Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
Chương 183: Ai là Tâm Y(1)
Bên ngoài có động tĩnh, Tuyền Cơ bèn rời giường, quần áo cũ bị hắn xé rách, đã không thể mặc được nữa, nàng đến ngăn tủ lấy một bộ quần áo mặc vào, ngồi vào bàn bên cạnh.
Lát sau, ngoài cửa truyền đến một thanh âm, “Nương nương."
“Vào đi." Nàng vội cười cười làm cho biểu tình bớt cứng ngắc.
Điệp Phong và Thúy Nhi bưng thức ăn vào, dọn lên bàn, Thúy Nhi nói: “Nương nương, thân mình người có tốt lên chút nào không?"
Điệp Phong liếc nhìn Tuyền Cơ một cái, mặt đỏ lên, nhẹ nhàng nở nụ cười kề miệng bên tai Thúy Nhi nhỏ giọng nói vài câu, Thúy Nhi sửng sốt, vẻ mặt đỏ bừng vụng trộm nhìn về phía Tuyền Cơ.
Tuyền Cơ sao không rõ hai nha đầu này đang cười cái gì, cúi đầu nhìn cổ của chính mình, trên da tràn đầy dấu vết do hắn để lại. Nàng cười khổ, không tự chủ được lại xoa bụng của mình.
Ngày thường hắn đối với nàng không tiếc sức, vừa rồi mặc dù cũng mạnh mẽ chiếm đoạt nhưng lại lấy tay đỡ hai bên hông của nàng, không để cho toàn bộ sức nặng thân thể của hắn áp lên người nàng.
Hắn không nói một lời nào thì bỏ đi, đứa nhỏ này… Hắn định xử trí như thế nào? Lần này hắn buông tha nó, vậy lần sau thì sao?
Có lẽ nàng từng có lúc do dự, nhưng hiện tại nàng đã hạ quyết tâm: nàng muốn đứa nhỏ này, không thể để cho hắn giết chết nó. Cho nên nàng phải chạy trốn, không thể tiếp tục nấn ná.
Hai nha đầu hầu hạ nàng ăn tối, Tuyền Cơ nói: “Điệp Phong, trong cung có bản đồ Tây Lương hay không?"
Điệp Phong hơi hơi thắc mắc, “Nương nương, người muốn cái đó để làm gì?"
“Trong cung nhàm chán, để giết thời gian một chút."
Điệp Phong bật cười, “Chủ tử, nếu người cũng than nhàm chán, vậy các nương nương ở những cung khác phải làm sao bây giờ?"
“Theo Điệp Phong thấy thì chủ tử là người được Hoàng Thượng quan tâm nhất trong toàn bộ hoàng cung."
“Nha đầu chết tiệt kia!" Tuyền Cơ trong lòng chua xót, không muốn làm cho hai cô gái lo lắng, chỉ cười mắng, “Mau chóng tìm giúp chủ tử ngươi đi, đây là mệnh lệnh."
Điệp Phong nhíu mi, “Nương nương, nếu người không nói, Điệp Phong còn không biết là cách giải sầu này đâu! Để nô tỳ đến nội vụ phủ hỏi một chút thử xem."
Tuyền Cơ gật gật đầu, “Việc này đừng làm lớn ra, Phượng Thứu cung là lãnh cung, cần phải lặng lẽ làm việc, đừng để cho người ta nói."
Điệp Phong cười nói: “Hoàng Thượng đối xử tốt với nương nương, lãnh cung này có thể sánh với cung điện quý giá nhất."
Thúy Nhi khó hiểu hỏi, “Điệp Phong tỷ tỷ, ngươi nói Hoàng Thượng thích nương nương của chúng ta vậy vì sao còn đem Phượng Thứu cung của chúng ta biếm thành lãnh cung?"
Điệp Phong liếc nhìn Tuyền Cơ một cái ý vị thâm trường, “Lần trước nương nương lại đến Kim Loan điện, đây đã không phải là lần đầu tiên, Hoàng Thượng tức giận, nhưng ta chắc là Hoàng Thượng cũng chỉ tức giận nhất thời, nếu thực sự giận nương nương, sao còn có thể cho nương nương đến Trữ Tú điện thị tẩm? Chủ tử chúng ta quật cường, nếu nương nương chịu thua, cầu xin Hoàng Thượng vài câu, Hoàng Thượng vui mừng, Phượng Thứu cung còn không phải là cá chép hóa rồng sao?"
Thúy Nhi gật đầu liên tục.
Tuyền Cơ buồn cười, cá chép hóa rồng cũng dám nói, chịu thua ư… Đối với hắn, quả thật là nàng rất quật cường, nghĩ lại trừ việc hắn không thương nàng, hắn đối với nàng xác thực cũng có thể xem là bao dung.
Nhưng mà Điệp Phong không biết, chuyện trên Kim Loan điện không phải chịu thua là có thể vãn hồi?
Nàng đang xuất thần, Thúy Nhi đột nhiên đem mấy tờ giấy đưa tới trước mặt nàng, bút lông nghiên mực cũng chuẩn bị chỉnh tề, đặt lên trên bàn.
Tuyền Cơ sửng sốt, Thúy Nhi đã nôn nóng thúc giục, “Nương nương mau làm đi. Điệp Phong tỷ tỷ nghe các tỳ nữ khác nói, các nương nương cung khác đề đã chuẩn bị lễ vật xong đến bảy tám phần, ngài còn không tranh thủ một chút? Mau mau chịu thua, mau mau chuẩn bị lễ vật, bằng không Phượng Thứu cung cũng chỉ có thể là lãnh cung ."
Nghe được lời Thúy Nhi nói, Điệp Phong cười đến gập thắt lưng, nhìn thoáng qua thứ gì đó trên bàn, giận dữ nói: “Nương nương, thứ này của người cũng có thể xem là lễ vật sao?"
Tuyền Cơ cầm tờ giấy trên bàn lên, cũng cười. Đó là tối hôm qua tâm huyết dâng trào mới làm, giờ phút này làm gì còn có thể có tâm tư như vậy?
Mỗi tờ giấy đều được cắt nhỏ, bên trên viết vài chữ, vốn định lại viết thêm một chút phí tổn may vá thường phục đưa cho hắn.
Ánh mắt từ từ dừng trên mẫu giấy.
—— đấm lưng năm lần.
—— cãi nhau không trả lời lại năm lần.
—— pha trà năm ngày.
…
Nàng làm lễ vật khoán.
Điệp Phong sớm đã đi hỏi thăm, các cung đều chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh. Thứ lễ vật nàng sáng tác ra này trong mắt Điệp Phong xem ra có lẽ là bừa bãi, cũng quả thật là bừa bãi… Nhưng mà nàng thật sự không biết nên tặng cho hắn cái gì, thiên hạ này đều là hắn, hắn còn thiếu cái gì nữa? Đây coi như là một chút quan tâm của nàng đi, chuyện lễ vật nàng cũng không muốn thương lượng với Niên gia, mà nàng có bất quá chỉ là một ít ngân phiếu hắn cho nàng.
Không có gì quý giá, nàng chỉ có thể cho hắn tâm ý của nàng.
Sau chuyện hôm nay, nàng thật sự không muốn nhìn tới mấy thứ này. Hai tỳ nữ lại ở bên cạnh dùng hỏa nhãn kim tinh nhìn nàng chằm chằm. Điệp Phong đối với lễ vật của nàng không nói gì, nhưng trong lòng nghĩ là có còn hơn không nên thúc giục cũng không kém hơn so với Thúy Nhi.
Ngọn đèn lay động, chủ tớ ba người cười cười nháo nháo, rốt cuộc cũng miễn cưỡng làm xong.
Điệp Phong nhìn cuốn sổ con trên bàn, vỗ tay cười, “Chủ tử, bây giờ nhìn qua cũng rất được nha."
Mặt mày Thúy Nhi cũng hớn hở.
Tuyền Cơ dụi mắt, hừ lạnh nói: “Đương nhiên là rất tốt, các ngươi ở bên cạnh phụ trách ầm ỹ, một mình làm bán sống bán chết, đương nhiên là rất tốt ."
