Tâm Chi Sở Hướng
Chương 51
0o0——–0o0
Hắn là một gã đàn ông không thú vị, trừ bỏ kiếm tiền ra chỉ muốn thế giới nam nam hai người mà thôi, vì sao lại khó khăn như vậy chứ?
————–
Quyết định đi bộ hít thở chút khí trời, trên đường Cal bị mấy đứa nhỏ bán báo đang chạy loạn đụng phải, cậu bé đối diện dường như thấy không ổn, nó lập tức giải thích với Cal, sau khi chạy xa một đoạn lại vọt trở về. Cậu bé ngẩng đầu quan sát Cal, biểu tình hối lỗi trên mặt biến thành chờ mong, nó vội vàng lục lọi ba lô đeo trên người rút ra một tờ báo.
“Thưa ngài, ngài mua báo không ạ? Hôm nay có tin tức lớn nha."
Cal biết đứa nhỏ bán báo đáp lời với hắn mục đích chỉ vì đẩy mạnh tiêu thụ, gia tăng chút chất lượng cuộc sống, hắn cũng rất vui lòng dùng chút tiền ít ỏi đổi lấy một tờ báo, vì thế Cal đưa cho đứa nhỏ một vài tiền xu cười tủm tỉm hỏi: “Ồ? Là tin tức lớn gì đây?"
“Ông chủ bách hóa Messi, ngài Strauss và phu nhân ngài ấy đã qua đời cùng nhau, thưa ngài." Lời đứa nhỏ phát báo cùng đầu đề cực lớn đen trắng mực in trên [New York thời báo] đồng thời vọt vào trong tâm trí Cal, ong ong chấn động.
Cal khó tin được cơ hội mà mình chờ đợi bấy lâu nhanh như vậy đã tới — điều này tuyệt đối không thể trách Cal không có sự đồng tình, với hắn mà nói thương trường như chiến trường, nếu không phải chiến hữu, như vậy chỉ có thể là kẻ địch, ai lại nương tay với đối thủ của mình chứ? Cal cúi đầu nói với đứa nhỏ: “Tiền còn dư không cần thối."
Bước chân Cal từ nhàn nhã biến thành mau lẹ, nếu không phải bị trói buộc bởi mớ lễ nghi mọc rễ sâu trong thân thể này, hắn thậm chí muốn bay cho nhanh. Văn phòng vốn luôn ở đường Wall hiện tại đối với Cal mà nói đột nhiên trở nên quá xa, Cal phi thường hối hận sáng sớm cự tuyệt đề nghị của người lái xe.
Cal cuối cùng cũng tới công ty, hắn vọt vào văn phòng Abner một tay đem tin tức đập lên bàn công tác của anh ta, mở miệng thở phì phò nói: “Lập tức bắt đầu phương án thu mua!"
“Hắc, Cal, cậu sao lại thở gấp như vậy, còn có phương án thu mua gì nữa đây, trước mặt cậu hiện không hề thiếu kế hoạch đầu tư…" Abner nói xong cầm lấy tờ báo trên mặt bàn lên xem, sau đó anh nhìn chằm chằm tờ báo trước mắt, Abner mơ hồ thốt lên: “Tôi thật không dám tin, ông chủ bách hóa Messi thế nhưng thật sự đã qua đời, kia chỉ là bệnh viêm phổi thường thôi mà."
“Không, Abner, cậu nhìn cho kỹ, ngài Strauss hóa ra vốn có bệnh tim, viêm phổi kéo theo suy tim, phu nhân Strauss bởi vì chồng mình mất bi thương quá thể, nên đi theo ngài Strauss. Này thật sự là….. Ách, bi kịch!" Cal áp chế thiếu chút nữa thốt ra “kinh hỉ", ngược lại sử dụng từ ngữ phù hợp thân phận, nhưng ánh mắt Abner rõ ràng viết anh ta hiểu được Cal muốn nói cái gì đó.
“Cal, tai nạn trên biển đối với cậu mà nói đúng là kỳ tích, tôi cảm thấy sau khi trải qua tai nạn trên biển, cậu rốt cục có thể vứt bỏ mớ tư tưởng câu nệ cổ hủ trong tính cách." Abner nhấc điện thoại một bên nhanh chóng ra chỉ thị, một bên ca ngợi Cal.
Cal cười cười không đáp lại, hắn tự nhiên đi vào trong buồng pha chế bên trong văn phòng Abner pha cho bản thân một ly cà phê, sau đó ngả mình vào sô pha gần nhất đợi cho trái tim kịch liệt đập khôi phục bình tĩnh lại. Đại khái mười phút sau, Abner buông điện thoại, anh thở dài nhẹ nhõm một hơi lộ ra nụ cười gian trá không có khác biệt lắm so với Cal.
“Xem ra chúng ta lập tức sẽ mua được một vùng trời rộng lớn."
