Tái Sinh Để Theo Đuổi Anh
Chương 3: Xem mặt
Sau hôm Đỗ Cận nhận được thông báo cô liền chạy đến công ty báo danh, con đường này chính cô đã đi qua hơn ngàn lần, mặc dù chưa từng bước chân vào bên trong công ty, thế nhưng khi đó bởi vì Lâm Tử Dương, cô cũng đã tới rất nhiều lần.
Đỗ Cận đang cùng một đám người đã qua được vòng phỏng vấn đứng ở trong đại sảnh chờ người đến bố trí nhân sự thì trông thấy Lâm Tử Dương.
Hôm nay hắn mặc áo sơ mi màu lam cùng cà vạt đen. Đỗ Cận đoán hiện tại hắn khẳng định rất không thoải mái, bởi vì hắn ghét nhất đeo cà vạt.
Đỗ Cận nghĩ, ngay cả một nhân tài có năng lực vượt trội hơn kẻ khác như thế thì đeo cà vạt cũng không thêm chút hương vị gì, trước kia vẫn cảm thấy Lâm Tử Dương không giống người bình thường, hiện tại đứng ở góc độ khách quan mà nhìn thì anh ta vẫn đẹp trai như vậy.
Lâm Tử Dương mỉm cười với Đỗ Cận, đi đến cạnh cô: “Đỗ Cận?"
Đỗ Cận cau mày, tuy bất động thanh sắc*, nhưng biểu tình trên mặt rất không bình tĩnh: “Có việc gì vậy Lâm tiên sinh?"
*mặt không cảm xúc
Lâm Tử Dương nghe được câu hỏi của Đỗ Cận, theo phản xạ cau mày. Vì cái gì trong lòng lại không thoải mái như vậy.
Khi Đỗ Cận cùng mọi người đứng chờ người lãnh đạo đến thì nhìn thấy người đàn ông trung niên trước đó ngồi ở vị trí trung tâm trong lần phỏng vấn đầu tiên.
Ông ta chỉ vào Đỗ Cận nhỏ giọng nói với thư ký đứng bên cạnh, sau đó người thư ký gật gật đầu, đi về phía Đỗ Cận: “Đỗ tiểu thư, xin mời đi bên này."
Đỗ Cận không hiểu ra sao, mọi người xung quanh cũng đều kinh ngạc nhìn Đỗ Cận, người giữ chức phỏng vấn mang theo thư ký bên cạnh kia, thân phận khẳng định không thấp, chẳng lẽ ông ta là nhìn trúng năng lực của cô, quyết định chính mình đích thân bồi dưỡng?
Một bên Đỗ Cận bước đi thật cẩn thận, một bên trong lòng không ngừng phỏng đoán lung tung.
Bên cạnh xuất hiện một lối đi nhỏ, còn chưa có trở thành đồng nghiệp mà trên mặt mọi người đều đã mang vẻ mặt hâm mộ, mặc kệ trong hoàn cảnh nào, quan hệ giữa người với người trong xã hội so với bằng cấp quan trọng hơn.
Đỗ Cận đi theo người đàn ông kia đến phòng thư ký ở bên trong, mãi cho đến khi ông ta ngồi xuống mới mở miệng nói: “Mời ngồi."
Đỗ Cận có chút thụ sủng nhược kinh*, nhưng không có biểu hiện ra ngoài, chỉ là đuôi lông mày thoáng có chút hưng phấn.
*được đối xử tốt mà lo sợ
“Đỗ tiểu thư, tôi họ Mục. Là tổng thư ký, hôm nay gọi cô đến là để sắp xếp cho cô một việc khác."
Đỗ Cận ngồi vô cùng nghiêm chỉnh, giống như học sinh tiểu học bị giáo huấn, Mục Học Lâm nhìn Đỗ Cận ép buộc chính mình thành bộ dáng như vậy có chút ý cười: “Đỗ tiểu thư có thể thoải mái, chuyện này vẫn phải tranh thủ sự đồng ý của cô đấy."
Đỗ Cận gật gật đầu, nét mặt thả lỏng, lúc này Mục Học Lâm mới chậm rãi nói.
Thì ra Mục Học Lâm muốn mời Đỗ Cận làm chuyên gia thiết kế cho Mục đại tiểu thư, Mục Học Lâm là chú của ông chủ Hoa Tư, như vậy theo như ông ta nói thì Mục đại tiểu thư cũng chính là em gái của ông chủ!
