Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
Chương 174: Điều kiện của nàng
Trong đầu Tuyền Cơ tưởng tượng ra tình cảnh đá cánh cửa này ra, đập vào mặt hai nữ nhân này, tưởng tượng thì tưởng tượng, nàng chỉ nói: “Các cô tới làm gì?"
An Cẩn cười nói: “Dao Quang tỷ tỷ, tỷ nghe lời nói của Niên tần nương nương một chút kìa, dường như nàng chính là chủ nhân nơi đây không bằng."
Dao Quang che miệng cười, Tuyền Cơ thấy thật phiền lòng, hai cung tỳ ngoài cửa thấy thế, sắc mặt đều tỏ ra hoảng sợ, hạ thấp người thi lễ, nói: “Bẩm Niên tần nương nương, nô tỳ đã nói với hai vị nương nương là Niên tần nương nương ở bên trong nghỉ ngơi…"
“Không có việc gì." Tuyền Cơ khoát tay, ý bảo hai cung tỳ không cần kinh hoảng, nhìn An Cẩn cùng Dao Quang liếc mắt một cái, nói: “Nếu không có chuyện gì khác thì Tuyền Cơ xin thất lễ, ngủ không đủ phải trở về ngủ bù."
Tuyền Cơ ban đêm ngủ lại Trữ Tú điện, việc này từ truyền ra trong cung, có phi tần nào không hận ngứa gan, ngay cả Thái Hậu cũng cố ý hỏi đến việc này. Nhưng vì đám người hoàng hậu và Hoa phi, Tuệ phi nhẫn nhịn nên những phi tần khác danh vị thấp hơn cũng không dám lỗ mãng.
Nhưng Dao Quang vì bị Niên tướng ép hỏi, nàng cũng nhớ thương hoàng đế tuổi trẻ anh tuấn còn An Cẩn thì trong lòng đã phẫn hận từ lâu, trước đây còn có thể chỉ giữ trong lòng, nhưng càng che dấu càng phẫn uất, lúc này đã phát ra không thể ức chế. Đều ghen ghét Tuyền Cơ nên hai thường đi lại thân mật, cùng nhau thương lượng, nhằm lúc hoàng đế bãi triều bèn đến.
Dao Quang cười nói: “Muội muội không định vòng vo chứ? Các tỷ tỷ đến đây đem chút canh thiện cho Hoàng Thượng. Hoàng Thượng còn chưa trở về, để cho tỷ tỷ đi vào để xuống trước có được không?"
Tuyền Cơ liếc mắt nhìn cái khay trên tay hai người, trong lòng buồn cười: quả là cớ gì cũng đều có thể lấy được.
An Cẩn nhìn Tuyền Cơ thần sắc lặng im, trong lòng càng tức giận, cười lạnh nói: “Niên tần nương nương, xin cho mượn chỗ làm việc một chút."
Tuyền Cơ cũng không thèm đến xỉa các nàng có vào hay không, chỉ nghiêng người đi ra, đến phía trước bậc thang ngồi xuống.
Ngồi một lúc, vểnh tai lắng nghe bên trong không có động tĩnh gì, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười: thì ra hai vị kia mang thức ăn vào để rồi trực tiếp ngồi ở bên trong chờ hoàng đế .
Long Phi Ly không cho phép nàng rời khỏi chỗ này, trong lòng nàng phiền muộn, vẫn không thể tự ý rời đi. Chọc giận hắn, chuyện của Ngọc Trí xem như tiêu tùng.
Ngồi một lát, hơi hơi cảm thấy đầu váng mắt hoa, hai người kia ở bên trong, nàng lại không muốn đi vào, vùi mặt vào giữa hai đầu gối run rẩy. Rõ ràng thời tiết ấm áp, vài cơn gió thổi qua lưng chỉ cảm thấy thật là lạnh, cảm giác choáng váng mê man càng trở nên rõ ràng.
Đột nhiên có thanh âm từ trước mặt truyền đến, ngữ khí hơi sắc bén, “Niên Tuyền Cơ, ngươi ở trong này làm cái gì?"
Tuyền Cơ uể oải ngẩng đầu, không biết Long Phi Ly đã đứng trước mặt nàng từ khi nào, sắc mặt hơi đen lại.
Nàng vỗ vỗ người định đứng lên, dưới chân lại chệch choạng ngã về phía trước, trên lưng căng thẳng đã bị người nọ kéo vào trong lòng.
Nàng cũng không khách khí với hắn, nắm long bào của hắn nói: “Long Phi Ly, hình như ta có chút không thoải mái, ngươi có thể cho ta về Phượng Thứu cung ngủ một giấc hay không?"
Nàng luôn có thể dễ dàng chọc tức hắn, Long Phi Ly cả giận nói: “Không thoải mái mà ngươi còn ngồi ở đây?"
