Tạm Biệt Nhé Thanh Xuân
Chương 1
1.
Tôi chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ đậu được vào trường chuyên này, còn lại ở trong top 5 người điểm cao nhất bảng chuyên anh nữa, xem điểm ở trường xong tôi nghĩ mình chắc chắn đang mơ. Không được! Nhất định phải tỉnh dậy trước khi cơn buồn tiểu kéo đến.
-“Đó không phải là tên mày sao Linh? Top 5 đấy.!"
Tất nhiên kết quả cũng có phần tin tưởng được khi thủ khoa bảng này không ai khác là người vừa hỏi tôi câu đó – Thanh. Còn đứng vị trí thứ 7 của danh sách là Mai, có vẻ hơi thất vọng vì kết quả thi lần này.
Dù dì 2 cô bạn kia cũng là đại diện ưu tú của ngôi trường làng nhỏ bé chỗ chúng tôi. Còn tôi ấy à? Tôi chính là “noi gương chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại, noi gương Chị Gái học thành tài đi lên". Ngày tôi đăng kí tên trường, ông giáo viên già đã bỏ công không ít, khổ khổ sở sởđến nhà cho tôi, mong ba mẹ tôi thành tâm khuyên tôi suy nghĩ lại. Ai ngờ chưa kịp cất lời, ba già tôi bày một bữa tiệc rượu, cuối cùng hai người uống say khướt, quên mất mình định nói gì.
Mẹ tôi cầm tờ kết quả cười hỉ hả, đặt một quyển danh bạ điện thoại trước mặt, gọi lần lượt từng người trong anh em họ hàng gần xa rồi sang bà hàng xóm chỉ cách một cái bờ dậu.
-“Con bé lần này thì không được tốt lắm! … Ừm… kết quả chỉ đứng được vị trí thứ 4 thôi… Ôi! Nó có giỏi giang gì đâu!..."
-“Thằng bé nhà chị thế nào? … Tiếc nhỉ? Thiếu mất 2 điểm à, cái Linh thi còn thừa tận xx điểm, nếu mà san được điểm thì tốt nhỉ…"
Bla bla blo blo
Chẳng là năm tôi sinh có vẻ như là năm phú quý, người ta thi nhau sinh đẻ, để đến bây giờ mẹ tôi tha hồ mà so sánh, riêng trong bộ tộc đã có tận 4 cô em cùng thi chuyển cấp. Bà con lối xóm, đồng nghiệp… Tôi nghĩ mẹ chỉ thiếu nước lên hẳn vtv1 “thời sự 19h" để thông báo về kết quả này cho cả nước.
..
Giữa tháng đó, tôi oanh liệt soạn đồ lên “thành thị du học". Với ngôi làng bé nhỏ này của tôi thì “thành thị" phải ngang cỡ Paris rồi. Cùng hai cô bạn đồng hương leo lên xe bus. Trước khi lên xe, mẹ tôi thì thầm vào tai
-“Mẹ biết là con đập heo đất, nhưng lại bỏ quên tiền dưới ngăn bàn. Yên tâm, cứ đi đi, ở nhà mẹ sẽ tiêu dùm con."
-------Giải phân cách người mẹ gian manh----
2.
-“Ở cùng phòng rồi, tớ giường trên nhé."
Cô bạn vừa mới cất tiếng nói là Vinh, từ trường chuyên cấp 2 chuyển lên.
À, thực ra là thế này, cái trườngcấp 3 này có nuôi một “cô bồ nhí" là trường cấp 2, nếu bạn học trường đó thì sẽ được chuyển thẳng lên mà không cần thi cử. Có điều để vào được trường cấp 2 đó bạn cũng sẽ phải thi. Đáng tiếc là năm lớp 5 tôi vẫn còn mặc quần lủng đít, chưa có khái niệm về việc thi cử nếu không tôi chắc chắn sẽ tham giự. Đề thi lớp 5 chắc chắn dễ hơn đề thi lớp 9.
Phòng tôi có 4 người, chính là 2 cô bạn ưu tú “đồng hương" và Vinh.
