Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
Chương 211: Một đêm mê loạn (2)
Lời Đoạn Ngọc Hoàn vừa nói xong khiến tất cả mọi người trầm mặc một hồi lâu, không ngờ Dư phủ lại biến hoá kỳ lạ như thế này…
Đoạn Ngọc Hoàn cười khổ, đương nhiên chuyện này có phần là do bọn người Nhạc cô nương suy đoán, chưa hẳn là sự thật.
Ngọc Trí trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Chẳng trách nàng ta muốn tranh tú cầu kia với ta, cũng may Ngọc Trí không có cướp được."
Thanh Phong lạnh lùng mắng: “Xem ngươi về sau còn dám quậy phá hay không!".
Tuyền Cơ cũng trở nên lo lắng không yên, nếu nàng cùng Ngọc Trí không đòi xem ném tú cầu kén rể thì sẽ không khiến mọi người lâm vào tình trạng khó lường hiện tại.
Nàng nhẹ giọng nói: “Thật có lỗi."
Ngọc Trí cũng thè lưỡi, nói: “Ngọc Trí cũng thật có lỗi."
Mọi người không ngờ vị hoàng phi này sẽ nói như vậy, đều hơi hơi ngạc nhiên.
Long Phi Ly nhẹ nhàng cười: “Đều thôi đi, là ta quyết định lưu lại."
Thanh Phong nhướng mày nói: “Thiếu gia, để tránh xảy ra nhiều chuyện, theo ta chúng ta ngay đêm nay vẫn nên rời đi."
Đám người Long Tử Cẩm nhìn nhau rồi cùng nhìn về phía Long Phi Ly. Tuy là mọi người võ công cực cao lại có tử vệ âm thầm theo bảo vệ nhưng thân phận Long Phi Ly không nhỏ, không thể để xảy ra chút sai lầm nào.
Ánh mắt tối đen dừng lại trên cổ tay, Long Phi Ly nói: “Huynh muội Mộ Dung đã đến đây, chỉ sợ bọn họ rất có dã tâm chiếm đoạt hạt châu này. Hơn nữa so với việc để cho bọn hắn theo dõi chúng ta trên đường đi thì không bằng giải quyết ngay lúc này. Mặt khác chuyện của Nhạc cô nương, Ngọc Hoàn, ngươi nên quan tâm nhiều hơn, khi cần thiết thì ra tay trợ giúp nàng. Người chết đều là con dân của trẫm, hai cha con này phải bị xử theo quốc pháp mới được."
Từ lúc bắt đầu bước vào Đào Nguyên trấn, hắn liền bỏ cách xưng hô tượng trưng cho hoàng quyền, hiện tại ngữ khí của hắn tuy nhạt nhẽo nhưng khí thế vương giả lại biểu lộ rõ ràng.
Mọi người rùng mình cùng kêu lên: “Cẩn tuân ý chỉ."
Tuyền Cơ trong lòng vừa động đột nhiên nói: “Thiếu gia, vừa rồi người nói là ——đối với hai cha con họ Dư này?
Hai người đang nắm tay nhau, nàng chỉ cảm thấy tay hắn hơi siết chặt, Ngọc Trí nghi hoặc nhăn tít hai hàng lông mày, bên cạnh Hạ Tang cũng đã thốt lên: “Ý thiếu gia là trong Dư phủ căn bản không có chín vị tiểu thư ư?"
Mọi người cảm thấy khả nghi, Đoạn Ngọc Hoàn ngạc nhiên nói: “Lời thiếu gia nói là sao?
Long Phi Ly đứng lên, mắt phượng nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Trừ đại tiểu thư ra thì tám nữ tử còn lại đều dùng lụa mỏng che mặt, không lấy dung mạo để gặp người khác, thời gian kén rể quá gần nhau, chín nữ nhi lại chia ra đi thăm quê nhà bố mẹ, kén rể cần gì dùng chiêu này, chỉ sợ là Dư phủ chỉ có một vị tiểu thư thôi."
“Đúng rồi!" Ngọc Trí vỗ tay khẽ kêu, “Chẳng trách Ngọc Trí vẫn cảm thấy kỳ quái, vì sao chỉ có đại tiểu thư không nhăn nhó chịu xuất đầu lộ diện, thì ra kỳ quái là ở chỗ này."
Đoạn Ngọc Hoàn cười nói: “Thì ra vị tiểu thư này đã tự đem mình gả đi chín lần."
Mọi người cười to, Tuyền Cơ liếc nhìn Long Phi Ly một cái, hắn đón nhận ánh mắt của nàng, thanh âm trầm thấp hỏi: “Như thế nào?"
Tuyền Cơ cười nói: “Ngài quả là có chút thông minh."