“Đúng vậy, thắng lợi chắc chắn thuộc về chúng ta." Cal cười cười, dùng cà phê kính Abner một ly, sau đó đột nhiên nở nụ cười: “Abner, công ty chúng ta nên đổi tên."
“Cậu tính toán gọi là gì?"
“’I can.’ Tên này như thế nào?"
“Đổi thành ‘WE’ nghe hay hơn Cal, tinh thần đoàn đội."
“Vậy thì cứ như vậy đi, nhớ rõ kêu người đi đổi tên." Cal giải quyết dứt khoát, tên rất hay không, cần rất nhiều chữ cái, thậm chí không cần ý nghĩa sâu xa, nhưng hai từ đơn giản này lại có thể làm cho tất cả những nước sử dụng tiếng Anh đều hiểu được, nói tóm lại đây là một tên rất hay.
“Cal, cậu sắp tới còn có kế hoạch gì,nói ra đi, bằng không cậu mỗi một lần đều như bị Thượng Đế chỉ điểm đột nhiên nói cho tôi biết cần làm cái gì, sớm hay muộn sẽ làm lòng người trong công ty hoảng sợ." Abner giật giật kéo kéo áo Cal.
Cal quay đầu lại nhìn ông bạn học tràn ngập tơ máu trong mắt, không khỏi cũng có chút áy náy, nhưng hắn muốn nói gì đó thì cũng phải có một lý do tốt. Cal cúi đầu gần sát lỗ tai Abner nhỏ giọng nói: “Chậm nhất là một tuần, hoặc là hiện tại cũng có thể bắt đầu, cổ phiếu tập đoàn tài chính Morgan bắt đầu bị thu mua, chúng ta có thể kiếm được một khoản lớn."
“Tập đoàn tài chính Morgan? Điều đó không có khả năng! Ngành ngân hàng trước mắt đang là ngành ổn định nhất, năm năm trước ngài Morgan nhờ ngành tài chính riêng mới bảo vệ được quốc khố New York hổng lỗ. Cal · Hockley, cậu đang nói đùa với tôi đấy à? Tập đoàn tài chính Morgan sao có khả năng sinh ra rung chuyển!" Abner giống như là hổ bị đốt mông táo bạo nắm cổ áo Cal, Cal nhướn nhướn mi, đẩy bàn tay Abner ra sửa sang lại áo sơmi, trên mặt u ám.
“Cho nên, tôi mới không muốn nói cho cậu nghe chuyện này. Dùng năm triệu đô la tôi mượn được, lấy danh nghĩa cá nhân của tôi đi thu mua cổ phiếu tập đoanMorgan, tôi không cần công ty gánh vác trách nhiệm giùm tôi."
Cal âm trầm khiến Abner rốt cục đè nén tâm tình kích động của mình xuống, anh càng thêm tò mò với chuyện này: “Morgan tập đoàn rốt cuộc dính phải phiền toái gì."
Cal châm chọc cười, ngón tay hắn gõ gõ mặt bàn bình tĩnh nói: “Ở những năm 70 tập đoàn Morgan còn có năng lực cứu vớt vương thất Pháp quốc thoát khỏi bờ vực phá sản, vào những năm 90 thu thập danh họa lại lỗ mất sáu ngàn mấy vạn đôla, năm 1895 và năm 1907 năm ngài Morgan hai lần dùng tài chính riêng cứu quốc. Nếu cậu là quốc hội Mĩ, cậu có hy vọng bị người khác khống chế trong lòng bàn tay không?"
“Nhưng cậu sao có thể khẳng định? Ngài John · Morgan đã bảy mươi lăm tuổi. Morgan gia tộc cũng có rất nhiều người thừa kế xuất sắc, cho dù có người đi ám sát nhóm người thừa kế tập đoàn Morgan, cũng cần phải vài lần mới có thể giết sạch toàn bộ bọn họ. Quốc hội làm như vậy không hề ý nghĩa." Cảm xúc của Abner lại lần nữa kích động.
Cal ngồi trên sô pha chỉ lạnh lùng cười: “Cha tôi luôn hợp tác làm ăn với ngài Morgan, lúc cậu còn trong trường học có phải hay không vẫn cảm thấy hành vi ngài Morgan dùng của riêng cứu quốc phi thường vĩ đại? Nhưng hãy nhìn lại đi, nguy cơ qua đi tập đoàn Morgan luôn bội thu tiền. Không riêng gì quốc hội, không hề thiếu những nhóm chính khách, thương nhân cũng đồng dạng đối với tập đoàn Morgan lòng mang bất mãn, hiện tại cũng là cơ hội tốt, ngàn năm có một."
“Tôi vẫn chưa hiểu cái ‘Cơ hội’ cậu nói rốt cuộc là chuyện gì xảy ra." Abner chỉnh lại mái tóc đã bị hắn vò thành tổ chim.
“Abner, cậu không thật sự cho rằng công ty Whitestar là của ngài Ismay đấy chứ? Gã ta trên tàu nguyện ý tiêu hết toàn bộ tiền thu mua cổ phiếu trong tay tôi vì muốn có được quyền hành ở công ty Whitestar, mà không muốn làm một quản lý dưới trướng kẻ khác. Mượn việc này, gã còn có thể lấy cổ phần công ty trong tay uy hiếp tập đoàn Morgan yêu cầu đãi ngộ tốt hơn, dù sao gã xem như cổ đông." Cal cười đến phi thường âm hiểm. “Đáng tiếc, ngài Ismay của chúng ta hơi ngu xuẩn một chút, không phải dân trong nghề mà vẫn dám khoa tay múa chân với thuyền trưởng Smith, hơn nữa sau khi trải qua ác mộng chìm tàu, tôi lập tức liền đem cổ phiếu tặng cho gã."
“Cho nên, ý của cậu là tàu Titanic kỳ thật thuộc về tập đoàn Morgan, mà tàu Titanic chìm nghỉm vừa lúc cho quốc hội một cơ hội lật đổ tập đoàn Morgan."
“Lật đỗ? Không, không quan trọng, trên thực tế điều này cũng không cần thiết. Được rồi, ông bạn học yêu quý, tôi nói cho cậu nghe một bí mật, quốc hội đang chuẩn bị thành lập một cơ cấu mới — cục dự trữ liên bang Mĩ. Ngài Morgan, ông ta quả thật cản đường." Cal bĩu môi, thanh âm tràn đầy khinh bỉ với quốc hội. “Cho nên, ông ta nếu sớm chết một chút liền không làm cho tập đoàn Morgan gặp nguy hiểm, bất quá, thân thể ông ta vẫn rất cứng cựa."
“Nói như vậy, ngài Morgan tuyệt đối là ‘hy sinh một người, tạo phúc toàn bộ chính phủ Mĩ’, sẽ có bao nhiêu nhân viên công vụ bởi vì ông ta mà có được công việc đấy?" Abner đi theo châm chọc một câu, Cal nghe xong nở nụ cười.
“Ngài Morgan thật sự là một người vĩ đại, ông ta ngay cả lúc chết cũng tạo đủ phúc cho xã hội, xúc tiến kinh tế." Cal dối trá đánh giá một câu, giảo hoạt nơi khóe miệng căn bản che lấp không được, cơ hội kiếm tiền ai lại ngại ít chứ?
Abner nhanh chóng viết kế hoạch trong ngày, anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cal: “Cậu có tin tức chính xác là quốc hội khi nào thì ra tay không?"
“Với quốc hội mà nói thì có cái gì khác nhau đâu?"
“Không, không, Cal, khác nhau quá lớn. Tập đoàn Morgan gặp đả kích trước và đang trong hai thời điểm cổ giới hoàn toàn bất đồng, nếu có thể xác định chính xác ngày quốc hội ra tay, như vậy chúng ta có thể tiết kiệm càng nhiều tiền, nắm giữ càng nhiều cổ phần công ty." Trên mặt Abner tràn đầy tính kế, khát khao khôn cùng vừa rồi đối với ngài John · Morgan biến mất vô tung.
Cal thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau khi phân tích Cal mới cảm thấy ông bạn học này mới là kẻ chân chính thông minh, lúc trước Abner biểu hiện còn khiến hắn có chút lo lắng, hiện tại xem ra quả nhiên là một nhân tài. Có mục tiêu sùng bái, cũng không mê tín người quyền uy, đây mới là người Cal cần, nếu Abner một lòng vì ngài Morgan nói chuyện, như vậy hợp tác của bọn họ sớm hay muộn cũng mỗi người đi một ngả.
“Điểm này tôi thật sự không rõ ràng, bất quá chúng ta không cần quá sốt ruột, nhanh nhất quốc hội cũng đợi sau khi điều tra vụ chìm tàu Titanic mới có thể tiến hành lên án tập đoàn Morgan."
“Cái này được, tiền tiết kiệm tiền cũng đủ cho cậu trong nửa năm mua thêm một nông trang bên bờ biển Hawaii. Một khi tàu Titanic điều tra xong, tôi sẽ bắt đầu thu mua cổ phần tập đoàn tài chính Morgan."
Cal nhìn vào mắt Abner, nhấn mạnh: “Đến lúc đó không cần để ý tiền, tập đoàn Morgan nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, một khi phát hiện có công ty thu mua cổ phiếu tập đoàn Morgan, bọn họ sẽ lập tức triển khai hành động tổ chức chúng ta, chúng ta cần trước khi bọn họ phản ứng nhanh chóng nắm 15%, mới đủ để cam đoan có quyền lên tiếng."
“Được, tôi đã biết."
Cal đứng lên bên cạnh Abner, dùng sức vỗ vỗ cánh tay anh, nụ cười trên mặt tràn ngập chân thành: “ông bạn học, tiền thưởng hôm nay của cậu là 5% cổ phần công ty, chúc mừng cậu, chín tháng sau chính là đối tác của tôi."
Abner vui mừng kinh ngạc, anh lập tức cũng dùng sức vỗ vỗ cánh tay Cal: “Tôi sẽ tiếp tục bán mạng cho cậu, vì 5% cổ phần công ty. Đúng rồi, Cal, quên nhắc nhở cậu một việc, lúc trước cùng cậu từng có hôn ước, tiểu thư Rose lại đính hôn, mẹ của nàng, DeWitt phu nhân chiều ngày hôm qua đã sai người đem thiệp mời đưa lại đây, một tháng sau hôn lễ cử hành."
Cal sửng sốt một hồi, hắn lập tức bật cười: “Đây là chuyện tốt, Bukater tiểu thư là một cô gái không tồi, tuy rằng tôi và nàng không thể chung sống cùng nhau, nhưng nàng có thể tìm được đoạn duyên khác là một chuyện phi thường đáng được ăn mừng."
“Cal, đừng giả vờ, cậu kỳ thật rất khó chịu, có một người đàn ông nào có thể bình tĩnh tiếp nhận việc người con gái mình yêu tìm được một gia đình mới." Vẻ mặt Abner trưng ra biểu tình không thể tin tưởng, anh đồng tình cho Cal một cái ôm, Cal dở khóc dở cười đẩy Abner ra.
Cal phát hiện việc Rose tiểu thư nhanh chóng tìm được vị hôn phu kế tiếp đã cho hắn một phiền toái lớn, xã hội thượng lưu sắp tới sẽ đồn đãi từ tàu Titanic gặp nạn trên biển biến thành “con một của ông trùm thép Pittsburgh bị vị hôn thê mà hắn hủy hôn giành kết hôn trước ".
Ai, xã hội thượng lưu nhàm chán, thật sự không bằng lúc trước cứ trực tiếp không làm gì hết khoanh tay chờ đợi tai nạn xảy ra, như vậy nhất định sẽ chết rất nhiều quý tộc, này quần thể phu nhân lắm miệng nhàn lưỡi, này nhóm tiểu thư còn có tình nhân của bọn họ… Cảm tạ Thượng Đế, Cal phát hiện cố gắng của hắn đã mang đến kết quả làm lời đồn đãi về hắn vẫn bị tuyên truyền rộng rãi khắp bốn phía.
Cal không thể không lắc đầu, hắn thở dài: “Được, tôi sẽ đúng giờ tham dự, vui lòng thay tôi hồi âm chúc phúc Bukater tiểu thư."
Abner cũng không chút vui sướng, anh tiếc nuối nói: “Một đóa hồng Anh kiều diễm lựa chọn một bi kịch, nàng thế nhưng cùng tổng thiết kế sư tàu Titanic ngài Andrew đính hôn, hai vị đều là người quen của cậu, Cal, lễ đính hôn cậu tham dự quả thực rất bi thảm."
“Cậu là nói Thomas? Nhưng hắn ta đã ba mươi chín tuổi, Bukater tiểu thư mới mười bảy tuổi! DeWitt phu nhân vì muốn lấp nợ thật đúng là tận hết sức lực, tôi thật hoài nghi Bukater tiểu thư không phải con gái ruột của bà ta." Cal không dám tin nói, tuy rằng hắn nghĩ tới Rose tiểu thư cuối cùng vẫn không thể tránh được gả cho một vị quý tộc nào đó để trả nợ, cũng không phải Andrew không tốt, nhưng tổ hợp này quả thật quá mức kinh sợ.
“Cậu đau lòng? Cal, nói nghiêm túc, chỉ cần cậu nguyện ý, Bukater tiểu thư nhất định sẽ quay đầu."
“Không, nàng sẽ không, Bukater tiểu thư là một cô gái có tính cách phi thường tương tự tôi, tôi hoàn toàn có thể hiểu ý của nàng. Tựa như tôi tuyệt đối không muốn cùng nàng tái hợp, nàng cho dù là điên cũng sẽ không có loại ý tưởng này." Cal xác định nói, hắn phá hủy kiêu ngạo của Rose, Rose tiểu thư có lẽ không nhắc lại vấn đề tranh ***, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không lại có bất cứ khả năng nào — hơn nữa bọn họ đều thích đàn ông…
“Ừm, được rồi. Cal, vui lòng nhận sự đồng tình của tôi, mặt khác, tôi còn muốn nhắc nhở cậu, Elena phu nhân cũng nhờ tôi chuyển lời cho cậu, chồng của nàng đi Pháp rồi, nàng sắp tới phi thường tịch mịch, rất cần tình yêu của cậu."
Nhìn Abner tươi cười, Cal thầm nghĩ muốn thở dài thật sâu, tên Cal này rốt cuộc còn có bao nhiêu đào hoa trái cần hắn đốn ngã đây! Hắn là một gã đàn ông không thú vị, trừ bỏ kiếm tiền ra chỉ muốn thế giới nam nam hai người mà thôi, vì sao lại khó khăn như vậy chứ?
Hắn là một gã đàn ông không thú vị, trừ bỏ kiếm tiền ra chỉ muốn thế giới nam nam hai người mà thôi, vì sao lại khó khăn như vậy chứ?
————–
Quyết định đi bộ hít thở chút khí trời, trên đường Cal bị mấy đứa nhỏ bán báo đang chạy loạn đụng phải, cậu bé đối diện dường như thấy không ổn, nó lập tức giải thích với Cal, sau khi chạy xa một đoạn lại vọt trở về. Cậu bé ngẩng đầu quan sát Cal, biểu tình hối lỗi trên mặt biến thành chờ mong, nó vội vàng lục lọi ba lô đeo trên người rút ra một tờ báo.
“Thưa ngài, ngài mua báo không ạ? Hôm nay có tin tức lớn nha."
Cal biết đứa nhỏ bán báo đáp lời với hắn mục đích chỉ vì đẩy mạnh tiêu thụ, gia tăng chút chất lượng cuộc sống, hắn cũng rất vui lòng dùng chút tiền ít ỏi đổi lấy một tờ báo, vì thế Cal đưa cho đứa nhỏ một vài tiền xu cười tủm tỉm hỏi: “Ồ? Là tin tức lớn gì đây?"
“Ông chủ bách hóa Messi, ngài Strauss và phu nhân ngài ấy đã qua đời cùng nhau, thưa ngài." Lời đứa nhỏ phát báo cùng đầu đề cực lớn đen trắng mực in trên [New York thời báo] đồng thời vọt vào trong tâm trí Cal, ong ong chấn động.
Cal khó tin được cơ hội mà mình chờ đợi bấy lâu nhanh như vậy đã tới — điều này tuyệt đối không thể trách Cal không có sự đồng tình, với hắn mà nói thương trường như chiến trường, nếu không phải chiến hữu, như vậy chỉ có thể là kẻ địch, ai lại nương tay với đối thủ của mình chứ? Cal cúi đầu nói với đứa nhỏ: “Tiền còn dư không cần thối."
Bước chân Cal từ nhàn nhã biến thành mau lẹ, nếu không phải bị trói buộc bởi mớ lễ nghi mọc rễ sâu trong thân thể này, hắn thậm chí muốn bay cho nhanh. Văn phòng vốn luôn ở đường Wall hiện tại đối với Cal mà nói đột nhiên trở nên quá xa, Cal phi thường hối hận sáng sớm cự tuyệt đề nghị của người lái xe.
Cal cuối cùng cũng tới công ty, hắn vọt vào văn phòng Abner một tay đem tin tức đập lên bàn công tác của anh ta, mở miệng thở phì phò nói: “Lập tức bắt đầu phương án thu mua!"
“Hắc, Cal, cậu sao lại thở gấp như vậy, còn có phương án thu mua gì nữa đây, trước mặt cậu hiện không hề thiếu kế hoạch đầu tư…" Abner nói xong cầm lấy tờ báo trên mặt bàn lên xem, sau đó anh nhìn chằm chằm tờ báo trước mắt, Abner mơ hồ thốt lên: “Tôi thật không dám tin, ông chủ bách hóa Messi thế nhưng thật sự đã qua đời, kia chỉ là bệnh viêm phổi thường thôi mà."
“Không, Abner, cậu nhìn cho kỹ, ngài Strauss hóa ra vốn có bệnh tim, viêm phổi kéo theo suy tim, phu nhân Strauss bởi vì chồng mình mất bi thương quá thể, nên đi theo ngài Strauss. Này thật sự là….. Ách, bi kịch!" Cal áp chế thiếu chút nữa thốt ra “kinh hỉ", ngược lại sử dụng từ ngữ phù hợp thân phận, nhưng ánh mắt Abner rõ ràng viết anh ta hiểu được Cal muốn nói cái gì đó.
“Cal, tai nạn trên biển đối với cậu mà nói đúng là kỳ tích, tôi cảm thấy sau khi trải qua tai nạn trên biển, cậu rốt cục có thể vứt bỏ mớ tư tưởng câu nệ cổ hủ trong tính cách." Abner nhấc điện thoại một bên nhanh chóng ra chỉ thị, một bên ca ngợi Cal.
Cal cười cười không đáp lại, hắn tự nhiên đi vào trong buồng pha chế bên trong văn phòng Abner pha cho bản thân một ly cà phê, sau đó ngả mình vào sô pha gần nhất đợi cho trái tim kịch liệt đập khôi phục bình tĩnh lại. Đại khái mười phút sau, Abner buông điện thoại, anh thở dài nhẹ nhõm một hơi lộ ra nụ cười gian trá không có khác biệt lắm so với Cal.
“Xem ra chúng ta lập tức sẽ mua được một vùng trời rộng lớn."
“Đúng vậy, thắng lợi chắc chắn thuộc về chúng ta." Cal cười cười, dùng cà phê kính Abner một ly, sau đó đột nhiên nở nụ cười: “Abner, công ty chúng ta nên đổi tên."
“Cậu tính toán gọi là gì?"
“’I can.’ Tên này như thế nào?"
“Đổi thành ‘WE’ nghe hay hơn Cal, tinh thần đoàn đội."
“Vậy thì cứ như vậy đi, nhớ rõ kêu người đi đổi tên." Cal giải quyết dứt khoát, tên rất hay không, cần rất nhiều chữ cái, thậm chí không cần ý nghĩa sâu xa, nhưng hai từ đơn giản này lại có thể làm cho tất cả những nước sử dụng tiếng Anh đều hiểu được, nói tóm lại đây là một tên rất hay.
“Cal, cậu sắp tới còn có kế hoạch gì,nói ra đi, bằng không cậu mỗi một lần đều như bị Thượng Đế chỉ điểm đột nhiên nói cho tôi biết cần làm cái gì, sớm hay muộn sẽ làm lòng người trong công ty hoảng sợ." Abner giật giật kéo kéo áo Cal.
Cal quay đầu lại nhìn ông bạn học tràn ngập tơ máu trong mắt, không khỏi cũng có chút áy náy, nhưng hắn muốn nói gì đó thì cũng phải có một lý do tốt. Cal cúi đầu gần sát lỗ tai Abner nhỏ giọng nói: “Chậm nhất là một tuần, hoặc là hiện tại cũng có thể bắt đầu, cổ phiếu tập đoàn tài chính Morgan bắt đầu bị thu mua, chúng ta có thể kiếm được một khoản lớn."
“Tập đoàn tài chính Morgan? Điều đó không có khả năng! Ngành ngân hàng trước mắt đang là ngành ổn định nhất, năm năm trước ngài Morgan nhờ ngành tài chính riêng mới bảo vệ được quốc khố New York hổng lỗ. Cal · Hockley, cậu đang nói đùa với tôi đấy à? Tập đoàn tài chính Morgan sao có khả năng sinh ra rung chuyển!" Abner giống như là hổ bị đốt mông táo bạo nắm cổ áo Cal, Cal nhướn nhướn mi, đẩy bàn tay Abner ra sửa sang lại áo sơmi, trên mặt u ám.
“Cho nên, tôi mới không muốn nói cho cậu nghe chuyện này. Dùng năm triệu đô la tôi mượn được, lấy danh nghĩa cá nhân của tôi đi thu mua cổ phiếu tập đoanMorgan, tôi không cần công ty gánh vác trách nhiệm giùm tôi."
Cal âm trầm khiến Abner rốt cục đè nén tâm tình kích động của mình xuống, anh càng thêm tò mò với chuyện này: “Morgan tập đoàn rốt cuộc dính phải phiền toái gì."
Cal châm chọc cười, ngón tay hắn gõ gõ mặt bàn bình tĩnh nói: “Ở những năm 70 tập đoàn Morgan còn có năng lực cứu vớt vương thất Pháp quốc thoát khỏi bờ vực phá sản, vào những năm 90 thu thập danh họa lại lỗ mất sáu ngàn mấy vạn đôla, năm 1895 và năm 1907 năm ngài Morgan hai lần dùng tài chính riêng cứu quốc. Nếu cậu là quốc hội Mĩ, cậu có hy vọng bị người khác khống chế trong lòng bàn tay không?"
“Nhưng cậu sao có thể khẳng định? Ngài John · Morgan đã bảy mươi lăm tuổi. Morgan gia tộc cũng có rất nhiều người thừa kế xuất sắc, cho dù có người đi ám sát nhóm người thừa kế tập đoàn Morgan, cũng cần phải vài lần mới có thể giết sạch toàn bộ bọn họ. Quốc hội làm như vậy không hề ý nghĩa." Cảm xúc của Abner lại lần nữa kích động.
Cal ngồi trên sô pha chỉ lạnh lùng cười: “Cha tôi luôn hợp tác làm ăn với ngài Morgan, lúc cậu còn trong trường học có phải hay không vẫn cảm thấy hành vi ngài Morgan dùng của riêng cứu quốc phi thường vĩ đại? Nhưng hãy nhìn lại đi, nguy cơ qua đi tập đoàn Morgan luôn bội thu tiền. Không riêng gì quốc hội, không hề thiếu những nhóm chính khách, thương nhân cũng đồng dạng đối với tập đoàn Morgan lòng mang bất mãn, hiện tại cũng là cơ hội tốt, ngàn năm có một."
“Tôi vẫn chưa hiểu cái ‘Cơ hội’ cậu nói rốt cuộc là chuyện gì xảy ra." Abner chỉnh lại mái tóc đã bị hắn vò thành tổ chim.
