Tầm Mộng Thái Hồ: Túy Cô Tô
Chương 17: Phu thê kết tóc
“Kết phát vi phu phụ
Ân ái lưỡng bất nghi." [1]
--- -------☆--- --------
Nghi thức bái đường vừa kết thúc, Vương Dao Dao đã được hỉ nương dìu về tân phòng. Nàng ngồi trên giường, lòng vô cùng sốt ruột. Tại sao vẫn chưa tìm được tỷ tỷ? Biểu ca đã hứa nếu đêm nay tìm thấy tỷ tỷ sẽ đổi cho nàng trở về nhà. Nhưng mà tỷ tỷ tựa hồ đã biến mất vậy, mọi người lục tung cả thành Cô Tô vẫn không thấy đâu.
Đương lúc nàng đang suy nghĩ mông lung, chợt cảm thấy trước mắt bỗng lóe sáng, khăn hỉ trên đầu được vén lên, tấm màn màu đỏ che khuất tầm nhìn biến mất, thay vào đó là biểu ca đang tủm tỉm nhìn nàng, ánh mắt đong đầy ý cười.
Nàng ngơ ngẩn, hỏi:
“Biểu ca, huynh không phải ra ngoài kính rượu mọi người sao?"
Biểu ca đặt hỉ xứng lên bàn, lại cúi xuống nhẹ nhàng thay nàng gỡ chiếc mũ phượng cồng kềnh ra, đoạn mới khẽ cười, nói:
“Bọn họ có thể đợi được, nhưng cái cổ nhỏ của Miên nhi không đợi được rồi."
Mũ phượng này ban đầu được làm cho tỷ tỷ, nàng nhỏ hơn tỷ tỷ nhiều, đội lên tất nhiên sẽ cảm thấy nặng nề. Vương Dao Dao bất an trong lòng, chỉ lo nghĩ ngợi, không để ý tới, bây giờ nghe biểu ca nói vậy mới phát hiện quả nhiên bỏ mũ phượng xuống liền thấy nhẹ nhõm thoải mái hơn hẳn.
Nàng ôm cánh tay của biểu ca, nói:
“Cảm ơn biểu ca!"
Biểu ca xoa xoa đầu nàng, bảo:
“Còn gọi biểu ca sao?"
Tiểu cô nương ngơ ngác, hỏi lại:
“Có gì không đúng sao biểu ca?"
Lý Quân Ngọc khẽ thở dài, nói:
“Thôi vậy, chốc nữa sẽ dạy lại nàng sau. Bây giờ Miên nhi ngoan ngoãn ở đây, trên bàn có điểm tâm, nàng thấy đói thì ăn trước, vi phu phải ra ngoài một lúc."
Vương Dao Dao nhìn lại, thấy trên bàn quả nhiên đã bày biện sẵn mấy món điểm tâm, còn có Thủy Tinh Quế Hoa cao trông vô cùng ngon lành, hẳn là do chính tay biểu ca làm. Nàng nào còn tâm trí để ý chàng vừa tự xưng cái gì, lập tức cười tít mắt, nhào vào lòng biểu ca reo lên:
“Vẫn là biểu ca tốt nhất! Miên nhi thích biểu ca nhất!"
Thật chẳng biết là nàng thích biểu ca nhất hay là thích món ngon do biểu ca nấu nhất nữa.
Lý Quân Ngọc cười khổ, thầm nghĩ, thôi thôi, chàng vốn cũng không trông mong gì nha đầu ngốc này có thể hiểu phong tình được chút nào. Thời gian còn dài, từ từ dạy dỗ là được.
Nghĩ vậy, chàng vỗ vỗ đầu nàng, lại căn dặn hỉ nương cùng Hạ Trúc trông nom nàng cẩn thận, đoạn liền bước ra tiền sảnh tiếp khách.
Hỉ nương nhìn Vương Dao Dao, xuýt xoa nói:
“Phu nhân thật có phúc. Đại nương đây hơn nửa đời se duyên giúp người ta, lần đầu tiên mới thấy tân lang ôn nhu săn sóc như thế, phu nhân nên quý trọng."
Lúc này Vương Dao Dao toàn tâm toàn ý chỉ đổ dồn vào mỹ thực trên bàn, nghe vậy cũng không để trong lòng, thầm nghĩ, nàng chỉ thay tỷ tỷ lên kiệu hoa thôi, nói không chừng ăn xong mấy món này thì mọi người đã tìm thấy tỷ tỷ, nàng liền có thể về nhà với phụ thân, chỗ này cũng hết chuyện của nàng rồi.
Tất nhiên, Vương nhị cô nương không thể nào ngờ rằng, tỷ tỷ của nàng bấy giờ đang bị nhốt trong một căn phòng cách hỉ phòng không xa. Mà kẻ giam giữ cô ấy, chính là người nàng đang trông mong có thể tìm ra tỷ tỷ giúp mình.
--- ------☆--- ----
Đợi đến khi Lý Quân Ngọc trở về, Vương Dao Dao đã ăn xong cả bàn mỹ thực, sau đó ngủ thiếp đi trên giường.
Chàng khẽ lắc lắc đầu cười, lại ra hiệu cho hỉ nương và Hạ Trúc lui ra ngoài, rồi mới tiến đến cẩn thận giúp nàng tháo xuống trang sức trên đầu, xõa ra búi tóc.
Vương Dao Dao mơ mơ hồ hồ thức dậy, dụi dụi mắt, thấy là biểu ca, liền yên tâm để mặc cho chàng muốn làm gì thì làm, mơ màng hỏi:
“Biểu ca về rồi sao, huynh tìm thấy tỷ tỷ chưa?"
Lý Quân Ngọc vừa chăm chú xõa các búi tóc trên đầu nàng ra, vừa đáp:
“Vẫn chưa thấy."
Nói đoạn, chàng lại chuyển sang căn dặn:
“Miên nhi, lần sau không được để búi tóc như vậy đi ngủ nữa, nhớ chưa? Phải xõa ra thì nằm mới không bị đau, ngủ mới được thoải mái."
Vương Dao Dao thè lưỡi cười hì hì, nói:
“Biểu ca lại bắt đầu giống lão ma ma."
Lý Quân Ngọc cốc nhẹ vào đầu nàng một cái, bảo:
“Lần sau còn không ngoan liền phạt nàng một tuần không được ăn bánh hoa quế."
Tiểu cô nương bấy giờ liền tỉnh ngủ, hoảng hốt lay lay ống tay áo biểu ca, nịnh hót:
“Biểu ca tốt, biểu ca đại nhân đại lượng, biểu ca nhất định không nỡ tàn nhẫn như vậy đối với Miên nhi đâu, phải không?"
Lý Quân Ngọc bật cười, nhéo nhéo đôi má vẫn còn vẻ bụ bẫm trẻ con của nàng, nói:
“Chỉ khéo nhõng nhẽo! Còn kỳ kèo nữa, liền tăng lên một tháng không được ăn bánh hoa quế!"
Vương Dao Dao phồng má phụng phịu, lại chợt nhớ tới chính sự, vội nói:
“Không đúng, đây không phải trọng điểm. Chúng ta đang nói tới việc tìm đại tỷ mà, biểu ca nói đi đâu vậy! Bây giờ không tìm được đại tỷ thì chúng ta phải làm sao đây?"
Lý Quân Ngọc vẫn bình thản giúp nàng gỡ mấy cái búi tóc ra, nói:
“Bước lên kiệu hoa là Miên nhi, bái đường cùng ta là Miên nhi, nàng nói xem phải làm sao?"
Vương Dao Dao bảo:
“Nhưng mà muội chỉ là thay đại tỷ thôi..."
“Đại tỷ của nàng? Cô ấy trăm phương ngàn kế muốn đào hôn, như vậy nhất định là không thích ta. Nàng nghĩ xem, nếu bây giờ tìm cô ấy trở về, bắt buộc cô ấy phải gả cho ta, cô ấy có hạnh phúc không?" Lý Quân Ngọc nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, chầm chậm dẫn dắt.
“Việc này..." Vương Dao Dao bắt đầu do dự.
Lý Quân Ngọc lại hỏi:
“Miên nhi có ghét biểu ca không?"
Vương Dao Dao vội nói:
“Không có, không có! Sao muội lại ghét biểu ca chứ?"
... Biểu ca làm bánh hoa quế ngon như vậy mà.
“Hay là Miên nhi đã có đối tượng khác tốt hơn biểu ca, muốn gả cho người đó? Hay là biểu ca đối với nàng không tốt?" Lý Quân Ngọc lại tiếp tục hỏi.
Vương Dao Dao lại lắc lắc đầu, đáp:
“Không có, ngoài phụ thân ra, biểu ca là người tốt với muội nhất!"
Lý Quân Ngọc mỉm cười, lại nói:
“Vậy thì, Miên nhi thay tỷ tỷ gả cho biểu ca, tỷ tỷ của nàng sẽ vui vẻ, mà nhị nương cũng mãn nguyện, sau đó người sẽ mau chóng khang phục. Mọi chuyện đều êm đẹp, có đúng không?"
Vương Dao Dao ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng có lý lắm. Nhưng lại nghĩ tới phụ thân, liền xua tay, nói:
“Không được, không được! Muội không muốn xuất giá sớm như vậy, muội muốn ở bên cạnh phụ thân!"
Lý Quân Ngọc cười khẽ, bảo:
“Vậy thì đúng rồi, nếu Miên nhi gả cho biểu ca, hai nhà chúng ta chỉ cách một bức tường, nàng lúc nào cũng có thể gặp mặt phụ thân, không hề khác biệt gì với trước đây. Nhưng mà, nếu đợi vài năm nữa, gả cho người khác, người đó có thể ở rất xa, đến lúc ấy nàng mỗi năm chỉ được về thăm phụ thân một lần, hoặc cũng có thể là cả đời khó có cơ hội về nhà nữa..."
Vương Dao Dao nghĩ tới viễn cảnh ấy, liền rất lo sợ, đúng lúc đó, biểu ca lại nhẹ nhàng ôm lấy nàng, khẽ nói:
“Miên nhi nghĩ thật kỹ xem, gả cho biểu ca, mỗi ngày đều có thể gặp phụ thân, mỗi ngày đều có thể ăn bánh hoa quế, không tốt sao?"
Thanh âm của chàng nhẹ như gió thoảng, lại phảng phất bùa mê bên tai làm cho nàng mơ mơ màng màng, ma xui quỷ khiến liền gật gật đầu, nói:
“Được, muội gả cho biểu ca."
Lý Quân Ngọc tủm tỉm cười, ngón tay thon dài trắng như dương chi bạch ngọc khẽ điểm vào trán nàng, hỏi:
“Miên nhi suy nghĩ kỹ chưa? Biểu ca không ép buộc nàng, tất cả đều nghe theo ý nàng."
Vương Dao Dao lại gật gật đầu, nói:
“Muội nghĩ kỹ rồi."
Khóe môi chàng khẽ cong lên, tựa cằm vào vai nàng, nhẹ giọng bảo:
“Miên nhi ngoan, gọi một tiếng phu quân cho vi phu nghe nào."
Vương Dao Dao “a" một tiếng, tựa hồ chưa kịp phản ứng, sau đó mặt bỗng chốc ửng đỏ lên, lại vẫn bướng bỉnh không chịu gọi.
“Không gọi liền phạt một tuần không được ăn bánh hoa quế."
“Phu... Phu quân..."
Quả nhiên bánh hoa quế là vạn năng.
“Xem ra ăn bánh hoa quế cũng không khiến nương tử đủ sức gọi lớn một chút, vậy thì không cần ăn nữa rồi." Người nào đó thở dài than nhẹ một câu.
Vương Dao Dao tâm không cam, tình không nguyện, cũng đành phải lớn tiếng gọi:
“Phu quân!"
“Gọi thêm một lần nữa."
“Phu quân!"
“Một lần nữa."
“... Phu quân, ta buồn ngủ quá..." Tiểu cô nương bắt đầu giở trò làm nũng, lay lay tay áo của chàng giả vờ đáng thương.
Lý Quân Ngọc bèn rót hai ly rượu, đưa tới trước mặt nàng một ly, bảo:
“Ngoan, uống cạn ly rượu hợp cẩn này rồi hãy ngủ."
Vương Dao Dao cầm ly rượu lên, còn đang chần chừ, chàng liền cầm một ly rượu khác, vòng lấy tay nàng, nói:
“Uống như thế này mới đúng."
Khoảnh khắc cả hai cùng uống cạn ly rượu, hình ảnh của kiếp này cùng kiếp trước trùng điệp hiện lên trong đầu Lý Quân Ngọc.
Sau đó, bóng ma của quá khứ dần dần tan biến.
Tiền kiếp đã thực sự lùi xa, bánh xe của vận mệnh đã thay đổi.
Tất thảy đều quy về bụi đất.
Một câu chuyện mới bắt đầu.
Tiểu cô nương lần đầu uống rượu, bị vị cay nồng của rượu làm cho ho sặc sụa. Lý Quân Ngọc nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng giúp nàng, lại đưa một cốc trà tới, bảo:
“Uống trà vào sẽ cảm thấy tốt hơn."
Vương Dao Dao uống xong trà, liền chui lên giường, quấn chăn lại, chuẩn bị đi gặp Chu công.
Theo lý mà nói, bình thường thê tử nhà người ta đều sẽ ngủ ở phía ngoài, bởi vì thời đại này nam tôn nữ ti, phu quân chính là trời. Thê tử ngủ bên ngoài để nửa đêm thức giấc có đi đâu cũng không ảnh hưởng đến phu quân, mà phu quân ngủ bên trong cần gì liền có thể đánh thức thê tử để sai bảo.
Thế nhưng, Lý Quân Ngọc nhìn nàng chui vào trong ngủ cũng không nói gì, bước xuống thổi tắt đèn lồng, rồi mới quay về giường, nằm xuống phía bên ngoài.
Bấy giờ, cả hỉ phòng chỉ còn lại ánh sáng dìu dịu ấm áp tỏa ra từ đôi nến long phụng đỏ rực.
Vương Dao Dao đang mơ màng chuẩn bị ngủ, lại cảm thấy tóc của mình bị ai đó níu lấy. Nàng quay người sang bên cạnh, chỉ thấy biểu ca đã tháo xuống ngọc quan trên đầu, mái tóc đen tuyền dài như thác của chàng đổ xuống, mà lúc này, chàng đang chăm chú cầm lấy một nắm tóc của nàng cùng một nắm tóc của chính mình, tết vào với nhau.
Nàng ngạc nhiên, cất tiếng hỏi:
“Biểu... Phu quân đang làm gì vậy?"
Chàng mỉm cười nhìn nàng, khẽ nói:
“Kết phát vi phu phụ, ân ái lưỡng bất nghi."
--- ------☆--- -------
*Chú thích:
[1] Một câu trong bài “Biệt thi kỳ 2" của Tô Vũ, tạm dịch:
“Kết tóc thành phu thê
Ân ái chẳng nghi ngờ."
Ân ái lưỡng bất nghi." [1]
--- -------☆--- --------
Nghi thức bái đường vừa kết thúc, Vương Dao Dao đã được hỉ nương dìu về tân phòng. Nàng ngồi trên giường, lòng vô cùng sốt ruột. Tại sao vẫn chưa tìm được tỷ tỷ? Biểu ca đã hứa nếu đêm nay tìm thấy tỷ tỷ sẽ đổi cho nàng trở về nhà. Nhưng mà tỷ tỷ tựa hồ đã biến mất vậy, mọi người lục tung cả thành Cô Tô vẫn không thấy đâu.
Đương lúc nàng đang suy nghĩ mông lung, chợt cảm thấy trước mắt bỗng lóe sáng, khăn hỉ trên đầu được vén lên, tấm màn màu đỏ che khuất tầm nhìn biến mất, thay vào đó là biểu ca đang tủm tỉm nhìn nàng, ánh mắt đong đầy ý cười.
Nàng ngơ ngẩn, hỏi:
“Biểu ca, huynh không phải ra ngoài kính rượu mọi người sao?"
Biểu ca đặt hỉ xứng lên bàn, lại cúi xuống nhẹ nhàng thay nàng gỡ chiếc mũ phượng cồng kềnh ra, đoạn mới khẽ cười, nói:
“Bọn họ có thể đợi được, nhưng cái cổ nhỏ của Miên nhi không đợi được rồi."
Mũ phượng này ban đầu được làm cho tỷ tỷ, nàng nhỏ hơn tỷ tỷ nhiều, đội lên tất nhiên sẽ cảm thấy nặng nề. Vương Dao Dao bất an trong lòng, chỉ lo nghĩ ngợi, không để ý tới, bây giờ nghe biểu ca nói vậy mới phát hiện quả nhiên bỏ mũ phượng xuống liền thấy nhẹ nhõm thoải mái hơn hẳn.
Nàng ôm cánh tay của biểu ca, nói:
“Cảm ơn biểu ca!"
Biểu ca xoa xoa đầu nàng, bảo:
“Còn gọi biểu ca sao?"
Tiểu cô nương ngơ ngác, hỏi lại:
“Có gì không đúng sao biểu ca?"
Lý Quân Ngọc khẽ thở dài, nói:
“Thôi vậy, chốc nữa sẽ dạy lại nàng sau. Bây giờ Miên nhi ngoan ngoãn ở đây, trên bàn có điểm tâm, nàng thấy đói thì ăn trước, vi phu phải ra ngoài một lúc."
Vương Dao Dao nhìn lại, thấy trên bàn quả nhiên đã bày biện sẵn mấy món điểm tâm, còn có Thủy Tinh Quế Hoa cao trông vô cùng ngon lành, hẳn là do chính tay biểu ca làm. Nàng nào còn tâm trí để ý chàng vừa tự xưng cái gì, lập tức cười tít mắt, nhào vào lòng biểu ca reo lên:
“Vẫn là biểu ca tốt nhất! Miên nhi thích biểu ca nhất!"
Thật chẳng biết là nàng thích biểu ca nhất hay là thích món ngon do biểu ca nấu nhất nữa.
Lý Quân Ngọc cười khổ, thầm nghĩ, thôi thôi, chàng vốn cũng không trông mong gì nha đầu ngốc này có thể hiểu phong tình được chút nào. Thời gian còn dài, từ từ dạy dỗ là được.
Nghĩ vậy, chàng vỗ vỗ đầu nàng, lại căn dặn hỉ nương cùng Hạ Trúc trông nom nàng cẩn thận, đoạn liền bước ra tiền sảnh tiếp khách.
Hỉ nương nhìn Vương Dao Dao, xuýt xoa nói:
“Phu nhân thật có phúc. Đại nương đây hơn nửa đời se duyên giúp người ta, lần đầu tiên mới thấy tân lang ôn nhu săn sóc như thế, phu nhân nên quý trọng."
Lúc này Vương Dao Dao toàn tâm toàn ý chỉ đổ dồn vào mỹ thực trên bàn, nghe vậy cũng không để trong lòng, thầm nghĩ, nàng chỉ thay tỷ tỷ lên kiệu hoa thôi, nói không chừng ăn xong mấy món này thì mọi người đã tìm thấy tỷ tỷ, nàng liền có thể về nhà với phụ thân, chỗ này cũng hết chuyện của nàng rồi.
Tất nhiên, Vương nhị cô nương không thể nào ngờ rằng, tỷ tỷ của nàng bấy giờ đang bị nhốt trong một căn phòng cách hỉ phòng không xa. Mà kẻ giam giữ cô ấy, chính là người nàng đang trông mong có thể tìm ra tỷ tỷ giúp mình.
--- ------☆--- ----
Đợi đến khi Lý Quân Ngọc trở về, Vương Dao Dao đã ăn xong cả bàn mỹ thực, sau đó ngủ thiếp đi trên giường.
Chàng khẽ lắc lắc đầu cười, lại ra hiệu cho hỉ nương và Hạ Trúc lui ra ngoài, rồi mới tiến đến cẩn thận giúp nàng tháo xuống trang sức trên đầu, xõa ra búi tóc.
Vương Dao Dao mơ mơ hồ hồ thức dậy, dụi dụi mắt, thấy là biểu ca, liền yên tâm để mặc cho chàng muốn làm gì thì làm, mơ màng hỏi:
“Biểu ca về rồi sao, huynh tìm thấy tỷ tỷ chưa?"
Lý Quân Ngọc vừa chăm chú xõa các búi tóc trên đầu nàng ra, vừa đáp:
“Vẫn chưa thấy."
Nói đoạn, chàng lại chuyển sang căn dặn:
“Miên nhi, lần sau không được để búi tóc như vậy đi ngủ nữa, nhớ chưa? Phải xõa ra thì nằm mới không bị đau, ngủ mới được thoải mái."
Vương Dao Dao thè lưỡi cười hì hì, nói:
“Biểu ca lại bắt đầu giống lão ma ma."
Lý Quân Ngọc cốc nhẹ vào đầu nàng một cái, bảo:
“Lần sau còn không ngoan liền phạt nàng một tuần không được ăn bánh hoa quế."
Tiểu cô nương bấy giờ liền tỉnh ngủ, hoảng hốt lay lay ống tay áo biểu ca, nịnh hót:
“Biểu ca tốt, biểu ca đại nhân đại lượng, biểu ca nhất định không nỡ tàn nhẫn như vậy đối với Miên nhi đâu, phải không?"
Lý Quân Ngọc bật cười, nhéo nhéo đôi má vẫn còn vẻ bụ bẫm trẻ con của nàng, nói:
“Chỉ khéo nhõng nhẽo! Còn kỳ kèo nữa, liền tăng lên một tháng không được ăn bánh hoa quế!"
Vương Dao Dao phồng má phụng phịu, lại chợt nhớ tới chính sự, vội nói:
“Không đúng, đây không phải trọng điểm. Chúng ta đang nói tới việc tìm đại tỷ mà, biểu ca nói đi đâu vậy! Bây giờ không tìm được đại tỷ thì chúng ta phải làm sao đây?"
Lý Quân Ngọc vẫn bình thản giúp nàng gỡ mấy cái búi tóc ra, nói:
“Bước lên kiệu hoa là Miên nhi, bái đường cùng ta là Miên nhi, nàng nói xem phải làm sao?"
Vương Dao Dao bảo:
“Nhưng mà muội chỉ là thay đại tỷ thôi..."
“Đại tỷ của nàng? Cô ấy trăm phương ngàn kế muốn đào hôn, như vậy nhất định là không thích ta. Nàng nghĩ xem, nếu bây giờ tìm cô ấy trở về, bắt buộc cô ấy phải gả cho ta, cô ấy có hạnh phúc không?" Lý Quân Ngọc nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, chầm chậm dẫn dắt.
“Việc này..." Vương Dao Dao bắt đầu do dự.
Lý Quân Ngọc lại hỏi:
“Miên nhi có ghét biểu ca không?"
Vương Dao Dao vội nói:
“Không có, không có! Sao muội lại ghét biểu ca chứ?"
... Biểu ca làm bánh hoa quế ngon như vậy mà.
“Hay là Miên nhi đã có đối tượng khác tốt hơn biểu ca, muốn gả cho người đó? Hay là biểu ca đối với nàng không tốt?" Lý Quân Ngọc lại tiếp tục hỏi.
Vương Dao Dao lại lắc lắc đầu, đáp:
“Không có, ngoài phụ thân ra, biểu ca là người tốt với muội nhất!"
Lý Quân Ngọc mỉm cười, lại nói:
“Vậy thì, Miên nhi thay tỷ tỷ gả cho biểu ca, tỷ tỷ của nàng sẽ vui vẻ, mà nhị nương cũng mãn nguyện, sau đó người sẽ mau chóng khang phục. Mọi chuyện đều êm đẹp, có đúng không?"
Vương Dao Dao ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng có lý lắm. Nhưng lại nghĩ tới phụ thân, liền xua tay, nói:
“Không được, không được! Muội không muốn xuất giá sớm như vậy, muội muốn ở bên cạnh phụ thân!"
Lý Quân Ngọc cười khẽ, bảo:
“Vậy thì đúng rồi, nếu Miên nhi gả cho biểu ca, hai nhà chúng ta chỉ cách một bức tường, nàng lúc nào cũng có thể gặp mặt phụ thân, không hề khác biệt gì với trước đây. Nhưng mà, nếu đợi vài năm nữa, gả cho người khác, người đó có thể ở rất xa, đến lúc ấy nàng mỗi năm chỉ được về thăm phụ thân một lần, hoặc cũng có thể là cả đời khó có cơ hội về nhà nữa..."
Vương Dao Dao nghĩ tới viễn cảnh ấy, liền rất lo sợ, đúng lúc đó, biểu ca lại nhẹ nhàng ôm lấy nàng, khẽ nói:
“Miên nhi nghĩ thật kỹ xem, gả cho biểu ca, mỗi ngày đều có thể gặp phụ thân, mỗi ngày đều có thể ăn bánh hoa quế, không tốt sao?"
Thanh âm của chàng nhẹ như gió thoảng, lại phảng phất bùa mê bên tai làm cho nàng mơ mơ màng màng, ma xui quỷ khiến liền gật gật đầu, nói:
“Được, muội gả cho biểu ca."
Lý Quân Ngọc tủm tỉm cười, ngón tay thon dài trắng như dương chi bạch ngọc khẽ điểm vào trán nàng, hỏi:
“Miên nhi suy nghĩ kỹ chưa? Biểu ca không ép buộc nàng, tất cả đều nghe theo ý nàng."
Vương Dao Dao lại gật gật đầu, nói:
“Muội nghĩ kỹ rồi."
Khóe môi chàng khẽ cong lên, tựa cằm vào vai nàng, nhẹ giọng bảo:
“Miên nhi ngoan, gọi một tiếng phu quân cho vi phu nghe nào."
Vương Dao Dao “a" một tiếng, tựa hồ chưa kịp phản ứng, sau đó mặt bỗng chốc ửng đỏ lên, lại vẫn bướng bỉnh không chịu gọi.
“Không gọi liền phạt một tuần không được ăn bánh hoa quế."
“Phu... Phu quân..."
Quả nhiên bánh hoa quế là vạn năng.
“Xem ra ăn bánh hoa quế cũng không khiến nương tử đủ sức gọi lớn một chút, vậy thì không cần ăn nữa rồi." Người nào đó thở dài than nhẹ một câu.
Vương Dao Dao tâm không cam, tình không nguyện, cũng đành phải lớn tiếng gọi:
“Phu quân!"
“Gọi thêm một lần nữa."
“Phu quân!"
“Một lần nữa."
“... Phu quân, ta buồn ngủ quá..." Tiểu cô nương bắt đầu giở trò làm nũng, lay lay tay áo của chàng giả vờ đáng thương.
Lý Quân Ngọc bèn rót hai ly rượu, đưa tới trước mặt nàng một ly, bảo:
“Ngoan, uống cạn ly rượu hợp cẩn này rồi hãy ngủ."
Vương Dao Dao cầm ly rượu lên, còn đang chần chừ, chàng liền cầm một ly rượu khác, vòng lấy tay nàng, nói:
“Uống như thế này mới đúng."
Khoảnh khắc cả hai cùng uống cạn ly rượu, hình ảnh của kiếp này cùng kiếp trước trùng điệp hiện lên trong đầu Lý Quân Ngọc.
Sau đó, bóng ma của quá khứ dần dần tan biến.
Tiền kiếp đã thực sự lùi xa, bánh xe của vận mệnh đã thay đổi.
Tất thảy đều quy về bụi đất.
Một câu chuyện mới bắt đầu.
Tiểu cô nương lần đầu uống rượu, bị vị cay nồng của rượu làm cho ho sặc sụa. Lý Quân Ngọc nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng giúp nàng, lại đưa một cốc trà tới, bảo:
“Uống trà vào sẽ cảm thấy tốt hơn."
Vương Dao Dao uống xong trà, liền chui lên giường, quấn chăn lại, chuẩn bị đi gặp Chu công.
Theo lý mà nói, bình thường thê tử nhà người ta đều sẽ ngủ ở phía ngoài, bởi vì thời đại này nam tôn nữ ti, phu quân chính là trời. Thê tử ngủ bên ngoài để nửa đêm thức giấc có đi đâu cũng không ảnh hưởng đến phu quân, mà phu quân ngủ bên trong cần gì liền có thể đánh thức thê tử để sai bảo.
Thế nhưng, Lý Quân Ngọc nhìn nàng chui vào trong ngủ cũng không nói gì, bước xuống thổi tắt đèn lồng, rồi mới quay về giường, nằm xuống phía bên ngoài.
Bấy giờ, cả hỉ phòng chỉ còn lại ánh sáng dìu dịu ấm áp tỏa ra từ đôi nến long phụng đỏ rực.
Vương Dao Dao đang mơ màng chuẩn bị ngủ, lại cảm thấy tóc của mình bị ai đó níu lấy. Nàng quay người sang bên cạnh, chỉ thấy biểu ca đã tháo xuống ngọc quan trên đầu, mái tóc đen tuyền dài như thác của chàng đổ xuống, mà lúc này, chàng đang chăm chú cầm lấy một nắm tóc của nàng cùng một nắm tóc của chính mình, tết vào với nhau.
Nàng ngạc nhiên, cất tiếng hỏi:
“Biểu... Phu quân đang làm gì vậy?"
Chàng mỉm cười nhìn nàng, khẽ nói:
“Kết phát vi phu phụ, ân ái lưỡng bất nghi."
--- ------☆--- -------
*Chú thích:
[1] Một câu trong bài “Biệt thi kỳ 2" của Tô Vũ, tạm dịch:
“Kết tóc thành phu thê
Ân ái chẳng nghi ngờ."
Tác giả :
Bích Loa Xuân