Tắm Cho Đại Ca
Chương 58: Tiết tấu
Trang Hào bấm tay tính toán ngày một chút, hình như có đoạn thời gian không cùng Hoa Kì làm cái đó, gần đây có chút vội, cả người mệt mỏi quá nhiều chuyện để lo, người là như vậy, một khi thần kinh căng thẳng được từ từ buông lỏng, những ý tưởng ngổn ngang không đứng đắn trong nháy mắt từ sọ não băng ra ngoài.
Trang Hào nhìn chăm chú vào mông Hoa Kì đang lắc qua lắc lại, mặc dù mặc quần ngủ đơn bạc, nhưng cái mông tròn vểnh lên hết sức đáng giận, eo tuyến trượt xuống, tư thế chổng mông giống như đang đợi mình đến, giờ phút này, Trang Hào có ý nghĩ, đó là đặt Hoa Kì lên giường gạch, hung hăng thao một hồi trước.
Trang Hào lấy xuống bao tay mang lúc lái xe, đưa tay sờ soạng đũng quần một cái, bên trong không kềm được đã nóng ran, càng sâu xuống túp lều đã dựng lên, hình như vị trí cứng không đúng, anh khẽ động liền có thể cảm thấy bộ lông bị kéo đau đớn.
Hoa Kì đợi trong chốc lát vẫn không thấy Trang Hào bò lên, quay đầu lại híp mắt cười nói: “Anh làm gì nữa đấy?"
Trang Hào ném bao tay ở trên bàn, nói: “Mấy ngày nay chạy đường dài không tắm rửa kỹ, trên người không sạch sẽ, buổi tối tắm rửa lại thảo em."
Hoa Kì nhịn lâu như vậy, thật sự không có cách nào ức chế ý tưởng chân thật nơi nội tâm.
“Nhịn lâu hư thận a." Hoa Kì vừa nói vừa xuống giường, giày cũng không kịp mặc liền lôi kéo Trang Hào chạy đến nhà vệ sinh.
Vừa vào cửa nhà vệ sinh, Hoa Kì vội vàng khóa lại, đèn cũng không mở liền nhào tới, đôi tay ôm cổ của Trang Hào, hai chân tách ra vòng bên hông của anh, nhỏ giọng nói: “Vài ngày nay anh không trở lại, em nghĩ anh mãi."
Trang Hào cứ đứng như vậy, không lên tiếng cũng không có động tác.
Hoa Kì cong môi dán đi lên thì Trang Hào từ từ hé miệng để đầu lưỡi Hoa Kì đi vào, hai người chuồn chuồn lướt nước thử hôn, một chút, hai chút. . . . . . Đếm không hết thời điểm, Hoa Kì ngừng lại, mỉm cười nói: “Anh còn không có cạo râu, đâm đau chết."
Trang Hào buồn bực cười nói: “Xuống đây đi, đồng phục làm việc của anh đều là bụi, hơn nữa còn có mùi xăng."
Hoa Kì vội vàng từ chối nói: “Không có chuyện gì, em thích ngửi." Hoa Kì nghiêng đầu, nằm ở trên bả vai Trang Hào dùng sức hít mấy hơi.
“Không sợ hun thối sao." Trang Hào lúc này mới đưa đôi tay giữ chặt cái mông Hoa Kì.
Hoa Kì cảm nhận nhiệt độ đôi bàn tay kia truyền tới, xúc cảm dầy cộm nặng nề này, thật sự đốt bùng lên ngọn lửa trong lòng cậu. Ngọn lửa kia đốt hết tất cả lý trí của Hoa Kì, vốn hai tay ôm cổ Trang Hào trong nháy mắt ôm lấy đầu của anh, đôi môi đụng vào nhau thì Hoa Kì hôn điên cuồng, hận không thể gặm luôn miệng lưỡi của Trang Hào. Mà Trang Hào không cạo râu, cũng hữu ý vô ý đụng vào cằm Hoa Kì, hơi đau nhói lại làm cho Hoa Kì lè lưỡi, một vòng một vòng vòng liếm cằm của anh, ở phía trên lưu lại cảm giác ẩm ướt.
Vừa hôn thôi hai người đều thở hổn hển, trong nhà vệ sinh mờ tối hai người cũng không dám nhìn đối phương một cái, không biết vì sao chỉ cần bốn mắt nhìn nhau, sẽ gặp nhanh chóng dời đi.
Hoa Kì cúi đầu, từ từ thay Trang Hào cởi nút áo đồng phục làm việc, lộ ra áo màu trắng bên trong, cậu tại đưa tay dò xét đi vào vuốt ve ngực anh, chạm phải núm vú đứng thẳng của Trang Hào thì Hoa Kì hơi ngừng lại một chút, dùng đầu ngón tay từ từ cạo hai cái ở phía trên, sau đó cảm nhận được thân thể Trang Hào có chút rung rung.
“Thả em xuống đi." Hoa Kì nhỏ giọng nói một câu, Trang Hào vội vàng thả lỏng hai tay, Hoa Kì đứng yên trên mặt đất, hai chân trần trụi cậu lại không cảm thấy mặt đất lạnh lẽo, mà lại cảm thấy này lạnh lẽo này có thể hóa giải ngọn lửa bên trong thân thể.
Hoa Kì giúp Trang Hào cởi đồng phục làm việc, tiện tay ném ở trên bệ cửa sổ, tiếp đó nhấc lên cái áo màu trắng của anh rồi hé miệng, khe khẽ cắn điểm đứng thẳng trước ngực anh.
“A. . . . . ." Trang Hào rên lên một tiếng, vội vàng ôm lấy đầu Hoa Kì nói: “Quá ngứa."
Hoa Kì không để ý anh khuyên can, tiếp tục ra sức gặm.
Chỉ chốc lát sau, Trang Hào thích ứng xúc cảm như vậy, cũng không có ngăn trở Hoa Kì, mà là từ từ dùng đôi tay xoa nắn đầu đã mọc ra tóc của Hoa Kì.
“Ax. . . . . ." Hoa Kì thế nhưng dùng sức hút mấy cái, Trang Hào cảm thấy ngực hơi nhức, mắng: “Em tính hút một chút sữa ra đấy à?"
Hoa Kì khẽ ngẩng đầu, nhìn núm vú đã bị mình gặm đỏ đứng thẳng nói: “Nếu như có thì tốt, sữa người tương đối khá uống."
“Thao!"
Không khí từ từ trở lại lúc trước, không có thâm trầm như mới vừa rồi, Hoa Kì vừa cười vừa ngồi chồm hổm, cởi ra dây lưng của Trang Hào. Trang Hào hôm nay mặc một cái quần lót hoa văn sọc, trong túi lưới dựng một cây sắt nóng, Hoa Kì không chút do dự dán lên.
Trang Hào vội vàng chậc một tiếng: “Hoa tiểu cẩu, lời của anh nói vừa rồi em không nghe lọt tai à?" Trang Hào lôi Hoa Kì từ dưới thân dậy, cười nói: “Muốn ăn phải đợi một lát, tắm rửa lại nói."
Hoa Kì quệt mồm, tâm bất cam tình bất nguyện nói: “Em đợi không kịp."
“Nóng lòng ăn không hết. . . . . ." Giọng Trang Hào thấp dần, nửa câu sau là dính vào tai Hoa Kì mà nói.
Hoa Kì bĩu môi một cái, cười nói: “Được lắm, để cho anh tắm."
Trang Hào là cố nén tắm, bởi vì mới vừa rồi lúc Hoa Kì điên cuồng gặm trước ngực anh, anh liền hận không thể chọn súng đâm chọc vào, nhưng anh nghĩ lại, lại không nhẫn tâm làm như vậy.
Lúc Trang Hào tắm đưa lưng về phía Hoa Kì, cũng không nói để Hoa Kì giúp chà xát lưng cái gì, mà Hoa Kì đứng ở sau lưng anh không kịp chờ đợi chờ, nhìn chăm chú ở bên trong, Hoa Kì thấy Trang Hào đổ sữa tắm, cẩn thận tắm hạ thân thật lâu.
Vào lúc này Hoa Kì cũng không có ý định nhàn rỗi rồi, cởi quần ngủ, đưa tay vòng Trang Hào, bày ra lòng bàn tay tiến tới bên cạnh bình sữa tắm, Trang Hào hiểu ý, đổ không ít sữa tắm ở trên bàn tay Hoa Kì. Sau đó, Hoa Kì đưa tay ra sau lưng, dùng đầu ngón tay ở một chút xíu tiến hành khuếch trương bên trong.
Trang Hào tắm xong, giơ chậu nước nóng tưới xuống đỉnh đầu hai người, để chậu xuống anh mới xoay người, nâng cao súng nói: “Đói bụng không."
Hoa Kì cợt nhã nói: “Không kịp đợi, cũng không liếm." Nói xong, Hoa Kì xoay người, hai tay chống ở trên cửa, chổng mông lên nói: “Đến đây đi."
Trang Hào không nói hai lời tìm đúng vị trí liền đâm đi vào.
“A. . . . . ." Hoa Kì hơi ngửa đầu, nói không rõ là đau đớn hay sảng khoái, tóm lại một câu, cảm giác trong trí nhớ lại trở về rồi.
Trang Hào khẽ nhếch miệng, nhắm mắt cảm thụ cảm giác mềm mại khít khao này, thích ứng đi qua, lần này bắt đầu mãnh liệt đánh thẳng vào.
Trang Hào mạnh mẽ đâm tới, Hoa Kì rất nhanh liền không chịu nổi, hai chân run rẩy, đôi tay chống cửa cũng có chút mềm nhũn, lúc cậu muốn quay đầu lại nói đổi tư thế với Trang Hào, Trang Hào đột nhiên dùng sức đỉnh mấy cái, Hoa Kì không để ý đôi tay trợt liền đụng phải cửa, chỉ nghe phịch một tiếng, Hoa Kì liền kêu lên: “Đợi một chút."
Trang Hào ngừng lại, nhìn Hoa Kì ôm đầu nói: “Anh không chơi chết em, ngược lại em bị đụng chết rồi."
Trang Hào dở khóc dở cười nói: “Anh ngồi xuống, tự em ngồi lên." Trang Hào xoay người lại ngồi trên ghế, tay ôm lấy Hoa Kì ngồi vào trên người, tìm đúng vị trí ngồi xuống.
“Tự động."
Hoa Kì vô tội nói: “Tư thế này em không thích, quá khó đi."
Trang Hào vuốt lưng Hoa Kì nói: “Em đưa lưng về phía anh…anh lại không thấy được mặt của em, có gì khó chịu? Nhanh động một chút."
Hoa Kì thở dài, hai tay chống ở trên đùi Trang Hào, từ từ động.
Hoa Kì từ từ nắm giữ tiết tấu, nhẹ nhàng chậm chạp rồi nhanh chóng, hay là tại tiết tấu như vậy, không đơn thuần là mình động, chính cây thương phía dưới cũng theo tiết tấu động lên trên, Hoa Kì chợt cảm thấy lúng túng, lại chỉ có thể chôn giấu phần lúng túng này ở trong lòng.
Trang Hào nắm chặt hông của Hoa Kì, dùng sức ép xuống, Trang Hào nhìn lưng bóng loáng của Hoa Kì, mặc dù không trắng như con gái, nhưng tuyệt không dư thừa, thân thể Trang Hào khẽ dựa lên trước, ôm Hoa Kì, hai người thân mật vô cùng thì Trang Hào đột nhiên thả tay xuống, nắm nhị đệ của Hoa Kì.
“Hoa tiểu cẩu, hình như anh chưa thấy em bắn bao giờ, em không cần giải quyết sao?" Trang Hào hiếu kỳ nói.
Hoa Kì ngượng ngùng nói: “Em đều tự mình lấy sau."
“Vừa hồi tưởng cảnh tượng đó vừa tự mình lấy sao?" Trang Hào trêu ghẹo nói.
Hoa Kì ừ một tiếng không hề trả lời nữa, đây là lần đầu tiên cậu kích động muốn nhanh lên kết thúc một chút.
Hoa Kì bắt đầu gia tăng tốc độ, mà Trang Hào lại nắm cái đó của cậu nhanh chóng triệt động lên, Hoa Kì thoải mái hơi híp mắt lại, chốc lát liền cảm nhận được sắp bắn ra, không khỏi hô: “Dùng sức, nhanh lên một chút. . . . . ."
Trang Hào sáng tỏ, đồng thời cũng tập trung tinh thần, anh nghĩ cùng Hoa Kì.
Mấy phút sau, Hoa Kì cùng Trang Hào đồng thời rên lên một tiếng, liền thở hổn hển không nhúc nhích.
Trang Hào ôm Hoa Kì ngồi một lát, rụt tay lại nói: “Tắm một chút đi."
Hoa Kì ho khan mấy tiếng, đứng ở bên cạnh Trang Hào cúi đầu, Trang Hào thấy cậu có chút thẹn thùng, cười giỡn nói: “Em cũng biết thẹn thùng?"
“Nào có, em chỉ mệt mỏi." Hoa Kì cứng miệng, không để ý tới tắm liền mặc quần ngủ định mở cửa chạy ra ngoài, nhưng cửa đẩy ra, Hoa Kì liền sững sờ ở cửa, bởi vì lúc này ngoài cửa đang đứng hai người, tựa vào trên tường chống tay cười đùa.
Chương Thỉ cùng Quách Tĩnh liếc mắt nhìn nhau, nói: “Người này, ban ngày liền đập pháo, hai người đói khát bao nhiêu hả?"
Quách Tĩnh vội vàng phụ họa: “Anh biết cái gì, tôi cùng anh ta chạy đường dài lâu như vậy, nghẹn sắp chết rồi, trở lại còn không thể tới trước mấy lần?"
Trang Hào vẫn lau người như cũ, đưa lưng về phía bọn họ nói: “Hai người tới có chuyện gì?"
Chương Thỉ nhìn Hoa Kì nhíu lông mày, du côn cười nói: “Đương nhiên có chuyện rồi, anh tới mời Hoa Kì trở về nhà tắm Ngũ Hành, kỹ thuật của cậu ấy, sư phụ tắm kỳ bình thường không so được."
Hoa Kì còn chưa lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, ai ngờ Chương Thỉ lại ném ra một quả boom tấn nện trên đầu của cậu, vào lúc này cậu có chút mơ hồ, có chút không biết làm sao.
“Hoa Kì sẽ không về." Trang Hào lên tiếng uyển cự lời mời của Chương Thỉ.
Chương Thỉ thở dài nói: “Em cũng đừng vội vàng từ chối anh, nghe anh nói hết lời rồi làm quyết định."
“Không cần, chỉ cần Ngũ Hành còn là của Bàng Suất, Hoa Kì không cần trở về, em ấy ở chỗ này không thiếu ăn không thiếu mặc, không cần phần tiền này cũng chẳng sao." Trang Hào cầm chậu nước lên từ trên đầu tưới xuống.
“Ca, anh nghe Chương Thỉ nói hết lời, hơn nữa em cảm thấy Hoa Kì cũng không thể rãnh rỗi như vậy hoài đi?" Quách Tĩnh sớm biết Chương Thỉ muốn nói cái gì, đương nhiên cảm thấy không có chỗ xấu, vừa đúng Hoa Kì cũng vụng trộm nhờ mình tìm việc làm, đây không phải là đi mòn cả giày tìm không ra, không tốn chút công thì tìm được sao?
