Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
Chương 166: Ngày đêm ở Trữ Tú điện (5)
Thiếu chút nữa Tuyền Cơ bị sặc bởi nước miếng của chính mình, người này cư nhiên còn có thể nói chuyện như vậy mà mặt không hồng tai không đỏ.
Khí thế vừa rồi giảm đi một nửa, đột nhiên nàng có chút cảm xúc không cho phép hắn nói tiếp gì nữa, hoặc là nói, nàng nên đáp lại như thế nào.
Hiềm khích thì hiềm khích, lời nói tràn ngập ái muội này, nếu nàng nói không có cảm giác thì tuyệt đối là gạt người, nàng thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập dồn dập của chính mình. Nhưng mà nàng không hiểu, nữ nhân của hắn nhiều như vậy, trong đó không thiếu người tuyệt sắc, cho dù Dao Quang so với chính mình cũng xinh đẹp hơn nhiều, hắn làm sao có thể… Hay là đây chính là hắn ác tâm vui đùa, hay chẳng lẽ hắn ăn thịt cá đã quen nay muốn đổi chút cháo trắng ăn sáng?
Càng nghĩ càng không thể hiểu nổi… Ngừng!
Hắn không nói gì, tiếp tục ăn cơm.
Địch bất động, ta bất động. Tuyền Cơ cũng tiếp tục ngậm miệng làm như câm điếc, nhìn hắn ăn cơm, mới nhớ tới chính mình hình như từ đêm hôm qua đến giờ cũng chưa có gì vào bụng, không nghĩ còn may, vừa nghĩ đến liền thấy đói ngay.
Lòng đột nhiên nảy ra trò đùa dai, dùng tay chụp lấy một miếng thịt hắn đang dùng đũa gắp, nhét vào miệng.
Long Phi Ly không ngờ nàng sẽ làm như vậy, hơi hơi giật mình, nhíu mày khiển trách: “Vừa bẩn vừa hoang dã."
Tuyền Cơ hừ lạnh một tiếng, nhìn đũa của hắn hướng về một cái đĩa khác lại tiếp tục gây sự.
Long Phi Ly buông đũa, nhíu mày nhìn nàng, Tuyền Cơ nhân cơ hội này vội vã làm ô nhiễm mấy đĩa thức ăn khác… Tổn nhân bất lợi kỷ (hại người cũng hại mình), vỗ hai tay, khóe miệng cười đến vui thích: “Nô tì còn chưa ăn cơm, đói bụng."
Long Phi Ly cười, nhấp một ngụm trà, “Vậy đồ ăn này, trẫm thưởng cho Niên tần."
Tuyền Cơ đen mặt, ngươi ăn xong rồi còn thưởng cho ta…
“Tạ Hoàng Thượng, vậy nô tì đóng gói đem về ăn."
“Đóng gói?"
“Đây là văn hóa ẩm thực, ngài không hiểu không sao."
“Ăn ngay bây giờ."
“Bây giờ nói chuyện chính sự quan trọng hơn, Hoàng Thượng còn chưa cho biết nô tì phải làm như thế nào?"
“Ăn cơm trước rồi nói sau."
“…"
Tuyền Cơ cắn răng liếc nhìn nam nhân một cái, hắn đang cười dài nhìn mình, trong ánh mắt cũng toát lên vẻ vui sướng. Nàng thầm mắng chính mình làm bậy, không việc gì tự nhiên đi phá bữa ăn của hắn làm chi.
Cơm được đựng trong một cái nồi nhỏ tinh xảo bằng đá, chén cơm hắn đã dùng qua vẫn thực sạch sẽ, thức ăn cũng không vơi nhiều, nàng bới chén cơm, mới ý thức được không có ghế ngồi, nhìn nhìn khắp nơi đều là những cái ghế tinh xảo nhưng rất nặng, không lẽ phải ăn đứng sao?
