Tái Sinh Chi Từ

Chương 125

Trong khoảng thời gian này Ngô Diểu cũng không nhàn rỗi, cuối cùng cũng chọn được người, hợp thành một đội ngũ phục vụ riêng cho Từ Cửu Chiếu.

Nhưng mà chuyện đầu tiên đội ngũ này phải làm là đi mua một máy bay tư nhân để ông chủ lấy lòng người yêu. Chuyện này làm cho Ngô Diểu nhất thời cảm thấy tâm tắc không thôi, thậm chí hắn đã bó tay dưới tình huống không có đeo kính mát thì không muốn nhìn thẳng hai người này.

Bình thường hai người này đã làm mù mắt người khác, làm cho trong lòng hắn cũng chua chua, buổi tối thỉnh thoảng cắn góc chăn ước ao đố kị hận Tương Hãn nhân sinh người thắng. A a a, làm hại hắn cũng muốn yêu đương a!

Thế nhưng hắn đi đâu tìm người yêu giống như Từ Cửu Chiếu chứ?

Việc mua máy bay cá nhân kỳ thực Từ Cửu Chiếu đã sớm có dự định, bán đi《Bóng Tối Và Ánh Sáng》thu được một lượng Euro đáng kể, liền phấn khích thực hiện ý nghĩ này.

Giờ bay và ngày khởi hành không thể điều chỉnh theo yêu cầu cá nhân, mà Tương Hãn trong một năm lại có rất nhiều chuyến đi, nên Từ Cửu Chiếu liền mua một máy bay tư nhân cho hắn sử dụng, như vậy vừa an toàn lại vừa thuận tiện.

Lúc mua máy bay thì phải đặt hàng cho công ty chế tạo trước, phải mất một năm hoặc là hơn một năm năm mới có thể có được máy bay. Chỉ bất quá vận khí của Từ Cửu Chiếu tương đối khá, có một chiếc máy bay của một chuyên gia tài chính gần đến giờ giao hàng lại bị bỏ tù, chiếc phi cơ này đã sản xuất xong rồi, lắp đặt thiết bị đã được một nửa nhưng không ai muốn.

Công ty chế tạo đang tìm kiếm người mua chiếc phi cơ này, mà Từ Cửu Chiếu lại vừa vặn có một khoản thu nhập lớn chưa dùng tới.

Từ Cửu Chiếu cũng không ngại cái có sẵn – thổ hào chính là nhanh chóng quyết định mua cái mình muốn, lập tức trả hết số tiền còn lại. Bởi vì trước đó chuyên gia tài chính kia đã trả trước tiền đặt cọc, bọn họ vừa vặn tiết kiệm được một khoản.

Tương Hãn cầm hợp đồng trong tay, ý thức bất khả tư nghị. Từ Cửu Chiếu bên cạnh còn đang nói: “Em để cho bọn họ đem các thiết bị lắp đặt đều tháo bỏ, anh có thể chọn theo ý mình thích."

Các thiết bị lắp đặt trên máy bay tư nhân tuyệt đối không có giá rẻ gì đó, bên trong gỗ cũng đều là sa hoa. Trong đầu Tương Hãn hiện lên 3 chữ “thật lãng phí", sau đó lại bị tác phong bạo tay cưng chìu của Từ Cửu Chiếu trấn áp nói không ra lời.

“Đây thật quá điên cuồng…." Tương Hãn lẩm bẩm nói.

Từ Cửu Chiếu không xác định hắn bây giờ là ngạc nhiên nói không ra lời hay là bị hù sợ: “Anh không vui sao?"

Tương Hãn lắc đầu: “Không, rất thích! Đơn giản là rất thích!" Chỉ là có chút thụ sủng nhược kinh. “Em tốn bao nhiêu tiền thế?"

Từ Cửu Chiếu: “Chỉ dùng hơn phân nửa. Nhưng mà không sao, tiền không có, còn có thể kiếm lại." Cậu an ủi kéo tay đang nắm hợp đồng của Tương Hãn, thanh âm êm dịu nói: “Thế nhưng nếu như không có anh, vậy thì cái gì cũng không có ý nghĩa."

Đây là lời yêu thương bậc nhất mà bất luận kẻ nào cũng không thể chống cự được, mà người nói lại là người yêu của mình, Tương Hãn hướng về Từ Cửu Chiếu dựa sát vào, rõ ràng so với Từ Cửu Chiếu còn cao lớn hơn lại đem mình rúc lại nhét vào trong lòng đối phương.

