Tái Sinh Chi Từ
Chương 97
Trong khoảng thời gian này thân thể của Tương Vệ Quốc càng ngày càng tốt, gần đây Bác Cổ Hiên đều do ông quản lý. Tuy rằng không thể ra ngoài chạy khắp nơi, nhưng mặt mũi của Tương Vệ Quốc khá lớn, chỉ cần ngồi ở chỗ kia thì sẽ có người đem nguồn hàng đưa vào trong tay ông.
Chính vì thân thể lẫn tinh thần của Tương Vệ Quốc đều tốt, Tương Hãn mới yên tâm để ông quản Bác Cổ Hiên,còn mình đem tinh lực chủ yếu đặt ở chuyện Văn Vận và Duệ Phong.
Lâu rồi Tương Vệ Quốc không có yêu cầu Tương Hãn đi làm gì, nay lại gọi điện thoại tới, Tương Hãn lập tức không nói hai lời liền đáp ứng.
Đương nhiên, lần này hắn đi Bắc Kinh cũng mang theo Từ Cửu Chiếu.
Lúc theo Tương Hãn chạy ngược chạy xuôi thiên nam địa bắc, Từ Cửu Chiếu đã từng đi ngang qua qua Bắc Kinh, nhưng lần này vẫn là lần đầu tiên cậu hoàn toàn ở trong thành thị hiện đại này.
Ánh mắt Từ Cửu Chiếu hoài niệm mang theo ưu tư, nhìn xe đi ngang qua Tử Cấm Thành.
“Làm sao vậy? Muốn đi cố cung sao?" Tương Hãn phát hiện cậu vẫn nhìn bên kia, “Làm xong chúng ta đi tham quan Tử Cấm Thành nhé?"
“Không cần đâu, lần này thời gian cũng không nhiều, chờ sau này rồi đi." Từ Cửu Chiếu quay đầu lại nhìn Tương Hãn, đem tâm tình của mình thu thập sạch sẽ.
Tương Hãn nghi ngờ nhìn cậu, nắm tay cậu nói rằng: “Sau này vô luận em muốn đi đâu, anh đều đi cùng em."
Từ Cửu Chiếu cầm tay hắn, gật đầu: “Dạ."
Xe chạy đến trong một đường hẻm, bên này tất cả đều là tứ hợp viện, quẹo bảy rẽ tám, cuối cùng hai người xuống xe đứng trước cổng một ngôi nhà.
Tương Hãn nhìn hàng xe ngoài cửa thì nhíu nhíu mày.
“Xem ra không ít người đến." Từ Cửu Chiếu thấp giọng nói.
“Có lẽ chúng ta tới hơi trễ."
Đây cũng không có biện pháp, dù sao bọn họ là từ Thượng Hải chạy tới. Mà người ở nơi này hoặc là xung quanh Hà Bắc, so với bọn họ thì nhanh hơn.
Đi vào tứ hợp viện, hoàn cảnh bên trong rất thanh tịnh và đẹp đẽ, được tu sửa rất tinh xảo, nhìn ra được nhà này có tình trạng kinh tế rất tốt.
Tương Hãn và Từ Cửu Chiếu đi tới căn bản cũng không có người quản, hai người đi về phía có tiếng người nói.
Đó là một dãy sương phòng, bên trong không có gia cụ dư thừa, tất cả đều là các vật quý được bày trên cái giá, chắc là phòng chuyên dùng để đặt đồ sưu tầm.
Tương Hãn nói không sai, bọn họ quả thực tới chậm, phần lớn các kệ đều trống không. Cũng không thiếu người đang quan sát đồ sưu tầm còn thừa lại, Từ Cửu Chiếu vừa nhìn như vậy liền quay đầu nói với Tương Hãn: “Hai ta phân công nhau xem đi."
Tương Hãn do dự một chút liền nói: “Được, em coi trọng cái gì liền trực tiếp quyết định, không cần hỏi anh."
Vì vậy hai người phân công nhau, tại cái kệ còn đầy tìm kiếm đồ cổ vừa lòng. Từ Cửu Chiếu am hiểu là gốm sứ, mà Tương Hãn còn am hiểu thêm ngọc và hạng mục phụ.
Đồ sứ sưu tầm cũng không nhiều, cũng có thể là do người đến sớm đã lấy đi, còn dư lại không có bao nhiêu .
Đương nhiên Từ Cửu Chiếu không muốn lần này tay không mà về, vòng vo hai vòng chọn một tác phẩm dân diêu đời Thanh. Tác phẩm này liếc mắt nhìn qua coi như không tệ, chỉ bất quá miệng bị trùng.
“Trùng" là ngôn ngữ trong nghề đồ cổ, chỉ trên mặt có vết rạn. Loại vết rạn này có khi xuất hiện lúc xuất lò, có khi là do bảo quản không tốt tạo thành. Mặc kệ nói như thế nào, loại có vết rạn xem như là có vết tích.
Một khi đồ sứ có vết tích, giá cả sẽ giảm xuống 30% so với đồ sứ hoàn hảo.
Từ Cửu Chiếu buông mắt cẩn thận nhìn món đồ sứ này, ngoại trừ vết rạn ở miệng, toàn bộ đồ sứ cũng không tệ lắm, chí ít có thể bán mấy vạn. Chỉ cần người bán chào giá không quá cao, nhất định là có lợi nhuận, A Hãn hẳn là đồng ý.
Lúc Từ Cửu Chiếu vừa tới đây luôn luôn không tự chủ dùng sự khác biệt của hai thời đại để đổi tính tiền bạc, kết quả lúc định giá luôn luôn xuất hiện sai số.
Mãi đến khi đi theo Tương Hãn, cậu mới bỏ được tật xấu này, có thể phán đoán chính xác giá thị trường.
Cầm trong tay món đồ sứ 20 cm, Từ Cửu Chiếu tiếp tục tìm kiếm. Cậu vòng tới vòng lui thấy cũng không quá hy vọng, chờ lúc đi tới trong góc phòng rốt cục thấy một chậu hoa có khí hình duyên dáng màu thiên thanh. Vật này được để ở vị trí tương đối thấp, trong lúc vội vàng mọi người rất dễ bỏ qua.
Từ Cửu Chiếu nhãn tình sáng lên, cậu ngồi xổm xuống cẩn thận đem đồ sứ trên tay bỏ xuống, đem chậu hoa bê qua xem phần dưới đáy. Phía dưới cũng không có lạc khoản, chỉ có dấu kê đốt lưu lại. Nhìn kỹ màu xanh cũng không phải rất tinh thuần, có vẻ có một chút trầm lắng .
Từ Cửu Chiếu có đánh giá liền đem chậu hoa này coi như thu hoạch, cùng nhau mang đi.
Đến khi cậu lại dạo qua một vòng, xác định cũng không còn cái gì để thu hoạch, lúc này mới một trái một phải ôm hai kiện đồ sứ hướng về chủ nhân nhà này đi tới.
Chủ nhân là một nam tử trung niên chừng bốn mươi tuổi, hắn ở ngoài cửa sương phòng bày một cái bàn thật lớn, lúc thanh toán có thể trả bằng tiền mặt hoặc cũng có thể chuyển khoản.
Từ Cửu Chiếu cẩn thận đem hai kiện đồ sứ để lên bàn, một người không biết là thương nhân đồ cổ hay là người yêu thích sưu tầm đang thanh toán quay đầu lại nhìn cậu một cái. Hắn nhìn chòng chọc hai kiện đồ sứ trong tay Từ Cửu Chiếu, lại nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của Từ Cửu Chiếu, tựa hồ là cảm thấy không có gì đáng giá liền lắc đầu, nghiễm nhiên là bởi vì Từ Cửu Chiếu còn trẻ mà coi thường phán đoán của cậu.
Từ Cửu Chiếu mới không để ý tới cái người vô lễ này, chỉ chờ người nọ đi liền tiến lên hỏi giá cả hai thứ này.
Gia chủ hiển nhiên cũng đã chuẩn bị trước, mỗi một dạng đều có thể định giá chính xác, coi như là không nhớ được cũng có một cái laptop để tra tìm.
Không ngoài sở liệu, giá đồ sứ có trùng không cao lắm, người bán chào giá hai vạn. Từ Cửu Chiếu âm thầm gật đầu, như vậy đặt ở Bác Cổ Hiên bán chừng năm vạn là không thành vấn đề.
Lúc đàm định giá cả, nam tử trung niên cầm laptop tra lật nửa ngày, cuối cùng mới lật tới trang ghi chép của chậu hoa.
“Chậu hoa này là tác phẩm thời kỳ dân quốc. Mặc dù là dân quốc, thế nhưng sắc men rất trong suốt, phẩm tương hoàn hảo, lại là chậu hoa mô phỏng Nhữ Diêu[1]. Nếu cậu muốn thì liền một vạn năm." Nam tử trung niên khép laptop lại.
Chính vì thân thể lẫn tinh thần của Tương Vệ Quốc đều tốt, Tương Hãn mới yên tâm để ông quản Bác Cổ Hiên,còn mình đem tinh lực chủ yếu đặt ở chuyện Văn Vận và Duệ Phong.
Lâu rồi Tương Vệ Quốc không có yêu cầu Tương Hãn đi làm gì, nay lại gọi điện thoại tới, Tương Hãn lập tức không nói hai lời liền đáp ứng.
Đương nhiên, lần này hắn đi Bắc Kinh cũng mang theo Từ Cửu Chiếu.
Lúc theo Tương Hãn chạy ngược chạy xuôi thiên nam địa bắc, Từ Cửu Chiếu đã từng đi ngang qua qua Bắc Kinh, nhưng lần này vẫn là lần đầu tiên cậu hoàn toàn ở trong thành thị hiện đại này.
Ánh mắt Từ Cửu Chiếu hoài niệm mang theo ưu tư, nhìn xe đi ngang qua Tử Cấm Thành.
“Làm sao vậy? Muốn đi cố cung sao?" Tương Hãn phát hiện cậu vẫn nhìn bên kia, “Làm xong chúng ta đi tham quan Tử Cấm Thành nhé?"
“Không cần đâu, lần này thời gian cũng không nhiều, chờ sau này rồi đi." Từ Cửu Chiếu quay đầu lại nhìn Tương Hãn, đem tâm tình của mình thu thập sạch sẽ.
Tương Hãn nghi ngờ nhìn cậu, nắm tay cậu nói rằng: “Sau này vô luận em muốn đi đâu, anh đều đi cùng em."
Từ Cửu Chiếu cầm tay hắn, gật đầu: “Dạ."
Xe chạy đến trong một đường hẻm, bên này tất cả đều là tứ hợp viện, quẹo bảy rẽ tám, cuối cùng hai người xuống xe đứng trước cổng một ngôi nhà.
Tương Hãn nhìn hàng xe ngoài cửa thì nhíu nhíu mày.
“Xem ra không ít người đến." Từ Cửu Chiếu thấp giọng nói.
“Có lẽ chúng ta tới hơi trễ."
Đây cũng không có biện pháp, dù sao bọn họ là từ Thượng Hải chạy tới. Mà người ở nơi này hoặc là xung quanh Hà Bắc, so với bọn họ thì nhanh hơn.
Đi vào tứ hợp viện, hoàn cảnh bên trong rất thanh tịnh và đẹp đẽ, được tu sửa rất tinh xảo, nhìn ra được nhà này có tình trạng kinh tế rất tốt.
Tương Hãn và Từ Cửu Chiếu đi tới căn bản cũng không có người quản, hai người đi về phía có tiếng người nói.
Đó là một dãy sương phòng, bên trong không có gia cụ dư thừa, tất cả đều là các vật quý được bày trên cái giá, chắc là phòng chuyên dùng để đặt đồ sưu tầm.
Tương Hãn nói không sai, bọn họ quả thực tới chậm, phần lớn các kệ đều trống không. Cũng không thiếu người đang quan sát đồ sưu tầm còn thừa lại, Từ Cửu Chiếu vừa nhìn như vậy liền quay đầu nói với Tương Hãn: “Hai ta phân công nhau xem đi."
Tương Hãn do dự một chút liền nói: “Được, em coi trọng cái gì liền trực tiếp quyết định, không cần hỏi anh."
Vì vậy hai người phân công nhau, tại cái kệ còn đầy tìm kiếm đồ cổ vừa lòng. Từ Cửu Chiếu am hiểu là gốm sứ, mà Tương Hãn còn am hiểu thêm ngọc và hạng mục phụ.
Đồ sứ sưu tầm cũng không nhiều, cũng có thể là do người đến sớm đã lấy đi, còn dư lại không có bao nhiêu .
Đương nhiên Từ Cửu Chiếu không muốn lần này tay không mà về, vòng vo hai vòng chọn một tác phẩm dân diêu đời Thanh. Tác phẩm này liếc mắt nhìn qua coi như không tệ, chỉ bất quá miệng bị trùng.
“Trùng" là ngôn ngữ trong nghề đồ cổ, chỉ trên mặt có vết rạn. Loại vết rạn này có khi xuất hiện lúc xuất lò, có khi là do bảo quản không tốt tạo thành. Mặc kệ nói như thế nào, loại có vết rạn xem như là có vết tích.
Một khi đồ sứ có vết tích, giá cả sẽ giảm xuống 30% so với đồ sứ hoàn hảo.
Từ Cửu Chiếu buông mắt cẩn thận nhìn món đồ sứ này, ngoại trừ vết rạn ở miệng, toàn bộ đồ sứ cũng không tệ lắm, chí ít có thể bán mấy vạn. Chỉ cần người bán chào giá không quá cao, nhất định là có lợi nhuận, A Hãn hẳn là đồng ý.
Lúc Từ Cửu Chiếu vừa tới đây luôn luôn không tự chủ dùng sự khác biệt của hai thời đại để đổi tính tiền bạc, kết quả lúc định giá luôn luôn xuất hiện sai số.
Mãi đến khi đi theo Tương Hãn, cậu mới bỏ được tật xấu này, có thể phán đoán chính xác giá thị trường.
Cầm trong tay món đồ sứ 20 cm, Từ Cửu Chiếu tiếp tục tìm kiếm. Cậu vòng tới vòng lui thấy cũng không quá hy vọng, chờ lúc đi tới trong góc phòng rốt cục thấy một chậu hoa có khí hình duyên dáng màu thiên thanh. Vật này được để ở vị trí tương đối thấp, trong lúc vội vàng mọi người rất dễ bỏ qua.
Từ Cửu Chiếu nhãn tình sáng lên, cậu ngồi xổm xuống cẩn thận đem đồ sứ trên tay bỏ xuống, đem chậu hoa bê qua xem phần dưới đáy. Phía dưới cũng không có lạc khoản, chỉ có dấu kê đốt lưu lại. Nhìn kỹ màu xanh cũng không phải rất tinh thuần, có vẻ có một chút trầm lắng .
Từ Cửu Chiếu có đánh giá liền đem chậu hoa này coi như thu hoạch, cùng nhau mang đi.
Đến khi cậu lại dạo qua một vòng, xác định cũng không còn cái gì để thu hoạch, lúc này mới một trái một phải ôm hai kiện đồ sứ hướng về chủ nhân nhà này đi tới.
Chủ nhân là một nam tử trung niên chừng bốn mươi tuổi, hắn ở ngoài cửa sương phòng bày một cái bàn thật lớn, lúc thanh toán có thể trả bằng tiền mặt hoặc cũng có thể chuyển khoản.
Từ Cửu Chiếu cẩn thận đem hai kiện đồ sứ để lên bàn, một người không biết là thương nhân đồ cổ hay là người yêu thích sưu tầm đang thanh toán quay đầu lại nhìn cậu một cái. Hắn nhìn chòng chọc hai kiện đồ sứ trong tay Từ Cửu Chiếu, lại nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của Từ Cửu Chiếu, tựa hồ là cảm thấy không có gì đáng giá liền lắc đầu, nghiễm nhiên là bởi vì Từ Cửu Chiếu còn trẻ mà coi thường phán đoán của cậu.
Từ Cửu Chiếu mới không để ý tới cái người vô lễ này, chỉ chờ người nọ đi liền tiến lên hỏi giá cả hai thứ này.
Gia chủ hiển nhiên cũng đã chuẩn bị trước, mỗi một dạng đều có thể định giá chính xác, coi như là không nhớ được cũng có một cái laptop để tra tìm.
Không ngoài sở liệu, giá đồ sứ có trùng không cao lắm, người bán chào giá hai vạn. Từ Cửu Chiếu âm thầm gật đầu, như vậy đặt ở Bác Cổ Hiên bán chừng năm vạn là không thành vấn đề.
Lúc đàm định giá cả, nam tử trung niên cầm laptop tra lật nửa ngày, cuối cùng mới lật tới trang ghi chép của chậu hoa.
“Chậu hoa này là tác phẩm thời kỳ dân quốc. Mặc dù là dân quốc, thế nhưng sắc men rất trong suốt, phẩm tương hoàn hảo, lại là chậu hoa mô phỏng Nhữ Diêu[1]. Nếu cậu muốn thì liền một vạn năm." Nam tử trung niên khép laptop lại.
Tác giả :
Nam Qua Lão Yêu