3 đứa chúng tôi chính là nhân duyên trời định, học với nhau từ lớp mẫu giáo cho tới bây giờ, chỉ có điều hai đứa kia luôn thành tích trên trời, còn tôi bay là tà trên mặt đất. Thi thoảng còn chê trên đó ít không khí khó thở, chui thẳng xuống dưới nữa kia.
Lại nói về lớp mới, lớp chuyên anh chỉ có duy nhất 2 tên con trai. Cô giáo chủ nhiệm tên Thảo, cô giới thiệu tên xong không ai cười, chỉ mỗi tôi ôm bụng hi hi ha ha suy nghĩ bậy bạ trong ánh mắt của biết bao nhiêu là thiên tài. Đến gần một nửa trong lớp là học sinh chuyển từ “trường bồ nhí" kia lên. Ma cũ…bọn họ chính xác là “ma lâu năm" của trường này rồi.
Ngay hôm đầu tiên, cô giáo Thảo kia mắt không rời khỏi tôi.
-“Em là em của chị Hoàng Linh Trang."
Ồ, câu này tôi biết, chính xác là đã trả lời không dưới 100 lần.
Tôi biết tiếp theo khi tôi xác nhận là đúng bà cô sẽ nhìn tôinhư thể tôi tỏa ra “ánh sáng chói lóa, xóa hết bóng tối quanh đây"… Cũng như thể như “Đảng đã cho ta một mùa xuân đầy ước vọng".
Tôi-Hoàng Linh Linh đã sống như thế suốt 15 năm nay rồi. Bà chị tôi cách biệt 3 tuổihoàn toàn có thể tóm tắt một câu “Thi đâu đỗ đó, học đâu giỏi đó, con ngoan trò giỏi", gỏn gọn ba chữ “con người ta". Năm nhất học đại học đã nhanh chóng giành học bổng toàn phần, khăn gói qua công hiến sức lực cho chủ nghĩa Tư Bản nơi phương trời Tây Âu.
Khi tôi gật đầu, 1/3 số “ma cũ" trong lớp nhìn tôi dè chừng. Tôi phỏng là họ đã được nghe danh chị ấy khi còn học trường “bồ nhí".
Tôi dùng ánh mắt an ủi họ.
“Thôi nào! Mình không phải chị mình đâu, hai chị em mình ngoại trừ cùng sinh ra từ một ba một mẹ, còn nữa, trí thông minh và ngoại hình di truyền tuyệt đối đã bị thất lạc rồi. Mình chỉ là một chú tinh trùng bị lỗi mà thôi."
Nhưng tôi nghĩ họ căn bản là không hiểu.
3.
Tôi nghĩ giờ có thể hiểu cảm giác của Harry Potter khi bước vào Howard, cái cảm giác mà mình nổi tiếng vì là một “kẻ được chọn", tôi- nổi tiếng vì “em của chị". Thầy Snape không ai khác chính là “cô giáo Thảo", bất cứ câu nào khó cô ấy đều hướng “ánh mắt tin yêu hi vọng" vào tôi. Nhưng đáng tiếc, thật đáng tiếc…tôi không biết.
Đáng lẽ tôi nên nghe lời ông thầy làng già, đáng lẽ ba mẹ tôi không nên thiết đãi thịt rượu, đáng lẽ giờ này tôi không nên ngồi với những “thiên tài kính dày như đít chai" kia…thì giờ này những chữ trên bảng có khi tôi còn hiểu ít nhiều. Đằng này, tôi chỉ nhìn thấy bà cô giảng say mê, nước bọt phun ướt sách, tôi rất yêu môn toán nhưng xin lỗi môn toán chẳng yêu tôi chút nào hết.
4…3…2…1
Vừa có trống là tôi chạy như bay ra nhà vệ sinh, với môn toán tôi cứ 5 phút uống một ngụm nước, nếu không tôi chẳng còn cách nào khác là “say hello" với lão Ngu Công mất. “Học tập là vinh quang", vì sự vinh quang đó, các “mầm non của Đảng" thầm chí còn không buồn rời khỏi vị trí, tranh thủ 5 phút học bài tiết sau. Tôi thầm nghĩ, nhất định họ nên đi khám sớm đi, nếu bị trĩ còn có thể kịp thời chữa trị.