“Anh yêu em, Cửu Chiếu."

“Em cũng yêu anh."

Không ngoài suy đoán, sinh nhật Từ Cửu Chiếu kiêm lễ tình nhân hai người cái gì cũng không làm. Lúc này Tương Hãn thẳng thắn không e lệ dâng mình đưa lên cho Từ Cửu Chiếu, hai người ở trên giường lăn cả một ngày.

Cảnh sát vây quanh ở Tương gia đã rút đi, Tương Hãn liền trở về cùng với người giúp việc thu thập đống đổ nát của Tiểu Dương Lâu.

Tuy rằng thời gian cháy cũng không phải quá dài, thế nhưng bởi vì bị tạt xăng nên cháy đặc biệt mạnh, vị trí châm lửa không chỉ có gỗ bị đốt thành tro, ngay cả gạch đều bị đốt đến xốp giòn. Cũng may một phần ở nơi hẻo lánh được chú trọng dập tắt lửa, tốt xấu gì cũng coi như bảo vệ được một phần kiến trúc.

Tương Hãn lên lầu ba, đi vào phòng cất dấu. Trung đội trưởng phòng cháy chữa cháy đã nói qua với hắn, một góc bên này đã thành nơi không an toàn, kết cấu kiến trúc cũng không vững chắc, đề nghị hắn mau chóng chuyển vật phẩm trọng yếu đi.

Từ Cửu Chiếu cũng theo sau đi lên, trừ hai người ra còn có Đường Tiểu Ất và các nhân viên trẻ tuổi ở Bác Cổ Hiên tới hỗ trợ.

“Nếu để cho Tương lão thấy, chắc phải đau lòng lắm." Đường Tiểu Ất cau mày nhìn căn phòng.

Ngọc khí, Thanh Đồng khí, đồ sứ coi như tương đối khá, thế nhưng gia cụ cổ và tranh chữ sách cổ thì không được. Mặc dù có tầng cách nhiệt, nhân viên chữa cháy lại nhanh chóng hạ nhiệt độ, thế nhưng ở nhiệt độ nóng rực như thế, trang giấy đã xuất hiện biến dạng nhất định, thậm chí giòn xốp. Mà mặt nước sơn của gia cụ cổ lại căng phồng nứt ra, thoạt nhìn rất thê thảm.

“Những thứ này cẩn thận một chút, cất xong rồi tìm chuyên gia nhìn một chút có thể sửa chữa phục hồi hay không." Tương Hãn mặt không thay đổi nói.

Đường Tiểu Ất thè lưỡi, không dám nói lung tung nữa, cùng nhân viên cửa hàng cẩn thận mang bao tay thu lại tranh chữ sách cổ.

Từ Cửu Chiếu không tiếng động tới gần, vỗ vỗ bờ vai của hắn.

Tương Hãn miễn cưỡng mỉm cười: “Không có việc gì, sẽ tốt thôi." Ánh mắt của hắn sắc bén đảo qua xung quanh, nói: “Anh sẽ trùng kiến nơi đây lại giống như đúc trước kia!"

Dù sao ở khu bảo tồn phong cảnh dân quốc này, nếu muốn trùng kiến, cũng phải bảo đảm một cục gạch một miếng ngói phải giống như trước khi xảy ra hỏa hoạn, và cũng phải phù hợp với khu bảo tồn. Bởi vì nằm trong khu vực bảo tồn di sản, cho nên khi trùng kiến chính phủ không chỉ có cung cấp giúp đỡ, còn cấp một khoản tiền viện trợ.

Dù sao ở đây cũng không phải là một hộ độc chiếm một viện, vẫn còn có vài nhà ở chung trong một sân. Cũng không phải sau khi xảy ra chuyện lại đơn độc gánh chịu tài chính sửa chữa phục hồi nguyên trạng, vì chính phủ yêu cầu bảo trì cảnh tượng phù hợp, nên buộc phải bỏ tiền đầu tư.

Hơn nữa, Tương gia cũng có mua bảo hiểm. Tiền trùng kiến tuy nói dồi dào, nhưng khó khăn nhất là tìm vật liệu. Gạch, mái ngói, dầm nhà bằng gỗ… phải phù hợp với vật liệu lịch sử.