“Đúng vậy." Chương Thỉ tiếp lời, nghiêm túc nói: “Em mới vừa nói nếu Ngũ Hành còn là của Bàng Suất, em sẽ không để Hoa Kì đi, vậy nếu như Ngũ Hành đã không phải là của Bàng Suất, em có để Hoa Kì đi hay không?"
Trang Hào nhìn chăm chú vào mông Hoa Kì đang lắc qua lắc lại, mặc dù mặc quần ngủ đơn bạc, nhưng cái mông tròn vểnh lên hết sức đáng giận, eo tuyến trượt xuống, tư thế chổng mông giống như đang đợi mình đến, giờ phút này, Trang Hào có ý nghĩ, đó là đặt Hoa Kì lên giường gạch, hung hăng thao một hồi trước.
Trang Hào lấy xuống bao tay mang lúc lái xe, đưa tay sờ soạng đũng quần một cái, bên trong không kềm được đã nóng ran, càng sâu xuống túp lều đã dựng lên, hình như vị trí cứng không đúng, anh khẽ động liền có thể cảm thấy bộ lông bị kéo đau đớn.
Hoa Kì đợi trong chốc lát vẫn không thấy Trang Hào bò lên, quay đầu lại híp mắt cười nói: “Anh làm gì nữa đấy?"
Trang Hào ném bao tay ở trên bàn, nói: “Mấy ngày nay chạy đường dài không tắm rửa kỹ, trên người không sạch sẽ, buổi tối tắm rửa lại thảo em."
Hoa Kì nhịn lâu như vậy, thật sự không có cách nào ức chế ý tưởng chân thật nơi nội tâm.
“Nhịn lâu hư thận a." Hoa Kì vừa nói vừa xuống giường, giày cũng không kịp mặc liền lôi kéo Trang Hào chạy đến nhà vệ sinh.
Vừa vào cửa nhà vệ sinh, Hoa Kì vội vàng khóa lại, đèn cũng không mở liền nhào tới, đôi tay ôm cổ của Trang Hào, hai chân tách ra vòng bên hông của anh, nhỏ giọng nói: “Vài ngày nay anh không trở lại, em nghĩ anh mãi."
Trang Hào cứ đứng như vậy, không lên tiếng cũng không có động tác.
Hoa Kì cong môi dán đi lên thì Trang Hào từ từ hé miệng để đầu lưỡi Hoa Kì đi vào, hai người chuồn chuồn lướt nước thử hôn, một chút, hai chút. . . . . . Đếm không hết thời điểm, Hoa Kì ngừng lại, mỉm cười nói: “Anh còn không có cạo râu, đâm đau chết."
Trang Hào buồn bực cười nói: “Xuống đây đi, đồng phục làm việc của anh đều là bụi, hơn nữa còn có mùi xăng."
Hoa Kì vội vàng từ chối nói: “Không có chuyện gì, em thích ngửi." Hoa Kì nghiêng đầu, nằm ở trên bả vai Trang Hào dùng sức hít mấy hơi.
“Không sợ hun thối sao." Trang Hào lúc này mới đưa đôi tay giữ chặt cái mông Hoa Kì.
Hoa Kì cảm nhận nhiệt độ đôi bàn tay kia truyền tới, xúc cảm dầy cộm nặng nề này, thật sự đốt bùng lên ngọn lửa trong lòng cậu. Ngọn lửa kia đốt hết tất cả lý trí của Hoa Kì, vốn hai tay ôm cổ Trang Hào trong nháy mắt ôm lấy đầu của anh, đôi môi đụng vào nhau thì Hoa Kì hôn điên cuồng, hận không thể gặm luôn miệng lưỡi của Trang Hào. Mà Trang Hào không cạo râu, cũng hữu ý vô ý đụng vào cằm Hoa Kì, hơi đau nhói lại làm cho Hoa Kì lè lưỡi, một vòng một vòng vòng liếm cằm của anh, ở phía trên lưu lại cảm giác ẩm ướt.