Đỗ Cận có chút kinh ngạc, những kẻ có tiền không phải đều có nhà thiết kế chuyên nghiệp riêng ư, sao lại muốn yêu cầu một người mới như cô?
Chỉ có điều Mục Học Lâm ngược lại không có nói nguyên nhân gì nhiều, chỉ nhàn nhạt hỏi ý kiến của Đỗ Cận, trong lúc đó nhất thời Đỗ Cận đắn đo không biết trả lời thế nào.
Mục Học Lâm nhìn ra được Đỗ Cận do dự, chỉ gọi thư ký tới: “Đỗ tiểu thư, chuyện này cô suy nghĩ kỹ rồi có thể liên hệ với tôi sau cũng được. Tôi sẽ bảo Tiểu Trương đưa cô tới vị trí công tác của cô."
Đỗ Cận đứng lên, cúi người: “Vâng, Mục tiên sinh."
Đỗ Cận cũng không cùng một bộ phận với Lâm Tử Dương, Đỗ Cận đến vị trí làm việc mới biết được hóa ra nhà thiết kế cũng chia thành rất nhiều loại.
Đỗ Cận ngồi vào vị trí của mình, vài đồng đồng nghiệp bên cạnh đều dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn cô. Cô bị nhìn như vậy có chút không thoải mái, liền đứng dậy đi vào toilet.
“Này, cô biết không. Nhà thiết kế Đỗ Cận kia nghe nói là đi cửa sau." Ngay lúc Đỗ Cận vừa mới đến cửa phòng vệ sinh chợt nghe bên trong truyền ra thanh âm lanh lảnh của phụ nữ.
“Hả, thật không? Cảnh tượng ra sao?" Một người phụ nữ khác rất ngạc nhiên hỏi lại.
“Không rõ lắm, chỉ nghe nói có người thấy cô tiến vào văn phòng của lão Mục." Giọng nói lanh lảnh kia cất tiếng.
Đỗ Cận đứng ở cửa không biết có nên đi vào hay không, những người này càng nói càng quá đáng. Cô rõ ràng cùng lão Mục kia một chút quan hệ cũng không có……
Nhưng mà xã hội chính là như vậy, chỉ cần có một điểm bất thường là có thể nói thành chuyện lớn. Đỗ Cận đã hiểu rõ được đạo lý này.
Ngày đầu tiên đi làm vô cùng mệt mỏi, Đỗ Cận vốn cho rằng sau khi bản thân trở thành nhà thiết kế của Hoa Tư thì có thể an tâm vùi đầu vào việc thiết kế. Nhưng mà sự thật cùng suy nghĩ của cô chênh lệch rất lớn.
Đỗ Cận đột nhiên có chút hoài niệm hai năm đó chính mình từng đến làm việc ở một công ty nhỏ, không có nhiều lục đục với nhau như vậy, cuộc sống của mọi người cũng rất thoải mái tự do.
Bây giờ đã được như ước nguyện rồi, tiến vào Hoa Tư. Căn bản là càng ngày càng không giống với những gì cô nghĩ.
Thời điểm trở lại nhà trọ Lục Mạn còn chưa trở về, cô nhìn nhìn di động, đã bảy giờ tối.
Đỗ Cận đang muốn gọi điện thoại hỏi Lục Mạn có trở về ăn cơm chiều hay không, chợt nghe tiếng chuông vang lên. Cô lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, là Lục Mạn gọi tới.
“Tiểu Cận, cứu mạng!" Thanh âm bên kia điện thoại của Lục Mạn vô cùng cấp bách, làm cho Đỗ Cận bỗng chốc kinh hoảng.
“Làm sao vậy?" Đỗ Cận vội vàng đứng lên.
“Tiểu Cận, bây giờ cậu có rảnh không?" Lục Mạn như là đang chạy bộ, có chút thở không ra hơi.
“Có, rốt cuộc là cậu làm sao vậy?" Nghe thanh âm của Lục Mạn vẫn có khí lực như cũ, lòng Đỗ Cận mới thả lỏng một chút.
“Tiểu Cận, cậu có thể giúp mình một việc không?"
“Làm cái gì?" Đỗ Cận đột nhiên có loại dự cảm không tốt.
“Xem mặt."
“…"
Lúc Đỗ Cận đến tầng dưới của quán cà phê thì vừa đúng bảy giờ rưỡi, so với thời gian hẹn gặp của Lục Mạn đã muộn hai mươi phút.
Đỗ Cận thay một bộ quần áo đơn giản cho phù hợp rồi rời khỏi nhà. Vừa đi vừa nghĩ, cô thật sự không nên vừa nghe đến lời cầu xin tha thứ của Lục Mạn liền phạm phải hồ đồ như vậy.