“Nếu thực sự không thể thì chỉ cần cố gắng duy trì bề ngoài, còn bên trong thì đành vậy." Tương Hãn nhíu mày nói: “Lần cháy này cũng cho chúng ta một bài học, tính chịu nóng của kiến trúc cổ trạch quá kém, nếu như là vật liệu kiểu mới tuyệt đối không có khả năng đốt thành như vậy."

Đường Tiểu Ất nghe xong thở phào, hắn giơ ngón cái lên: “Cục bảo vệ di sản cũng nói chỉ cần bảo trì vẻ ngoài giống dân quốc là được, cũng không yêu cầu nhất định phải sử dụng vật liệu xây dựng thời đó. Hơn nữa kỳ thực nhà này trước đó cũng tu sửa qua vài lần, cũng không tính là nguyên gốc triệt để."

Mặc dù tiếc nuối, thế nhưng cũng không có biện pháp, chuyện này cứ như vậy mà quyết. Sau khi tìm được đội ngũ thi công chuyên nghiệp, Tương Hãn liền đem chuyện này giao cho Đường Tiểu Ất.

Hôm nay Tương Hãn và Từ Cửu Chiếu đi đón Tương lão gia tử xuất viện, nhà cũ phải mất tối thiểu nửa năm mới trùng kiến lắp đặt thiết bị xong, cho nên bọn họ định đem Tương Vệ Quốc đón về nhà của hai người.

“Ông không đi." Tương Vệ Quốc nghiêm mặt thẳng người nói, “Ông không muốn chen chúc với đám trẻ các cháu đâu." Hai đứa này vốn dính nhau như keo như sơn, so với vợ chồng mới cưới cũng không có gì khác nhau, lão nhân gia ông mới không đi làm chuyện khiến cho người ta chán ghét.

“Gia gia." Tương Hãn bất đắc dĩ nhìn lão gia tử đang nổi lên tính bướng bỉnh, “Đừng làm rộn được không ạ? Ông không theo cháu về nhà, vậy ông muốn đi đâu?"

Tương Vệ Quốc cũng không có nhà riêng như hắn, ông cũng không phải là người có tính cách đi ở nhờ bạn bè hơn nửa năm, đây không phải là tự mình làm khó mình sao?

Kết quả Tương Hãn đã đoán sai, Tương Vệ Quốc hất càm lên, rất ngạo nghễ nói: “Ai nói ông không có chỗ đi, ông tới nhà của lão đại."

Nhà lão đại?

Nhất thời Tương Hãn không có phản ứng, đang nghĩ xem Tương Vệ Quốc có người bằng hữu nào làm “Lão đại" sao. Đại bá mẫu bên cạnh đang giúp thu dọn đồ đạc cười nói: “A Hãn, cháu cứ yên tâm đi. Đảm bảo gia gia cháu ở nhà của bác sẽ thư thư phục phục, bác với bác trai sẽ đem lão gia tử chăm sóc thật tốt."

Tương Hãn mới hiểu được Tương Vệ Quốc muốn tới ở trong nhà Tương Bình Kiến.

Tương Hãn nhất thời kinh ngạc, nhưng mà hắn rất nhanh đã khống chế tâm tình của mình, trên mặt lộ ra vẻ mặt vui cười: “Như vậy cũng tốt, phiền phức đại bá mẫu rồi."

Đại bá mẫu sang sảng cười: “Khách khí gì chứ, đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cha đi qua nhà chúng ta. Có thể sẽ ở lại một thời gian."

Nhất thời nội tâm Tương Hãn có chút phức tạp, mấy năm nay Tương Vệ Quốc vẫn luôn phân rõ giới hạn với con cả, con thứ và con út, một bộ dáng “Ta chỉ cần tôn tử phụng dưỡng". Bây giờ lại đột nhiên thay đổi thái độ, vậy mà nguyện ý đi tới nhà Tương Bình Kiến. Không thể không nói việc này khiến Tương Hãn có một loại cảm giác chua xót, gia gia không còn thuộc về một mình hắn nữa.

Thế nhưng, Tương Hãn cũng có thể lý giải được, lão nhân là bị Tương Bình Khang kích thích, nên càng thêm quý trọng đứa con trai duy nhất coi như là thật tâm hiếu thuận ông.

Từ Cửu Chiếu phảng phất có thể hiểu được nội tâm Tương Hãn, thấy hắn không nói, Từ Cửu Chiếu liền thay hắn cười nói: “Nghe nói bên kia phong cảnh không tệ, không khí điều kiện cũng tốt, gia gia có thể đi loanh quanh giải sầu cũng tốt."

Tương Vệ Quốc mỉm cười một cái: “Thừa dịp còn có thể hoạt động, vẫn nên di chuyển cánh tay đôi chân già này." Ông dừng một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn tôn tử nói: “A Hãn, đồ sưu tầm của ông đều quyên ra ngoài giùm ông đi."

“Gia gia?" Tương Hãn kinh ngạc nhìn Tương Vệ Quốc.

Tương Vệ Quốc cúi đầu tránh ánh mắt của hắn, nói: “Ông cũng già rồi, sau này sẽ không ngoạn những đồ chơi này nữa. Những vật đó cháu muốn bán cũng tốt, quyên góp cũng tốt, đều tùy cháu hết. Sau khi trở về ông không muốn nhìn thấy chúng nữa."

“Gia gia…" Tương Hãn đau lòng nhìn lão nhân.

Tương Vệ Quốc thấp giọng nói: “Còn nhị bá của cháu….. Tuy rằng nó là người có lỗi, thế nhưng ông không đành lòng nhìn nó chết. Cứ để cho nó ở trong tù cả đời đi."

“…. Dạ." Tương Hãn đáp ứng.

Tương Vệ Quốc đi, ly khai cái nơi thương tâm này, thậm chí Tương Hãn không xác định được, gia gia của hắn còn có thể trở về không.

“Meo — " Miêu Gia ở bên chân Tương Hãn cọ cọ, Tương Hãn cúi đầu nhìn một chút, biết nó đây là muốn chạy ra ngoài.

Mùa xuân chính là thời điểm mèo động dục, mặc dù mỗi lần nó đi ra ngoài đều phải có người đi tìm mới bằng lòng trở về, thế nhưng vào mùa này, cũng không thể thực sự đem Miêu Gia nhốt ở nhà.

Vì nó sẽ làm ầm ĩ.

Tương Hãn ôm lấy Miêu Gia, đầu ngón tay sờ sờ trên cổ của nó. Lông Miêu Gia sau khi tu bổ đã dài lại, bây giờ đã trở thành một con mèo da lông rối xù bóng loáng như trước.

Ngón tay của Tương Hãn ở cái vòng kéo kéo một chút, xác định nó đã đủ bền chắc, liền đem Miêu Gia thả tới bệ cửa sổ đang mở, nhìn nó nhảy xuống.

Cái vòng Miêu Gia là dùng vật liệu đặc biệt vừa mềm mại thoải mái mà lại bền chắc chế tạo ra, nhưng mà đặc biệt đến đâu cũng không thể chống cháy được, ở nhiệt độ cao, cái vòng của Miêu Gia bị cháy một đoạn, hiện tại chỉ còn lại có phân nửa. Làm mới theo yêu cầu phải đợi một đoạn thời gian, tạm thời cũng chỉ có thể để nó mang như vậy, chỉ mong lúc đánh nhau sẽ không rớt, như vậy sẽ không biết làm sao kêu nó về nhà.

Tương Hãn đứng ở trước cửa sổ hơi lâu, Từ Cửu Chiếu có chút bận tâm, cậu đi tới: “Làm sao vậy? Tâm tình không tốt sao?"

Tương Hãn xoay người lắc đầu, đưa tay ôm lấy Từ Cửu Chiếu: “Không có, chỉ là đang suy nghĩ về nhị bá, đã đến tình trạng này mà còn có người đồng ý giúp ông ta."

Mặc dù Chung Tuệ Đình quyết định chủ ý muốn ly hôn, nhưng rốt cuộc vẫn là vợ chồng nhiều năm, bà đi bệnh viện cầu xin Tương Vệ Quốc, nên mới khiến Tương Vệ Quốc nói câu kia.

“Bỏ đi, nếu gia gia cũng nói như vậy thì thôi." Từ Cửu Chiếu vuốt ve lưng hắn, “Nói chút việc cao hứng đi, tháng sau triển lãm lưu động đến nước Mỹ. Em có thể cùng đi với anh, thuận tiện nhìn trang trí bên trong máy bay luôn."

“Thật sao?! Vậy thì tốt quá." Tương Hãn nhất thời lên tinh thần.

