Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ
Chương 18: Bạo lực, chốn vào núi sâu
Chiếc xe của Ngọc Tình đã thuận lời lên đến đỉnh núi, nhưng đúng vào lúc đó, một chiếc xe khác từ trên đỉnh núi phi xuống, nhằm thẳng vào chiếc Farrari màu bạc.
“Ngọc Tình, cẩn thận!" về vị trí đầu tiên, Lưu Bân còn chưa kịp vui mừng thì liền bị một chiếc xe bất ngờ không biết từ đâu ra này dọa cho sợ hãi.
“Ngồi chắc vào!" cô kêu lên một tiếng nhưng vẫn bình tĩnh, lạnh lùng và nhanh như chớp, tay trái cô cầm vô lăng, tay phải gạt cần xe đổi hướng, lập tức đuôi xe tạo thành một vòng tròn lớn, đúng là số mệnh may mắn và sự thoát chết li kỳ vì không bị đâm hay không bị rơi xuống vách núi.
Vào giây phút và Lưu Bân thở phào nhẹ nhõm vì nghĩ đã thoát chết và được an toàn thì Ngọc Tình lại vặn vô lăng cho nó quay một vòng, ngay sau đó chiếc xe lại chuyển hướng, rầm một tiếng, hóa ra cô cố tình lấy đuôi xe mình đánh lại vào chiếc xe vừa nãy một vố.
“Mẹ kiếp! Mày điên rồi à?" Lưu Bân từ gương chiếu hậu nhìn thấy chiếc xe đó văng xuống vách núi còn xe của bọn họ thì va vào thành núi. Nếu như không phải chiếc túi khí an toàn thường được trang bị cho xe đua bật ra thì chắc số phận bọn họ cũng không khá khẩm hơn kẻ ngồi trong chiếc xe đã rơi kia.
“Câm mồm!" Ngọc Tình ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn chiếc xe Farrari màu bạc đã hỏng, nheo chặt mày lại, đồng tử mắt cô giữ nguyên bán kính, lập tức ngay sau đó cô mở cửa xe nói với ngữ khí lạnh lùng: “Xuống xe!"
Lưu Bân thấy được ánh mắt lạnh như băng của Ngọc Tình, đương nhiên cậu ta cũng biết tình hình bây giờ là chẳng lạnh, cậu ta hít thở một hơi thật sâu, cầm lấy hai khẩu súng từ trong xe, đưa cho Ngọc Tình một khẩu, nghe lời ra khỏi xe.
Nhận lấy súng, Ngọc Tình bước ngay ra khỏi xe, trên đỉnh núi cao ngất ngưởng, nhìn cô càng nhỏ nhắn xinh xắn. Ánh mắt Ngọc Tình đảo xung quanh một lượt, miệng cười khểnh: “Các bạn! Đến rồi thì ra đây đi."
Lời Ngọc Tình vừa nói dứt, từ bốn phương tám hướng đều có người đi ra bao vây lấy bọn họ.
Lưu Bân đứng bên cạnh Ngọc Tình, ánh mắt lạnh lùng nhưng hơi khúm rúm nhìn một lượt. Nói thực lòng, cậu ta đúng là có chút sợ hãi, dù gì cậu ta cũng chỉ mới là một thằng bé mười ba tuổi, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc Ngọc Tình mới có bảy tuổi, cậu ta lại bỏ ngay cái ý nghĩ sợ hãi và co rúm người lại, mà đứng thẳng đường hoàng bên cạnh Ngọc Tình, bởi vì cậu ta là một thằng đàn ông.
“Các người là ai, tại sao lại tập kích chúng tôi?" ngay từ ánh mắt nhìn đầu tiên Ngọc Tình đã xác định được số kẻ địch cùng với con đường mà chúng tới, chỉ mới có tám tên, chưa tới nỗi làm cho cô thấy có gì đó khó khăn. Bây giờ cô chỉ muốn xác định chắc chắn một chút xem chúng là người của Kiều bang hay người của Vân bang?
“Mày là Lưu Bân?" bọn chúng không trả lời câu hỏi của Ngọc Tình, mà nhìn thẳng vào Lưu Bân hỏi.
“Là tôi, anh tìm bản thiếu gia cũng không cần phải ra quân ồ ạt thế này chứ?!" Lưu Bân khẽ cười, hai mắt hếch của cậu ta cũng từ từ nhướn lên cao, có gì đó rất cợt nhả, một tay cậu ta nắm lấy tay Ngọc Tình, hơi cúi đầu thì thầm vào tai cô: “Có cơ hội, nhanh chạy!"
Cậu ta vừa nói dứt câu thì liền đứng thẳng người lên, nhìn kẻ địch nói: “Sao lại có thể làm cho cô bạn gái bé nhỏ của ta sợ hãi chứ!"
Đây là lần thứ hai kể từ khi Ngọc Tình nghe thấy từ bạn gái, tim cô đập hơi khác, ngẩng đầu lên nhìn cậu bé đang đứng cạnh mình, chỉ cười mỉm, Lưu Bân bây giờ nhìn thế này nhưng lớn lên nhất định là một con quái vật.
Bọn địch nhìn thấy bộ dạng của Lưu Bân, ánh mắt nheo lại vẻ không vui: “Nếu đã là Lưu Bân, vậy thì bọn tao sẽ không khách khí nữa, người đâu đem nó đi!"
Lời của kẻ đó vừa dứt, Ngọc Tình giơ khẩu súng trong tay lên, không cần ngắm mục tiêu, chỉ nghe thấy tiếng súng, kẻ vừa ngạo mạn hống hách kia trong giây lát đã ngã ngục xuống, đồng tử mắt mở rộng hết cỡ, hắn đã chết nhanh tới mức không ai ngờ tới.
“Bé tí thế sao mà bạo lực vậy trời!" Lưu Bân nhìn thấy động tác dứt khoát của Ngọc Tình, ánh mắt cậu ta đầu tiên là sáng lên, sau đó cũng giơ súng trên tay lên hướng về một hướng khác bóp cò tỏ vẻ không thua thiệt, sau đó mới từ từ nói.
Ngọc Tình không có thời gian mà quan tâm tới cậu ta, ngón tay dính liền với cò súng, chỉ nghe thấy tiếng súng vang lên bên này rồi lại là tiếng súng vọng ra từ ngọn núi bên kia.
Còn những viên đạn đến từ hướng khác kia, Ngọc Tình như thể mọc thêm mắt ở phía sau gáy mà có thể biết trước và tránh được hết.
“Đứng bên cạnh tôi, đừng có mà chạy!" Ngọc Tình đưa tay ra kéo Lưu Bân lại sát bên mình, đồng thời giây phút đó, ở cánh tay Ngọc Tình phụt ra những tia máu li ti.
Cánh tay cô cứng đơ lại trong một giây, ánh mắt cô hướng về phía viên đạn vừa bắt vào mình, cô quay người, viên đạn bắn thẳng vào tim kẻ đó.
Đồng thời, Lưu Bân cũng giơ thẳng tay lên bóp cò, kẻ địch cuối cùng chắc là cũng ngã lăn xuống đất rồi.
“Đi, nhanh rời khỏi đây!" Ngọc Tình không vì đã hạ gục hết kẻ địch mà không đề phòng, cô quên đi sự đau đớn trên cánh tay, cô nắm lấy tay Lưu Bân chạy hướng về phía trước.
“Ngọc Tình, em bị thương rồi!" Lưu Bân nhìn thấy trên cánh tay trái của Ngọc Tình máu chảy ra không ngừng, cậu ta có chút vụng về không biết nên nói gì.
“Im mồm! Mau chạy!" Ngọc Tình nghe thấy vậy, thần sắc cô như đóng băng. Với tư cách là một người xuất sắc nhất của Cục An ninh Quốc gia, vậy mà lại bị những kẻ không rõ lai lịch này làm cho bị thương, điều này là một sự xấu hổ đối với tự bản thân Ngọc Tình.
Lưu Bân thấy thái độ Ngọc Tình như vậy, cũng không dám nói gì thêm, chỉ biết theo sát cô chạy vào trong núi, vừa rồi tiếng súng rất to nhất định là sẽ thu hút kẻ địch, vì vậy bọn họ không thể chạy về theo con đường chính – con đường mà họ đã đến, chỉ có thể chạy vào núi đi đường núi.
Quả nhiên sự thực đã chứng minh rằng sự suy đoán của Ngọc Tình là đúng. Bọn họ vừa mới chạy vào núi chưa bao lâu thì đã có người lên đến tận đỉnh núi rồi.
“Mẹ kiếp, con khỉ thất bại rồi!" kẻ đến sau nhìn thấy các thi thể trên mặt đất, không thể không mắng một tiếng, quay đầu nhìn vào kẻ đang đứng cách đó không xa: “Chẳng phải mày nói là Lưu Bân chỉ có một mình à, thế này là thế nào?"
“Anh Lâm, em...em cũng không biết! Thật là Lưu Bân chỉ có một mình!" kẻ đứng đằng xa mặc bộ đồ trắng đó chính là Hàn Phong, chỉ nhìn thấy hắn đứng ở đó, hai chân đang run lên như đứng sắp không vững, sâu thẳm trong ánh mắt là sự sợ hãi: “Ồ, không, còn có một con bé nữa. Thế nhưng con bé đó nhìn chỉ tấm bảy tám tuổi thôi!"
“Đồ vô dụng!" Lâm ca nhổ ra một câu nói: “Hôm nay nể mặt bố mày nên tha cho mày, mau cút! Những người còn lại thì đi tìm cho tao, người nhất định ở trong ngọn núi này! Kẻ nào bắt được Lưu Bân lão tử thưởng 5 vạn."
Lời hắn ta vừa dứt thì đã nghe thấy đám thủ hạ đứng bên cạnh phấn chấn tiếp lời: “Vâng!" quả nhiên có trọng thưởng ắt sẽ có kẻ liều.
“Ngọc Tình, cẩn thận!" về vị trí đầu tiên, Lưu Bân còn chưa kịp vui mừng thì liền bị một chiếc xe bất ngờ không biết từ đâu ra này dọa cho sợ hãi.
“Ngồi chắc vào!" cô kêu lên một tiếng nhưng vẫn bình tĩnh, lạnh lùng và nhanh như chớp, tay trái cô cầm vô lăng, tay phải gạt cần xe đổi hướng, lập tức đuôi xe tạo thành một vòng tròn lớn, đúng là số mệnh may mắn và sự thoát chết li kỳ vì không bị đâm hay không bị rơi xuống vách núi.
Vào giây phút và Lưu Bân thở phào nhẹ nhõm vì nghĩ đã thoát chết và được an toàn thì Ngọc Tình lại vặn vô lăng cho nó quay một vòng, ngay sau đó chiếc xe lại chuyển hướng, rầm một tiếng, hóa ra cô cố tình lấy đuôi xe mình đánh lại vào chiếc xe vừa nãy một vố.
“Mẹ kiếp! Mày điên rồi à?" Lưu Bân từ gương chiếu hậu nhìn thấy chiếc xe đó văng xuống vách núi còn xe của bọn họ thì va vào thành núi. Nếu như không phải chiếc túi khí an toàn thường được trang bị cho xe đua bật ra thì chắc số phận bọn họ cũng không khá khẩm hơn kẻ ngồi trong chiếc xe đã rơi kia.
“Câm mồm!" Ngọc Tình ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn chiếc xe Farrari màu bạc đã hỏng, nheo chặt mày lại, đồng tử mắt cô giữ nguyên bán kính, lập tức ngay sau đó cô mở cửa xe nói với ngữ khí lạnh lùng: “Xuống xe!"
Lưu Bân thấy được ánh mắt lạnh như băng của Ngọc Tình, đương nhiên cậu ta cũng biết tình hình bây giờ là chẳng lạnh, cậu ta hít thở một hơi thật sâu, cầm lấy hai khẩu súng từ trong xe, đưa cho Ngọc Tình một khẩu, nghe lời ra khỏi xe.
Nhận lấy súng, Ngọc Tình bước ngay ra khỏi xe, trên đỉnh núi cao ngất ngưởng, nhìn cô càng nhỏ nhắn xinh xắn. Ánh mắt Ngọc Tình đảo xung quanh một lượt, miệng cười khểnh: “Các bạn! Đến rồi thì ra đây đi."
Lời Ngọc Tình vừa nói dứt, từ bốn phương tám hướng đều có người đi ra bao vây lấy bọn họ.
Lưu Bân đứng bên cạnh Ngọc Tình, ánh mắt lạnh lùng nhưng hơi khúm rúm nhìn một lượt. Nói thực lòng, cậu ta đúng là có chút sợ hãi, dù gì cậu ta cũng chỉ mới là một thằng bé mười ba tuổi, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc Ngọc Tình mới có bảy tuổi, cậu ta lại bỏ ngay cái ý nghĩ sợ hãi và co rúm người lại, mà đứng thẳng đường hoàng bên cạnh Ngọc Tình, bởi vì cậu ta là một thằng đàn ông.
“Các người là ai, tại sao lại tập kích chúng tôi?" ngay từ ánh mắt nhìn đầu tiên Ngọc Tình đã xác định được số kẻ địch cùng với con đường mà chúng tới, chỉ mới có tám tên, chưa tới nỗi làm cho cô thấy có gì đó khó khăn. Bây giờ cô chỉ muốn xác định chắc chắn một chút xem chúng là người của Kiều bang hay người của Vân bang?
“Mày là Lưu Bân?" bọn chúng không trả lời câu hỏi của Ngọc Tình, mà nhìn thẳng vào Lưu Bân hỏi.
“Là tôi, anh tìm bản thiếu gia cũng không cần phải ra quân ồ ạt thế này chứ?!" Lưu Bân khẽ cười, hai mắt hếch của cậu ta cũng từ từ nhướn lên cao, có gì đó rất cợt nhả, một tay cậu ta nắm lấy tay Ngọc Tình, hơi cúi đầu thì thầm vào tai cô: “Có cơ hội, nhanh chạy!"
Cậu ta vừa nói dứt câu thì liền đứng thẳng người lên, nhìn kẻ địch nói: “Sao lại có thể làm cho cô bạn gái bé nhỏ của ta sợ hãi chứ!"
Đây là lần thứ hai kể từ khi Ngọc Tình nghe thấy từ bạn gái, tim cô đập hơi khác, ngẩng đầu lên nhìn cậu bé đang đứng cạnh mình, chỉ cười mỉm, Lưu Bân bây giờ nhìn thế này nhưng lớn lên nhất định là một con quái vật.
Bọn địch nhìn thấy bộ dạng của Lưu Bân, ánh mắt nheo lại vẻ không vui: “Nếu đã là Lưu Bân, vậy thì bọn tao sẽ không khách khí nữa, người đâu đem nó đi!"
Lời của kẻ đó vừa dứt, Ngọc Tình giơ khẩu súng trong tay lên, không cần ngắm mục tiêu, chỉ nghe thấy tiếng súng, kẻ vừa ngạo mạn hống hách kia trong giây lát đã ngã ngục xuống, đồng tử mắt mở rộng hết cỡ, hắn đã chết nhanh tới mức không ai ngờ tới.
“Bé tí thế sao mà bạo lực vậy trời!" Lưu Bân nhìn thấy động tác dứt khoát của Ngọc Tình, ánh mắt cậu ta đầu tiên là sáng lên, sau đó cũng giơ súng trên tay lên hướng về một hướng khác bóp cò tỏ vẻ không thua thiệt, sau đó mới từ từ nói.
Ngọc Tình không có thời gian mà quan tâm tới cậu ta, ngón tay dính liền với cò súng, chỉ nghe thấy tiếng súng vang lên bên này rồi lại là tiếng súng vọng ra từ ngọn núi bên kia.
Còn những viên đạn đến từ hướng khác kia, Ngọc Tình như thể mọc thêm mắt ở phía sau gáy mà có thể biết trước và tránh được hết.
“Đứng bên cạnh tôi, đừng có mà chạy!" Ngọc Tình đưa tay ra kéo Lưu Bân lại sát bên mình, đồng thời giây phút đó, ở cánh tay Ngọc Tình phụt ra những tia máu li ti.
Cánh tay cô cứng đơ lại trong một giây, ánh mắt cô hướng về phía viên đạn vừa bắt vào mình, cô quay người, viên đạn bắn thẳng vào tim kẻ đó.
Đồng thời, Lưu Bân cũng giơ thẳng tay lên bóp cò, kẻ địch cuối cùng chắc là cũng ngã lăn xuống đất rồi.
“Đi, nhanh rời khỏi đây!" Ngọc Tình không vì đã hạ gục hết kẻ địch mà không đề phòng, cô quên đi sự đau đớn trên cánh tay, cô nắm lấy tay Lưu Bân chạy hướng về phía trước.
“Ngọc Tình, em bị thương rồi!" Lưu Bân nhìn thấy trên cánh tay trái của Ngọc Tình máu chảy ra không ngừng, cậu ta có chút vụng về không biết nên nói gì.
“Im mồm! Mau chạy!" Ngọc Tình nghe thấy vậy, thần sắc cô như đóng băng. Với tư cách là một người xuất sắc nhất của Cục An ninh Quốc gia, vậy mà lại bị những kẻ không rõ lai lịch này làm cho bị thương, điều này là một sự xấu hổ đối với tự bản thân Ngọc Tình.
Lưu Bân thấy thái độ Ngọc Tình như vậy, cũng không dám nói gì thêm, chỉ biết theo sát cô chạy vào trong núi, vừa rồi tiếng súng rất to nhất định là sẽ thu hút kẻ địch, vì vậy bọn họ không thể chạy về theo con đường chính – con đường mà họ đã đến, chỉ có thể chạy vào núi đi đường núi.
Quả nhiên sự thực đã chứng minh rằng sự suy đoán của Ngọc Tình là đúng. Bọn họ vừa mới chạy vào núi chưa bao lâu thì đã có người lên đến tận đỉnh núi rồi.
“Mẹ kiếp, con khỉ thất bại rồi!" kẻ đến sau nhìn thấy các thi thể trên mặt đất, không thể không mắng một tiếng, quay đầu nhìn vào kẻ đang đứng cách đó không xa: “Chẳng phải mày nói là Lưu Bân chỉ có một mình à, thế này là thế nào?"
“Anh Lâm, em...em cũng không biết! Thật là Lưu Bân chỉ có một mình!" kẻ đứng đằng xa mặc bộ đồ trắng đó chính là Hàn Phong, chỉ nhìn thấy hắn đứng ở đó, hai chân đang run lên như đứng sắp không vững, sâu thẳm trong ánh mắt là sự sợ hãi: “Ồ, không, còn có một con bé nữa. Thế nhưng con bé đó nhìn chỉ tấm bảy tám tuổi thôi!"
“Đồ vô dụng!" Lâm ca nhổ ra một câu nói: “Hôm nay nể mặt bố mày nên tha cho mày, mau cút! Những người còn lại thì đi tìm cho tao, người nhất định ở trong ngọn núi này! Kẻ nào bắt được Lưu Bân lão tử thưởng 5 vạn."
Lời hắn ta vừa dứt thì đã nghe thấy đám thủ hạ đứng bên cạnh phấn chấn tiếp lời: “Vâng!" quả nhiên có trọng thưởng ắt sẽ có kẻ liều.
Tác giả :
Khuyết Danh