“Abner, cậu không thật sự cho rằng công ty Whitestar là của ngài Ismay đấy chứ? Gã ta trên tàu nguyện ý tiêu hết toàn bộ tiền thu mua cổ phiếu trong tay tôi vì muốn có được quyền hành ở công ty Whitestar, mà không muốn làm một quản lý dưới trướng kẻ khác. Mượn việc này, gã còn có thể lấy cổ phần công ty trong tay uy hiếp tập đoàn Morgan yêu cầu đãi ngộ tốt hơn, dù sao gã xem như cổ đông." Cal cười đến phi thường âm hiểm. “Đáng tiếc, ngài Ismay của chúng ta hơi ngu xuẩn một chút, không phải dân trong nghề mà vẫn dám khoa tay múa chân với thuyền trưởng Smith, hơn nữa sau khi trải qua ác mộng chìm tàu, tôi lập tức liền đem cổ phiếu tặng cho gã."
“Cho nên, ý của cậu là tàu Titanic kỳ thật thuộc về tập đoàn Morgan, mà tàu Titanic chìm nghỉm vừa lúc cho quốc hội một cơ hội lật đổ tập đoàn Morgan."
“Lật đỗ? Không, không quan trọng, trên thực tế điều này cũng không cần thiết. Được rồi, ông bạn học yêu quý, tôi nói cho cậu nghe một bí mật, quốc hội đang chuẩn bị thành lập một cơ cấu mới — cục dự trữ liên bang Mĩ. Ngài Morgan, ông ta quả thật cản đường." Cal bĩu môi, thanh âm tràn đầy khinh bỉ với quốc hội. “Cho nên, ông ta nếu sớm chết một chút liền không làm cho tập đoàn Morgan gặp nguy hiểm, bất quá, thân thể ông ta vẫn rất cứng cựa."
“Nói như vậy, ngài Morgan tuyệt đối là ‘hy sinh một người, tạo phúc toàn bộ chính phủ Mĩ’, sẽ có bao nhiêu nhân viên công vụ bởi vì ông ta mà có được công việc đấy?" Abner đi theo châm chọc một câu, Cal nghe xong nở nụ cười.
“Ngài Morgan thật sự là một người vĩ đại, ông ta ngay cả lúc chết cũng tạo đủ phúc cho xã hội, xúc tiến kinh tế." Cal dối trá đánh giá một câu, giảo hoạt nơi khóe miệng căn bản che lấp không được, cơ hội kiếm tiền ai lại ngại ít chứ?
Abner nhanh chóng viết kế hoạch trong ngày, anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cal: “Cậu có tin tức chính xác là quốc hội khi nào thì ra tay không?"
“Với quốc hội mà nói thì có cái gì khác nhau đâu?"
“Không, không, Cal, khác nhau quá lớn. Tập đoàn Morgan gặp đả kích trước và đang trong hai thời điểm cổ giới hoàn toàn bất đồng, nếu có thể xác định chính xác ngày quốc hội ra tay, như vậy chúng ta có thể tiết kiệm càng nhiều tiền, nắm giữ càng nhiều cổ phần công ty." Trên mặt Abner tràn đầy tính kế, khát khao khôn cùng vừa rồi đối với ngài John · Morgan biến mất vô tung.
Cal thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau khi phân tích Cal mới cảm thấy ông bạn học này mới là kẻ chân chính thông minh, lúc trước Abner biểu hiện còn khiến hắn có chút lo lắng, hiện tại xem ra quả nhiên là một nhân tài. Có mục tiêu sùng bái, cũng không mê tín người quyền uy, đây mới là người Cal cần, nếu Abner một lòng vì ngài Morgan nói chuyện, như vậy hợp tác của bọn họ sớm hay muộn cũng mỗi người đi một ngả.
“Điểm này tôi thật sự không rõ ràng, bất quá chúng ta không cần quá sốt ruột, nhanh nhất quốc hội cũng đợi sau khi điều tra vụ chìm tàu Titanic mới có thể tiến hành lên án tập đoàn Morgan."
“Cái này được, tiền tiết kiệm tiền cũng đủ cho cậu trong nửa năm mua thêm một nông trang bên bờ biển Hawaii. Một khi tàu Titanic điều tra xong, tôi sẽ bắt đầu thu mua cổ phần tập đoàn tài chính Morgan."
Cal nhìn vào mắt Abner, nhấn mạnh: “Đến lúc đó không cần để ý tiền, tập đoàn Morgan nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, một khi phát hiện có công ty thu mua cổ phiếu tập đoàn Morgan, bọn họ sẽ lập tức triển khai hành động tổ chức chúng ta, chúng ta cần trước khi bọn họ phản ứng nhanh chóng nắm 15%, mới đủ để cam đoan có quyền lên tiếng."
“Được, tôi đã biết."
Cal đứng lên bên cạnh Abner, dùng sức vỗ vỗ cánh tay anh, nụ cười trên mặt tràn ngập chân thành: “ông bạn học, tiền thưởng hôm nay của cậu là 5% cổ phần công ty, chúc mừng cậu, chín tháng sau chính là đối tác của tôi."
Abner vui mừng kinh ngạc, anh lập tức cũng dùng sức vỗ vỗ cánh tay Cal: “Tôi sẽ tiếp tục bán mạng cho cậu, vì 5% cổ phần công ty. Đúng rồi, Cal, quên nhắc nhở cậu một việc, lúc trước cùng cậu từng có hôn ước, tiểu thư Rose lại đính hôn, mẹ của nàng, DeWitt phu nhân chiều ngày hôm qua đã sai người đem thiệp mời đưa lại đây, một tháng sau hôn lễ cử hành."
Cal sửng sốt một hồi, hắn lập tức bật cười: “Đây là chuyện tốt, Bukater tiểu thư là một cô gái không tồi, tuy rằng tôi và nàng không thể chung sống cùng nhau, nhưng nàng có thể tìm được đoạn duyên khác là một chuyện phi thường đáng được ăn mừng."
“Cal, đừng giả vờ, cậu kỳ thật rất khó chịu, có một người đàn ông nào có thể bình tĩnh tiếp nhận việc người con gái mình yêu tìm được một gia đình mới." Vẻ mặt Abner trưng ra biểu tình không thể tin tưởng, anh đồng tình cho Cal một cái ôm, Cal dở khóc dở cười đẩy Abner ra.
Cal phát hiện việc Rose tiểu thư nhanh chóng tìm được vị hôn phu kế tiếp đã cho hắn một phiền toái lớn, xã hội thượng lưu sắp tới sẽ đồn đãi từ tàu Titanic gặp nạn trên biển biến thành “con một của ông trùm thép Pittsburgh bị vị hôn thê mà hắn hủy hôn giành kết hôn trước ".
Ai, xã hội thượng lưu nhàm chán, thật sự không bằng lúc trước cứ trực tiếp không làm gì hết khoanh tay chờ đợi tai nạn xảy ra, như vậy nhất định sẽ chết rất nhiều quý tộc, này quần thể phu nhân lắm miệng nhàn lưỡi, này nhóm tiểu thư còn có tình nhân của bọn họ… Cảm tạ Thượng Đế, Cal phát hiện cố gắng của hắn đã mang đến kết quả làm lời đồn đãi về hắn vẫn bị tuyên truyền rộng rãi khắp bốn phía.
Cal không thể không lắc đầu, hắn thở dài: “Được, tôi sẽ đúng giờ tham dự, vui lòng thay tôi hồi âm chúc phúc Bukater tiểu thư."
Abner cũng không chút vui sướng, anh tiếc nuối nói: “Một đóa hồng Anh kiều diễm lựa chọn một bi kịch, nàng thế nhưng cùng tổng thiết kế sư tàu Titanic ngài Andrew đính hôn, hai vị đều là người quen của cậu, Cal, lễ đính hôn cậu tham dự quả thực rất bi thảm."
“Cậu là nói Thomas? Nhưng hắn ta đã ba mươi chín tuổi, Bukater tiểu thư mới mười bảy tuổi! DeWitt phu nhân vì muốn lấp nợ thật đúng là tận hết sức lực, tôi thật hoài nghi Bukater tiểu thư không phải con gái ruột của bà ta." Cal không dám tin nói, tuy rằng hắn nghĩ tới Rose tiểu thư cuối cùng vẫn không thể tránh được gả cho một vị quý tộc nào đó để trả nợ, cũng không phải Andrew không tốt, nhưng tổ hợp này quả thật quá mức kinh sợ.
“Cậu đau lòng? Cal, nói nghiêm túc, chỉ cần cậu nguyện ý, Bukater tiểu thư nhất định sẽ quay đầu."
“Không, nàng sẽ không, Bukater tiểu thư là một cô gái có tính cách phi thường tương tự tôi, tôi hoàn toàn có thể hiểu ý của nàng. Tựa như tôi tuyệt đối không muốn cùng nàng tái hợp, nàng cho dù là điên cũng sẽ không có loại ý tưởng này." Cal xác định nói, hắn phá hủy kiêu ngạo của Rose, Rose tiểu thư có lẽ không nhắc lại vấn đề tranh ***, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không lại có bất cứ khả năng nào — hơn nữa bọn họ đều thích đàn ông…
“Ừm, được rồi. Cal, vui lòng nhận sự đồng tình của tôi, mặt khác, tôi còn muốn nhắc nhở cậu, Elena phu nhân cũng nhờ tôi chuyển lời cho cậu, chồng của nàng đi Pháp rồi, nàng sắp tới phi thường tịch mịch, rất cần tình yêu của cậu."
Nhìn Abner tươi cười, Cal thầm nghĩ muốn thở dài thật sâu, tên Cal này rốt cuộc còn có bao nhiêu đào hoa trái cần hắn đốn ngã đây! Hắn là một gã đàn ông không thú vị, trừ bỏ kiếm tiền ra chỉ muốn thế giới nam nam hai người mà thôi, vì sao lại khó khăn như vậy chứ?
Tác giả :
Kim Linh Tử