Tạm Biệt Nordrhein Westfalen
Chương 60: Phiên ngoại 3. Tạm biệt Germany
Năm này, chính phủ Đức ra chính sách có lợi cho du học sinh ở nước này, ngay khi chính sách bắt đầu được thi hành, Dư Dương lại lựa chọn về nước phát triển. Cái cách nghĩ này ở trong đầu Dư Dương thật lâu, trước đó cũng cùng người trong nhà thương lượng thật lâu, chỉ là trước khi quyết định đi mới nói với Chu Khải.
Buổi tối hai người sóng vai nằm, Chu Khải từ từ nhắm hai mắt đang buồn ngủ, thình lình nghe Dư Dương nói: “Chờ hết năm nay anh kết thúc hợp đồng. Em muốn cùng anh trở về. Bố mẹ em rất muốn gặp anh, anh có muốn không?".
“Em nói thật?".
Chu Khải một phát tỉnh, hắn không phải không nghĩ tới tương lai, chỉ là không nghĩ tới lần này Dư Dương kiên quyết như thế. Mấy học sinh học chung cùng Dư Dương sau khi tốt nghiệp đều ở đây tìm được công việc không tệ, Chu Khải cảm thấy mình thật đã đối xử không tốt với vợ, nghiêng người ôm lấy liên tục nói: “… Đồng ý đồng ý! Anh vô cùng đồng ý.".
Kỳ thực, trong khoảng thời gian sinh sống ở Duisburg này, cha mẹ Dư Dương nhiều cũng biết về Chu Khải. Có một lần Dư Dương ở trong phòng video call với người nhà, mẹ cậu nghe được thanh âm Chu Khải nói bên ngoài.
Chu Khải nói vài tiếng không nghe thấy trả lời, liền đá văng cửa hỏi: “Thỏ con, vẽ vời cái gì đấy? Nhanh ra ăn cơm."
Dư Dương tháo một bên tai phone, ngoảnh đầu co quắp nhỏ giọng oán giận: “… Đang nói chuyện với mẹ!".
Chu Khải sửng sốt, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, may mắn máy tính cách khá xa, không nhìn thấy gì, mắng một câu liền vội vàng đóng cửa lui ra ngoài.
Về sau, cha mẹ Dư Dương cũng đối với việc này thành thói quen, có đôi khi Chu Khải ở đó cũng sẽ gọi lại nói vài câu. Thế nhưng dù sao cũng là cách núi cách biển, nói qua internet đương nhiên đỡ hơn mặt đối mặt nói chuyện…
Ngày đó cùng mẹ gọi điện thoại, Chu Khải ngồi ngay bên cạnh cậu. Hắn nghe Dư Dương nói: “Bố mẹ lớn tuổi, thân thể ba cũng không giống như trước, con không muốn cứ ở đây mãi… Huống hồ, con vẫn nghĩ muốn dẫn anh ấy về gặp mọi người." Chu Khải có thể mơ hồ nghe được bên kia liên thanh nói được.
Bọn họ trong mấy năm ngắn ngủi trước đây, đã đối mặt vài lựa chọn phải xa cách nhau, nói không sợ khoảng cách là giả, dù sao không ai có biện pháp nhìn thấy khoảng cách trong tình yêu tương lai. Bọn họ muốn, đều là chân thực nhất trực tiếp nhất có được, muốn gần gũi cảm thụ hô hấp lẫn nhau, tựa như Chu Khải đã từng nói với Dư Dương: “Mỗi sáng tỉnh lại, vươn tay qua là có thể chạm được em, loại cảm giác này thực sự quá tốt!" Cho nên cậu hai lần quyết định ở lại Nordrhein Westfalen, không phải vì gì khác, chích là bởi vì người yêu ở chỗ này.
Trước đó ý thức được hắn có tâm sự, thì ra là vì chuyện này.
Chu Khải nhoẻn miệng cười hơn nữa ngày mới nói: “Em biết không, hai ngày trước trên mạng gặp lão Triệu hàn huyên vài câu. Hắn nói hắn dự định đi Thượng Hải, cùng huynh đệ làm chung trước đây gặp mặt. Người nọ gọi Lương Chính, trước đây anh đã nói với em đó, hắn ở Thượng Hải có nhà ăn, làm món ăn Hoài Dương, một năm trước đi Thượng Hải còn anh còn cùng nhau ăn cơm. Nhà ăn làm không tệ, hắn dự định sang năm mở chi nhánh mới, lão Triệu còn hỏi anh có muốn về nước không…".
