Tấm Ảnh Cũ
Chương 6
“Vậy em hãy chết theo anh đi…"
Triệu Mộ cúi người, đôi môi đỏ tươi dán sát vào hàm dưới của Lê Vũ, đôi mắt hoa đào phát ra mị thái, “Hai người, chỉ hai người chúng ta."
Đây là chấp niệm.
Lê Vũ là vận mệnh của anh.
Triệu Mộ lại bắt đầu dùng sức.
Lê Vũ cái gì cũng nghe không rõ, quá thiếu dưỡng khí ảnh hưởng đến thính giác của cậu, mà giọng nói bên tai sắc bén chói tai hệt như tiếng móng tay cào lên bảng đen. Cậu hé miệng muốn hỏi vừa rồi đến cùng Triệu Mộ nói cái gì, nhưng chỉ phun ra liên tiếp tiếng khụ khụ. Cánh tay che kín mắt cậu thả lỏng ra xoa xoa lên mặt cậu, Triệu Mộ cúi đầu, yêu thương say đắm nhìn Lê Vũ, ngữ điệu cưng chiều, “Một lát thôi là tốt rồi, A Vũ… Một lát thôi là tốt rồi, sẽ hết khó chịu nhanh thôi, không còn một chút đau đớn nào cả."
Làm sao mà không đau cho được?
Phối bắt đầu kịch liệt thắt lại, cơ bắp toàn thân đều căng chặt, mỗi một phần trên cơ thân thể đều đang thét gào — thật quá thống khổ!!!
Lê Vũ dần theo bản năng mà giãy dụa, hai chân đạp loạn xạ, tay dùng sức tách tay Triệu Mộ ra. Cậu nhìn thấy bên môi Triệu Mộ mang theo nụ cười kỳ dị mà thỏa mãn, hai phiến môi của Triệu Mộ khẽ tách ra hợp lại, bên tai cậu liền vang lên tiếng ong ong khiến người khó chịu.
Thật là đáng sợ.
Bản năng dâng lên nỗi đáng sợ vô cùng tận, cái chết quá mức cận kề, người cậu yêu nhất mặc áo của Thần Chết giơ cây lưỡi liềm lên. Lê Vũ liều mạng ngẩng đầu lên, mặt nghiêng qua một bên, không chịu được ho khụ khụ, bỗng nhiên trừng lớn hai mắt.
Thiếu…
Thiếu đi cái gì đó…
Thiếu đi cái gì đó rất quan trọng!!!
Bộ não không thể suy nghĩ tự phát ra tiếng thét thảm thiết làm người sợ hãi, Lê Vũ trừng mắt nhìn tấm ảnh bên cạnh giường, tay Triệu Mộ bất chợt đâm vào tấm ảnh.
Làm sao lại chết đi cơ chứ?! Làm sao lại bị vứt bỏ cơ chứ?!
Thanh âm trong cổ họng gần giống với tiếng rên rỉ như sắp chết, từng giọt từng giọt nước mắt lý tính chảy xuống gối, Lê Vũ thống khổ khẩn cầu, “Trả lại cho em, trả lại cho em…"
Nước bọt chảy ra khỏi khóe miệng cậu.
Trả cái gì cho cậu đây? Đại não hỗn loạn đến mức không thể xử lý nổi — tấm ảnh đặt cạnh giường đã chỉ còn độc mỗi phong cảnh.
Thiếu đi cái gì rồi? Đến cùng đã thiếu đi cái gì trên đó rồi?
Không biết.
Một giấc mộng?
Cậu nghe thấy tiếng chuông cửa không ngừng reo lên.
“Sao khí than nồng vậy!!" Có người đàn ông nào đó gõ cửa nhà cậu, “Có ai không?!?! Mở cửa!! Tôi nghe thấy tiếng người ho khan!!"
Là mộng sao?
Lê Vũ ho khan nhìn tấm ảnh kia, người trong tấm ảnh vẫn dịu dàng nhìn cậu như cũ. Cậu loạng choạng đứng dậy, điện thoại hiển thị đã qua 3 ngày.
Trong gương, cổ cậu hiện rõ màu xanh tím. Cậu tựa như có thể nhìn thấy Triệu Mộ đứng sau mình, mê luyến xoa xoa cái dấu vết xấu xí này.
Lê Vũ không quan tâm đến người đàn ông đang chửi mắng thô tục ngoài cửa, mặt cậu không cảm xúc sờ sờ vết thương của mình, da thịt chỗ ấy nhất thời đau nhói.
Rất chân thực.
Không phải là mộng.
Lê Vũ dần nhếch lên một nụ cười quái dị.
Trở về.
Cơn ho khan cũng không kìm lại được tiếng cười sung sướng của cậu, yết hầu bị xé rách, máu hòa vào nước bọt, lại bị cơn ho khan kịch liệt nôn ra.
A Mộ của cậu trở về rồi.
Từ trong tấm ảnh.
Lê Vũ vẫn đợi Triệu Mộ, đợi đến mấy ngày.
Ngủ, mê man tỉnh, rồi lại ngủ. Cậu chờ Triệu Mộ, vẫn luôn chờ, vẫn luôn chờ.
Vết thương dần dần lành lại, đã không còn đau đớn nữa, cậu hoài nghi bản thân có phải đã mơ một giấc mộng khiêu vũ với tử vong hay không, nhưng đau đớn ngày đó lại rất chân thực.
“Nói em biết… Anh có ở đây đúng không." Cậu tựa trán lên tấm hình, nhẹ nhàng nói, “A Mộ… Em biết anh ở đây."
Cậu quyết định đi một chuyến ra khỏi nhà.
“Ngài cảm thấy trên thế giới này có quỷ chứ?" Lê Vũ ngồi trong một ngôi miếu cũ nát quay về phía Trụ trì lĩnh giáo, “Có cõi âm chứ? Có hoàn hồn (chết đi sống lại) chứ?"
Nơi này thật sự rất rách nát, có khi tiền nhang đèn một năm cũng không đủ được 100, tượng Phật thì bụi bặm, có lẽ lâu rồi chưa được lau chùi. Hòa thượng duy nhất trong chùa cũng học theo dáng vẻ ngồi xổm của Lê Vũ, miệng gặm đùi gà Lê Vũ mang đến nói dóc dao động cậu, “Tin thì sẽ có, không tin thì không có."
Ai cũng nói vậy, nhưng Lê Vũ lại như nghe thấy báu vật, “Tôi tin." Cậu buồn buồn nói, “Nhưng anh ấy không quay về."
“Đó là vì cậu chưa đủ thành tâm! Nếu cậu đủ thành tâm thì cần đến hỏi ý kiến ta?" Hòa thượng gặm xong đùi gà, bệ vệ chìa tay ra với Lê Vũ, “Năm mươi, ta tính cho cậu."
Hòa thượng tính toán lừa một ít tiền của cậu ta, năm mươi tuy không ít nhưng cũng chẳng nhiều, không tính là thiếu đạo đức lắm.
Lê Vũ không nói hai lời, cúi đầu bắt đầu đếm tiền.
Cậu không có tiền, mấy ngày nay đều không ăn cơm, đói bụng vô cùng, nhưng cậu ngây thơ nghĩ nếu như hỏi ra được gì đó thì sẽ có thể ở cùng với A Mộ, lúc ấy cũng không cần dùng tiền làm gì.
Tiền chỉ là vật ngoài thân.
