Tái Sinh Chi Từ

Chương 32

Từ Cửu Chiếu ở trong Bác Cổ Hiên cũng lâu, Tương Hãn vô cùng hào hứng đem từng món đồ cổ trong Bác Cổ Hiên giới thiệu với cậu.

Hắn nói: “Bác Cổ Hiên là cửa hiệu lâu đời từ thời dân quốc, trăm năm qua, vị trí cửa hàng đã di chuyển ba lần. Lần này chuyển đến Antique Centre cũng là như vậy, chỉ có điều bên kia đường Đông Đài (DongTai), cửa hiệu cũ kia vẫn tiếp tục kinh doanh, còn cửa hàng hiện tại này coi như là cửa hàng chính."

Từ Cửu Chiếu nói: “Thời kì dân quốc —— nói như vậy, Bác Cổ Hiên là một cửa hàng có trăm tuổi rồi."

Biểu tình Tương Hãn nhìn không ra vui buồn nói: “Mặc dù được xưng là cửa hàng trăm tuổi, thế nhưng ngày xưa đã từng bị đóng cửa chừng hai mươi năm."

Từ Cửu Chiếu không hiểu nhìn hắn, Tương Hãn đang muốn giải thích cặn kẽ cho cậu, đột nhiên từ bên ngoài có hai người tiến vào. Từ Cửu Chiếu còn tưởng là khách tới, quay đầu nhìn ra bên ngoài.

Tương Hãn quay đầu nhìn người vừa tới, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống, nhưng không nói lời nào.

Người đi đầu chừng năm mươi tuổi, mặc tây trang mang giày da, vóc người vừa phải, khuôn mặt hình vuông, Tương Hãn bên này không nói lời nào, hắn cũng không quan tâm, ngược lại chủ động cười nói: “A Hãn, đang có khách sao? Mấy ngày nay tiếng tăm Bác Cổ Hiên truyền khắp hai bờ sông Giang Nam, bác ở Thẩm Quyến cũng thường xuyên nghe người ta nhắc tới. A Hãn thực sự là tài giỏi, trách không được gia gia cháu đem chuyện Bác Cổ Hiên giao cho cháu xử lý…"

Khóe miệng Tương Hãn nâng lên một chút, chậm rãi đứng lên: “Bác hai, sao hôm nay lại có thời gian đến nơi nhỏ này của tôi vậy."

Từ Cửu Chiếu kinh ngạc khiêu mi, nguyên lai người nọ là bác của Tương Hãn, vừa nghe nói như vậy, Từ Cửu Chiếu thấy gương mặt của đối phương lớn lên cũng có nét giống Tương Vệ Quốc. Bác của Tương Hãn không cho là đúng nói rằng: “Xem cháu nói kìa, dù sao đi nữa Bác Cổ Hiên cũng là tổ nghiệp của Tương gia, bác là bác hai của cháu, đến xem cũng là chuyện nên làm mà."

Thần sắcTương Hãn càng lạnh hơn, bác Tương Hãn làm như không nhìn thấy, hắn nói với người sau lưng: “Chung Đào, tới gặp con trai duy nhất của em trai ta đi. A Hãn, tiểu Đào là cháu trai bên ngoại của bác hai gái cháu, theo lý cháu phải gọi một tiếng anh họ đó."

Tương Hãn giật nhẹ khóe môi, không có tình cảm gì nói: “Tôi không dám trèo cao. Anh họ cái gì chứ, suy cho cùng cũng không có liên hệ máu mủ gì, người khác không biết còn tưởng rằng người Tương gia chúng tôi muốn nịnh bợ người nào đó, gắng sức lôi kéo quan hệ a!"

Sắc mặt bác hai Tương Hãn cứng đờ, rốt cục cười không nổi nữa, trên mặt hắn xấu hổ, tuy trong lòng không hài lòng, nhưng ngoài miệng lại không dám nói hung ác: “Đứa nhỏ này, sao lại nói như thế chứ, bây giờ đều là thân thích cả mà."

Chung Đào giải vây cho bác Tương Hãn: “Không sao, không sao, mỗi người đều có lí của mình cả."

Từ Cửu Chiếu vẫn lẳng lặng ngồi ngay ngắn ở một bên quan sát, xem ra tình huống trong Tương gia so với bên ngoài còn phức tạp hơn nhiều .

Tương Vệ Quốc đã hơn bảy mươi sắp tám mươi tuổi rồi, bên người lại không có con cái chăm sóc, chỉ có một đứa cháu trai, người cháu này cũng không phải là con trai trưởng hay cháu trai trưởng. Dựa theo lẽ thường mà nói, cũng không thể vượt qua chú bác trực tiếp truyền sản nghiệp tổ tiên cho cháu trai được, quan hệ của gia đình này thấy thế nào cũng không bình thường lắm.

Hơn nữa trong khoảng thời gian quen biết nhau, Từ Cửu Chiếu biết được thái độ làm người của Tương Hãn rất là vui vẻ, hiền hoà, thông minh cơ trí, lại cực kỳ hiếu thuận với gia gia của hắn. Đối với cậu cũng rất chiếu cố, săn sóc chu đáo.

Cho tới bây giờ Từ Cửu Chiếu cũng chưa từng thấy qua hắn có một mặt băng lãnh bén nhọn như thế, cả người như con nhím xù lên các gai sắc bén.

Tương Hãn bên này vẫn lãnh lãnh đạm đạm, tuy ông chủ lãnh đạm như vậy, nhưng quản lý cũng không dám đối đãi với bác của Tương Hãn như thế, dù sao đi nữa tới cửa cũng là khách. Bằng không người bên ngoài đi ngang qua nhìn vào, còn tưởng bọn họ ỷ là cửa hàng lớn bắt nạt khách đi.

“Tương tiên sinh, Chung tiên sinh mời vào trong ngồi." Quản lý đành đứng ra tiếp đãi hai người này.

“Lâu rồi không gặp Triệu quản lí, nét mặt ngày càng có hồng quang a, có thể thấy kinh doanh không tồi nhỉ." Bác Tương Hãn trêu ghẹo nói.

“Ha ha." Triệu quản lí bưng nước lên, cười cười không nói chuyện.

Bác Tương Hãn thấy hắn không tiếp lời, mất mặt quay đầu đối với Tương Hãn nói rằng: “Gia gia cháu gần đây vẫn khỏe chứ?"

Tương Hãn lạnh nhạt nói: “Chỉ cần ông không xuất hiện, thân thể ông nội vẫn luôn tốt."

Bác Tương Hãn bị hắn nói cho nghẹn khuất, không nhịn được nói: “A Hãn, cháu là tiểu bối, có một số việc cháu cũng không hiểu đâu, có mấy lời cũng không phải cháu có thể nói. Mâu thuẫn giữa người lớn với nhau, cháu không nên tham gia vào, dù sao đi nữa bác cũng là bác của cháu. Gia gia cháu bình thường không có dạy cháu cách nói chuyện với bề trên sao?"

Tương Hãn mặt vô biểu tình, trên thực tế đối với Tương Bình Khang cậy già lên mặt mượn cớ giáo huấn rất là chán ghét.

Hắn nói: “Tôi chỉ biết là trên làm dưới theo, thượng bất chính hạ tắc loạn. Tấm gương phía trước không tốt, cũng khó trách phía sau bắt chước theo."

Ánh mắt của hắn tựa như mũi tên nhọn ở trên người Tương Bình Khang và Chung Đào đâm xuyên qua, Tương Bình Khang cả người run lên, đối với đứa cháu trai đã trưởng thành này kiêng kỵ càng sâu hơn.

Tương Bình Khang giả vờ thở dài bất đắc dĩ: “Bác biết cháu đối với bác có thành kiến quá sâu, thế nhưng dù sao chúng ta cũng là người một nhà, một cây bút không thể viết ra hai chữ giống nhau, đúng không? Tương gia chúng ta gia đại nghiệp lớn, nên giúp đỡ lẫn nhau mới đúng, người ngoài đâu thể so với thân thích nhà mình được."

“Thân thích cái gì? Chung Đào sao?" Tương Hãn liếc mắt nhìn Chung Đào trầm ổn ngồi ở một bên, “Hắn là thân thích của ông, không phải thân thích của tôi."

Tương Bình Khang sẵng giọng: “Nó không phải là thân thích của cháu, vậy bác cũng không phải sao?"

Tương Hãn không nhịn được hắn vòng vèo như thế, nói: “Ông có chuyện gì cứ nói thẳng đi, tôi đây còn có khách."

Tương Bình Khang không rõ Từ Cửu Chiếu là ai, thế nhưng có thể để cho Tương Hãn tự mình tiếp đãi, hẳn là không giàu thì quý. Cho dù không thể kết giao, hắn cũng không muốn lưu lại ấn tượng xấu, để ngừa sau này lúc khó khăn, có thể giữ được một cơ hội.

Tương Bình Khang cười nói rằng: “Thằng nhóc này từ nhỏ đến lớn chính là tính tình nóng nảy, được rồi, nói chính sự. Cháu cũng biết bác ở phía nam mở công ty bán đấu giá tác phẩm nghệ thuật đi, hiện tại phía nam cạnh tranh vô cùng kịch liệt, bác suy nghĩ, tiện nghi cho người ngoài không bằng cấp cho người trong nhà…" Nói đến đây ánh mắt của hắn chuyển tới cái bục trong cửa hàng, giống như vừa mới nhìn thấy: “Đây là bình tứ giác Phong Diêu đang rất nổi danh sao? Màu sắc thực sự là tươi non, mỹ lệ như sau cơn mưa vậy. Không bằng đem cái bình này giao cho bác bán đấu giá đi, bác sẽ tổ chức cho cháu thật tốt, cam đoan cháu sẽ kiếm một khoản lớn a."

Rốt cục Tương Bình Khang cũng lộ ra ý đồ, hắn quả nhiên là hướng về đồ sứ Phong Diêu mà tới, Tương Hãn trong thâm tâm nghiến răng nghiến lợi.

Tương Hãn nhấc lên khóe miệng, lộ ra nụ cười châm chọc: “Nói như vậy, nguyên lai ông là vì chuyện này mà đến. Nhưng rất đáng tiếc, cái bình Phong Diêu này, Bác Cổ Hiên cũng không tính bán ra."

Tương Bình Khang vung tay nói: “Cháu đừng tưởng bác ngu dốt, bác còn không biết hay sao. Cháu cũng không phải là gia gia của cháu, thật lòng đem đồ sứ này coi như là vật quý mà cất giấu đi, bất quá là chờ giá cao mà thôi."

Tương Hãn nghe hắn nhắc tới gia gia, trong lòng nhất thời dâng lên một cỗ lửa giận không nhẫn nại được, hắn thở hổn hển hai cái nói: “Ông nói không sai, tôi là không có ý định đem đồ sứ này làm vật sưu tầm, thế nhưng đây là vật gia gia ưa thích. Chỉ cần là gia gia thích, tôi tự nhiên sẽ lưu lại. Tôi cũng không thể bất hiếu với gia gia a? Ông nói có đúng không, bác hai?"

Khóe miệng Tương Bình Khang co quắp, lời này đáp cũng không phải, không đáp cũng không phải. Thầm mắng một tiếng đồ ranh con, Tương Bình Khang nói rằng: “Như vậy đi, nếu không bán đấu giá, cháu cho bác mượn cũng được. Tuy rằng không thể bán đấu giá, thế nhưng ở phía nam mở một triển lãm cỡ nhỏ cũng có thể mời chào không ít người a."

Ánh mắt Tương Hãn sắc bén, lưng thẳng lên, thẳng tắp nhìn chăm chú vào Tương Bình Khang, tự tiếu phi tiếu nói rằng: “Ông đây là đại diện công ty bán đấu giá cùng tôi bàn việc công, hay là lấy thân phận bác hai nói việc tư với tôi?"

Bạn đang
Tác giả : Nam Qua Lão Yêu
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại