Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Chương 190: Ngỏ Hẹp ( (1)
Thanh âm này vô cùng xa lạ, ta khổ tâm suy nghĩ cũng không nghĩ ra nó là của ai, trong lòng ta âm thầm phóng đoán :
"Chẳng lẽ là trái nghiệt trong lúc ta vô tình phong lưu?"
Nhưng mà ta lại nghĩ, ở Khang Đô ta đâu có phong lưu gì đâu .
Nàng kia lại nói :
"Bình vương điện hạ thân là hoàng tử của một quốc gia, chẳng nhẽ lại không có lòng nhường đường cho một nữ tử hay sao?"
Ta không khỏi nở nụ cười, cô gái này quả nhiên không bình thường, bản thân ta cũng không có ý muốn kiếm chuyện phiền phức, phất phất tay với Tiền Tứ Hải, ý bảo hắn cho xe ngựa lùi lại .
Tiền Tứ Hải phẫn nộ, thế nhưng ta đã quyết định thì hắn không dám phản bác, cho xa phu đánh xe ngựa lùi ra, thế nhưng ngõ hẹp, vào dễ, ra khó, muốn lui được ra ngoài cũng khó khăn vô cùng .
Không nghĩ tới chiếc xe ngựa kia lại tiến lên áp sát, cương ngựa đột nhiên móc vào cương ngựa của ta, hai cái dây thiết lại một chỗ, cả hai con ngựa đồng thời hí vang, lại càng làm cho dây cương buộc chặt hơn. Đột nhiên xe ngựa của ta trật bánh, thùng xe nghiêng sang một bên .
Phu xe không tránh được, bị cả thùng xe đè lên người, lớn tiếng kêu lên thảm thiết .
Ta và Tiền Tứ Hải đứng ở xa, may mắn tránh được một kiếp, nhưng mà Tiền Tứ Hải vẫn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch .
Ta cuống quít vọt tới, cố sức nâng càng xe, nhìn Tiền Tứ Hải đang đứng ngây ngốc ở đó, quát lớn :
"Mau giúp ta cứu người!"
Tiền Tứ Hải bị tình hình trước mắt dọa cho sợ run, hai cái chân không nhúc nhích được nửa bước .
Thùng xe vô cùng nặng, chỉ dựa vào sức của một mình ta thì không nhấc lên nổi, huống chi con ngựa lại hoảng sợ giằng co, thùng xe cứ kêu lên kẽo kẹt, xa phu liên tục kêu thảm, hiển nhiên là đau đớn tới cực điểm .
Xe ngựa đối phương dừng lại, từ trên xe có một gã xa phu và một gã võ sĩ bước xuống, một người tiến lên khống chế cương ngựa, người còn lại giúp ta nâng càng xe .
Cuối cùng Tiền Tứ Hải cũng không phục lại tinh thần từ trong khiếu sợ, run rẩy ôm lấy xa phu bị thương kéo ra .
Hai chân của xa phu đã máu thịt bầy nhầy, khớp xương cũng lộ cả ra ngoài, hiển nhiên là bị thương không nhẹ .
Ta bỗng nhiên đứng dậy, bước nhanh tói xe của đối phương, tên võ sĩ kia thấy tình hình không tốt cuống quít đưa tay cản ta lại, ta hừ lạnh một tiếng, trở tay cầm cổ tay hắn, tay còn lại nhanh như chóp đấm vào ngực của hắn .
Tên võ sĩ kia kêu thảm một tiếng, thất tha thất thểu lui về phía sau vài bước, nặng nề ngã ngồi trên đất .
Thiếu nữ kia cũng ý thức được ta bước tới, lớn tiếng nói :
"Long Dận Không! Ngươi muốn làm cái gì?"
Ta đã sớm bị nữ tử ngang ngược này làm tức giận, nếu như lúc nãy nàng ta không cố ý áp sát cái xe ngựa của ta, thì xa phu cũng không bị thương .
Nói tới điêu ngoa, Yến Lâm có thể tính là một người, nhưng mà cũng không kiêu ngạo như cô gái này .
Ta mở cửa xe, một tay kéo nàng xuống, nữ tử kia hét lên một tiếng, trong đôi mắt đẹp tràn ngập phẫn nộ nhìn thẳng vào ta .
Nàng mặc một chiếc váy lụa, ăn mặc hoa mỹ, khuôn mặt như bức tranh, khi ta nhìn thấy dung mạo của nàng thì cảm thấy có chút quen thuộc .
Nhưng trong nhất thời cũng không nhớ nổi là mình gặp ở nơi nào, ta nắm chặt lấy cổ tay của nàng, kéo tới chỗ xa phu bị thương .
"Ngươi làm ta đau, còn không mau bỏ ra!"
Nàng kia thống khô kêu lên .
Ta hừ lạnh một tiếng :
"Ngươi cũng biết đau hay sao?"
Xa phu kia cuống quít vọt lên, sợ hãi nói :
"Bình vương điện hạ. .. Lão gia nhà ta là. .. "
"Im miệng!"
Nàng kia phẫn nộ quát .
Ta cười lạnh nói :
"Ta cần biết lão gia của ngươi là ai hay sao?"
Ta lấy tay đẩy nàng ngã xuống đất, một tay dí vào cái gáy ngọc, làm mặt của nàng áp sát vào vết thương của xa phu, nói :
"Thấy rõ chưa! Đây là chuyện tốt mà ngươi làm đấy!"
Nàng kia sợ đến sắc mặt trắng bệch, khớp hàm run rẩy nói :
"Long Dận Không, cái tên hỗn trướng này. .. ta quyết không bỏ qua cho ngươi!"
Tiền Tứ Hải ha hả cười nói :
"Điện hạ, nha đầu này đúng là hoang dã khó thuần, không bằng thu nàng ta làm bạn chơi đùa trong phòng. "
Ta khinh thường nói :
"Loại nữ tử điêu ngoa này có mang tới Noãn Xuân các cũng không có ai hỏi thăm, nếu như ngươi thích, thì thu nàng ta đi!"
Từ trước tới nay ta toàn thấy nữ tử ôn nhu, đâu có ai ngang ngược như nàng này, lửa giận bốc lên đầu mới khiến ta nói những lời không tốt như vậy .
Nàng kia bị câu nói của ta làm cho tức giận, lệ rơi liên tục, dùng ánh mắt cừu hận nhìn chằm chằm vào người ta . Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Ta không muốn cùng nàng tiếp tục dây dưa, buông cánh tay, đẩy nàng sang một bên .
Tiền Tứ Hải vươn tay cười hắc hắc, nói :
"Ta tới đỡ ngươi!"
Nhưng mà đột nhiên nàng ta trở tay tát một cái, Tiền Tứ hải thì mập mạp khó tránh, cuối cùng lưu lại một vết tay năm ngón sưng đỏ trên má .
Tiền Tứ Hải che mặt mắng :
"Tiểu tiện nhân, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. .. "
Từ xa có một thanh âm âm lãnh vang lên :
"Hai nam nhân khi dễ một thiếu nữ tử mà không xấu hổ ư?"
Ta xoay người lại, thấy một thanh niên mặc trường bào màu lam, đang chậm rãi bước tới, khuôn mặt của hắn anh tuấn, nhưng mà lãnh khốc vô cùng .
Người này không xa lạ gì với ta, hắn chính là trưởng tử của Tả Trục Lưu, Tả Đông Tường, bây giờ đang giữ chức Vệ úy, phụ trách trị an cho hoàng thành .
Tả Đông Tường không ngờ ta có ở đây, hắn ngơ ngác, kinh ngạc nói :
"Bình vương điện hạ. .. "
Nàng kia nhân cơ hội này từ trên mặt đất bò dậy, đi tới bên người Tả Đông Tường, nức nở nói :
"Đại ca!"
Nói xong nàng ta gục đầu vào vai Tả Đông Tường nghẹn ngào .
Tả Đông Tường vỗ nhẹ vai nàng, nói :
"Ngọc Di chớ sợ, có chuyện gì đều có đại ca làm chủ thay muội!"
Trong lòng ta thầm kêu không ổn, không nghĩ tới nữ tử điêu ngoa này lại là nữ nhi của Tả Trục Lưu, khó trách ta lại thấy vài phần quen thuộc .
Lúc trước khi ta chọn phi, Trân Phi có cho ta xem qua bức họa của nàng, cho nên mới có cảm giác quen quen .
Cho dù Tả Trục Lưu không muốn gả nàng cho ta, nhưng mà ở trong mắt của nàng, ta chọn Lâm Sở Nhi bỏ nàng là một sự sỉ nhục lớn lao, đây cũng là nguyên nhân mà hôm nay nàng khiêu khích ta .
Ta cười nhạt nói :
"Tả tướng quân, lúc nãy ta và lệnh muội có xảy ra một chuyện hiểu lầm. "
Tả Ngọc Di bỗng nhiên quay mặt lại, dùng ánh mắt vô cùng oán độc nhìn thẳng vào ta nói :
"Điện hạ không đắc tội gì với Ngọc Di cả, nhưng mà người bất kính với ta là hắn!"
Nàng đưa tay chỉ vào Tiền Tứ Hải đang đứng ở phía sau .
Hai mắt của Tả Đông Tường bốc lên sát khí âm lãnh .
"Chẳng lẽ là trái nghiệt trong lúc ta vô tình phong lưu?"
Nhưng mà ta lại nghĩ, ở Khang Đô ta đâu có phong lưu gì đâu .
Nàng kia lại nói :
"Bình vương điện hạ thân là hoàng tử của một quốc gia, chẳng nhẽ lại không có lòng nhường đường cho một nữ tử hay sao?"
Ta không khỏi nở nụ cười, cô gái này quả nhiên không bình thường, bản thân ta cũng không có ý muốn kiếm chuyện phiền phức, phất phất tay với Tiền Tứ Hải, ý bảo hắn cho xe ngựa lùi lại .
Tiền Tứ Hải phẫn nộ, thế nhưng ta đã quyết định thì hắn không dám phản bác, cho xa phu đánh xe ngựa lùi ra, thế nhưng ngõ hẹp, vào dễ, ra khó, muốn lui được ra ngoài cũng khó khăn vô cùng .
Không nghĩ tới chiếc xe ngựa kia lại tiến lên áp sát, cương ngựa đột nhiên móc vào cương ngựa của ta, hai cái dây thiết lại một chỗ, cả hai con ngựa đồng thời hí vang, lại càng làm cho dây cương buộc chặt hơn. Đột nhiên xe ngựa của ta trật bánh, thùng xe nghiêng sang một bên .
Phu xe không tránh được, bị cả thùng xe đè lên người, lớn tiếng kêu lên thảm thiết .
Ta và Tiền Tứ Hải đứng ở xa, may mắn tránh được một kiếp, nhưng mà Tiền Tứ Hải vẫn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch .
Ta cuống quít vọt tới, cố sức nâng càng xe, nhìn Tiền Tứ Hải đang đứng ngây ngốc ở đó, quát lớn :
"Mau giúp ta cứu người!"
Tiền Tứ Hải bị tình hình trước mắt dọa cho sợ run, hai cái chân không nhúc nhích được nửa bước .
Thùng xe vô cùng nặng, chỉ dựa vào sức của một mình ta thì không nhấc lên nổi, huống chi con ngựa lại hoảng sợ giằng co, thùng xe cứ kêu lên kẽo kẹt, xa phu liên tục kêu thảm, hiển nhiên là đau đớn tới cực điểm .
Xe ngựa đối phương dừng lại, từ trên xe có một gã xa phu và một gã võ sĩ bước xuống, một người tiến lên khống chế cương ngựa, người còn lại giúp ta nâng càng xe .
Cuối cùng Tiền Tứ Hải cũng không phục lại tinh thần từ trong khiếu sợ, run rẩy ôm lấy xa phu bị thương kéo ra .
Hai chân của xa phu đã máu thịt bầy nhầy, khớp xương cũng lộ cả ra ngoài, hiển nhiên là bị thương không nhẹ .
Ta bỗng nhiên đứng dậy, bước nhanh tói xe của đối phương, tên võ sĩ kia thấy tình hình không tốt cuống quít đưa tay cản ta lại, ta hừ lạnh một tiếng, trở tay cầm cổ tay hắn, tay còn lại nhanh như chóp đấm vào ngực của hắn .
Tên võ sĩ kia kêu thảm một tiếng, thất tha thất thểu lui về phía sau vài bước, nặng nề ngã ngồi trên đất .
Thiếu nữ kia cũng ý thức được ta bước tới, lớn tiếng nói :
"Long Dận Không! Ngươi muốn làm cái gì?"
Ta đã sớm bị nữ tử ngang ngược này làm tức giận, nếu như lúc nãy nàng ta không cố ý áp sát cái xe ngựa của ta, thì xa phu cũng không bị thương .
Nói tới điêu ngoa, Yến Lâm có thể tính là một người, nhưng mà cũng không kiêu ngạo như cô gái này .
Ta mở cửa xe, một tay kéo nàng xuống, nữ tử kia hét lên một tiếng, trong đôi mắt đẹp tràn ngập phẫn nộ nhìn thẳng vào ta .
Nàng mặc một chiếc váy lụa, ăn mặc hoa mỹ, khuôn mặt như bức tranh, khi ta nhìn thấy dung mạo của nàng thì cảm thấy có chút quen thuộc .
Nhưng trong nhất thời cũng không nhớ nổi là mình gặp ở nơi nào, ta nắm chặt lấy cổ tay của nàng, kéo tới chỗ xa phu bị thương .
"Ngươi làm ta đau, còn không mau bỏ ra!"
Nàng kia thống khô kêu lên .
Ta hừ lạnh một tiếng :
"Ngươi cũng biết đau hay sao?"
Xa phu kia cuống quít vọt lên, sợ hãi nói :
"Bình vương điện hạ. .. Lão gia nhà ta là. .. "
"Im miệng!"
Nàng kia phẫn nộ quát .
Ta cười lạnh nói :
"Ta cần biết lão gia của ngươi là ai hay sao?"
Ta lấy tay đẩy nàng ngã xuống đất, một tay dí vào cái gáy ngọc, làm mặt của nàng áp sát vào vết thương của xa phu, nói :
"Thấy rõ chưa! Đây là chuyện tốt mà ngươi làm đấy!"
Nàng kia sợ đến sắc mặt trắng bệch, khớp hàm run rẩy nói :
"Long Dận Không, cái tên hỗn trướng này. .. ta quyết không bỏ qua cho ngươi!"
Tiền Tứ Hải ha hả cười nói :
"Điện hạ, nha đầu này đúng là hoang dã khó thuần, không bằng thu nàng ta làm bạn chơi đùa trong phòng. "
Ta khinh thường nói :
"Loại nữ tử điêu ngoa này có mang tới Noãn Xuân các cũng không có ai hỏi thăm, nếu như ngươi thích, thì thu nàng ta đi!"
Từ trước tới nay ta toàn thấy nữ tử ôn nhu, đâu có ai ngang ngược như nàng này, lửa giận bốc lên đầu mới khiến ta nói những lời không tốt như vậy .
Nàng kia bị câu nói của ta làm cho tức giận, lệ rơi liên tục, dùng ánh mắt cừu hận nhìn chằm chằm vào người ta . Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Ta không muốn cùng nàng tiếp tục dây dưa, buông cánh tay, đẩy nàng sang một bên .
Tiền Tứ Hải vươn tay cười hắc hắc, nói :
"Ta tới đỡ ngươi!"
Nhưng mà đột nhiên nàng ta trở tay tát một cái, Tiền Tứ hải thì mập mạp khó tránh, cuối cùng lưu lại một vết tay năm ngón sưng đỏ trên má .
Tiền Tứ Hải che mặt mắng :
"Tiểu tiện nhân, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. .. "
Từ xa có một thanh âm âm lãnh vang lên :
"Hai nam nhân khi dễ một thiếu nữ tử mà không xấu hổ ư?"
Ta xoay người lại, thấy một thanh niên mặc trường bào màu lam, đang chậm rãi bước tới, khuôn mặt của hắn anh tuấn, nhưng mà lãnh khốc vô cùng .
Người này không xa lạ gì với ta, hắn chính là trưởng tử của Tả Trục Lưu, Tả Đông Tường, bây giờ đang giữ chức Vệ úy, phụ trách trị an cho hoàng thành .
Tả Đông Tường không ngờ ta có ở đây, hắn ngơ ngác, kinh ngạc nói :
"Bình vương điện hạ. .. "
Nàng kia nhân cơ hội này từ trên mặt đất bò dậy, đi tới bên người Tả Đông Tường, nức nở nói :
"Đại ca!"
Nói xong nàng ta gục đầu vào vai Tả Đông Tường nghẹn ngào .
Tả Đông Tường vỗ nhẹ vai nàng, nói :
"Ngọc Di chớ sợ, có chuyện gì đều có đại ca làm chủ thay muội!"
Trong lòng ta thầm kêu không ổn, không nghĩ tới nữ tử điêu ngoa này lại là nữ nhi của Tả Trục Lưu, khó trách ta lại thấy vài phần quen thuộc .
Lúc trước khi ta chọn phi, Trân Phi có cho ta xem qua bức họa của nàng, cho nên mới có cảm giác quen quen .
Cho dù Tả Trục Lưu không muốn gả nàng cho ta, nhưng mà ở trong mắt của nàng, ta chọn Lâm Sở Nhi bỏ nàng là một sự sỉ nhục lớn lao, đây cũng là nguyên nhân mà hôm nay nàng khiêu khích ta .
Ta cười nhạt nói :
"Tả tướng quân, lúc nãy ta và lệnh muội có xảy ra một chuyện hiểu lầm. "
Tả Ngọc Di bỗng nhiên quay mặt lại, dùng ánh mắt vô cùng oán độc nhìn thẳng vào ta nói :
"Điện hạ không đắc tội gì với Ngọc Di cả, nhưng mà người bất kính với ta là hắn!"
Nàng đưa tay chỉ vào Tiền Tứ Hải đang đứng ở phía sau .
Hai mắt của Tả Đông Tường bốc lên sát khí âm lãnh .
Tác giả :
Thạch Chương Ngư