Dư Dương cũng không nghĩ tới, trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt: “… Thực sự?".
“Lừa em làm gì, " không nói trở về Dương Châu hay Thượng Hải, hắn đều muốn cả, nhưng chỉ cần có thể cùng một chỗ, chỉ cần còn có thể nấu ăn, làm cái gì cũng được. Chu Khải xoa đầu cậu, “Cho nên anh nói em a, có việc đừng tự giữ một mình, đàn ông một chút! Lấy ra đây cùng anh thương lượng không phải tốt hơn nhiều sao? Em cứ im lìm không nói, khiến cho anh không quyết định ngay được, đành phải cùng lão Triệu nói sau."
Dư Dương nghe thế hiển nhiên gấp rồi, “Này, này còn kịp sao!?".
“Cái này, " Chu Khải lão bánh quẩy một dạng qua đây lãm người áp chế, “… Còn nhìn biểu hiện của em.".
“…".
Dư Dương dùng sức đạp hai cái, chưa đạp đủ lại bị tay hắn mò vào eo, mắt thấy cả người liền muốn trượt xuống, lại bị Chu Khải một phát bắt đầu..
Dư Dương cười đến thở không nổi, nước mắt đều cười ra, lúc này còn ra sức chống lại: “Em không đồng ý em không đồng ý!"
“Vậy một lát nữa em đừng xin anh." Chu Khải mới mặc kệ cậu, trên tay tiếp tục cào.
Dư Dương nhìn tình hình này, cũng không phải không nguyện ý, nhưng chính là ngoài miệng không tha, “Anh là đang dùng bạo lực, là phạm pháp! Lưu manh vô lại vương bát đản!".
“Chính là, em tình anh nguyện, không tính là cường gian, tối đa cũng chỉ là hợp gian, " Chu Khải chắn cái miệng của cậu, đồng thời, lại lấy tay mò phía dưới, “Giơ lên một chút.".
Vận mệnh bị nắm chặt, Dư Dương lúc này mới hơi chút thành thật. Cậu nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy phía sau có người không ngừng sờ từ vai rồi đi xuống lưng, một đường theo dọc xương sống..
Chu Khải như là cố ý muốn đùa cậu, trên tay cùng ngoài miệng động tác không ngừng, dẫn tới người ghé vào trên giường đầu gối đều run lên, nhịn không được quay đầu qua đây: “… Anh không khác lắm là được…".
“Khó mà làm được, nói như thế nào anh cũng phải hầu hạ em thật tốt, hầu hạ đến khi em đồng ý a.".
Chu Khải nâng cằm Dư Dương qua, động tình hôn hôn, theo đó đem người quay qua đối mặt chính mình. Quanh năm cầm dao nên tay ít nhiều cũng chai đi, kỹ xảo vỗ về cái đó của Dư Dương, ngón tay kia chen vào chỗ nhỏ hẹp kia, lại thêm bôi trơn vào tiếp tục làm..
Dư Dương bị hắn tiền hậu công kích thế này, dục vọng phía trước đã cứng ngắc đến không chịu được, nhưng mà quyền chủ đạo thủy chung đều trong tay Chu Khải, thân thể của chính mình như là bị khống chế, giống như đang lơ lửng trên mặt biển. Tiếp tục làm như thế thì lúc nào cũng có thể trực tiếp bắn ra, Dư Dương đành phải thở dốc ôm chặt cổ Chu Khải, “… Đừng lộng nữa…".
Mắt thấy sắp muốn bắn, Chu Khải tại thời điểm mấu chốt vung tay, cúi xuống hôn lồng ngực Dư Dương, môi lưỡi từng chút từng chút miêu tả thân thể cậu, “Tiếng kêu thật dễ nghe.".
Dư Dương không hé răng, chỉ tóm tóc Chu Khải, đem người từ lồng ngực túm lên hôn hôn, tại cao trào, nụ hôn tràn ngập tình dục, cảm thụ định lực đối phương dần dần dao động. Cuối cùng hai người đều bột phát, sau khi hoàn toàn tiến vào phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.
Lý trí càng bay đi xa, Dư Dương nhắm mắt lại cảm thụ, chỉ nghe thấy Chu Khải ở bên tai mình trẻ con trả thù: “Nói không đồng ý với anh? Phản sao!".
Hai người một phen hồ đồ xong, cùng một chỗ tắm rửa rồi ôm nhau ngủ..
Trước khi đi vào giấc ngủ, Chu Khải nghe được người gối lên tay mình thình lình cười, tay cũng vòng qua eo hắn, thế là từ từ nhắm hai mắt: “Làm gì đó?".
Dư Dương như cũ cười, nâng ánh mắt nhìn Chu Khải, “Anh biết không, mẹ nói với em, là phải đối xử với anh thật tốt."
Chu Khải không có nghe rõ, chỉ là từ từ nhắm hai mắt cười nói thêm: “Đúng vậy, em thật sự làm tốt dạy dỗ của mẹ."
“Mẹ em nói, muốn yêu thương lẫn nhau cần phải biết nhương nhịn, cho đi mới có thể nhận lại. Nàng còn nói, cái gì… Anh luôn nhường nhịn em, em không thể luôn bắt nạt anh, cũng phải nhường nhịn anh.".
*Mẹ bạn Khải tưởng bạn Khải nằm dưới
Chu Khải nghe lời này cảm thấy khác thường, mở mắt người đang dựa vào trong lòng mình cười không dừng được, lúc này mới hiểu được.
“Thao, em khi nào thì nói chuyện với mẹ anh? Hiểu cái gì là thực sự cầu thị* hay không đồ ngốc kia?".
Ngăn cản cái tay duỗi qua đây, Dư Dương vội vã né tránh, “Ai đừng ——! Không phải em thật không phải em! Em cũng không biết mẹ em nghĩ như thế nào.".
“Xem ra anh vẫn chưa cùng mẹ chính thức nói chuyện này, nhân tiện lần này trở lại, anh phải cùng nàng cẩn thận tâm sự."
“Anh xem, dù sao thì mẹ chúng ta đều nói như vậy, này nếu không… Sau này anh nhường em đến?".
“Cho cái đầu em, " Chu Khải cảm giác được ngón tay trên eo như có như không sờ sờ, “Không cần phải tưởng tượng nữa, cái gì không nên nghĩ em đừng nghĩ, nếu không xem anh có làm chết em không.".
“…" Dư Dương cho hắn một cái xem thường, sau khi mắng một tiếng đem người đẩy ra..
Một lần nữa từ từ nhắm hai mắt, lại đem người kia bắt vào trong lòng, “Đừng nháo, mau ngủ.".
Ba tháng sau, hai người hướng chủ nhà trả lại chìa khóa, bỏ đi rất nhiều đồ vô dụng, lại gửi 30kg hành lý về nước, trong đó cũng bao gồm kiện quà tặng đầu tiên Chu Khải tặng cho Dư Dương..
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Phiên ngoại còn một thiên cuối cùng.
Buổi tối hai người sóng vai nằm, Chu Khải từ từ nhắm hai mắt đang buồn ngủ, thình lình nghe Dư Dương nói: “Chờ hết năm nay anh kết thúc hợp đồng. Em muốn cùng anh trở về. Bố mẹ em rất muốn gặp anh, anh có muốn không?".
“Em nói thật?".
Chu Khải một phát tỉnh, hắn không phải không nghĩ tới tương lai, chỉ là không nghĩ tới lần này Dư Dương kiên quyết như thế. Mấy học sinh học chung cùng Dư Dương sau khi tốt nghiệp đều ở đây tìm được công việc không tệ, Chu Khải cảm thấy mình thật đã đối xử không tốt với vợ, nghiêng người ôm lấy liên tục nói: “… Đồng ý đồng ý! Anh vô cùng đồng ý.".
Kỳ thực, trong khoảng thời gian sinh sống ở Duisburg này, cha mẹ Dư Dương nhiều cũng biết về Chu Khải. Có một lần Dư Dương ở trong phòng video call với người nhà, mẹ cậu nghe được thanh âm Chu Khải nói bên ngoài.
Chu Khải nói vài tiếng không nghe thấy trả lời, liền đá văng cửa hỏi: “Thỏ con, vẽ vời cái gì đấy? Nhanh ra ăn cơm."
Dư Dương tháo một bên tai phone, ngoảnh đầu co quắp nhỏ giọng oán giận: “… Đang nói chuyện với mẹ!".
Chu Khải sửng sốt, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, may mắn máy tính cách khá xa, không nhìn thấy gì, mắng một câu liền vội vàng đóng cửa lui ra ngoài.
Về sau, cha mẹ Dư Dương cũng đối với việc này thành thói quen, có đôi khi Chu Khải ở đó cũng sẽ gọi lại nói vài câu. Thế nhưng dù sao cũng là cách núi cách biển, nói qua internet đương nhiên đỡ hơn mặt đối mặt nói chuyện…
Ngày đó cùng mẹ gọi điện thoại, Chu Khải ngồi ngay bên cạnh cậu. Hắn nghe Dư Dương nói: “Bố mẹ lớn tuổi, thân thể ba cũng không giống như trước, con không muốn cứ ở đây mãi… Huống hồ, con vẫn nghĩ muốn dẫn anh ấy về gặp mọi người." Chu Khải có thể mơ hồ nghe được bên kia liên thanh nói được.
Bọn họ trong mấy năm ngắn ngủi trước đây, đã đối mặt vài lựa chọn phải xa cách nhau, nói không sợ khoảng cách là giả, dù sao không ai có biện pháp nhìn thấy khoảng cách trong tình yêu tương lai. Bọn họ muốn, đều là chân thực nhất trực tiếp nhất có được, muốn gần gũi cảm thụ hô hấp lẫn nhau, tựa như Chu Khải đã từng nói với Dư Dương: “Mỗi sáng tỉnh lại, vươn tay qua là có thể chạm được em, loại cảm giác này thực sự quá tốt!" Cho nên cậu hai lần quyết định ở lại Nordrhein Westfalen, không phải vì gì khác, chích là bởi vì người yêu ở chỗ này.
Trước đó ý thức được hắn có tâm sự, thì ra là vì chuyện này.
Chu Khải nhoẻn miệng cười hơn nữa ngày mới nói: “Em biết không, hai ngày trước trên mạng gặp lão Triệu hàn huyên vài câu. Hắn nói hắn dự định đi Thượng Hải, cùng huynh đệ làm chung trước đây gặp mặt. Người nọ gọi Lương Chính, trước đây anh đã nói với em đó, hắn ở Thượng Hải có nhà ăn, làm món ăn Hoài Dương, một năm trước đi Thượng Hải còn anh còn cùng nhau ăn cơm. Nhà ăn làm không tệ, hắn dự định sang năm mở chi nhánh mới, lão Triệu còn hỏi anh có muốn về nước không…".
Dư Dương cũng không nghĩ tới, trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt: “… Thực sự?".
“Lừa em làm gì, " không nói trở về Dương Châu hay Thượng Hải, hắn đều muốn cả, nhưng chỉ cần có thể cùng một chỗ, chỉ cần còn có thể nấu ăn, làm cái gì cũng được. Chu Khải xoa đầu cậu, “Cho nên anh nói em a, có việc đừng tự giữ một mình, đàn ông một chút! Lấy ra đây cùng anh thương lượng không phải tốt hơn nhiều sao? Em cứ im lìm không nói, khiến cho anh không quyết định ngay được, đành phải cùng lão Triệu nói sau."
Dư Dương nghe thế hiển nhiên gấp rồi, “Này, này còn kịp sao!?".
“Cái này, " Chu Khải lão bánh quẩy một dạng qua đây lãm người áp chế, “… Còn nhìn biểu hiện của em.".
“…".
Dư Dương dùng sức đạp hai cái, chưa đạp đủ lại bị tay hắn mò vào eo, mắt thấy cả người liền muốn trượt xuống, lại bị Chu Khải một phát bắt đầu..
Dư Dương cười đến thở không nổi, nước mắt đều cười ra, lúc này còn ra sức chống lại: “Em không đồng ý em không đồng ý!"
“Vậy một lát nữa em đừng xin anh." Chu Khải mới mặc kệ cậu, trên tay tiếp tục cào.
Dư Dương nhìn tình hình này, cũng không phải không nguyện ý, nhưng chính là ngoài miệng không tha, “Anh là đang dùng bạo lực, là phạm pháp! Lưu manh vô lại vương bát đản!".
“Chính là, em tình anh nguyện, không tính là cường gian, tối đa cũng chỉ là hợp gian, " Chu Khải chắn cái miệng của cậu, đồng thời, lại lấy tay mò phía dưới, “Giơ lên một chút.".
Vận mệnh bị nắm chặt, Dư Dương lúc này mới hơi chút thành thật. Cậu nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy phía sau có người không ngừng sờ từ vai rồi đi xuống lưng, một đường theo dọc xương sống..
Chu Khải như là cố ý muốn đùa cậu, trên tay cùng ngoài miệng động tác không ngừng, dẫn tới người ghé vào trên giường đầu gối đều run lên, nhịn không được quay đầu qua đây: “… Anh không khác lắm là được…".
“Khó mà làm được, nói như thế nào anh cũng phải hầu hạ em thật tốt, hầu hạ đến khi em đồng ý a.".