Long Phi Ly ngẩn ra khóe miệng giương lên lại lập tức hơi hơi nhíu mày.
Có một việc hắn không có nói cho mọi người ta là: Võ công Mộ Dung Phái cực cao, thân thủ Mộ Dung Lâm kia càng thêm lợi hại. Võ công hai người này so với mình chỉ sàn sàn như nhau. Bọn họ cũng giống như Bạch Tử Hư, tựa hồ cũng nhằm vào Dư phủ mà đến. Chính là không nghĩ tới rốt cuộc ba nhóm người này có quan hệ như thế nào. Địch ở chỗ tối, ta ở chỗ sáng, nếu đi thì lại càng không có biện pháp.
Đêm nay chỉ sợ so với ở Niên phủ càng hung hiểm thập phần.
Long Tử Cẩm lại nói: “Cửu ca, vậy tên Bạch Tử Hư này ——"
“Chỗ Bạch Tử Hư thì cứ từ từ quan sát. Sáu người chúng ta theo cách chia phòng định sẵn mà ngủ. Ngọc Hoàn một mình một phòng, ta đã cho tử vệ phân tán ở chung quang mỗi phòng, nhưng đêm nay mỗi người đều cẩn thận đề phòng không thể ngủ say!"
******
Đêm tịch mịch, phòng khách Dư phủ …
Mộ Dung Lâm dựa vào cạnh cửa sổ, mười ngón mềm mại lồng vào nhau nhẹ nhàng tung lên cao, một con hắc điểu từ lòng bàn tay nàng bay ra nhập vào trong bóng đêm.
Mộ Dung Phái cười lạnh: “Sao? Không phải muội nói dung mạo tên nam tử mắt phượng cùng người kia của muội có vài phần giống nhau sao?"
“Ta miêu tả dung mạo nam tử mắt phượng kia rồi cho hắc điểu ngày đi ngàn dặm truyền tin, đã nhận được xác nhận của hắn, tên nam tử sử dụng ngân châm này đúng là đương kim Thiên Tử!" Mộ Dung Lâm vừa thu lại ý cười, ánh mắt lạnh lùng, “Ca ca, chuyện Dư phủ đêm nay nếu có thể thành công là tốt nhất; nếu không thể thì bỏ đi, võ công bí tịch hai cha con họ Dư trộm từ Tiên Nghiên đài ngày khác chúng ta lại đòi lại."
Nên biết dòng dõi Tây Hải Tiên Nghiên đài lưu truyền đã mấy ngàn năm, từ trước khi Long vương – Long Hạo của Tây Hải long cung vì Long hậu Tía Tô mất mà đau đớn giận dữ lĩnh quân đánh lên thiên giới giết tiên diệt thần. Võ công Tiên nghiên đài là võ học tu tiên có thể nào dùng phương pháp dơ bẩn để tu tập?
Họ Dư này chỉ biết dùng phương pháp vụng về lấy máu người để thúc giục võ công tiến triển, cho dù có bí tịch trong tay ắt cũng không thâm hậu. Để hai người họ sống thêm mấy ngày cũng không sao, đêm nay Long Phi Ly thì nhất định phải chết!
Hắn không còn, người nọ mới có thể lên ngôi vị hoàng đế, ngôi vị hoàng đế này vốn là của hắn!
“Được, Lâm nhi," Mộ Dung Phái trầm giọng đáp ứng, lại nói: “Đêm nay ca ca liền giúp muội diệt trừ hoàng đế!"
Hắn dừng một chút nhíu mày nói: “Nhưng mà võ công tên Long Phi Ly kia nếu hai người chúng ta hợp lực thì có thể đấu với hắn một trận, nhưng bên cạnh hắn còn có vài tên cao thủ…"
Mộ Dung Lâm cười lạnh: “Cao thủ? Không đâu ca ca, hiện tại trừ Long Phi Ly thì những người còn lại không ai có năng lực chống đỡ, vừa rồi trước khi lộ diện cùng ngươi hội hợp, trên người ta đã bôi phệ công phấn, thứ này vô sắc vô vị một khi tản vào không khí thì trong vài canh giờ sẽ thâm nhập vào kinh mạch làm cho người ta võ công tạm thời mất đi.
Lúc cướp đoạt tú cầu, trước khi ta xuất hiện thì Long Phi Ly đã đeo hạt châu này, hạt châu là một bảo vật chẳng trách huynh dùng mọi cách chém giết để đoạt lấy. Cẩm lý châu ngăn cản phệ công phấn thâm nhập vào phủ tạng Long Phi Ly; nhưng những người còn lại đêm nay không thể thi triển võ công! Ta đã cho hắc điểu đưa tin cho người của chúng ta, khoảng canh ba bọn họ có thể đến, cho dù hoàng đế võ công cao cũng tuyệt đối không thể địch lại chúng ta liên thủ còn có nhiều cao thủ Mộ Dung gia!"
Đoạn Ngọc Hoàn cười khổ, đương nhiên chuyện này có phần là do bọn người Nhạc cô nương suy đoán, chưa hẳn là sự thật.
Ngọc Trí trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Chẳng trách nàng ta muốn tranh tú cầu kia với ta, cũng may Ngọc Trí không có cướp được."
Thanh Phong lạnh lùng mắng: “Xem ngươi về sau còn dám quậy phá hay không!".
Tuyền Cơ cũng trở nên lo lắng không yên, nếu nàng cùng Ngọc Trí không đòi xem ném tú cầu kén rể thì sẽ không khiến mọi người lâm vào tình trạng khó lường hiện tại.
Nàng nhẹ giọng nói: “Thật có lỗi."
Ngọc Trí cũng thè lưỡi, nói: “Ngọc Trí cũng thật có lỗi."
Mọi người không ngờ vị hoàng phi này sẽ nói như vậy, đều hơi hơi ngạc nhiên.
Long Phi Ly nhẹ nhàng cười: “Đều thôi đi, là ta quyết định lưu lại."
Thanh Phong nhướng mày nói: “Thiếu gia, để tránh xảy ra nhiều chuyện, theo ta chúng ta ngay đêm nay vẫn nên rời đi."
Đám người Long Tử Cẩm nhìn nhau rồi cùng nhìn về phía Long Phi Ly. Tuy là mọi người võ công cực cao lại có tử vệ âm thầm theo bảo vệ nhưng thân phận Long Phi Ly không nhỏ, không thể để xảy ra chút sai lầm nào.
Ánh mắt tối đen dừng lại trên cổ tay, Long Phi Ly nói: “Huynh muội Mộ Dung đã đến đây, chỉ sợ bọn họ rất có dã tâm chiếm đoạt hạt châu này. Hơn nữa so với việc để cho bọn hắn theo dõi chúng ta trên đường đi thì không bằng giải quyết ngay lúc này. Mặt khác chuyện của Nhạc cô nương, Ngọc Hoàn, ngươi nên quan tâm nhiều hơn, khi cần thiết thì ra tay trợ giúp nàng. Người chết đều là con dân của trẫm, hai cha con này phải bị xử theo quốc pháp mới được."
Từ lúc bắt đầu bước vào Đào Nguyên trấn, hắn liền bỏ cách xưng hô tượng trưng cho hoàng quyền, hiện tại ngữ khí của hắn tuy nhạt nhẽo nhưng khí thế vương giả lại biểu lộ rõ ràng.
Mọi người rùng mình cùng kêu lên: “Cẩn tuân ý chỉ."
Tuyền Cơ trong lòng vừa động đột nhiên nói: “Thiếu gia, vừa rồi người nói là ——đối với hai cha con họ Dư này?
Hai người đang nắm tay nhau, nàng chỉ cảm thấy tay hắn hơi siết chặt, Ngọc Trí nghi hoặc nhăn tít hai hàng lông mày, bên cạnh Hạ Tang cũng đã thốt lên: “Ý thiếu gia là trong Dư phủ căn bản không có chín vị tiểu thư ư?"
Mọi người cảm thấy khả nghi, Đoạn Ngọc Hoàn ngạc nhiên nói: “Lời thiếu gia nói là sao?
Long Phi Ly đứng lên, mắt phượng nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Trừ đại tiểu thư ra thì tám nữ tử còn lại đều dùng lụa mỏng che mặt, không lấy dung mạo để gặp người khác, thời gian kén rể quá gần nhau, chín nữ nhi lại chia ra đi thăm quê nhà bố mẹ, kén rể cần gì dùng chiêu này, chỉ sợ là Dư phủ chỉ có một vị tiểu thư thôi."
“Đúng rồi!" Ngọc Trí vỗ tay khẽ kêu, “Chẳng trách Ngọc Trí vẫn cảm thấy kỳ quái, vì sao chỉ có đại tiểu thư không nhăn nhó chịu xuất đầu lộ diện, thì ra kỳ quái là ở chỗ này."
Đoạn Ngọc Hoàn cười nói: “Thì ra vị tiểu thư này đã tự đem mình gả đi chín lần."
Mọi người cười to, Tuyền Cơ liếc nhìn Long Phi Ly một cái, hắn đón nhận ánh mắt của nàng, thanh âm trầm thấp hỏi: “Như thế nào?"
Tuyền Cơ cười nói: “Ngài quả là có chút thông minh."
Long Phi Ly ngẩn ra khóe miệng giương lên lại lập tức hơi hơi nhíu mày.
