Tái Sinh Để Theo Đuổi Anh
Chương 14: Tình yêu em gái xuất hiện
Thời điểm Đỗ Cận về đến nhà, Lục Mạn vẫn chưa về, cô rửa mặt rồi lên giường nằm, cảm giác không chân thật, khi nãy gương mặt cô đỏ bừng nói ra câu kia, trong mắt Mục Khiêm Thư rõ ràng lóe lên ý cười.
Người đàn ông này thật sự thích mình sao?
Bên miệng Đỗ Cận cũng phủ nụ cười tươi, cô lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Lục Mạn: “Mạn Mạn, mình đang yêu."
Lục Mạn đang ở trên xe Triệu Tĩnh, tức giận với Triệu Tĩnh, sau nhìn tin nhắn Đỗ Cận liền trả lời lại: Không phải cậu trước giờ vẫn cùng anh đẹp trai nhà giàu kia yêu đương sao!
Đỗ Cận nhận được tin nhắn, cũng không biết ở bên kia đang có sóng ngầm mãnh liệt, cầm di động trong tay, vẻ mặt tươi cười càng thêm rạng rỡ.
Sau đó cô nhắn tin cho Mục Khiêm Thư: Ngủ ngon.
Mục Khiêm Thư chưa về đến nhà, vừa xuống xe liền thấy được nội dung tin nhắn, ngón tay anh vuốt ve màn hình hồi lâu, đến khi màn hình có chút nóng lên anh mới đóng lại.
Hai người bên kia thì như mật ngọt, hai người bên này như nước trút…
Mắt Triệu Tĩnh liếc nhìn Lục Mạn một cái, nhưng dáng vẻ cô không chút thay đổi mà nhìn chằm chằm bên ngoài xe, Triệu Tĩnh vừa lái xe vừa sốt ruột.
Hôm nay Lục Mạn đặc biệt ăn diện, mặc đồ đẹp, trên người cũng mang trang sức trang nhã. Triệu Tĩnh biết Lục Mạn trang điểm gần một giờ, cảm thấy thật áy náy, ánh mắt nhìn Lục Mạn càng lâu.
Lục Mạn liếc Triệu Tĩnh một cái, lại đém ánh mắt chuyển ra ngoài cửa sổ, không nhanh không chậm mở miệng: “Trên mặt em có bản đồ sao?"
Triệu Tĩnh nghe thấy giọng nói của Lục Mạn mà thoáng kinh ngạc, thiếu chút nữa mất tay lái.
“Mạn Mạn." Triệu Tĩnh tự biết đuối lý, chính là gọi một tiếng rồi tiếp tục cúi đầu chuyên tâm lái xe. Anh không có lời nào để nói Lục Mạn lại càng sốt ruột: “Anh không muốn nói gì sao?"
Triệu Tĩnh vội vàng mở miệng: “Anh đương nhiên là có lời muốn nói! Anh chỉ sợ em không chịu nghe…"
Lục Mạn nhìn Triệu Tĩnh ngập ngừng, lửa trong lòng giảm bớt một nửa, cô lấy điện thoại bỏ vào trong túi xách, ngoài mặt vẫn không biểu lộ gì: “Ờ, anh nói đi."
Triệu Tĩnh thấy Lục Mạn đã bớt giận một ít, liền vội vã đem xe đậu bên đường, giải thích sinh động như thật với Lục Mạn.
Triệu Tĩnh có một người hàng xóm, tên là Tôn Ngâm. Người hàng xóm này là một cô bé, lúc đó Triệu Tĩnh hai tuổi. Bên cạnh Triệu Tĩnh không có nhiều bạn bè, hơn nữa nhà Tôn Ngâm ngay cách vách nhà anh, vì thế quan hệ với Tôn Ngâm vô cùng tốt. Từ nhỏ Tôn Ngâm luôn thích đi theo sau Triệu Tĩnh, gọi anh Triệu Tĩnh anh Triệu Tĩnh. Khi còn bé ở chung rất tốt, qua thời gian dài Triệu Tĩnh cũng biết được tình ý của cô ấy.
Nhưng anh cũng không có nói rõ, dù sao thì cũng là cô gái, hơn nữa còn là người cùng mình lớn lên, anh vẫn một mực xem như em gái mình. Như vậy nếu nói thẳng ra chỉ sợ ngay cả làm bạn bè cũng không được, vì thế quan hệ của bọn họ vẫn duy trì dưới trạng thái không mặn không nhạt như thế.
Tôn Ngâm chưa bao giờ thổ lộ với Triệu Tĩnh, Triệu Tĩnh cũng coi như không có chuyện gì xảy ra. Bây giờ anh quen bạn gái đương nhiên sẽ muốn đem về nhà ra mắt cha mẹ. Do đó liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Vốn hôm nay Lục Mạn cùng ăn cơm với cha mẹ Triệu Tĩnh, kết quả không biết Tôn Ngâm làm sao biết được tin tức, liền đi cùng cha mẹ Triệu Tĩnh đến. Gặp được Lục Mạn liền đem chuyện từ nhỏ đến bây giờ của Triệu Tĩnh ra kể.
Triệu Tĩnh giới thiệu cô ta là em gái của mình, Lục Mạn nghĩ tình cảm của anh ta và em gái thật tốt, cũng vui vẻ cùng Tôn Ngâm ríu rít nói chuyện.
Tuy cha mẹ Triệu Tĩnh có ấn tượng rất tốt với Lục Mạn, nhưng e ngại có Tôn Ngâm ở đây, bọn họ cũng không nên quá nóng lòng, chỉ nhàn nhạt hỏi thăm vài câu. Trong nội tâm Lục Mạn không hiểu rõ ngọn nguồn, thấy cha mẹ Triệu không nói gì nhiều, ngược lại Tôn Ngâm lại lấy lòng.
Một bữa ăn tuy không phải trong một nơi rất sang trọng, nhưng không khí cũng coi như hòa hợp. Nếu như về sau Tôn Ngâm không nói câu nói kia, Lục Mạn cảm thấy biểu hiện của mình trong ngày gặp mặt hôm nay không tồi.
Thời điểm Triệu Tĩnh đi thanh toán, Tôn Ngâm liền đi qua Lục Mạn nói bên tai cô: “Mạn Mạn chị đoán xem tôi là em gái gì của Triệu Tĩnh?"
Lục Mạn khó hiểu, nhìn qua cha mẹ Triệu Tĩnh, thấy hai người họ đang nói chuyện với nhau, sau đó tầm mắt đặt trên người Tôn Ngâm: “Em gái gì?"
Tôn Ngâm cười càng thêm động lòng người: “Tình yêu em gái!"
Tay Lục Mạn đang cầm ly bỗng run lên, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, biểu tình thoáng lúng túng: “Cái gì?"
Tôn Ngâm rất xinh đẹp, mặt trái xoan, mày lá liễu, giờ phút này đôi mày lá liễu thoáng hiện lên sóng nước đầy tình ý: “Lục Mạn, cô nghe không hiểu sao? Triệu Tĩnh là của tôi. Không phải cô nói dáng vẻ của tôi và Triệu Tĩnh giống nhau sao? Kia gọi là tướng vợ chồng !"
Lục Mạn hít một hơi ngăn khí bốc lên trong ngực, sắc mặt đen lại. Cô nhìn Triệu Tĩnh đang đến gần, trong lòng thật sự hận không thể cắn chết anh ta!
Triệu Tĩnh còn chưa biết chuyện gì xảy ra, đi ra khỏi nhà hàng, cùng Lục Mạn đưa cha mẹ Triệu Tĩnh và Tôn Ngâm về trước, sau đó lái xe đưa Lục Mạn về.
Lục Mạn thấy trên xe không còn ai lập tức nổi bão: “Triệu Tĩnh, rốt cuộc anh có ý gì hả?"
Triệu Tĩnh suy nghĩ hồi lâu cũng không hiểu: “Sao vậy? Vừa rồi không phải còn rất tốt sao?"
Lục Mạn tức giận cười ha hả: “Ha ha… Tốt? Vì thế anh liền mang tình yêu em gái theo đến đây?"
Mặt Triệu Tĩnh lập tức trắng bệch: “Mạn Mạn, chuyện này em hãy nghe anh nói."
Lục Mạn ngồi trong xe buồn bực không lên tiếng, Triệu Tĩnh muốn giải thích lại nhìn thấy ánh mắt Lục Mạn, đầu liền rụt trở về.
Tính tình Lục Mạn Triệu Tĩnh rất hiểu, nếu cô không muốn nghe, cho dù ai cầm loa đứng trước mặt cô cũng làm như không thấy, vì thế Triệu Tĩnh mới sốt ruột…
Một đường đi không nói chuyện rất nhanh đã đến chung cư, về sau Lục Mạn biết được tin tức Đỗ Cận mới thoải mái không ít.
Triệu Tĩnh đem xe đậu ở ven đường, đem tất cả mọi chuyện nói một lần, tuy Lục Mạn bị Tôn Ngâm chọc tức, nhưng nguyên tắc từ trước đến giờ của cô là oan có đầu nợ có chủ, chuyện này cũng không thể tính lên người Triệu Tĩnh, lại nói tiếp nếu như cô tức giận với Triệu Tĩnh chẳng phải Tôn Ngâm sẽ đạt ý muốn.
Nhưng cần phải chiến tranh lạnh một hai ngày, ai bảo người đàn ông này từ đầu không nói rõ ràng.
Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Tĩnh mang vẻ bất đắc dĩ, thanh âm thật thấp nói bên tai Lục Mạn: “Mạn Mạn, chúng ta đừng giận nhau có được không!"
Lục Mạn hất tóc vung một câu: “Được!"
Tâm Triệu Tĩnh vừa buông chợt nghe Lục Mạn nói tiếp: “Chờ tôi tìm một người đàn ông, đến lúc đó anh cũng không tức giận thì nói tiếp!"
Triệu Tĩnh thấy mềm không được, liền kéo Lục Mạn lại, trên người anh ta đều là cơ bắp, kéo cô đến trước ngực mình, Lục Mạn đụng vào ngực Triệu Tĩnh, thanh âm nghiến răng nghiến lợi lập tức truyền đến: “Triệu Tĩnh! Anh muốn ép tôi đến chết sao!"
Triệu Tĩnh ủy khuất mở miệng: “Anh chỉ muốn bắt chước mấy đàn ông trong TV, không phải như vậy rất tuấn tú sao?"
Lục Mạn trực tiếp mở cửa xe đi xuống: “Anh chậm rãi bắt chước đi, bye bye!"
Triệu Tĩnh nhìn dáng người lay động của Lục Mạn càng lúc xa dần, cảm thấy thất bại bả vai suy sụp…
Người đàn ông này thật sự thích mình sao?
Bên miệng Đỗ Cận cũng phủ nụ cười tươi, cô lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Lục Mạn: “Mạn Mạn, mình đang yêu."
Lục Mạn đang ở trên xe Triệu Tĩnh, tức giận với Triệu Tĩnh, sau nhìn tin nhắn Đỗ Cận liền trả lời lại: Không phải cậu trước giờ vẫn cùng anh đẹp trai nhà giàu kia yêu đương sao!
Đỗ Cận nhận được tin nhắn, cũng không biết ở bên kia đang có sóng ngầm mãnh liệt, cầm di động trong tay, vẻ mặt tươi cười càng thêm rạng rỡ.
Sau đó cô nhắn tin cho Mục Khiêm Thư: Ngủ ngon.
Mục Khiêm Thư chưa về đến nhà, vừa xuống xe liền thấy được nội dung tin nhắn, ngón tay anh vuốt ve màn hình hồi lâu, đến khi màn hình có chút nóng lên anh mới đóng lại.
Hai người bên kia thì như mật ngọt, hai người bên này như nước trút…
Mắt Triệu Tĩnh liếc nhìn Lục Mạn một cái, nhưng dáng vẻ cô không chút thay đổi mà nhìn chằm chằm bên ngoài xe, Triệu Tĩnh vừa lái xe vừa sốt ruột.
Hôm nay Lục Mạn đặc biệt ăn diện, mặc đồ đẹp, trên người cũng mang trang sức trang nhã. Triệu Tĩnh biết Lục Mạn trang điểm gần một giờ, cảm thấy thật áy náy, ánh mắt nhìn Lục Mạn càng lâu.
Lục Mạn liếc Triệu Tĩnh một cái, lại đém ánh mắt chuyển ra ngoài cửa sổ, không nhanh không chậm mở miệng: “Trên mặt em có bản đồ sao?"
Triệu Tĩnh nghe thấy giọng nói của Lục Mạn mà thoáng kinh ngạc, thiếu chút nữa mất tay lái.
“Mạn Mạn." Triệu Tĩnh tự biết đuối lý, chính là gọi một tiếng rồi tiếp tục cúi đầu chuyên tâm lái xe. Anh không có lời nào để nói Lục Mạn lại càng sốt ruột: “Anh không muốn nói gì sao?"
Triệu Tĩnh vội vàng mở miệng: “Anh đương nhiên là có lời muốn nói! Anh chỉ sợ em không chịu nghe…"
Lục Mạn nhìn Triệu Tĩnh ngập ngừng, lửa trong lòng giảm bớt một nửa, cô lấy điện thoại bỏ vào trong túi xách, ngoài mặt vẫn không biểu lộ gì: “Ờ, anh nói đi."
Triệu Tĩnh thấy Lục Mạn đã bớt giận một ít, liền vội vã đem xe đậu bên đường, giải thích sinh động như thật với Lục Mạn.
Triệu Tĩnh có một người hàng xóm, tên là Tôn Ngâm. Người hàng xóm này là một cô bé, lúc đó Triệu Tĩnh hai tuổi. Bên cạnh Triệu Tĩnh không có nhiều bạn bè, hơn nữa nhà Tôn Ngâm ngay cách vách nhà anh, vì thế quan hệ với Tôn Ngâm vô cùng tốt. Từ nhỏ Tôn Ngâm luôn thích đi theo sau Triệu Tĩnh, gọi anh Triệu Tĩnh anh Triệu Tĩnh. Khi còn bé ở chung rất tốt, qua thời gian dài Triệu Tĩnh cũng biết được tình ý của cô ấy.
Nhưng anh cũng không có nói rõ, dù sao thì cũng là cô gái, hơn nữa còn là người cùng mình lớn lên, anh vẫn một mực xem như em gái mình. Như vậy nếu nói thẳng ra chỉ sợ ngay cả làm bạn bè cũng không được, vì thế quan hệ của bọn họ vẫn duy trì dưới trạng thái không mặn không nhạt như thế.
Tôn Ngâm chưa bao giờ thổ lộ với Triệu Tĩnh, Triệu Tĩnh cũng coi như không có chuyện gì xảy ra. Bây giờ anh quen bạn gái đương nhiên sẽ muốn đem về nhà ra mắt cha mẹ. Do đó liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Vốn hôm nay Lục Mạn cùng ăn cơm với cha mẹ Triệu Tĩnh, kết quả không biết Tôn Ngâm làm sao biết được tin tức, liền đi cùng cha mẹ Triệu Tĩnh đến. Gặp được Lục Mạn liền đem chuyện từ nhỏ đến bây giờ của Triệu Tĩnh ra kể.
Triệu Tĩnh giới thiệu cô ta là em gái của mình, Lục Mạn nghĩ tình cảm của anh ta và em gái thật tốt, cũng vui vẻ cùng Tôn Ngâm ríu rít nói chuyện.
Tuy cha mẹ Triệu Tĩnh có ấn tượng rất tốt với Lục Mạn, nhưng e ngại có Tôn Ngâm ở đây, bọn họ cũng không nên quá nóng lòng, chỉ nhàn nhạt hỏi thăm vài câu. Trong nội tâm Lục Mạn không hiểu rõ ngọn nguồn, thấy cha mẹ Triệu không nói gì nhiều, ngược lại Tôn Ngâm lại lấy lòng.
Một bữa ăn tuy không phải trong một nơi rất sang trọng, nhưng không khí cũng coi như hòa hợp. Nếu như về sau Tôn Ngâm không nói câu nói kia, Lục Mạn cảm thấy biểu hiện của mình trong ngày gặp mặt hôm nay không tồi.
Thời điểm Triệu Tĩnh đi thanh toán, Tôn Ngâm liền đi qua Lục Mạn nói bên tai cô: “Mạn Mạn chị đoán xem tôi là em gái gì của Triệu Tĩnh?"
Lục Mạn khó hiểu, nhìn qua cha mẹ Triệu Tĩnh, thấy hai người họ đang nói chuyện với nhau, sau đó tầm mắt đặt trên người Tôn Ngâm: “Em gái gì?"
Tôn Ngâm cười càng thêm động lòng người: “Tình yêu em gái!"
Tay Lục Mạn đang cầm ly bỗng run lên, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, biểu tình thoáng lúng túng: “Cái gì?"
Tôn Ngâm rất xinh đẹp, mặt trái xoan, mày lá liễu, giờ phút này đôi mày lá liễu thoáng hiện lên sóng nước đầy tình ý: “Lục Mạn, cô nghe không hiểu sao? Triệu Tĩnh là của tôi. Không phải cô nói dáng vẻ của tôi và Triệu Tĩnh giống nhau sao? Kia gọi là tướng vợ chồng !"
Lục Mạn hít một hơi ngăn khí bốc lên trong ngực, sắc mặt đen lại. Cô nhìn Triệu Tĩnh đang đến gần, trong lòng thật sự hận không thể cắn chết anh ta!
Triệu Tĩnh còn chưa biết chuyện gì xảy ra, đi ra khỏi nhà hàng, cùng Lục Mạn đưa cha mẹ Triệu Tĩnh và Tôn Ngâm về trước, sau đó lái xe đưa Lục Mạn về.
Lục Mạn thấy trên xe không còn ai lập tức nổi bão: “Triệu Tĩnh, rốt cuộc anh có ý gì hả?"
Triệu Tĩnh suy nghĩ hồi lâu cũng không hiểu: “Sao vậy? Vừa rồi không phải còn rất tốt sao?"
Lục Mạn tức giận cười ha hả: “Ha ha… Tốt? Vì thế anh liền mang tình yêu em gái theo đến đây?"
Mặt Triệu Tĩnh lập tức trắng bệch: “Mạn Mạn, chuyện này em hãy nghe anh nói."
Lục Mạn ngồi trong xe buồn bực không lên tiếng, Triệu Tĩnh muốn giải thích lại nhìn thấy ánh mắt Lục Mạn, đầu liền rụt trở về.
Tính tình Lục Mạn Triệu Tĩnh rất hiểu, nếu cô không muốn nghe, cho dù ai cầm loa đứng trước mặt cô cũng làm như không thấy, vì thế Triệu Tĩnh mới sốt ruột…
Một đường đi không nói chuyện rất nhanh đã đến chung cư, về sau Lục Mạn biết được tin tức Đỗ Cận mới thoải mái không ít.
Triệu Tĩnh đem xe đậu ở ven đường, đem tất cả mọi chuyện nói một lần, tuy Lục Mạn bị Tôn Ngâm chọc tức, nhưng nguyên tắc từ trước đến giờ của cô là oan có đầu nợ có chủ, chuyện này cũng không thể tính lên người Triệu Tĩnh, lại nói tiếp nếu như cô tức giận với Triệu Tĩnh chẳng phải Tôn Ngâm sẽ đạt ý muốn.
Nhưng cần phải chiến tranh lạnh một hai ngày, ai bảo người đàn ông này từ đầu không nói rõ ràng.
Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Tĩnh mang vẻ bất đắc dĩ, thanh âm thật thấp nói bên tai Lục Mạn: “Mạn Mạn, chúng ta đừng giận nhau có được không!"
Lục Mạn hất tóc vung một câu: “Được!"
Tâm Triệu Tĩnh vừa buông chợt nghe Lục Mạn nói tiếp: “Chờ tôi tìm một người đàn ông, đến lúc đó anh cũng không tức giận thì nói tiếp!"
Triệu Tĩnh thấy mềm không được, liền kéo Lục Mạn lại, trên người anh ta đều là cơ bắp, kéo cô đến trước ngực mình, Lục Mạn đụng vào ngực Triệu Tĩnh, thanh âm nghiến răng nghiến lợi lập tức truyền đến: “Triệu Tĩnh! Anh muốn ép tôi đến chết sao!"
Triệu Tĩnh ủy khuất mở miệng: “Anh chỉ muốn bắt chước mấy đàn ông trong TV, không phải như vậy rất tuấn tú sao?"
Lục Mạn trực tiếp mở cửa xe đi xuống: “Anh chậm rãi bắt chước đi, bye bye!"
Triệu Tĩnh nhìn dáng người lay động của Lục Mạn càng lúc xa dần, cảm thấy thất bại bả vai suy sụp…
Tác giả :
Tần Mộc Xuyên