Một góc Wc có một nhóm các anh khóa trên đứng hút thuốc.Thấy chưa, ít nhất ngôi trường này còn một góc thuộc về loại người bình thường như tôi, chính là nơi này. Tôi từ cấp 2 đã được mệnh danh là “MC Linh" (chứ W viết ngược lại thành chứ M), hận không thể chuyển nó vào ngay cạnh lớp học. Sớm đã biết Wc là thánh địa của lũ chán học, đánh nhau ở đâu không có giám thị? Nơi nào có thể hút thuốc? Chính là đây.
Tôi nhìn các anh với vẻ “cứ tự nhiên, em hiểu mà" rồi nhanh nhanh thực hiện nhiệm vụ trời giao. Lúc ra còn không quên chỉnh sửa lại tóc, dù sao bản thân cũng là “sao mới nổi" ha? Không thể làm mất hình tượng bản thân được.
Lúc tôi đi ra, chỉ nghe tiếng “chát" vang lên từ góc nhà vệ sinh nam. Tôi len lén nhìn hóa ra là ma cũ bắt nạt ma mới. Anh khóa trên tay trái còn kẹp điếu thuốc, tay phải nắm chặt cổ áo tên tội nghiệp kia, chẳng hiểu sao tôi có cảm giác anh khóa trên quen lắm, tôi nhìn thấy ở đâu rồi thì phải.
______Giải phân cách tưởng tượng_________
“-“Này, thầy giám thị đến kìa…"
Tôi hô to lên làm đám kia bỏ chạy toán loạn, chàng trai đáng thương ngoảnh lại nhìn tôi với ánh mắt thâm tình. Sau một đêm tôi từ “sao hạng B" nhanh chóng thăng cấp thành “sao hạng A" nổi tiếng toàn trường vì cứu bạn…"
______Trở lại nào____________
Tôi sáng khoái quay về lớp, vừa đi tôi vừa nghĩ xã hội bây giờ sao mà vô tâm, tim người có thể nào bị chó gặm rồi sao.. Hả? Hả? Hả? Sao lại có thể thấy cảnh bất bình như thế mà vẫn thản nhiên???
Tôi chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ đậu được vào trường chuyên này, còn lại ở trong top 5 người điểm cao nhất bảng chuyên anh nữa, xem điểm ở trường xong tôi nghĩ mình chắc chắn đang mơ. Không được! Nhất định phải tỉnh dậy trước khi cơn buồn tiểu kéo đến.
-“Đó không phải là tên mày sao Linh? Top 5 đấy.!"
Tất nhiên kết quả cũng có phần tin tưởng được khi thủ khoa bảng này không ai khác là người vừa hỏi tôi câu đó – Thanh. Còn đứng vị trí thứ 7 của danh sách là Mai, có vẻ hơi thất vọng vì kết quả thi lần này.
Dù dì 2 cô bạn kia cũng là đại diện ưu tú của ngôi trường làng nhỏ bé chỗ chúng tôi. Còn tôi ấy à? Tôi chính là “noi gương chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại, noi gương Chị Gái học thành tài đi lên". Ngày tôi đăng kí tên trường, ông giáo viên già đã bỏ công không ít, khổ khổ sở sởđến nhà cho tôi, mong ba mẹ tôi thành tâm khuyên tôi suy nghĩ lại. Ai ngờ chưa kịp cất lời, ba già tôi bày một bữa tiệc rượu, cuối cùng hai người uống say khướt, quên mất mình định nói gì.
Mẹ tôi cầm tờ kết quả cười hỉ hả, đặt một quyển danh bạ điện thoại trước mặt, gọi lần lượt từng người trong anh em họ hàng gần xa rồi sang bà hàng xóm chỉ cách một cái bờ dậu.
-“Con bé lần này thì không được tốt lắm! … Ừm… kết quả chỉ đứng được vị trí thứ 4 thôi… Ôi! Nó có giỏi giang gì đâu!..."
-“Thằng bé nhà chị thế nào? … Tiếc nhỉ? Thiếu mất 2 điểm à, cái Linh thi còn thừa tận xx điểm, nếu mà san được điểm thì tốt nhỉ…"
Bla bla blo blo
Chẳng là năm tôi sinh có vẻ như là năm phú quý, người ta thi nhau sinh đẻ, để đến bây giờ mẹ tôi tha hồ mà so sánh, riêng trong bộ tộc đã có tận 4 cô em cùng thi chuyển cấp. Bà con lối xóm, đồng nghiệp… Tôi nghĩ mẹ chỉ thiếu nước lên hẳn vtv1 “thời sự 19h" để thông báo về kết quả này cho cả nước.
..
Giữa tháng đó, tôi oanh liệt soạn đồ lên “thành thị du học". Với ngôi làng bé nhỏ này của tôi thì “thành thị" phải ngang cỡ Paris rồi. Cùng hai cô bạn đồng hương leo lên xe bus. Trước khi lên xe, mẹ tôi thì thầm vào tai
-“Mẹ biết là con đập heo đất, nhưng lại bỏ quên tiền dưới ngăn bàn. Yên tâm, cứ đi đi, ở nhà mẹ sẽ tiêu dùm con."
-------Giải phân cách người mẹ gian manh----
2.
-“Ở cùng phòng rồi, tớ giường trên nhé."
Cô bạn vừa mới cất tiếng nói là Vinh, từ trường chuyên cấp 2 chuyển lên.
À, thực ra là thế này, cái trườngcấp 3 này có nuôi một “cô bồ nhí" là trường cấp 2, nếu bạn học trường đó thì sẽ được chuyển thẳng lên mà không cần thi cử. Có điều để vào được trường cấp 2 đó bạn cũng sẽ phải thi. Đáng tiếc là năm lớp 5 tôi vẫn còn mặc quần lủng đít, chưa có khái niệm về việc thi cử nếu không tôi chắc chắn sẽ tham giự. Đề thi lớp 5 chắc chắn dễ hơn đề thi lớp 9.
Phòng tôi có 4 người, chính là 2 cô bạn ưu tú “đồng hương" và Vinh.
3 đứa chúng tôi chính là nhân duyên trời định, học với nhau từ lớp mẫu giáo cho tới bây giờ, chỉ có điều hai đứa kia luôn thành tích trên trời, còn tôi bay là tà trên mặt đất. Thi thoảng còn chê trên đó ít không khí khó thở, chui thẳng xuống dưới nữa kia.
Lại nói về lớp mới, lớp chuyên anh chỉ có duy nhất 2 tên con trai. Cô giáo chủ nhiệm tên Thảo, cô giới thiệu tên xong không ai cười, chỉ mỗi tôi ôm bụng hi hi ha ha suy nghĩ bậy bạ trong ánh mắt của biết bao nhiêu là thiên tài. Đến gần một nửa trong lớp là học sinh chuyển từ “trường bồ nhí" kia lên. Ma cũ…bọn họ chính xác là “ma lâu năm" của trường này rồi.
Ngay hôm đầu tiên, cô giáo Thảo kia mắt không rời khỏi tôi.
-“Em là em của chị Hoàng Linh Trang."
Ồ, câu này tôi biết, chính xác là đã trả lời không dưới 100 lần.
Tôi biết tiếp theo khi tôi xác nhận là đúng bà cô sẽ nhìn tôinhư thể tôi tỏa ra “ánh sáng chói lóa, xóa hết bóng tối quanh đây"… Cũng như thể như “Đảng đã cho ta một mùa xuân đầy ước vọng".
Tôi-Hoàng Linh Linh đã sống như thế suốt 15 năm nay rồi. Bà chị tôi cách biệt 3 tuổihoàn toàn có thể tóm tắt một câu “Thi đâu đỗ đó, học đâu giỏi đó, con ngoan trò giỏi", gỏn gọn ba chữ “con người ta". Năm nhất học đại học đã nhanh chóng giành học bổng toàn phần, khăn gói qua công hiến sức lực cho chủ nghĩa Tư Bản nơi phương trời Tây Âu.
Khi tôi gật đầu, 1/3 số “ma cũ" trong lớp nhìn tôi dè chừng. Tôi phỏng là họ đã được nghe danh chị ấy khi còn học trường “bồ nhí".
Tôi dùng ánh mắt an ủi họ.
“Thôi nào! Mình không phải chị mình đâu, hai chị em mình ngoại trừ cùng sinh ra từ một ba một mẹ, còn nữa, trí thông minh và ngoại hình di truyền tuyệt đối đã bị thất lạc rồi. Mình chỉ là một chú tinh trùng bị lỗi mà thôi."
Nhưng tôi nghĩ họ căn bản là không hiểu.
3.
Tôi nghĩ giờ có thể hiểu cảm giác của Harry Potter khi bước vào Howard, cái cảm giác mà mình nổi tiếng vì là một “kẻ được chọn", tôi- nổi tiếng vì “em của chị". Thầy Snape không ai khác chính là “cô giáo Thảo", bất cứ câu nào khó cô ấy đều hướng “ánh mắt tin yêu hi vọng" vào tôi. Nhưng đáng tiếc, thật đáng tiếc…tôi không biết.
Đáng lẽ tôi nên nghe lời ông thầy làng già, đáng lẽ ba mẹ tôi không nên thiết đãi thịt rượu, đáng lẽ giờ này tôi không nên ngồi với những “thiên tài kính dày như đít chai" kia…thì giờ này những chữ trên bảng có khi tôi còn hiểu ít nhiều. Đằng này, tôi chỉ nhìn thấy bà cô giảng say mê, nước bọt phun ướt sách, tôi rất yêu môn toán nhưng xin lỗi môn toán chẳng yêu tôi chút nào hết.
4…3…2…1
Vừa có trống là tôi chạy như bay ra nhà vệ sinh, với môn toán tôi cứ 5 phút uống một ngụm nước, nếu không tôi chẳng còn cách nào khác là “say hello" với lão Ngu Công mất. “Học tập là vinh quang", vì sự vinh quang đó, các “mầm non của Đảng" thầm chí còn không buồn rời khỏi vị trí, tranh thủ 5 phút học bài tiết sau. Tôi thầm nghĩ, nhất định họ nên đi khám sớm đi, nếu bị trĩ còn có thể kịp thời chữa trị.
Một góc Wc có một nhóm các anh khóa trên đứng hút thuốc.Thấy chưa, ít nhất ngôi trường này còn một góc thuộc về loại người bình thường như tôi, chính là nơi này. Tôi từ cấp 2 đã được mệnh danh là “MC Linh" (chứ W viết ngược lại thành chứ M), hận không thể chuyển nó vào ngay cạnh lớp học. Sớm đã biết Wc là thánh địa của lũ chán học, đánh nhau ở đâu không có giám thị? Nơi nào có thể hút thuốc? Chính là đây.
Tôi nhìn các anh với vẻ “cứ tự nhiên, em hiểu mà" rồi nhanh nhanh thực hiện nhiệm vụ trời giao. Lúc ra còn không quên chỉnh sửa lại tóc, dù sao bản thân cũng là “sao mới nổi" ha? Không thể làm mất hình tượng bản thân được.
Lúc tôi đi ra, chỉ nghe tiếng “chát" vang lên từ góc nhà vệ sinh nam. Tôi len lén nhìn hóa ra là ma cũ bắt nạt ma mới. Anh khóa trên tay trái còn kẹp điếu thuốc, tay phải nắm chặt cổ áo tên tội nghiệp kia, chẳng hiểu sao tôi có cảm giác anh khóa trên quen lắm, tôi nhìn thấy ở đâu rồi thì phải.
______Giải phân cách tưởng tượng_________
“-“Này, thầy giám thị đến kìa…"
Tôi hô to lên làm đám kia bỏ chạy toán loạn, chàng trai đáng thương ngoảnh lại nhìn tôi với ánh mắt thâm tình. Sau một đêm tôi từ “sao hạng B" nhanh chóng thăng cấp thành “sao hạng A" nổi tiếng toàn trường vì cứu bạn…"
______Trở lại nào____________
Tôi sáng khoái quay về lớp, vừa đi tôi vừa nghĩ xã hội bây giờ sao mà vô tâm, tim người có thể nào bị chó gặm rồi sao.. Hả? Hả? Hả? Sao lại có thể thấy cảnh bất bình như thế mà vẫn thản nhiên???
Tác giả :
iwscool