Trên lưng đột nhiên bị siết chặt, người đã bị kéo vào trong lồng ngực ấm áp rắn chắc của nam nhân.
Bàn tay của hắn nhẹ nhàng đặt lên bụng của nàng, thanh âm thản nhiên từ sau lưng xuyên qua quần áo truyền đến, “Đồ ăn sắp nguội rồi, ăn đi."
Nghe những lời có vài phần ôn nhu lạ lẫm này, trong lòng Tuyền Cơ đột nhiên có chút khó chịu, bọn họ như vậy rốt cuộc tính là cái gì —— nàng khẽ cắn môi, yên lặng bới cơm lên ăn.
Tay hắn hơi hơi vỗ về trên bụng nàng.
Dù sao ở trước mặt hắn, nàng cũng không hề có hình tượng thục nữ gì đáng nói, cũng quả thật đói bụng, liền mặc kệ hình tượng, ngấu nghiến ăn cơm, điệu bộ gió cuốn mây tan. Đột nhiên nhớ tới lúc ở trường học có lần đến căn tin ăn cơm, không biết sao ngồi cùng một bàn với Lâm Thịnh, người ta có bạn gái bên cạnh, không quen biết nàng, tất nhiên là không rảnh quan tâm đến nàng, nhưng đó là bữa ăn chậm nhất từ trước tới nay của nàng, ăn uống nhỏ nhẹ từng chút một… Ngẫm lại thấy buồn cười, nàng cười xì một tiếng.
Long Phi Ly đang cầm quyển sách lên đọc, nghe thấy nàng cười, liền xoay mặt nàng qua nhìn, “Cười cái gì?"
Tuyền Cơ ngẩn ra, buông chén xuống.
Long Phi Ly xùy nhẹ một tiếng, nhíu nhíu mày, gỡ một hạt cơm trên khóe miệng nàng, trách mắng: “Ở nhà thì thôi không nói, lúc ngươi tiến cung không phải đã có nữ quan dạy dỗ lễ nghi sao?"
Thằng nhãi này như thế nào dám nói nàng như vậy, lần trước ở Niên gia thì mắng nàng không hiền thục như Dao Quang—— Tuyền Cơ tức giận nói: “Ta chỉ ở trước mặt ngươi mới như vậy, trước mặt người khác ta theo đúng khuôn phép, ngồi vững như bàn thạch, đứng thẳng như cây tùng, ta cũng không ngu ngốc."
Lời này của nàng tựa hồ làm hắn sung sướng, ánh mắt nao nao, yết hầu hơi hơi chấn động, tiếng cười nhợt nhạt bật ra khỏi môi. Dù sao nàng không biết là câu nói vừa rồi có cái gì buồn cười, Tuyền Cơ thầm mắng biến thái đúng là biến thái, đang chuẩn bị xoay người lại tiếp tục ăn cơm, cằm của nàng đột nhiên bị hắn nâng lên, môi lập tức bị ấm áp che phủ.
Khi khớp hàm bị đẩy ra, trong đầu nàng chỉ còn một ý niệm, nàng còn đang ăn cơm, nàng cũng không ăn kiêng, nam nhân này… Đến khi môi của nàng bị hôn đến vừa sưng vừa đỏ, nàng thở hổn hển nằm sấp trên vai hắn, hắn chặn ngang người nàng, bế nàng đi nhanh vào bên trong màn thủy tinh.
Tuyền Cơ vừa thẹn vừa giận, hiện tại mới giờ Tuất, tức là khoảng tám giờ tối, hắn đây là muốn làm gì —— hơn nữa, đêm qua là ngoài ý muốn, sau chuyện Dao Quang cùng với chuyện ở Kim Loạn điện, nàng hận hắn, hắn giận nàng, nếu oán hận lẫn nhau, làm cái loại chuyện này thì tính là cái gì?
“Long Phi Ly, ta còn chưa ăn cơm xong đâu!"
“Làm xong rồi ăn, trẫm sẽ truyền chút thức ăn ngươi thích."
Cái gì gọi là ‘làm xong rồi ăn’? Loại chuyện này mà hắn cũng nói được không thèm kiêng kỵ. Nàng choáng váng mơ hồ, thân thể của nàng đã rơi xuống chăn đệm thơm ngát nhẹ nhàng mềm mại, nàng hơi hơi nghiêng đầu, hơi thở ồ ồ của hắn hôn hít trên cổ của nàng.
Tuyền Cơ cắn răng, “Ở chỗ Phượng Thứu cung—— "
“Hiện tại trẫm cũng vô pháp truyền chỉ không phải sao?"
Vành tai bị đầu lưỡi lành lạnh ướt át bao phủ, giọng nói trầm thấp kia… thân mình Tuyền Cơ không khỏi run lên, tay nắm chặt đệm chăn bên cạnh, nói giọng khàn khàn: “Chuyện gả Ngọc Trí có thể hoãn lại đến thọ yến của ngươi hãy quyết định hay không?"
Quần áo trên người bị cởi ra, thân mình cường tráng rắn chắc của Long Phi Ly nhanh chóng đè lên trên, dưới áp lực kia miệtng lưỡi Tuyền Cơ trở nên khô nóng, “Long Phi Ly, chuyện của Ngọc Trí, ta cầu xin ngươi —— "
Môi của nàng bị hung hăng ngăn lại, thanh âm hơi hơi thô ráp phun ra trên môi nàng, “Ai dạy cho ngươi cò kè mặc cả với trẫm vào loại thời điểm này?"
“Rốt cuộc có được không, không được thì đêm nay không làm!" Tuyền Cơ cũng không thèm quan tâm đến lễ nghi liêm sỉ nữa.
“Một đêm ngươi muốn đổi lấy hai chuyện ư?" Long Phi Ly cong khóe miệng lên.
Tuyền Cơ giật mình sửng sốt, hạ mũ đầu hàng, nói: “Vậy thì phải như thế nào?"
“Cho đến khi nào trẫm không muốn ngươi nữa mới thôi!"
Khí thế vừa rồi giảm đi một nửa, đột nhiên nàng có chút cảm xúc không cho phép hắn nói tiếp gì nữa, hoặc là nói, nàng nên đáp lại như thế nào.
Hiềm khích thì hiềm khích, lời nói tràn ngập ái muội này, nếu nàng nói không có cảm giác thì tuyệt đối là gạt người, nàng thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập dồn dập của chính mình. Nhưng mà nàng không hiểu, nữ nhân của hắn nhiều như vậy, trong đó không thiếu người tuyệt sắc, cho dù Dao Quang so với chính mình cũng xinh đẹp hơn nhiều, hắn làm sao có thể… Hay là đây chính là hắn ác tâm vui đùa, hay chẳng lẽ hắn ăn thịt cá đã quen nay muốn đổi chút cháo trắng ăn sáng?
Càng nghĩ càng không thể hiểu nổi… Ngừng!
Hắn không nói gì, tiếp tục ăn cơm.
Địch bất động, ta bất động. Tuyền Cơ cũng tiếp tục ngậm miệng làm như câm điếc, nhìn hắn ăn cơm, mới nhớ tới chính mình hình như từ đêm hôm qua đến giờ cũng chưa có gì vào bụng, không nghĩ còn may, vừa nghĩ đến liền thấy đói ngay.
Lòng đột nhiên nảy ra trò đùa dai, dùng tay chụp lấy một miếng thịt hắn đang dùng đũa gắp, nhét vào miệng.
Long Phi Ly không ngờ nàng sẽ làm như vậy, hơi hơi giật mình, nhíu mày khiển trách: “Vừa bẩn vừa hoang dã."
Tuyền Cơ hừ lạnh một tiếng, nhìn đũa của hắn hướng về một cái đĩa khác lại tiếp tục gây sự.
Long Phi Ly buông đũa, nhíu mày nhìn nàng, Tuyền Cơ nhân cơ hội này vội vã làm ô nhiễm mấy đĩa thức ăn khác… Tổn nhân bất lợi kỷ (hại người cũng hại mình), vỗ hai tay, khóe miệng cười đến vui thích: “Nô tì còn chưa ăn cơm, đói bụng."
Long Phi Ly cười, nhấp một ngụm trà, “Vậy đồ ăn này, trẫm thưởng cho Niên tần."
Tuyền Cơ đen mặt, ngươi ăn xong rồi còn thưởng cho ta…
“Tạ Hoàng Thượng, vậy nô tì đóng gói đem về ăn."
“Đóng gói?"
“Đây là văn hóa ẩm thực, ngài không hiểu không sao."
“Ăn ngay bây giờ."
“Bây giờ nói chuyện chính sự quan trọng hơn, Hoàng Thượng còn chưa cho biết nô tì phải làm như thế nào?"
“Ăn cơm trước rồi nói sau."
“…"
Tuyền Cơ cắn răng liếc nhìn nam nhân một cái, hắn đang cười dài nhìn mình, trong ánh mắt cũng toát lên vẻ vui sướng. Nàng thầm mắng chính mình làm bậy, không việc gì tự nhiên đi phá bữa ăn của hắn làm chi.
Cơm được đựng trong một cái nồi nhỏ tinh xảo bằng đá, chén cơm hắn đã dùng qua vẫn thực sạch sẽ, thức ăn cũng không vơi nhiều, nàng bới chén cơm, mới ý thức được không có ghế ngồi, nhìn nhìn khắp nơi đều là những cái ghế tinh xảo nhưng rất nặng, không lẽ phải ăn đứng sao?
Trên lưng đột nhiên bị siết chặt, người đã bị kéo vào trong lồng ngực ấm áp rắn chắc của nam nhân.
Bàn tay của hắn nhẹ nhàng đặt lên bụng của nàng, thanh âm thản nhiên từ sau lưng xuyên qua quần áo truyền đến, “Đồ ăn sắp nguội rồi, ăn đi."
Nghe những lời có vài phần ôn nhu lạ lẫm này, trong lòng Tuyền Cơ đột nhiên có chút khó chịu, bọn họ như vậy rốt cuộc tính là cái gì —— nàng khẽ cắn môi, yên lặng bới cơm lên ăn.
Tay hắn hơi hơi vỗ về trên bụng nàng.
Dù sao ở trước mặt hắn, nàng cũng không hề có hình tượng thục nữ gì đáng nói, cũng quả thật đói bụng, liền mặc kệ hình tượng, ngấu nghiến ăn cơm, điệu bộ gió cuốn mây tan. Đột nhiên nhớ tới lúc ở trường học có lần đến căn tin ăn cơm, không biết sao ngồi cùng một bàn với Lâm Thịnh, người ta có bạn gái bên cạnh, không quen biết nàng, tất nhiên là không rảnh quan tâm đến nàng, nhưng đó là bữa ăn chậm nhất từ trước tới nay của nàng, ăn uống nhỏ nhẹ từng chút một… Ngẫm lại thấy buồn cười, nàng cười xì một tiếng.
Long Phi Ly đang cầm quyển sách lên đọc, nghe thấy nàng cười, liền xoay mặt nàng qua nhìn, “Cười cái gì?"
Tuyền Cơ ngẩn ra, buông chén xuống.
Long Phi Ly xùy nhẹ một tiếng, nhíu nhíu mày, gỡ một hạt cơm trên khóe miệng nàng, trách mắng: “Ở nhà thì thôi không nói, lúc ngươi tiến cung không phải đã có nữ quan dạy dỗ lễ nghi sao?"
Thằng nhãi này như thế nào dám nói nàng như vậy, lần trước ở Niên gia thì mắng nàng không hiền thục như Dao Quang—— Tuyền Cơ tức giận nói: “Ta chỉ ở trước mặt ngươi mới như vậy, trước mặt người khác ta theo đúng khuôn phép, ngồi vững như bàn thạch, đứng thẳng như cây tùng, ta cũng không ngu ngốc."
Lời này của nàng tựa hồ làm hắn sung sướng, ánh mắt nao nao, yết hầu hơi hơi chấn động, tiếng cười nhợt nhạt bật ra khỏi môi. Dù sao nàng không biết là câu nói vừa rồi có cái gì buồn cười, Tuyền Cơ thầm mắng biến thái đúng là biến thái, đang chuẩn bị xoay người lại tiếp tục ăn cơm, cằm của nàng đột nhiên bị hắn nâng lên, môi lập tức bị ấm áp che phủ.
Khi khớp hàm bị đẩy ra, trong đầu nàng chỉ còn một ý niệm, nàng còn đang ăn cơm, nàng cũng không ăn kiêng, nam nhân này… Đến khi môi của nàng bị hôn đến vừa sưng vừa đỏ, nàng thở hổn hển nằm sấp trên vai hắn, hắn chặn ngang người nàng, bế nàng đi nhanh vào bên trong màn thủy tinh.
Tuyền Cơ vừa thẹn vừa giận, hiện tại mới giờ Tuất, tức là khoảng tám giờ tối, hắn đây là muốn làm gì —— hơn nữa, đêm qua là ngoài ý muốn, sau chuyện Dao Quang cùng với chuyện ở Kim Loạn điện, nàng hận hắn, hắn giận nàng, nếu oán hận lẫn nhau, làm cái loại chuyện này thì tính là cái gì?
“Long Phi Ly, ta còn chưa ăn cơm xong đâu!"
“Làm xong rồi ăn, trẫm sẽ truyền chút thức ăn ngươi thích."
Cái gì gọi là ‘làm xong rồi ăn’? Loại chuyện này mà hắn cũng nói được không thèm kiêng kỵ. Nàng choáng váng mơ hồ, thân thể của nàng đã rơi xuống chăn đệm thơm ngát nhẹ nhàng mềm mại, nàng hơi hơi nghiêng đầu, hơi thở ồ ồ của hắn hôn hít trên cổ của nàng.
Tuyền Cơ cắn răng, “Ở chỗ Phượng Thứu cung—— "
“Hiện tại trẫm cũng vô pháp truyền chỉ không phải sao?"
Vành tai bị đầu lưỡi lành lạnh ướt át bao phủ, giọng nói trầm thấp kia… thân mình Tuyền Cơ không khỏi run lên, tay nắm chặt đệm chăn bên cạnh, nói giọng khàn khàn: “Chuyện gả Ngọc Trí có thể hoãn lại đến thọ yến của ngươi hãy quyết định hay không?"
Quần áo trên người bị cởi ra, thân mình cường tráng rắn chắc của Long Phi Ly nhanh chóng đè lên trên, dưới áp lực kia miệtng lưỡi Tuyền Cơ trở nên khô nóng, “Long Phi Ly, chuyện của Ngọc Trí, ta cầu xin ngươi —— "
Môi của nàng bị hung hăng ngăn lại, thanh âm hơi hơi thô ráp phun ra trên môi nàng, “Ai dạy cho ngươi cò kè mặc cả với trẫm vào loại thời điểm này?"
“Rốt cuộc có được không, không được thì đêm nay không làm!" Tuyền Cơ cũng không thèm quan tâm đến lễ nghi liêm sỉ nữa.
“Một đêm ngươi muốn đổi lấy hai chuyện ư?" Long Phi Ly cong khóe miệng lên.
Tuyền Cơ giật mình sửng sốt, hạ mũ đầu hàng, nói: “Vậy thì phải như thế nào?"
“Cho đến khi nào trẫm không muốn ngươi nữa mới thôi!"
Tác giả :
Mặc Vũ Bích Ca