Vừa hôn thôi hai người đều thở hổn hển, trong nhà vệ sinh mờ tối hai người cũng không dám nhìn đối phương một cái, không biết vì sao chỉ cần bốn mắt nhìn nhau, sẽ gặp nhanh chóng dời đi.
Hoa Kì cúi đầu, từ từ thay Trang Hào cởi nút áo đồng phục làm việc, lộ ra áo màu trắng bên trong, cậu tại đưa tay dò xét đi vào vuốt ve ngực anh, chạm phải núm vú đứng thẳng của Trang Hào thì Hoa Kì hơi ngừng lại một chút, dùng đầu ngón tay từ từ cạo hai cái ở phía trên, sau đó cảm nhận được thân thể Trang Hào có chút rung rung.
“Thả em xuống đi." Hoa Kì nhỏ giọng nói một câu, Trang Hào vội vàng thả lỏng hai tay, Hoa Kì đứng yên trên mặt đất, hai chân trần trụi cậu lại không cảm thấy mặt đất lạnh lẽo, mà lại cảm thấy này lạnh lẽo này có thể hóa giải ngọn lửa bên trong thân thể.
Hoa Kì giúp Trang Hào cởi đồng phục làm việc, tiện tay ném ở trên bệ cửa sổ, tiếp đó nhấc lên cái áo màu trắng của anh rồi hé miệng, khe khẽ cắn điểm đứng thẳng trước ngực anh.
“A. . . . . ." Trang Hào rên lên một tiếng, vội vàng ôm lấy đầu Hoa Kì nói: “Quá ngứa."
Hoa Kì không để ý anh khuyên can, tiếp tục ra sức gặm.
Chỉ chốc lát sau, Trang Hào thích ứng xúc cảm như vậy, cũng không có ngăn trở Hoa Kì, mà là từ từ dùng đôi tay xoa nắn đầu đã mọc ra tóc của Hoa Kì.
“Ax. . . . . ." Hoa Kì thế nhưng dùng sức hút mấy cái, Trang Hào cảm thấy ngực hơi nhức, mắng: “Em tính hút một chút sữa ra đấy à?"
Hoa Kì khẽ ngẩng đầu, nhìn núm vú đã bị mình gặm đỏ đứng thẳng nói: “Nếu như có thì tốt, sữa người tương đối khá uống."
“Thao!"
Không khí từ từ trở lại lúc trước, không có thâm trầm như mới vừa rồi, Hoa Kì vừa cười vừa ngồi chồm hổm, cởi ra dây lưng của Trang Hào. Trang Hào hôm nay mặc một cái quần lót hoa văn sọc, trong túi lưới dựng một cây sắt nóng, Hoa Kì không chút do dự dán lên.
Trang Hào vội vàng chậc một tiếng: “Hoa tiểu cẩu, lời của anh nói vừa rồi em không nghe lọt tai à?" Trang Hào lôi Hoa Kì từ dưới thân dậy, cười nói: “Muốn ăn phải đợi một lát, tắm rửa lại nói."
Hoa Kì quệt mồm, tâm bất cam tình bất nguyện nói: “Em đợi không kịp."
“Nóng lòng ăn không hết. . . . . ." Giọng Trang Hào thấp dần, nửa câu sau là dính vào tai Hoa Kì mà nói.
Hoa Kì bĩu môi một cái, cười nói: “Được lắm, để cho anh tắm."
Trang Hào là cố nén tắm, bởi vì mới vừa rồi lúc Hoa Kì điên cuồng gặm trước ngực anh, anh liền hận không thể chọn súng đâm chọc vào, nhưng anh nghĩ lại, lại không nhẫn tâm làm như vậy.
Lúc Trang Hào tắm đưa lưng về phía Hoa Kì, cũng không nói để Hoa Kì giúp chà xát lưng cái gì, mà Hoa Kì đứng ở sau lưng anh không kịp chờ đợi chờ, nhìn chăm chú ở bên trong, Hoa Kì thấy Trang Hào đổ sữa tắm, cẩn thận tắm hạ thân thật lâu.
Vào lúc này Hoa Kì cũng không có ý định nhàn rỗi rồi, cởi quần ngủ, đưa tay vòng Trang Hào, bày ra lòng bàn tay tiến tới bên cạnh bình sữa tắm, Trang Hào hiểu ý, đổ không ít sữa tắm ở trên bàn tay Hoa Kì. Sau đó, Hoa Kì đưa tay ra sau lưng, dùng đầu ngón tay ở một chút xíu tiến hành khuếch trương bên trong.
Trang Hào tắm xong, giơ chậu nước nóng tưới xuống đỉnh đầu hai người, để chậu xuống anh mới xoay người, nâng cao súng nói: “Đói bụng không."
Hoa Kì cợt nhã nói: “Không kịp đợi, cũng không liếm." Nói xong, Hoa Kì xoay người, hai tay chống ở trên cửa, chổng mông lên nói: “Đến đây đi."
Trang Hào không nói hai lời tìm đúng vị trí liền đâm đi vào.
“A. . . . . ." Hoa Kì hơi ngửa đầu, nói không rõ là đau đớn hay sảng khoái, tóm lại một câu, cảm giác trong trí nhớ lại trở về rồi.
Trang Hào khẽ nhếch miệng, nhắm mắt cảm thụ cảm giác mềm mại khít khao này, thích ứng đi qua, lần này bắt đầu mãnh liệt đánh thẳng vào.
Trang Hào mạnh mẽ đâm tới, Hoa Kì rất nhanh liền không chịu nổi, hai chân run rẩy, đôi tay chống cửa cũng có chút mềm nhũn, lúc cậu muốn quay đầu lại nói đổi tư thế với Trang Hào, Trang Hào đột nhiên dùng sức đỉnh mấy cái, Hoa Kì không để ý đôi tay trợt liền đụng phải cửa, chỉ nghe phịch một tiếng, Hoa Kì liền kêu lên: “Đợi một chút."
Trang Hào ngừng lại, nhìn Hoa Kì ôm đầu nói: “Anh không chơi chết em, ngược lại em bị đụng chết rồi."
Trang Hào dở khóc dở cười nói: “Anh ngồi xuống, tự em ngồi lên." Trang Hào xoay người lại ngồi trên ghế, tay ôm lấy Hoa Kì ngồi vào trên người, tìm đúng vị trí ngồi xuống.
“Tự động."
Hoa Kì vô tội nói: “Tư thế này em không thích, quá khó đi."
Trang Hào vuốt lưng Hoa Kì nói: “Em đưa lưng về phía anh…anh lại không thấy được mặt của em, có gì khó chịu? Nhanh động một chút."
Hoa Kì thở dài, hai tay chống ở trên đùi Trang Hào, từ từ động.
Hoa Kì từ từ nắm giữ tiết tấu, nhẹ nhàng chậm chạp rồi nhanh chóng, hay là tại tiết tấu như vậy, không đơn thuần là mình động, chính cây thương phía dưới cũng theo tiết tấu động lên trên, Hoa Kì chợt cảm thấy lúng túng, lại chỉ có thể chôn giấu phần lúng túng này ở trong lòng.
Trang Hào nắm chặt hông của Hoa Kì, dùng sức ép xuống, Trang Hào nhìn lưng bóng loáng của Hoa Kì, mặc dù không trắng như con gái, nhưng tuyệt không dư thừa, thân thể Trang Hào khẽ dựa lên trước, ôm Hoa Kì, hai người thân mật vô cùng thì Trang Hào đột nhiên thả tay xuống, nắm nhị đệ của Hoa Kì.
“Hoa tiểu cẩu, hình như anh chưa thấy em bắn bao giờ, em không cần giải quyết sao?" Trang Hào hiếu kỳ nói.
Hoa Kì ngượng ngùng nói: “Em đều tự mình lấy sau."
“Vừa hồi tưởng cảnh tượng đó vừa tự mình lấy sao?" Trang Hào trêu ghẹo nói.
Hoa Kì ừ một tiếng không hề trả lời nữa, đây là lần đầu tiên cậu kích động muốn nhanh lên kết thúc một chút.
Hoa Kì bắt đầu gia tăng tốc độ, mà Trang Hào lại nắm cái đó của cậu nhanh chóng triệt động lên, Hoa Kì thoải mái hơi híp mắt lại, chốc lát liền cảm nhận được sắp bắn ra, không khỏi hô: “Dùng sức, nhanh lên một chút. . . . . ."
Trang Hào sáng tỏ, đồng thời cũng tập trung tinh thần, anh nghĩ cùng Hoa Kì.
Mấy phút sau, Hoa Kì cùng Trang Hào đồng thời rên lên một tiếng, liền thở hổn hển không nhúc nhích.
Trang Hào ôm Hoa Kì ngồi một lát, rụt tay lại nói: “Tắm một chút đi."
Hoa Kì ho khan mấy tiếng, đứng ở bên cạnh Trang Hào cúi đầu, Trang Hào thấy cậu có chút thẹn thùng, cười giỡn nói: “Em cũng biết thẹn thùng?"
“Nào có, em chỉ mệt mỏi." Hoa Kì cứng miệng, không để ý tới tắm liền mặc quần ngủ định mở cửa chạy ra ngoài, nhưng cửa đẩy ra, Hoa Kì liền sững sờ ở cửa, bởi vì lúc này ngoài cửa đang đứng hai người, tựa vào trên tường chống tay cười đùa.
Chương Thỉ cùng Quách Tĩnh liếc mắt nhìn nhau, nói: “Người này, ban ngày liền đập pháo, hai người đói khát bao nhiêu hả?"
Quách Tĩnh vội vàng phụ họa: “Anh biết cái gì, tôi cùng anh ta chạy đường dài lâu như vậy, nghẹn sắp chết rồi, trở lại còn không thể tới trước mấy lần?"
Trang Hào vẫn lau người như cũ, đưa lưng về phía bọn họ nói: “Hai người tới có chuyện gì?"
Chương Thỉ nhìn Hoa Kì nhíu lông mày, du côn cười nói: “Đương nhiên có chuyện rồi, anh tới mời Hoa Kì trở về nhà tắm Ngũ Hành, kỹ thuật của cậu ấy, sư phụ tắm kỳ bình thường không so được."
Hoa Kì còn chưa lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, ai ngờ Chương Thỉ lại ném ra một quả boom tấn nện trên đầu của cậu, vào lúc này cậu có chút mơ hồ, có chút không biết làm sao.
“Hoa Kì sẽ không về." Trang Hào lên tiếng uyển cự lời mời của Chương Thỉ.
Chương Thỉ thở dài nói: “Em cũng đừng vội vàng từ chối anh, nghe anh nói hết lời rồi làm quyết định."
“Không cần, chỉ cần Ngũ Hành còn là của Bàng Suất, Hoa Kì không cần trở về, em ấy ở chỗ này không thiếu ăn không thiếu mặc, không cần phần tiền này cũng chẳng sao." Trang Hào cầm chậu nước lên từ trên đầu tưới xuống.
“Ca, anh nghe Chương Thỉ nói hết lời, hơn nữa em cảm thấy Hoa Kì cũng không thể rãnh rỗi như vậy hoài đi?" Quách Tĩnh sớm biết Chương Thỉ muốn nói cái gì, đương nhiên cảm thấy không có chỗ xấu, vừa đúng Hoa Kì cũng vụng trộm nhờ mình tìm việc làm, đây không phải là đi mòn cả giày tìm không ra, không tốn chút công thì tìm được sao?
“Đúng vậy." Chương Thỉ tiếp lời, nghiêm túc nói: “Em mới vừa nói nếu Ngũ Hành còn là của Bàng Suất, em sẽ không để Hoa Kì đi, vậy nếu như Ngũ Hành đã không phải là của Bàng Suất, em có để Hoa Kì đi hay không?"
Tác giả :
Kinh Thành Nam Sủng