Nhưng mà hiện tại nói những thứ này cũng vô ích, cô đã đến trước cửa quán cà phê. Bây giờ chuyện cô cần làm chính là nhanh chóng chấm dứt trò khôi hài này, nếu không sẽ để cho người đàn ông kia nhận ra cô không phải là Lục Mạn!
Đỗ Cận đứng ở ngoài quán cà phê nhìn về vị trí thứ ba ở phía bên trong, có một người đàn ông mặc quần áo thoải mái ngồi ở bên kia. Đỗ Cận bình tĩnh một hồi mới chậm rãi mở cửa, chậm chạp đi đến trước mặt người đàn ông đó.
Thứ đầu tiên Đỗ Cận nhìn thấy là bóng lưng anh ta. Một mái tóc đen dày, mặc bộ quần áo thể thao, thoạt nhìn rất cao lại hơi gầy, ngón tay thon dài cầm tách cà phê, trông thế nào cũng thấy bộ dạng người này thuộc vào phần tử trí thức.
Trong lòng Đỗ Cận bồn chồn, người này hoàn toàn không giống như lời Lục Mạn miêu tả là một người đàn ông tai to mặt lớn lại giàu có. Nhưng mà Lục Mạn vẫn nhất quyết, chỉ cần là đối tượng xem mặt, có thể chửi mắng được phần nào hay phần ấy.
Đỗ Cận sửa sang lại quần áo một chút, làm bộ như không có việc gì điềm nhiên đi qua: “Xin chào, xin hỏi anh là Lâm tiên sinh?"
Mục Khiêm Thư ngẩng đầu nhìn về phía cô gái vừa hỏi, Đỗ Cận vừa mới đặc chọn một bộ trang sức trang nhã, một thân váy trắng nhìn vô cùng thùy mị, trên người mặc một chiếc áo ngoài cộc tay.
Đỗ Cận nhìn thấy Mục Khiêm Thư sắc mặt thoáng ngạc nhiên: “Anh là người đến phỏng vấn ở Hoa Tư!"
Mục Khiêm Thư cầm một quyển tạp chí trên tay, điện thoại đặt ở một bên, khuôn mặt bình tĩnh nhìn Đỗ Cận. Sau đó lộ ra một nụ cười nhẹ: “Cô là?"
Trong lòng Đỗ Cận đang đối chọi gay gắt, có nên nói thật cho anh ta biết không? Dù sao anh ta ở công ty cũng chẳng biết cô là ai.
Đỗ Cận nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn không nên nói cho anh ta biết, ngày đó họp nhân viên mới không có nhìn thấy anh ta, có lẽ là bị loại rồi.
“Tôi tên là Lục Mạn." Đỗ Cận có chút khẩn trương ngồi ở đối diện Mục Khiêm Thư, không biết vì sao nói dối trước mặt anh ta lại cảm thấy mệt như vậy.
Nếu Lục Mạn biết đối tượng hẹn gặp chính là người đàn ông trước mặt cô lúc này cũng chính là người đàn ông mà lúc trước cô ấy cố gắng tiếp cận, chắc là sẽ sợ tới mức cằm rớt xuống đất.
Mục Khiêm Thư nhẹ nhấp một ngụm cà phê, vô cùng tao nhã đợi Đỗ Cận nói chuyện.
Đỗ Cận nhìn nhìn ngoài cửa sổ: “Hôm nay thời tiết không tệ."
Mục Khiêm Thư khép cuốn tạp chí trong tay lại, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ừ, đúng là không tệ."
Đỗ Cận không phản đối, cô vốn chuẩn bị bộ dạng muốn đem đối tượng hẹn gặp dọa cho bỏ chạy, nhưng nhìn qua Mục Khiêm Thư ngồi vân đạm phong khinh* như vậy, lời nói đến cổ họng lại bị ép trở về.
*nhàn nhạt, thoải mái
“Cái kia, thời gian không còn sớm. Tôi về trước đây." Đỗ Cận ngồi lại năm phút, uống xong cốc cappuchino cũng không thấy người đàn ông đối diện nói gì. Cô đoán rằng có lẽ anh ta cũng không muốn đến xem mặt, cũng giống như mình đều là bất đắc dĩ.
Nghĩ đến đây, Đỗ Cận để lại một câu nói rồi đứng lên: “Lâm tiên sinh, anh cũng trở về sớm đi."
Mục Khiêm Thư nhìn Đỗ Cận đứng lên, nhẹ gật đầu với mình. Cuốn tạp chí vốn đã gấp vào lại được anh mở ra lần nữa, ngón tay thon dài lật tạp chí. Ngẩng đầu lên, mắt nhìn Đỗ Cận. Mục Khiêm Thư cười càng thêm vui vẻ: “Đỗ tiểu thư."
Đỗ Cận theo phản xạ quay đầu lại, xoay người lại mới nhớ tới anh ta làm sao biết tên của cô. Cô thấy Mục Khiêm Thư ngẩng đầu nhìn mình, cười giống như hồ ly: “Tôi tên là Mục Khiêm Thư."
Đỗ Cận nhìn cái người đang ngồi ở kia cười không ngậm được miệng, trong lòng thầm mắng Lục Mạn. Rõ ràng là cô ấy nói cái tên Lâm Nhiên kia còn đang chờ cô đến, ai biết Lâm Nhiên lại đột nhiên rời đi. Hiện tại thì hay rồi, cô đã trở thành trò cười cho người ta.
Đỗ Cận cắn môi, không thèm nhìn cái người phía trước đang cười kia. Trong đầu vẫn lởn vởn câu nói cuối cùng của Mục Khiêm Thư, anh ta nói anh ta tên là Mục Khiêm Thư.
Mục Khiêm Thư, sao cái tên này quen thế nhỉ?
Mục, Mục Khiêm Thư, Mục Học Lâm. Trong đầu Đỗ Cận đột nhiên lóe lên một cái, anh anh anh ta không phải là ông chủ Hoa Tư chứ! ĐẠI BOSS của cô!
Lúc này Đỗ Cận mới nhớ vì sao cô cảm thấy người đàn ông này quen mặt như vậy, nhớ lại 13 năm trước Mục Khiêm Thư tiến vào Hoa Tư, lúc ấy công ty đang trong thời kì khủng hoảng, các công ty con đều bị ảnh hưởng. Ông chủ Hoa Tư ngăn cơn sóng dữ, đem tài chính của Hoa Tư đang khan hiếm vượt qua cửa ải khó khăn mà đi lên. Lúc ấy còn tạo nên cơn chấn động không nhỏ, ba chữ Mục Khiêm Thư này cũng được mọi người biết đến, chỉ là trong lần phỏng vấn nhìn thấy Mục Khiêm Thư nói năng rất thận trọng, nghiêm túc.
Chẳng qua về sau ngày càng có nhiều ông chủ nhỏ về nhậm chức, cái tên Mục Khiêm Thư này mới dần trở nên mờ nhạt. Khó trách bản thân cô lúc ấy không nhớ ra được.
Nghĩ lại, Mục Khiêm Thư đích thị là người này. Đỗ Cận nhớ rõ về sau có một khoảng thời gian ngắn Mục Khiêm Thư biến thành thần tượng của Lâm Tử Dương, những lúc nói chuyện phiếm thường hay nói đến người chủ mới tên Mục Khiêm Thư này. Lúc đó anh ta được coi là nhân vật truyền kì, Đỗ Cận vẫn luôn tiếc nuối vì chưa từng được gặp người đàn ông xuất sắc nhất trong miệng Lâm Tử Dương.
Hôm nay được tận mắt trông thấy nhưng lại trong tình huống này làm cho Đỗ Cận có chút bất ngờ. Dù thế nào cũng không nghĩ đến anh ta chính là Mục Khiêm Thư.
Đỗ Cận nhớ ngày đó, đã đến quá trưa Mục Khiêm Thư vẫn ngồi đợi phỏng vấn cùng bọn họ, nói chính xác là ngồi gần đấy quan sát bọn họ. Nhà tư bản quả thực là một bụng đen tối.
Lục Mạn bật cười vui vẻ sau khi chứng kiến sắc mặt âm u của Đỗ Cận, từng dây thần kinh dần dần giãn ra, làm bộ an ủi nói: “Cậu xem, kỳ thật cũng đâu có gì ghê gớm lắm. Mình đã làm một chuyện còn mất mặt hơn so với cậu. Hơn nữa người đẹp trai ấy không phải còn nói tên cho cậu biết sao."
Đỗ Cận nhìn Lục Mạn cười toe toét không ngừng, liền ném gối vào trong lòng Lục Mạn: “Nếu người kia là ông chủ Tần thị, mà người lúng túng là cậu. Cậu không cảm thấy mất mặt sao."
Miệng Lục Mạn càng lúc càng há to: “Cậu nói là……"
Đỗ Cận gật gật đầu, Lục Mạn lập tức hét lên: “Wow, Tiểu Cận. Cậu chẳng những đụng phải người đẹp trai mà còn là người giàu có nữa!"
Đỗ Cận đang cùng một đám người đã qua được vòng phỏng vấn đứng ở trong đại sảnh chờ người đến bố trí nhân sự thì trông thấy Lâm Tử Dương.
Hôm nay hắn mặc áo sơ mi màu lam cùng cà vạt đen. Đỗ Cận đoán hiện tại hắn khẳng định rất không thoải mái, bởi vì hắn ghét nhất đeo cà vạt.
Đỗ Cận nghĩ, ngay cả một nhân tài có năng lực vượt trội hơn kẻ khác như thế thì đeo cà vạt cũng không thêm chút hương vị gì, trước kia vẫn cảm thấy Lâm Tử Dương không giống người bình thường, hiện tại đứng ở góc độ khách quan mà nhìn thì anh ta vẫn đẹp trai như vậy.
Lâm Tử Dương mỉm cười với Đỗ Cận, đi đến cạnh cô: “Đỗ Cận?"
Đỗ Cận cau mày, tuy bất động thanh sắc*, nhưng biểu tình trên mặt rất không bình tĩnh: “Có việc gì vậy Lâm tiên sinh?"
*mặt không cảm xúc
Lâm Tử Dương nghe được câu hỏi của Đỗ Cận, theo phản xạ cau mày. Vì cái gì trong lòng lại không thoải mái như vậy.
Khi Đỗ Cận cùng mọi người đứng chờ người lãnh đạo đến thì nhìn thấy người đàn ông trung niên trước đó ngồi ở vị trí trung tâm trong lần phỏng vấn đầu tiên.
Ông ta chỉ vào Đỗ Cận nhỏ giọng nói với thư ký đứng bên cạnh, sau đó người thư ký gật gật đầu, đi về phía Đỗ Cận: “Đỗ tiểu thư, xin mời đi bên này."
Đỗ Cận không hiểu ra sao, mọi người xung quanh cũng đều kinh ngạc nhìn Đỗ Cận, người giữ chức phỏng vấn mang theo thư ký bên cạnh kia, thân phận khẳng định không thấp, chẳng lẽ ông ta là nhìn trúng năng lực của cô, quyết định chính mình đích thân bồi dưỡng?
Một bên Đỗ Cận bước đi thật cẩn thận, một bên trong lòng không ngừng phỏng đoán lung tung.
Bên cạnh xuất hiện một lối đi nhỏ, còn chưa có trở thành đồng nghiệp mà trên mặt mọi người đều đã mang vẻ mặt hâm mộ, mặc kệ trong hoàn cảnh nào, quan hệ giữa người với người trong xã hội so với bằng cấp quan trọng hơn.
Đỗ Cận đi theo người đàn ông kia đến phòng thư ký ở bên trong, mãi cho đến khi ông ta ngồi xuống mới mở miệng nói: “Mời ngồi."
Đỗ Cận có chút thụ sủng nhược kinh*, nhưng không có biểu hiện ra ngoài, chỉ là đuôi lông mày thoáng có chút hưng phấn.
*được đối xử tốt mà lo sợ
“Đỗ tiểu thư, tôi họ Mục. Là tổng thư ký, hôm nay gọi cô đến là để sắp xếp cho cô một việc khác."
Đỗ Cận ngồi vô cùng nghiêm chỉnh, giống như học sinh tiểu học bị giáo huấn, Mục Học Lâm nhìn Đỗ Cận ép buộc chính mình thành bộ dáng như vậy có chút ý cười: “Đỗ tiểu thư có thể thoải mái, chuyện này vẫn phải tranh thủ sự đồng ý của cô đấy."
Đỗ Cận gật gật đầu, nét mặt thả lỏng, lúc này Mục Học Lâm mới chậm rãi nói.
Thì ra Mục Học Lâm muốn mời Đỗ Cận làm chuyên gia thiết kế cho Mục đại tiểu thư, Mục Học Lâm là chú của ông chủ Hoa Tư, như vậy theo như ông ta nói thì Mục đại tiểu thư cũng chính là em gái của ông chủ!
Đỗ Cận có chút kinh ngạc, những kẻ có tiền không phải đều có nhà thiết kế chuyên nghiệp riêng ư, sao lại muốn yêu cầu một người mới như cô?
Chỉ có điều Mục Học Lâm ngược lại không có nói nguyên nhân gì nhiều, chỉ nhàn nhạt hỏi ý kiến của Đỗ Cận, trong lúc đó nhất thời Đỗ Cận đắn đo không biết trả lời thế nào.
Mục Học Lâm nhìn ra được Đỗ Cận do dự, chỉ gọi thư ký tới: “Đỗ tiểu thư, chuyện này cô suy nghĩ kỹ rồi có thể liên hệ với tôi sau cũng được. Tôi sẽ bảo Tiểu Trương đưa cô tới vị trí công tác của cô."
Đỗ Cận đứng lên, cúi người: “Vâng, Mục tiên sinh."
Đỗ Cận cũng không cùng một bộ phận với Lâm Tử Dương, Đỗ Cận đến vị trí làm việc mới biết được hóa ra nhà thiết kế cũng chia thành rất nhiều loại.
Đỗ Cận ngồi vào vị trí của mình, vài đồng đồng nghiệp bên cạnh đều dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn cô. Cô bị nhìn như vậy có chút không thoải mái, liền đứng dậy đi vào toilet.
“Này, cô biết không. Nhà thiết kế Đỗ Cận kia nghe nói là đi cửa sau." Ngay lúc Đỗ Cận vừa mới đến cửa phòng vệ sinh chợt nghe bên trong truyền ra thanh âm lanh lảnh của phụ nữ.
“Hả, thật không? Cảnh tượng ra sao?" Một người phụ nữ khác rất ngạc nhiên hỏi lại.
“Không rõ lắm, chỉ nghe nói có người thấy cô tiến vào văn phòng của lão Mục." Giọng nói lanh lảnh kia cất tiếng.
Đỗ Cận đứng ở cửa không biết có nên đi vào hay không, những người này càng nói càng quá đáng. Cô rõ ràng cùng lão Mục kia một chút quan hệ cũng không có……
Nhưng mà xã hội chính là như vậy, chỉ cần có một điểm bất thường là có thể nói thành chuyện lớn. Đỗ Cận đã hiểu rõ được đạo lý này.
Ngày đầu tiên đi làm vô cùng mệt mỏi, Đỗ Cận vốn cho rằng sau khi bản thân trở thành nhà thiết kế của Hoa Tư thì có thể an tâm vùi đầu vào việc thiết kế. Nhưng mà sự thật cùng suy nghĩ của cô chênh lệch rất lớn.
Đỗ Cận đột nhiên có chút hoài niệm hai năm đó chính mình từng đến làm việc ở một công ty nhỏ, không có nhiều lục đục với nhau như vậy, cuộc sống của mọi người cũng rất thoải mái tự do.
Bây giờ đã được như ước nguyện rồi, tiến vào Hoa Tư. Căn bản là càng ngày càng không giống với những gì cô nghĩ.
Thời điểm trở lại nhà trọ Lục Mạn còn chưa trở về, cô nhìn nhìn di động, đã bảy giờ tối.
Đỗ Cận đang muốn gọi điện thoại hỏi Lục Mạn có trở về ăn cơm chiều hay không, chợt nghe tiếng chuông vang lên. Cô lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, là Lục Mạn gọi tới.
“Tiểu Cận, cứu mạng!" Thanh âm bên kia điện thoại của Lục Mạn vô cùng cấp bách, làm cho Đỗ Cận bỗng chốc kinh hoảng.
“Làm sao vậy?" Đỗ Cận vội vàng đứng lên.
“Tiểu Cận, bây giờ cậu có rảnh không?" Lục Mạn như là đang chạy bộ, có chút thở không ra hơi.
“Có, rốt cuộc là cậu làm sao vậy?" Nghe thanh âm của Lục Mạn vẫn có khí lực như cũ, lòng Đỗ Cận mới thả lỏng một chút.
“Tiểu Cận, cậu có thể giúp mình một việc không?"
“Làm cái gì?" Đỗ Cận đột nhiên có loại dự cảm không tốt.
“Xem mặt."
“…"
Lúc Đỗ Cận đến tầng dưới của quán cà phê thì vừa đúng bảy giờ rưỡi, so với thời gian hẹn gặp của Lục Mạn đã muộn hai mươi phút.
Đỗ Cận thay một bộ quần áo đơn giản cho phù hợp rồi rời khỏi nhà. Vừa đi vừa nghĩ, cô thật sự không nên vừa nghe đến lời cầu xin tha thứ của Lục Mạn liền phạm phải hồ đồ như vậy.
Nhưng mà hiện tại nói những thứ này cũng vô ích, cô đã đến trước cửa quán cà phê. Bây giờ chuyện cô cần làm chính là nhanh chóng chấm dứt trò khôi hài này, nếu không sẽ để cho người đàn ông kia nhận ra cô không phải là Lục Mạn!
Đỗ Cận đứng ở ngoài quán cà phê nhìn về vị trí thứ ba ở phía bên trong, có một người đàn ông mặc quần áo thoải mái ngồi ở bên kia. Đỗ Cận bình tĩnh một hồi mới chậm rãi mở cửa, chậm chạp đi đến trước mặt người đàn ông đó.
Thứ đầu tiên Đỗ Cận nhìn thấy là bóng lưng anh ta. Một mái tóc đen dày, mặc bộ quần áo thể thao, thoạt nhìn rất cao lại hơi gầy, ngón tay thon dài cầm tách cà phê, trông thế nào cũng thấy bộ dạng người này thuộc vào phần tử trí thức.
Trong lòng Đỗ Cận bồn chồn, người này hoàn toàn không giống như lời Lục Mạn miêu tả là một người đàn ông tai to mặt lớn lại giàu có. Nhưng mà Lục Mạn vẫn nhất quyết, chỉ cần là đối tượng xem mặt, có thể chửi mắng được phần nào hay phần ấy.
Đỗ Cận sửa sang lại quần áo một chút, làm bộ như không có việc gì điềm nhiên đi qua: “Xin chào, xin hỏi anh là Lâm tiên sinh?"
Mục Khiêm Thư ngẩng đầu nhìn về phía cô gái vừa hỏi, Đỗ Cận vừa mới đặc chọn một bộ trang sức trang nhã, một thân váy trắng nhìn vô cùng thùy mị, trên người mặc một chiếc áo ngoài cộc tay.
Đỗ Cận nhìn thấy Mục Khiêm Thư sắc mặt thoáng ngạc nhiên: “Anh là người đến phỏng vấn ở Hoa Tư!"
Mục Khiêm Thư cầm một quyển tạp chí trên tay, điện thoại đặt ở một bên, khuôn mặt bình tĩnh nhìn Đỗ Cận. Sau đó lộ ra một nụ cười nhẹ: “Cô là?"
Trong lòng Đỗ Cận đang đối chọi gay gắt, có nên nói thật cho anh ta biết không? Dù sao anh ta ở công ty cũng chẳng biết cô là ai.
Đỗ Cận nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn không nên nói cho anh ta biết, ngày đó họp nhân viên mới không có nhìn thấy anh ta, có lẽ là bị loại rồi.
“Tôi tên là Lục Mạn." Đỗ Cận có chút khẩn trương ngồi ở đối diện Mục Khiêm Thư, không biết vì sao nói dối trước mặt anh ta lại cảm thấy mệt như vậy.
Nếu Lục Mạn biết đối tượng hẹn gặp chính là người đàn ông trước mặt cô lúc này cũng chính là người đàn ông mà lúc trước cô ấy cố gắng tiếp cận, chắc là sẽ sợ tới mức cằm rớt xuống đất.
Mục Khiêm Thư nhẹ nhấp một ngụm cà phê, vô cùng tao nhã đợi Đỗ Cận nói chuyện.
Đỗ Cận nhìn nhìn ngoài cửa sổ: “Hôm nay thời tiết không tệ."
Mục Khiêm Thư khép cuốn tạp chí trong tay lại, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ừ, đúng là không tệ."
Đỗ Cận không phản đối, cô vốn chuẩn bị bộ dạng muốn đem đối tượng hẹn gặp dọa cho bỏ chạy, nhưng nhìn qua Mục Khiêm Thư ngồi vân đạm phong khinh* như vậy, lời nói đến cổ họng lại bị ép trở về.
*nhàn nhạt, thoải mái
“Cái kia, thời gian không còn sớm. Tôi về trước đây." Đỗ Cận ngồi lại năm phút, uống xong cốc cappuchino cũng không thấy người đàn ông đối diện nói gì. Cô đoán rằng có lẽ anh ta cũng không muốn đến xem mặt, cũng giống như mình đều là bất đắc dĩ.
Nghĩ đến đây, Đỗ Cận để lại một câu nói rồi đứng lên: “Lâm tiên sinh, anh cũng trở về sớm đi."
Mục Khiêm Thư nhìn Đỗ Cận đứng lên, nhẹ gật đầu với mình. Cuốn tạp chí vốn đã gấp vào lại được anh mở ra lần nữa, ngón tay thon dài lật tạp chí. Ngẩng đầu lên, mắt nhìn Đỗ Cận. Mục Khiêm Thư cười càng thêm vui vẻ: “Đỗ tiểu thư."
Đỗ Cận theo phản xạ quay đầu lại, xoay người lại mới nhớ tới anh ta làm sao biết tên của cô. Cô thấy Mục Khiêm Thư ngẩng đầu nhìn mình, cười giống như hồ ly: “Tôi tên là Mục Khiêm Thư."
Đỗ Cận nhìn cái người đang ngồi ở kia cười không ngậm được miệng, trong lòng thầm mắng Lục Mạn. Rõ ràng là cô ấy nói cái tên Lâm Nhiên kia còn đang chờ cô đến, ai biết Lâm Nhiên lại đột nhiên rời đi. Hiện tại thì hay rồi, cô đã trở thành trò cười cho người ta.
Đỗ Cận cắn môi, không thèm nhìn cái người phía trước đang cười kia. Trong đầu vẫn lởn vởn câu nói cuối cùng của Mục Khiêm Thư, anh ta nói anh ta tên là Mục Khiêm Thư.
Mục Khiêm Thư, sao cái tên này quen thế nhỉ?
Mục, Mục Khiêm Thư, Mục Học Lâm. Trong đầu Đỗ Cận đột nhiên lóe lên một cái, anh anh anh ta không phải là ông chủ Hoa Tư chứ! ĐẠI BOSS của cô!
Lúc này Đỗ Cận mới nhớ vì sao cô cảm thấy người đàn ông này quen mặt như vậy, nhớ lại 13 năm trước Mục Khiêm Thư tiến vào Hoa Tư, lúc ấy công ty đang trong thời kì khủng hoảng, các công ty con đều bị ảnh hưởng. Ông chủ Hoa Tư ngăn cơn sóng dữ, đem tài chính của Hoa Tư đang khan hiếm vượt qua cửa ải khó khăn mà đi lên. Lúc ấy còn tạo nên cơn chấn động không nhỏ, ba chữ Mục Khiêm Thư này cũng được mọi người biết đến, chỉ là trong lần phỏng vấn nhìn thấy Mục Khiêm Thư nói năng rất thận trọng, nghiêm túc.
Chẳng qua về sau ngày càng có nhiều ông chủ nhỏ về nhậm chức, cái tên Mục Khiêm Thư này mới dần trở nên mờ nhạt. Khó trách bản thân cô lúc ấy không nhớ ra được.
Nghĩ lại, Mục Khiêm Thư đích thị là người này. Đỗ Cận nhớ rõ về sau có một khoảng thời gian ngắn Mục Khiêm Thư biến thành thần tượng của Lâm Tử Dương, những lúc nói chuyện phiếm thường hay nói đến người chủ mới tên Mục Khiêm Thư này. Lúc đó anh ta được coi là nhân vật truyền kì, Đỗ Cận vẫn luôn tiếc nuối vì chưa từng được gặp người đàn ông xuất sắc nhất trong miệng Lâm Tử Dương.
Hôm nay được tận mắt trông thấy nhưng lại trong tình huống này làm cho Đỗ Cận có chút bất ngờ. Dù thế nào cũng không nghĩ đến anh ta chính là Mục Khiêm Thư.
Đỗ Cận nhớ ngày đó, đã đến quá trưa Mục Khiêm Thư vẫn ngồi đợi phỏng vấn cùng bọn họ, nói chính xác là ngồi gần đấy quan sát bọn họ. Nhà tư bản quả thực là một bụng đen tối.
Lục Mạn bật cười vui vẻ sau khi chứng kiến sắc mặt âm u của Đỗ Cận, từng dây thần kinh dần dần giãn ra, làm bộ an ủi nói: “Cậu xem, kỳ thật cũng đâu có gì ghê gớm lắm. Mình đã làm một chuyện còn mất mặt hơn so với cậu. Hơn nữa người đẹp trai ấy không phải còn nói tên cho cậu biết sao."
Đỗ Cận nhìn Lục Mạn cười toe toét không ngừng, liền ném gối vào trong lòng Lục Mạn: “Nếu người kia là ông chủ Tần thị, mà người lúng túng là cậu. Cậu không cảm thấy mất mặt sao."
Miệng Lục Mạn càng lúc càng há to: “Cậu nói là……"
Đỗ Cận gật gật đầu, Lục Mạn lập tức hét lên: “Wow, Tiểu Cận. Cậu chẳng những đụng phải người đẹp trai mà còn là người giàu có nữa!"
Tác giả :
Tần Mộc Xuyên