Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ)
Chương 20
Nụ cười trên khuôn mặt cô đầy quật cường bướng bỉnh, cố che giấu những cảm xúc đang quấy nhiễu trong lòng.
Gió lạnh thốc mưa vào, cô co ro đôi bờ vai, chóp mũi đỏ bừng lên vì lạnh, Từ Đồ cuộn tròn ngồi nép mình sát vào góc tường, dáng vẻ càng trở nên bé nhỏ đáng thương.
Đêm nay không giống với bất cứ đêm nào, không có ánh trăng bàng bạc treo le lói trên nền trời sâu thẳm, trước mặt hết thảy là một màu xám xịt ảm đạm, nhưng dáng hình nhỏ bé mong manh kia lại rực rỡ như mặt trời ngày hạ khắc sâu vào trái tim một người.
Tần Liệt trầm mặc không nói gì, cơ thể dựa vào vách tường phía sau. Anh lấy từ trong túi quần ra hộp thuốc lá vừa nãy cô đưa, cũng không còn mấy điếu, cái bật lửa nhét luôn vào bên trong, lớp vỏ kiếng ngoài bao thuốc đã sớm bị gỡ bỏ. Chỉ nằm trong tay anh có mấy phút mà nó đã bị vặn xoắn nhăn nhúm.
Tần Liệt mở nắp hộp rút ra một điếu, dùng bụng ngón tay vuốt phẳng thân thuốc lại rồi châm lửa, những làn khói xám lãng đãng bay lên tan vào màn mưa.
Từ Đồ với tay tới: “Em cũng muốn một điếu."
Tần Liệt né người, giơ cao cánh tay lên, mắt sáng như đuốc liếc nhìn cô.
Từ Đồ kiễng chân rướn dài cánh tay: “Của em mà."
Anh giơ cánh tay lên cao hơn: “Hình như là dùng tiền của tôi." Vừa nói xong, Tần Liệt bất giác nhớ lại: “Ba trăm đồng em còn nợ tôi, định khi nào trả?"
Từ Đồ nhíu nhíu mày, nghĩ tới cái đoạn đi Phàn Vũ, quả thật đã xài tiền của anh, trên đường về gặp phải hai gã đần độn, giữa chừng còn bị anh ném ở Niễn Đạo Câu.
“Đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, trí nhớ thật tốt mà." Cô đâm chọt anh một câu rồi móc từ trong túi quần lấy ra mấy tờ tiền, đếm ba tờ đưa qua.
Số tiền này vốn của Đậu Dĩ, lúc trước giấu đông giấu tây vì sợ đối phương là một người hung hãn, phải chuẩn bị cẩn thận để đối phó với bất kỳ tình huống nào. Sau khi gặp rồi mới hay, đúng là cô đã suy nghĩ quá nhiều, nhân vật này quả thật có phần hung dữ, nhưng phần lớn thời gian đều xem thường không thèm để ý tới cô, chỉ đợi cho thời hạn kết thúc, thuận lợi báo cáo kết quả công tác.
Nghĩ tới đó, Từ Đồ lại có chút hờn dỗi cáu kỉnh: “Cầm nè, dư khỏi thối."
Tần Liệt vô cùng thoải mái nhận lấy, chẳng những vân vê tờ tiền trên tay mà còn dùng bụng ngón tay cái vuốt qua một lượt.
“Anh đủ rồi nghen!" Từ Đồ ngồi bật thẳng dậy, không nhịn được trừng to hai mắt: “Ở đây sỉ nhục ai chứ? Hứ! Sợ giả? Sợ giả thì trả lại cho em, em cho anh Xuân Sơn gấp máy bay."
Tần Liệt cắn điếu thuốc giữa hai hàm răng, khóe môi cong lên, im lặng mỉm cười, cúi đầu nhét tiền vào túi quần.
Cô chớp chớp mắt: “Vậy là xong sao?"
“Không lẽ còn phải nói cảm ơn?"
“Quả là khí khái! Cô dựng thẳng ngón tay cái lên: “Hoặc là nói, mặt mũi và bụng dạ tỉ lệ nghịch với nhau, một chút cũng không sai."
Tần Liệt lại cười.
Từ Đồ mím môi, nhìn thấy khóe môi kia của anh khẽ cong lên mỉm cười, tâm trạng đang u ám bỗng trở nên dễ chịu hơn rất nhiều. Cô duỗi tay: “Đưa thuốc cho em."
Đang há miệng nói, trước mắt Từ Đồ bỗng có gì đó thoáng vụt qua, hai cánh môi chưa kịp khép lại, đã bị anh đút thứ gì đó cưng cứng vào trong miệng.
