ở thiếu niên, không thể coi là rất đẹp nhưng dáng vẻ lanh lợi lại rất dễ nhìn.
“Xin chào, tôi là Lâm Gia Kiệt, thuận tay trái. Xin được chỉ giáo."
6:1, hết một ván kết quả là Phó Lỗi thảm bại. Hóa ra Lâm Gia Kiệt là học sinh của một trường thể dục dạy tennis gần đây, trước kia đã từng nằm trong ba hạng đầu của giải đấu thiếu niên toàn quốc. Cậu vì kiếm tiền học phí nên mới đến khu tennis này làm người đánh kèm, một giờ thu 200 đồng, trừ đi phần của chủ sân, đối với học sinh nghèo mà nói cũng coi như là một nguồn thu nhập khá cao. Chút công phu mèo quào của Phó Lỗi đương nhiên không thể so với Lâm Gia Kiệt. Vô luận là phát bóng, đỡ bóng, tấn công trên lưới, phòng thủ biên ngang, tất cả đều không phải là đối thủ của người ta. Lâm Gia Kiệt nhìn qua cũng không phải loại tuyển thủ thắng dựa vào sức lực, hầu như chỉ dựa vào vị trí góc trong và những quả ACE xảo quyệt cũng đủ khiến cho Phó Lỗi ăn đau khổ.
“Lần đầu tiên tôi tới đây liền nhìn trúng Gia Kiệt, trình độ của cậu ta là cao nhất khu này đấy."
“Đàm tiên sinh quá khen. Vị Phó tiên sinh này kiến thức cơ bản không tồi, nếu chăm chỉ luyện tập, nhất định sẽ là một tay bóng giỏi."
Trái một câu Gia Kiệt, phải một câu Gia Kiệt, kêu đến thực buồn nôn. Cảnh tượng hai người kẻ xướng người hoạ ở trước mặt cậu, quả thật là xứng đôi. Gặp quỷ rồi! Phó Lỗi không phải không chấp nhận thua, chỉ là không phục thôi, bại bởi một tên mao đầu tiểu tử, còn là một tên mao đầu tiểu tử được Đàm Ngạn kêu đến thân thiết như vậy.
“Phó Lỗi, tôi phải đi trước."
Phục hồi tinh thần lại mới để ý đến Cố Quân Lan bị bọn họ gạt sang một bên nãy giờ, vội vàng chạy qua nhận lỗi. Nghe không ra Cố Quân Lan có phải thật sự giận cậu hay không, chỉ nói lần sau có cơ hội sẽ gặp lại. Mất bò mới lo làm chuồng, muốn đưa người đẹp về nhà, kết quả là người ta tự mình lái xe tới – một chiếc Subaru Tribeca phiên bản mới, so với chiếc Cherokee tàn tạ của cậu còn đắt gấp đôi. Phó Lỗi tức khắc như quả dưa chuột ỉu xìu, đành nhìn Cố Quân Lan rời đi từ bãi đỗ xe. Mẹ nó, loại phụ nữ này quả nhiên không thể tùy tiện hạ thủ.
Khi Đàm Ngạn đánh xong một ván nữa chuẩn bị rời đi thì vừa vặn nhìn thấy Phó Lỗi đang mang dáng vẻ chán chường trở lại bên sân thu dọn đồ đạc. Anh cố ý cùng Lâm Gia Kiệt sóng vai đi qua, phương hướng là phòng tắm công cộng bên trong khu tennis. Quay đầu lại, quả nhiên đối diện ánh mắt đuổi theo của Phó Lỗi, trong ánh mắt ấy ẩn chứa rất nhiều ý tứ không gọi tên được, Đàm Ngạn tuy rằng nóng lòng muốn hiểu rõ nhưng anh cũng không ngại đợi thêm một thời gian nữa để đối phương tự mình nói ra tất cả.
Tác giả :
Lâm Tô