Tạm Biệt, Cô Nàng Lạnh Lùng
Chương 3: Kỷ Niệm
~Sau khi mang quần áo từ vali cho vào tủ quần áo, Rick ngâm mình trong phòng tắm ...Như chợt nhớ ra j đó , Rick vội bước ra khỏi phòng tắm ( T/g : Hiển nhiên là em tắm xong rồi ) . Rick mang bộ quần áo ngủ màu trắng , tóc xõa ngang vai , đi 1 đôi dép bông hình con thỏ~
~Rick đi vội xuống tầng 2 ~ Đứng trước cửa 1 căn phòng , Rick chạm tay vào cửa , nhắm nghiền mắt để cảm nhận một điều j đó . Có vẻ như đối với Rick căn phòng từng là 1 nơi hạnh phúc với cô~Mở cửa bước vào~
-" Sau từng đấy năm có vẻ nơi này không hề thay đổi nhỉ ?" ( T/g: Những dòng trong dấu ngoặc kép là suy nghĩ nha )- Rick chầm chậm bước vào
~ Trong căn phòng hầu như mọi thứ đều làm bằng gỗ, chiếc giường gỗ , tường đc làm bằng gỗ, bàn trang điểm cũng đc làm bằng gỗ ,... và những thứ khác~ Trên chiếc bàn trang điểm là bức hình 1 người phụ nữ ngoài 30 tuổi , cười tươi , dường như nụ cười làm đốn tim tất cả mọi người và có vẻ là rất giống Rick . ( T/g: Chắc là m.n cx đoán ra là ai rồi đúng k ?). Phải đó là mẹ của Rick ~
~ Rick lại gần bàn trang điểm, cầm lên bức ảnh người mẹ của cô đc đóng khung cẩn thận và tỉ mỉ~ Rick nhìn khung ảnh 1 hồi cô nhớ lại ~
~ Mấy năm trước từ cái hồi mà cô còn nhỏ cả nhà cô luôn quây quần trong nhà này ~ Cô còn coi cả bà giúp việc già trong nhà , ông Thomas như là ng nhà mk vậy đó ~
~11h đêm ~ 1 cô bé giật mình tỉnh giấc sau giấc ngủ chưa đầy 1 tiếng của cô ~ Cô gặp ác mộng ~ Cô mơ thấy mẹ cô bỏ 2 cha con cô lại 1 mình trên cõi đời này ~ Cô bé ngây thơ cầm gối chạy sang phòng bố mẹ ~
- Ba! Mẹ ! Con sợ ! - Rồi cô bé khóc òa lên
~ Ba mẹ cô cx chưa ngủ đc bao lâu , liền bật dạy ôm lấy cô ~
- Tiểu Băng của mẹ sao vậy ?- Mẹ
- Con mơ thấy ác mộng hả ?- Ba
- Vâng !-Rick cx ngừng khóc nhưng rồi nhớ lại giấc mơ ấy cô lại tiếp tục khóc
- Nào nín đi - Mẹ cô lấy tay quệt nước mắt trên 2 gò má cô
- ... - Rick ngừng khóc nhưng vẻ mặt còn hơi bùn
- Haha..- Ba Rick cười sặc sụa - Mặt kon nhìn như cái bánh bao thiu ấy, xấu lắm, thôi đừng khóc nữa
- Thật hả ?-Rick
- Thôi , Tiểu Băng đi ngủ đi , muộn rồi . Nào, tối nay ngủ cùng ba mẹ nha !- Mẹ
- Đúng rồi đấy ! Bánh bao thiu đi ngủ đi - Ba trêu
- Ba này ! - Rick nhảy lên người ba , đấm lên ngực ba cô
~Rick đi vội xuống tầng 2 ~ Đứng trước cửa 1 căn phòng , Rick chạm tay vào cửa , nhắm nghiền mắt để cảm nhận một điều j đó . Có vẻ như đối với Rick căn phòng từng là 1 nơi hạnh phúc với cô~Mở cửa bước vào~
-" Sau từng đấy năm có vẻ nơi này không hề thay đổi nhỉ ?" ( T/g: Những dòng trong dấu ngoặc kép là suy nghĩ nha )- Rick chầm chậm bước vào
~ Trong căn phòng hầu như mọi thứ đều làm bằng gỗ, chiếc giường gỗ , tường đc làm bằng gỗ, bàn trang điểm cũng đc làm bằng gỗ ,... và những thứ khác~ Trên chiếc bàn trang điểm là bức hình 1 người phụ nữ ngoài 30 tuổi , cười tươi , dường như nụ cười làm đốn tim tất cả mọi người và có vẻ là rất giống Rick . ( T/g: Chắc là m.n cx đoán ra là ai rồi đúng k ?). Phải đó là mẹ của Rick ~
~ Rick lại gần bàn trang điểm, cầm lên bức ảnh người mẹ của cô đc đóng khung cẩn thận và tỉ mỉ~ Rick nhìn khung ảnh 1 hồi cô nhớ lại ~
~ Mấy năm trước từ cái hồi mà cô còn nhỏ cả nhà cô luôn quây quần trong nhà này ~ Cô còn coi cả bà giúp việc già trong nhà , ông Thomas như là ng nhà mk vậy đó ~
~11h đêm ~ 1 cô bé giật mình tỉnh giấc sau giấc ngủ chưa đầy 1 tiếng của cô ~ Cô gặp ác mộng ~ Cô mơ thấy mẹ cô bỏ 2 cha con cô lại 1 mình trên cõi đời này ~ Cô bé ngây thơ cầm gối chạy sang phòng bố mẹ ~
- Ba! Mẹ ! Con sợ ! - Rồi cô bé khóc òa lên
~ Ba mẹ cô cx chưa ngủ đc bao lâu , liền bật dạy ôm lấy cô ~
- Tiểu Băng của mẹ sao vậy ?- Mẹ
- Con mơ thấy ác mộng hả ?- Ba
- Vâng !-Rick cx ngừng khóc nhưng rồi nhớ lại giấc mơ ấy cô lại tiếp tục khóc
- Nào nín đi - Mẹ cô lấy tay quệt nước mắt trên 2 gò má cô
- ... - Rick ngừng khóc nhưng vẻ mặt còn hơi bùn
- Haha..- Ba Rick cười sặc sụa - Mặt kon nhìn như cái bánh bao thiu ấy, xấu lắm, thôi đừng khóc nữa
- Thật hả ?-Rick
- Thôi , Tiểu Băng đi ngủ đi , muộn rồi . Nào, tối nay ngủ cùng ba mẹ nha !- Mẹ
- Đúng rồi đấy ! Bánh bao thiu đi ngủ đi - Ba trêu
- Ba này ! - Rick nhảy lên người ba , đấm lên ngực ba cô
Tác giả :
Kuro Mèo Đen