“Ưm…" Cô sờ sờ môi dưới, chưa tới mấy giây sau, trong khoang mũi đã xông lên một mùi vị khá kích thích: “Gì vậy chứ?"
Tần Liệt nói: “Múi cau."
Vẻ mặt Từ Đồ thoắt cái đầy đau khổ, đầu lưỡi chuyển động mấy cái, môi cong vểnh lên, chu cái quả kia ra giữa hai cánh môi thắm hồng.
Tần Liệt trỏ ngón tay về phía cô: “Dám phun ra xem?" Anh vừa nói vừa ép sát cơ thể lại gần, kẹp cô vào giữa vách tường và thân thể anh. Dáng người anh vạm vỡ rắn chắc che khuất hết ánh sáng lờ mờ yếu ớt phát ra từ cái bóng đèn lủng lẳng giữa mái hiên, ánh sáng đó khắc lên bả vai rộng lớn của anh một đường viền vàng nhạt dịu dàng.
Vì tầm mắt rơi vào vùng khuất sáng, cô không nhìn rõ được biểu cảm trên khuôn mặt anh, nhưng có một luồng hơi thở trầm thấp nặng nề phủ trùm trước mặt, khí thế vô cùng áp bức.
Gáy của Từ Đồ áp vào tường, trái tim đập thình thịch hỗn loạn, ngón trỏ thô ráp của anh chỉ cách đầu chóp mũi cô chưa tới hai phân, có thể ngửi thấy hương xà phòng nhàn nhạt và mùi thuốc lá quyện lẫn vào nhau. Cô mở to mắt nhìn anh, hai cánh môi khẽ lay lay, không tiếng động mút lát cau vào lại trong miệng.
Tần Liệt nhìn cô mấy giây rồi khẽ nhích người ra: “Nhai thử xem, mùi vị ngon hơn thuốc lá."
“Có thể giúp cai thuốc ạ?"
“Không thể." Tần Liệt nói: “Cau có thể làm cho người ta hưng phấn, giúp xuất mồ hôi, khi đi qua những vùng núi cao người ta thường dùng nó để chống lạnh, cũng có thể loại bỏ bớt những căng thẳng mệt mỏi."
Từ Đồ học một biết mười, tự mình hớn hở suy một ra ba: “Là sợ em bị cảm lạnh sao?" Nói xong nhìn thấy vẻ mặt anh không như mong đợi, liền vội vàng lảng sang chuyện khác: “Răng có thể bị đen không?"
“Chút ít thì không."
“Có thể bị ung thư vòm họng không?"
“Chút ít thì không."
Từ Đồ: “…"
Tần Liệt đã dịch người ra khỏi tầm nhìn của cô, ánh sáng của cái đèn vàng lơ lửng kia lại lần nữa lờ mờ trước mặt.
Đúng lúc này, trong phòng vang lên tiếng gọi nho nhỏ yếu ớt.
Tần Liệt nghe thấy, vội vàng dập tắt đầu thuốc đi vào.
Tần Tử Duyệt vừa tỉnh giấc, mở mắt ra là một môi trường hoàn toàn xa lạ, cô bé vô cùng sợ hãi, liền khóc rấm rứt gọi ba mẹ.
Nhìn thấy Tần Liệt tiến vào, cô bé lập tức dang hai cánh tay ôm lấy tay anh, miệng khóc nức nở không ngừng.
Tần Liệt dỗ dành hồi lâu, rốt cuộc cô bé cũng đã bình tĩnh lại, lần nữa nằm xuống giường, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt ngón tay anh.
Tần Liệt hỏi: “Con xuống núi bằng cách nào vậy?"
“Con bị lạc trong lùm cây, đi làm sao cũng không ra được, con sợ quá, ngồi xuống một tảng đá khóc." Cái miệng của cô bé con méo xẹo: “Sau đó con gặp chú bẩn kia, chính là cái chú thường đến trường học của chúng ta. Bình thường chú ấy cũng không có dọa con, con cảm thấy chú ấy là người tốt, nên con đi theo chú ấy về. Đi được nửa đường con vừa mệt vừa buồn ngủ… Kết quả lúc tỉnh dậy, thấy mình đã ở chỗ này."
Tần Liệt dém lại góc chăn cho con bé: “Bây giờ có thấy khó chịu ở đâu không?"
Cô bé lắc đầu: “Mẹ đâu ạ?"
Hai hàng lông mày của Tần Liệt nhíu lại, không trả lời câu hỏi đó: “Bên ngoài trời đang mưa, chờ lát nữa tạnh chúng ta về nhà."
Cô bé ngoan ngoãn ‘dạ’ một tiếng, bất chợt nhớ đến chuyện gì, vẻ mặt liền biến sắc: “Ba, ba có nhìn thấy chị Từ Đồ không?" Con bé toan đứng dậy: “Con và chị ấy lên núi, chị ấy không biết đường, có khi nào bị lạc rồi không?"
“Cô ấy không có việc gì."
“Thật ạ?" Tần Tử Duyệt hoài nghi hỏi, bỗng khóe mắt nhìn thấy một cái đầu ló ra giữa cánh cửa đang hé mở, cô bé chăm chú nhìn kỹ lại: “Chị Từ Đồ!"
Từ Đồ cười khan một tiếng, chậm rì rì bước vào.
Tần Liệt đứng dậy lui về phía cuối giường, nhường chỗ cho Từ Đồ ngồi ở phía trước.
Ánh mắt hai người thoáng giao nhau, Tần Tử Duyệt nằm ngọ nguậy hướng về phía cô nhoẻn miệng cười: “Chị Từ Đồ, xin lỗi chị, em để lạc chị mất tiêu."
“Ây dà, haizz!" Từ Đồ kêu khổ: “Tiểu tổ tông, em đừng nói vậy."
Tần Tử Duyệt mím mím môi: “Thường ngày, mấy bạn Thu Song đều không muốn dẫn em đi chơi, cho tới giờ em chưa từng được ra sau núi…" Giọng nói của cô bé hạ xuống thật thấp: “Nhưng hôm nay em thật sự vui lắm. Nếu em không chạy lung tung, chúng ta có thể cùng nhau đi về, còn cả giỏ mâm xôi kia cũng không bị ném mất."
Tần Tử Duyệt nói tiếp: “Đều tại em."
Từ Đồ nhất thời không biết phải nói gì, trong lòng rối bời ngũ vị tạp trần, từ trước đến giờ lúc nào Hướng San cũng đứng ở giữa khích bác gây chia rẽ, vốn tưởng con bé sẽ chuyện bé xé ra to làm ầm ĩ một phen, nào ngờ con bé còn nhỏ nhưng lại hiểu chuyện như vậy, ôm đồm hết trách nhiệm lên người mình.
Cô dụi dụi chóp mũi: “Sao có thể tại em được, đều do chị dụ dỗ kéo em đi leo núi, là chị không tốt, lỗi của chị."
Tần Liệt khoanh tay, nhìn bóng lưng cô, khóe môi khẽ cong lên mỉm cười.
Bầu không khí vô cùng hài hòa dễ chịu.
Từ Đồ cười nói: “Hôm nay, lỡ như em gặp phải chuyện gì không may, chắc chị cũng đi theo em luôn. Ây dà, em không biết chứ…" Cô khoa trương nói: “Có người muốn nuốt sống chị đó."
Giọng nói của Tần Liệt khàn đơ: “Tôi có đối xử với em như vậy sao?"
Từ Đồ quay đầu lại, lắc lư cổ tay: “Anh vặn cổ tay em rất mạnh, đến giờ vẫn còn đau."
Ánh mắt Tần Liệt khẽ lay động, vội vàng lướt nhìn cổ tay cô: “Đâu có khoa trương như em nói."
Từ Đồ phùng hai gò má lên, nhíu mắt nhìn anh, lát cau vẫn còn đang ngậm trong miệng, lúc này mới nếm được chút vị ngọt, cô xoay đầu lại, thở dài một tiếng: “Tóm lại là chị không đúng."
Tần Tử Duyệt cười khúc khích: “Được rồi, em tha thứ cho chị, nhưng chị phải cho em xem tấm hình đã chụp hồi chiều."
“Có ngay." Từ Đồ nghiêng người, lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, mở tấm ảnh đã chụp lên cho cô bé xem.
Trong bức ảnh, ánh mặt trời đổ nghiêng bên triền núi, có vài tia nắng lạc đường rọi sáng khuôn mặt hai cô gái, hình ảnh mềm mại ngọt ngào, khóe miệng cả hai cong veo, thanh xuân dạt dào, an nhiên, tốt đẹp.
Từ Đồ hỏi: “Có đẹp không?"
Tần Tử Duyệt cười toe: “Đẹp ạ." Con bé đưa điện thoại về phía Tần Liệt, cũng hỏi một câu hệt như vậy: “Ba, ba nói có đẹp không?"
Tần Liệt ngẩng đầu lướt mắt nhìn qua, đáp cho có lệ: “Đẹp lắm."
Cô bé con lại tinh nghịch hỏi: “Ai đẹp hơn ạ?"
Ánh mắt anh khóa chặt trên khuôn mặt người con gái hơi nghiêng mình nép ở phía sau, đọng lại nơi đó thật lâu: “Con."
***
Lại đợi thêm gần một tiếng đồng hồ, mưa mới từ từ dứt hạt.
Những cơn gió mở toang tấm rèm mây âm u đen đặc, sau một trận mưa gột rửa, màu đen cũng trở nên đằm thắm dịu dàng, làm bức nền tuyệt đẹp cho hàng ngàn tinh tú lấp lánh.
Trên đường về, Tần Tử Duyệt vẫn còn mệt, ngoẹo đầu lên vai Tần Liệt ngủ thiếp đi.
Đến nhà đã là mười giờ đêm, đèn đuốc trong sân vẫn còn bật sáng trưng như cũ, nghe thấy có tiếng động ở cửa, mọi người đồng loạt từ trong phòng đi ra.
Tần Liệt làm động tác ‘suỵt’, cõng Tần Tử Duyệt đặt vào trong phòng, rồi đi ra dặn dò mấy câu, bảo mọi người về phòng ngủ.
Hướng San lật đật bước theo, nhẹ giọng gọi anh.
Tần Liệt quay đầu lại.
Cô ta vén tóc ra sau tai: “Không có em, Duyệt Duyệt có khóc ầm ĩ không?"
Tần Liệt nói: “Rất ngoan."
Cô ta lại lướt nhẹ ngón tay trên tai, khóe miệng căng cứng: “Vậy anh nghỉ ngơi sớm một chút."
Tần Liệt không trả lời, quay đầu lại nhìn Từ Đồ: “Mặt trời, mặt trăng, mèo con, chó con, em có vẽ được không?"
Đôi mắt Từ Đồ sáng ngời: “Ý anh là gì?"
Tần Liệt nói: “Những công việc của giáo viên, dạy dỗ, giảng bài, giải đáp thắc mắc…" Anh dừng lại một chút: “Những thứ đó tôi đều không yêu cầu em."
Từ Đồ: “…"
Anh nói nghiêm túc: “Chỉ có một điều duy nhất, là phải có ý thức trách nhiệm, em có thể làm được không?"
Từ Đồ sửng sốt ngây người ra, không dằn được niềm vui đang trào dâng trong lòng: “Ý anh là, em có thể dạy vẽ cho bọn nhóc sao?’
Vẻ mặt Tần Liệt chẳng biểu lộ cảm xúc gì: “Xem biểu hiện của em, một tuần sau quyết định có tiếp tục hay không."
Từ Đồ lập tức cười toe nhắm tịt hai mắt lại, ưỡn thẳng người ra, bàn tay đưa lên trán làm động tác chào: “Tuân lệnh!"
Khóe miệng Tần Liệt khẽ cong lên nhàn nhạt mỉm cười: “Đi ngủ đi."
Từ Đồ lật bàn tay duỗi ra phía trước, khom người làm điệu bộ cung kính, tỏ ý kính mời anh đi trước.
Hai người còn đang nhìn nhau chẳng ai nhúc nhích, Hướng San bất thình lình nói xen vào: “Cho dù là dạy học sinh tiểu học, cũng cần phải có chứng chỉ sư phạm, hơn nữa cũng có yêu cầu đối với trình độ học vấn, quyết định của anh có phải quá vội vàng bất cẩn không?"
“Nhìn kỹ hãy nói." Câu trả lời này khá qua loa.
Hướng San lại nói tiếp: “Dạy học là một việc rất nghiêm túc, em không muốn anh xem như trò đùa."
Tần Liệt đứng thẳng người lên, rủ mắt nhìn cô ta hồi lâu, gật gật đầu: “Cô nói đúng."
Nói xong, anh xoay người đi về phòng, đóng cửa lại. Trong sân hoàn toàn yên tĩnh.
Những người khác cũng không còn chuyện gì để nói, liền bảo nhau về phòng nghỉ ngơi.
Từ Đồ gọi Tần Xán lại: “Hình như anh Xuân Sơn lại phát bệnh, lúc nãy trời còn đang mưa mà anh ấy lao ra khỏi nhà không biết chạy đi đâu, lúc tụi em rời khỏi vẫn chưa thấy anh ấy trở lại."
Tần Xán lập tức xoay người, toan bước xuống sân đi ra cổng.
“Chị đi đâu vậy?"
“Chị biết anh ấy ở đâu."
Ở vùng nông thôn, hơn mười giờ đêm căn bản không còn nhà nào sáng đèn, huống chi trời vừa dứt trận mưa to, đến cả nửa cái bóng lờ nhờ sáng cũng không thấy.
“Em đi với chị." Từ Đồ giữ chặt tay cô ấy: “Có điều, em phải làm xong chuyện này trước đã."
“Làm gì?"
Từ Đồ lui lại phía sau mấy bước, nghiêng đầu, không một tiếng động giơ tay lên…
Hướng San đang xoay người toan bước đi, bỗng cảm thấy da đầu căng ra, đuôi tóc bị ai đó kéo giựt mạnh về phía sau.
Gió lạnh thốc mưa vào, cô co ro đôi bờ vai, chóp mũi đỏ bừng lên vì lạnh, Từ Đồ cuộn tròn ngồi nép mình sát vào góc tường, dáng vẻ càng trở nên bé nhỏ đáng thương.
Đêm nay không giống với bất cứ đêm nào, không có ánh trăng bàng bạc treo le lói trên nền trời sâu thẳm, trước mặt hết thảy là một màu xám xịt ảm đạm, nhưng dáng hình nhỏ bé mong manh kia lại rực rỡ như mặt trời ngày hạ khắc sâu vào trái tim một người.
Tần Liệt trầm mặc không nói gì, cơ thể dựa vào vách tường phía sau. Anh lấy từ trong túi quần ra hộp thuốc lá vừa nãy cô đưa, cũng không còn mấy điếu, cái bật lửa nhét luôn vào bên trong, lớp vỏ kiếng ngoài bao thuốc đã sớm bị gỡ bỏ. Chỉ nằm trong tay anh có mấy phút mà nó đã bị vặn xoắn nhăn nhúm.
Tần Liệt mở nắp hộp rút ra một điếu, dùng bụng ngón tay vuốt phẳng thân thuốc lại rồi châm lửa, những làn khói xám lãng đãng bay lên tan vào màn mưa.
Từ Đồ với tay tới: “Em cũng muốn một điếu."
Tần Liệt né người, giơ cao cánh tay lên, mắt sáng như đuốc liếc nhìn cô.
Từ Đồ kiễng chân rướn dài cánh tay: “Của em mà."
Anh giơ cánh tay lên cao hơn: “Hình như là dùng tiền của tôi." Vừa nói xong, Tần Liệt bất giác nhớ lại: “Ba trăm đồng em còn nợ tôi, định khi nào trả?"
Từ Đồ nhíu nhíu mày, nghĩ tới cái đoạn đi Phàn Vũ, quả thật đã xài tiền của anh, trên đường về gặp phải hai gã đần độn, giữa chừng còn bị anh ném ở Niễn Đạo Câu.
“Đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, trí nhớ thật tốt mà." Cô đâm chọt anh một câu rồi móc từ trong túi quần lấy ra mấy tờ tiền, đếm ba tờ đưa qua.
Số tiền này vốn của Đậu Dĩ, lúc trước giấu đông giấu tây vì sợ đối phương là một người hung hãn, phải chuẩn bị cẩn thận để đối phó với bất kỳ tình huống nào. Sau khi gặp rồi mới hay, đúng là cô đã suy nghĩ quá nhiều, nhân vật này quả thật có phần hung dữ, nhưng phần lớn thời gian đều xem thường không thèm để ý tới cô, chỉ đợi cho thời hạn kết thúc, thuận lợi báo cáo kết quả công tác.
Nghĩ tới đó, Từ Đồ lại có chút hờn dỗi cáu kỉnh: “Cầm nè, dư khỏi thối."
Tần Liệt vô cùng thoải mái nhận lấy, chẳng những vân vê tờ tiền trên tay mà còn dùng bụng ngón tay cái vuốt qua một lượt.
“Anh đủ rồi nghen!" Từ Đồ ngồi bật thẳng dậy, không nhịn được trừng to hai mắt: “Ở đây sỉ nhục ai chứ? Hứ! Sợ giả? Sợ giả thì trả lại cho em, em cho anh Xuân Sơn gấp máy bay."
Tần Liệt cắn điếu thuốc giữa hai hàm răng, khóe môi cong lên, im lặng mỉm cười, cúi đầu nhét tiền vào túi quần.
Cô chớp chớp mắt: “Vậy là xong sao?"
“Không lẽ còn phải nói cảm ơn?"
“Quả là khí khái! Cô dựng thẳng ngón tay cái lên: “Hoặc là nói, mặt mũi và bụng dạ tỉ lệ nghịch với nhau, một chút cũng không sai."
Tần Liệt lại cười.
Từ Đồ mím môi, nhìn thấy khóe môi kia của anh khẽ cong lên mỉm cười, tâm trạng đang u ám bỗng trở nên dễ chịu hơn rất nhiều. Cô duỗi tay: “Đưa thuốc cho em."
Đang há miệng nói, trước mắt Từ Đồ bỗng có gì đó thoáng vụt qua, hai cánh môi chưa kịp khép lại, đã bị anh đút thứ gì đó cưng cứng vào trong miệng.
“Ưm…" Cô sờ sờ môi dưới, chưa tới mấy giây sau, trong khoang mũi đã xông lên một mùi vị khá kích thích: “Gì vậy chứ?"
Tần Liệt nói: “Múi cau."
Vẻ mặt Từ Đồ thoắt cái đầy đau khổ, đầu lưỡi chuyển động mấy cái, môi cong vểnh lên, chu cái quả kia ra giữa hai cánh môi thắm hồng.
Tần Liệt trỏ ngón tay về phía cô: “Dám phun ra xem?" Anh vừa nói vừa ép sát cơ thể lại gần, kẹp cô vào giữa vách tường và thân thể anh. Dáng người anh vạm vỡ rắn chắc che khuất hết ánh sáng lờ mờ yếu ớt phát ra từ cái bóng đèn lủng lẳng giữa mái hiên, ánh sáng đó khắc lên bả vai rộng lớn của anh một đường viền vàng nhạt dịu dàng.
Vì tầm mắt rơi vào vùng khuất sáng, cô không nhìn rõ được biểu cảm trên khuôn mặt anh, nhưng có một luồng hơi thở trầm thấp nặng nề phủ trùm trước mặt, khí thế vô cùng áp bức.
Gáy của Từ Đồ áp vào tường, trái tim đập thình thịch hỗn loạn, ngón trỏ thô ráp của anh chỉ cách đầu chóp mũi cô chưa tới hai phân, có thể ngửi thấy hương xà phòng nhàn nhạt và mùi thuốc lá quyện lẫn vào nhau. Cô mở to mắt nhìn anh, hai cánh môi khẽ lay lay, không tiếng động mút lát cau vào lại trong miệng.
Tần Liệt nhìn cô mấy giây rồi khẽ nhích người ra: “Nhai thử xem, mùi vị ngon hơn thuốc lá."
“Có thể giúp cai thuốc ạ?"
“Không thể." Tần Liệt nói: “Cau có thể làm cho người ta hưng phấn, giúp xuất mồ hôi, khi đi qua những vùng núi cao người ta thường dùng nó để chống lạnh, cũng có thể loại bỏ bớt những căng thẳng mệt mỏi."
Từ Đồ học một biết mười, tự mình hớn hở suy một ra ba: “Là sợ em bị cảm lạnh sao?" Nói xong nhìn thấy vẻ mặt anh không như mong đợi, liền vội vàng lảng sang chuyện khác: “Răng có thể bị đen không?"
“Chút ít thì không."
“Có thể bị ung thư vòm họng không?"
“Chút ít thì không."
Từ Đồ: “…"
Tần Liệt đã dịch người ra khỏi tầm nhìn của cô, ánh sáng của cái đèn vàng lơ lửng kia lại lần nữa lờ mờ trước mặt.
Đúng lúc này, trong phòng vang lên tiếng gọi nho nhỏ yếu ớt.
Tần Liệt nghe thấy, vội vàng dập tắt đầu thuốc đi vào.
Tần Tử Duyệt vừa tỉnh giấc, mở mắt ra là một môi trường hoàn toàn xa lạ, cô bé vô cùng sợ hãi, liền khóc rấm rứt gọi ba mẹ.
Nhìn thấy Tần Liệt tiến vào, cô bé lập tức dang hai cánh tay ôm lấy tay anh, miệng khóc nức nở không ngừng.
Tần Liệt dỗ dành hồi lâu, rốt cuộc cô bé cũng đã bình tĩnh lại, lần nữa nằm xuống giường, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt ngón tay anh.
Tần Liệt hỏi: “Con xuống núi bằng cách nào vậy?"
“Con bị lạc trong lùm cây, đi làm sao cũng không ra được, con sợ quá, ngồi xuống một tảng đá khóc." Cái miệng của cô bé con méo xẹo: “Sau đó con gặp chú bẩn kia, chính là cái chú thường đến trường học của chúng ta. Bình thường chú ấy cũng không có dọa con, con cảm thấy chú ấy là người tốt, nên con đi theo chú ấy về. Đi được nửa đường con vừa mệt vừa buồn ngủ… Kết quả lúc tỉnh dậy, thấy mình đã ở chỗ này."
Tần Liệt dém lại góc chăn cho con bé: “Bây giờ có thấy khó chịu ở đâu không?"
Cô bé lắc đầu: “Mẹ đâu ạ?"
Hai hàng lông mày của Tần Liệt nhíu lại, không trả lời câu hỏi đó: “Bên ngoài trời đang mưa, chờ lát nữa tạnh chúng ta về nhà."
Cô bé ngoan ngoãn ‘dạ’ một tiếng, bất chợt nhớ đến chuyện gì, vẻ mặt liền biến sắc: “Ba, ba có nhìn thấy chị Từ Đồ không?" Con bé toan đứng dậy: “Con và chị ấy lên núi, chị ấy không biết đường, có khi nào bị lạc rồi không?"
“Cô ấy không có việc gì."
“Thật ạ?" Tần Tử Duyệt hoài nghi hỏi, bỗng khóe mắt nhìn thấy một cái đầu ló ra giữa cánh cửa đang hé mở, cô bé chăm chú nhìn kỹ lại: “Chị Từ Đồ!"
Từ Đồ cười khan một tiếng, chậm rì rì bước vào.
Tần Liệt đứng dậy lui về phía cuối giường, nhường chỗ cho Từ Đồ ngồi ở phía trước.
Ánh mắt hai người thoáng giao nhau, Tần Tử Duyệt nằm ngọ nguậy hướng về phía cô nhoẻn miệng cười: “Chị Từ Đồ, xin lỗi chị, em để lạc chị mất tiêu."
“Ây dà, haizz!" Từ Đồ kêu khổ: “Tiểu tổ tông, em đừng nói vậy."
Tần Tử Duyệt mím mím môi: “Thường ngày, mấy bạn Thu Song đều không muốn dẫn em đi chơi, cho tới giờ em chưa từng được ra sau núi…" Giọng nói của cô bé hạ xuống thật thấp: “Nhưng hôm nay em thật sự vui lắm. Nếu em không chạy lung tung, chúng ta có thể cùng nhau đi về, còn cả giỏ mâm xôi kia cũng không bị ném mất."
Tần Tử Duyệt nói tiếp: “Đều tại em."
Từ Đồ nhất thời không biết phải nói gì, trong lòng rối bời ngũ vị tạp trần, từ trước đến giờ lúc nào Hướng San cũng đứng ở giữa khích bác gây chia rẽ, vốn tưởng con bé sẽ chuyện bé xé ra to làm ầm ĩ một phen, nào ngờ con bé còn nhỏ nhưng lại hiểu chuyện như vậy, ôm đồm hết trách nhiệm lên người mình.
Cô dụi dụi chóp mũi: “Sao có thể tại em được, đều do chị dụ dỗ kéo em đi leo núi, là chị không tốt, lỗi của chị."
Tần Liệt khoanh tay, nhìn bóng lưng cô, khóe môi khẽ cong lên mỉm cười.
Bầu không khí vô cùng hài hòa dễ chịu.
Từ Đồ cười nói: “Hôm nay, lỡ như em gặp phải chuyện gì không may, chắc chị cũng đi theo em luôn. Ây dà, em không biết chứ…" Cô khoa trương nói: “Có người muốn nuốt sống chị đó."
Giọng nói của Tần Liệt khàn đơ: “Tôi có đối xử với em như vậy sao?"
Từ Đồ quay đầu lại, lắc lư cổ tay: “Anh vặn cổ tay em rất mạnh, đến giờ vẫn còn đau."
Ánh mắt Tần Liệt khẽ lay động, vội vàng lướt nhìn cổ tay cô: “Đâu có khoa trương như em nói."
Từ Đồ phùng hai gò má lên, nhíu mắt nhìn anh, lát cau vẫn còn đang ngậm trong miệng, lúc này mới nếm được chút vị ngọt, cô xoay đầu lại, thở dài một tiếng: “Tóm lại là chị không đúng."
Tần Tử Duyệt cười khúc khích: “Được rồi, em tha thứ cho chị, nhưng chị phải cho em xem tấm hình đã chụp hồi chiều."
“Có ngay." Từ Đồ nghiêng người, lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, mở tấm ảnh đã chụp lên cho cô bé xem.
Trong bức ảnh, ánh mặt trời đổ nghiêng bên triền núi, có vài tia nắng lạc đường rọi sáng khuôn mặt hai cô gái, hình ảnh mềm mại ngọt ngào, khóe miệng cả hai cong veo, thanh xuân dạt dào, an nhiên, tốt đẹp.
Từ Đồ hỏi: “Có đẹp không?"
Tần Tử Duyệt cười toe: “Đẹp ạ." Con bé đưa điện thoại về phía Tần Liệt, cũng hỏi một câu hệt như vậy: “Ba, ba nói có đẹp không?"
Tần Liệt ngẩng đầu lướt mắt nhìn qua, đáp cho có lệ: “Đẹp lắm."
Cô bé con lại tinh nghịch hỏi: “Ai đẹp hơn ạ?"
Ánh mắt anh khóa chặt trên khuôn mặt người con gái hơi nghiêng mình nép ở phía sau, đọng lại nơi đó thật lâu: “Con."
***
Lại đợi thêm gần một tiếng đồng hồ, mưa mới từ từ dứt hạt.
Những cơn gió mở toang tấm rèm mây âm u đen đặc, sau một trận mưa gột rửa, màu đen cũng trở nên đằm thắm dịu dàng, làm bức nền tuyệt đẹp cho hàng ngàn tinh tú lấp lánh.
Trên đường về, Tần Tử Duyệt vẫn còn mệt, ngoẹo đầu lên vai Tần Liệt ngủ thiếp đi.
Đến nhà đã là mười giờ đêm, đèn đuốc trong sân vẫn còn bật sáng trưng như cũ, nghe thấy có tiếng động ở cửa, mọi người đồng loạt từ trong phòng đi ra.
Tần Liệt làm động tác ‘suỵt’, cõng Tần Tử Duyệt đặt vào trong phòng, rồi đi ra dặn dò mấy câu, bảo mọi người về phòng ngủ.
Hướng San lật đật bước theo, nhẹ giọng gọi anh.
Tần Liệt quay đầu lại.
Cô ta vén tóc ra sau tai: “Không có em, Duyệt Duyệt có khóc ầm ĩ không?"
Tần Liệt nói: “Rất ngoan."
Cô ta lại lướt nhẹ ngón tay trên tai, khóe miệng căng cứng: “Vậy anh nghỉ ngơi sớm một chút."
Tần Liệt không trả lời, quay đầu lại nhìn Từ Đồ: “Mặt trời, mặt trăng, mèo con, chó con, em có vẽ được không?"
Đôi mắt Từ Đồ sáng ngời: “Ý anh là gì?"
Tần Liệt nói: “Những công việc của giáo viên, dạy dỗ, giảng bài, giải đáp thắc mắc…" Anh dừng lại một chút: “Những thứ đó tôi đều không yêu cầu em."
Từ Đồ: “…"
Anh nói nghiêm túc: “Chỉ có một điều duy nhất, là phải có ý thức trách nhiệm, em có thể làm được không?"
Từ Đồ sửng sốt ngây người ra, không dằn được niềm vui đang trào dâng trong lòng: “Ý anh là, em có thể dạy vẽ cho bọn nhóc sao?’
Vẻ mặt Tần Liệt chẳng biểu lộ cảm xúc gì: “Xem biểu hiện của em, một tuần sau quyết định có tiếp tục hay không."
Từ Đồ lập tức cười toe nhắm tịt hai mắt lại, ưỡn thẳng người ra, bàn tay đưa lên trán làm động tác chào: “Tuân lệnh!"
Khóe miệng Tần Liệt khẽ cong lên nhàn nhạt mỉm cười: “Đi ngủ đi."
Từ Đồ lật bàn tay duỗi ra phía trước, khom người làm điệu bộ cung kính, tỏ ý kính mời anh đi trước.
Hai người còn đang nhìn nhau chẳng ai nhúc nhích, Hướng San bất thình lình nói xen vào: “Cho dù là dạy học sinh tiểu học, cũng cần phải có chứng chỉ sư phạm, hơn nữa cũng có yêu cầu đối với trình độ học vấn, quyết định của anh có phải quá vội vàng bất cẩn không?"
“Nhìn kỹ hãy nói." Câu trả lời này khá qua loa.
Hướng San lại nói tiếp: “Dạy học là một việc rất nghiêm túc, em không muốn anh xem như trò đùa."
Tần Liệt đứng thẳng người lên, rủ mắt nhìn cô ta hồi lâu, gật gật đầu: “Cô nói đúng."
Nói xong, anh xoay người đi về phòng, đóng cửa lại. Trong sân hoàn toàn yên tĩnh.
Những người khác cũng không còn chuyện gì để nói, liền bảo nhau về phòng nghỉ ngơi.
Từ Đồ gọi Tần Xán lại: “Hình như anh Xuân Sơn lại phát bệnh, lúc nãy trời còn đang mưa mà anh ấy lao ra khỏi nhà không biết chạy đi đâu, lúc tụi em rời khỏi vẫn chưa thấy anh ấy trở lại."
Tần Xán lập tức xoay người, toan bước xuống sân đi ra cổng.
“Chị đi đâu vậy?"
“Chị biết anh ấy ở đâu."
Ở vùng nông thôn, hơn mười giờ đêm căn bản không còn nhà nào sáng đèn, huống chi trời vừa dứt trận mưa to, đến cả nửa cái bóng lờ nhờ sáng cũng không thấy.
“Em đi với chị." Từ Đồ giữ chặt tay cô ấy: “Có điều, em phải làm xong chuyện này trước đã."
“Làm gì?"
Từ Đồ lui lại phía sau mấy bước, nghiêng đầu, không một tiếng động giơ tay lên…
Hướng San đang xoay người toan bước đi, bỗng cảm thấy da đầu căng ra, đuôi tóc bị ai đó kéo giựt mạnh về phía sau.
Tác giả :
Giải Tổng