Vì hai người ở trên truyền thông Châu Âu lần lượt lộ mặt, tiếp đó là tác phẩm của Từ Cửu Chiếu được bán ra với giá trên trời, nên có thể lợi dụng điểm này mở thị trường vô cùng thuận lợi. Hơn nữa dây chuyền sản xuất cũng đã đến nơi, Vương Triều Thần càng thông minh tháo vát, tổng thể sản nghiệp liền hiện ra một loại trạng thái ổn định bay lên. Hắn muốn khai thác thị trường Châu Mỹ, nên liền đem Tương Hãn lôi vào cùng nhau làm.

Lần này là đi mở rộng thị trường, vừa đi ít nhất phải mất một tháng, thậm chí còn lâu hơn, đây đối với tình yêu cuồng nhiệt giữa hai người mà nói đều có chút khó có thể nhẫn nại.

Từ Cửu Chiếu vốn không cùng đi, nhưng mà vừa lúc triển lãm lưu động tiến hành triển lãm một tháng. Ngô Diểu cảm thấy cậu đi xem cũng tốt, Từ Cửu Chiếu cho tới bây giờ cũng chưa từng đi nước Mỹ, tiếp xúc bầu không khí nghệ thuật bên kia cũng tốt.

Kết quả lúc đến bên kia, Tương Hãn vội vàng chân không chạm đất, mà Từ Cửu Chiếu cũng bị Ngô Diểu mang theo chạy ngược chạy xuôi, hai người cơ hồ không gặp nhau được, điều này làm cho Tương Hãn rất là oán giận.

《 My Love 》 chính thức lên đất Mỹ, tác phẩm này đã từng khiến cho Châu Âu nhiệt nghị, các bài đánh giá, bình luận cũng lan đến nơi này, làm cho dân chúng ở đây đối với triển lãm lần này rất nhiệt tình.

Hôm nay hai người đang liên tục thảo luận về đồ trang trí máy bay, lại thấy Ngô Diểu hưng phấn đi vào: “Tiểu sư đệ ~ ~ ~ ~ em có một cuộc phỏng vấn hẹn trước! Anh đã an bài vào ngày kia rồi."

Từ Cửu Chiếu khổ sở nói: “Thế nhưng em đã hẹn muốn cùng A Hãn hội hợp."

Tương Hãn bên kia máy tính lông mày đều dựng lên, hận không thể theo mạng bò qua bóp chết Ngô Diểu.

Ngô Diểu không nhìn mắt hình đao của hắn trong máy tính: “Là tạp chí 《Time》muốn phỏng vấn em, đương nhiên nếu như Tương Hãn cảm thấy không quan trọng, anh có thể cho tiểu sư đệ đi gặp cậu."

Tương Hãn ở bên kia trầm mặc, sau đó hắn căm hận tắt máy vi tính, màn hình trước mắt Từ Cửu Chiếu liền đen thui.

Từ Cửu Chiếu mờ mịt nhìn màn hình một chút, sau đó quay đầu yên lặng nhìn chằm chằm Ngô Diểu.

Ngô Diểu vui vẻ nhảy nhót giống như đánh thắng một trận lớn, hắn miễn cưỡng khống chế bản thân không nên cười quá kiêu ngạo, ho khan một tiếng nghiêm túc nói: “Đây là một trong ba tạp chí lớn của nước Mỹ, là một buổi phỏng vấn rất quan trọng. Anh đã cùng đối phương nói chuyện rồi, đến lúc đó anh sẽ đi với em."

Từ Cửu Chiếu mặc dù bất mãn hắn khi dễ Tương Hãn, thế nhưng nếu A Hãn không nói gì liền cắt đứt video, như vậy nói rõ cuộc phỏng vấn này thực sự rất trọng yếu đi?

Từ Cửu Chiếu không biết tí ti lực ảnh hưởng của tạp chí này có bao nhiêu lớn, mà mỗi một người đã từng được phỏng vấn đều là người có danh tiếng nổi bật, là thiên chi kiêu tử.

Dưới tình huống Từ Cửu Chiếu mơ mơ hồ hồ, thanh danh của cậu đã được đẩy lên cảnh giới cao hơn. Từ tạp chí này làm cho mọi người ở Mỹ – đất nước có nhiều người có nguồn gốc quốc gia khác nhau – lập tức biết đến thiên tài trẻ tuổi được gọi là “Hiện tượng nghệ thuật gia" này.