Hắn bãi triều trở về, từ xa đã nhìn thấy nàng ôm gối ngồi trên bậc thang, đợi đến khi nàng ngẩng đầu lên, đã thấy đáy mắt nàng thâm quầng, trong lòng nhất thời liền phát hỏa.
Giọng điệu Tuyền Cơ nhàn nhạt “Bên trong có người tìm ngươi, ta không thể vào phòng ngủ tiếp."
Long Phi Ly nhíu mi, trầm giọng nói: “Ai?"
Hắn nói xong bế nàng lên, bước nhanh vào trong.
An Cẩn cùng Dao Quang nhìn thấy Long Phi Ly tiến vào thì đều vui vẻ, đến khi nhìn hắn bế Tuyền Cơ trên tay thì lại cả kinh.
“Nô tì thỉnh an Hoàng Thượng."
Long Phi Ly lạnh lùng nói: “Ai cho các ngươi tới chỗ này?"
Mâu quang hắn giương lên, liếc qua bát canh trên bàn học, “Cầm đồ lên rồi cút đi cho trẫm!"
Ai cũng chưa từng thấy hoàng đế như thế, An Cẩn cùng Dao Quang đều kinh sợ, không dám nhiều lời, An Cẩn cắn răng âm thầm liếc Tuyền Cơ một cái, hai người bưng bát canh nhanh chóng lui xuống.
Ngoài cửa cung tỳ lại vội vàng đóng cửa lại.
Tuyền Cơ nhẹ nhàng cười.
Long Phi Ly trong lòng trầm xuống, cũng không nói chuyện cho đến khi ôm nàng vào phòng trong đặt nàng xuống giường.
Lúc ôm nàng, cảm giác thân mình nàng hơi nóng, hắn nhíu mày đưa tay sờ sờ trán nàng, hỏi: “Cười cái gì?"
Tuyền Cơ cười càng vui vẻ, “Ngươi có vẻ rất thích hỏi ta vấn đề này, cười không tốt sao? Chắc ngươi không muốn nhìn thấy ta cả ngày khóc lóc sướt mướt trước mặt ngươi đấy chứ?"
Long Phi Ly nắm lấy cái cằm của nàng, “Trẫm muốn biết đáp án."
Tuyền Cơ nhìn hắn một cái, “Ta đang cười, tình trạng quẫn bách hôm nay của An Cẩn và Dao Quang ta trước kia cũng thử qua, không biết khi nào thì lại đến phiên ta?"
Long Phi Ly giận dữ, cười lạnh nói: “Niên Tuyền Cơ, hiện tại trẫm đối với ngươi còn chưa đủ sủng ái sao? Ngươi cố ý để cho An Cẩn và Niên Dao Quang đợi ở đại sảnh đợi, không phải vì xem trò hay sao?"
Tuyền Cơ sửng sốt, “Xem trò? Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi là cố ý?"
Ánh mắt Long Phi Ly hiện lên vẻ châm chọc.
Tuyền Cơ tức giận cả người phát run, “Tốt, tốt lắm! Một khi đã như vậy, ngươi còn giữ ta lại ở trong này làm gì?"
Nàng lạnh lùng cười, giãy dụa đứng dậy đi hướng ra ngoài cửa, mới vén rèm thủy tinh thì cả người đã bị Long Phi Ly ôm lấy quay trở về trên giường.
Nàng vừa định đứng lên, hắn đã giữ chặt hai tay nàng trên đầu giường, thân mình áp lên trên bụng của nàng.
Thân hình rắn chắc của hắn kề sát bên trên người nàng hơi hơi cứng lại, nàng biết, giờ phút này hắn đang giận dữ, nàng đột nhiên có chút sợ hãi, nguyên bản muốn nhìn thẳng vào mắt hắn nhưng lại không dám nhìn.
“Long Phi Ly, Ngọc Trí là muội muội của ngươi, nếu ngươi cũng không thương nàng, ta quản để làm chi! Ta đúng là điên rồi mới xen vào." Nàng hơi hơi nghiêng đầu, cắn răng giãy dụa nói: “Ngươi muốn gả nàng lên núi hay gả đến nam cực cho gấu ăn ta cũng không quản! Ta muốn trở về lãnh cung của ta làm khí phi*!"
(*khí phi: phi tần bị phế, bị lạnh nhạt)
Một tiếng rầm vang lên, Tuyền Cơ lắp bắp kinh hãi thì thấy Long Phi Ly đấm một quyền xuống mép giường, giường gỗ tử đàn nhất thời bị vỡ, một góc bị sụp xuống dưới.
“Niên Tuyền Cơ, nói hết thảy điều kiện của ngươi ra! Ngươi rốt cuộc còn muốn cái gì nữa mới bằng lòng an phận làm nữ nhân của trẫm! Trẫm đều cho ngươi!"
An Cẩn cười nói: “Dao Quang tỷ tỷ, tỷ nghe lời nói của Niên tần nương nương một chút kìa, dường như nàng chính là chủ nhân nơi đây không bằng."
Dao Quang che miệng cười, Tuyền Cơ thấy thật phiền lòng, hai cung tỳ ngoài cửa thấy thế, sắc mặt đều tỏ ra hoảng sợ, hạ thấp người thi lễ, nói: “Bẩm Niên tần nương nương, nô tỳ đã nói với hai vị nương nương là Niên tần nương nương ở bên trong nghỉ ngơi…"
“Không có việc gì." Tuyền Cơ khoát tay, ý bảo hai cung tỳ không cần kinh hoảng, nhìn An Cẩn cùng Dao Quang liếc mắt một cái, nói: “Nếu không có chuyện gì khác thì Tuyền Cơ xin thất lễ, ngủ không đủ phải trở về ngủ bù."
Tuyền Cơ ban đêm ngủ lại Trữ Tú điện, việc này từ truyền ra trong cung, có phi tần nào không hận ngứa gan, ngay cả Thái Hậu cũng cố ý hỏi đến việc này. Nhưng vì đám người hoàng hậu và Hoa phi, Tuệ phi nhẫn nhịn nên những phi tần khác danh vị thấp hơn cũng không dám lỗ mãng.
Nhưng Dao Quang vì bị Niên tướng ép hỏi, nàng cũng nhớ thương hoàng đế tuổi trẻ anh tuấn còn An Cẩn thì trong lòng đã phẫn hận từ lâu, trước đây còn có thể chỉ giữ trong lòng, nhưng càng che dấu càng phẫn uất, lúc này đã phát ra không thể ức chế. Đều ghen ghét Tuyền Cơ nên hai thường đi lại thân mật, cùng nhau thương lượng, nhằm lúc hoàng đế bãi triều bèn đến.
Dao Quang cười nói: “Muội muội không định vòng vo chứ? Các tỷ tỷ đến đây đem chút canh thiện cho Hoàng Thượng. Hoàng Thượng còn chưa trở về, để cho tỷ tỷ đi vào để xuống trước có được không?"
Tuyền Cơ liếc mắt nhìn cái khay trên tay hai người, trong lòng buồn cười: quả là cớ gì cũng đều có thể lấy được.
An Cẩn nhìn Tuyền Cơ thần sắc lặng im, trong lòng càng tức giận, cười lạnh nói: “Niên tần nương nương, xin cho mượn chỗ làm việc một chút."
Tuyền Cơ cũng không thèm đến xỉa các nàng có vào hay không, chỉ nghiêng người đi ra, đến phía trước bậc thang ngồi xuống.
Ngồi một lúc, vểnh tai lắng nghe bên trong không có động tĩnh gì, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười: thì ra hai vị kia mang thức ăn vào để rồi trực tiếp ngồi ở bên trong chờ hoàng đế .
Long Phi Ly không cho phép nàng rời khỏi chỗ này, trong lòng nàng phiền muộn, vẫn không thể tự ý rời đi. Chọc giận hắn, chuyện của Ngọc Trí xem như tiêu tùng.
Ngồi một lát, hơi hơi cảm thấy đầu váng mắt hoa, hai người kia ở bên trong, nàng lại không muốn đi vào, vùi mặt vào giữa hai đầu gối run rẩy. Rõ ràng thời tiết ấm áp, vài cơn gió thổi qua lưng chỉ cảm thấy thật là lạnh, cảm giác choáng váng mê man càng trở nên rõ ràng.
Đột nhiên có thanh âm từ trước mặt truyền đến, ngữ khí hơi sắc bén, “Niên Tuyền Cơ, ngươi ở trong này làm cái gì?"
Tuyền Cơ uể oải ngẩng đầu, không biết Long Phi Ly đã đứng trước mặt nàng từ khi nào, sắc mặt hơi đen lại.
Nàng vỗ vỗ người định đứng lên, dưới chân lại chệch choạng ngã về phía trước, trên lưng căng thẳng đã bị người nọ kéo vào trong lòng.
Nàng cũng không khách khí với hắn, nắm long bào của hắn nói: “Long Phi Ly, hình như ta có chút không thoải mái, ngươi có thể cho ta về Phượng Thứu cung ngủ một giấc hay không?"
Nàng luôn có thể dễ dàng chọc tức hắn, Long Phi Ly cả giận nói: “Không thoải mái mà ngươi còn ngồi ở đây?"
