Tâm Hữu Bất Cam

Chương 40

“Thương Thương, anh muốn biết trong đầu em rốt cuộc xem mối quan hệ của chúng ta là gì?" Người điên đánh người là không có lý do, khi Triệu Tiểu Nhu xông lên vỗ cho Trần Uyển Di một cái tát, Trần Uyển Di còn bụm mặt hỏi: “Bà điên này, làm cái gì đánh người hả. . ."

Triệu Tiểu Nhu vươn tay lại quăng cho Trần Uyển Di một cái tát, xí một tiếng: “Đánh thứ gái điếm như mày còn cần lý do sao?"

Toàn bộ cái bàn ồ lên, Chu Thương Thương vội vã kéo lại Triệu Tiểu Nhu, không có nguyên nhân gì đặc biệt, đơn giản là ít người địch không lại nhiều người, Triệu Tiểu Nhu đơn thương độc mã khẳng định quả bất địch chúng, hơn nữa cho dù Chu Thương Thương cô cũng tham chiến, khẳng định chỉ là gây thêm trở ngại.

Kết quả, sự tình phát triển lại một lần nữa lệch khỏi quỹ đạo suy nghĩ của Chu Thương Thương.

Căn bản không có quả bất địch chúng, Triệu Tiểu Nhu sau khi quăng đủ cho Trần Uyển Di sáu cái tát, vài người ngồi cùng bàn với Trần Uyển Di mới hậu tri hậu giác bắt đầu đến khuyên, yếu ớt nỗ lực kéo Triệu Tiểu Nhu ra.

Triệu Tiểu Nhu lửa cháy rất mạnh a, bọn họ căn bản kéo không ra cô ấy, mãi cho đến lúc hai người bảo vệ chạy tới.

Bảo vệ sau nửa phút chạy tới, mới bắt đầu trái phải lôi kéo Triệu Tiểu Nhu, Triệu Tiểu Nhu thật sự lợi hại, khi đang bị giật lại còn có thể hung hăng hướng trên bụng Trần Uyển Di đá một cước.

Trần Uyển Di đau đến mắt mở không ra, thoáng cái tỉnh táo lại, vợ trước của Tô Dần Chính chính là con cọp mẹ a.

-

Chu Thương Thương cho tới bây giờ không hề nghĩ tới cô sẽ giống như Triệu Tiểu Nhu vậy bạt tai Trần Uyển Di, bởi vì cô thấy làm như vậy không có ý nghĩa, thế nhưng thấy Trần Uyển Di thật bị đánh đến mặt mũi bầm dập, trong đầu cô cũng có chút hả giận, cũng rốt cục biết vì sao đàn ông lại thích dùng vũ lực như vậy.

Nghĩ vậy, Chu Thương Thương lại cảm thấy phần diễn của mình trong màn kịch này hơi thiếu, lại còn để cho Triệu Tiểu Nhu đoạt mất vai của mình.

Trong phòng an ninh, nam bảo vệ nhiệt tâm muốn cầm điện thoại báo cảnh sát.

Triệu Tiểu Nhu đánh xong cái cuối, rượu cơ bản cũng tỉnh, kiễng chân bắt chéo nói rằng: “Vậy gọi đi, tuy nhiên chị nói cho nghe trước, Triệu cục trưởng khu này là anh chị, anh ruột ha, chị vẫn muốn nhìn xem ổng có dám để cho chị đây vào ăn cơm tù vài ngày hay không đây."

Bảo vệ quay đầu nhìn về phía Trần Uyển Di: “Cô Trần, có muốn báo cảnh sát hay không?"

Trần Uyển Di nhìn Triệu Tiểu Nhu, không hé răng.

Chu Thương Thương ngồi ở ghế dài trong phòng an ninh, nghĩ bản thân mình thực sự không biết giành đất diễn, nhìn cũng không có chuyện gì, huých Triệu Tiểu Nhu: “Chúng ta đi thôi."

Triệu Tiểu Nhu liếc mắt nhìn cô, hướng về phía Trần Uyển Di hất hất cằm: “Em không cùng thứ gái điếm kia nói một chút gì hả?"

Chu Thương Thương ngẫm lại cũng chỉ có thể là bạo hành gia đình, vẫn là lắc đầu.

Triệu Tiểu Nhu giận ra mặt trợn trắng mắt liếc cô.

Chu Thương Thương tư tưởng đấu tranh một hồi, đi tới trước mặt Trần Uyển Di, nghẹn ra một câu: “Con gái êm đẹp làm tiểu tam làm chi, tiểu tam, trên số học chỉ là một số dư mà thôi."

Triệu Tiểu Nhu nhíu vùng xung quanh lông mày: “Chu Thương Thương, em đây là đang gãi ngứa."

Trần Uyển Di nghe được Chu Thương Thương ba từ, đột nhiên ngẩng đầu, thì ra ả nghĩ sai rồi, vị trước mặt ả này mới là vợ trước của Tô Dần Chính a, Trần Uyển Di nhìn mặt mày Chu Thương Thương, cúi đầu không nói lời nào.

Chu Thương Thương nhìn thẳng vào Trần Uyển Di: “Nhìn cái gì, cũng không nhìn xem bản thân bị đánh thành bộ dáng gì nữa."

Triệu Tiểu Nhu ôm bụng nhếch miệng cười: “Thương Thương a Thương Thương, có thể cho thêm chút lực không."

Chu Thương Thương nhìn Triệu Tiểu Nhu, cô nghèo từ rồi.

Triệu Tiểu Nhu giẫm giẫm chân: “Ai ui ai ui, Thương Thương em đây là cười chết chị rồi."

Lúc này, Trần Uyển Di đột nhiên ngẩng đầu, cười lạnh bắt đầu phản kích: “Mấy người không phải quá đáng rồi sao, cô cùng Tô Dần Chính đều đã ly hôn, trong lòng bất bình cũng đừng phát tiết trên người tôi, có đặc quyền là giỏi sao, hay là xã hội này không nói đạo lý."

“Bốp ——" một cái tát vang dội khiến cho người bảo vệ ngồi ở cách đó không xa thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Nếu như nói lúc vừa bắt đầu cô không có nhập vai, hiện tại cô thực sự tiến nhập vào màn diễn, Chu Thương Thương mắt lạnh nhìn Trần Uyển Di: “Cô đã mặt dày mày dạn nói đạo lý vơi tôi, tôi cũng nói đạo lý với cô, tôi đã thấy rất nhiều người làm tiểu tam, tuy nhiên làm tiểu tam làm đến càn rỡ như cô vậy thật đúng là hiếm thấy, tôi với hắn còn chưa ly hôn, đã thấy cô y như thằng hề nhảy loạn chọc cười, nói thật, tôi đây không có cảm giác gì nhiều, cô chẳng qua là đem người đàn ông tôi không muốn nữa coi thành bảo bối, cô thật nghĩ rằng cô nhặt được bảo bối sao?"

“Được rồi, cô có ba mẹ không? Bọn họ hẳn là đã dạy cô làm sao làm một cô gái bình thường có tên có tuổi, cô ngày hôm nay trở về cho bọn họ nhìn mặt của cô, để cho bọn họ nhìn xem, hay là bởi vì bọn họ không có dạy dỗ cô đàng hoàng, cô mới có thể bị người ta đánh thành bộ dáng như bây giờ."

“Thế nào, không phục sao?" Chu Thương Thương nở nụ cười một chút, “Đừng trừng mắt nhìn tôi, nếu như cảm thấy không công bằng, cô có thể báo cảnh sát; nếu như cảm thấy oan uổng, cô có thể chạy đến chỗ hắn kêu oan, thế nhưng tôi cũng nói trước, đừng tưởng rằng có hắn làm chỗ dựa vững chắc thì không biết tốt xấu, nếu như không phục, chờ tới ngày cô chuyển chính, ngày đó tôi nhất định tặng một phần lễ vật cho mấy người."

“Được rồi, về sau thấy tôi, cô phải né qua một bên mà đi, có đôi khi xã hội này chính là không nói đạo lý như vậy, có đầu óc một chút, đừng làm chuyện thấp hèn rồi uất ức ba ba đi oán giận xã hội này không có độ khoan dung."

. . .

-

Lúc Chu Thương Thương theo Triệu Tiểu Nhu từ trong phòng an ninh đi ra, khóe miệng liên tục cong lên hai lần, Triệu Tiểu Nhu nghiêng đầu nhìn hai cái, biểu dương nói: “Không tệ, nói rất đạo lý."

