Tâm Chi Sở Hướng
Chương 21
0o0——–0o0
Ta bỏ tiền ra mua cô, hãy học cách trung thành, với số tiền đó tôi thừa sức mua một phụ nữ khác tốt hơn, đừng không biết xấu hổ mà lên mặt!
————–
Cal hôm qua có giấc ngủ ngon, sáng sớm hắn rất nhanh tỉnh dậy, nhẹ nhàng rời giường. Đứng trước gương nhìn những dấu hồng lộ ra ở cổ, cười hài lòng, hắn chọn cái áo cổ không quá cao mặc vào, khoác thêm áo khoác, rời khỏi phòng ngủ.
Quản gia Lovejoy đợi sẵn ngoài cửa, khi ánh mắt lão nhìn đến dấu hồng trên cổ Cal thân thể trở nên cứng ngắc, Cal lại không hề có ý giải thích dù chỉ một câu, hắn nâng tay ý bảo Lovejoy lại gần mình, sau đó hạ giọng nói: “Đợi cho Dawson tỉnh táo lại thì dẫn y ra ngoài bằng cửa phụ, đừng cho Dewitt phu nhân và Rose tiểu thư thấy. Một hồi khi chúng ta ở đại sảnh, đừng cho Dawson vào, tốt nhất khiến y nhục nhã đi ra."
“Vâng , thưa cậu chủ." Lovejoy cung kính tiếp nhận mệnh lệnh từ Cal, nhưng nhìn vào sắc mặt vị quản gia nhà mình Cal biết trong lòng lão đang oán thầm Jack trở mặt, ăn sạch sẽ rồi muốn bỏ chạy.
Cal hiện tại không quan tâm đến chuyện đòi lại công đạo gì hết, hắn ngồi trong phòng từ kệ sách rút ra một quyển. Kỳ thực Cal đang ngẩn người, hắn hiện giờ đã đem toàn bộ cổ phiếu công ty White Star bán cho Ismay, đồng nghĩa với việc đem công sức của mình từ trước đến nay vì White Star trả cho Ismay, về phần Ismay xử lý mớ cổ phiếu ấy như thế nào là chuyện của gã, hắn không quan tâm.
Ngược lại, vấn đề chính là số tiền trong tay Cal bây giờ, ngành ngân hàng không đảm bảo. Chưa bao giờ kinh tế đi theo hướng như thế này, chính phủ Mĩ vẫn tỏ thái độ đả kích ức chế sự phát triển ngành ngân hàng, sự chênh lệch hiện tại khiến ngành tài chính lộn xộn — mọi quy tắc không được chế định nghiêm ngặt.
Thái độ trước mắt của chính phủ Mĩ làm sự tình càng thêm bất đắc dĩ, chiến tranh Nam Bắc kết thúc chưa được mấy chục năm, lúc trước chiến tranh nguyên nhân chính là do tranh đoạt quyền chính trị —phía Nam chuyên về nông nghiệp, còn phía Bắc là công thương nghiệp. Trải qua trận phá hủy cường liệt của Bắc Mĩ, kinh tế Nam Mĩ vẫn chưa gượng dậy nổi, cho dù tương lai Mĩ được xưng là cường quốc, Nam Mĩ cũng chỉ có vài nước nổi bật.
Ý của Cal không phải nói lúc trước không đúng, một nước nông nghiệp không thể sánh bằng nước công nghiệp, lợi ích mang lại từ công nghiệp cũng nhiều hơn so với nông nghiệp. Chính phủ muốn sản lượng và kỹ thuật thăng cấp, dựa vào việc xâm phạm tri thức quyền tài sản Anh quốc là không đủ, chính phủ cần phải đánh cao thuế nhập khẩu, tránh những sản phẩm Châu Âu giá rẻ thông qua tự do mậu dịch thâm nhập sâu vào nước. Cho nên những tập đoàn nông nghiệp phía Nam suy yếu, ai bảo bọn họ phản đối nâng thuế nhập khẩu, tự mình làm mình tổn thất.
Kinh tế phát triển theo hướng công thương nghiệp làm các tệ nạn ở phía Nam giảm mạnh, nhưng lưu lại một vấn đề thực nghiêm trọng — đất đai. Cal đối với phiến đất khô cằn phì nhiêu này có chút động tâm. Chỉ cần kiến thiết cơ cấu sản xuất nông nghiệp hợp lý, kết hợp công nghiệp, đồng thời thu hút quần thể công nhân có nghề, hơn nữa dốc lòng nghiên cứu kỹ thuật, Cal có thể tạo ra một đế quốc sản nghiệp của riêng mình.
Bất quá, trước mắt chỉ là ý tưởng trống rỗng, điều đầu tiên Cal phải đối mặt chính là gia đình, ngài Hockley sẽ không vui khi thấy cậu con trai duy nhất chạy tới nông thôn nghịch bùn!
Cal còn đang tính toán hướng đi chính trị và tài chính trong tương lai thì Rose tiểu thư chậm rãi đến, dưới mắt nàng mang theo vệt đen, hiển nhiên là mất ngủ. Cal đưa quyển sách trên tay cho nữ hầu, sau đó để Rose tiểu thư khoác tay lên tay hắn, cùng nàng tới phòng ăn, trên bàn cơm hai người ngồi đối diện hưởng thụ bữa sáng.
Chủ nhân khối thân thể này không phải tốt tính, hắn sẽ phát hỏa với Rose ngay, tuy rằng hiện tại Cal cũng thích uy hiếp Rose, nhưng so với những thủ đoạn thô bạo trước đây mà nói Cal quá ôn hòa.
Rose tiểu thư ngày hôm qua bị quản gia Lovejoy ‘mời’ trở về phòng, trong lòng nàng còn nhớ rõ lời Cal uy hiếp, ngồi trên bàn có vẻ lo sợ bất an. Nàng trộm nhìn nụ cười trên mặt Cal, hắn càng bình tĩnh, Rose tiểu thư ngược lại càng thêm nôn nóng.
“Rose, đêm qua em lại chạy tới nơi hạ đẳng chơi." Cal đặt tách hồng trà xuống, nói rất thản nhiên, khuôn mặt kiều diễm của Rose tiểu thư trong nháy mắt hiện ra sự phẫn nộ bị xúc phạm, nàng cố gắng áp chế xúc động xuống.
“Tôi biết ngài luôn phái người theo dõi tôi."
Cal không phản bác lời Rose, sự thực là như vậy, là gia tộc Bukater dựa vào tiền của hắn mà sinh tồn. Cal không bận tâm đến tôn nghiêm Rose tiểu thư, quay đầu để nữ hầu châm cho hắn một tách cafe, nhẹ hớp một ngụm rồi nói: “Em yêu , em về sau không được làm như vậy nữa."
Rose tiểu thư chán ghét quay đầu, đêm qua là lần đầu tiên cũng là duy nhất nàng được cảm nhận thế nào là tự do vui vẻ , yêu cầu của Cal chẳng khác nào bắt nàng cắt đi sắc màu cuộc sống của mình. Rose cật lực khắc chế xung động, giọng nàng có vẻ đông cứng: “Tôi mệt, Cal, tôi không phải nữ công trong nhà xưởng, cũng không phải nô tài, tôi là hôn thê của ngài."
Cal nhướng mày nghiền ngẫm, ý tứ của Rose đang ám chỉ hắn vì nàng dùng sắc đẹp, tuổi thanh xuân cùng hôn nhân để đổi lấy việc Cal trả nợ cho gia tộc, hơn nữa Caledon Hockley vô cùng ái mộ nàng, luôn không chút do dự xuất tiền mua những thứ mà nàng yêu thích, cho nên hắn nên dễ dàng tha thứ cho nàng về chuyện vui chơi ‘nơi hạ đẳng’ sao?
Cal không thể quên tại khoang tàu hạng ba Rose tiểu thư vui vẻ cỡ nào tự do ra sao — cười đùa với đàn ông, còn vén váy lên khoe khoang sự cường đại của mình, với thời đại này mà nói, quá khác người không phải sao?
Cal rất thích phụ nữ tài năng, nhưng bất luận Rose hoàn mỹ ra sao, Cal chán ghét bởi nàng không hiểu hoàn cảnh hiện tại của bản thân, hơn nữa chỉ với việc nàng khiến Jack mê luyến, Cal đủ lý do không vừa mắt với Rose.
Cal nhìn bộ dạng quật cường không chịu thua của Rose, hắn xoa trán chậm rãi cười ra tiếng, sau đó cười to: “Vị hôn thê?“
“Rose , tiểu thư Bukater, không phải tôi đã không ngừng nhắc nhở cô trong hôn ước của chúng ta xảy ra chuyện gì sao? Cô dùng sắc đẹp trẻ trung và thân thể lấy lòng tôi, mẹ cô luôn miệng nói với tôi cô đáng thương cỡ nào, một tiểu thư có học thức nhưng bất hạnh. Tôi bỏ tiền ra mua cô, hãy học cách trung thành, với số tiền đó tôi thừa sức mua được một phụ nữ khác tốt hơn, đừng không biết xấu hổ mà lên mặt! Để tôi thấy một lần nữa cô dùng thân thể chính mình đi lấy lòng bọn người hạ đẳng khoang hạng ba, cô và mẹ cô cút đi."
Cal hung hăng giơ tay đập xuống bàn, sau đó mang theo vẻ mặt phẫn nộ rời đi. Ra khỏi nhà ăn hắn liền khôi phục lại bộ dáng tao nhã — hắn vốn không tức giận, nói khó nghe như vậy chỉ vì muốn kích thích tâm lý phản nghịch của Rose. Cal hiểu những cô tiểu thư quý tộc thường không hiểu thế sự, cuộc sống gian khổ.
Rose tiểu thư có hiểu biết nhưng không hiểu rõ sự thật là gia tộc Bukater căn bản không đủ khả năng chi trả nợ nần
“Thật là một tương lai tốt đẹp." Cal hít sâu một hơi, có thể trước vụ chìm tàu giải quyết vị hôn thê thì quá tốt, tin rằng nhóm người hầu buôn lê sẽ đem toàn bộ lời nói hôm nay của hắn ‘nhắn gửi’ đến toàn thể xã hội thượng lưu.
Ta bỏ tiền ra mua cô, hãy học cách trung thành, với số tiền đó tôi thừa sức mua một phụ nữ khác tốt hơn, đừng không biết xấu hổ mà lên mặt!
————–
Cal hôm qua có giấc ngủ ngon, sáng sớm hắn rất nhanh tỉnh dậy, nhẹ nhàng rời giường. Đứng trước gương nhìn những dấu hồng lộ ra ở cổ, cười hài lòng, hắn chọn cái áo cổ không quá cao mặc vào, khoác thêm áo khoác, rời khỏi phòng ngủ.
Quản gia Lovejoy đợi sẵn ngoài cửa, khi ánh mắt lão nhìn đến dấu hồng trên cổ Cal thân thể trở nên cứng ngắc, Cal lại không hề có ý giải thích dù chỉ một câu, hắn nâng tay ý bảo Lovejoy lại gần mình, sau đó hạ giọng nói: “Đợi cho Dawson tỉnh táo lại thì dẫn y ra ngoài bằng cửa phụ, đừng cho Dewitt phu nhân và Rose tiểu thư thấy. Một hồi khi chúng ta ở đại sảnh, đừng cho Dawson vào, tốt nhất khiến y nhục nhã đi ra."
“Vâng , thưa cậu chủ." Lovejoy cung kính tiếp nhận mệnh lệnh từ Cal, nhưng nhìn vào sắc mặt vị quản gia nhà mình Cal biết trong lòng lão đang oán thầm Jack trở mặt, ăn sạch sẽ rồi muốn bỏ chạy.
Cal hiện tại không quan tâm đến chuyện đòi lại công đạo gì hết, hắn ngồi trong phòng từ kệ sách rút ra một quyển. Kỳ thực Cal đang ngẩn người, hắn hiện giờ đã đem toàn bộ cổ phiếu công ty White Star bán cho Ismay, đồng nghĩa với việc đem công sức của mình từ trước đến nay vì White Star trả cho Ismay, về phần Ismay xử lý mớ cổ phiếu ấy như thế nào là chuyện của gã, hắn không quan tâm.
Ngược lại, vấn đề chính là số tiền trong tay Cal bây giờ, ngành ngân hàng không đảm bảo. Chưa bao giờ kinh tế đi theo hướng như thế này, chính phủ Mĩ vẫn tỏ thái độ đả kích ức chế sự phát triển ngành ngân hàng, sự chênh lệch hiện tại khiến ngành tài chính lộn xộn — mọi quy tắc không được chế định nghiêm ngặt.
Thái độ trước mắt của chính phủ Mĩ làm sự tình càng thêm bất đắc dĩ, chiến tranh Nam Bắc kết thúc chưa được mấy chục năm, lúc trước chiến tranh nguyên nhân chính là do tranh đoạt quyền chính trị —phía Nam chuyên về nông nghiệp, còn phía Bắc là công thương nghiệp. Trải qua trận phá hủy cường liệt của Bắc Mĩ, kinh tế Nam Mĩ vẫn chưa gượng dậy nổi, cho dù tương lai Mĩ được xưng là cường quốc, Nam Mĩ cũng chỉ có vài nước nổi bật.
Ý của Cal không phải nói lúc trước không đúng, một nước nông nghiệp không thể sánh bằng nước công nghiệp, lợi ích mang lại từ công nghiệp cũng nhiều hơn so với nông nghiệp. Chính phủ muốn sản lượng và kỹ thuật thăng cấp, dựa vào việc xâm phạm tri thức quyền tài sản Anh quốc là không đủ, chính phủ cần phải đánh cao thuế nhập khẩu, tránh những sản phẩm Châu Âu giá rẻ thông qua tự do mậu dịch thâm nhập sâu vào nước. Cho nên những tập đoàn nông nghiệp phía Nam suy yếu, ai bảo bọn họ phản đối nâng thuế nhập khẩu, tự mình làm mình tổn thất.
Kinh tế phát triển theo hướng công thương nghiệp làm các tệ nạn ở phía Nam giảm mạnh, nhưng lưu lại một vấn đề thực nghiêm trọng — đất đai. Cal đối với phiến đất khô cằn phì nhiêu này có chút động tâm. Chỉ cần kiến thiết cơ cấu sản xuất nông nghiệp hợp lý, kết hợp công nghiệp, đồng thời thu hút quần thể công nhân có nghề, hơn nữa dốc lòng nghiên cứu kỹ thuật, Cal có thể tạo ra một đế quốc sản nghiệp của riêng mình.
Bất quá, trước mắt chỉ là ý tưởng trống rỗng, điều đầu tiên Cal phải đối mặt chính là gia đình, ngài Hockley sẽ không vui khi thấy cậu con trai duy nhất chạy tới nông thôn nghịch bùn!
Cal còn đang tính toán hướng đi chính trị và tài chính trong tương lai thì Rose tiểu thư chậm rãi đến, dưới mắt nàng mang theo vệt đen, hiển nhiên là mất ngủ. Cal đưa quyển sách trên tay cho nữ hầu, sau đó để Rose tiểu thư khoác tay lên tay hắn, cùng nàng tới phòng ăn, trên bàn cơm hai người ngồi đối diện hưởng thụ bữa sáng.
Chủ nhân khối thân thể này không phải tốt tính, hắn sẽ phát hỏa với Rose ngay, tuy rằng hiện tại Cal cũng thích uy hiếp Rose, nhưng so với những thủ đoạn thô bạo trước đây mà nói Cal quá ôn hòa.
Rose tiểu thư ngày hôm qua bị quản gia Lovejoy ‘mời’ trở về phòng, trong lòng nàng còn nhớ rõ lời Cal uy hiếp, ngồi trên bàn có vẻ lo sợ bất an. Nàng trộm nhìn nụ cười trên mặt Cal, hắn càng bình tĩnh, Rose tiểu thư ngược lại càng thêm nôn nóng.
“Rose, đêm qua em lại chạy tới nơi hạ đẳng chơi." Cal đặt tách hồng trà xuống, nói rất thản nhiên, khuôn mặt kiều diễm của Rose tiểu thư trong nháy mắt hiện ra sự phẫn nộ bị xúc phạm, nàng cố gắng áp chế xúc động xuống.