Mặc dù ngày đó rất bất mãn Ngô Diểu phá hủy hai người gặp mặt, bất quá Tương Hãn lập tức bắt được cơ hội, nhân cơ hội khai phát súng đầu tiên cho Văn Vận. Hoàn thành khởi đầu tốt đẹp, Tương Hãn liền thở phào nhẹ nhõm, còn dư lại liền giao cho Vương Triều Thần là được rồi.

Còn Tương Hãn lại bỏ chạy đi theo Từ Cửu Chiếu hội hợp cùng một chỗ, mặc kệ Ngô Diểu liều mạng giữ lại thế nào, Từ Cửu Chiếu vẫn bỏ lại hắn cùng Tương Hãn đi du sơn ngoạn thủy.

Nước Mỹ có rất nhiều cảnh vật bất đồng với những nơi khác, Tương Hãn vì cậu đảm nhiệm làm người dẫn đường, hai người chơi chừng nửa tháng, lúc này mới lưu luyến trở lại nước. Nếu như không phải là Tương Hãn phải tiếp tục công việc, cậu thậm chí muốn đợi cho trang trí máy bay hoàn thành xong, sau đó ngồi máy bay về nước.

Đương nhiên, Từ Cửu Chiếu chỉ biết mua máy bay, không nghĩ tới máy bay còn cần có cơ trưởng và phó cơ trưởng và một tiếp viên hàng không. Ngô Diểu cũng không phải thuộc hạ Tương Hãn, hắn chỉ lo việc chuẩn bị máy bay cho Từ Cửu Chiếu làm quà tặng, nên không quản chuyện này. Mà những thứ này là do Tương Hãn chu đáo săn sóc chuẩn bị, cho đến về sau Từ Cửu Chiếu muốn thử bay mới nhớ tới cái này.

Tháng tư, bằng hữu của Tương Hãn là Ni Mã lại một lần nữa tới Thượng Hải thăm hỏi tên bạn lắm tai nạn này, lúc này đây hắn liền mời mấy người bạn cùng nhau tụ hội.

Mà Từ Cửu Chiếu bên này lại đột nhiên nhận được điện thoại của Hồ giáo sư nên không thể cùng đi.

“Giáo sư, ngài thế nào lại ở bên này?" Từ Cửu Chiếu kinh ngạc nhìn Hồ giáo sư.

Hồ giáo sư tinh thần sáng láng nói: “Ai nha, còn không là bởi vì Cửu Chiếu cậu sao. Cậu ở Bỉ mang về quyển nhật ký ghi chép Phong Từ kia, lẽ nào cậu đã quên rồi sao? Vì phần tài liệu kia, chúng tôi có cử một nhóm tới bên này tiến hành nghiên cứu."

Từ Cửu Chiếu nhất thời tim dập dồn dập, cậu nhịn không được ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ có tiến triển gì sao?"

Hồ giáo sư cười híp mắt nói: “Đương nhiên! Cái này đều do cậu và Tương Hãn ra sức ủng hộ, nếu không phải là mọi người vừa cung cấp đầu mối, vừa cung cấp tiền bạc, thì không có khả năng ra thành quả nhanh như vậy."

Từ Cửu Chiếu hít sâu một hơi, cậu hỏi: “Là dạng tiến triển gì ạ?"

Vừa nói đến việc chuyên nghiệp, thái độ Hồ giáo sư nghiêm túc hẳn lên, ông nói: “Căn cứ nhật ký trước đó, chúng tôi dựa vào thời gian giao dịch tra tìm tài liệu lịch sử ghi lại, kết quả phát hiện ngọn nguồn là từ trong cung chảy ra."

Phần nhật ký chỉ ra phương hướng và thời gian cụ thể, vì vậy việc đi tìm hiểu nguồn gốc, nghiên cứu khảo cổ cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Bọn họ không chỉ tìm được tài liệu ghi lại cặn kẽ, thậm chí cũng hiểu được một ít nội tình mà ngay cả Từ Cửu Chiếu căn bản cũng không biết.

“Cái Phong Diêu này a, làm liên lụy đến hán vệ (người gác xưởng) đấu tranh trong lúc đó, đồng thời cùng hậu cung và tiền triều có quan hệ thiên ty vạn lũ. Người dính đến chết rất nhiều, trong đó bao gồm một vị quý phi hậu cung chết bất đắc kỳ tử, một đại thái giám đứng đầu bị bỏ cũ thay mới, thị vệ bị tẩy trừ ….. Đã chết rất nhiều người a." Hồ giáo sư thổn thức cảm thán, phảng phất có thể từ tài liệu ghi lại chứng kiến tinh phong huyết vũ ngay lúc đó.

Ngực Từ Cửu Chiếu căng lên, cậu thắm giọng, làm cho lúc phát ra tiếng sẽ không lộ vẻ khàn khàn: “Như vậy… Phong Diêu bị đóng cửa, cũng là bởi vì cái này. Diêu chủ…có được ghi lại hay không?"

Hồ giáo sư từ xa xăm hoàn hồn lại, ông ngẩn ra, sau đó nói: “Có, có! Tài liệu ghi lại viết rất rõ ràng, diêu chủ Phong Diêu là do đốc đào quan Đào Kim làm chủ vào lúc đó, ly khai Cảnh Đức Trấn đi tới Hà Nam, cũng là vị trí trấn Phong Diêu hiện nay, ở chỗ đó tuyên chỉ khai diêu. Sau lại bị bắt trói vào kinh, chịu đựng nghiêm hình, tra tấn bức cung, hai năm sau cùng với các quan viên có liên quan bị lôi đi chém. A! Đúng rồi, danh tự diêu chủ trước kia bị ghi sai rồi, không phải là gọi Tiết Cảnh, mà gọi là Từ Cảnh! Nhắc tới mới nhớ, tên người đó giống với cậu, cũng là Cửu Chiếu…."

Vành mắt Từ Cửu Chiếu nóng lên, tay cậu nắm thành quyền giấu ở trong tay áo: Rốt cục….

Cho dù điều tra khảo cổ vẫn không có biện pháp chứng minh cậu bị lừa gạt, không biết chuyện đấu tranh trong đó. Thế nhưng rốt cục cậu cũng biết rõ tiền căn hậu quả, có thể cảm thấy an ủi gia nhân kiếp trước.

“Tiểu Từ? Tiểu Từ??"

Thanh âm của Hồ giáo sư đem Từ Cửu Chiếu đang rơi vào hồi tưởng giật mình tỉnh lại, cậu có điểm mất hồn mất vía: “Hồ giáo sư?"

Hồ giáo sư lộ ra hưng phấn: “Hạng mục này của chúng ta rốt cuộc hoàn thành thắng lợi! Tối hôm nay có tiệc ăn mừng, tiểu Từ tới góp vui không?"

Từ Cửu Chiếu nhiều lần cùng Hồ giáo sư tiếp xúc, lúc này cũng không tiện cự tuyệt, vì vậy lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Tương Hãn, sau đó liền theo chừng mười người ầm ĩ cùng đi.

Đang theo các bằng hữu ăn cơm, Tương Hãn nhận được tin nhắn, nhíu mày một cái.

Lưu Duệ ngồi ở bên cạnh hắn vừa vặn thấy được: “Làm sao vậy?"

Tương Hãn thu hồi điện thoại thở dài: “Cửu Chiếu không tới, bảo là muốn cùng nhóm khảo cổ kia đi ăn mừng."

Lưu Duệ buồn cười chế nhạo: “Tớ nói cậu cũng quá dính người đi, tiền đồ đâu rồi hả?"

Tương Hãn nhìn hắn một cái, nói: “Đây là hưởng thụ của tớ, kẻ độc thân như cậu không có cách nào biết được đâu. Cậu vẫn là nhanh tìm một người đi, đỡ phải cả ngày ước ao đố kị như vậy."

Lưu Duệ bị hắn làm cho nghẹn họng trợn trắng mắt, hắn cũng muốn tìm một người tri kỷ lắm chứ, vấn đề là không có thời gian a! Hắn cả ngày bận rộn là do ai làm hại hả?! Còn có mặt mũi nói chuyện như thế à?

“Tớ nói cậu nên đi xả xui đi, hai ba lần gặp tai hoạ như vậy." Ni Mã ở một bên vừa uống rượu vừa nói.

Tương Hãn quay đầu nói chuyện với hắn: “Cho tới bây giờ đều là phúc họa đi đôi với nhau, xui xẻo đi qua chính là vận may tới. Nhưng mà hai năm qua rất đặc sắc kích thích, cũng may tớ còn trẻ tuổi chịu đựng được."

Ni Mã gật đầu: “Biết cậu tâm tính rộng rãi, đến đây, cùng uống nào!"

