Tam Cô Nương Nhà Nông
Chương 106-1: Sinh mệnh mới
Tiết trời đầu mùa hè, Diêu Tam Tam dưới đồng hành của Bào Kim Đông và Trương Hồng Cúc, mẹ Bào, nhập viện chờ sinh.
Trong phòng bệnh gia đình đầy đủ ánh nắng mặt trời, rộng rãi ấm áp, Diêu Tam Tam ngồi bên giường, lật sổ tay khám tay trong tay, nhìn từng số liệu ghi chép trong này, nhớ lại biến hóa thần kỳ của thai nhi, tưởng tượng thấy dáng vẻ đứa bé.
Làm xong thủ tục nhập viện, Trương Hồng Cúc và mẹ Bào lại vội vàng thu xếp mở ra, sau một phen dọn dẹp thu thập, hai người đã nói muốn đi siêu thị mua chút đồ dùng hằng ngày, kết bạn đi ra ngoài.
Bào Kim Đông tự giác lưu lại làm bạn với vợ, hôm nay lúc bất thường này, Bào Kim Đông nào dám rời khỏi cô trong chốc lát?
Khám thai tất cả bình thường, cô lại nói nhập viện trước, thật sự không có gì để lo lắng, nhưng mà, cũng không nói lên Diêu Tam Tam có thể hoàn toàn yên lòng.
Kiếp trước cô vì khó sinh mà chết, trừ đứa bé, gần như hoàn toàn không có chỗ nào lưu luyến. Mà lúc này đây, người và vật đáng giá để cô yêu thương nhiệt liệt, lại quá nhiều.
Kếp trước... Trong cuộc sống hạnh phúc, Diêu Tam Tam có lúc thậm chí hoài nghi, nếu nói kiếp trước, có phải vốn là giấc mộng hoang đường của mình không, mộng quá mức chân thật, đi vào sâu quá mức thôi.
Cô tình nguyện nghĩ vậy!
“Anh Kim Đông, tối hôm qua em nằm mơ."
“Nằm mơ?" Bào Kim Đông lơ đãng hỏi, “Mơ thấy cái gì? Em thấy con chúng ta là con trai hay con gái?"
Con trai hay là con gái? Diêu Tam Tam die ennd kdan/le eequhyd onnn bây giờ chưa từng lo lắng đến, nếu là con gsi, có thể sẽ có người thất vọng không. Cô tin tưởng người đàn ông của mình, Bào kim Đông đương nhiên sẽ không. Những người khác, mặc dù có nhân vật tới đóng vai trọng nam khinh nữ, Diêu Tam Tam tin tưởng, mình bây giờ, có đủ năng lực bảo vệ đứa bé của mình, cho bé cuộc sống hạnh phúc nhất.
“Em mơ thấy, em sinh con không thuận lợi, khó sinh rồi."
Diêu Tam Tam nói xong, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào Bào Kim Đông, nếu cô thật sự có gì không thuận lợi, có phải quá tàn nhẫn với anh không?
Nhìn người đàn ông một đường đi tới bên cạnh mình, Diêu Tam Tam lại phát hiện, cô yêu người đàn ông này, đã hơn cô yêu chính mình.
Bào Kim Đông ngừng hành động vuốt ve quần áo nhỏ trong tay, tức giận liếc cô một cái, chỉ nói câu: “Mò mẫm suy nghĩ gì đâu, buổi trưa em ăn nhiều nên khó chịu hả?"
“Thật!" Diêu Tam Tam nghiêm túc cường điệu.
“Thật? Mang thai lớn thân thể mệt mỏi, em chính là ngủ không ngon." Bào Kim Đông ngồi xuống, thuận tay ôm lấy vai cô nói, “Nằm mộng là ngược lại, đừng lo lắng vớ vẩn, ha!"
“Anh Kim Đông, vậy nếu lỡ như không thuận lợi?"
