Tái Sinh Chi Từ
Chương 13
Trương Văn Chiêu tức giận khó tả, Phùng Trung Bảo là cháu trai của hắn, tương lai là người thế chỗ thầy Cao làm chủ nhiệm kỹ thuật của xưởng. Thế nhưng hắn học mấy năm nay lại không tiến bộ chút nào, bảo sao Trương Văn Chiêu không tức giận chứ.
Phùng Trung Bảo kêu oan: “Cháu không có lười biếng! Mỗi ngày đi làm đều thành thật theo thầy Cao học, cháu học cũng không kém, thầy Cao cũng không có bất mãn gì với cháu. Bất quá cháu chỉ là người bình thường, còn Từ Cửu Chiếu là thiên tài a!!"
Thiên tài. Đúng vậy, chỉ có từ “thiên tài" mới có thể giải thích được chuyện kỳ lạ này.
Trương Văn Chiêu lặng lẽ đứng ngẩn ngơ một bên, ngược lại Phùng Trung Bảo nói rằng: “Cậu ơi, một người như vậy cậu không thể bỏ qua a. Mau mau đem cậu ta giữ lại trong xưởng chúng ta đi." Như vậy hắn sẽ không còn bị ép buộc học tập cực khổ nữa.
Trương Văn Chiêu đảo mắt nhìn hắn, Phùng Trung Bảo còn nói thêm: “Cháu đoán thầy Cao không chừng là cầm tác phẩm của Tiểu Từ Tử chạy đến xưởng gốm khác đó, tài nghệ của cậu ta cao như vậy, làm chủ nhiệm kỹ thuật cũng không phải là không được."
Trương Văn Chiêu như bị đả kích nặng, càng nghĩ càng thấy việc này có thể xảy ra.
Thái độ làm người của thầy Cao mặc dù không tệ, thế nhưng một xưởng không thể có hai cao thủ gốm giả cổ, rất có thể ông ta sẽ nghĩ biện pháp làm cho Từ Cửu Chiếu rời đi.
Thầy Cao có hai người đồ đệ và một đứa con trai, con trai làm ở đơn vị hành chính, cùng nghiệp gốm sứ không liên quan gì cả. Mà hai người đồ đệ của ông, một người là giáo viên đang dạy ở Học viện gốm sứ, người còn lại là chủ nhiệm kỹ thuật của một xưởng gốm rất lớn. Nói không chừng thầy Cao sẽ sắp xếp đem Từ Cửu Chiếu tới đó.
Phùng Trung Bảo tuy rằng nỗ lực theo thầy Cao học tập, thế nhưng thiên phú lại kém một chút, nếu như Từ Cửu Chiếu có thể ở lại, đợi khi thầy Cao đi rồi thì có thể thay thế ông trấn thủ xưởng gốm, xưởng gốm của bọn họ sẽ không bị gián đoạn kỹ thuật. Không chừng còn có thể sản xuất ra nhiều loại gốm giả cổ danh tiếng khác nữa chứ.
Danh tiếng xưởng gốm Văn Vận đã có chỗ đứng, Trương Văn Chiêu cũng không muốn vài năm sau xưởng gốm của hắn từ thị trường cấp cao trôi giạt đến thị trường cấp trung đâu.
Trương Văn Chiêu lập tức hỏi: “Cháu có biết phương thức liên lạc với tiểu Từ không? Mau đem cậu ta gọi đến đây đi."
Phùng Trung Bảo nói rằng: “Cậu ta đang ở trong xưởng, cháu mới vừa rồi còn thấy a."
Trương Văn Chiêu cũng không nghĩ tới chuyện hôm nay là ngày nghỉ, Từ Cửu Chiếu đến xưởng để làm gì, chỉ kêu Phùng Trung Bảo nhanh đi tìm người.
Phùng Trung Bảo lĩnh mệnh rời đi, bắt đầu tìm Từ Cửu Chiếu khắp xưởng. Mà lúc này Từ Cửu Chiếu đang ngồi xổm ở đáy hố đào đồ vật.
Cậu đào nửa ngày, đem phần phế phẩm đã thanh lý mà Trương Văn Chiêu cho người chôn để qua một bên. Trong lòng đất lộ ra vệt máu đã biến thành màu đen của bùn đất, Từ Cửu Chiếu mặt không đổi sắc mang bao tay vào tiếp tục đào sâu xuống.
Từ Cửu Chiếu mặc dù không có kinh nghiệm khai quật, thế nhưng nhờ vào tính cách cẩn thận của cậu, động tác cũng rất là nhẹ. Không có cậy mạnh làm động tác lớn quật đất, ngược lại là từng chút từng chút đem từng khối đất cứng rắn đào lên.
“Tiểu Từ Tử, cậu ở nơi này làm gì vậy?" Phùng Trung Bảo đi một vòng đều không tìm thấy, cuối cùng tìm được Từ Cửu Chiếu ở cái nơi hoang vắng này.
Từ Cửu Chiếu khiêu mi một chút, quay đầu về phía Phùng Trung Bảo đang đứng ở bên trên hố.
Từ Cửu Chiếu: “Anh tìm tôi có việc gì sao?"
Phùng Trung Bảo cẩn thận leo xuống đáy hố, cúi đầu nhìn nơi Từ Cửu Chiếu đào lộ ra đất đai màu đen. Hắn nhất thời hiếu kỳ, ngược lại đem chuyện Trương Văn Chiêu bảo hắn tới gọi người quăng ra sau đầu.
Phùng Trung Bảo khó hiểu: “Cậu tại sao lại tới nơi này? Vừa mới bị té xuống đây mà."
Từ Cửu Chiếu nhìn vẻ mặt của hắn, chỉ thấy hắn đơn thuần là hiếu kỳ, cũng không có bởi vì cậu trong ngày nghỉ chạy đến xưởng mà không vui. Vì vậy liền nói: “Tôi đến tìm đồ vật."
“Tìm đồ vật?" Phùng Trung Bảo lập tức tỉnh táo, đi đến bên cạnh cậu, hoàn toàn đem chuyện dẫn người trở về quên đi, “Cậu tìm vật gì vậy, phát hiện ra thứ gì tốt sao?"
Phùng Trung Bảo một chút tự giác cũng không có, vẫn cứ tiến lại gần, Từ Cửu Chiếu bất đắc dĩ, dù sao vị này cùng ông chủ nơi đây có quan hệ thân thích, Từ Cửu Chiếu cũng không tiện đem người đuổi đi.
Đành phải nói: “Tôi bị rớt đồ, có lẽ vào cái hôm bị ngã xuống đây."
Phùng Trung Bảo thất vọng: “Không phải tìm vật báu sao? Cậu làm mất cái gì, tôi giúp cậu tìm."
Đối với sự nhiệt tình của Phùng Trung Bảo, Từ Cửu Chiếu nhức đầu xoa mi tâm.
Do dự một chút, Từ Cửu Chiếu nói: “Tôi đang tìm mảnh sứ."
“Mảnh sứ?" Phùng Trung Bảo ngoài ý muốn.
Chỗ này là hố bỏ hoang a, tìm thứ khác thì khó, chứ mảnh sứ thì bên trong có đầy.
Điều này Từ Cửu Chiếu đã suy nghĩ kĩ rồi mới nói ra. Cậu biết trong hố đều là mảnh sứ, nói tìm cái đó là cực kỳ hợp lý.
Phùng Trung Bảo thoáng cái không còn hứng thú: “Trong hố đều là mảnh sứ xưởng không cần nên vứt đi, những thứ đó cũng không làm được gì, cậu kiếm về làm chi vậy?"
Từ Cửu Chiếu lắc đầu nói rằng: “Tôi không phải tìm những mảnh sứ của xưởng đem chôn, mà là mảnh sứ thuộc di tích thời cổ."
“A!?" Phùng Trung Bảo mắt sáng rực lên: “Cậu phát hiện có mảnh sứ cổ ở nơi này sao?"
Hà Nam từng là nơi tồn tại nhiều lò gốm trứ danh, khảo sát thực tế cũng phát hiện ra rất nhiều kiến trúc lò gốm cổ, bình thường cũng có người tới đây đào bảo vật.
Thôn trấn có mấy lò gốm cổ không chịu sự quản lí của Nhà nước, trắng trợn cho thuê địa điểm từng có lò cổ tồn tại, cho thuê theo ngày, để cho người đào bảo vật đi vào bên trong đào mảnh sứ cổ.
Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Những thứ được người đào lên đại đa số đều là mảnh sứ vỡ phẩm chất không được tốt lắm, cũng có người vận khí tốt đào ra được món đồ sứ nguyên vẹn, mua đi bán lại với giá cao, kiếm thêm một khoản thu nhập kha khá.
Chuyện như vậy chỗ nào cũng nghe nói tới, đương nhiên là do Ủy ban nhân dân ở địa phương đó vì muốn người dân trong vùng có thêm thu nhập mà cố ý thả ra. Người làm như vậy không phải là không có, nhưng rất ít, ít đến một phần nghìn luôn, tỉ lệ này chênh lệch rất lớn so với tình hình khó khăn hiện tại.
Mà những người đào bảo vật khí thế ngất trời kia lại không biết được sự tình bên trong, tre già măng mọc chạy đến những chỗ này mà đào bới. Dù sao tiền đào một ngày cũng không đắt, chỉ có 100 đồng, coi như là rèn luyện thân thể.
Cho nên Từ Cửu Chiếu mới nói ở chỗ này phát hiện mảnh sứ cổ của tiền triều, tuy rằng làm cho người ta cảm thấy bất ngờ, nhưng cũng hợp lý.
Dù sao chỗ này trước đây cũng từng có lò gốm.
Kỳ thực Từ Cửu Chiếu có thể giấu diếm việc này rồi tự mình lén đi đào trộm cũng được, nhưng muốn tránh tai mắt của người khác thực sự quá khó khăn. Chính cậu còn không biết bên dưới rốt cuộc có cái gì, kích cỡ bao nhiêu. Thay vì đến lúc đó bị phát hiện không giải thích được, không bằng ngay từ đầu cứ đem việc này nói thẳng ra.
Cậu tò mò cũng vì muốn biết rốt cuộc là vật gì bên dưới phát ra ánh sáng, cậu nghĩ cho dù vật đó có quý giá như thế nào đi nữa, cũng không quý bằng việc cậu có cơ duyên được trở về nhân gian.
“Chắc là ở chỗ này. Không phải tôi bị ngã ở chỗ này sao, lúc đó chính là đến tìm mảnh sứ đó." Từ Cửu Chiếu hàm hồ nói, cũng không có hướng Phùng Trung Bảo cam đoan là có mảnh sứ cổ. Ngược lại thì Phùng Trung Bảo một lòng nhận định chỗ này thật sự có mảnh sứ cổ, không nói hai lời liền theo cậu bắt đầu đào.
Phùng Trung Bảo hăng hái bừng bừng cùng Từ Cửu Chiếu đào hơn hai tiếng. Mảnh sứ là vật rất nhỏ, động tác dĩ nhiên thoải mái hơn, nhưng lại có khả năng làm bể hoặc là không chú ý bỏ qua mảnh sứ. Phùng Trung Bảo không đủ kiên nhẫn, hai tiếng đồng hồ đã là cực hạn rồi.
Chờ nhiệt huyết biến mất, Phùng Trung Bảo mới nhớ tới chuyện của Trương Văn Chiêu phân phó hắn làm.
“Chết rồi! Cậu của tôi vẫn còn đang chờ cậu đấy!" Phùng Trung Bảo ném công cụ trong tay, đứng lên.
Từ Cửu Chiếu im lặng nhìn hắn, loại chuyện này không phải là nên nói ngay từ đầu sao!
Phùng Trung Bảo nhìn cậu không có phản ứng gì, thoáng cái nóng nảy: “Cậu nhất định sẽ mắng chết tôi đó, đi nhanh lên." Phùng Trung Bảo thành thành thật thật thực hiện quy định của thầy Cao, trường hợp đang làm việc không được mang điện thoại di động. Cho nên điện thoại của hắn bây giờ đang nằm ở trong tủ treo quần áo.