Chu Thương Thương lôi kéo Triệu Tiểu Nhu, nói lên cảm nghĩ sau khi giáo huấn: “Thật ra em cũng cảm thấy rất kỳ quái, vừa bắt đầu vốn cái gì cũng nói không nên lời sau bỗng nhiên một luồng ý thức xông ra." Nói xong, đẩy đẩy Triệu Tiểu Nhu, “Có phải là rất được hay không?"

Triệu Tiểu Nhu: “Tuy rằng công lực so ra kém hơn chị, nhưng mà em rốt cuộc tự lập thành một phái, muốn gia nhập đội cảm tử tiểu tam của chị hay không, chị phong em làm Tả sử."

Chu Thương Thương lắc đầu: “Không cần, em đã thoát ly khỏi biển khổ."

Triệu Tiểu Nhu cúi đầu, nét cười trên mặt phai nhạt vài phần, qua một lúc, mở miệng hỏi Chu Thương Thương, “Sau khi ly hôn, hài lòng không?"

Chu Thương Thương trả lời tương đối nhanh: “Khẳng định so với trước khi ly hôn hài lòng hơn."

“Phương pháp khai tâm là làm thế nào?"

Chu Thương Thương suy nghĩ một hồi: “Khả năng giống như trước đó chị nói, sẽ không cam lòng, thế nhưng mỗi ngày qua thể xác và tinh thần sống thoải mái, cho dù vẫn còn không cam lòng cũng cảm thấy không hề gì."

Triệu Tiểu Nhu nghiêng đầu nhìn cô: “Thành thật nói, có phải có mùa xuân thứ hai hay không?"

Chu Thương Thương: “. . ."

-

Hàn Tranh “Mùa xuân thứ hai" hai mí mắt buổi tối vẫn nháy tới nháy lui, anh phân không rõ lắm bên nào nháy là xui xẻo bên nào nháy là may mắn, nằm ở trên sô pha xem báo chí một hồi, vẫn là gọi một cuộc điện thoại qua cho Chu Thương Thương.

“Lúc nào mới về nhà?" Hàn Tranh hỏi.

Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng mở khóa, Hàn Tranh tay cầm điện thoại di động quay đầu, Chu Thương Thương hai tay đang ôm một cái rương to đi vào, ngoài ra, trong tay còn cầm điện thoại di động.

Hàn Tranh vội vàng đi tới tiếp nhận cái rương trong tay Chu Thương Thương, cầm vào nhà, sau khi đặt xuống nói: “Vật gì vậy?"

“Cùng Tiểu Nhu đi dạo phố mua được hàng mỹ nghệ." Chu Thương Thương từ trong rương lấy ra một bình hoa giả cổ, ngẩng đầu nhìn Hàn Tranh, “Cảm thấy thế nào?"

Hàn Tranh nhìn nhìn: “Bình hoa này đặt bên phải TV nhìn rất tốt." Nói xong, từ trong tay Chu Thương Thương cầm lấy bình hoa, hướng đến tủ TV quầy thả xuống.

Chu Thương Thương cúi đầu: “Không phải tặng cho anh."

Hàn Tranh: “Ngày mai anh phải đi mua bó hoa."

Chu Thương Thương tiến lên ôm lại bình hoa, bỏ vào trong rương: “Đây là mua cho nhà mới của em, anh thích tự mình đi mua."

Hàn Tranh nghiêng đầu, lành lạnh mở miệng: “Em còn có nhà mới?"

Chu Thương Thương đầu cũng không ngẩng lên một chút: “Đương nhiên, trước đó vài ngày em vừa mua một căn hộ, khu vực khá tốt."

Hàn Tranh khẽ cắn môi: “Em muốn dọn đi?"

Chu Thương Thương nhìn về phía Hàn Tranh: “Em cuối cùng không thể cứ ở chỗ anh cả đời chứ?"

Hàn Tranh hừ lạnh một tiếng: “Anh cũng không phải không cho em ở cả đời?"

Chu Thương Thương cười cười lại với Hàn Tranh, hỏi: “Ăn cơm tối chưa?"

“Chưa."

Chu Thương Thương: “Có cần em đi ăn chút gì với anh không?"

Hàn Tranh nhìn chiếc quần jeans ngắn của Chu Thương Thương : “Thay đồ đẹp chút, chúng ta tìm chỗ tốt tốt ăn khuya."

-

“Được." Chu Thương Thương quay lại gian phòng của Hàn Tranh, mở tủ quần áo, lấy một chiếc váy ngắn màu xanh lục mặc vào, sau đó tâm tình vui vẻ trang điểm sơ qua, khi đi ra còn ở trước mặt Hàn Tranh quay hai vòng: “Sáng mắt không?"

Hàn Tranh ôm thắt lưng Chu Thương Thương đem cô để trên mặt tường: “Váy quá ngắn, không được."

Chu Thương Thương dính trong lòng Hàn Tranh: “Không được, em phải mặc đẹp đẹp chút, chờ sang năm lên ba mươi thật không có biện pháp mặc váy ngắn nữa."

Tuổi tác, đối với phụ nữ vĩnh viễn là một chủ đề ưu thương, Chu Thương Thương tội nghiệp nhìn Hàn Tranh, “Thập Nhất, nghĩ đến sang năm em đã ba mươi tuổi, thật muốn khóc a. . ."

Hàn Tranh nhìn nhìn Chu Thương Thương đang giả vờ đau khổ, nghĩ thầm: Thương Thương đêm nay sau khi trở về tâm tình tốt a.

-

Chu Thương Thương ngồi ở trên xe Hàn Tranh, khi xe từ đường Lục Uyển chạy ra, nhìn Hàn Tranh, dừng một chút mở miệng nói: “Thập Nhất, lúc em với Tiểu Nhu đi ra ngoài chơi cùng với người ta làm một trận. . ."

Chân Hàn Tranh cắm ở trên bàn thắng có chút trượt, xoay qua … Nhìn khuôn mặt Chu Thương Thương hé ra nét cười phá lệ sáng lạng, lộ ra biểu tình như tin lại như không tin, “Cùng ai đánh nhau hử, không làm bị thương chứ."

“Là bọn Trần Uyển Di." Chu Thương Thương suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn Hàn Tranh, “Bọn họ hình như mười mấy người đi, trong TV diễn lợi hại như vậy, kết quả thật đánh lên, một đám người như thế không đỡ được một mình Triệu Tiểu Nhu."

Hàn Tranh cười khẽ, qua một lúc: “Em không ra trận sao?"

“Tiểu Nhu chưa cho em cơ hội. . ." Chu Thương Thương không chút xấu hổ nói, “Tuy nhiên lúc ở trong phòng an ninh em dùng ngôn từ công kích cô ta, Tiểu Nhu nói em mắng rất hay, có phong cách."

Hàn Tranh dở khóc dở cười, “Còn vào phòng an ninh? Không lỗ chứ, Thương Thương?"

Chu Thương Thương lắc đầu: “Không lỗ, còn buôn bán có lời nữa."

Hàn Tranh gật đầu: “Vậy xác thực là chuyện rất đáng vui vẻ."

Chu Thương Thương cười nhìn Hàn Tranh: “Em làm sao cảm thấy trong đầu anh đều không phải vui vẻ vì em a?"

“Không có." Phía trước đèn đỏ, Hàn Tranh dừng xe lại, “Em lợi hại như vậy, anh còn vì em mà cảm thấy quang vinh đây."

Chu Thương Thương liếc Hàn Tranh: “Biểu tình trên mặt anh có thể dối trá thêm chút không."

Hàn Tranh im lặng một lúc, thành thật mở miệng: “Thương Thương, em có phải còn rất quan tâm người nọ hay không?"

Cảnh đêm ở thành phố S, toàn bộ thành thị xinh đẹp tựa như một khối thủy tinh trong sáng hoa lệ, Chu Thương Thương đem cửa sổ xe đóng lại, sau đó nhìn về phía Hàn Tranh nói: “Thập Nhất, anh lần này thực sự suy nghĩ nhiều."

Hàn Tranh suy nghĩ nhiều, đột nhiên cảm thấy tâm tình cũng tốt lên vài phần.

-

Hai người tâm tình tốt, đêm khuya 12 giờ hơn, còn đang ở trên sân thượng của khách sạn cao nhất thành phố S một bên thưởng thức ánh trăng ánh sao, một bên thưởng thức rượu ngon.

Trên tầng lầu thứ 50, Chu Thương Thương cảm thấy đêm khuya hơi lạnh, Hàn Tranh cởi áo khoác tây trang của mình, sau khi Chu Thương Thương mặc vào, thân thể ấm áp, ngực cũng ấm áp không ít.

Gió đêm phơ phất thổi tới, đem mái tóc ngắn của Chu Thương Thương dài ra không ít thổi trúng phá lệ tung bay, cô xoay đầu qua cùng Hàn Tranh, đột nhiên mở miệng nói: “Thập Nhất, sau này chờ khi nào anh có cô gái mình thích, nói với em một tiếng."

Hàn Tranh từ chỗ ngồi đứng lên, thân ảnh cao to nhất thời rơi vào trước mặt Chu Thương Thương, anh bước từng bước dài đi về phía Chu Thương Thương, thần sắc trên mặt giống như ánh trăng trên đỉnh đầu, trong trẻo nhưng lạnh lùng đến lợi hại.

“Sau đó thì sao."

Chu Thương Thương ừ, không nói chuyện.

“Thương Thương, anh muốn biết trong đầu em rốt cuộc xem mối quan hệ của chúng ta là gì?"

Chu Thương Thương: “Hàn tranh, đừng mất hứng."

Hàn Tranh: “Là em khơi mào trước."

Chu Thương Thương cúi đầu nhẹ giọng mở miệng, thanh âm như nhiễm khí lạnh của gió đêm, “Thập Nhất, chúng ta không có khả năng có kết quả."

“Không có khả năng có kết quả?" Hàn Tranh lật vai Chu Thương Thương qua, “Thương Thương, không phải chúng ta không có khả năng có kết quả, mà là em căn bản vốn không tin anh có thể cho em kết quả."

-

Sau khi bữa tối trên sân thượng kết thúc trong việc trao đổi không vui, Hàn Tranh và Chu Thương Thương rất nhanh liền ở khách sạn tiếp tục thuê một gian phòng, làm chút chuyện khoái trá.

Ở khách sạn làm tình thường thường so với trong nhà kích thích hơn rất nhiều, Chu Thương Thương liên tục đạt được ba lần cao triều, lần cuối cùng cô và Hàn Tranh hầu như dính thành một khối, giường lớn màu trắng liên tiếp rung động, cho đến lúc khôi phục bình tĩnh, chính là thời điểm kết thúc, ra giường sớm đã thành rối loạn một đoàn.

-

Trần Uyển Di do dự thật lâu, vẫn là chọn một cơ hội cùng Tô Dần Chính nói lên chuyện Chu Thương Thương đánh ả, nghe ả nói xong, Tô Dần Chính ngẩng đầu, kéo khóe miệng: “Cô ấy đánh cô chỗ nào rồi?"

Trần Uyển Di đưa sát mặt bên trái qua, bĩu môi: “Bên này, vẫn còn đau."

Tô Dần Chính nắm cằm ả xem: “Tôi lại cảm thấy rất tốt, đánh hỏng vừa lúc có thể đi sửa."

Trần Uyển Di: “Dần Chính. . ."

Thanh âm của Tô Dần Chính đột nhiên lạnh xuống, tay nắm cằm Trần Uyển Di bỗng nhiên cũng nặng lên, Trần Uyển Di đau đến nước mắt toát ra: “Dần Chính. . ."

Tô Dần Chính: “Trần Uyển Di, đừng không biết tốt xấu, nếu như ngại nhàn rỗi buồn chán, có thể lập tức cút."

Trần Uyển Di oan ức: “Thật là cô ta trêu chọc em trước, em cái gì cũng không có làm. . ."

“Nếu như cô nói chính là thật, tôi trái lại có thể vui vẻ chút." Tô Dần Chính thu tay đứng lên, cao cao tại thượng nhìn Trần Uyển Di ở trên sô pha bị cấm thanh không được lên tiếng, hỏi: “Cô theo tôi đã bao lâu?"

-

Hết cuối tuần Chu Thương Thương sẽ chính thức đến trường tiểu học S, đảm nhiệm giáo viên toán học của mấy lớp năm thứ ba, trường tiểu học cách khu căn hộ của cô khá gần, Chu Thương Thương trước khi nhậm chức liền dọn nhà, từ căn hộ của Hàn Tranh dọn ra, vào ở nhà mới ngay khu nội thành cũ.

Buổi tối Chu Thương Thương nằm ở trên giường ngủ không yên, nghĩ thầm thói quen thực sự là một thứ khốn nạn, cho nên khi Hàn Tranh đêm khuya 11 giờ gõ cửa nhà cô, Chu Thương Thương vẫn mở cửa cho Hàn Tranh.
Tác giả : Tùy Hầu Châu
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại