Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Chương 222: Tình yêu ( (1)
Ta vốn cho rằng người chi kích động quá độ, nhưng đợi mãi vẫn không thấy người khôi phục lại bình thường, thì ta mới phát hiện ra, cô mẫu Trường Thi không bình thường .
Hạng Đạt Sinh đỡ lấy vai mẫu thân mình, cố gắng giúp người bình tĩnh lại, không nghĩ tới Cô mẫu Trường Thi trở tay tát cho hắn một bạt tai :
"Đồ hỗn trướng, ta biết lúc nào ngươi cũng muốn hạ độc giết ta. .. "
Hạng Đạt Sinh lớn tiếng nói :
"Mẫu hậu hãy bình tĩnh, hài nhi là Đạt Sinh!"
Như Nhân, Như Diệp nghe thấy tiếng động thì cuống quít chạy tới, hai người một trái, một phải ôm lấy cánh tay mẫu thân mình, nức nở nói :
"Mẫu hậu, không ai hại được người cả, có chúng con ở đây rồi. "
Trong lòng ta buồn bã, không nghĩ tới Cô mẫu Trường Thi lại bị bệnh điên .
Cô mẫu Trường Thi không ngừng run rẩy, hai hàm răng nghiến lại với nhau, con mắt trợn trắng, trở nên vô cùng điên cuồng .
Lục Châu cảm thấy sợ hãi, nắm thật chặt lấy tay của ta .
Hạng Đạt Sinh, hướng cung nữ nói :
"Còn không mau mời quốc sư tới đây!"
Ta giúp bọn họ ép cô mẫu ngồi xuống giường, Cô mẫu Trường Thi không ngừng nói lung tung, các khớp tay trở nên cứng ngắc. Mấy người chúng ta chia nhau giữ chặt cánh tay của người, để tránh cô mẫu ngộ thương bản thân mình .
Ta không ngờ bệnh tình của cô mẫu lại nghiêm trọng tới như vậy, thảo nào Hán Thành Đế lại không cần quan tâm tới cảm thụ của người, ngay cả chuyện quan trọng như đại thọ cũng không thông báo cho Đại Khang, hiện giờ hắn không còn đối đãi với Cô mẫu Trường Thi như lúc bình thường nữa rồi .
Hạng Đạt Sinh than thở :
"Mẫu hậu bị bệnh điên này đã ba năm, trong thời gian gần đây bình thường hơn rất nhiều, không ngờ hôm nay lại. .. "
Ý của hắn ta cũng hiểu, nếu như ta không lấy cái ngọc bài kia ra thì cũng không kích thích bệnh tình của cô mẫu tái phát. Thực ra ta cũng không ngờ tới phụ hoàng lại giao cho người vật này, càng không biết cô mẫu có chứng điên . Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn
Trong lòng ta không khỏi cảm thấy sợ hãi, ta muốn bình yên trở lại Đại Khang, thì người quan trọng nhất chính là cô mẫu Trường Thi. Hiện giờ người bị như thế này, thì chẳng phải tình cảnh của ta càng trở nên nguy hiểm hơn hay sao?
Cô mẫu Trường Thi nắm lấy cánh tay ta, móng tay cắm sâu vào trong da, nói :
"Nghịch tặc! Ngươi muốn hại ta ư?"
Ta không dám giãy dụa, im lặng chấp nhận, da của ta bị người cào rách, đau đớn vô cùng .
Nhu Diệp rưng rưng khuyên nhủ :
"Mẫu hậu! Người tỉnh lại đi, đâylà Dận Không biểu ca. .. "
Từ phía sau truyền tới những tiếng bước chân nhẹ, những bước chân này đi lại có tiết tấu. Trong thời khắc khẩn trương này, làm gì có ai có tâm tình như vậy?
Ta xoay người nhìn lại, người còn chưa thấy, nhưng mùi thơm của hương hoa đã truyền lại .
Một vị bạch y thiếu nữ xuất hiện trước cửa ở Chiêu Dương cung, chiếc giày nhỏ trắng không nhiễm một hạt bụi, giống như u lan trong cốc vắng xuất hiện trước mặt chúng ta .
Mái tóc đen nhánh của nàng búi cao, dùng một điêu đai lưng vàng nhạt tô điểm thêm cho chiếc eo nhỏ nhắn, đôi mi thanh tú thon dài, ở phần đuôi hơi cong lên, biểu thị sự kiên nghị quật cường .
Hai mắt nàng sáng như dòng suối, lạnh lùng và thâm thúy, toát lên biểu tình cao ngạo cự tuyệt người ngoài ngàn dặm .
Ta lập tức nghĩ tới, đây chính là quốc sư của Đại Hán. Chẳng hiểu tại sao, ta có cảm giác đã gặp nàng ở đâu đó, hơn nữa lại càng không phải lần gặp nhau ở trước cửa Hán đô kia .
Thiếu nữ im lặng đi tới bên người ta, nhìn thẳng vào đôi mắt Cô mẫu Trường Thi, nhẹ giọng nói :
"Hoàng hậu, người mệt mỏi rồi. "
Trong hai mắt Cô mẫu Trường Thi xuất hiện sự mơ màng, thì thào :
"Ta. .. mệt mỏi. .. "
Thiếu nữ ôn nhu nói :
"Nếu như mệt mỏi, vì sao không nghỉ ngơi một chút?"
Thanh âm của nàng cực kỳ ôn nhu, lọt vào trong tai khiến người ta cảm thấy thoải mái, ta nhân cơ hội này tỉ mỉ quan sát dung mạo của nàng, càng nhìn càng cảm thấy mình đã gặp ở đâu đó rồi .
Cô mẫu Trường Thi chậm rãi nhắm hai mắt lại, rồi tiến nhập mộng đẹp .
Theo sự suy đoán của ta, tám phần mười là thiếu nữ này dùng phương pháp thôi miên nào đó, làm cho Cô mẫu Trường Thi tạm thời đi vào giấc ngủ .
Lúc này ta mới rút cánh tay ra, Lục Châu vén ống tay áo, nhìn thấy trên cánh tay của ta đã bị Cô mẫu Trường Thi cào thành những vết máu thật sâu, nàng cuống quít lấy khăn lụa của mình, quấn lên vết thương .
Hạng Đạt Sinh cung kính nói :
"Đa tạ quốc sư trợ giúp!"
Thiếu nữ kia lạnh lùng nói :
"Chẳng phải ta đã nói rồi hay sao, tuyệt đối không được làm cho tâm tình của hoàng hậu bị kích động, sao các người lại kích thích người như vậy?"
Hạng Đạt Sinh có chút oán giận liếc mắt nhìn ta .
Ta cười khổ nói :
"Cô nương, chuyện này do ta dựng lên, không liên quan gì tới huynh ấy. "
Thiếu nữ lạnh lùng chăm chú nhìn ta :
"Nếu như hoàng hậu không muốn gặp ngươi nữa, thì ngươi cũng không nên ở lại chỗ này. "
Ta nhìn Cô mẫu Trường Thi, trong lòng rõ ràng, nếu như mình tiếp tục ở lại chỗ này cũng chẳng tốt lành gì, tốt hơn hết là mau chóng thoát thân. Ta lập tức từ biệt Hạng Đạt Sinh và hai vị biểu muội, mang theo Lục Châu rời khỏi Chiêu Dương cung .
Hình dáng của vị quốc sư này cứ khắc sâu trong đầu ta, không làm cách nào đuổi đi được, ta thấp giọng nói :
"Ta nhất định đã gặp nàng. "
Lục Châu nhẹ giọng nói :
"Gặp người nào?"
Ta nhíu mày nói :
"Đại hán quốc sư kia. "
Lục Châu chua xót nói :
"Có thể ngươi đều quen với tất cả nữ tử mỹ lệ trong thiên hạ!"
Ta có thể nhận ra điều dị thường trong câu nói này, hai mắt nhìn thẳng vào Lục Châu nói :
"Nàng nói lời này là có ý gì?"
Lục Châu tức giận nghiêng đầu đi, nhẹ giọng nói :
"Trong lòng ngươi rất rõ ràng. "
Trong lòng ta cười trộm không ngớt, lẽ nào tiểu nha đầu này đã biết ghen, có phải là nàng đã nảy sinh tình cảm với ta?
Chúng ta vừa ra tới cửa cung, thì phía trước đã có một đội nhân mã chặn lối đi, người cầm đầu chính là Đại Đô Đốc Lý Mộ Vũ. Không biết lần này hắn chủ định tới gặp ta hay chỉ là vô tình gặp được? Hắn xoay người xuống ngựa, đi tới trước mặt ta, ta và hắn lạnh lùng nhìn nhau, không hẹn mà gật đầu .
Lý Mộ Vũ mở miệng trước nói :
"Bình vương điện hạ thật là bận rộn, đêm qua du lịch sông xuân thủy, sáng sớm hôm nay đã vào trong cung, sức lực đúng là nhất đẳng! Bội phục! Bội phục!"
Ta nói một cách gay gắt :
"Lý Đại Đô Đốc mới là người khiến bản vương bội phục sát đất, cho dù là bản vương tới chỗ nào, Lý Đại Đô Đốc cũng có thể cung cấp cho ta sự bảo vệ chu toàn, Đại hán có thần tử như người, thật sự là vinh hạnh cho quốc gia. "
Lý Mộ Vũ lạnh lùng nói :
"Bình vương lẽ nào không chú ý tới bầu trời đang u ám, sắp sửa mưa to, vì sao Bình vương không trở lại dịch quán sớm hơn, vạn nhất mưa xuống, thì sợ rằng quần áo sẽ bị ướt. "
Ta mỉm cười nói :
"Đa tạ Lý Đại Đô Đốc quan tâm, chỉ có trận mưa nhỏ như vậy, bản vương tự tin có thể chịu được! Huống chi chậm rãi tản bộ trong mưa, cũng là một loại tình thú. "
Lý Mộ Vũ ngửa mặt lên trời cười ha ha, rất lâu mới ngừng lại, thâm ý nhìn ta nói :
"Đôi khi con người không nên quá tự tin, một ngày nào đó mưa gió kéo tới, tuyệt đối sẽ không lãng mạn như trong tưởng tượng!"
Hắn đi như long hành hổ bộ, khi ngang qua ta thì chợt dừng bước nói :
"Ta vẫn phải nhắc nhở Bình vương điện hạ, thời gian mưa gió kéo tới thì ở trong phòng nghỉ ngơi là tốt hơn!"
Ta cười nhạt một tiếng nói :
"Đa tạ Lý Đại Đô Đốc quan tâm, nếu như không có chuyện gì khác thì ta trở lại dịch quán đây!"
Ta phi thân lên ngựa hướng dịch quán phóng đi .
Hạng Đạt Sinh đỡ lấy vai mẫu thân mình, cố gắng giúp người bình tĩnh lại, không nghĩ tới Cô mẫu Trường Thi trở tay tát cho hắn một bạt tai :
"Đồ hỗn trướng, ta biết lúc nào ngươi cũng muốn hạ độc giết ta. .. "
Hạng Đạt Sinh lớn tiếng nói :
"Mẫu hậu hãy bình tĩnh, hài nhi là Đạt Sinh!"
Như Nhân, Như Diệp nghe thấy tiếng động thì cuống quít chạy tới, hai người một trái, một phải ôm lấy cánh tay mẫu thân mình, nức nở nói :
"Mẫu hậu, không ai hại được người cả, có chúng con ở đây rồi. "
Trong lòng ta buồn bã, không nghĩ tới Cô mẫu Trường Thi lại bị bệnh điên .
Cô mẫu Trường Thi không ngừng run rẩy, hai hàm răng nghiến lại với nhau, con mắt trợn trắng, trở nên vô cùng điên cuồng .
Lục Châu cảm thấy sợ hãi, nắm thật chặt lấy tay của ta .
Hạng Đạt Sinh, hướng cung nữ nói :
"Còn không mau mời quốc sư tới đây!"
Ta giúp bọn họ ép cô mẫu ngồi xuống giường, Cô mẫu Trường Thi không ngừng nói lung tung, các khớp tay trở nên cứng ngắc. Mấy người chúng ta chia nhau giữ chặt cánh tay của người, để tránh cô mẫu ngộ thương bản thân mình .
Ta không ngờ bệnh tình của cô mẫu lại nghiêm trọng tới như vậy, thảo nào Hán Thành Đế lại không cần quan tâm tới cảm thụ của người, ngay cả chuyện quan trọng như đại thọ cũng không thông báo cho Đại Khang, hiện giờ hắn không còn đối đãi với Cô mẫu Trường Thi như lúc bình thường nữa rồi .
Hạng Đạt Sinh than thở :
"Mẫu hậu bị bệnh điên này đã ba năm, trong thời gian gần đây bình thường hơn rất nhiều, không ngờ hôm nay lại. .. "
Ý của hắn ta cũng hiểu, nếu như ta không lấy cái ngọc bài kia ra thì cũng không kích thích bệnh tình của cô mẫu tái phát. Thực ra ta cũng không ngờ tới phụ hoàng lại giao cho người vật này, càng không biết cô mẫu có chứng điên . Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn
Trong lòng ta không khỏi cảm thấy sợ hãi, ta muốn bình yên trở lại Đại Khang, thì người quan trọng nhất chính là cô mẫu Trường Thi. Hiện giờ người bị như thế này, thì chẳng phải tình cảnh của ta càng trở nên nguy hiểm hơn hay sao?
Cô mẫu Trường Thi nắm lấy cánh tay ta, móng tay cắm sâu vào trong da, nói :
"Nghịch tặc! Ngươi muốn hại ta ư?"
Ta không dám giãy dụa, im lặng chấp nhận, da của ta bị người cào rách, đau đớn vô cùng .
Nhu Diệp rưng rưng khuyên nhủ :
"Mẫu hậu! Người tỉnh lại đi, đâylà Dận Không biểu ca. .. "
Từ phía sau truyền tới những tiếng bước chân nhẹ, những bước chân này đi lại có tiết tấu. Trong thời khắc khẩn trương này, làm gì có ai có tâm tình như vậy?
Ta xoay người nhìn lại, người còn chưa thấy, nhưng mùi thơm của hương hoa đã truyền lại .
Một vị bạch y thiếu nữ xuất hiện trước cửa ở Chiêu Dương cung, chiếc giày nhỏ trắng không nhiễm một hạt bụi, giống như u lan trong cốc vắng xuất hiện trước mặt chúng ta .
Mái tóc đen nhánh của nàng búi cao, dùng một điêu đai lưng vàng nhạt tô điểm thêm cho chiếc eo nhỏ nhắn, đôi mi thanh tú thon dài, ở phần đuôi hơi cong lên, biểu thị sự kiên nghị quật cường .
Hai mắt nàng sáng như dòng suối, lạnh lùng và thâm thúy, toát lên biểu tình cao ngạo cự tuyệt người ngoài ngàn dặm .
Ta lập tức nghĩ tới, đây chính là quốc sư của Đại Hán. Chẳng hiểu tại sao, ta có cảm giác đã gặp nàng ở đâu đó, hơn nữa lại càng không phải lần gặp nhau ở trước cửa Hán đô kia .
Thiếu nữ im lặng đi tới bên người ta, nhìn thẳng vào đôi mắt Cô mẫu Trường Thi, nhẹ giọng nói :
"Hoàng hậu, người mệt mỏi rồi. "
Trong hai mắt Cô mẫu Trường Thi xuất hiện sự mơ màng, thì thào :
"Ta. .. mệt mỏi. .. "
Thiếu nữ ôn nhu nói :
"Nếu như mệt mỏi, vì sao không nghỉ ngơi một chút?"
Thanh âm của nàng cực kỳ ôn nhu, lọt vào trong tai khiến người ta cảm thấy thoải mái, ta nhân cơ hội này tỉ mỉ quan sát dung mạo của nàng, càng nhìn càng cảm thấy mình đã gặp ở đâu đó rồi .
Cô mẫu Trường Thi chậm rãi nhắm hai mắt lại, rồi tiến nhập mộng đẹp .
Theo sự suy đoán của ta, tám phần mười là thiếu nữ này dùng phương pháp thôi miên nào đó, làm cho Cô mẫu Trường Thi tạm thời đi vào giấc ngủ .
Lúc này ta mới rút cánh tay ra, Lục Châu vén ống tay áo, nhìn thấy trên cánh tay của ta đã bị Cô mẫu Trường Thi cào thành những vết máu thật sâu, nàng cuống quít lấy khăn lụa của mình, quấn lên vết thương .
Hạng Đạt Sinh cung kính nói :
"Đa tạ quốc sư trợ giúp!"
Thiếu nữ kia lạnh lùng nói :
"Chẳng phải ta đã nói rồi hay sao, tuyệt đối không được làm cho tâm tình của hoàng hậu bị kích động, sao các người lại kích thích người như vậy?"
Hạng Đạt Sinh có chút oán giận liếc mắt nhìn ta .
Ta cười khổ nói :
"Cô nương, chuyện này do ta dựng lên, không liên quan gì tới huynh ấy. "
Thiếu nữ lạnh lùng chăm chú nhìn ta :
"Nếu như hoàng hậu không muốn gặp ngươi nữa, thì ngươi cũng không nên ở lại chỗ này. "
Ta nhìn Cô mẫu Trường Thi, trong lòng rõ ràng, nếu như mình tiếp tục ở lại chỗ này cũng chẳng tốt lành gì, tốt hơn hết là mau chóng thoát thân. Ta lập tức từ biệt Hạng Đạt Sinh và hai vị biểu muội, mang theo Lục Châu rời khỏi Chiêu Dương cung .
Hình dáng của vị quốc sư này cứ khắc sâu trong đầu ta, không làm cách nào đuổi đi được, ta thấp giọng nói :
"Ta nhất định đã gặp nàng. "
Lục Châu nhẹ giọng nói :
"Gặp người nào?"
Ta nhíu mày nói :
"Đại hán quốc sư kia. "
Lục Châu chua xót nói :
"Có thể ngươi đều quen với tất cả nữ tử mỹ lệ trong thiên hạ!"
Ta có thể nhận ra điều dị thường trong câu nói này, hai mắt nhìn thẳng vào Lục Châu nói :
"Nàng nói lời này là có ý gì?"
Lục Châu tức giận nghiêng đầu đi, nhẹ giọng nói :
"Trong lòng ngươi rất rõ ràng. "
Trong lòng ta cười trộm không ngớt, lẽ nào tiểu nha đầu này đã biết ghen, có phải là nàng đã nảy sinh tình cảm với ta?
Chúng ta vừa ra tới cửa cung, thì phía trước đã có một đội nhân mã chặn lối đi, người cầm đầu chính là Đại Đô Đốc Lý Mộ Vũ. Không biết lần này hắn chủ định tới gặp ta hay chỉ là vô tình gặp được? Hắn xoay người xuống ngựa, đi tới trước mặt ta, ta và hắn lạnh lùng nhìn nhau, không hẹn mà gật đầu .
Lý Mộ Vũ mở miệng trước nói :
"Bình vương điện hạ thật là bận rộn, đêm qua du lịch sông xuân thủy, sáng sớm hôm nay đã vào trong cung, sức lực đúng là nhất đẳng! Bội phục! Bội phục!"
Ta nói một cách gay gắt :
"Lý Đại Đô Đốc mới là người khiến bản vương bội phục sát đất, cho dù là bản vương tới chỗ nào, Lý Đại Đô Đốc cũng có thể cung cấp cho ta sự bảo vệ chu toàn, Đại hán có thần tử như người, thật sự là vinh hạnh cho quốc gia. "
Lý Mộ Vũ lạnh lùng nói :
"Bình vương lẽ nào không chú ý tới bầu trời đang u ám, sắp sửa mưa to, vì sao Bình vương không trở lại dịch quán sớm hơn, vạn nhất mưa xuống, thì sợ rằng quần áo sẽ bị ướt. "
Ta mỉm cười nói :
"Đa tạ Lý Đại Đô Đốc quan tâm, chỉ có trận mưa nhỏ như vậy, bản vương tự tin có thể chịu được! Huống chi chậm rãi tản bộ trong mưa, cũng là một loại tình thú. "
Lý Mộ Vũ ngửa mặt lên trời cười ha ha, rất lâu mới ngừng lại, thâm ý nhìn ta nói :
"Đôi khi con người không nên quá tự tin, một ngày nào đó mưa gió kéo tới, tuyệt đối sẽ không lãng mạn như trong tưởng tượng!"
Hắn đi như long hành hổ bộ, khi ngang qua ta thì chợt dừng bước nói :
"Ta vẫn phải nhắc nhở Bình vương điện hạ, thời gian mưa gió kéo tới thì ở trong phòng nghỉ ngơi là tốt hơn!"
Ta cười nhạt một tiếng nói :
"Đa tạ Lý Đại Đô Đốc quan tâm, nếu như không có chuyện gì khác thì ta trở lại dịch quán đây!"
Ta phi thân lên ngựa hướng dịch quán phóng đi .
Tác giả :
Thạch Chương Ngư