“Lỡ như? Ở đâu ra lỡ như! Chỉ suy nghĩ lung tung." Bào Kim Đông cười nói, “Tam Tam là sinh mạng của anh, anh sẽ không để cho em xảy ra chuyện gì."
Ặc... Thật là một đề tài không thú vị, suy nghĩ một chút, Diêu Tam Tam cũng cảm thấy nhàm chán, nói chút này làm gì? Ánh mặt trời thật rực rỡ, thời gian thật tốt đẹp!
“Anh Kim Đông, trong phòng buồn bực, em muốn ra ngoài đi dạo."
Bào Kim Đông đồng ý một tiếng, rồi nắm tay cô, hai người chậm rãi từ từ đi ra phòng bệnh, phòng bệnh gia đình phía trong cùng, hai người đi dọc hành lang ra ngoài.
Bệnh viện là một nơi không sung sướng, nhưng khác biệt duy nhất, chính là khoa sản, phòng bệnh khoa sản, luôn sung sướng vui vẻ khác thường.
Phòng bệnh hai bên hành lang, có đóng chặt lại, yên lặng, chắc con trẻ đang ngủ, có tùy ý mở rộng cánh cửa ra, mỗi một khuôn mặt lộ ra từ trong cửa, đều mang theo nụ cười sung sướng.
Có thể giường ngủ không đủ, trong hành lang cũng tăng thêm vài giường bệnh, có sản phụ nằm, có phụ nữ mang thai mặc đồ ngủ ngồi trên giường, nhỏ giọng nói chuyện với người nhà, dáng vẻ rất ấm áp.
Bào Kim Đông lôi kéo Diêu Tam Tam, nghiêng người tránh hai y tá đẩy giường phẫu thuật tới, cẩn thận kéo cô, vòng qua giường bệnh trong hành lang.
“Người cũng thật nhiều, con nít tụ tập nữa!" Diêu Tam Tam nói.
“Bệnh viện này, không phải đều như vậy." Bào Kim Đông nói, “So với lúc trước anh tới, người nhiều hơn, thêm giường."
Ngày dự sinh của Diêu Tam Tam gần tới, Bào Kim Đông đã tới một lần, nói muốn một phòng bệnh gia đình riêng trước.
“Này, cẩn thận!" Một người đàn ông vội vã đi tới ở phía đối diện, cầm một đống sữa bột, bình sữa, phích nước nóng cùng với hộp giữ nhiệt, hai tay cầm đầy tràn, người đàn ông kia chỉ lo đi, xông thẳng tới đây, phích nước nóng trong tay mắt thấy sắp đụng đến Diêu Tam Tam rồi. Bào Kim Đông đưa tay bảo vệ vợ, đồng thời đưa tay đỡ người kia, nói một câu: “Anh chú ý một chút, đừng đụng vào người ta."
“Xin lỗi, quá bận rộn quá bận rộn!" Người đàn ông kia luôn miệng nói xin lỗi, đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn bọn họ.
Diêu Tam Tam vốn không chú ý tới, ngay khoảnh khắc khi người đàn ông kia ngẩng đầu lên, Diêu Tam Tam hơi sững sờ, hơi ngạc nhiên.
Khuôn mặt người đàn ông trước mắt này, có ở sâu trong trí nhớ của cô, có lẽ thời gian cực nhanh, cũng đã không phải rất rõ ràng, nhưng cô nhớ không lầm.
Người đàn ông trước mắt này, cô nhận ra dfienddn lieqiudoon được, là con trai độc nhất của nhà họ Tống ở trấn trên cùng huyện, Diêu Tam Tam bây giờ đã không muốn nhắc tới tên người này rồi, cô tình nguyện tin tưởng, đó là một giấc mộng hoang đường.
Người này, là chồng kiếp trước của Diêu Tam Tam, chúng ta tạm thời gọi anh ta là anh Tống đi.
Chỉ thấy anh Tống này, cúi đầu, vẻ mặt khổ sở, cuống quýt gật đầu nhận lỗi với bọn họ, rồi nghiêng người vội vã lướt qua, đi về phía giường bệnh trên hành lang.
“Sao giờ anh mới tới? Lề mề dọc đường đúng không?"
Có một người phụ nữ đang ngồi trên giường bệnh, mặt dữ tợn, vừa mập vừa khỏe, khổ người có thể so sánh với Bào Kim Đông, nhìn dáng dấp đã sinh con, trong ngực lại ôm lấy đứa nhỏ được chăn lông bao lấy, chặn đầu kêu la anh Tống.
“Có vài chuyện, anh dù sao cũng phải làm xong hết chứ?" Anh Tống buông đống đồ trong tay xuống, giơ tay lên lau mồ hôi, “Anh một chút cũng không dám lề mề."
“Anh không dám lề mề, chờ anh làm xong mọi chuyện, đứa bé cũng chết đói." Người phụ nữ kia hừ lạnh nói.
Anh Tống lập tức cúi đầu im lặng, vội vàng ủ nóng bình sữa, pha sữa bột.
“Anh hỏi chưa? Tối nay có đổi giường bệnh không?"
“Còn... Còn không có, y tá nói chờ một chút, vừa có người xuất viện, sẽ để cho chúng ta đi vào phòng bệnh."
“Chờ chờ chờ, chờ cái mẹ nó, anh thứ đồ vô dụng này, một cái rắm cũng không thả được, ở trong hành lang người đến người đi, bảo tôi làm sao ở!"
Mắng liên tiếp.
Bào Kim Đông liếc nhìn Diêu Tam Tam, ôm vai cô, nói: “Đi thôi, gây gổ có gì mà nhìn!"
“Ừ, đi." Diêu Tam Tam lạnh lùng xoay đầu đi, dưới bảo vệ của Bào Kim Đông cất bước tránh ra.
Bọn họ đi xuống lầu phòng bệnh, đi dạo một chút trong khu vực xanh hóa * nho nhỏ của bệnh viện, rồi trở lại phòng bệnh.
(*) khu vực xanh hóa: Khu vực trồng cây xanh nhằm giảm bớt tiếng ồn, chống khói bụi.
Mẹ Bào và Trương Hồng Cúc đã trở lại, đang thảo luận tã giấy tốt, hay tã bằng bông truyền thống tốt.
Mẹ Bào nói, tã giấy tốt, ban đêm die,n; da.nlze.qu;ydo/nn không cần thay, người lớn đứa bé đều có thể yên ổn ngủ.
Trương Hồng Cúc lại cảm giác, vật này kín gió, bịt mông nhỏ của đứa bé, không thoải mái.
“Tam Tam, con nói đi?" Hai mẹ hỏi Diêu Tam Tam.
“Con cũng khó mà nói." Diêu Tam Tam cười, “Tã giấy bớt phiền, tã bông thoải mái, thật ra thì... Dù sao bây giờ là mùa hè, thế nào cũng được."
“Để con nói, bây giờ dùng tã bông trước, trời nóng nực, tiện giặt xong phơi khô, chờ lui về sau trời lạnh, ban đêm có thể dùng tã giấy." Bào Kim Đông xen vào nói.
Ý kiến của anh ngược lại nhận được đồng tình của hai bà mẹ.
Ăn cơm, ngủ. Ban ngày ngoài ý muốn đụng phải anh Tống, Diêu Tam Tam lại không bị bất kỳ ảnh hưởng gì, xoay người không muốn suy nghĩ nhiều nữa, dù sao chẳng qua chỉ là một người qua đường.
Ngủ một giấc ngon lành, Bào Kim Đông cùng với cô, đêm đó Trương Hồng Cúc và mẹ bào không ở trong phòng bệnh, Bào Kim Đông thuê một phòng trong khách sạn cách bệnh viện không xa cho hai bà, lúc đi, hai mẹ lặp lại dặn dò, có động tĩnh gì nhanh chóng gọi điện thoại.
Một giấc ngủ này của Diêu Tam Tam, vẫn ngủ thẳng đến hai ba giờ đên, bụng căng đau, đau tỉnh.
Cô đẩy Bào Kim Đông, gọi anh: “Này, có thể phải sinh."
Trong phòng bệnh gia đình đầy đủ ánh nắng mặt trời, rộng rãi ấm áp, Diêu Tam Tam ngồi bên giường, lật sổ tay khám tay trong tay, nhìn từng số liệu ghi chép trong này, nhớ lại biến hóa thần kỳ của thai nhi, tưởng tượng thấy dáng vẻ đứa bé.
Làm xong thủ tục nhập viện, Trương Hồng Cúc và mẹ Bào lại vội vàng thu xếp mở ra, sau một phen dọn dẹp thu thập, hai người đã nói muốn đi siêu thị mua chút đồ dùng hằng ngày, kết bạn đi ra ngoài.
Bào Kim Đông tự giác lưu lại làm bạn với vợ, hôm nay lúc bất thường này, Bào Kim Đông nào dám rời khỏi cô trong chốc lát?
Khám thai tất cả bình thường, cô lại nói nhập viện trước, thật sự không có gì để lo lắng, nhưng mà, cũng không nói lên Diêu Tam Tam có thể hoàn toàn yên lòng.
Kiếp trước cô vì khó sinh mà chết, trừ đứa bé, gần như hoàn toàn không có chỗ nào lưu luyến. Mà lúc này đây, người và vật đáng giá để cô yêu thương nhiệt liệt, lại quá nhiều.
Kếp trước... Trong cuộc sống hạnh phúc, Diêu Tam Tam có lúc thậm chí hoài nghi, nếu nói kiếp trước, có phải vốn là giấc mộng hoang đường của mình không, mộng quá mức chân thật, đi vào sâu quá mức thôi.
Cô tình nguyện nghĩ vậy!
“Anh Kim Đông, tối hôm qua em nằm mơ."
“Nằm mơ?" Bào Kim Đông lơ đãng hỏi, “Mơ thấy cái gì? Em thấy con chúng ta là con trai hay con gái?"
Con trai hay là con gái? Diêu Tam Tam die ennd kdan/le eequhyd onnn bây giờ chưa từng lo lắng đến, nếu là con gsi, có thể sẽ có người thất vọng không. Cô tin tưởng người đàn ông của mình, Bào kim Đông đương nhiên sẽ không. Những người khác, mặc dù có nhân vật tới đóng vai trọng nam khinh nữ, Diêu Tam Tam tin tưởng, mình bây giờ, có đủ năng lực bảo vệ đứa bé của mình, cho bé cuộc sống hạnh phúc nhất.
“Em mơ thấy, em sinh con không thuận lợi, khó sinh rồi."
Diêu Tam Tam nói xong, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào Bào Kim Đông, nếu cô thật sự có gì không thuận lợi, có phải quá tàn nhẫn với anh không?
Nhìn người đàn ông một đường đi tới bên cạnh mình, Diêu Tam Tam lại phát hiện, cô yêu người đàn ông này, đã hơn cô yêu chính mình.
Bào Kim Đông ngừng hành động vuốt ve quần áo nhỏ trong tay, tức giận liếc cô một cái, chỉ nói câu: “Mò mẫm suy nghĩ gì đâu, buổi trưa em ăn nhiều nên khó chịu hả?"
“Thật!" Diêu Tam Tam nghiêm túc cường điệu.
“Thật? Mang thai lớn thân thể mệt mỏi, em chính là ngủ không ngon." Bào Kim Đông ngồi xuống, thuận tay ôm lấy vai cô nói, “Nằm mộng là ngược lại, đừng lo lắng vớ vẩn, ha!"
“Anh Kim Đông, vậy nếu lỡ như không thuận lợi?"
“Lỡ như? Ở đâu ra lỡ như! Chỉ suy nghĩ lung tung." Bào Kim Đông cười nói, “Tam Tam là sinh mạng của anh, anh sẽ không để cho em xảy ra chuyện gì."
Ặc... Thật là một đề tài không thú vị, suy nghĩ một chút, Diêu Tam Tam cũng cảm thấy nhàm chán, nói chút này làm gì? Ánh mặt trời thật rực rỡ, thời gian thật tốt đẹp!
“Anh Kim Đông, trong phòng buồn bực, em muốn ra ngoài đi dạo."
Bào Kim Đông đồng ý một tiếng, rồi nắm tay cô, hai người chậm rãi từ từ đi ra phòng bệnh, phòng bệnh gia đình phía trong cùng, hai người đi dọc hành lang ra ngoài.
Bệnh viện là một nơi không sung sướng, nhưng khác biệt duy nhất, chính là khoa sản, phòng bệnh khoa sản, luôn sung sướng vui vẻ khác thường.
Phòng bệnh hai bên hành lang, có đóng chặt lại, yên lặng, chắc con trẻ đang ngủ, có tùy ý mở rộng cánh cửa ra, mỗi một khuôn mặt lộ ra từ trong cửa, đều mang theo nụ cười sung sướng.
Có thể giường ngủ không đủ, trong hành lang cũng tăng thêm vài giường bệnh, có sản phụ nằm, có phụ nữ mang thai mặc đồ ngủ ngồi trên giường, nhỏ giọng nói chuyện với người nhà, dáng vẻ rất ấm áp.
Bào Kim Đông lôi kéo Diêu Tam Tam, nghiêng người tránh hai y tá đẩy giường phẫu thuật tới, cẩn thận kéo cô, vòng qua giường bệnh trong hành lang.
“Người cũng thật nhiều, con nít tụ tập nữa!" Diêu Tam Tam nói.
“Bệnh viện này, không phải đều như vậy." Bào Kim Đông nói, “So với lúc trước anh tới, người nhiều hơn, thêm giường."
Ngày dự sinh của Diêu Tam Tam gần tới, Bào Kim Đông đã tới một lần, nói muốn một phòng bệnh gia đình riêng trước.
“Này, cẩn thận!" Một người đàn ông vội vã đi tới ở phía đối diện, cầm một đống sữa bột, bình sữa, phích nước nóng cùng với hộp giữ nhiệt, hai tay cầm đầy tràn, người đàn ông kia chỉ lo đi, xông thẳng tới đây, phích nước nóng trong tay mắt thấy sắp đụng đến Diêu Tam Tam rồi. Bào Kim Đông đưa tay bảo vệ vợ, đồng thời đưa tay đỡ người kia, nói một câu: “Anh chú ý một chút, đừng đụng vào người ta."
“Xin lỗi, quá bận rộn quá bận rộn!" Người đàn ông kia luôn miệng nói xin lỗi, đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn bọn họ.
Diêu Tam Tam vốn không chú ý tới, ngay khoảnh khắc khi người đàn ông kia ngẩng đầu lên, Diêu Tam Tam hơi sững sờ, hơi ngạc nhiên.
Khuôn mặt người đàn ông trước mắt này, có ở sâu trong trí nhớ của cô, có lẽ thời gian cực nhanh, cũng đã không phải rất rõ ràng, nhưng cô nhớ không lầm.
Người đàn ông trước mắt này, cô nhận ra dfienddn lieqiudoon được, là con trai độc nhất của nhà họ Tống ở trấn trên cùng huyện, Diêu Tam Tam bây giờ đã không muốn nhắc tới tên người này rồi, cô tình nguyện tin tưởng, đó là một giấc mộng hoang đường.
Người này, là chồng kiếp trước của Diêu Tam Tam, chúng ta tạm thời gọi anh ta là anh Tống đi.
Chỉ thấy anh Tống này, cúi đầu, vẻ mặt khổ sở, cuống quýt gật đầu nhận lỗi với bọn họ, rồi nghiêng người vội vã lướt qua, đi về phía giường bệnh trên hành lang.
“Sao giờ anh mới tới? Lề mề dọc đường đúng không?"
Có một người phụ nữ đang ngồi trên giường bệnh, mặt dữ tợn, vừa mập vừa khỏe, khổ người có thể so sánh với Bào Kim Đông, nhìn dáng dấp đã sinh con, trong ngực lại ôm lấy đứa nhỏ được chăn lông bao lấy, chặn đầu kêu la anh Tống.
“Có vài chuyện, anh dù sao cũng phải làm xong hết chứ?" Anh Tống buông đống đồ trong tay xuống, giơ tay lên lau mồ hôi, “Anh một chút cũng không dám lề mề."
“Anh không dám lề mề, chờ anh làm xong mọi chuyện, đứa bé cũng chết đói." Người phụ nữ kia hừ lạnh nói.
Anh Tống lập tức cúi đầu im lặng, vội vàng ủ nóng bình sữa, pha sữa bột.
“Anh hỏi chưa? Tối nay có đổi giường bệnh không?"
“Còn... Còn không có, y tá nói chờ một chút, vừa có người xuất viện, sẽ để cho chúng ta đi vào phòng bệnh."
“Chờ chờ chờ, chờ cái mẹ nó, anh thứ đồ vô dụng này, một cái rắm cũng không thả được, ở trong hành lang người đến người đi, bảo tôi làm sao ở!"
Mắng liên tiếp.
Bào Kim Đông liếc nhìn Diêu Tam Tam, ôm vai cô, nói: “Đi thôi, gây gổ có gì mà nhìn!"
“Ừ, đi." Diêu Tam Tam lạnh lùng xoay đầu đi, dưới bảo vệ của Bào Kim Đông cất bước tránh ra.
Bọn họ đi xuống lầu phòng bệnh, đi dạo một chút trong khu vực xanh hóa * nho nhỏ của bệnh viện, rồi trở lại phòng bệnh.
(*) khu vực xanh hóa: Khu vực trồng cây xanh nhằm giảm bớt tiếng ồn, chống khói bụi.
Mẹ Bào và Trương Hồng Cúc đã trở lại, đang thảo luận tã giấy tốt, hay tã bằng bông truyền thống tốt.
Mẹ Bào nói, tã giấy tốt, ban đêm die,n; da.nlze.qu;ydo/nn không cần thay, người lớn đứa bé đều có thể yên ổn ngủ.
Trương Hồng Cúc lại cảm giác, vật này kín gió, bịt mông nhỏ của đứa bé, không thoải mái.
“Tam Tam, con nói đi?" Hai mẹ hỏi Diêu Tam Tam.
“Con cũng khó mà nói." Diêu Tam Tam cười, “Tã giấy bớt phiền, tã bông thoải mái, thật ra thì... Dù sao bây giờ là mùa hè, thế nào cũng được."
“Để con nói, bây giờ dùng tã bông trước, trời nóng nực, tiện giặt xong phơi khô, chờ lui về sau trời lạnh, ban đêm có thể dùng tã giấy." Bào Kim Đông xen vào nói.
Ý kiến của anh ngược lại nhận được đồng tình của hai bà mẹ.
Ăn cơm, ngủ. Ban ngày ngoài ý muốn đụng phải anh Tống, Diêu Tam Tam lại không bị bất kỳ ảnh hưởng gì, xoay người không muốn suy nghĩ nhiều nữa, dù sao chẳng qua chỉ là một người qua đường.
Ngủ một giấc ngon lành, Bào Kim Đông cùng với cô, đêm đó Trương Hồng Cúc và mẹ bào không ở trong phòng bệnh, Bào Kim Đông thuê một phòng trong khách sạn cách bệnh viện không xa cho hai bà, lúc đi, hai mẹ lặp lại dặn dò, có động tĩnh gì nhanh chóng gọi điện thoại.
Một giấc ngủ này của Diêu Tam Tam, vẫn ngủ thẳng đến hai ba giờ đên, bụng căng đau, đau tỉnh.
Cô đẩy Bào Kim Đông, gọi anh: “Này, có thể phải sinh."
Tác giả :
Ma Lạt Hương Chanh