Có một việc hắn không có nói cho mọi người ta là: Võ công Mộ Dung Phái cực cao, thân thủ Mộ Dung Lâm kia càng thêm lợi hại. Võ công hai người này so với mình chỉ sàn sàn như nhau. Bọn họ cũng giống như Bạch Tử Hư, tựa hồ cũng nhằm vào Dư phủ mà đến. Chính là không nghĩ tới rốt cuộc ba nhóm người này có quan hệ như thế nào. Địch ở chỗ tối, ta ở chỗ sáng, nếu đi thì lại càng không có biện pháp.
Đêm nay chỉ sợ so với ở Niên phủ càng hung hiểm thập phần.
Long Tử Cẩm lại nói: “Cửu ca, vậy tên Bạch Tử Hư này ——"
“Chỗ Bạch Tử Hư thì cứ từ từ quan sát. Sáu người chúng ta theo cách chia phòng định sẵn mà ngủ. Ngọc Hoàn một mình một phòng, ta đã cho tử vệ phân tán ở chung quang mỗi phòng, nhưng đêm nay mỗi người đều cẩn thận đề phòng không thể ngủ say!"
******
Đêm tịch mịch, phòng khách Dư phủ …
Mộ Dung Lâm dựa vào cạnh cửa sổ, mười ngón mềm mại lồng vào nhau nhẹ nhàng tung lên cao, một con hắc điểu từ lòng bàn tay nàng bay ra nhập vào trong bóng đêm.
Mộ Dung Phái cười lạnh: “Sao? Không phải muội nói dung mạo tên nam tử mắt phượng cùng người kia của muội có vài phần giống nhau sao?"
“Ta miêu tả dung mạo nam tử mắt phượng kia rồi cho hắc điểu ngày đi ngàn dặm truyền tin, đã nhận được xác nhận của hắn, tên nam tử sử dụng ngân châm này đúng là đương kim Thiên Tử!" Mộ Dung Lâm vừa thu lại ý cười, ánh mắt lạnh lùng, “Ca ca, chuyện Dư phủ đêm nay nếu có thể thành công là tốt nhất; nếu không thể thì bỏ đi, võ công bí tịch hai cha con họ Dư trộm từ Tiên Nghiên đài ngày khác chúng ta lại đòi lại."
Nên biết dòng dõi Tây Hải Tiên Nghiên đài lưu truyền đã mấy ngàn năm, từ trước khi Long vương – Long Hạo của Tây Hải long cung vì Long hậu Tía Tô mất mà đau đớn giận dữ lĩnh quân đánh lên thiên giới giết tiên diệt thần. Võ công Tiên nghiên đài là võ học tu tiên có thể nào dùng phương pháp dơ bẩn để tu tập?
Họ Dư này chỉ biết dùng phương pháp vụng về lấy máu người để thúc giục võ công tiến triển, cho dù có bí tịch trong tay ắt cũng không thâm hậu. Để hai người họ sống thêm mấy ngày cũng không sao, đêm nay Long Phi Ly thì nhất định phải chết!
Hắn không còn, người nọ mới có thể lên ngôi vị hoàng đế, ngôi vị hoàng đế này vốn là của hắn!
“Được, Lâm nhi," Mộ Dung Phái trầm giọng đáp ứng, lại nói: “Đêm nay ca ca liền giúp muội diệt trừ hoàng đế!"
Hắn dừng một chút nhíu mày nói: “Nhưng mà võ công tên Long Phi Ly kia nếu hai người chúng ta hợp lực thì có thể đấu với hắn một trận, nhưng bên cạnh hắn còn có vài tên cao thủ…"
Mộ Dung Lâm cười lạnh: “Cao thủ? Không đâu ca ca, hiện tại trừ Long Phi Ly thì những người còn lại không ai có năng lực chống đỡ, vừa rồi trước khi lộ diện cùng ngươi hội hợp, trên người ta đã bôi phệ công phấn, thứ này vô sắc vô vị một khi tản vào không khí thì trong vài canh giờ sẽ thâm nhập vào kinh mạch làm cho người ta võ công tạm thời mất đi.
Lúc cướp đoạt tú cầu, trước khi ta xuất hiện thì Long Phi Ly đã đeo hạt châu này, hạt châu là một bảo vật chẳng trách huynh dùng mọi cách chém giết để đoạt lấy. Cẩm lý châu ngăn cản phệ công phấn thâm nhập vào phủ tạng Long Phi Ly; nhưng những người còn lại đêm nay không thể thi triển võ công! Ta đã cho hắc điểu đưa tin cho người của chúng ta, khoảng canh ba bọn họ có thể đến, cho dù hoàng đế võ công cao cũng tuyệt đối không thể địch lại chúng ta liên thủ còn có nhiều cao thủ Mộ Dung gia!"
Tác giả :
Mặc Vũ Bích Ca