Vì vậy Trương Văn Chiêu không thể gọi cho hắn, mà đã hơn nửa ngày trôi qua rồi. Phùng Trung Bảo nghĩ đến cơn thịnh nộ của cậu hắn, rùng mình một cái.
Từ Cửu Chiếu theo phía sau Phùng Trung Bảo vội vã đi vào phòng làm việc của Trương Văn Chiêu.
Trương Văn Chiêu đợi không thấy hai người rất là tức giận, đi tìm một vòng cũng không thấy đâu, chỉ có thể ngồi ở trong phòng giận dữ. May là lúc này ông chủ Thượng Hải kia rốt cục cũng xem xét xong tất cả thành phẩm, đối với mẻ đồ sứ kì này rất hài lòng, khen ngợi không ngớt, khiến Trương Văn Chiêu tạm thời quên mất chuyện này.
Trương Văn Chiêu cùng ông chủ kia đang trò chuyện sôi nổi với nhau, đúng lúc này hai người Phùng Trung Bảo tiến vào .
Trương Văn Chiêu trong lòng tức giận, đáng tiếc có khách ở đây nên không thể mắng người, đành nén lại trong lòng. Tại sao hắn lại xui xẻo có một đứa cháu như thế này chứ!
Phùng Trung Bảo cười hề hề, sau khi dẫn Từ Cửu Chiếu vào phòng làm việc liền thông minh không lên tiếng. Từ Cửu Chiếu càng tinh quái hơn, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim đứng yên một chỗ.
Ông chủ Thượng Hải liếc mắt nhìn hai người, tuôn một hơi tiếng phổ thông đậm chất Thượng Hải khiến Từ Cửu Chiếu nghe không hiểu ra sao.
Đúng lúc này trên người ông chủ Thượng Hải vang lên một hồi chuông, hắn xin lỗi một tiếng, cầm điện thoại bước ra ngoài phòng làm việc.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại ba người, Phùng Trung Bảo còn chưa kịp nghĩ cách lấp liếm cho qua thì Trương Văn Chiêu liền nhảy dựng lên xông lại chỗ Phùng Trung Bảo: “Làm gì mà mất dạng hơn nửa ngày hả?! Cậu bảo mày đi tìm người, mày là đi tới nước Mỹ tìm sao?!"
Phùng Trung Bảo vội vàng nịnh nọt cầu xin tha thứ, hết lời ngon ngọt, rốt cục mới xua tan lửa giận của Trương Văn Chiêu.
Từ Cửu Chiếu đứng ngốc ở một bên, lúc hai người đang ầm ĩ lợi hại thì lặng lẽ tránh đi. Thanh quan khó quyết việc nhà, dây vào rất dễ mất lòng hai bên, chạy mới là thượng sách.
Trương Văn Chiêu sờ sờ mái tóc rối, hướng về phía Từ Cửu Chiếu lộ ra nụ cười tự cho là thân thiết: “Tiểu Từ, lần này mở lò cậu cũng có công. Sau khi thận trọng suy xét, ta quyết định đem cháu chuyển thành nhân viên chính thức trước thời hạn."
Từ Cửu Chiếu mừng rỡ không thôi, cậu hy vọng trở thành đệ tử của thầy Cao là muốn chuyển thành nhân viên chính thức trong xưởng. Không nghĩ tới Trương Văn Chiêu lại ngỏ lời trước, dĩ nhiên là nhờ vào tác phẩm lần này liền cho cậu chuyển thành nhân viên chính thức sớm hơn dự dịnh!
“Chuyển thành diêu công sao ạ? Cảm tạ xưởng trưởng đã đề bạt, cháu nhất định sẽ làm tốt!" Từ Cửu Chiếu ánh mắt phát sáng, tinh thần phấn chấn nói.
Hôm nay được chính thức trở thành diêu công, chắc chắn rất nhanh cậu sẽ có thể trở thành diêu sư, sau đó làm người phụ trách chính cho xưởng. Nung đồ sứ đem bán kiếm thật nhiều tiền, trả hết nợ cho Ngô Cửu Lợi, tìm một chỗ dọn ra ngoài ở. Đương nhiên về sau tốt nhất là còn dư chút đỉnh gởi tiết kiệm, để dành mua một căn nhà cho riêng mình.
Tưởng tượng ra cảnh sau khi có tiền, Từ Cửu Chiếu có chút kích động.
Phùng Trung Bảo kêu oan: “Cháu không có lười biếng! Mỗi ngày đi làm đều thành thật theo thầy Cao học, cháu học cũng không kém, thầy Cao cũng không có bất mãn gì với cháu. Bất quá cháu chỉ là người bình thường, còn Từ Cửu Chiếu là thiên tài a!!"
Thiên tài. Đúng vậy, chỉ có từ “thiên tài" mới có thể giải thích được chuyện kỳ lạ này.
Trương Văn Chiêu lặng lẽ đứng ngẩn ngơ một bên, ngược lại Phùng Trung Bảo nói rằng: “Cậu ơi, một người như vậy cậu không thể bỏ qua a. Mau mau đem cậu ta giữ lại trong xưởng chúng ta đi." Như vậy hắn sẽ không còn bị ép buộc học tập cực khổ nữa.
Trương Văn Chiêu đảo mắt nhìn hắn, Phùng Trung Bảo còn nói thêm: “Cháu đoán thầy Cao không chừng là cầm tác phẩm của Tiểu Từ Tử chạy đến xưởng gốm khác đó, tài nghệ của cậu ta cao như vậy, làm chủ nhiệm kỹ thuật cũng không phải là không được."
Trương Văn Chiêu như bị đả kích nặng, càng nghĩ càng thấy việc này có thể xảy ra.
Thái độ làm người của thầy Cao mặc dù không tệ, thế nhưng một xưởng không thể có hai cao thủ gốm giả cổ, rất có thể ông ta sẽ nghĩ biện pháp làm cho Từ Cửu Chiếu rời đi.
Thầy Cao có hai người đồ đệ và một đứa con trai, con trai làm ở đơn vị hành chính, cùng nghiệp gốm sứ không liên quan gì cả. Mà hai người đồ đệ của ông, một người là giáo viên đang dạy ở Học viện gốm sứ, người còn lại là chủ nhiệm kỹ thuật của một xưởng gốm rất lớn. Nói không chừng thầy Cao sẽ sắp xếp đem Từ Cửu Chiếu tới đó.
Phùng Trung Bảo tuy rằng nỗ lực theo thầy Cao học tập, thế nhưng thiên phú lại kém một chút, nếu như Từ Cửu Chiếu có thể ở lại, đợi khi thầy Cao đi rồi thì có thể thay thế ông trấn thủ xưởng gốm, xưởng gốm của bọn họ sẽ không bị gián đoạn kỹ thuật. Không chừng còn có thể sản xuất ra nhiều loại gốm giả cổ danh tiếng khác nữa chứ.
Danh tiếng xưởng gốm Văn Vận đã có chỗ đứng, Trương Văn Chiêu cũng không muốn vài năm sau xưởng gốm của hắn từ thị trường cấp cao trôi giạt đến thị trường cấp trung đâu.
Trương Văn Chiêu lập tức hỏi: “Cháu có biết phương thức liên lạc với tiểu Từ không? Mau đem cậu ta gọi đến đây đi."
Phùng Trung Bảo nói rằng: “Cậu ta đang ở trong xưởng, cháu mới vừa rồi còn thấy a."
Trương Văn Chiêu cũng không nghĩ tới chuyện hôm nay là ngày nghỉ, Từ Cửu Chiếu đến xưởng để làm gì, chỉ kêu Phùng Trung Bảo nhanh đi tìm người.
Phùng Trung Bảo lĩnh mệnh rời đi, bắt đầu tìm Từ Cửu Chiếu khắp xưởng. Mà lúc này Từ Cửu Chiếu đang ngồi xổm ở đáy hố đào đồ vật.
Cậu đào nửa ngày, đem phần phế phẩm đã thanh lý mà Trương Văn Chiêu cho người chôn để qua một bên. Trong lòng đất lộ ra vệt máu đã biến thành màu đen của bùn đất, Từ Cửu Chiếu mặt không đổi sắc mang bao tay vào tiếp tục đào sâu xuống.
Từ Cửu Chiếu mặc dù không có kinh nghiệm khai quật, thế nhưng nhờ vào tính cách cẩn thận của cậu, động tác cũng rất là nhẹ. Không có cậy mạnh làm động tác lớn quật đất, ngược lại là từng chút từng chút đem từng khối đất cứng rắn đào lên.
“Tiểu Từ Tử, cậu ở nơi này làm gì vậy?" Phùng Trung Bảo đi một vòng đều không tìm thấy, cuối cùng tìm được Từ Cửu Chiếu ở cái nơi hoang vắng này.
Từ Cửu Chiếu khiêu mi một chút, quay đầu về phía Phùng Trung Bảo đang đứng ở bên trên hố.
Từ Cửu Chiếu: “Anh tìm tôi có việc gì sao?"
Phùng Trung Bảo cẩn thận leo xuống đáy hố, cúi đầu nhìn nơi Từ Cửu Chiếu đào lộ ra đất đai màu đen. Hắn nhất thời hiếu kỳ, ngược lại đem chuyện Trương Văn Chiêu bảo hắn tới gọi người quăng ra sau đầu.
Phùng Trung Bảo khó hiểu: “Cậu tại sao lại tới nơi này? Vừa mới bị té xuống đây mà."
Từ Cửu Chiếu nhìn vẻ mặt của hắn, chỉ thấy hắn đơn thuần là hiếu kỳ, cũng không có bởi vì cậu trong ngày nghỉ chạy đến xưởng mà không vui. Vì vậy liền nói: “Tôi đến tìm đồ vật."
“Tìm đồ vật?" Phùng Trung Bảo lập tức tỉnh táo, đi đến bên cạnh cậu, hoàn toàn đem chuyện dẫn người trở về quên đi, “Cậu tìm vật gì vậy, phát hiện ra thứ gì tốt sao?"
Phùng Trung Bảo một chút tự giác cũng không có, vẫn cứ tiến lại gần, Từ Cửu Chiếu bất đắc dĩ, dù sao vị này cùng ông chủ nơi đây có quan hệ thân thích, Từ Cửu Chiếu cũng không tiện đem người đuổi đi.
Đành phải nói: “Tôi bị rớt đồ, có lẽ vào cái hôm bị ngã xuống đây."
Phùng Trung Bảo thất vọng: “Không phải tìm vật báu sao? Cậu làm mất cái gì, tôi giúp cậu tìm."
Đối với sự nhiệt tình của Phùng Trung Bảo, Từ Cửu Chiếu nhức đầu xoa mi tâm.
Do dự một chút, Từ Cửu Chiếu nói: “Tôi đang tìm mảnh sứ."
“Mảnh sứ?" Phùng Trung Bảo ngoài ý muốn.
Chỗ này là hố bỏ hoang a, tìm thứ khác thì khó, chứ mảnh sứ thì bên trong có đầy.
Điều này Từ Cửu Chiếu đã suy nghĩ kĩ rồi mới nói ra. Cậu biết trong hố đều là mảnh sứ, nói tìm cái đó là cực kỳ hợp lý.
Phùng Trung Bảo thoáng cái không còn hứng thú: “Trong hố đều là mảnh sứ xưởng không cần nên vứt đi, những thứ đó cũng không làm được gì, cậu kiếm về làm chi vậy?"
Từ Cửu Chiếu lắc đầu nói rằng: “Tôi không phải tìm những mảnh sứ của xưởng đem chôn, mà là mảnh sứ thuộc di tích thời cổ."
“A!?" Phùng Trung Bảo mắt sáng rực lên: “Cậu phát hiện có mảnh sứ cổ ở nơi này sao?"
Hà Nam từng là nơi tồn tại nhiều lò gốm trứ danh, khảo sát thực tế cũng phát hiện ra rất nhiều kiến trúc lò gốm cổ, bình thường cũng có người tới đây đào bảo vật.
Thôn trấn có mấy lò gốm cổ không chịu sự quản lí của Nhà nước, trắng trợn cho thuê địa điểm từng có lò cổ tồn tại, cho thuê theo ngày, để cho người đào bảo vật đi vào bên trong đào mảnh sứ cổ.
Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Những thứ được người đào lên đại đa số đều là mảnh sứ vỡ phẩm chất không được tốt lắm, cũng có người vận khí tốt đào ra được món đồ sứ nguyên vẹn, mua đi bán lại với giá cao, kiếm thêm một khoản thu nhập kha khá.
Chuyện như vậy chỗ nào cũng nghe nói tới, đương nhiên là do Ủy ban nhân dân ở địa phương đó vì muốn người dân trong vùng có thêm thu nhập mà cố ý thả ra. Người làm như vậy không phải là không có, nhưng rất ít, ít đến một phần nghìn luôn, tỉ lệ này chênh lệch rất lớn so với tình hình khó khăn hiện tại.
Mà những người đào bảo vật khí thế ngất trời kia lại không biết được sự tình bên trong, tre già măng mọc chạy đến những chỗ này mà đào bới. Dù sao tiền đào một ngày cũng không đắt, chỉ có 100 đồng, coi như là rèn luyện thân thể.
Cho nên Từ Cửu Chiếu mới nói ở chỗ này phát hiện mảnh sứ cổ của tiền triều, tuy rằng làm cho người ta cảm thấy bất ngờ, nhưng cũng hợp lý.
Dù sao chỗ này trước đây cũng từng có lò gốm.
Kỳ thực Từ Cửu Chiếu có thể giấu diếm việc này rồi tự mình lén đi đào trộm cũng được, nhưng muốn tránh tai mắt của người khác thực sự quá khó khăn. Chính cậu còn không biết bên dưới rốt cuộc có cái gì, kích cỡ bao nhiêu. Thay vì đến lúc đó bị phát hiện không giải thích được, không bằng ngay từ đầu cứ đem việc này nói thẳng ra.
Cậu tò mò cũng vì muốn biết rốt cuộc là vật gì bên dưới phát ra ánh sáng, cậu nghĩ cho dù vật đó có quý giá như thế nào đi nữa, cũng không quý bằng việc cậu có cơ duyên được trở về nhân gian.
“Chắc là ở chỗ này. Không phải tôi bị ngã ở chỗ này sao, lúc đó chính là đến tìm mảnh sứ đó." Từ Cửu Chiếu hàm hồ nói, cũng không có hướng Phùng Trung Bảo cam đoan là có mảnh sứ cổ. Ngược lại thì Phùng Trung Bảo một lòng nhận định chỗ này thật sự có mảnh sứ cổ, không nói hai lời liền theo cậu bắt đầu đào.
Phùng Trung Bảo hăng hái bừng bừng cùng Từ Cửu Chiếu đào hơn hai tiếng. Mảnh sứ là vật rất nhỏ, động tác dĩ nhiên thoải mái hơn, nhưng lại có khả năng làm bể hoặc là không chú ý bỏ qua mảnh sứ. Phùng Trung Bảo không đủ kiên nhẫn, hai tiếng đồng hồ đã là cực hạn rồi.
Chờ nhiệt huyết biến mất, Phùng Trung Bảo mới nhớ tới chuyện của Trương Văn Chiêu phân phó hắn làm.
“Chết rồi! Cậu của tôi vẫn còn đang chờ cậu đấy!" Phùng Trung Bảo ném công cụ trong tay, đứng lên.
Từ Cửu Chiếu im lặng nhìn hắn, loại chuyện này không phải là nên nói ngay từ đầu sao!
Phùng Trung Bảo nhìn cậu không có phản ứng gì, thoáng cái nóng nảy: “Cậu nhất định sẽ mắng chết tôi đó, đi nhanh lên." Phùng Trung Bảo thành thành thật thật thực hiện quy định của thầy Cao, trường hợp đang làm việc không được mang điện thoại di động. Cho nên điện thoại của hắn bây giờ đang nằm ở trong tủ treo quần áo.
Vì vậy Trương Văn Chiêu không thể gọi cho hắn, mà đã hơn nửa ngày trôi qua rồi. Phùng Trung Bảo nghĩ đến cơn thịnh nộ của cậu hắn, rùng mình một cái.
Từ Cửu Chiếu theo phía sau Phùng Trung Bảo vội vã đi vào phòng làm việc của Trương Văn Chiêu.
Trương Văn Chiêu đợi không thấy hai người rất là tức giận, đi tìm một vòng cũng không thấy đâu, chỉ có thể ngồi ở trong phòng giận dữ. May là lúc này ông chủ Thượng Hải kia rốt cục cũng xem xét xong tất cả thành phẩm, đối với mẻ đồ sứ kì này rất hài lòng, khen ngợi không ngớt, khiến Trương Văn Chiêu tạm thời quên mất chuyện này.
Trương Văn Chiêu cùng ông chủ kia đang trò chuyện sôi nổi với nhau, đúng lúc này hai người Phùng Trung Bảo tiến vào .
Trương Văn Chiêu trong lòng tức giận, đáng tiếc có khách ở đây nên không thể mắng người, đành nén lại trong lòng. Tại sao hắn lại xui xẻo có một đứa cháu như thế này chứ!
Phùng Trung Bảo cười hề hề, sau khi dẫn Từ Cửu Chiếu vào phòng làm việc liền thông minh không lên tiếng. Từ Cửu Chiếu càng tinh quái hơn, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim đứng yên một chỗ.
Ông chủ Thượng Hải liếc mắt nhìn hai người, tuôn một hơi tiếng phổ thông đậm chất Thượng Hải khiến Từ Cửu Chiếu nghe không hiểu ra sao.
Đúng lúc này trên người ông chủ Thượng Hải vang lên một hồi chuông, hắn xin lỗi một tiếng, cầm điện thoại bước ra ngoài phòng làm việc.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại ba người, Phùng Trung Bảo còn chưa kịp nghĩ cách lấp liếm cho qua thì Trương Văn Chiêu liền nhảy dựng lên xông lại chỗ Phùng Trung Bảo: “Làm gì mà mất dạng hơn nửa ngày hả?! Cậu bảo mày đi tìm người, mày là đi tới nước Mỹ tìm sao?!"
Phùng Trung Bảo vội vàng nịnh nọt cầu xin tha thứ, hết lời ngon ngọt, rốt cục mới xua tan lửa giận của Trương Văn Chiêu.
Từ Cửu Chiếu đứng ngốc ở một bên, lúc hai người đang ầm ĩ lợi hại thì lặng lẽ tránh đi. Thanh quan khó quyết việc nhà, dây vào rất dễ mất lòng hai bên, chạy mới là thượng sách.
Trương Văn Chiêu sờ sờ mái tóc rối, hướng về phía Từ Cửu Chiếu lộ ra nụ cười tự cho là thân thiết: “Tiểu Từ, lần này mở lò cậu cũng có công. Sau khi thận trọng suy xét, ta quyết định đem cháu chuyển thành nhân viên chính thức trước thời hạn."
Từ Cửu Chiếu mừng rỡ không thôi, cậu hy vọng trở thành đệ tử của thầy Cao là muốn chuyển thành nhân viên chính thức trong xưởng. Không nghĩ tới Trương Văn Chiêu lại ngỏ lời trước, dĩ nhiên là nhờ vào tác phẩm lần này liền cho cậu chuyển thành nhân viên chính thức sớm hơn dự dịnh!
“Chuyển thành diêu công sao ạ? Cảm tạ xưởng trưởng đã đề bạt, cháu nhất định sẽ làm tốt!" Từ Cửu Chiếu ánh mắt phát sáng, tinh thần phấn chấn nói.
Hôm nay được chính thức trở thành diêu công, chắc chắn rất nhanh cậu sẽ có thể trở thành diêu sư, sau đó làm người phụ trách chính cho xưởng. Nung đồ sứ đem bán kiếm thật nhiều tiền, trả hết nợ cho Ngô Cửu Lợi, tìm một chỗ dọn ra ngoài ở. Đương nhiên về sau tốt nhất là còn dư chút đỉnh gởi tiết kiệm, để dành mua một căn nhà cho riêng mình.
Tưởng tượng ra cảnh sau khi có tiền, Từ Cửu Chiếu có chút kích động.
Tác giả :
Nam Qua Lão Yêu