“Í! Cái chú lần trước đưa hũ tro cốt để con Khai Quang…" Một đứa bé không biết từ chỗ nào chạy đến, có lẽ là lần theo mùi hương nên chạy đến chỗ Lê Vũ, nó liếc miệng lão hòa thượng đầy dầu mỡ, nuốt ngụm nước miếng, thấy lão hòa thượng ngay cả miếng vụn cũng không định cho mình, nó liền run run nhìn Lê Vũ, “Chú, con cũng tính… Con chỉ cần hai mươi…"
Trẻ con không thể nói dối, chắc là không chuẩn bị xuất gia. Lê Vũ yên lặng sờ sờ đầu nó, lấy 50 cho Trụ trì, lão Trụ trì vừa nhận tiền vừa lườm nó, không nhịn được phất phất tay với đứa trẻ, “Đi đi, chỗ người lớn nói chuyện, con nít thì ra chỗ mát mẻ nào đó chơi đùa đi, con thì tính được cái quái gì chứ hả!"
Lão Trụ trì này là lão thầy đồng chuyên đi lừa gạt nhiều năm nay.
“Cậu cầm cái vật có liên quan đến hồn ma người thân đã mất của cậu để dưới gối," lão vuốt cằm, làm ra vẻ cao thâm nói, “Thành tâm gọi tên hắn! Không thành tâm thì không được, cậu xem, vì cậu không đủ thành tâm nên hôm nay mới đến tìm tôi này."
Đúng thật là nói hưu nói vượn.
Lê Vũ thầm chửi trong lòng, nhưng vẫn chăm chú lắng nghe, trước đây cậu toàn mắng mấy lão Trụ trì là kẻ lừa gạt tiền người khác, cũng không hiểu vì sao lại luôn có người đến để lão gạt, nhưng hiện giờ cậu đã hiểu, bọn họ chẳng qua cần một nơi để gửi gắm.
Lão thầy đồng sẽ nói theo ý nghĩ của bọn họ, chẳng hạn như nhà giàu sợ hao tài thì thầy đồng sẽ nói vốn thế hệ gốc là đại phú đại quý, không cần phải lo lắng; lại ví dụ cậu hi vọng trên đời này có quỷ, hi vọng Triệu Mộ quay về bên cậu, lão thầy đồng ngay lập tức thì thầm ra một đống biện pháp chiêu hồn vô căn cứ.
Tác giả có lời muốn nói:Chuyển sang chương mới nha… Sắp kết thúc rồi!
Triệu Mộ cúi người, đôi môi đỏ tươi dán sát vào hàm dưới của Lê Vũ, đôi mắt hoa đào phát ra mị thái, “Hai người, chỉ hai người chúng ta."
Đây là chấp niệm.
Lê Vũ là vận mệnh của anh.
Triệu Mộ lại bắt đầu dùng sức.
Lê Vũ cái gì cũng nghe không rõ, quá thiếu dưỡng khí ảnh hưởng đến thính giác của cậu, mà giọng nói bên tai sắc bén chói tai hệt như tiếng móng tay cào lên bảng đen. Cậu hé miệng muốn hỏi vừa rồi đến cùng Triệu Mộ nói cái gì, nhưng chỉ phun ra liên tiếp tiếng khụ khụ. Cánh tay che kín mắt cậu thả lỏng ra xoa xoa lên mặt cậu, Triệu Mộ cúi đầu, yêu thương say đắm nhìn Lê Vũ, ngữ điệu cưng chiều, “Một lát thôi là tốt rồi, A Vũ… Một lát thôi là tốt rồi, sẽ hết khó chịu nhanh thôi, không còn một chút đau đớn nào cả."
Làm sao mà không đau cho được?
Phối bắt đầu kịch liệt thắt lại, cơ bắp toàn thân đều căng chặt, mỗi một phần trên cơ thân thể đều đang thét gào — thật quá thống khổ!!!
Lê Vũ dần theo bản năng mà giãy dụa, hai chân đạp loạn xạ, tay dùng sức tách tay Triệu Mộ ra. Cậu nhìn thấy bên môi Triệu Mộ mang theo nụ cười kỳ dị mà thỏa mãn, hai phiến môi của Triệu Mộ khẽ tách ra hợp lại, bên tai cậu liền vang lên tiếng ong ong khiến người khó chịu.
Thật là đáng sợ.
Bản năng dâng lên nỗi đáng sợ vô cùng tận, cái chết quá mức cận kề, người cậu yêu nhất mặc áo của Thần Chết giơ cây lưỡi liềm lên. Lê Vũ liều mạng ngẩng đầu lên, mặt nghiêng qua một bên, không chịu được ho khụ khụ, bỗng nhiên trừng lớn hai mắt.
Thiếu…
Thiếu đi cái gì đó…
Thiếu đi cái gì đó rất quan trọng!!!
Bộ não không thể suy nghĩ tự phát ra tiếng thét thảm thiết làm người sợ hãi, Lê Vũ trừng mắt nhìn tấm ảnh bên cạnh giường, tay Triệu Mộ bất chợt đâm vào tấm ảnh.
Làm sao lại chết đi cơ chứ?! Làm sao lại bị vứt bỏ cơ chứ?!
Thanh âm trong cổ họng gần giống với tiếng rên rỉ như sắp chết, từng giọt từng giọt nước mắt lý tính chảy xuống gối, Lê Vũ thống khổ khẩn cầu, “Trả lại cho em, trả lại cho em…"
Nước bọt chảy ra khỏi khóe miệng cậu.
Trả cái gì cho cậu đây? Đại não hỗn loạn đến mức không thể xử lý nổi — tấm ảnh đặt cạnh giường đã chỉ còn độc mỗi phong cảnh.
Thiếu đi cái gì rồi? Đến cùng đã thiếu đi cái gì trên đó rồi?
Không biết.
Một giấc mộng?
Cậu nghe thấy tiếng chuông cửa không ngừng reo lên.
“Sao khí than nồng vậy!!" Có người đàn ông nào đó gõ cửa nhà cậu, “Có ai không?!?! Mở cửa!! Tôi nghe thấy tiếng người ho khan!!"
Là mộng sao?
Lê Vũ ho khan nhìn tấm ảnh kia, người trong tấm ảnh vẫn dịu dàng nhìn cậu như cũ. Cậu loạng choạng đứng dậy, điện thoại hiển thị đã qua 3 ngày.
Trong gương, cổ cậu hiện rõ màu xanh tím. Cậu tựa như có thể nhìn thấy Triệu Mộ đứng sau mình, mê luyến xoa xoa cái dấu vết xấu xí này.
Lê Vũ không quan tâm đến người đàn ông đang chửi mắng thô tục ngoài cửa, mặt cậu không cảm xúc sờ sờ vết thương của mình, da thịt chỗ ấy nhất thời đau nhói.
Rất chân thực.
Không phải là mộng.
Lê Vũ dần nhếch lên một nụ cười quái dị.
Trở về.
Cơn ho khan cũng không kìm lại được tiếng cười sung sướng của cậu, yết hầu bị xé rách, máu hòa vào nước bọt, lại bị cơn ho khan kịch liệt nôn ra.
A Mộ của cậu trở về rồi.
Từ trong tấm ảnh.
Lê Vũ vẫn đợi Triệu Mộ, đợi đến mấy ngày.
Ngủ, mê man tỉnh, rồi lại ngủ. Cậu chờ Triệu Mộ, vẫn luôn chờ, vẫn luôn chờ.
Vết thương dần dần lành lại, đã không còn đau đớn nữa, cậu hoài nghi bản thân có phải đã mơ một giấc mộng khiêu vũ với tử vong hay không, nhưng đau đớn ngày đó lại rất chân thực.
“Nói em biết… Anh có ở đây đúng không." Cậu tựa trán lên tấm hình, nhẹ nhàng nói, “A Mộ… Em biết anh ở đây."
Cậu quyết định đi một chuyến ra khỏi nhà.
“Ngài cảm thấy trên thế giới này có quỷ chứ?" Lê Vũ ngồi trong một ngôi miếu cũ nát quay về phía Trụ trì lĩnh giáo, “Có cõi âm chứ? Có hoàn hồn (chết đi sống lại) chứ?"
Nơi này thật sự rất rách nát, có khi tiền nhang đèn một năm cũng không đủ được 100, tượng Phật thì bụi bặm, có lẽ lâu rồi chưa được lau chùi. Hòa thượng duy nhất trong chùa cũng học theo dáng vẻ ngồi xổm của Lê Vũ, miệng gặm đùi gà Lê Vũ mang đến nói dóc dao động cậu, “Tin thì sẽ có, không tin thì không có."
Ai cũng nói vậy, nhưng Lê Vũ lại như nghe thấy báu vật, “Tôi tin." Cậu buồn buồn nói, “Nhưng anh ấy không quay về."
“Đó là vì cậu chưa đủ thành tâm! Nếu cậu đủ thành tâm thì cần đến hỏi ý kiến ta?" Hòa thượng gặm xong đùi gà, bệ vệ chìa tay ra với Lê Vũ, “Năm mươi, ta tính cho cậu."
Hòa thượng tính toán lừa một ít tiền của cậu ta, năm mươi tuy không ít nhưng cũng chẳng nhiều, không tính là thiếu đạo đức lắm.
Lê Vũ không nói hai lời, cúi đầu bắt đầu đếm tiền.
Cậu không có tiền, mấy ngày nay đều không ăn cơm, đói bụng vô cùng, nhưng cậu ngây thơ nghĩ nếu như hỏi ra được gì đó thì sẽ có thể ở cùng với A Mộ, lúc ấy cũng không cần dùng tiền làm gì.
Tiền chỉ là vật ngoài thân.
“Í! Cái chú lần trước đưa hũ tro cốt để con Khai Quang…" Một đứa bé không biết từ chỗ nào chạy đến, có lẽ là lần theo mùi hương nên chạy đến chỗ Lê Vũ, nó liếc miệng lão hòa thượng đầy dầu mỡ, nuốt ngụm nước miếng, thấy lão hòa thượng ngay cả miếng vụn cũng không định cho mình, nó liền run run nhìn Lê Vũ, “Chú, con cũng tính… Con chỉ cần hai mươi…"
Trẻ con không thể nói dối, chắc là không chuẩn bị xuất gia. Lê Vũ yên lặng sờ sờ đầu nó, lấy 50 cho Trụ trì, lão Trụ trì vừa nhận tiền vừa lườm nó, không nhịn được phất phất tay với đứa trẻ, “Đi đi, chỗ người lớn nói chuyện, con nít thì ra chỗ mát mẻ nào đó chơi đùa đi, con thì tính được cái quái gì chứ hả!"
Lão Trụ trì này là lão thầy đồng chuyên đi lừa gạt nhiều năm nay.
“Cậu cầm cái vật có liên quan đến hồn ma người thân đã mất của cậu để dưới gối," lão vuốt cằm, làm ra vẻ cao thâm nói, “Thành tâm gọi tên hắn! Không thành tâm thì không được, cậu xem, vì cậu không đủ thành tâm nên hôm nay mới đến tìm tôi này."
Đúng thật là nói hưu nói vượn.
Lê Vũ thầm chửi trong lòng, nhưng vẫn chăm chú lắng nghe, trước đây cậu toàn mắng mấy lão Trụ trì là kẻ lừa gạt tiền người khác, cũng không hiểu vì sao lại luôn có người đến để lão gạt, nhưng hiện giờ cậu đã hiểu, bọn họ chẳng qua cần một nơi để gửi gắm.
Lão thầy đồng sẽ nói theo ý nghĩ của bọn họ, chẳng hạn như nhà giàu sợ hao tài thì thầy đồng sẽ nói vốn thế hệ gốc là đại phú đại quý, không cần phải lo lắng; lại ví dụ cậu hi vọng trên đời này có quỷ, hi vọng Triệu Mộ quay về bên cậu, lão thầy đồng ngay lập tức thì thầm ra một đống biện pháp chiêu hồn vô căn cứ.
Tác giả có lời muốn nói:Chuyển sang chương mới nha… Sắp kết thúc rồi!
Tác giả :
Nhị Bức Nham Tế Bào