“Tôi biết ngài luôn phái người theo dõi tôi."
Cal không phản bác lời Rose, sự thực là như vậy, là gia tộc Bukater dựa vào tiền của hắn mà sinh tồn. Cal không bận tâm đến tôn nghiêm Rose tiểu thư, quay đầu để nữ hầu châm cho hắn một tách cafe, nhẹ hớp một ngụm rồi nói: “Em yêu , em về sau không được làm như vậy nữa."
Rose tiểu thư chán ghét quay đầu, đêm qua là lần đầu tiên cũng là duy nhất nàng được cảm nhận thế nào là tự do vui vẻ , yêu cầu của Cal chẳng khác nào bắt nàng cắt đi sắc màu cuộc sống của mình. Rose cật lực khắc chế xung động, giọng nàng có vẻ đông cứng: “Tôi mệt, Cal, tôi không phải nữ công trong nhà xưởng, cũng không phải nô tài, tôi là hôn thê của ngài."
Cal nhướng mày nghiền ngẫm, ý tứ của Rose đang ám chỉ hắn vì nàng dùng sắc đẹp, tuổi thanh xuân cùng hôn nhân để đổi lấy việc Cal trả nợ cho gia tộc, hơn nữa Caledon Hockley vô cùng ái mộ nàng, luôn không chút do dự xuất tiền mua những thứ mà nàng yêu thích, cho nên hắn nên dễ dàng tha thứ cho nàng về chuyện vui chơi ‘nơi hạ đẳng’ sao?
Cal không thể quên tại khoang tàu hạng ba Rose tiểu thư vui vẻ cỡ nào tự do ra sao — cười đùa với đàn ông, còn vén váy lên khoe khoang sự cường đại của mình, với thời đại này mà nói, quá khác người không phải sao?
Cal rất thích phụ nữ tài năng, nhưng bất luận Rose hoàn mỹ ra sao, Cal chán ghét bởi nàng không hiểu hoàn cảnh hiện tại của bản thân, hơn nữa chỉ với việc nàng khiến Jack mê luyến, Cal đủ lý do không vừa mắt với Rose.
Cal nhìn bộ dạng quật cường không chịu thua của Rose, hắn xoa trán chậm rãi cười ra tiếng, sau đó cười to: “Vị hôn thê?“
“Rose , tiểu thư Bukater, không phải tôi đã không ngừng nhắc nhở cô trong hôn ước của chúng ta xảy ra chuyện gì sao? Cô dùng sắc đẹp trẻ trung và thân thể lấy lòng tôi, mẹ cô luôn miệng nói với tôi cô đáng thương cỡ nào, một tiểu thư có học thức nhưng bất hạnh. Tôi bỏ tiền ra mua cô, hãy học cách trung thành, với số tiền đó tôi thừa sức mua được một phụ nữ khác tốt hơn, đừng không biết xấu hổ mà lên mặt! Để tôi thấy một lần nữa cô dùng thân thể chính mình đi lấy lòng bọn người hạ đẳng khoang hạng ba, cô và mẹ cô cút đi."
Cal hung hăng giơ tay đập xuống bàn, sau đó mang theo vẻ mặt phẫn nộ rời đi. Ra khỏi nhà ăn hắn liền khôi phục lại bộ dáng tao nhã — hắn vốn không tức giận, nói khó nghe như vậy chỉ vì muốn kích thích tâm lý phản nghịch của Rose. Cal hiểu những cô tiểu thư quý tộc thường không hiểu thế sự, cuộc sống gian khổ.
Rose tiểu thư có hiểu biết nhưng không hiểu rõ sự thật là gia tộc Bukater căn bản không đủ khả năng chi trả nợ nần
“Thật là một tương lai tốt đẹp." Cal hít sâu một hơi, có thể trước vụ chìm tàu giải quyết vị hôn thê thì quá tốt, tin rằng nhóm người hầu buôn lê sẽ đem toàn bộ lời nói hôm nay của hắn ‘nhắn gửi’ đến toàn thể xã hội thượng lưu.
Tác giả :
Kim Linh Tử