Điệp Phong cùng Thúy Nhi thè lưỡi, Tuyền Cơ nhìn ra ngoài cửa sổ, lắp bắp kinh hãi, “Bây giờ là giờ nào?"
Lát sau, ngoài cửa truyền đến một thanh âm, “Nương nương."
“Vào đi." Nàng vội cười cười làm cho biểu tình bớt cứng ngắc.
Điệp Phong và Thúy Nhi bưng thức ăn vào, dọn lên bàn, Thúy Nhi nói: “Nương nương, thân mình người có tốt lên chút nào không?"
Điệp Phong liếc nhìn Tuyền Cơ một cái, mặt đỏ lên, nhẹ nhàng nở nụ cười kề miệng bên tai Thúy Nhi nhỏ giọng nói vài câu, Thúy Nhi sửng sốt, vẻ mặt đỏ bừng vụng trộm nhìn về phía Tuyền Cơ.
Tuyền Cơ sao không rõ hai nha đầu này đang cười cái gì, cúi đầu nhìn cổ của chính mình, trên da tràn đầy dấu vết do hắn để lại. Nàng cười khổ, không tự chủ được lại xoa bụng của mình.
Ngày thường hắn đối với nàng không tiếc sức, vừa rồi mặc dù cũng mạnh mẽ chiếm đoạt nhưng lại lấy tay đỡ hai bên hông của nàng, không để cho toàn bộ sức nặng thân thể của hắn áp lên người nàng.
Hắn không nói một lời nào thì bỏ đi, đứa nhỏ này… Hắn định xử trí như thế nào? Lần này hắn buông tha nó, vậy lần sau thì sao?
Có lẽ nàng từng có lúc do dự, nhưng hiện tại nàng đã hạ quyết tâm: nàng muốn đứa nhỏ này, không thể để cho hắn giết chết nó. Cho nên nàng phải chạy trốn, không thể tiếp tục nấn ná.
Hai nha đầu hầu hạ nàng ăn tối, Tuyền Cơ nói: “Điệp Phong, trong cung có bản đồ Tây Lương hay không?"
Điệp Phong hơi hơi thắc mắc, “Nương nương, người muốn cái đó để làm gì?"
“Trong cung nhàm chán, để giết thời gian một chút."
Điệp Phong bật cười, “Chủ tử, nếu người cũng than nhàm chán, vậy các nương nương ở những cung khác phải làm sao bây giờ?"
“Theo Điệp Phong thấy thì chủ tử là người được Hoàng Thượng quan tâm nhất trong toàn bộ hoàng cung."
“Nha đầu chết tiệt kia!" Tuyền Cơ trong lòng chua xót, không muốn làm cho hai cô gái lo lắng, chỉ cười mắng, “Mau chóng tìm giúp chủ tử ngươi đi, đây là mệnh lệnh."
Điệp Phong nhíu mi, “Nương nương, nếu người không nói, Điệp Phong còn không biết là cách giải sầu này đâu! Để nô tỳ đến nội vụ phủ hỏi một chút thử xem."
Tuyền Cơ gật gật đầu, “Việc này đừng làm lớn ra, Phượng Thứu cung là lãnh cung, cần phải lặng lẽ làm việc, đừng để cho người ta nói."
Điệp Phong cười nói: “Hoàng Thượng đối xử tốt với nương nương, lãnh cung này có thể sánh với cung điện quý giá nhất."
Thúy Nhi khó hiểu hỏi, “Điệp Phong tỷ tỷ, ngươi nói Hoàng Thượng thích nương nương của chúng ta vậy vì sao còn đem Phượng Thứu cung của chúng ta biếm thành lãnh cung?"
Điệp Phong liếc nhìn Tuyền Cơ một cái ý vị thâm trường, “Lần trước nương nương lại đến Kim Loan điện, đây đã không phải là lần đầu tiên, Hoàng Thượng tức giận, nhưng ta chắc là Hoàng Thượng cũng chỉ tức giận nhất thời, nếu thực sự giận nương nương, sao còn có thể cho nương nương đến Trữ Tú điện thị tẩm? Chủ tử chúng ta quật cường, nếu nương nương chịu thua, cầu xin Hoàng Thượng vài câu, Hoàng Thượng vui mừng, Phượng Thứu cung còn không phải là cá chép hóa rồng sao?"
Thúy Nhi gật đầu liên tục.
Tuyền Cơ buồn cười, cá chép hóa rồng cũng dám nói, chịu thua ư… Đối với hắn, quả thật là nàng rất quật cường, nghĩ lại trừ việc hắn không thương nàng, hắn đối với nàng xác thực cũng có thể xem là bao dung.
Nhưng mà Điệp Phong không biết, chuyện trên Kim Loan điện không phải chịu thua là có thể vãn hồi?
Nàng đang xuất thần, Thúy Nhi đột nhiên đem mấy tờ giấy đưa tới trước mặt nàng, bút lông nghiên mực cũng chuẩn bị chỉnh tề, đặt lên trên bàn.
Tuyền Cơ sửng sốt, Thúy Nhi đã nôn nóng thúc giục, “Nương nương mau làm đi. Điệp Phong tỷ tỷ nghe các tỳ nữ khác nói, các nương nương cung khác đề đã chuẩn bị lễ vật xong đến bảy tám phần, ngài còn không tranh thủ một chút? Mau mau chịu thua, mau mau chuẩn bị lễ vật, bằng không Phượng Thứu cung cũng chỉ có thể là lãnh cung ."
Nghe được lời Thúy Nhi nói, Điệp Phong cười đến gập thắt lưng, nhìn thoáng qua thứ gì đó trên bàn, giận dữ nói: “Nương nương, thứ này của người cũng có thể xem là lễ vật sao?"
Tuyền Cơ cầm tờ giấy trên bàn lên, cũng cười. Đó là tối hôm qua tâm huyết dâng trào mới làm, giờ phút này làm gì còn có thể có tâm tư như vậy?
Mỗi tờ giấy đều được cắt nhỏ, bên trên viết vài chữ, vốn định lại viết thêm một chút phí tổn may vá thường phục đưa cho hắn.
Ánh mắt từ từ dừng trên mẫu giấy.
—— đấm lưng năm lần.
—— cãi nhau không trả lời lại năm lần.
—— pha trà năm ngày.
…
Nàng làm lễ vật khoán.
Điệp Phong sớm đã đi hỏi thăm, các cung đều chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh. Thứ lễ vật nàng sáng tác ra này trong mắt Điệp Phong xem ra có lẽ là bừa bãi, cũng quả thật là bừa bãi… Nhưng mà nàng thật sự không biết nên tặng cho hắn cái gì, thiên hạ này đều là hắn, hắn còn thiếu cái gì nữa? Đây coi như là một chút quan tâm của nàng đi, chuyện lễ vật nàng cũng không muốn thương lượng với Niên gia, mà nàng có bất quá chỉ là một ít ngân phiếu hắn cho nàng.
Không có gì quý giá, nàng chỉ có thể cho hắn tâm ý của nàng.
Sau chuyện hôm nay, nàng thật sự không muốn nhìn tới mấy thứ này. Hai tỳ nữ lại ở bên cạnh dùng hỏa nhãn kim tinh nhìn nàng chằm chằm. Điệp Phong đối với lễ vật của nàng không nói gì, nhưng trong lòng nghĩ là có còn hơn không nên thúc giục cũng không kém hơn so với Thúy Nhi.
Ngọn đèn lay động, chủ tớ ba người cười cười nháo nháo, rốt cuộc cũng miễn cưỡng làm xong.
Điệp Phong nhìn cuốn sổ con trên bàn, vỗ tay cười, “Chủ tử, bây giờ nhìn qua cũng rất được nha."
Mặt mày Thúy Nhi cũng hớn hở.
Tuyền Cơ dụi mắt, hừ lạnh nói: “Đương nhiên là rất tốt, các ngươi ở bên cạnh phụ trách ầm ỹ, một mình làm bán sống bán chết, đương nhiên là rất tốt ."
Điệp Phong cùng Thúy Nhi thè lưỡi, Tuyền Cơ nhìn ra ngoài cửa sổ, lắp bắp kinh hãi, “Bây giờ là giờ nào?"
Tác giả :
Mặc Vũ Bích Ca