Trên bàn cơm mọi người đều giơ ly lên, nhất thời bóng tối và ánh sáng đan xen nhau tạo thành một mảnh hoan thanh tiếu ngữ. Bọn họ là bạn cũ sau khi tốt nghiệp phải chạy đông chạy tây khó được tụ tập cùng nhau, nên lúc này đều rất vui vẻ.

Hồ giáo sư và mọi người ăn cơm xong, tiếp tục đi KTV ca hát vui chơi.

Điều này làm cho Từ Cửu Chiếu cho tới bây giờ chưa từng tới đây chịu không nổi, nhất thời có chút hối hận.

Lúc này cửa phòng bị mở ra, một thân ảnh yểu điệu đi đến, ngồi ở bên cạnh cậu và Hồ giáo sư.

“Xin lỗi, tôi tới chậm phải không?" Một giọng nữ dịu dàng êm tai lạc trong trong tiếng la rống nên không rõ ràng lắm, điều này hiển nhiên làm cho vị nữ sĩ mới đến rất bối rối, cô phải ngồi gần hơn một chút để nói.

“Tại sao là cô?" Từ Cửu Chiếu kinh ngạc nhìn Tề Yên.

Hồ giáo sư tiến đến lỗ tai cậu gắng sức nói: “Trước đó được cô ấy giúp đỡ một hạng mục, về sau hạng mục này nhập vào tổ của tôi. Tề tiểu thư coi như là một trong những người tài trợ, lần này có thành quả cũng báo cho cô ấy biết."

Tề Yên cười khanh khách nói: “Từ tiên sinh đã lâu không gặp." Cô thở dài một tiếng, cảm khái muôn vàn nói: “Không nghĩ tới khi gặp lại Từ tiên sinh thì cậu đã lấy được thành tựu lớn như vậy, thật khiến người ta kính nể mà."

Từ Cửu Chiếu nhấp môi nói: “Cô quá khen."

Từ Cửu Chiếu còn nhớ rõ Tương Hãn đã từng ăn dấm chua của vị tiểu thư này, làm cho cậu buồn cười không thôi, đồng thời cũng đặc biệt nhắc nhở chính mình phải giữ một khoảng cách với nữ giới.

Bọn học sinh đùa rất vui vẻ lại rất điên, giáo sư và Từ Cửu Chiếu ở đây cũng chỉ ngồi yên, nên hai người liền đi ra, mà Tề Yên ở bên cạnh cũng chỉ nhận thức hai người này cũng đứng dậy đi theo.

Hai người cùng nhau đưa Hồ giáo sư lên taxi, sau đó Tề Yên hỏi: “Từ tiên sinh đi về như thế nào?"

Trên bàn cơm Từ Cửu Chiếu có uống rượu, nhất định là không thể lái xe. Cậu nói: “Không có việc gì, tôi tìm người chở."

Tề Yên cười nói: “Tôi cũng có đem xe để ở chỗ này, để tôi đưa cậu trở về, ngày mai lại lấy xe cũng được."

Từ Cửu Chiếu hơi nhíu mày, từ chối nói: “Cái này rất phiền phức."

Tề Yên cười càng dịu dàng: “Không phiền phức đâu."

Thời gian tới gần nửa đêm, bọn Tương Hãn mới tan cuộc.

Đột nhiên điện thoại Tương Hãn vang lên, hắn tưởng Từ Cửu Chiếu gọi điện, vừa nghe thì vẻ mặt rạng rỡ khoan khoái biến mất, vùng xung quanh lông mày liền nhăn lại.

“Có chuyện gì?" Thanh âm Tương Hãn trầm ngưng hỏi.

“Vừa rồi Trịnh Khải Long giả bộ phát bệnh cấp tính, lúc đưa qua bệnh viện đã chạy trốn rồi!!"

Trong lòng Tương Hãn nhất thời lộp bộp, hắn lập tức cúp điện thoại, ngược lại gọi cho Từ Cửu Chiếu, nhưng cậu lại tắt máy.

Một cảm giác điên cuồng khủng hoảng bắt đầu lan tràn, Lưu Duệ và Ni Mã vẫn chưa đi, thấy hắn mặt mày hốt hoảng liền đi tới.

“Xảy ra chuyện gì thế?"

Rạng sáng 0 giờ, Từ Cửu Chiếu mất tích.
Tác giả : Nam Qua Lão Yêu
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại