Tái Thế Vi Xà

Chương 2

Lục Nghiễn Đình mấy ngày qua tinh thần đang rất căng thẳng.

Nhi tử Lang Vương được hoàng thượng sủng ái nhất chết oan chết uổng,tuổi già mất con bị đả kích, long thể hoàng đế rất nhanh suy sụp,xu hướng ngày càng nặng.Dưới tình huống này,các vị hoàng tử có năng lực tranh giành ngôi vị cũng bắt đầu rục rịch.

Ở đây,đối với việc tranh giành ngôi vị hoàng đế, cái đích cho mọi người chỉ trích hôm nay tự nhiên là Ngũ hoàng tử Lý Mộ Trạch ở Đông cung.

Làm thư đồng của Lý Mộ Trạch,Lục Nghiễn Đình không biết bao lần giải quyết những kẻ hạ độc cùng ám sát thái tử,mặc dù trên mặt vẫn trầm tĩnh như nước ,nhưng hai quầng thâm tươi thắm dưới hốc mắt lại làm giảm mất mấy phần dung nhan tuấn mỹ của hắn, cho thấy hắn trong khoảng thời gian này trông gà hóa cuốc cùng khẩn trương như thế nào.

“Nghiễn Đình".Thái tử Lý Mộ Trạch bất đắc dĩ nhìn thư đồng của mình cầm ngân châm vô cùng nghiêm túc đối từng món điểm tâm mà thử độc,cảm thấy có chút dở khóc dở cười: “Chờ ngươi thử độc xong, ta cũng chết đói rồi."

Hắn hôm nay tiếp quản chánh sự, cả buổi sáng đều ở ngự thư phòng cùng ban đại thần luận chính, đói đến mức bụng kêu vang, thật vất vả đuổi được đám lão nhân gia dài dòng kia, chân không chạm đất xông về Đông cung lấp bụng. Hết lần này tới lần khác thức ăn ngon trước mặt nhưng tay không được chạm, chỉ có thể nuốt nước miếng, đôi mắt trông mong nhìn thư đồng kia từ đầu đến giờ nghiêm cẩn không dứt thử đống điểm tâm .

Không ăn cơm sợ người hạ độc,ngủ thì suốt ngày sợ người ám sát, ăn không ngon ngủ không yên, đoán chừng không đợi người khác ra tay,hắn đã tự hành hạ mình đến chết .

Hiện tại Thái tử lo lắng đề phòng,còn không bằng chắp tay cho người ta quên đi.

Lục Nghiễn Đình ngẩng đầu liếc Lý Mộ Trạch một cái, chính là động tác trên tay không có ngừng, dùng một loại thanh âm nhàn nhạt nói:"Nếu ta không thử độc, thì ngươi bị độc chết."

Lý Mộ Trạch biết hắn nói đúng, nghẹn đến không nói ra lời, chốc lát khôi phục vẻ cợt nhả, trêu ghẹo nói:"Có thể lần này không phải hạ độc, mà là thả độc vật tới cắn ta một cái a?"

Lục Nghiễn Đình nghe vậy thầm liếc, không đáp lời.

Song đúng lúc này, bỗng nghe được trận thanh âm xột xoạt rất nhỏ,Lý Mộ Trạch cùng Lục Nghiễn Đình võ công không thấp,lập tức kịp phản ứng, cau mày chú ý bốn phía nơi có thể giấu người.

Nói thì chậm mà xảy thì nhanh, một đạo ngân quang từ trong đống tấu chương bàn bên cạnh bắn ra, bay thẳng tới Lý Mộ Trạch.

Hai người trăm triệu không nghĩ tới công kích từ trong đống tấu chương, nhất thời cũng không kịp phản ứng. Lục Nghiễn Đình thấy Lý Mộ Trạch không cách nào tránh né, chỉ đành phải vươn cánh tay ngăn chặn, cổ tay lập tức truyền đến một trận bén nhọn đau đớn.

Định thần nhìn lại, quấn trên tay Lục Nghiễn Đình là một tiểu ngân xà. Răng Tiểu xà bén nhọn khảm thật sâu vào trong cổ tay Lục Nghiễn Đình , thân thể mãnh khảnh của nó phải dựa vào hàm răng mà treo ngược ở giữa không trung lắc lư đung đưa.

Lục Nghiễn Đình cười lạnh một tiếng, “Thật là quý ngôn. Tây Vực Tuyết Xà, vua trong các loại độc."

Hắn vừa nói bên dùng cái tay khác nắm tiểu xà bảy tấc, ép nó há mồm buông mình ra .

Lăng duệ dựa vào bản năng nhào về phía mùi thơm phát ra, vốn tưởng rằng có thể ăn uống no nê sau ba ngày rỗng bụng của mình. Ai ngờ vừa mới hạ miệng, đang muốn oán trách làm sao thức ăn này chẳng những không có mùi vị, còn mang một ít mùi rỉ sắt , đã cảm thấy thân thể bảy tấc bị người ta dùng sức nắm được, đau đến nỗi nó tê tê kêu thảm thiết, khí lực cả người thật giống như bị người ta rút đi , chỉ có thể phí công vùng vẫy trong tay người khác .

Lý Mộ Trạch trên mặt hiện một tia âm tàn, “Nghiễn Đình, ngươi không sao chứ?"

Lục Nghiễn Đình tay gia tăng lực đạo, nhìn con rắn nhỏ yếu ớt không cách nào nhút nhích, mới thản nhiên nói: “Hoàn hảo, không chết được."

Lục Nghiễn Đình là Thanh Châu Bình Hoài vương thế tử, lúc mười tuổi vào kinh, đã mười hai năm chưa trở về.Trên danh nghĩa là thư đồng Lý Mộ Trạch, kì thực là tai mắt mà Bình Hoài vương đưa tới.Hắn biết Bình Hoài vương sau khi đưa mình vào kinh căn bản không quản sống chết, cho nên trước khi hắn đi ,vì bảo vệ mình liền tắm nước thuốc bảy ngày bảy đêm làm cho thân thể bách độc bất xâm.

Sau vào kinh cùng thái tử Lý Mộ Trạch chung sống vài năm, phát hiện tài năng người này, thủ đoạn, lòng dạ là bậc quân chủ chi tài, liền ngầm qua lại, cùng hắn bí mật nhận thức, phụ trợ hắn lên ngôi,cùng báo thù, tương lai nếu Bình Hoài Vương làm phản bị tru di cửu tộc cũng tốt, lưu vong cũng tốt, hết thảy cũng cùng hắn không liên quan.

Lăng Duệ bị Lục Nghiễn Đình nặn tới thất điên bát đảo, cũng không phí công dãy dụa nữa, chỉ đánh phó mặc số phận. Sau an tĩnh ,nghe được Lý Mộ Trạch cùng Lục Nghiễn Đình nói, lúc này mới giật mình phát hiện mình đi cắn người.Hơn nữa còn nghe được mình là xà độc.

Liếc nhìn cổ tay nam nhân, rõ ràng thấy hai lỗ máu nho nhỏ, nhất thời chột dạ, dùng con ngươi đen lúng liếng sợ hãi nhìn người nam nhân nắm thân dài bảy tấc của mình.

May là người nọ không có chuyện gì, nếu không Lăng Duệ ngay cả lòng chuẩn bị chết cũng đều có.

Lý Mộ Trạch giơ tay áo mình ngửi,nói:" Lại có kẻ thoa xà hương lên y phục ta, khó trách Tây Vực Tuyết Xà nhào đầu về phía trước."

Lục Nghiễn Đình nheo mắt lại nói: “Thật là ,lão hổ không phát uy, xem ngươi là mèo bệnh.Ngươi cũng nên phản kích đi."

“Còn sớm." Lý Mục trạch cười cười,"Bắt cá từng con một thật sự rất phiền toái, không bằng chờ bọn hắn tụ chung một chỗ một lưới bắt hết."

Hắn trầm mặc hạ xuống, lại nói: “Cũng là người ta chịu khó đưa chúng ta một tiểu xà , xử trí như thế nào?"

Lục Nghiễn Đình lúc này mới đem lực chú ý tập trung vào tiểu xà trên tay, một hồi lâu không nói lời nào.

Thanh niên tốt thế kỷ mới Lăng Duệ nằm mơ cũng không muốn nghĩ tới mình là một cảnh sát tay mơ phạm nhân không bắt mà thiếu chút nữa phạm tội “cố ý giết người",hôm nay đưa tới tòa án xét xử không khỏi sợ ngây người, mơ mơ hồ hồ nhìn hai nam nhân nắm quyền sinh tử của mình.

Lý Mộ Trạch nhìn tiểu ngân xà, chỉ thấy nó thật giống như hiểu được tiếng người, như biết được mình cùng Nghiễn Đình đang thảo luận sinh tử của nó,biết điều mà không giãy dụa, con ngươi đen lúng liếng ngập nước đáng thương nhìn Nghiễn Đình,bên trong van xin cầu khẩn muốn giấu cũng giấu không được.Hắn không khỏi nổi lên ý trêu đùa,cố ý nói:"Này tiểu súc sinh không bằng làm nồi thịt rắn hầm canh ."

Lăng Duệ nghe vậy giận dữ, lập tức há mồm lớn tiếng kêu kháng nghị . Lục Nghiễn Đìnhnhanh nhẹn nắm thân , Lăng Duệ hạ thân đau đến thẳng khí , không dám lỗ mãng.

Lý Mộ Trạch biết một câu nói dẫn tới tiểu ngân xà vốn đang sợ hãi liền nhe răng trợn mắt,không khỏi mừng rỡ: “Nghiễn Đình, ngươi xem này, vật nhỏ hiểu tiếng người."Mà Lăng Duệ giật mình mang theo không cam lòng nhưng sao dám tỏ ra, quả quyết lấy lòng Lý Mộ Trạch, hắn hăng hái bừng bừng đề nghị:" Không bằng nuôi nó đi?"

Lục Nghiễn Đình mặt không chút thay đổi, trên trán gân xanh nhảy múa, hắn suy nghĩ một chút, “Cũng tốt, Tuyết Xà là động vật nhận chủ , đem nó mang ở trên người nói không chừng có thể tự tìm chủ."

Trừ Lý Mộ Trạch, không có ai biết Bình Hoài Vương thế tử Lục Nghiễn Đình bách độc bất xâm, dám đem thiên hạ kỳ độc Tuyết Xà tùy thân mang theo.

Lăng Duệ nghe vậy tính trả thù ,ác ý lung lay cái đuôi.

Thật là cô phụ kỳ vọng của ngươi rồi, không phải là không muốn giúp ngươi, thật sự là kể từ khi tới cái thế giới này vẫn đói bụng đến đầu choáng váng mắt muốn hoa, căn bản không biết cái người chủ rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Lục Nghiễn Đình bị cử động của vật nhỏ trên tay hấp dẫn lực chú ý. Hắn cúi đầu lần đầu tiên đánh giá vật nhỏ bị mình bắt giữ.

Chỉ thấy tiểu xà này toàn thân tuyết trắng trong suốt, thật giống như bạch ngọc thượng hạng không có một tia tỳ vết nào, thân thể mềm dẻo trắng mịn, băng băng lành lạnh ,trên đầu nhỏ nhắn xinh xắn khảm một đôi con ngươi ngập nước trong suốt, không thấy chút gian trá giảo hoạt nào của loại xà bình thường , hơn nữa là một loại xinh đẹp linh động đắc ý cùng kiêu ngạo, như đang rung đùi đắc ý, bộ dáng đáng yêu làm cho người ta buồn cười.

Lăng Duệ còn chưa có đắc ý xong,Lục Nghiễn Đình từ trong lòng ngực sờ soạng một viên tiểu hoàn , – tay niết miệng Lăng Duệ bỏ vào.

Lăng duệ nay thân rắn danh xứng với thực một cây ruột thẳng ,rốt cuộc viên tiểu hoàn này nhanh như chớp tựu trơn đi vào.

“Tê tê!" còn không có nói xong, Lăng Duệ đã cảm thấy cả người đau như thiêu đốt.

Đau tới cũng nhanh đi cũng nhanh, cái đống lửa trong cơ thể Lăng Duệ rất nhanh tựu biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi rồi, đáng tiếc đói bụng cộng thêm đau đớn đã để cho Lăng Duệ mềm nhũn co quắp thân thể, chỉ có thể mở to con ngươi đen lúng liếng , khiếp đảm nhìn Lục Nghiễn Đình gần trong gang tấc — Lăng Duệ tức đến bốc lửa, bị giằng co như vậy một hồi, cũng sợ nam nhân tao nhã trước mắt này

Lý Mộ Trạch nói:"Nó sao thế?"

Lục Nghiễn Đình nói:" Không có gì, cho nó ăn thuốc chút ức chế độc tố mà thôi."

“Xà nhỏ như vậy mà hiện tại có độc rồi?" Lý Mộ Trạch hỏi.

Lục Nghiễn Đình gật đầu.

Lăng Duệ sửng sốt một chút, hiểu dụng ý Lục Nghiễn Đình mới vừa rồi uy y thuốc ,mở trừng hai mắt, âm địa cũng thở phào nhẹ nhõm — nếu đem độc tố của mình ức chế xuống, là sẽ không làm thịt mình sao!

Lý Mộ Trạch lập tức yên tâm vươn ngón tay đẩy đẩy Lăng Duệ thân thể co quắp bất động mềm nhũn , vừa đẩy vừa vuốt ve, còn ác ý nói: “Làm sao bất động rồi, hình như đã chết."

Lý Mộ Trạch ngón tay vuốt ve thân thể như sợi mì của Lăng Duệ , đẩy Lăng Duệ đầu óc choáng váng, đỉnh đầu nhỏ xinh đụng phải bàn sưng mặt sưng mũi, không biết sao cả người mềm nhũn trống rỗng,không khí lực , vật lộn hai cái phát hiện không cách nào tránh né Lý Mộ trạch liền nhận mệnh để cho hắn chơi đùa. Sau còn nghe hắn nói như vậy, trong lòng lại càng ủy khuất vừa căm phẫn.

“Tê tê tê hí. . . . . ." Lăng Duệ hữu khí vô lực cúi đầu kêu hai tiếng, dùng vẻ ngoài phẫn nộ của mình.

Làm sao biết được Lý Mộ Trạch thấy tiểu xà hắn xoa xoa buồn bã kêu gọi,ngược lại cảm thấy chơi thật thích ,lại càng dùng sức mà hành hạ Lăng Duệ.

Lăng Duệ đói bụng,lại bị người nắn tới nắm đi hành hạ,nhất thời cảm thấy trong bụng phiên sơn đảo hải,từng đợt ác tâm, thật khó chịu.

“Tê tê. . . . . .y thấy không cách nào kêu mà cảnh cáo được Lý Mộ Trạch hiệu quả, chỉ có thể kéo xuống mặt mũi dùng con ngươi mang theo cầu khẩn nhìn Lục Nghiễn Đình chú ý lên đường cứu giúp .

Lục Nghiễn Đình vuốt vuốt huyệt Thái Dương, cảm giác mình nhất định là bởi vì thần kinh căng thẳng nhiều ngày đến nỗi xuất hiện ảo giác, lại đi cảm thấy tiểu xà này hướng mình cầu khẩn. Biết rõ đây là chuyện không thể nào, nhưng khi nhìn đến con ngươi ướt át kia nhìn mình, toát ra mãnh liệt trách cứ cùng không cam lòng thỉnh cầu , Lục Nghiễn Đình phát hiện mình đối với tiểu xà khả ái này sinh ra một tia thương tiếc.

Cho nên Lục Nghiễn Đình đẩy tay Lý Mộ Trạch , “Đủ rồi . Ngươi chà xát tròn dẹp vuốt ve nó vậy, có thể sinh long hoạt hổ ?"

Bàn tay người tàn sát bừa bãi trên người mình cuối cùng cũng ra khỏi, lang Duệ một lúc mới chậm chạp tới ,cảm kích nhìn Lục Nghiễn Đình.Lăng duệ phí sức hoạt động thân thể, từ từ bò tới cổ tay đang để trên bàn của Lục Nghiễn Đình, dùng thân mình trắng mịn lạnh như băng nhẹ nhàng cọ cọ tay bị răng nanh ghim ra tới hai vết thương của Lục Nghiễn Đình, coi như là hướng hắn nói xin lỗi hơn nữa đáp tạ hắn mới vừa rồi giúp mình.

Bị tiểu ngân xà dùng thân thể lạnh như băng cọ vào cổ tay, một cổ thư thái lạnh lẻo truyền ra, hơi chút hóa giải mùa hè nóng bức, mát mẻ vào tâm. Lục Nghiễn Đình không nghĩ tới tiểu xà này sẽ làm ra hành động như chuộc tội , kinh ngạc nhất thời lại quên mất phải tỏ thái độ gì .

Lăng Duệ chạm chạp cọ , thẳng giúp Lục Nghiễn Đình cọ đến cầm máu mới thôi mới ngẩng đầu lên, lấy lòng nhìn Lục Nghiễn Đình , y tê tê kêu hai tiếng, tỏ vẻ mình cảm kích cùng lấy lòng.

“Tê tê tê tê –" Lăng Duệ không biết muốn làm xa thì phải sống thế nào, y cũng không muốn ăn toàn côn trùng bùn đất cùng chuột, thấy một đối tượng có thể dựa vào thì vội vàng dựa vào thôi .

Lòng tự ái nam nhân thì xem là cái gì, dù sao hiện tại mình là xà, người nào quản cốt khí ngươi. Lăng Duệ nghĩ vậy, lập tức chân chó mà tự hào đem mình tính vào phạm vi sủng vật.

Tiểu xà đôi mắt to đen lúng liếng khảm ở trên mặt, biết điều lấy lòng nhìn Lục Nghiễn Đình bộ dáng quả thực có thể được xưng tụng ngây thơ khả ái, bộ dáng kia làm cho lòng Lục Nghiễn Đình hơi chậm lại, không tự chủ đưa tay vuốt ve con rắn nhỏ.

Lục Nghiễn Đình tay đưa đến nửa đường, khóe mắt nghiêng nhìn đến ánh mắt nghiền ngẫm của Lý Mộ Trạch, lập tức lúng túng, trên mặt khẽ cứng đờ, động tác trên tay cũng ngừng, đáng tiếc dừng không phải phương pháp , hạ thủ không phải , thu tay lại cũng không phải .

Lăng Duệ nhìn tay Lục Nghiễn Đình dừng ở đầu mình mấy tấc , không khỏi nghi ngờ , nhưng vì biểu đạt mình nguyện ý làm tiểu đệ cùng hắn , liền cố gắng đứng thẳng người dậy dùng đầu đụng tay Lục Nghiễn Đình .

Thật sự không thể trách Lăng Duệ có mới nới cũ, nhanh như vậy liền ruồng bỏ chủ cũ, đi lấy lòng chủ mới . Dù sao chim khôn chọn cành mà đậu , huống chi Lăng Duệ là người hiện đại rất thức thời , theo chủ cũ chịu đói còn phải bị sai sử đi hại người, mình bây giờ ngay cả chút năng lực tự vệ cũng không có, còn không bằng đi theo người nam nhân trước mắt này

Cái loại tráo trở này,Lăng Duệ cho mỹ danh là “Lựa chọn sáng suốt"

Đáng tiếc thật sự cực đói rồi, Lăng Duệ cọ xát mấy cái cũng không còn khí lực động thân, lạch cạch một tiếng ngã xuống ở trên bàn, y yếu ớt bi bi ai ai kêu hai tiếng, không nổi giận lăn hai vòng, ý đồ lần nữa nhô lên , đáng tiếc kiệt lực, thẳng nửa thân thể, vừa lạch cạch một tiếng ngã xuống, lần này rơi Lăng Duệ mắt nổ đom đóm, hồi lâu không có cách nào nhúc nhích, chỉ ở nơi đó tê tê rên rỉ, rước lấy cái cười ha ha ác ý không có lương tâm từ thái tử điện hạ .

Ngay cả Lục Nghiễn Đình là người nghiêm túc như vậy cũng bị Lăng Duệ chọc cho không tự chủ khẽ cười , hắn bắt đầu có chút thích tiểu xà khả ái này. Hắn tự tay sờ sờ đầu Lăng Duệ , đối với Lý Mộ Trạch nói: “Xà ta mang theo , dù sao để trong Đông cung ngươi sẽ làm cho người ta hoài nghi."

“Tê tê!" Lăng Duệ dùng sức lê chầm chậm đến bàn tay ấm áp Lục Nghiễn Đình, cố gắng tỏ vẻ nguyện ý của mình.

Lý Mộ Trạch không phục: “Ta xem ngươi là giả công tể tư(lấy việc công làm việc tư) để độc chiếm nó."

Lục Nghiễn Đình liếc mắt, cùng thái tử hiện tại cãi cọthật sự là vũ nhục trí tuệ của mình.

“Tê tê!" Lăng Duệ nghe vậy thật khinh bỉ nhìn thái tử điện hạ tôn quý

Lý Mộ Trạch thấy trong mắt tiểu xà có thái độ khinh bỉ ,thất vọng thở dài . Lục Nghiễn Đình còn chưa có chính thức thu dưỡng ngươi đâu vật nhỏ, một người một xà đã bắt đầu hát bài ca chủ nhân sủng vật .

Lý Mộ trạch nghĩ tới nghĩ lui đều không cam lòng, liền đi khi dễ Lăng Duệ. Hắn cong ngón tay, gõ gõ đầu Lăng Duệ . Lăng Duệ tránh không kịp, vừa vặn bị gõ, đầu bị đánh, lập tức chóng mặt phân không rõ Đông Nam Tây Bắc, thật giống như say rượu trời đất tựa như bị méo mó lung lay hai vòng, lạch cạch – thanh âm, ngã xuống đất không dậy nổi. Chậm chạp hít thở sau lại nghe Lý Mộ Trạch thanh âm tràn đầy ác ý : “Không bằng ở đây đi, bình thường ta cũng rất nhàm chán."

Nghĩ đến bị cho Lý Mộ Trạch dưỡng, mình đây còn không bị hắn khi dễ hành hạ sao , quả thực có thể đoán đượccuộc sống sau này rồi, tiền đồ vô vọng, bị làm cho sợ Lăng Duệ hướng tay Lục Nghiễn Đình bò tới , đầu chôn ở tay hắn, chui qua chui lại van xin che chở.

Tiểu xà trong lòng bàn tay lộn xộn,thân thể lạnh băng băng như trực tiếp nói cho Lục Nghiễn Đình nó giờ phút này rất sợ hãi, nhìn nhìn thái tử điện hạ lại thành công hù tiểu xà mà dương dương đắc ý , đối với hai kẻ dở hơi một lớn một nhỏ vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. Hắn đem Lăng Duệ từ trong lòng bàn tay ra ngoài, sủng nịch sờ sờ thân thể trơn mượt của Lăng Duệ , an ủi: “Sợ cái gì, người này nói giỡn đấy."

Nghe được Lục Nghiễn Đình bảo đảm, Lăng Duệ lập tức không có sợ hãi rồi, y bò lên cổ tay Lục Nghiễn Đình , ngẩng đầu lên hướng về phía Lý Mộ Trạch dương dương đắc ý thị uy kêu: “Tê tê –" ( Muốn ta? Nằm mơ đi đi! )

Lý Mộ Trạch lớn như vậy lần đầu tiên bị một tiểu xà nho nhỏ khinh bỉ nhìn, hắn nghiến răng nghiến lợi hổn hển đe dọa Lăng Duệ nói: “Ngươi là vật nhỏ thiếu dạy dỗ ! Nghiễn Đình, đưa ta, xem ta làm thế nào chỉnh nó!"

Lăng Duệ vừa được Lục Nghiễn Đình hứa hẹn, có phòng bị trước, không lo lắng, bản tính vốn trẻ con, y cười nhạo hai tiếng: “Tê tê –" ( ngươi kêu to lên , ngươi cũng chỉ có thể lớn tiếng kêu! )

Đáng tiếc y quá hưng phấn, thoáng cái quên mất mình đã đói bụng đến hữu khí vô lực, mới vừa đắc ý liền đầu váng mắt hoa, một chút không có quấn chặc, lạch cạch một tiếng từ trên cổ tay Lục Nghiễn Đình té xuống đất gặm bùn , đầu cũng đầy sao Kim quay mòng mòng, bụng hướng về phía trên lật tới lật lui cũng không lật lại, chỉ có thể ở trên bàn ra sức phí công lăn lộn, lăn qua lăn lại .

Lý Mộ Trạch cùng Lục Nghiễn Đình lần đầu thấy tiểu xà đần như vậy , một bên càn rỡ cười to, một bên bất đắc dĩ lắc đầu.

Lăng Duệ ngẩng đầu lên nhe răng trợn mắt nổi giận gào thét: “Tê tê tê!"

Lục Nghiễn Đình nhìn tiểu xà vẻ mặt hung ác , cau mày nâng thân thể nho nhỏ của Lăng Duệ , cong lên ngón tay gõ đầu Lăng Duệ , “Không cho cắn người."

“Tê tê –" Lăng Duệ hướng về phía Lục Nghiễn Đình kêu mấy tiếng, nhìn ra Lục Nghiễn Đình là nghiêm túc dạy dỗ mình, không có chỗ để quay đầu, chỉ có thể không cam lòng dùng đầu chạm tay phải Lục Nghiễn Đình mấy cái, tỏ ra kháng nghị của mình, cũng không bày ra một bộ cắn người nữa.

Quản giáo xong, Lục Nghiễn Đình tỉ mỉ xem xét Lăng Duệ, xem bộ dạng nó hữu khí vô lực , liền xoa xoa bụng dẹp Lăng Duệ , nói: “Đại khái là đói quá … Đi."

Lý Mộ Trạch nhìn một bàn đầy điểm tâm, khó xử nói: “Đây đều là điểm tâm. . . . . . Xà không ăn cái này, nếu không ta cho người bắt mấy con sâu tới ?"

Lăng Duệ không có nghe hắn nói gì, đã nghe rõ ràng hai chữ" điểm tâm" , lúc này mới phát hiện điểm tâm đầy bàn, lập tức ở tay Lục Nghiễn Đình uốn éo thân mình : “Tê tê tê tê –" ( ta muốn ăn điểm tâm! )

Lục Nghiễn Đình thấy nó uốn éo cũng không có biện pháp, nhẹ nhàng đặt Lăng Duệ xuống. Lúc này mặt Lăng Duệ trước đống điểm tâm thật giống như thấy lại ánh sáng, hưng trí bừng bừng mà bò qua, một ngụm cắn khối bánh đậu đỏ .

Lý Mộ Trạch cùng Lục Nghiễn Đình coi như là người đọc nhiều sách vở kiến thức rộng rãi , nhưng lần đầu tiên nhìn thấy xà ăn điểm tâm , không khỏi ngây ra.

Lần đầu tiên dùng miệng xà để ăn, dù Lăng Duệ này là sinh viên tài cao nhất thời nửa khắc cũng hết đường xoay xở. Y thử cắn cắn bánh đậu đỏ , phát hiện trong miệng mình chỉ có hai khỏa hàm răng căn bản không thể làm ra động tác nhai. Nhớ tới trước kia coi thế giới động vật, xà ăn cái gì cũng là nuốt nguyên cái , không khỏi đem miệng trương đến lớn nhất thử một ngụm nuốt vào bánh đậu đỏ .

Nhưng là rất nhanh y phát hiện miệng mình quá nhỏ, căn bản không thể một ngụm ăn hết.

Lăng Duệ lo âu vây lấy bánh đậu đỏ hai vòng, bắt đúng thời cơ, từ từ cuộn lại thân thể, đem bánh đậu đỏ vòng trong thân thể, từ từ dùng sức đem bánh đậu đỏ xoắn thành hai phần, sau đó lập lại chiêu cũ đem chia làm bốn phần, lúc này mới có thể một ngụm nuốt trọn một khối

Lăng Duệ thật vất vả nuốt vào – cả đống bánh đậu đỏ , mệt đến ngất ngư, đoán chừng xà có thể thở mà nói…, y hiện tại đã thở không ra hơi rồi, Lăng Duệ lần đầu tiên trong đời phát hiện thì ra ăn cơm là một chuyện mệt mỏi như vậy .

Nhưng là đói, vô luận thân mình Lăng Duệ hôm nay nhỏ cỡ nào, một khối bánh đậu đỏ đối với cái bụng đói suốt ba ngày của y mà nói cũng là không đủ . Co quắp một hồi lâu y lần nữa di chuyển bởi vì khối đậu đỏ trong thân thể mà lộ ra vẻ có chút cồng kềnh , tiếp tục phấn đấu món điểm tâm ngọt tiếp theo .

Song lúc này, y lại phát hiện phần bánh còn lại đã được người tỉ mỉ bẻ nhỏ . Lăng Duệ ngẩng đầu đầy nghi ngờ , lập tức thấy Lục Nghiễn Đình mặt khẽ mỉm cười .

Lăng Duệ ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn khuôn mặt hắn ôn nhu tươi cười, từ trong nụ cười này, Lăng Duệ cảm nhận được một loại ôn nhu tĩnh lặng.

Mặc dù đã hai mươi tuổi rồi, nhưng Lăng Duệ vẫn chỉ là đứa bé. Y và Lục Nghiễn Đình, Lý Mộ Trạch bất đồng, sinh trưởng trong một gia đình bình thường, có sự cưng chìu của cha mẹ dành cho mình, có thể làm làm nũng cùng gia gia nãi nãi, bỗng nhiên gặp biến đổi lớn, tính cách của y lần nữa trưởng thành, đáy lòng cũng có bất an, có sợ hãi, chẳng qua là lúc trước vẫn không có ai ở bên người không cách nào giải quyết, vừa bởi vì tính tình quật cường không chịu thua tự đè nén mà thôi.

Hiện tại bỗng nhiên được đối xử ôn nhu như thế , trong lòng khôngan tâm lập tức tựa như hồng thủy bộc phát ra.

Y bỗng nhiên ý thức được, ở cái thế giới này, có thể cũng chỉ có người nam nhân trước mắt này là đối đãi ôn nhu với mình . Nghĩ đến chỗ đau buồn này nhịn không được nức nở mấy cái, từ từ bò đến phía Lục Nghiễn Đình, nhẹ nhàng mà cọ xát hắn một chút ,co rúc ở bên cạnh tay của hắn, an tĩnh hấp thu nhiệt độ lòng bàn tay Nghiễn Đình , bình phục tâm tình mình.

Lục Nghiễn Đình thấy tiểu xà vốn hoạt bát bỗng nhiên an tĩnh cọ mình bất động, không biết đã xảy ra chuyện gì, liền nhẹ nhàng bốc lên thân thể mềm mại của Lăng Duệ , lại thấy con người tiểu xà đen lúng liếng chảy ra nước mắt.

Lục Nghiễn Đình nơi nào đó trong lòng bỗng nhiên vỡ ra ,trở nên mềm mại.

Hắn ôn nhu đem Lăng Duệ thả lại trên bàn, sờ sờ đầu Lăng Duệ , lặng yên vì tiểu xà xé điểm tâm. Ôn nhu tĩnh lặng này làm lòng Lăng Duệ tràn đầy ê ẩm mềm nhũn .

“. . . . . . Tê tê. . . . . ." Lăng Duệ không biết như thế nào biểu đạt vui mừng cùng tín nhiệm của y đối với Lục Nghiễn Đình , chỉ có thể bò qua, vươn ra cái lưỡi thật nhỏ đỏ lòm liếm liếm tay Lục Nghiễn Đình , sau đó mang một ít sợ hãi nhìn hắn, hi vọng hắn đừng sợ mình.

Lăng Duệ tính tình nóng nảy cao ngạo , loại tư thái tôi tớ thấp hèn vốn vô cùng khinh thường , nhưng là bây giờ thật không có cách nào khác biểu đạt lòng biết ơn tràn ngập chua xót cùng , cũng chỉ có thể như vậy.

Lục Nghiễn Đình cho nó một nụ cười ôn hòa . Hiện tại lăng duệ được người thương yêu, bộ dáng linh động tức giận bừng bừng , thỉnh thoảng có chút cử động ngốc ngốc , làm cho người ta nhìn nó liền trong tâm vui mừng . Nếu trước kia có người sợ Tiểu Tuyết xà này, vậy cũng chỉ bởi vì thân nó mang độc tố.

Huống chi Tuyết Xà là loại xà thật sự rất ôn hòa , nếu như không phải là ép nó , nó sẽ không công kích người , đây cũng là vì sao chủ nhân bỏ đói Lăng Duệ ba ngày .

Thật vất vả lấp đầy bụng, Lăng Duệ nhìn chén nước bên cạnh , kéo thân thể tuyết trắng tròn vo bò qua, ra sức ngẩng đầu hé miệng, tựa đầu đưa vào súc miệng, thấy vậy Lý Mộ Trạch cùng Lục Nghiễn Đình há to mồm một câu nó cũngi không ra.

Lăng Duệ súc miệng xong, đầu giơ lên, nào đâu biết rằng hai hàm răng nanh quá dài, đột nhiên mắc vào cạnh chén , miệng y không khép được, thân thể khoác lên chén sứ không có lực, chỉ có thể tức giận hoảng sợ kêu lên, một bộ dạng tức cười .

Lục Nghiễn Đình vội vàng nhẹ nhàng đem con rắn nhỏ từ trong chén bốc lên, thả lại trên bàn.

Lăng Duệ kinh hồn định một hồi lâu, sau đó bởi vì ăn no mà lười biếng nằm ở trên bàn, thỏa mãn co thẳng thân thể, y nuốt rất nhiều bánh, đem thân tuyết trắng tròn xoe tròn xoe mập một vòng, còn có thể thấy cái bụng lồi lõm mơ hồ nhìn ra từng cục bánh.

Lý Mộ Trạch nhìn con rắn nhỏ miễn cưỡng co quắp , lại muốn đi trêu cợt, đưa tay xoa xoa bụng tròn vo của nó.

Lăng Duệ mắt nhìn thấy từ trên trời giáng xuống móng vuốt, tức giận địa nhô lên thân thể đối với Lý Mộ Trạch rống giận: “Tê tê tê hí!" ( ngươi dám! Ta không cắn cổ tay ngươi ta liền không phải Lăng Duệ! )

Nhưng là Lý Mộ Trạch căn bản nghe không hiểu lời đe doa của Lăng Duệ , bàn tay hạ xuống, Lăng Duệ mắt thấy mình lại muốn bị lăng nhục, bị làm cho sợ đến chết khiếp , vừa vặn thân thể bị thức ăn chống rất cồng kềnh, thân thủ căn bản rơi vào bất lợi , chỉ có thể tê tê kêu hướng chủ nhân của mình cầu cứu.

Lục Nghiễn Đình một tay chặn lại móng vuốt Lý Mộ Trạch, cau mày nói: “Ngươi mà lại đi khi dễ một con rắn ?"

Lăng Duệ thấy nguy nan đã qua, lập tức từ trong tay Lục Nghiễn Đình chui ra, tựa vào bên cạnh cánh tay to lớn ấm áp Lục Nghiễn Đình, dương dương đắc ý gào tê tê hướng về Lý Mộ Trạch, vì chủ nhân mình mà phất cờ hò reo trợ uy.

Lý Mộ Trạch dưới ánh mắt nghiêm túc Lục Nghiễn Đình ngượng ngùng thu tay rõ ràng sủng vật bất công , trợn mắt nhìn tiểu xà kia một cái bởi vì có Lục Nghiễn Đình mà cáo mượn oai hùm (dựa vào thế người khác) , cảnh cáo nó không nên tiểu nhân đắc ý, cẩn thận cuối cùng có ngày rơi vào tay mình.

Lục Nghiễn Đình nhìn sắc trời, đối Lý Mộ trạch nói: “Không còn sớm, ta đi về trước. Tuyết xà liền mang đi."

Lý Mộ Trạch lưu luyến nhìn tiểu xà sau khi ăn no thảnh thảnh thơi thơi kéo thân thể có chút cồng kềnh mà bò lên cánh tay Lục Nghiễn Đình , nói: “Ngày mai đem nó tới cho ta chơi một chút ."

“Tê tê tê tê –"

Lăng Duệ nghe vậy nhe răng trợn mắt rống giận, đáng tiếc y hiện tại chỉ có hàm răng, giả như có móng vuốt, nên là danh phù kỳ thực (danh xứng với thực) giương nanh múa vuốt .

Cứ như vậy, thư đồng thái tử Lục Nghiễn Đình, mang theo tiểu xà Lăng Duệ trong tay áo trở lại phủ đệ của mình, Lăng Duệ bắt đầu cuộc sống được bao ăn bao ở .
Tác giả : Phi Ngữ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại