Tam Công Chúa Kiêu Ngạo Và Tứ Hoàng Tử Đào Hoa
Chương 96: Sự thật. mở màn một kết thúc
0
Lời đầu tg muốn xin lỗi mọi người. Bỏ truyện 2 tháng vì 2 lý do.
-Là vào cấp 3 thực sự bài tập rất khủng. M.n hiểu mà J)
-Truyện này t bắt đầu viết cách đầu hơn 1 năm rưỡi. Lúc đó thì mô-típ này khá là hot, nhưng bây giờ nó nhàm và cũ rồi. T đã cố gắng trong thời gian viết thay đổi nó. T nghĩ rằng không ai hứng thú với kiểu truyện này nữa. Nhưng mà thật sự rất vui khi mà m.n còn ủng hộ ^^. Thiệt chớ, t biết là truyện t còn nhiều chỗ siêu dở siêu tệ nhưng m.n vẫn không chê, không ném đá dữ dội là t Phiêu linhhh lắm rồi ^^ :* Cũng chả biết nói gì đâu. Lần nào cũng chỉ vài dòng cảm ơn m.n mà thôi :P :P Nghe cảm ơn nhiều quá hóa nhàm nhưng thực sự là t rất cảm ơn m.n =)))
……………..
Nó tranh thủ giờ nghĩ đi dạo ven con đường vắng. Mùa này hoa anh đào nở đẹp quá. Nó nhẹ nhàng bước giữa những cánh hoa đang rơi nhẹ. Mái tóc nó khẽ bay bay trong gió, đường nét tuyệt mĩ như món quà vô giá của tạo hóa hiện hữu trên khuôn mặt nó lộ ra khoe sắc. Nó thở dài, dừng bước đứng lại ngắm khung cảnh xung quanh. Những ngày qua nó phải tập luyện đến phát mệt, không hiểu sao lần này ông nội lại khắt khe như vậy. Chỉ là một ông trùm mafia thôi phải không? Đâu cần to tát thế chứ? Hay là có điều gì …. Ông đã giấu nó. Hình ảnh Kai bất chợt thoáng qua, nó chỉ muốn bay đến ôm anh rồi ngủ một giấc thật đã. Anh hình như cũng biết gì đó, anh nghiêm túc rõ ràng thể hiện mồn một trong việc chuẩn bị chiến tranh, liên tục bay qua Pháp lo tập đoàn, bay qua Mỹ xem vũ khí, bay đến Italy cả Anh loạn xì ngậu. Ông gọi lại phải có mặt ngay tại Nhật. Nó thì ở yên một chỗ như bị nhốt trong lồng quản lý của ông mặc dù có Dakie bên cạnh nhưng nó vẫn cảm thấy thiếu vắng. Là cái gì nhỉ? Một cảm giác quen thuộc…..
Nó lắc đầu mạnh, bên Dakie là đủ rồi. Chỉ cần anh thôi. Nó từng ao ước như vậy. Giờ có anh rồi nó không thể tham lam được.
Nó thở hắt rồi bước tiếp nhưng…. Đôi chân nó khựng lại, ánh mắt căng tròn khẽ ngạc nhiên. Hắn đứng đây từ lúc nào thế? Nhìn hắn trông hao gầy, tiều tụy hẳn. Tim nó khẽ nhói. Nó phải làm gì à? Nó muốn ôm chầm lấy hắn rồi hỏi “ Anh thế nào" “ Anh khỏe không" à? Nó nhếch mép , quên đi. Nó đã hứa gì với bản thân? Nó đứng như chết lặng nhìn hắn.
Hắn cũng nhìn nó, đôi mắt vô hồn mà ẩn chứa cả niềm thương nhớ. Hình bóng hắn tìm kiếm từng đêm, hắn quằn quại vì nhớ nó. Còn nó thế nào? Hắn không biết ấy à? Nó chỉ biết đến chiến thằng mà thôi. Nó đã coi hắn như kẻ thù còn gì? Ở cạnh nó nửa năm, không quá dài nhưng đủ để hắn biết chưa bao giờ nó cố gắng như thế.
Trong đầu thì căm ghét nó lắm, nhưng hắn đang làm gì kia? Nỗi nhớ càng kìm nén càng lan tỏa, hắn vô thức ôm chặt lấy nó.
-Anh… - Nó định đẩy hắn ra nhưng buồn cười thật. Tim nó lại reo lên…
-Em khỏe chứ? - Hắn gục mặt xuống vai nó, trầm trầm nói, giọng đầy thê lương
Nó im lặng, đau đớn.
-Không bỏ bữa đúng không? -Hắn vẫn tiếp tục độc thoại như kẻ tự kỉ.
Nó im lặng, mọi thứ xung quanh đổ vỡ.
-Có uống thuốc đều đặn không?
-……
-Không thức thâu đêm tới sáng chứ?
-…
-À, nhớ đừng…..
-ĐỒ ĐIÊN. ANH BỊ ĐIÊN À? ANH ĐÃ NÓI LÀ DỨT KHOÁT RỒI MÀ. CÒN DAY DƯA VỚI TÔI LÀM GÌ. CÚT XA TÔI RA…. – Nó òa khóc, hét lên để không yếu đuối, đẩy mạnh hắn ra.
-GIA ĐÌNH TÔI PHÁ HOẠI GIA ĐÌNH ANH. ANH KHÔNG NHỚ GÌ À? ANH CÒN NÓI MUỐN GIẾT TÔI MÀ…. HẢ? PHẢI KHÔNG? – Nó cười khẩy, quệt mạnh nước mắt.
-Ừ, vậy đi chung - Hắn siết chặt nó, giọng nửa đùa nửa thật…
Nó ngạc nhiên đến kinh hoàng. Nhưng rồi từ từ nhắm mắt lại tựa lên vai hắn, khóe mi chảy ra dòng lệ nóng. Con đường dạo vắng vẻ, hắn vẫn ôm nó. Hoa anh đào vẫn nhẹ rơi. Mọi thứ vẫn diễn ra bình thường mà sao lòng người lại đầy biến động đến thế?
-Em không ổn tý nào cả. Không khỏe. Bỏ bữa. Bó thuốc….. – Người nó mềm nhũn, trườn trên cơ thể hắn rồi ngã phịch xuống đất, nó ôm mặt khóc. Tiếng khóc của nó như cứa vào tim hắn. Hắn quỳ xuống ôm nó vào lòng mình.
-Anh… biết mà. - Giọng hắn đầy kìm nén không cho phép mình khóc. Anh phải thật mạnh mẽ, anh phải là chỗ dựa cho nó." Đúng thế anh điên mà. Anh đang yêu đến cuồng si một người con gái không nên yêu. Lần nào anh cũng nói dối đấy. Anh chưa bao giờ muốn chiến đấu hay coi em là kẻ thù gì cả. “ – Anh tự câm lặng với lòng mình. Hắn muốn nói cho nó biết sự thật. Muốn cho nó biết tất cả rồi cùng chạy trốn nhưng chính hắn cũng đang bị giam cầm trong nhà tù mà bố hắn tạo ra.
Dakie siết chặt tay đứng bên đường. Tại sao hắn còn chưa biến khỏi cuộc đời của nó? Đến khi nào cậu mới được hạnh phúc đây? Cậu làm gì sai à? Hay chỉ vì cậu mới chính là kẻ đến sau?
Cậu rút điện thoại ra, trượt màn hình gọi cho ai đó.
…………..
Vài phút sau, hắn và nó vẫn thế, nhưng đã có vài chiếc xe màu đen dựng ngay trước mặt. Teki, Teka và đám vệ sĩ như người sắt đùng đùng giận dữ bước xuống.
-Đủ rồi, chị hai. Chị mất trí rồi hay là chị muốn bị phạt đây? –Teki tức giận lớn giọng.
-Chào anh. Phiền anh chị cách xa nhau ra. Thực sự hai người muốn gây khó dễ cho người khác lắm đấy. Hai người không biết chuyện gì sắp xảy ra à? –Teka cũng không nén nổi cơn giận trong lòng.
Hắn và nó vẫn không nhúc nhích, càng thế như kích thích cơn giận của 2 người kia bùng cháy.
-Thực sự là đi quá giới hạn rồi – Teki mất kiên nhẫn, lắc đầu mạnh bất lực định gọi người - Người ….. – thì tiếng xe thượng hạng vừa đi với tốc độ lớn phanh kít chói tai của Thiên dừng lại.
-ĐM, tụi mày nhàn rỗi thế à? Dứt khoát cái kiểu *** ** gì thế? – Thiên phẫn nộ, giật mạnh nó ra khỏi hắn. Thiên trừng mắt nhìn nó – Chưa bao giờ tôi thất vọng về em thế đâu Jasmin, 16 năm qua em làm sai chuyện gì tôi cũng không nói một câu nhưng hôm nay tôi hỏi em là loại con gái gì thế? Có thằng này bên cạnh thì em làm tổn thương nó, có Dakie bên cạnh thì em còn chưa thỏa mãn cái quái gì? Lòng dạ của em chứa hai thằng đàn ông nổi à? Mới 16 tuổi thì tốt nhất biết điều đi. Vì em thôi mà bao người làm ăn không nổi đấy. - Thiên mắng xối xả vào mặt nó.
Tất cả đều bàng hoàng. Có cả hắn và cả nó. Thiên đối xử với ai cũng tệ bạc, tàn nhẫn tới mức không ai dám tới gần anh. Nhưng với nó thì chưa bao giờ. Anh cưng nó còn hơn cả Kai. Nó muốn gì chỉ cần nói với anh. Nó thích gì chỉ cần gặp anh. Anh có thể cho nó mọi thứ - những thứ mà ông, bố, Kai đều không có.
Phòng riêng của anh, chỉ có duy nhất nó là đứa con gái được bước vào.
// - Thiên à, hôm nay em đã vào phòng anh… - Nó hối hận nói như sắp khóc. Một kẻ ngang tàn, bướng bỉnh như nó mà còn phải hối hận trước anh. Nó sợ chứng kiến cảnh anh tức giận. Thật sự rất kinh khủng.
-Không sao. – Anh cười nhẹ vuốt tóc nó. – Em muốn gì cũng được.
Nó ngạc nhiên nhìn anh cười chẳng khác nào hoàng từ trong cổ tích bước ra mồm mấp máy “ Thật không? “
-Thật chứ. Chỉ cần em muốn – Anh nựng nó lên cao
-Vậy …. Em ngủ…. với Thiên nhé!! – Nó vẫn sợ nói.
-Không cần hỏi. Em thích thì cứ nói. Anh sẽ bỏ việc ngủ với em.
Nó hạnh phúc tới mức ôm chầm anh khóc đến khi anh cho nó vào phòng mật.
…..
Thiên như con sói hoang tức giận khi chiếc laptop của anh bị rơi vỡ. Tiền dĩ nhiên không là cái rẻ rách gì với anh, nhưng anh đã thức thâu đêm bao ngày để hoàn thành kế hoạch mới. Không điên mới lại. Ông bà , cha mẹ của anh cũng ngồi im không dám ho he mặc dù rất muốn đá bay anh đi, chỉ là cái laptop mà không ai được yên .Cả khu biệt thự nhà Chính đến tiếng thở cũng có. Anh là đứa cháu láo lếu nhất vì dám to tiếng ở đây nhưng không ai dám đụng vào anh lúc này. Kẻ đó bị phát hiện chỉ có đường chết mà thôi.
-Tiểu thư, cô đến đây làm gì, trời ơi - Mấy cô giúp việc mặt khổ sở ra hiệu rồi lôi nó ra ngoài.
-Không, Thiên ơi…. –Nó vùng vẫy gọi
-Trời ơi, tiểu thư. Cô đừng hư lúc này.
-Thiên …. – Nó vẫn không chịu yên phận.
-Thả - xuống – Nghe thấy tiếng nó, Thiên gằn giọng
Mấy cô giúp việc bỏ nó ra ngay, khôn ngoan chạy xuống bếp. Nó lon ton chạy đến cạnh anh.
-Thiên, bế em! – Nó hồn nhiên, xanh rờn đưa hai tay lên.
Ai cũng phát choáng với nó. Một con nhóc không biết điều. Nó tưởng nó là con gái nhàWilson thì Thiên sẽ để yên sao?
Thiên bế nó lên khiến tất cả shock toàn tập.
-Sao nói công chúa?
Nó chưa nói vội mà thơm thật kêu “ chụt “ lên má anh.
-Thiên… là em … là em … e đã làm…. Em muốn tìm bút viết… em vô tình hất laptop xuống nền nhà… Thiên … em sai rồi.
Lần này thì, tất cả đều lo lắng 2 vấn đề. Một là cho con nhóc hỉ mũi chưa sạch sắp chết. Hai là nó chết sẽ đắc tội với gia đình nó. Phải ăn nói thế nào đây. Ai cũng đặt tay lên tim hoặc kiềm chế hết sức. “ Con nhóc này tiêu rồi"
Thiên hít một hơi thật mạnh, cười nhẹ.
-Không sao. Em biết lỗi là được. Anh sẽ làm lại.
-Thiên không giết em sao?
-Anh là hoàng tử phải không?
-Phải.. Thiên là hoàng tử đẹp trai như này … - Nó chu môi đáng yêu mê người
-Jasmin là công chúa phải không?
-Không phải là công chúa. Mà là công chúa CỦA THIÊN – Nó nhấn mạnh
-Ừ, hoàng tử không thể thiếu công chúa được nhỉ? – Anh hôn lên tóc nó rồi bế nó ra ngoài không thèm chào hỏi.
Anh không biết rằng anh đã để lại một cục tức to lớn chẳng khác nào khinh bỉ trong lòng mỗi người. Nó làm loạn cả nhà mà đến lúc con bé kia nói thì nó như không có gì. Nó coi thường gia đình này. Vì thế mà anh càng bị ghét và nó càng được kiêng nể. Nể anh thì phải kiêng nó.! //////
Hôm nay thì sao đây? Anh đang chửi nó? Nhục nhã thật. Nó hụt hẫng, thất vọng tới mức quên cả hắn.
Một lúc sau, Thiên biết mình hơi quá, nhìn cổ tay trắng nõn của nó bị anh bóp đỏ ngầu. Anh giật mình.
-Jasmin… - Anh hối hận…
-“ Chỉ cần em muốn là được “ Nó nhếch mép lặp lại câu nói quen thuộc của anh.
-Xin … xin lỗi em … - Thiên nhăn mặt bối rối, anh biết thực sự là anh có hơi quá.
-Thiên không đứng về phía em nữa… - Nó giật lùi về phía sau như kẻ vô hồn.
-Không phải Jasmin. Xin lỗi em. Nhưng lần này em sai rồi.
-Lần nào em cũng sai hết mà.
-Chuyện này không chỉ đơn giản là liên quan tới mình anh. – Anh cố tiến gần nó giải thích.
-“ Anh sẽ chống lại cả thế giới, chỉ cần em muốn là được" – Nó tự cười nhạo mình. - TẠI SAO? SAO KHÔNG AI ĐỨNG VỀ PHÍA EM? CẢ ANH CŨNG THẾ. ANH KHÔNG HỀ HIỂU EM. ANH KHÔNG PHẢI LÀ HOÀNG TỬ. – Nó gào lên, nước mắt không ngừng tuôn ra….
Chưa bao giờ Thiên hối hận day dứt thế này.
-Được rồi. Anh xin lỗi. Anh sẽ đứng về phía em. Anh sai rồi Jasmin. Lại đây đi.
2 hai tuần qua anh chịu đủ mọi thứ áp lực, anh tức giận cũng đúng nhưng anh vẫn cho bản thân sai. Vì anh đã không kiềm chế được. Anh vừa mắng chửi người con gái anh trân trọng nhất.
-KHÔNG ĐÂU. …. – Nó vẫn tiếp tục khóc, lùi về phía sau.
-Chỉ cần em xác định rõ. Chỉ cần em nói với anh. Em hãy chọn 1 trong 2 đi. Là em nói em yêu Dakie nên anh mới làm vậy. Được chưa? Anh sai rồi. Làm ơn đi Jasmin …..
Mọi người ai cũng được cú shock nặng. Thiên ngang tàn không bao giờ xin xỏ ai dù anh có bị dồn vào chỗ chết nhưng hôm nay được chứng kiến cảnh này quả là 102.
-KHÔNG AI CẢ. KHÔNG CẦN AI CẢ. NGAY CẢ THIÊN CŨNG KHÔNG HIỂU EM ….. – Nó cười nhạt nhẽo, nó lùi lại phía sau thật nhanh….
*Bùm….*
Mặt sông yên tĩnh được một cú gợn mạnh. Nó biến mất dần sau dòng nước.
-Jasmin - Hắn định nhảy xuống thì Thiên gạt lại.
-Chuyện anh em tôi không cần cậu
Thiên nhảy xuống nước nhanh chóng tìm kiếm nó. Anh chưa bao giờ hành động hồ đồ như thế. Anh sai rồi. Lần này anh sai thật rồi…..
……
Nó bơi rất giỏi nhưng nó không hoạt động gì, cứ để từ từ chìm xuống, sóng đánh vào ngực, nước ngập vào khoang mũi, miệng. Nó không thở được. Nó sắp chết rồi. Nhưng nhìn đi. Đôi môi lạnh của nó đang cười… Nó được giải thoát rồi. Nó sắp thoát rồi. Nó sướng quá… Nó sắp thoát rồi..…. Nó nhắm mắt lai chìm dần thì một bàn tay kéo nó lên.
Nó giật mình, mờ mờ…. nó vẫn nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Thiên…. Thiên… anh nói đúng. Em tham lam em sai rồi nhưng anh à có một cái gì đó rất lạ. Rất lạ. Em không thể hiểu nổi. Em muốn nói cho Thiên biết nhưng vì gia đình em Thiên không còn thời gian rồi. Lúc nào cũng chỉ thấy Thiên vả Kai nữa bay qua bay lại. Nó bắt đầu được anh kéo lên nhưng nó dùng sức cuối cùng đạp vào bụng anh, rút tay ra chìm xuống. “ Thiên , anh không biết được đâu. Dù em có yêu ai thì người em tin tưởng nhất là Thiên. Cả thế giới quay lưng với em cũng được. Cho em là đứa nhà giàu vô giáo dục cũng được, chỉ cần Thiên là được, chỉ cần em muốn là được …." Nước mắt nó hòa cũng nước sông vốn êm đềm… Nó từ từ nhắm mắt …. Hình ảnh cuối cùng là ánh mắt hốt hoảng, lo sợ tột cùng của Thiên. Anh đã sắp đánh mất thứ quan trọng nhất….
Tất cả người trên bờ ai cũng bơi giỏi nhưng không ai dám nhảy xuống. Một khi Thiên bảo không là thì sẽ là không bao giờ. Hắn siết chặt tay, tim hắn vỡ vụn, hắn không thể chịu được. Không cần ai nói, hắn cũng biết Thiên toàn diện hơn hẳn hắn. Nhưng sao chưa thấy động tĩnh gì. Lòng hắn như lửa đốt. Hắn định nhảy xuống thì bị kéo giật lại…
Hắn ngạc nhiên… Là Dakie.
-Tôi sẽ với cậu sự thật.- Ánh mắt Dakie khẩn cầu.
-TÔI KHÔNG QUAN TÂM. TÔI TỪNG ƯỚC MÌNH ĐƯỢC NHƯ CẬU. TÔI KHAO KHÁT GIÁ NHƯ TÔI LÀ CẬU. NHƯNG CẬU ĐÃ LÀM GÌ? TƯỞNG TÔI KHÔNG BIẾT CHÍNH CẬU GỌI THIÊN ĐẾN KHI ANH ẤY ĐANG CĂNG NÃO ĐÁNH CHIẾM CĂN CỨ NHÀ TÔI À? - Hắn gào lên bóp cổ cậu.
-Cậu cứ làm đi.
Hắn trừng mắt nhìn cậu rồi hừ lạnh hất cậu xuống đất.
-Anh .. – Teka lo lắng đỡ cậu.
-Không cần đâu em – Dakie gạt ra.
-Chính vì vậy tôi mới muốn nói cho cậu biết sự thật tôi đã giấu kín suốt 10 năm nay. Không ai biết cả. Mình tôi thôi. Tôi định mang nó tới chết nhưng… - Cậu cười nhạt…
-CÂM MIỆNG ĐI. ĐỦ RỒI. - Hắn hét lên, chặn họng cậu.
-Tôi là kẻ thay thế …. – Dakie tiếp tục nói, giọng lạnh lẽo đến sởn da gà, ánh mắt quắc lại – cho cậu 10 năm qua….
Lời đầu tg muốn xin lỗi mọi người. Bỏ truyện 2 tháng vì 2 lý do.
-Là vào cấp 3 thực sự bài tập rất khủng. M.n hiểu mà J)
-Truyện này t bắt đầu viết cách đầu hơn 1 năm rưỡi. Lúc đó thì mô-típ này khá là hot, nhưng bây giờ nó nhàm và cũ rồi. T đã cố gắng trong thời gian viết thay đổi nó. T nghĩ rằng không ai hứng thú với kiểu truyện này nữa. Nhưng mà thật sự rất vui khi mà m.n còn ủng hộ ^^. Thiệt chớ, t biết là truyện t còn nhiều chỗ siêu dở siêu tệ nhưng m.n vẫn không chê, không ném đá dữ dội là t Phiêu linhhh lắm rồi ^^ :* Cũng chả biết nói gì đâu. Lần nào cũng chỉ vài dòng cảm ơn m.n mà thôi :P :P Nghe cảm ơn nhiều quá hóa nhàm nhưng thực sự là t rất cảm ơn m.n =)))
……………..
Nó tranh thủ giờ nghĩ đi dạo ven con đường vắng. Mùa này hoa anh đào nở đẹp quá. Nó nhẹ nhàng bước giữa những cánh hoa đang rơi nhẹ. Mái tóc nó khẽ bay bay trong gió, đường nét tuyệt mĩ như món quà vô giá của tạo hóa hiện hữu trên khuôn mặt nó lộ ra khoe sắc. Nó thở dài, dừng bước đứng lại ngắm khung cảnh xung quanh. Những ngày qua nó phải tập luyện đến phát mệt, không hiểu sao lần này ông nội lại khắt khe như vậy. Chỉ là một ông trùm mafia thôi phải không? Đâu cần to tát thế chứ? Hay là có điều gì …. Ông đã giấu nó. Hình ảnh Kai bất chợt thoáng qua, nó chỉ muốn bay đến ôm anh rồi ngủ một giấc thật đã. Anh hình như cũng biết gì đó, anh nghiêm túc rõ ràng thể hiện mồn một trong việc chuẩn bị chiến tranh, liên tục bay qua Pháp lo tập đoàn, bay qua Mỹ xem vũ khí, bay đến Italy cả Anh loạn xì ngậu. Ông gọi lại phải có mặt ngay tại Nhật. Nó thì ở yên một chỗ như bị nhốt trong lồng quản lý của ông mặc dù có Dakie bên cạnh nhưng nó vẫn cảm thấy thiếu vắng. Là cái gì nhỉ? Một cảm giác quen thuộc…..
Nó lắc đầu mạnh, bên Dakie là đủ rồi. Chỉ cần anh thôi. Nó từng ao ước như vậy. Giờ có anh rồi nó không thể tham lam được.
Nó thở hắt rồi bước tiếp nhưng…. Đôi chân nó khựng lại, ánh mắt căng tròn khẽ ngạc nhiên. Hắn đứng đây từ lúc nào thế? Nhìn hắn trông hao gầy, tiều tụy hẳn. Tim nó khẽ nhói. Nó phải làm gì à? Nó muốn ôm chầm lấy hắn rồi hỏi “ Anh thế nào" “ Anh khỏe không" à? Nó nhếch mép , quên đi. Nó đã hứa gì với bản thân? Nó đứng như chết lặng nhìn hắn.
Hắn cũng nhìn nó, đôi mắt vô hồn mà ẩn chứa cả niềm thương nhớ. Hình bóng hắn tìm kiếm từng đêm, hắn quằn quại vì nhớ nó. Còn nó thế nào? Hắn không biết ấy à? Nó chỉ biết đến chiến thằng mà thôi. Nó đã coi hắn như kẻ thù còn gì? Ở cạnh nó nửa năm, không quá dài nhưng đủ để hắn biết chưa bao giờ nó cố gắng như thế.
Trong đầu thì căm ghét nó lắm, nhưng hắn đang làm gì kia? Nỗi nhớ càng kìm nén càng lan tỏa, hắn vô thức ôm chặt lấy nó.
-Anh… - Nó định đẩy hắn ra nhưng buồn cười thật. Tim nó lại reo lên…
-Em khỏe chứ? - Hắn gục mặt xuống vai nó, trầm trầm nói, giọng đầy thê lương
Nó im lặng, đau đớn.
-Không bỏ bữa đúng không? -Hắn vẫn tiếp tục độc thoại như kẻ tự kỉ.
Nó im lặng, mọi thứ xung quanh đổ vỡ.
-Có uống thuốc đều đặn không?
-……
-Không thức thâu đêm tới sáng chứ?
-…
-À, nhớ đừng…..
-ĐỒ ĐIÊN. ANH BỊ ĐIÊN À? ANH ĐÃ NÓI LÀ DỨT KHOÁT RỒI MÀ. CÒN DAY DƯA VỚI TÔI LÀM GÌ. CÚT XA TÔI RA…. – Nó òa khóc, hét lên để không yếu đuối, đẩy mạnh hắn ra.
-GIA ĐÌNH TÔI PHÁ HOẠI GIA ĐÌNH ANH. ANH KHÔNG NHỚ GÌ À? ANH CÒN NÓI MUỐN GIẾT TÔI MÀ…. HẢ? PHẢI KHÔNG? – Nó cười khẩy, quệt mạnh nước mắt.
-Ừ, vậy đi chung - Hắn siết chặt nó, giọng nửa đùa nửa thật…
Nó ngạc nhiên đến kinh hoàng. Nhưng rồi từ từ nhắm mắt lại tựa lên vai hắn, khóe mi chảy ra dòng lệ nóng. Con đường dạo vắng vẻ, hắn vẫn ôm nó. Hoa anh đào vẫn nhẹ rơi. Mọi thứ vẫn diễn ra bình thường mà sao lòng người lại đầy biến động đến thế?
-Em không ổn tý nào cả. Không khỏe. Bỏ bữa. Bó thuốc….. – Người nó mềm nhũn, trườn trên cơ thể hắn rồi ngã phịch xuống đất, nó ôm mặt khóc. Tiếng khóc của nó như cứa vào tim hắn. Hắn quỳ xuống ôm nó vào lòng mình.
-Anh… biết mà. - Giọng hắn đầy kìm nén không cho phép mình khóc. Anh phải thật mạnh mẽ, anh phải là chỗ dựa cho nó." Đúng thế anh điên mà. Anh đang yêu đến cuồng si một người con gái không nên yêu. Lần nào anh cũng nói dối đấy. Anh chưa bao giờ muốn chiến đấu hay coi em là kẻ thù gì cả. “ – Anh tự câm lặng với lòng mình. Hắn muốn nói cho nó biết sự thật. Muốn cho nó biết tất cả rồi cùng chạy trốn nhưng chính hắn cũng đang bị giam cầm trong nhà tù mà bố hắn tạo ra.
Dakie siết chặt tay đứng bên đường. Tại sao hắn còn chưa biến khỏi cuộc đời của nó? Đến khi nào cậu mới được hạnh phúc đây? Cậu làm gì sai à? Hay chỉ vì cậu mới chính là kẻ đến sau?
Cậu rút điện thoại ra, trượt màn hình gọi cho ai đó.
…………..
Vài phút sau, hắn và nó vẫn thế, nhưng đã có vài chiếc xe màu đen dựng ngay trước mặt. Teki, Teka và đám vệ sĩ như người sắt đùng đùng giận dữ bước xuống.
-Đủ rồi, chị hai. Chị mất trí rồi hay là chị muốn bị phạt đây? –Teki tức giận lớn giọng.
-Chào anh. Phiền anh chị cách xa nhau ra. Thực sự hai người muốn gây khó dễ cho người khác lắm đấy. Hai người không biết chuyện gì sắp xảy ra à? –Teka cũng không nén nổi cơn giận trong lòng.
Hắn và nó vẫn không nhúc nhích, càng thế như kích thích cơn giận của 2 người kia bùng cháy.
-Thực sự là đi quá giới hạn rồi – Teki mất kiên nhẫn, lắc đầu mạnh bất lực định gọi người - Người ….. – thì tiếng xe thượng hạng vừa đi với tốc độ lớn phanh kít chói tai của Thiên dừng lại.
-ĐM, tụi mày nhàn rỗi thế à? Dứt khoát cái kiểu *** ** gì thế? – Thiên phẫn nộ, giật mạnh nó ra khỏi hắn. Thiên trừng mắt nhìn nó – Chưa bao giờ tôi thất vọng về em thế đâu Jasmin, 16 năm qua em làm sai chuyện gì tôi cũng không nói một câu nhưng hôm nay tôi hỏi em là loại con gái gì thế? Có thằng này bên cạnh thì em làm tổn thương nó, có Dakie bên cạnh thì em còn chưa thỏa mãn cái quái gì? Lòng dạ của em chứa hai thằng đàn ông nổi à? Mới 16 tuổi thì tốt nhất biết điều đi. Vì em thôi mà bao người làm ăn không nổi đấy. - Thiên mắng xối xả vào mặt nó.
Tất cả đều bàng hoàng. Có cả hắn và cả nó. Thiên đối xử với ai cũng tệ bạc, tàn nhẫn tới mức không ai dám tới gần anh. Nhưng với nó thì chưa bao giờ. Anh cưng nó còn hơn cả Kai. Nó muốn gì chỉ cần nói với anh. Nó thích gì chỉ cần gặp anh. Anh có thể cho nó mọi thứ - những thứ mà ông, bố, Kai đều không có.
Phòng riêng của anh, chỉ có duy nhất nó là đứa con gái được bước vào.
// - Thiên à, hôm nay em đã vào phòng anh… - Nó hối hận nói như sắp khóc. Một kẻ ngang tàn, bướng bỉnh như nó mà còn phải hối hận trước anh. Nó sợ chứng kiến cảnh anh tức giận. Thật sự rất kinh khủng.
-Không sao. – Anh cười nhẹ vuốt tóc nó. – Em muốn gì cũng được.
Nó ngạc nhiên nhìn anh cười chẳng khác nào hoàng từ trong cổ tích bước ra mồm mấp máy “ Thật không? “
-Thật chứ. Chỉ cần em muốn – Anh nựng nó lên cao
-Vậy …. Em ngủ…. với Thiên nhé!! – Nó vẫn sợ nói.
-Không cần hỏi. Em thích thì cứ nói. Anh sẽ bỏ việc ngủ với em.
Nó hạnh phúc tới mức ôm chầm anh khóc đến khi anh cho nó vào phòng mật.
…..
Thiên như con sói hoang tức giận khi chiếc laptop của anh bị rơi vỡ. Tiền dĩ nhiên không là cái rẻ rách gì với anh, nhưng anh đã thức thâu đêm bao ngày để hoàn thành kế hoạch mới. Không điên mới lại. Ông bà , cha mẹ của anh cũng ngồi im không dám ho he mặc dù rất muốn đá bay anh đi, chỉ là cái laptop mà không ai được yên .Cả khu biệt thự nhà Chính đến tiếng thở cũng có. Anh là đứa cháu láo lếu nhất vì dám to tiếng ở đây nhưng không ai dám đụng vào anh lúc này. Kẻ đó bị phát hiện chỉ có đường chết mà thôi.
-Tiểu thư, cô đến đây làm gì, trời ơi - Mấy cô giúp việc mặt khổ sở ra hiệu rồi lôi nó ra ngoài.
-Không, Thiên ơi…. –Nó vùng vẫy gọi
-Trời ơi, tiểu thư. Cô đừng hư lúc này.
-Thiên …. – Nó vẫn không chịu yên phận.
-Thả - xuống – Nghe thấy tiếng nó, Thiên gằn giọng
Mấy cô giúp việc bỏ nó ra ngay, khôn ngoan chạy xuống bếp. Nó lon ton chạy đến cạnh anh.
-Thiên, bế em! – Nó hồn nhiên, xanh rờn đưa hai tay lên.
Ai cũng phát choáng với nó. Một con nhóc không biết điều. Nó tưởng nó là con gái nhàWilson thì Thiên sẽ để yên sao?
Thiên bế nó lên khiến tất cả shock toàn tập.
-Sao nói công chúa?
Nó chưa nói vội mà thơm thật kêu “ chụt “ lên má anh.
-Thiên… là em … là em … e đã làm…. Em muốn tìm bút viết… em vô tình hất laptop xuống nền nhà… Thiên … em sai rồi.
Lần này thì, tất cả đều lo lắng 2 vấn đề. Một là cho con nhóc hỉ mũi chưa sạch sắp chết. Hai là nó chết sẽ đắc tội với gia đình nó. Phải ăn nói thế nào đây. Ai cũng đặt tay lên tim hoặc kiềm chế hết sức. “ Con nhóc này tiêu rồi"
Thiên hít một hơi thật mạnh, cười nhẹ.
-Không sao. Em biết lỗi là được. Anh sẽ làm lại.
-Thiên không giết em sao?
-Anh là hoàng tử phải không?
-Phải.. Thiên là hoàng tử đẹp trai như này … - Nó chu môi đáng yêu mê người
-Jasmin là công chúa phải không?
-Không phải là công chúa. Mà là công chúa CỦA THIÊN – Nó nhấn mạnh
-Ừ, hoàng tử không thể thiếu công chúa được nhỉ? – Anh hôn lên tóc nó rồi bế nó ra ngoài không thèm chào hỏi.
Anh không biết rằng anh đã để lại một cục tức to lớn chẳng khác nào khinh bỉ trong lòng mỗi người. Nó làm loạn cả nhà mà đến lúc con bé kia nói thì nó như không có gì. Nó coi thường gia đình này. Vì thế mà anh càng bị ghét và nó càng được kiêng nể. Nể anh thì phải kiêng nó.! //////
Hôm nay thì sao đây? Anh đang chửi nó? Nhục nhã thật. Nó hụt hẫng, thất vọng tới mức quên cả hắn.
Một lúc sau, Thiên biết mình hơi quá, nhìn cổ tay trắng nõn của nó bị anh bóp đỏ ngầu. Anh giật mình.
-Jasmin… - Anh hối hận…
-“ Chỉ cần em muốn là được “ Nó nhếch mép lặp lại câu nói quen thuộc của anh.
-Xin … xin lỗi em … - Thiên nhăn mặt bối rối, anh biết thực sự là anh có hơi quá.
-Thiên không đứng về phía em nữa… - Nó giật lùi về phía sau như kẻ vô hồn.
-Không phải Jasmin. Xin lỗi em. Nhưng lần này em sai rồi.
-Lần nào em cũng sai hết mà.
-Chuyện này không chỉ đơn giản là liên quan tới mình anh. – Anh cố tiến gần nó giải thích.
-“ Anh sẽ chống lại cả thế giới, chỉ cần em muốn là được" – Nó tự cười nhạo mình. - TẠI SAO? SAO KHÔNG AI ĐỨNG VỀ PHÍA EM? CẢ ANH CŨNG THẾ. ANH KHÔNG HỀ HIỂU EM. ANH KHÔNG PHẢI LÀ HOÀNG TỬ. – Nó gào lên, nước mắt không ngừng tuôn ra….
Chưa bao giờ Thiên hối hận day dứt thế này.
-Được rồi. Anh xin lỗi. Anh sẽ đứng về phía em. Anh sai rồi Jasmin. Lại đây đi.
2 hai tuần qua anh chịu đủ mọi thứ áp lực, anh tức giận cũng đúng nhưng anh vẫn cho bản thân sai. Vì anh đã không kiềm chế được. Anh vừa mắng chửi người con gái anh trân trọng nhất.
-KHÔNG ĐÂU. …. – Nó vẫn tiếp tục khóc, lùi về phía sau.
-Chỉ cần em xác định rõ. Chỉ cần em nói với anh. Em hãy chọn 1 trong 2 đi. Là em nói em yêu Dakie nên anh mới làm vậy. Được chưa? Anh sai rồi. Làm ơn đi Jasmin …..
Mọi người ai cũng được cú shock nặng. Thiên ngang tàn không bao giờ xin xỏ ai dù anh có bị dồn vào chỗ chết nhưng hôm nay được chứng kiến cảnh này quả là 102.
-KHÔNG AI CẢ. KHÔNG CẦN AI CẢ. NGAY CẢ THIÊN CŨNG KHÔNG HIỂU EM ….. – Nó cười nhạt nhẽo, nó lùi lại phía sau thật nhanh….
*Bùm….*
Mặt sông yên tĩnh được một cú gợn mạnh. Nó biến mất dần sau dòng nước.
-Jasmin - Hắn định nhảy xuống thì Thiên gạt lại.
-Chuyện anh em tôi không cần cậu
Thiên nhảy xuống nước nhanh chóng tìm kiếm nó. Anh chưa bao giờ hành động hồ đồ như thế. Anh sai rồi. Lần này anh sai thật rồi…..
……
Nó bơi rất giỏi nhưng nó không hoạt động gì, cứ để từ từ chìm xuống, sóng đánh vào ngực, nước ngập vào khoang mũi, miệng. Nó không thở được. Nó sắp chết rồi. Nhưng nhìn đi. Đôi môi lạnh của nó đang cười… Nó được giải thoát rồi. Nó sắp thoát rồi. Nó sướng quá… Nó sắp thoát rồi..…. Nó nhắm mắt lai chìm dần thì một bàn tay kéo nó lên.
Nó giật mình, mờ mờ…. nó vẫn nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Thiên…. Thiên… anh nói đúng. Em tham lam em sai rồi nhưng anh à có một cái gì đó rất lạ. Rất lạ. Em không thể hiểu nổi. Em muốn nói cho Thiên biết nhưng vì gia đình em Thiên không còn thời gian rồi. Lúc nào cũng chỉ thấy Thiên vả Kai nữa bay qua bay lại. Nó bắt đầu được anh kéo lên nhưng nó dùng sức cuối cùng đạp vào bụng anh, rút tay ra chìm xuống. “ Thiên , anh không biết được đâu. Dù em có yêu ai thì người em tin tưởng nhất là Thiên. Cả thế giới quay lưng với em cũng được. Cho em là đứa nhà giàu vô giáo dục cũng được, chỉ cần Thiên là được, chỉ cần em muốn là được …." Nước mắt nó hòa cũng nước sông vốn êm đềm… Nó từ từ nhắm mắt …. Hình ảnh cuối cùng là ánh mắt hốt hoảng, lo sợ tột cùng của Thiên. Anh đã sắp đánh mất thứ quan trọng nhất….
Tất cả người trên bờ ai cũng bơi giỏi nhưng không ai dám nhảy xuống. Một khi Thiên bảo không là thì sẽ là không bao giờ. Hắn siết chặt tay, tim hắn vỡ vụn, hắn không thể chịu được. Không cần ai nói, hắn cũng biết Thiên toàn diện hơn hẳn hắn. Nhưng sao chưa thấy động tĩnh gì. Lòng hắn như lửa đốt. Hắn định nhảy xuống thì bị kéo giật lại…
Hắn ngạc nhiên… Là Dakie.
-Tôi sẽ với cậu sự thật.- Ánh mắt Dakie khẩn cầu.
-TÔI KHÔNG QUAN TÂM. TÔI TỪNG ƯỚC MÌNH ĐƯỢC NHƯ CẬU. TÔI KHAO KHÁT GIÁ NHƯ TÔI LÀ CẬU. NHƯNG CẬU ĐÃ LÀM GÌ? TƯỞNG TÔI KHÔNG BIẾT CHÍNH CẬU GỌI THIÊN ĐẾN KHI ANH ẤY ĐANG CĂNG NÃO ĐÁNH CHIẾM CĂN CỨ NHÀ TÔI À? - Hắn gào lên bóp cổ cậu.
-Cậu cứ làm đi.
Hắn trừng mắt nhìn cậu rồi hừ lạnh hất cậu xuống đất.
-Anh .. – Teka lo lắng đỡ cậu.
-Không cần đâu em – Dakie gạt ra.
-Chính vì vậy tôi mới muốn nói cho cậu biết sự thật tôi đã giấu kín suốt 10 năm nay. Không ai biết cả. Mình tôi thôi. Tôi định mang nó tới chết nhưng… - Cậu cười nhạt…
-CÂM MIỆNG ĐI. ĐỦ RỒI. - Hắn hét lên, chặn họng cậu.
-Tôi là kẻ thay thế …. – Dakie tiếp tục nói, giọng lạnh lẽo đến sởn da gà, ánh mắt quắc lại – cho cậu 10 năm qua….
Tác giả :
Vãn Dương