Hắn bãi triều trở về, từ xa đã nhìn thấy nàng ôm gối ngồi trên bậc thang, đợi đến khi nàng ngẩng đầu lên, đã thấy đáy mắt nàng thâm quầng, trong lòng nhất thời liền phát hỏa.
Giọng điệu Tuyền Cơ nhàn nhạt “Bên trong có người tìm ngươi, ta không thể vào phòng ngủ tiếp."
Long Phi Ly nhíu mi, trầm giọng nói: “Ai?"
Hắn nói xong bế nàng lên, bước nhanh vào trong.
An Cẩn cùng Dao Quang nhìn thấy Long Phi Ly tiến vào thì đều vui vẻ, đến khi nhìn hắn bế Tuyền Cơ trên tay thì lại cả kinh.
“Nô tì thỉnh an Hoàng Thượng."
Long Phi Ly lạnh lùng nói: “Ai cho các ngươi tới chỗ này?"
Mâu quang hắn giương lên, liếc qua bát canh trên bàn học, “Cầm đồ lên rồi cút đi cho trẫm!"
Ai cũng chưa từng thấy hoàng đế như thế, An Cẩn cùng Dao Quang đều kinh sợ, không dám nhiều lời, An Cẩn cắn răng âm thầm liếc Tuyền Cơ một cái, hai người bưng bát canh nhanh chóng lui xuống.
Ngoài cửa cung tỳ lại vội vàng đóng cửa lại.
Tuyền Cơ nhẹ nhàng cười.
Long Phi Ly trong lòng trầm xuống, cũng không nói chuyện cho đến khi ôm nàng vào phòng trong đặt nàng xuống giường.
Lúc ôm nàng, cảm giác thân mình nàng hơi nóng, hắn nhíu mày đưa tay sờ sờ trán nàng, hỏi: “Cười cái gì?"
Tuyền Cơ cười càng vui vẻ, “Ngươi có vẻ rất thích hỏi ta vấn đề này, cười không tốt sao? Chắc ngươi không muốn nhìn thấy ta cả ngày khóc lóc sướt mướt trước mặt ngươi đấy chứ?"
Long Phi Ly nắm lấy cái cằm của nàng, “Trẫm muốn biết đáp án."
Tuyền Cơ nhìn hắn một cái, “Ta đang cười, tình trạng quẫn bách hôm nay của An Cẩn và Dao Quang ta trước kia cũng thử qua, không biết khi nào thì lại đến phiên ta?"
Long Phi Ly giận dữ, cười lạnh nói: “Niên Tuyền Cơ, hiện tại trẫm đối với ngươi còn chưa đủ sủng ái sao? Ngươi cố ý để cho An Cẩn và Niên Dao Quang đợi ở đại sảnh đợi, không phải vì xem trò hay sao?"
Tuyền Cơ sửng sốt, “Xem trò? Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi là cố ý?"
Ánh mắt Long Phi Ly hiện lên vẻ châm chọc.
Tuyền Cơ tức giận cả người phát run, “Tốt, tốt lắm! Một khi đã như vậy, ngươi còn giữ ta lại ở trong này làm gì?"
Nàng lạnh lùng cười, giãy dụa đứng dậy đi hướng ra ngoài cửa, mới vén rèm thủy tinh thì cả người đã bị Long Phi Ly ôm lấy quay trở về trên giường.
Nàng vừa định đứng lên, hắn đã giữ chặt hai tay nàng trên đầu giường, thân mình áp lên trên bụng của nàng.
Thân hình rắn chắc của hắn kề sát bên trên người nàng hơi hơi cứng lại, nàng biết, giờ phút này hắn đang giận dữ, nàng đột nhiên có chút sợ hãi, nguyên bản muốn nhìn thẳng vào mắt hắn nhưng lại không dám nhìn.
“Long Phi Ly, Ngọc Trí là muội muội của ngươi, nếu ngươi cũng không thương nàng, ta quản để làm chi! Ta đúng là điên rồi mới xen vào." Nàng hơi hơi nghiêng đầu, cắn răng giãy dụa nói: “Ngươi muốn gả nàng lên núi hay gả đến nam cực cho gấu ăn ta cũng không quản! Ta muốn trở về lãnh cung của ta làm khí phi*!"
(*khí phi: phi tần bị phế, bị lạnh nhạt)
Một tiếng rầm vang lên, Tuyền Cơ lắp bắp kinh hãi thì thấy Long Phi Ly đấm một quyền xuống mép giường, giường gỗ tử đàn nhất thời bị vỡ, một góc bị sụp xuống dưới.
“Niên Tuyền Cơ, nói hết thảy điều kiện của ngươi ra! Ngươi rốt cuộc còn muốn cái gì nữa mới bằng lòng an phận làm nữ nhân của trẫm! Trẫm đều cho ngươi!"
Tác giả :
Mặc Vũ Bích Ca