Chu Khải nâng cằm Dư Dương qua, động tình hôn hôn, theo đó đem người quay qua đối mặt chính mình. Quanh năm cầm dao nên tay ít nhiều cũng chai đi, kỹ xảo vỗ về cái đó của Dư Dương, ngón tay kia chen vào chỗ nhỏ hẹp kia, lại thêm bôi trơn vào tiếp tục làm..
Dư Dương bị hắn tiền hậu công kích thế này, dục vọng phía trước đã cứng ngắc đến không chịu được, nhưng mà quyền chủ đạo thủy chung đều trong tay Chu Khải, thân thể của chính mình như là bị khống chế, giống như đang lơ lửng trên mặt biển. Tiếp tục làm như thế thì lúc nào cũng có thể trực tiếp bắn ra, Dư Dương đành phải thở dốc ôm chặt cổ Chu Khải, “… Đừng lộng nữa…".
Mắt thấy sắp muốn bắn, Chu Khải tại thời điểm mấu chốt vung tay, cúi xuống hôn lồng ngực Dư Dương, môi lưỡi từng chút từng chút miêu tả thân thể cậu, “Tiếng kêu thật dễ nghe.".
Dư Dương không hé răng, chỉ tóm tóc Chu Khải, đem người từ lồng ngực túm lên hôn hôn, tại cao trào, nụ hôn tràn ngập tình dục, cảm thụ định lực đối phương dần dần dao động. Cuối cùng hai người đều bột phát, sau khi hoàn toàn tiến vào phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.
Lý trí càng bay đi xa, Dư Dương nhắm mắt lại cảm thụ, chỉ nghe thấy Chu Khải ở bên tai mình trẻ con trả thù: “Nói không đồng ý với anh? Phản sao!".
Hai người một phen hồ đồ xong, cùng một chỗ tắm rửa rồi ôm nhau ngủ..
Trước khi đi vào giấc ngủ, Chu Khải nghe được người gối lên tay mình thình lình cười, tay cũng vòng qua eo hắn, thế là từ từ nhắm hai mắt: “Làm gì đó?".
Dư Dương như cũ cười, nâng ánh mắt nhìn Chu Khải, “Anh biết không, mẹ nói với em, là phải đối xử với anh thật tốt."
Chu Khải không có nghe rõ, chỉ là từ từ nhắm hai mắt cười nói thêm: “Đúng vậy, em thật sự làm tốt dạy dỗ của mẹ."
“Mẹ em nói, muốn yêu thương lẫn nhau cần phải biết nhương nhịn, cho đi mới có thể nhận lại. Nàng còn nói, cái gì… Anh luôn nhường nhịn em, em không thể luôn bắt nạt anh, cũng phải nhường nhịn anh.".
*Mẹ bạn Khải tưởng bạn Khải nằm dưới
Chu Khải nghe lời này cảm thấy khác thường, mở mắt người đang dựa vào trong lòng mình cười không dừng được, lúc này mới hiểu được.
“Thao, em khi nào thì nói chuyện với mẹ anh? Hiểu cái gì là thực sự cầu thị* hay không đồ ngốc kia?".
Ngăn cản cái tay duỗi qua đây, Dư Dương vội vã né tránh, “Ai đừng ——! Không phải em thật không phải em! Em cũng không biết mẹ em nghĩ như thế nào.".
“Xem ra anh vẫn chưa cùng mẹ chính thức nói chuyện này, nhân tiện lần này trở lại, anh phải cùng nàng cẩn thận tâm sự."
“Anh xem, dù sao thì mẹ chúng ta đều nói như vậy, này nếu không… Sau này anh nhường em đến?".
“Cho cái đầu em, " Chu Khải cảm giác được ngón tay trên eo như có như không sờ sờ, “Không cần phải tưởng tượng nữa, cái gì không nên nghĩ em đừng nghĩ, nếu không xem anh có làm chết em không.".
“…" Dư Dương cho hắn một cái xem thường, sau khi mắng một tiếng đem người đẩy ra..
Một lần nữa từ từ nhắm hai mắt, lại đem người kia bắt vào trong lòng, “Đừng nháo, mau ngủ.".
Ba tháng sau, hai người hướng chủ nhà trả lại chìa khóa, bỏ đi rất nhiều đồ vô dụng, lại gửi 30kg hành lý về nước, trong đó cũng bao gồm kiện quà tặng đầu tiên Chu Khải tặng cho Dư Dương..
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Phiên ngoại còn một thiên cuối cùng.
Tác giả :
Cận Sắc Ivy