Tam Cô Nương Nhà Nông
Chương 74-1: Trăm ngày để tang

Tam Cô Nương Nhà Nông

Chương 74-1: Trăm ngày để tang

Editor: Puck

Vài ngày sau, Diêu Tiểu Cải về nhà họ Diêu trước, theo như phong tục, Lục Cạnh Ba phải giữ tang đến “đầu bảy" * mới có thể rời nhà.

(*) “Đầu bảy": Là một tập tục trong tang lễ, theo tập quán cho rằng “đầu bảy" chính là chỉ ngày thứ bảy sau khi người qua đời.

Chuyến đi này của Diêu Tiểu Cải chừng mấy ngày, người nhà họ Diêu đã sớm hơi lo lắng rồi, sợ Diêu Liên Phát càu nhàu, Diêu Tiểu Cải không nói nhiều chuyện đưa ma, chỉ nói là, ông cụ nhà họ Lục đã qua đời rồi.

Chuyện đặc biệt,  Diêu Liên Phát và Trương Hồng Cúc cũng không nói gì nhiều.

Lại nói Diêu Liên Phát cũng không có tâm tư hỏi nhiều, ông đang phiền lòng lắm phiền lòng gì chứ? Thím hai Diêu lại vay tiền rồi, nói là Diêu Đại Văn định kết hôn vào mùa xuân.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Diêu Tam Tam, năm ngoái chú hai Diêu, chú ba Diêu mỗi nhà mượn hai ngàn đồng, nói cũng không nói một chữ, bây giờ ngược lại đĩnh đạc tới vay tiền, mở miệng di1enda4nle3qu21ydo0n chính là tám ngàn đồng, còn lý luận hào hùng tính toán cho Diêu Liên Phát nghe: Sính lễ ăn hỏi đổi đại khải*, ít mất mặt, phải năm ngàn đồng chứ? Tiêu xài hôn lễ, tiệc rượu, phải bốn ngàn đồng chứ? Tám ngàn đồng còn chưa đủ! Nhà bà còn phải gom góp một ngàn đồng mới được.

(*) Đổi đại khải: 

Dựa trên sáu lễ trong lễ cưới cổ đại (nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp trưng, thỉnh kỳ, thân nghênh) mà diễn biến thành hình thức Cầu hôn, xem mắt, đính hôn, xem thời gian, thúc giục, thành hôn. (Việt Nam thu gọn thành ba lễ: Chạm ngõ, ăn hỏi, lễ cưới)

Đính hôn, trước đây bình thường được gọi là “Trao đổi khải". Khải là công văn dùng đính hôn, có cách viết cố định, khải được chia thành tiểu khải đại khải.

Đổi đại khải là một hình thức ký kết đính hôn chính thức. Sau khi đổi đại khải, hai nhà có thể bàn chuyện kết hôn, trao đổi quà tặng trong ngày lễ (nguồn: baike).

Diêu Tam Tam cũng không nhiều lời, cô chỉ cười cười nói với Diêu Liên Phát: “Cha, chuyện lúc đầu như vậy, chúng ta có ước định, bây giờ chính cha nhìn mà làm đi!"

Năm ngoái nhà chú hai, chú ba vay tiền, Diêu Tam Tam đã nói trước với Diêu Liên Phát: Nếu họ không trả hai ngàn đồng lại, còn tới vay tiền, vậy không có lần tới nữa. Đến lúc đó cho dù bất cứ lý do gì, cô đều không để ý đến.

Diêu Liên Phát nhìn con gái, chỉ có thể há hốc miệng.

Cái gọi là giúp đỡ khẩn cấp chứ không cứu nghèo, nếu như thật sự có gì cần dùng gấp, Diêu Tam Tam tự nhiên sẽ giúp, nhưng có người luôn nghĩ không làm mà hưởng, cầm tiền người khác đến tiêu xài xa hoa phung phí, sẽ không để ý đến.

Huống chi gia đình nông thôn, tùy cơ ứng biến. Nếu như không phải bây giờ tình huống nhà cô rất tốt, Đại Văn kết hôn die nd da nl e q uu ydo n mở tiệc mừng, tự nhiên cũng có thể theo tình hình kinh tế nhà mình mà làm. Chẳng lẽ bởi vì nhà bác cả giàu có, có tiền, cháu trai có chuyện vui, nên tiêu tiền bác cả? Nên có thể thỏa sức phô bày giàu sang?

Diêu Liên Phát bị dồn ép không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là nói cùng thím hai Diêu, trong nhà mình cũng không có nhiều tiền, hai ngàn đồng ban đầu không cần, coi như hỗ trợ Đại Văn kết hôn.

Thím hai Diêu vừa nghe không cho mượn, gương mặt rũ xuống rời đi.

Kết quả, ngày hôm sau bà nội Diêu tới nhà, chỉ vào Diêu Liên Phát mắng to: “Mày một đấng mày râu, mày còn là chủ gia đình, mày lại không thả được cái rắm lớn. Đại Văn kết hôn mở tiệc mừng, nó là cháu trai lớn của mày, mày lại độc ác không giúp nó, mày không phải người nhà họ Diêu?"

Diêu Liên Phát vâng dạ hồi lâu, nói: “Sao con không giúp chứ! Tiệc cưới bận rộn, có thể giúp đỡ con sẽ đi giúp một tay, tiền mừng đương nhiên con không thể thiếu."

“Hứ! Mày đúng là có mặt để nói!" Bà nội Diêu hung tợn chỉ vào mặt Diêu Liên Phát mắng, “Đại Văn anh em nó nhiều, trong nhà tiền túng thiếu, mẹ nó vay tiền mày không cho mượn, mày nói vậy được sao? Chính mày không có con trai thì thôi, Đại Văn là cháu ruột mày, là cây hương khói nối dõi tông đường nhà họ Diêu ta, mày thật sự có thể mặc kệ?"

Diêu Liên Phát bị bà nội Diêu chọc trúng chỗ đau, hồi lâu không lên tiếng.

Trương Hồng Cúc tức không nhịn được, đứng ra cãi lại: “Đại Văn nó có cha có mẹ, còn có ông bà nội nó đi theo giúp đỡ, nó nào có chỗ nào không ai quản? Năm ngoái chúng con cho nhà nó mượn hai ngàn đồng rồi, nhà nó cũng không nói trả lại, thiếu tiền lại tới mượn, nhà chúng con là ngân hàng nhà nó hả? Bằng gì mà nó kết hôn muốn chúng con phải ra tiền? Con thiếu chúng nó cái gì? Trước khi lúc chúng con khó khăn, mua muối ăn cũng không có tiền, tại sao không có ai giúp chúng con dù chỉ nửa cắc?"

Bà nội Diêu bị chặn họng không nói lại được một lời, xua tay kêu Trương Hồng Cúc: “Mày chết mẹ mày đi, tao nói chuyện với con trai tao, không có chỗ cho mày xen miệng vào. Chuyện nhà họ Diêu tao, mày đàn bà đừng giở trò xấu bên trong!"

Quay đầu lại mắng Diêu Liên Phát: “Mày đồ nhút nhát, kẻ bất lực, mày mặc kệ cháu ruột, muốn mượn mày hai đồng mày cũng không cho, mày còn chút ý nghĩa con người sao?"

Diêu Tam Tam ở trong nhà nghe, không biết sao chỉ muốn cười. Bà nội Diêu người này, suy cho cùng không phải người bình thường!

Tiểu Tứ thở phì phò định đi ra ngoài, Diêu Tam Tam kéo con bé lại, “Tiểu Tứ, em định làm gì đó?"

“Em muốn đi phân rõ phải trái với bà nội, quá khinh người."

“Em đừng đi, đọc sách của em." Diêu Tam Tam ngăn tiểu Tứ lại, “Mặc kệ bà."

“Nhưng mà, bà dựa vào cái gì mà di3nd@nl3qu.yd0n sai bảo chúng ta? Chúng ta không ra, cha mẹ sẽ bị bà bắt nạt."

“Dựa vào bà là mẹ của cha mình, cha do bà sinh, bà sẽ cảm giác bà có quyền." Diêu Tam Tam bình thản nói, “Em cứ để cho bà nói ầm ĩ đi, thái độ này của bà, vốn do cha, không phải bà cảm thấy có thể bắt bí cha sao! Dù sao cũng phải để cho cha tự mình nhìn rõ tình thế, cha tự mình tỉnh táo, em đi phân rõ phải trái thì có ích lợi gì? Chúng ta vẫn đừng mong sống yên ổn."

Ngoài nhà, bà nội Diêu còn đang chỉ vào Diêu Liên Phát mắng chửi: “Anh em ruột của mày đó! Cháu ruột của mày đó! Bản thân này không có con trai, những gia sản này của mày, tương lai còn định để cho mấy con nhóc mang cho người khác họ hả? Sao mày không phân rõ trong ngoài chứ? Mày là một thằng oắt con, cháu ruột mày còn không giúp nó, mày có còn là người sao?..."

Bà nội Diêu mắng con trai lớn, thậm chí cảm thấy là điều tất nhiên. Diêu Liên Phát là con trai bà, lại không sinh cháu trai cho bà, bà cũng chỉ muốn tiền cho cháu trai, làm như vậy là quá mức sao? Ở trong lòng bà nội Diêu, là chuyện đương nhiên, không hề quá phận.

“Mẹ! Mẹ mắng đủ chưa?" Diêu Liên Phát cuối cùng tức giận, “Con không có con trai, con chính là số mệnh tuổi già cô đơn, không đến lượt người khác ghét bỏ con, lại khiến cho mẹ ruột con ghét bỏ, mẹ một đao đâm vào trong lòng con đi..."

Mắt Diêu Liên Phát đỏ lên, đột nhiên cầm một con dao, vọt tới trước mặt bà nội Diêu: “Không phải mẹ không muốn gặp con sao? Những năm này mẹ còn không liếc mắt nhìn con, không phải mẹ ghét bỏ bốn đứa con gái nhà con sao? Được, con đưa dao cho mẹ, mẹ một dao chém chết con, chém chết con rồi mẹ cầm gia sản của con đi, cầm đi mẹ thích ai mẹ đưa cho người đó!" Nói xong, Diêu Liên Phát cứng rắn nhét dao vào trong tay bà nội Diêu.

Bà nội Diêu đột nhiên thấy Diêu Liên Phát cầm dao xông lại, sợ hết hồn, lại nghe Diêu Liên Phát nói thế, há to mồm di@en*dyan(lee^qu.donnn) sửng sốt hồi lâu, đột nhiên một tiếng kêu khóc kinh  thiên động địa phóng lên trời, “Trời đất ơi, con trai tôi sinh này, coi tôi là kẻ thù! Cầm dao khoa tay múa chân với tôi..."

Diêu Tam Tam ở trong nhà cũng bị dọa sợ hết hồn, vội vàng chạy ra ngoài, Trương Hồng Cúc cũng kinh sợ chạy nhanh qua, định lấy dao trong tay Diêu Liên Phát, ai ngờ Diêu Liên Phát vung dao lên, gọi bà nội Diêu: “Mẹ, mẹ chém chết con đi, dù sao con cũng vô dụng như vậy, dù sao mẹ cũng không  thích con, chém chết con tránh khỏi mẹ ghét bỏ con đây đứa con trai mẹ không muốn nhìn! Tránh khỏi ghét bỏ con không sinh được con trai!"

Náo loạn động tĩnh lớn như vậy, đã sớm có không ít hàng xóm vây quanh ở cửa nhìn, thấy náo loạn đến bước này, có mấy nam tới, cẩn thận kéo Diêu Liên Phát, các phụ nữ thì kéo bà nội Diêu từ dưới đất lên, rối rít nói bà.

“Bà à, mỗi nhà có cuộc sống của mỗi  nhà, có một số việc, không tới bà làm bà nội ra mặt."

“Đúng đấy, bà xem bà ép cha tiểu Đông, nếu cậu ấy có việc không hay xảy ra, bà tuổi đã lớn, sao tốt được?"

Có người lén lút bàn luận nói, bà nội Diêu trọng nam khinh nữ, thiên vị quá lớn rồi.

“Bà bức tử con trai lớn, bà còn muốn sao? Cách thiên vị kia của bà, bà là bà mẹ chồng ác..." Bên này Trương Hồng Cúc nóng lên, dứt khoát bổ nhào tới liều mạng với bà nội Diêu. Mọi người xung quanh nhanh chóng can ngăn.

Các nhà hàng xóm ba chân bốn cẳng kéo bà nội Diêu kêu khóc liên tục đi, cũng có người kéo Diêu Liên Phát vào nhà, để cho ông ngồi xuống ghế dựa, Diêu Liên Phát ngây ngẩn ngồi một chút, đột nhiên ôm đầu hu hu khóc. Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, khóc như vậy, khiến trong lòng Diêu Tam Tam cũng không chịu nổi rồi.

Thuốc này, có phải mãnh liệt quá không? Nhưng mà cô cũng không dự đoán trước được sẽ náo loạn thành như vậy!

--- ------Puck--- -----

Sau khi Diêu Tiểu Cải về, Diêu Tam Tam đơn giản nói chuyện này lại cho chị hai, Diêu Tiểu Cải nghe khóe miệng chỉ khẽ nhếch, nói: “Giận cũng tốt, tự  bản thân cha nghĩ rõ ràng mới được."

“Sớm muộn gì cũng có một lần như vậy." Diêu Tam Tam đồng ý. Cô vừa nói chuyện lại chuyển luôn đề tài, hỏi Diêu Tiểu Cải: “Chị hai, chuyện của chị và anh Lục, phải thu xếp như thế nào?"

“Chờ anh ấy tới rồi nói thôi." Diêu Tiểu Cải nói.

Vài ngày sau, Lục Cạnh Ba tới.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại