Tái Sinh Chi Từ
Chương 124
Đêm khuya vắng vẻ, mọi người đang ngủ say, lại bị một tiếng mèo kêu sắc nhọn làm tỉnh lại. Hai vợ chồng Tương Bình Kiến đã có tuổi, bị giật mình hoảng sợ thở hổn hển.
“Chuyện gì xảy ra vậy?" Đại bá mẫu mơ hồ nói: “Lúc này nháo xuân có phải hơi sớm không?"
Tương Bình Kiến vừa muốn nói gì, chợt nghe ngoài hàng lang truyền đến một tiếng quát: “Mau dậy đi, mau dậy đi, cháy rồi!!"
Hai lão nhân bị dọa sợ bò dậy, nháo nhào đi mở cửa.
“Chờ một chút!" Tương Bình Kiến quát một tiếng, xoay người lấy hai cái khăn lông trong hành lí, dùng ly nước đặt ở đầu giường thấm ướt. Sau khi dùng khăn lông ướt che miệng mũi xong mới mở cửa phòng ra: “Lát nữa khom lưng xuống!"
Lúc bọn họ ra cửa, mới phát hiện trong hành lang nóng hừng hực, từng đợt khói gay mũi theo cầu thang bên kia thổi qua, có thể từ nơi này thấy bên kia một mảnh đỏ rực sáng trưng.
Nhà của Tương gia lão được xây bằng gạch và gỗ, vì duy trì kiến trúc thời dân quốc, có một số nơi toàn dùng gỗ để trang trí, một khi phát sinh hoả hoạn thì lan tràn khá mau. Ông nhất thời cả kinh. Lúc nhỏ ông có ở Tiểu Dương Lâu một đoạn thời gian, mấy năm nay lại không có thay đổi, tự nhiên là vô cùng quen thuộc kết cấu của nó. Toàn bộ trong nhà chỉ có một cầu thang, nếu như lửa quá lớn, bọn họ không xuống được thì tất cả đều chạy không thoát!
“Cháu của tôi!" Đại bá mẫu lo lắng đập cửa phòng đối diện.
Trong lầu hai một trận ồn ào, tất cả mọi người nghe thấy được động tĩnh, liền nhanh chóng di chuyển. Cùng lúc đó, từng đợt mèo kêu giống như còi báo động xé rách màng nhĩ của người khác.
Lúc này đại bộ phận mọi người đã chạy ra, Tương Phong nói: “Mèo ở đâu ra vậy? May mà có mèo kêu, bằng không chúng ta chạy không thoát."
Anh của Tương Phong khẩn trương ôm con: “Có lẽ là nhà hàng xóm gần đây, anh nhớ trong nhà không có nuôi mèo."
Vợ chồng Tương Bình Lệ hoảng hốt từ phía sau chen vào: “Vì sao đều ở chỗ này, sao không chạy xuống dưới lầu?"
Sắc mặt Phùng Thư Tình tái xanh nói: “Cầu thang phía dưới lửa lớn vô cùng, xem chừng toàn bộ phòng khách lầu một đều bốc cháy, chỗ đó rất nguy hiểm, không thể đi."
Anh chồng Phùng Thư Tình đột nhiên thở hổn hển nói: “Anh có xem qua, nơi có thể trực tiếp nhảy xuống thì lửa rất lớn, lửa này thật không bình thường!"
Thông thường lửa luôn luôn phải từ điểm bắt đầu cháy lan ra, nào có hai đầu không liên quan gì cùng lúc cháy chứ.
“Con nói có người muốn phóng hỏa thiêu chết chúng ta sao?!" Sắc mặt của Tương Bình Kiến nhất thời xanh mét.
“Làm sao bây giờ? Làm sao chạy ra khỏi đây?" Tương Phong hốt hoảng đứng dậy, hắn nhớ tới gì đó: “Đúng rồi! A Hãn đâu?! Còn có Từ Cửu Chiếu nữa! Hai người bọn họ đi nơi nào?"
Lúc này Tương Bình Kiến càng tái xanh, ông quát: “Cha của ta!"
Ông hướng về phía cầu thang chạy tới. Lão gia tử yêu thanh tĩnh, đi đứng cũng linh hoạt, vì vậy liền một mình ở tại lầu ba. Ngọn lửa lúc này đã theo lan can đốt tới lầu hai, không khí vô cùng nóng rực, chỉ cần hít thở cũng khiến người ta cảm nhận được thống khổ.
Ông che mặt, trực tiếp xông lên lầu ba. Phía sau mấy người trẻ tuổi khỏe mạnh đều theo sát lên lầu. Chờ bọn họ khẩn trương chạy đến phòng ngủ chính lầu ba, mới phát hiện Tương Hãn và Từ Cửu Chiếu đều ở đây.
Tương Vệ Quốc coi như trấn định, ông nghiêm mặt nói: “Làm sao đều chạy đến chỗ này? Còn không mau thoát thân đi?"
Tương Bình Kiến lo lắng nói: “Cha! Lầu một bị lửa phong kín không thể đi xuống, cửa sổ lầu hai có thể nhảy ra ngoài cũng bị người đốt, nhảy ra ngoài liền trực tiếp rơi vào lửa."
Tương Vệ Quốc trừng mắt: “Đừng hoảng hốt!" Sau đó ông quay đầu nói với Tương Hãn: “A Hãn, cháu nghĩ xem còn có nơi nào có thể an toàn thoát thân không?"
Tương Hãn nghe được có người phóng hỏa, trong đầu đang có chút loạn, nhất thời cũng nghĩ không ra đường chạy trốn.
“Meo meo ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~". Trên lầu ba vẫn có thể nghe Miêu Gia kêu. Bên này lửa cháy mãnh liệt như vậy, hơn nữa tiếng kêu Miêu Gia lại sắc nhọn, nhất định sẽ có hàng xóm phát hiện.
Nhưng mà ̣bởi vì có chất đốt, phỏng chừng cũng không người nào dám tới gần, chờ đến lúc đội phòng cháy chữa cháy tới thì bọn họ không thoát được, rất có thể sẽ bị thiêu sống.
“Miêu Gia ở chỗ nào?" Từ Cửu Chiếu bất an, “Vì sao em nghe thanh âm của nó gần đâu đây thế?"
Trong đầu Tương Hãn suy tư, trong miệng nói: “Em yên tâm đi, Miêu Gia rất nhanh nhạy. Động vật đều có bản năng xu cát tị hại…."
Nói đến đây, linh quang hắn chợt lóe, sau đó lấy điện thoại di động ra — đây là vì hắn định báo cháy nên mới từ trong phòng ngủ mang ra ngoài, mở ra một phần mềm. Vài giây qua đi, lướt qua vài lần, chấm tròn đại biểu cho Miêu Gia xuất hiện. Tương Hãn nhíu thật chặt chân mày, ngón tay phóng to bản đồ nhỏ, lập tức đổi thành bản vẽ mặt phẳng của nhà cũ.
“Cháu biết rồi!" Tương Hãn hưng phấn nắm điện thoại di động, “Bốn phía đều là lửa, mèo sợ lửa, nhất định nó sẽ tìm nơi không có lửa để đi! Nóc hành lang hậu viện!! Chúng ta có thể từ nơi đó chạy đi!"
Nói xong, Tương Hãn liền đỡ Tương Vệ Quốc dậy, hướng về cửa sổ lầu ba đi đến. Bên dưới cửa sổ có một mái hiên cong, phía dưới chính là bờ tường, bởi vì lầu hai không có cửa sổ, lửa chỉ lan tới, nhưng không có cháy mạnh.
Mấy người Tương Phong nhanh chóng chạy xuống cầu thang, đem phụ nữ, trẻ em, người lớn tuổi đi lên. Tương Hãn và Từ Cửu Chiếu xé rách drap giường, thấm ướt nước lạnh, theo cửa sổ thả xuống.
Tương Hãn đưa lưng về phía Tương Vệ Quốc: “Gia gia, cháu đỡ ông xuống phía dưới!"
Tương Vệ Quốc xua tay nói: “Ông xuống cuối cùng, trước hết để cho người tuổi trẻ động tác linh hoạt đi trước đi, đừng chậm trễ thời gian."
Tính tình Tương Vệ Quốc có bao nhiêu quật cường, Tương Hãn tự nhiên là nhất thanh nhị sở. Hắn cắn cắn môi, quay đầu nói với Từ Cửu Chiếu: “Em đi xuống trước, anh cùng gia gia đi cuối cùng."
“Đừng cãi cọ nữa!" Từ Cửu Chiếu trầm giọng nghiêm túc nói: “Trước hết để cho Tương Phong, Thư Tình xuống trước, tiếp ứng bên dưới."
Lúc này tranh thủ thời gian mới là đạo lý, Tương Vệ Quốc, vợ chồng Tương Bình Kiến để tôn tử và con cái đi xuống trước, mà Tương Bình Lệ hoảng sợ đứng ở một bên mặc dù lảo đảo muốn ngã, nhưng cũng đem cơ hội thoát thân nhường cho người thân.
Mấy người lớn đưa trẻ em xuống trước, sau đó là phụ nữ, Tương Bình Lệ và Đại bá mẫu, mấy người đàn ông thoáng cái cũng rất thuận lợi đi xuống.
“Cha! Người xuống đi!" Đứng ở bên cửa sổ, Tương Bình Kiến kiên trì: “Con đi cuối cùng."
Càng kéo dài càng lãng phí thời gian, Tương Vệ Quốc cũng không kiên trì nữa, leo lên lưng Tương Hãn. Tương Hãn từ cửa sổ bò ra ngoài, cầm lấy drap giường vặn thành sợi dây liền đạp mái hiên đi ra ngoài.
Cái drap giường này làm bằng vải bông, cũng không phải đặc biệt bền chắc. Một người còn có thể được, cho nên lúc Tương Hãn cõng Tương Vệ Quốc xuống, rốt cục không chịu nổi “Roẹt" một tiếng liền đứt.
Trong lòng Tương Hãn lập tức lộp bộp, thân thể không bị khống chế rơi xuống, sau đó bị vật gì cản lại, tiếp tục đụng phải một vật thể chắc nịch.
“Ai u!!" Tương Phong hét thảm một tiếng. Anh của hắn nhanh chóng kéo hắn dậy, còn kém chút nữa là Tương Phong bị đụng từ nóc hành lang ngã xuống.
Hành lang này dùng để hóng mát vào mùa hè, dùng các cột đá hình “冂" mà tạo thành, bên trên bò đầy dây hoa tử đằng. Tuy rằng khoảng cách giữa các cột không ngắn, nhưng mà dây sinh trưởng nhiều, bao trùm chặt chẽ lại bền chắc. Cũng đủ để mọi người giẫm ở bên trên, dưới chân chỉ có một chút chênh vênh.
Tương Hãn té có chút mơ hồ, trái tim còn đang cuồng loạn, anh rể lớn nhanh chóng đỡ hắn, đem lão gia tử bị hắn đè ở phía dưới lên kéo lên: “Ông ngoại người thế nào?"
Tương Hãn lăn mình một cái, đứng lên nhìn Tương Vệ Quốc, Tương Vệ Quốc hư nhược giơ tay lên vẫy vẫy, ý bảo ông không có vấn đề gì lớn. Tương Hãn nhấp môi dưới, lấy điện thoại ra nhét vào trong tay Phùng Thư Tình: “Mau gọi xe cứu thương!"
“Sợi dây bị đứt rồi phải làm sao bây giờ? Cha em còn đang ở trên phải không?" Phùng Thư Tình kinh hoảng nói.
“Đừng có gấp! Còn kịp làm một cái khác." Tương Hãn cố nén lo âu sốt ruột trong lòng, an ủi nói với cô.
Lửa càng lúc càng lớn, lửa dọc theo lan can bằng gỗ đã đốt tới đây, Tương Hãn ngẩng đầu lên nhưng không nhìn Thấy Từ Cửu Chiếu.
Bên trên vừa nhìn thấy drap giường bị đứt, đầu tiên là lo lắng hai người té xuống, chờ thấy bọn họ không có việc gì, liền bắt đầu nghĩ cách đi xuống.
Nếu như là một mình Từ Cửu Chiếu, cậu liền trực tiếp đạp mái hiên nhảy xuống, có nóc hành lang giảm xóc, nhiều lắm chỉ là gãy xương.
Thế nhưng Tương Bình Kiến cùng chồng tiểu cô thì không được, hai người này đều năm sáu chục tuổi, không chịu nổi va đập như vậy.
Từ Cửu Chiếu quay đầu nhìn một chút, chạy về căn phòng của Tương Vệ Quốc.
“Ai – cháu đi đâu?" Chồng tiểu cô không biết làm sao gọi cậu lại.
Không tới một phút, Từ Cửu Chiếu liền ôm hai bộ chăn nệm trở lại, cậu nói với hai người: “Đưa cái này ném xuống."
Mắt Tương Bình Kiến sáng lên, uốn người từ trong cửa sổ dùng sức đem chăn, nệm lót ném xuống phía dưới. Từ Cửu Chiếu theo sát đem cái nệm lôi xuống, ba người hợp lực dựng thẳng nệm lên, dùng sức đẩy ra ngoài.
“Trải cái này ra!" Từ Cửu Chiếu hô lớn
Chỉ chốc lát sau, thanh âm của Tương Hãn vang lên: “Được rồi, mọi người xuống đây đi!"
Từ Cửu Chiếu nhìn phía sau khói đặc cuồn cuộn, cậu thò đầu ra, giọng nói thân thiết, nói với Tương Bình Kiến: “Người trước đi!"
Tương Bình Kiến cũng không dài dòng, trực tiếp leo ra ngoài cửa sổ, theo sát là dượng nhỏ. Từ Cửu Chiếu sợ mái hiên không chịu nổi trọng lượng của ba người, đợi đến hai người đi xuống, lúc này mới xoay người ra cửa sổ, đứng ở trên mái cong.
Mái cong chỉ có tác dụng trang trí, căn bản cũng không có chịu lực như xà ngang, nhưng mà có dùng cây kích thước cỡ cổ tay chống đỡ. Mái ngói theo phong cách Tây Dương lúc này đã bị đạp hỏng rơi xuống, sơ ý một chút sẽ đạp hụt té xuống.
Từ Cửu Chiếu cẩn thận giẫm ở trên thanh gỗ, Tương Hãn phía dưới thấy cậu lập tức ngoắc: “Cửu Chiếu, nhanh lên một chút!"
Mọi người bên dưới lui về phía sau một khoảng, dùng nệm và chăn để lót. Từ Cửu Chiếu thận trọng đi tới bên mép, mái ngói dưới chân phát ra thanh âm răng rắc khiến người ta bất an.
Từ Cửu Chiếu tung người nhảy xuống, khi cậu dùng sức nhảy xuống, mái cong rốt cục sụp đổ. Từ Cửu Chiếu không có nhảy vào đệm như ý nghĩ, ngược lại là rơi vào trong ngực Tương Hãn.
Lực rơi xuống của Từ Cửu Chiếu đập vào ngực hai người gây ra một trận đau nhức. “Khụ khụ khụ!!" Chấn động này làm cho phổi của hai người khó chịu không hẹn mà cùng ho khan.
Có người sau lưng vươn tay, đem hai người kéo ra, chăn nệm đã bị lửa đốt, bị người trực tiếp đạp xuống phía dưới.
“Anh chụp em làm gì?" Từ Cửu Chiếu giận trách.
Tương Hãn ôm cậu thật chặt: “May mà em không có việc gì, bằng không anh hối hận chết mất." Hắn dùng sức nuốt nước miếng, bởi vì căng thẳng mà cổ họng thắt chặt.
“Chúng ta rời khỏi nơi này trước đã." Tương Phong đi tới, khom lưng nói với hai người còn đang ôm nhau.
Lúc này truyền đến còi xe cứu hỏa, Tương Phong hưng phấn ngồi dậy, hướng về phía sân lớn tiếng gọi.
Nói là kinh tâm động phách, nhưng trên thực tế từ khi phát hiện cháy đến bây giờ bất quá chỉ có một khắc đồng hồ, mà bây giờ lửa đã đốt tới lầu ba, có thể thấy được lửa lan ra có bao nhiêu nhanh.
Tương Hãn vẫn còn sợ hãi ôm chặt Từ Cửu Chiếu, nếu như không phải Miêu Gia đột nhiên kêu lên, thì bọn họ thực sự phải táng thân trong biển lửa.
Chiến sĩ phòng cháy chữa cháy chạy tới hiện trường thấy thế lửa cũng thất kinh, lửa lan tràn quá nhanh lại quá lớn, căn bản cũng không giống như là cháy trong thời gian ngắn.
Bởi lễ mừng năm mới là ngày nghỉ lễ trọng đại cho nên phải phá lệ chú ý, những người làm nhiệm vụ chỉ dám chợp mắt không dám ngủ. Khi được báo thì 1 phút hoàn thành chỉnh trang, 3 phút xuất phát, 7, 8 phút chạy tới hiện trường.
Trung đội trưởng sợ không khống chế được thế lửa, lan đến các tòa nhà khác, liền nhanh chóng gọi tiếp viện. Các chiến sĩ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh lấy ống nước kết nối vào vòi chữa cháy gần đó hướng về ngọn lửa đang cháy của tòa nhà phun tới.
Lúc này chiến sĩ chạy xung quanh xác nhận tình huống phát hiện người Tương gia đang đứng ở trên nóc hành lang, nhất thời vui mừng khôn xiết. Hai chiến sĩ khiêng một cái thang qua, che chở người bên trên đưa ra ngoài. Rất nhanh xe cứu thương cũng chạy tới, ngoại trừ xe Phùng Thư Tình gọi ra, trung đội trưởng cũng gọi một chiếc để dự phòng.
Tương Vệ Quốc, Tương Bình Lệ và Đại bá mẫu cùng với nữ quyến, hai ông bố mang theo bọn nhỏ lần lượt đi bệnh viện. Hiện trường cũng chỉ còn lại người có tình huống hơi tốt là Tương Hãn, Từ Cửu Chiếu, Tương Phong và Tương Bình Kiến.
Trung đội trưởng hướng về phía bốn người nói: “Sao lại cháy? Mọi người biết không?"
Tương Bình Kiến vừa nghĩ tới liền tức giận phát run: “Căn bản cũng không phải là xảy ra hoả hoạn, là có người muốn chúng ta chết cháy a! Quá độc ác mà!"
Tương Phong cũng rất tức giận: “Một nhà già trẻ xấp xỉ hai mươi người, quả thực tán tận lương tâm!"
Mặc dù đã có hoài nghi trước đó, thế nhưng nghe được là có người cố ý phóng hỏa khiến cho trung đội trưởng rất khiếp sợ.
“Mọi người đừng có gấp, từ từ nói." Trung đội trưởng đầu tiên trấn an tâm tình bọn họ, nói: “Mọi người yên tâm, chỉ cần thật sự có người cố ý phóng hỏa, cảnh sát tuyệt đối sẽ không bỏ qua!"
Chờ bọn họ bình tĩnh một chút, trung đội trưởng nói: “Tôi đã báo cho cảnh sát, bọn họ rất nhanh sẽ chạy tới hiện trường."
Lúc trung đội trưởng có hoài nghi, liền lập tức báo cho trung tâm, từ trung tâm báo cho cảnh sát.
Không bao lâu, vài chiếc xe cảnh sát đèn màu xanh đỏ chạy tới. Lúc này, tiếng huyên náo và ánh lửa cũng đã đem một mảnh khu cư dân kinh động, rất nhiều người không để ý, vây chung quanh quan sát .
Sau khi cảnh sát đến, lập tức làm dây chắn, cấm mọi người tới gần, để tránh phá hư hiện trường.
Một cảnh sát chừng bốn mươi tuổi đi tới trước mặt người Tương gia đang nghỉ ngơi ở xe cứu hỏa, hắn hướng về phía Tương Bình Kiến nhiều tuổi nhất nói: “Tôi là cảnh quan phụ trách án kiện này, tôi họ Chu. Mọi người cứ nói tất cả việc mình biết."
Một cảnh sát trẻ tuổi ôm kẹp văn kiện, Chu cảnh quan đặt câu hỏi, hắn ở một bên ghi chép.
Tương Bình Kiến nói, những người khác bổ sung, đem tình hình bọn họ biết nói một lần.
Chu cảnh quan như có điều suy nghĩ, xem ra có người hận người nhà này muốn chết, vậy mà toàn bộ từ lầu hai đều bị chặn, cái này có thể hoàn toàn loại bỏ khả năng tự cháy.
Chu cảnh quan lập tức phân phó cảnh quan tuổi còn trẻ bên cạnh thu thập điện thoại di động có video và ảnh chụp của quần chúng vây xem xung quanh để sử dụng sau này.
Sau đó hắn hỏi : “Mọi người từng có hiềm khích với ai không? Người có khả năng tới phóng hỏa, mọi người có nghĩ tới ai không?"
Bị hỏi như vậy, Tương Hãn và Từ Cửu Chiếu ngập ngừng. Tương Hãn nói: “Trước đó, chúng tôi quả thực đắc tội không ít người. Ở Pháp, trong nước đều có."
Đây là nhảy qua quốc án sao? Chu cảnh quan chau mày, sau đó hắn liền phát hiện hai người trước mắt có điểm nhìn quen mắt. Hắn nhớ lại tên mới vừa nghe được, rốt cục biết đã thấy ở đâu. Lập tức trong lòng hắn run lên, làm không tốt chuyện này thì chết chắc!
Hắn hỏi: “Cụ thể là người nào?"
Tương Hãn dừng một chút nói: “Một người đã vào tù ở Pháp, thế nhưng không biết bạn bè thân thích của hắn có oán hận chúng tôi không. Mà trong nước thì có đám người bị tội phỉ báng, gây hấn cũng bị xử bỏ tù, còn có một người tên là Trịnh Khải Long, cũng có cừu oán với chúng tôi, hiện nay hắn đang bị giam giữ, còn chưa chính thức bước vào trình tự tư pháp."
Trong lòng Chu cảnh quan hò hét: Ha Ha! Kẻ thù thật không ít. Hơn nữa người này cũng thật lợi hại, những kẻ đắc tội với họ đều bị tống hết vào trong tù. Hắn nói: “Được rồi, những người này tôi sẽ nhớ kĩ, trở về sẽ điều tra."
“Meo meo ngao — meo meo ngao — " Một tiếng mèo kêu như sấm lại một lần nữa vang lên, nhắc nhở mọi người Miêu đại gia đang cần quan tâm.
Tương Phong lập tức đứng lên, lấm lét nhìn trái phải, con mèo này chính là công thần cứu mạng a! Hắn cần phải thấy tận mắt mới được.
Bốn người lần theo âm thanh, liền thấy chỗ chòi nghỉ ở cuối hành lang có một cái thang, một nhân viên chữa cháy bò tới trên đỉnh, đưa tay thử thăm dò về phía Miêu Gia đang ngao ngao tạc mao, nhưng luôn bị Miêu Gia cảnh giác quơ móng vuốt ngăn cản.
Thì ra Miêu Gia chạy tới hành lang bên này, đại khái là lúc đó quá mức kinh hách, nó thoáng cái nhảy vọt qua từ nóc hành lang bay thẳng tới trên đỉnh chòi nghỉ mát cách nhau 2 thước. Mà lúc này còn đang chấn kinh, không cho bất luận kẻ nào tới gần, chính nó cũng không dám xuống phía dưới.
Tương Hãn buồn cười nhìn nhân viên chữa cháy khổ sở giằng co với Miêu Gia, hắn nói: “Để tôi lên cho, đây là mèo chúng tôi nuôi trong nhà."
Sau khi nhân viên chữa cháy đi xuống, Tương Hãn cẩn thận leo lên, hai cái chân trước của Miêu Gia đè trước ngực, hai con mắt tròn xoe không quá hữu hảo nhìn chằm chằm Tương Hãn.
“Ngoan, theo tao đi xuống đi. Tối hôm nay mày bị dọa rồi, tao mang mày xuống phía dưới, sau đó chúng ta trở về nhà." Tương Hãn nhớ tới công lao của nó, dùng thanh âm nhu hòa nói với Miêu Gia.
Hắn đem tay nhẹ nhàng đặt tại trên đầu Miêu Gia, theo lưng nó xoa xuống phía dưới, Tương Hãn vuốt ve nó từng chút một. Trong lúc đó bầu không khí giương cung bạt kiếm, nhìn nhau không vừa mắt giữa hai người rốt cục biến mất.
Vuốt ve khoảng mười phút, Miêu Gia mới ngọt ngào kêu một tiếng: “Meo meo ~ ~ ~ “. Đuôi nó run lên, ở trên cổ tay Tương Hãn liếm một cái, biểu thị nó mở lòng từ bi tha thứ cho đối địch của hai “người" trước đó.
Tương Hãn bất giác thở phào, hắn cười cười, một tay ôm Miêu Gia, từ trên thang trèo xuống.
“Miêu Gia, mày không sao chứ?" Từ Cửu Chiếu ân cần đem nó từ trên tay của Tương Hãn nhận lấy, cẩn thận kiểm tra, phát hiện ngoại trừ bộ lông bị cháy có chút xấu xí ra, Miêu Gia cũng không có bị bỏng.
“Đây là con mèo kia sao? Hai người nuôi à?" Tương Phong tò mò lại gần, muốn thò tay sờ một cái, Miêu Gia liền mất hứng phát ra thanh âm không hữu hảo.
“Phỏng chừng nó bị kinh sợ, lúc này nó không cho người lạ sờ đâu." Từ Cửu Chiếu áy náy nói.
Đừng nói là bây giờ, coi như là bình thường nó cũng không cho người lạ sờ, chỉ có người cho nó ăn, nó mới bằng lòng thân cận.
Lúc này rất nhiều xe cứu hỏa lục tục tới, vây quanh Tiểu Dương Lâu mở súng bắn nước phun vào ngọn lửa.
Trung đội trưởng đi tới hỏi: “Bên trong nhà có vật phẩm quý trọng gì không? Dưới điều kiện cho phép, chúng tôi sẽ tập trung cứu giúp."
Hắn vừa nói như vậy, bốn người đều trầm mặc. Bây giờ mọi người mới nhớ tới những thứ ở trong phòng.
Trung đội trưởng bén nhạy hỏi: “Làm sao vậy?"
Tương Hãn hít sâu một hơi nói: “Ông nội của tôi kinh doanh đồ cổ, lại là người sưu tầm có tiếng, cho nên…"
Tương Phong ho khan một tiếng: “Có lẽ đống đồ cổ đó có giá trị khoảng trăm triệu."
Khóe miệng Trung đội trưởng nhất thời co quắp, hắn sợ nhất là dạng như vậy!
Tương Hãn khinh bỉ nhìn Tương Phong: “Anh cũng quá khinh thường gia sản của gia gia rồi! Tối thiểu cũng phải hàng trăm tỷ!"
Trung đội trưởng nhất thời hận không thể hôn mê, quả thực đây là tình huống khó khăn nhất. Hắn miễn cưỡng khống chế thanh âm của mình cho ổn định, thoải mái hỏi: “Những đồ cổ này ở vị trí nào thế?"
Tương Hãn nhìn hắn cười nói: “Anh yên tâm, bởi vì lễ mừng năm mới, lo lắng nhiều người sẽ làm hư, cho nên đều tập trung đặt ở trong phòng cất giữ. Vách tường gian phòng nơi đó đã gia cố qua, có thể cách lửa phòng cháy. Nhưng nếu như thời gian cháy quá dài, sẽ ảnh hưởng đến đồ cổ bên trong."
Tương Hãn chỉ cho trung đội trưởng vị trí, trung đội trưởng trở lại tổ chức một đội chuyên môn giải quyết vấn đề khó khăn nhất.
Hỏa hoạn thẳng đến 5 giờ sáng mới được dập tắt, để phòng ngừa cháy lại, xe cứu hỏa ở chỗ này tác nghiệp thẳng đến 8 giờ sáng mới hoàn toàn rút lui khỏi hiện trường. Xe cứu hỏa lái đi, chỉ còn lại tàn lửa và cảnh sát ở lại hiện trường tiến hành điều tra.
Tương Hãn bọn họ không thể đi vào, vì vậy dứt khoát gọi xe đem bốn người đưa đến nhà của Tương Hãn và Từ Cửu Chiếu.
Mệt mỏi cả buổi, Tương Hãn an bài phòng cho hai người rồi đi ngủ, lúc tỉnh lại đã đến buổi chiều.
Nhà của Từ Cửu Chiếu và Tương Hãn so với nhà cũ Tương gia thì nhỏ hơn, gian phòng mặc dù nhiều nhưng phần lớn đều thuộc phòng chức năng, khách phòng không đủ để chứa tất cả thân thích Tương gia.
Lúc người Tương gia chạy nạn, đại bộ phận cũng không có mang theo vật phẩm tùy thân của mình. Thẻ căn cước, thẻ ngân hàng, điện thoại di động, tiền mặt, laptop tất cả đều chôn vùi trong biển lửa.
Tương Hãn phải gọi Đường Tiểu Ất tới hỗ trợ xử lý, an bài nơi ở cho những người này, giải quyết thẻ căn cước tạm thời, đưa cho mỗi người một khoản tiền mặt, còn mua điện thoại di động. Sau đó là quần áo và một loạt các thứ khác.
Mà Tương Hãn và Từ Cửu Chiếu thì tập trung tinh lực chiếu cố Tương lão. Lúc Tương Hãn từ mái hiên té xuống thì đúng lúc đem Tương Vệ Quốc đè ở phía dưới, mặc dù có Tương Phong giảm xóc một chút. Nhưng mà dù sao Tương Vệ Quốc cũng đã lớn tuổi, thân thể lại không tốt, đau hai bên sườn khi thở thì không nói, đằng này nơi mô mềm lại bầm tím đôi chỗ, nhất định phải nằm viện trị liệu một đoạn thời gian.
Xảy ra chuyện như vậy, mùng ba ai cũng không có nói chuyện về nhà, ngược lại là lưu lại thay phiên chiếu cố lão nhân.
Tương Bình Lệ để các nữ quyến chiếu cố lão nhân mang hài tử đi, chỉ lưu lại một người đàn ông làm chút việc nặng, những người khác thì đi tới đồn cảnh sát, muốn biết tiến triển của vụ án.
Tương Hãn cho rằng vụ án này thế nào cũng phải điều tra một đoạn thời gian, thật không ngờ lúc bọn họ tới cửa, vậy mà đã chộp được người.
“Vừa lúc mọi người tới đây, tôi định gọi điện thoại cho mọi người rồi." Chu cảnh quan nở nụ cười.
“Bắt được người sao? Là ai muốn phóng hỏa thiêu chết chúng tôi vậy?!" Tương Hãn vừa kinh hỉ vừa phẫn nộ.
Là Lý Tùng Nham? Hay là Trịnh Khải Long? Hoặc là người thân của mấy người bịa đặt sinh sự bị vào tù kia.
Khóe môi Chu cảnh quan đè nén độ cong, cả người hiện ra tối tăm khó chịu, hắn chậm rãi nói: “Tôi nghĩ người này mọi người nhất định biết, ông ta gọi là Tương Bình Khang."
Tương Bình Khang?!
Quả thật như sét đánh trực tiếp vào đầu của bọn họ, thân thể Tương Bình Kiến loạng choạng, nhắm mắt lại. Tương Phong còn đang líu lưỡi, chỉ có Từ Cửu Chiếu phản ứng nhanh tới đỡ ông.
“Đại bá!" “Cha! Cha làm sao vậy?"
Ba thanh niên cực kỳ sợ hãi, Chu cảnh quan bước lớn đi qua đem Tương Bình Kiến kéo tới ngồi trên ghế, cởi cổ áo ông ra, vừa ấn huyệt nhân trung vừa vỗ mặt ông.
Tương Bình Kiến chậm rãi mở mắt ra, vành mắt nhanh chóng tràn đầy nước: “Tại sao thằng hai lại làm loại chuyện không có tính người này? Chúng ta đều là người thân nhất của nó, vậy mà nó cũng có thể nhẫn tâm hạ độc thủ như vậy?!"
Tương Bình Kiến là người thương tâm nhất. Lúc nhỏ ông nhìn Tương Bình Khang trưởng thành thành một thiếu niên, rồi xa cách vài chục năm, sau khi gặp lại chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng tình cảm của Tương Bình Kiến đối với Tương Bình Khang vẫn còn như lúc trẻ, là tình cảm anh cả một lòng quan tâm em nhỏ. Lại không nghĩ tới hôm nay sẽ phải chịu một đả kích lớn như vậy.
Tương Hãn âm trầm, hắn mím chặt môi nói: “Ông ta căn bản đã không có nhân tính! Lúc cháu gặp chuyện không may, chỉ quan tâm di sản của cháu sẽ rơi vào trong tay ai, đây chính là chuyện duy nhất mà ông ta nghĩ tới được!"
Mọi người rồi sẽ thay đổi, có người trở nên tốt hơn, mà có người lại hoàn toàn thay đổi.
“Cha, người đừng nóng giận, ông ta muốn đốt chết chúng ta, người vì ông ta chọc tức thân thể của chính mình, không đáng đâu." Tương Phong ở một bên khuyên giải cha của mình.
Tương Bình Khang đối với hắn bất quá chỉ là một trưởng bối xa lạ, tuy rằng cũng phẫn nộ tức giận, nhưng không có cảm giác thống khổ khi bị anh em ruột thịt giết chết như Tương Bình Kiến.
Từ Cửu Chiếu trầm mặc đứng ở bên người Tương Hãn, cậu chỉ có thể chậm rãi xoa xoa lưng Tương Hãn, tựa như đêm đó cậu trấn an Miêu Gia vậy, để hắn có thể bình tĩnh trở lại.
Chu cảnh quan đã từng xử lý rất nhiều người có hành vi phạm tội đáng ghê tởm, nhưng loại tội phạm phát rồ này quả thật làm cho hắn buồn nôn.
Hắn chờ người nhà bình tĩnh lại rồi nói: “Trước đó tuy rằng chúng tôi đã hỏi thăm Tương tiên sinh có cừu oán với ai, nhưng cũng không bỏ qua máy quay gần hiện trường điều tra. Bởi vì Tương gia thuộc về khu bảo hộ kiến trúc dân quốc, cho nên đầu đường ra vào đều có máy giám sát. Kỹ thuật viên của chúng tôi đã phân tích từng cái một trước và sau khi xảy ra hoả hoạn, thấy được một chiếc xe khả nghi. Sau đó chúng tôi theo dấu vết của chiếc xe này, xác định địa điểm đến của nó."
Chu cảnh quan chờ bọn họ tiêu hóa một chút, nói tiếp: “Chúng tôi tới địa điểm để xác định thân phận của người này, nhưng đó lại là giả. Cũng may thuận lợi lấy được hình vẽ và ảnh chụp. Tiếp theo đem hình của người này gửi đi cho các đơn vị, cuối cùng ở trạm xe lửa bắt được ông ta."
Tương Hãn nắm quyền, thanh âm phẫn hận nói: “Ông ta rốt cuộc tại sao muốn làm như vậy? Thực sự là hận đến nỗi muốn đem chúng tôi đốt chết sao?"
Chu cảnh quan lộ ra một thần sắc cổ quái, hắn lắc đầu: “Trả thù không phải là mục đích của ông ta. Thần thái nói chuyện và giọng nói của ông ta có chút thần kinh, dường như bị cái gì quá lớn kích thích. Tâm tình của ông ta lúc đó rất nóng nảy, chúng tôi phải mất rất nhiều sức lực mới khống chế được ông ta. Mục đích ông ta muốn đốt chết mọi người rất buồn cười, ông ta cho rằng chỉ cần mọi người đều chết hết, di sản Tương gia sẽ thuộc về một mình ông ta."
Tương Hãn và Từ Cửu Chiếu hai mặt nhìn nhau, người này vẫn không chết tâm, hơn nữa chỉ vì di sản lại làm ra loại chuyện điên cuồng này.
“Ông ta bị mù luật sao?" Tương Phong không dám tin đỡ cha của mình, “Ông ta là thủ phạm, không có tư cách kế thừa di sản của người bị hại!"
“Chắc ông ta tựa hồ cảm thấy làm chuyện này không chê vào đâu được." Chu cảnh quan đối với loại tội phạm lãnh huyết cũng là cười lạnh, “Miễn là không có ai bắt ông ta là được."
Bạn đang
“Chuyện gì xảy ra vậy?" Đại bá mẫu mơ hồ nói: “Lúc này nháo xuân có phải hơi sớm không?"
Tương Bình Kiến vừa muốn nói gì, chợt nghe ngoài hàng lang truyền đến một tiếng quát: “Mau dậy đi, mau dậy đi, cháy rồi!!"
Hai lão nhân bị dọa sợ bò dậy, nháo nhào đi mở cửa.
“Chờ một chút!" Tương Bình Kiến quát một tiếng, xoay người lấy hai cái khăn lông trong hành lí, dùng ly nước đặt ở đầu giường thấm ướt. Sau khi dùng khăn lông ướt che miệng mũi xong mới mở cửa phòng ra: “Lát nữa khom lưng xuống!"
Lúc bọn họ ra cửa, mới phát hiện trong hành lang nóng hừng hực, từng đợt khói gay mũi theo cầu thang bên kia thổi qua, có thể từ nơi này thấy bên kia một mảnh đỏ rực sáng trưng.
Nhà của Tương gia lão được xây bằng gạch và gỗ, vì duy trì kiến trúc thời dân quốc, có một số nơi toàn dùng gỗ để trang trí, một khi phát sinh hoả hoạn thì lan tràn khá mau. Ông nhất thời cả kinh. Lúc nhỏ ông có ở Tiểu Dương Lâu một đoạn thời gian, mấy năm nay lại không có thay đổi, tự nhiên là vô cùng quen thuộc kết cấu của nó. Toàn bộ trong nhà chỉ có một cầu thang, nếu như lửa quá lớn, bọn họ không xuống được thì tất cả đều chạy không thoát!
“Cháu của tôi!" Đại bá mẫu lo lắng đập cửa phòng đối diện.
Trong lầu hai một trận ồn ào, tất cả mọi người nghe thấy được động tĩnh, liền nhanh chóng di chuyển. Cùng lúc đó, từng đợt mèo kêu giống như còi báo động xé rách màng nhĩ của người khác.
Lúc này đại bộ phận mọi người đã chạy ra, Tương Phong nói: “Mèo ở đâu ra vậy? May mà có mèo kêu, bằng không chúng ta chạy không thoát."
Anh của Tương Phong khẩn trương ôm con: “Có lẽ là nhà hàng xóm gần đây, anh nhớ trong nhà không có nuôi mèo."
Vợ chồng Tương Bình Lệ hoảng hốt từ phía sau chen vào: “Vì sao đều ở chỗ này, sao không chạy xuống dưới lầu?"
Sắc mặt Phùng Thư Tình tái xanh nói: “Cầu thang phía dưới lửa lớn vô cùng, xem chừng toàn bộ phòng khách lầu một đều bốc cháy, chỗ đó rất nguy hiểm, không thể đi."
Anh chồng Phùng Thư Tình đột nhiên thở hổn hển nói: “Anh có xem qua, nơi có thể trực tiếp nhảy xuống thì lửa rất lớn, lửa này thật không bình thường!"
Thông thường lửa luôn luôn phải từ điểm bắt đầu cháy lan ra, nào có hai đầu không liên quan gì cùng lúc cháy chứ.
“Con nói có người muốn phóng hỏa thiêu chết chúng ta sao?!" Sắc mặt của Tương Bình Kiến nhất thời xanh mét.
“Làm sao bây giờ? Làm sao chạy ra khỏi đây?" Tương Phong hốt hoảng đứng dậy, hắn nhớ tới gì đó: “Đúng rồi! A Hãn đâu?! Còn có Từ Cửu Chiếu nữa! Hai người bọn họ đi nơi nào?"
Lúc này Tương Bình Kiến càng tái xanh, ông quát: “Cha của ta!"
Ông hướng về phía cầu thang chạy tới. Lão gia tử yêu thanh tĩnh, đi đứng cũng linh hoạt, vì vậy liền một mình ở tại lầu ba. Ngọn lửa lúc này đã theo lan can đốt tới lầu hai, không khí vô cùng nóng rực, chỉ cần hít thở cũng khiến người ta cảm nhận được thống khổ.
Ông che mặt, trực tiếp xông lên lầu ba. Phía sau mấy người trẻ tuổi khỏe mạnh đều theo sát lên lầu. Chờ bọn họ khẩn trương chạy đến phòng ngủ chính lầu ba, mới phát hiện Tương Hãn và Từ Cửu Chiếu đều ở đây.
Tương Vệ Quốc coi như trấn định, ông nghiêm mặt nói: “Làm sao đều chạy đến chỗ này? Còn không mau thoát thân đi?"
Tương Bình Kiến lo lắng nói: “Cha! Lầu một bị lửa phong kín không thể đi xuống, cửa sổ lầu hai có thể nhảy ra ngoài cũng bị người đốt, nhảy ra ngoài liền trực tiếp rơi vào lửa."
Tương Vệ Quốc trừng mắt: “Đừng hoảng hốt!" Sau đó ông quay đầu nói với Tương Hãn: “A Hãn, cháu nghĩ xem còn có nơi nào có thể an toàn thoát thân không?"
Tương Hãn nghe được có người phóng hỏa, trong đầu đang có chút loạn, nhất thời cũng nghĩ không ra đường chạy trốn.
“Meo meo ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~". Trên lầu ba vẫn có thể nghe Miêu Gia kêu. Bên này lửa cháy mãnh liệt như vậy, hơn nữa tiếng kêu Miêu Gia lại sắc nhọn, nhất định sẽ có hàng xóm phát hiện.
Nhưng mà ̣bởi vì có chất đốt, phỏng chừng cũng không người nào dám tới gần, chờ đến lúc đội phòng cháy chữa cháy tới thì bọn họ không thoát được, rất có thể sẽ bị thiêu sống.
“Miêu Gia ở chỗ nào?" Từ Cửu Chiếu bất an, “Vì sao em nghe thanh âm của nó gần đâu đây thế?"
Trong đầu Tương Hãn suy tư, trong miệng nói: “Em yên tâm đi, Miêu Gia rất nhanh nhạy. Động vật đều có bản năng xu cát tị hại…."
Nói đến đây, linh quang hắn chợt lóe, sau đó lấy điện thoại di động ra — đây là vì hắn định báo cháy nên mới từ trong phòng ngủ mang ra ngoài, mở ra một phần mềm. Vài giây qua đi, lướt qua vài lần, chấm tròn đại biểu cho Miêu Gia xuất hiện. Tương Hãn nhíu thật chặt chân mày, ngón tay phóng to bản đồ nhỏ, lập tức đổi thành bản vẽ mặt phẳng của nhà cũ.
“Cháu biết rồi!" Tương Hãn hưng phấn nắm điện thoại di động, “Bốn phía đều là lửa, mèo sợ lửa, nhất định nó sẽ tìm nơi không có lửa để đi! Nóc hành lang hậu viện!! Chúng ta có thể từ nơi đó chạy đi!"
Nói xong, Tương Hãn liền đỡ Tương Vệ Quốc dậy, hướng về cửa sổ lầu ba đi đến. Bên dưới cửa sổ có một mái hiên cong, phía dưới chính là bờ tường, bởi vì lầu hai không có cửa sổ, lửa chỉ lan tới, nhưng không có cháy mạnh.
Mấy người Tương Phong nhanh chóng chạy xuống cầu thang, đem phụ nữ, trẻ em, người lớn tuổi đi lên. Tương Hãn và Từ Cửu Chiếu xé rách drap giường, thấm ướt nước lạnh, theo cửa sổ thả xuống.
Tương Hãn đưa lưng về phía Tương Vệ Quốc: “Gia gia, cháu đỡ ông xuống phía dưới!"
Tương Vệ Quốc xua tay nói: “Ông xuống cuối cùng, trước hết để cho người tuổi trẻ động tác linh hoạt đi trước đi, đừng chậm trễ thời gian."
Tính tình Tương Vệ Quốc có bao nhiêu quật cường, Tương Hãn tự nhiên là nhất thanh nhị sở. Hắn cắn cắn môi, quay đầu nói với Từ Cửu Chiếu: “Em đi xuống trước, anh cùng gia gia đi cuối cùng."
“Đừng cãi cọ nữa!" Từ Cửu Chiếu trầm giọng nghiêm túc nói: “Trước hết để cho Tương Phong, Thư Tình xuống trước, tiếp ứng bên dưới."
Lúc này tranh thủ thời gian mới là đạo lý, Tương Vệ Quốc, vợ chồng Tương Bình Kiến để tôn tử và con cái đi xuống trước, mà Tương Bình Lệ hoảng sợ đứng ở một bên mặc dù lảo đảo muốn ngã, nhưng cũng đem cơ hội thoát thân nhường cho người thân.
Mấy người lớn đưa trẻ em xuống trước, sau đó là phụ nữ, Tương Bình Lệ và Đại bá mẫu, mấy người đàn ông thoáng cái cũng rất thuận lợi đi xuống.
“Cha! Người xuống đi!" Đứng ở bên cửa sổ, Tương Bình Kiến kiên trì: “Con đi cuối cùng."
Càng kéo dài càng lãng phí thời gian, Tương Vệ Quốc cũng không kiên trì nữa, leo lên lưng Tương Hãn. Tương Hãn từ cửa sổ bò ra ngoài, cầm lấy drap giường vặn thành sợi dây liền đạp mái hiên đi ra ngoài.
Cái drap giường này làm bằng vải bông, cũng không phải đặc biệt bền chắc. Một người còn có thể được, cho nên lúc Tương Hãn cõng Tương Vệ Quốc xuống, rốt cục không chịu nổi “Roẹt" một tiếng liền đứt.
Trong lòng Tương Hãn lập tức lộp bộp, thân thể không bị khống chế rơi xuống, sau đó bị vật gì cản lại, tiếp tục đụng phải một vật thể chắc nịch.
“Ai u!!" Tương Phong hét thảm một tiếng. Anh của hắn nhanh chóng kéo hắn dậy, còn kém chút nữa là Tương Phong bị đụng từ nóc hành lang ngã xuống.
Hành lang này dùng để hóng mát vào mùa hè, dùng các cột đá hình “冂" mà tạo thành, bên trên bò đầy dây hoa tử đằng. Tuy rằng khoảng cách giữa các cột không ngắn, nhưng mà dây sinh trưởng nhiều, bao trùm chặt chẽ lại bền chắc. Cũng đủ để mọi người giẫm ở bên trên, dưới chân chỉ có một chút chênh vênh.
Tương Hãn té có chút mơ hồ, trái tim còn đang cuồng loạn, anh rể lớn nhanh chóng đỡ hắn, đem lão gia tử bị hắn đè ở phía dưới lên kéo lên: “Ông ngoại người thế nào?"
Tương Hãn lăn mình một cái, đứng lên nhìn Tương Vệ Quốc, Tương Vệ Quốc hư nhược giơ tay lên vẫy vẫy, ý bảo ông không có vấn đề gì lớn. Tương Hãn nhấp môi dưới, lấy điện thoại ra nhét vào trong tay Phùng Thư Tình: “Mau gọi xe cứu thương!"
“Sợi dây bị đứt rồi phải làm sao bây giờ? Cha em còn đang ở trên phải không?" Phùng Thư Tình kinh hoảng nói.
“Đừng có gấp! Còn kịp làm một cái khác." Tương Hãn cố nén lo âu sốt ruột trong lòng, an ủi nói với cô.
Lửa càng lúc càng lớn, lửa dọc theo lan can bằng gỗ đã đốt tới đây, Tương Hãn ngẩng đầu lên nhưng không nhìn Thấy Từ Cửu Chiếu.
Bên trên vừa nhìn thấy drap giường bị đứt, đầu tiên là lo lắng hai người té xuống, chờ thấy bọn họ không có việc gì, liền bắt đầu nghĩ cách đi xuống.
Nếu như là một mình Từ Cửu Chiếu, cậu liền trực tiếp đạp mái hiên nhảy xuống, có nóc hành lang giảm xóc, nhiều lắm chỉ là gãy xương.
Thế nhưng Tương Bình Kiến cùng chồng tiểu cô thì không được, hai người này đều năm sáu chục tuổi, không chịu nổi va đập như vậy.
Từ Cửu Chiếu quay đầu nhìn một chút, chạy về căn phòng của Tương Vệ Quốc.
“Ai – cháu đi đâu?" Chồng tiểu cô không biết làm sao gọi cậu lại.
Không tới một phút, Từ Cửu Chiếu liền ôm hai bộ chăn nệm trở lại, cậu nói với hai người: “Đưa cái này ném xuống."
Mắt Tương Bình Kiến sáng lên, uốn người từ trong cửa sổ dùng sức đem chăn, nệm lót ném xuống phía dưới. Từ Cửu Chiếu theo sát đem cái nệm lôi xuống, ba người hợp lực dựng thẳng nệm lên, dùng sức đẩy ra ngoài.
“Trải cái này ra!" Từ Cửu Chiếu hô lớn
Chỉ chốc lát sau, thanh âm của Tương Hãn vang lên: “Được rồi, mọi người xuống đây đi!"
Từ Cửu Chiếu nhìn phía sau khói đặc cuồn cuộn, cậu thò đầu ra, giọng nói thân thiết, nói với Tương Bình Kiến: “Người trước đi!"
Tương Bình Kiến cũng không dài dòng, trực tiếp leo ra ngoài cửa sổ, theo sát là dượng nhỏ. Từ Cửu Chiếu sợ mái hiên không chịu nổi trọng lượng của ba người, đợi đến hai người đi xuống, lúc này mới xoay người ra cửa sổ, đứng ở trên mái cong.
Mái cong chỉ có tác dụng trang trí, căn bản cũng không có chịu lực như xà ngang, nhưng mà có dùng cây kích thước cỡ cổ tay chống đỡ. Mái ngói theo phong cách Tây Dương lúc này đã bị đạp hỏng rơi xuống, sơ ý một chút sẽ đạp hụt té xuống.
Từ Cửu Chiếu cẩn thận giẫm ở trên thanh gỗ, Tương Hãn phía dưới thấy cậu lập tức ngoắc: “Cửu Chiếu, nhanh lên một chút!"
Mọi người bên dưới lui về phía sau một khoảng, dùng nệm và chăn để lót. Từ Cửu Chiếu thận trọng đi tới bên mép, mái ngói dưới chân phát ra thanh âm răng rắc khiến người ta bất an.
Từ Cửu Chiếu tung người nhảy xuống, khi cậu dùng sức nhảy xuống, mái cong rốt cục sụp đổ. Từ Cửu Chiếu không có nhảy vào đệm như ý nghĩ, ngược lại là rơi vào trong ngực Tương Hãn.
Lực rơi xuống của Từ Cửu Chiếu đập vào ngực hai người gây ra một trận đau nhức. “Khụ khụ khụ!!" Chấn động này làm cho phổi của hai người khó chịu không hẹn mà cùng ho khan.
Có người sau lưng vươn tay, đem hai người kéo ra, chăn nệm đã bị lửa đốt, bị người trực tiếp đạp xuống phía dưới.
“Anh chụp em làm gì?" Từ Cửu Chiếu giận trách.
Tương Hãn ôm cậu thật chặt: “May mà em không có việc gì, bằng không anh hối hận chết mất." Hắn dùng sức nuốt nước miếng, bởi vì căng thẳng mà cổ họng thắt chặt.
“Chúng ta rời khỏi nơi này trước đã." Tương Phong đi tới, khom lưng nói với hai người còn đang ôm nhau.
Lúc này truyền đến còi xe cứu hỏa, Tương Phong hưng phấn ngồi dậy, hướng về phía sân lớn tiếng gọi.
Nói là kinh tâm động phách, nhưng trên thực tế từ khi phát hiện cháy đến bây giờ bất quá chỉ có một khắc đồng hồ, mà bây giờ lửa đã đốt tới lầu ba, có thể thấy được lửa lan ra có bao nhiêu nhanh.
Tương Hãn vẫn còn sợ hãi ôm chặt Từ Cửu Chiếu, nếu như không phải Miêu Gia đột nhiên kêu lên, thì bọn họ thực sự phải táng thân trong biển lửa.
Chiến sĩ phòng cháy chữa cháy chạy tới hiện trường thấy thế lửa cũng thất kinh, lửa lan tràn quá nhanh lại quá lớn, căn bản cũng không giống như là cháy trong thời gian ngắn.
Bởi lễ mừng năm mới là ngày nghỉ lễ trọng đại cho nên phải phá lệ chú ý, những người làm nhiệm vụ chỉ dám chợp mắt không dám ngủ. Khi được báo thì 1 phút hoàn thành chỉnh trang, 3 phút xuất phát, 7, 8 phút chạy tới hiện trường.
Trung đội trưởng sợ không khống chế được thế lửa, lan đến các tòa nhà khác, liền nhanh chóng gọi tiếp viện. Các chiến sĩ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh lấy ống nước kết nối vào vòi chữa cháy gần đó hướng về ngọn lửa đang cháy của tòa nhà phun tới.
Lúc này chiến sĩ chạy xung quanh xác nhận tình huống phát hiện người Tương gia đang đứng ở trên nóc hành lang, nhất thời vui mừng khôn xiết. Hai chiến sĩ khiêng một cái thang qua, che chở người bên trên đưa ra ngoài. Rất nhanh xe cứu thương cũng chạy tới, ngoại trừ xe Phùng Thư Tình gọi ra, trung đội trưởng cũng gọi một chiếc để dự phòng.
Tương Vệ Quốc, Tương Bình Lệ và Đại bá mẫu cùng với nữ quyến, hai ông bố mang theo bọn nhỏ lần lượt đi bệnh viện. Hiện trường cũng chỉ còn lại người có tình huống hơi tốt là Tương Hãn, Từ Cửu Chiếu, Tương Phong và Tương Bình Kiến.
Trung đội trưởng hướng về phía bốn người nói: “Sao lại cháy? Mọi người biết không?"
Tương Bình Kiến vừa nghĩ tới liền tức giận phát run: “Căn bản cũng không phải là xảy ra hoả hoạn, là có người muốn chúng ta chết cháy a! Quá độc ác mà!"
Tương Phong cũng rất tức giận: “Một nhà già trẻ xấp xỉ hai mươi người, quả thực tán tận lương tâm!"
Mặc dù đã có hoài nghi trước đó, thế nhưng nghe được là có người cố ý phóng hỏa khiến cho trung đội trưởng rất khiếp sợ.
“Mọi người đừng có gấp, từ từ nói." Trung đội trưởng đầu tiên trấn an tâm tình bọn họ, nói: “Mọi người yên tâm, chỉ cần thật sự có người cố ý phóng hỏa, cảnh sát tuyệt đối sẽ không bỏ qua!"
Chờ bọn họ bình tĩnh một chút, trung đội trưởng nói: “Tôi đã báo cho cảnh sát, bọn họ rất nhanh sẽ chạy tới hiện trường."
Lúc trung đội trưởng có hoài nghi, liền lập tức báo cho trung tâm, từ trung tâm báo cho cảnh sát.
Không bao lâu, vài chiếc xe cảnh sát đèn màu xanh đỏ chạy tới. Lúc này, tiếng huyên náo và ánh lửa cũng đã đem một mảnh khu cư dân kinh động, rất nhiều người không để ý, vây chung quanh quan sát .
Sau khi cảnh sát đến, lập tức làm dây chắn, cấm mọi người tới gần, để tránh phá hư hiện trường.
Một cảnh sát chừng bốn mươi tuổi đi tới trước mặt người Tương gia đang nghỉ ngơi ở xe cứu hỏa, hắn hướng về phía Tương Bình Kiến nhiều tuổi nhất nói: “Tôi là cảnh quan phụ trách án kiện này, tôi họ Chu. Mọi người cứ nói tất cả việc mình biết."
Một cảnh sát trẻ tuổi ôm kẹp văn kiện, Chu cảnh quan đặt câu hỏi, hắn ở một bên ghi chép.
Tương Bình Kiến nói, những người khác bổ sung, đem tình hình bọn họ biết nói một lần.
Chu cảnh quan như có điều suy nghĩ, xem ra có người hận người nhà này muốn chết, vậy mà toàn bộ từ lầu hai đều bị chặn, cái này có thể hoàn toàn loại bỏ khả năng tự cháy.
Chu cảnh quan lập tức phân phó cảnh quan tuổi còn trẻ bên cạnh thu thập điện thoại di động có video và ảnh chụp của quần chúng vây xem xung quanh để sử dụng sau này.
Sau đó hắn hỏi : “Mọi người từng có hiềm khích với ai không? Người có khả năng tới phóng hỏa, mọi người có nghĩ tới ai không?"
Bị hỏi như vậy, Tương Hãn và Từ Cửu Chiếu ngập ngừng. Tương Hãn nói: “Trước đó, chúng tôi quả thực đắc tội không ít người. Ở Pháp, trong nước đều có."
Đây là nhảy qua quốc án sao? Chu cảnh quan chau mày, sau đó hắn liền phát hiện hai người trước mắt có điểm nhìn quen mắt. Hắn nhớ lại tên mới vừa nghe được, rốt cục biết đã thấy ở đâu. Lập tức trong lòng hắn run lên, làm không tốt chuyện này thì chết chắc!
Hắn hỏi: “Cụ thể là người nào?"
Tương Hãn dừng một chút nói: “Một người đã vào tù ở Pháp, thế nhưng không biết bạn bè thân thích của hắn có oán hận chúng tôi không. Mà trong nước thì có đám người bị tội phỉ báng, gây hấn cũng bị xử bỏ tù, còn có một người tên là Trịnh Khải Long, cũng có cừu oán với chúng tôi, hiện nay hắn đang bị giam giữ, còn chưa chính thức bước vào trình tự tư pháp."
Trong lòng Chu cảnh quan hò hét: Ha Ha! Kẻ thù thật không ít. Hơn nữa người này cũng thật lợi hại, những kẻ đắc tội với họ đều bị tống hết vào trong tù. Hắn nói: “Được rồi, những người này tôi sẽ nhớ kĩ, trở về sẽ điều tra."
“Meo meo ngao — meo meo ngao — " Một tiếng mèo kêu như sấm lại một lần nữa vang lên, nhắc nhở mọi người Miêu đại gia đang cần quan tâm.
Tương Phong lập tức đứng lên, lấm lét nhìn trái phải, con mèo này chính là công thần cứu mạng a! Hắn cần phải thấy tận mắt mới được.
Bốn người lần theo âm thanh, liền thấy chỗ chòi nghỉ ở cuối hành lang có một cái thang, một nhân viên chữa cháy bò tới trên đỉnh, đưa tay thử thăm dò về phía Miêu Gia đang ngao ngao tạc mao, nhưng luôn bị Miêu Gia cảnh giác quơ móng vuốt ngăn cản.
Thì ra Miêu Gia chạy tới hành lang bên này, đại khái là lúc đó quá mức kinh hách, nó thoáng cái nhảy vọt qua từ nóc hành lang bay thẳng tới trên đỉnh chòi nghỉ mát cách nhau 2 thước. Mà lúc này còn đang chấn kinh, không cho bất luận kẻ nào tới gần, chính nó cũng không dám xuống phía dưới.
Tương Hãn buồn cười nhìn nhân viên chữa cháy khổ sở giằng co với Miêu Gia, hắn nói: “Để tôi lên cho, đây là mèo chúng tôi nuôi trong nhà."
Sau khi nhân viên chữa cháy đi xuống, Tương Hãn cẩn thận leo lên, hai cái chân trước của Miêu Gia đè trước ngực, hai con mắt tròn xoe không quá hữu hảo nhìn chằm chằm Tương Hãn.
“Ngoan, theo tao đi xuống đi. Tối hôm nay mày bị dọa rồi, tao mang mày xuống phía dưới, sau đó chúng ta trở về nhà." Tương Hãn nhớ tới công lao của nó, dùng thanh âm nhu hòa nói với Miêu Gia.
Hắn đem tay nhẹ nhàng đặt tại trên đầu Miêu Gia, theo lưng nó xoa xuống phía dưới, Tương Hãn vuốt ve nó từng chút một. Trong lúc đó bầu không khí giương cung bạt kiếm, nhìn nhau không vừa mắt giữa hai người rốt cục biến mất.
Vuốt ve khoảng mười phút, Miêu Gia mới ngọt ngào kêu một tiếng: “Meo meo ~ ~ ~ “. Đuôi nó run lên, ở trên cổ tay Tương Hãn liếm một cái, biểu thị nó mở lòng từ bi tha thứ cho đối địch của hai “người" trước đó.
Tương Hãn bất giác thở phào, hắn cười cười, một tay ôm Miêu Gia, từ trên thang trèo xuống.
“Miêu Gia, mày không sao chứ?" Từ Cửu Chiếu ân cần đem nó từ trên tay của Tương Hãn nhận lấy, cẩn thận kiểm tra, phát hiện ngoại trừ bộ lông bị cháy có chút xấu xí ra, Miêu Gia cũng không có bị bỏng.
“Đây là con mèo kia sao? Hai người nuôi à?" Tương Phong tò mò lại gần, muốn thò tay sờ một cái, Miêu Gia liền mất hứng phát ra thanh âm không hữu hảo.
“Phỏng chừng nó bị kinh sợ, lúc này nó không cho người lạ sờ đâu." Từ Cửu Chiếu áy náy nói.
Đừng nói là bây giờ, coi như là bình thường nó cũng không cho người lạ sờ, chỉ có người cho nó ăn, nó mới bằng lòng thân cận.
Lúc này rất nhiều xe cứu hỏa lục tục tới, vây quanh Tiểu Dương Lâu mở súng bắn nước phun vào ngọn lửa.
Trung đội trưởng đi tới hỏi: “Bên trong nhà có vật phẩm quý trọng gì không? Dưới điều kiện cho phép, chúng tôi sẽ tập trung cứu giúp."
Hắn vừa nói như vậy, bốn người đều trầm mặc. Bây giờ mọi người mới nhớ tới những thứ ở trong phòng.
Trung đội trưởng bén nhạy hỏi: “Làm sao vậy?"
Tương Hãn hít sâu một hơi nói: “Ông nội của tôi kinh doanh đồ cổ, lại là người sưu tầm có tiếng, cho nên…"
Tương Phong ho khan một tiếng: “Có lẽ đống đồ cổ đó có giá trị khoảng trăm triệu."
Khóe miệng Trung đội trưởng nhất thời co quắp, hắn sợ nhất là dạng như vậy!
Tương Hãn khinh bỉ nhìn Tương Phong: “Anh cũng quá khinh thường gia sản của gia gia rồi! Tối thiểu cũng phải hàng trăm tỷ!"
Trung đội trưởng nhất thời hận không thể hôn mê, quả thực đây là tình huống khó khăn nhất. Hắn miễn cưỡng khống chế thanh âm của mình cho ổn định, thoải mái hỏi: “Những đồ cổ này ở vị trí nào thế?"
Tương Hãn nhìn hắn cười nói: “Anh yên tâm, bởi vì lễ mừng năm mới, lo lắng nhiều người sẽ làm hư, cho nên đều tập trung đặt ở trong phòng cất giữ. Vách tường gian phòng nơi đó đã gia cố qua, có thể cách lửa phòng cháy. Nhưng nếu như thời gian cháy quá dài, sẽ ảnh hưởng đến đồ cổ bên trong."
Tương Hãn chỉ cho trung đội trưởng vị trí, trung đội trưởng trở lại tổ chức một đội chuyên môn giải quyết vấn đề khó khăn nhất.
Hỏa hoạn thẳng đến 5 giờ sáng mới được dập tắt, để phòng ngừa cháy lại, xe cứu hỏa ở chỗ này tác nghiệp thẳng đến 8 giờ sáng mới hoàn toàn rút lui khỏi hiện trường. Xe cứu hỏa lái đi, chỉ còn lại tàn lửa và cảnh sát ở lại hiện trường tiến hành điều tra.
Tương Hãn bọn họ không thể đi vào, vì vậy dứt khoát gọi xe đem bốn người đưa đến nhà của Tương Hãn và Từ Cửu Chiếu.
Mệt mỏi cả buổi, Tương Hãn an bài phòng cho hai người rồi đi ngủ, lúc tỉnh lại đã đến buổi chiều.
Nhà của Từ Cửu Chiếu và Tương Hãn so với nhà cũ Tương gia thì nhỏ hơn, gian phòng mặc dù nhiều nhưng phần lớn đều thuộc phòng chức năng, khách phòng không đủ để chứa tất cả thân thích Tương gia.
Lúc người Tương gia chạy nạn, đại bộ phận cũng không có mang theo vật phẩm tùy thân của mình. Thẻ căn cước, thẻ ngân hàng, điện thoại di động, tiền mặt, laptop tất cả đều chôn vùi trong biển lửa.
Tương Hãn phải gọi Đường Tiểu Ất tới hỗ trợ xử lý, an bài nơi ở cho những người này, giải quyết thẻ căn cước tạm thời, đưa cho mỗi người một khoản tiền mặt, còn mua điện thoại di động. Sau đó là quần áo và một loạt các thứ khác.
Mà Tương Hãn và Từ Cửu Chiếu thì tập trung tinh lực chiếu cố Tương lão. Lúc Tương Hãn từ mái hiên té xuống thì đúng lúc đem Tương Vệ Quốc đè ở phía dưới, mặc dù có Tương Phong giảm xóc một chút. Nhưng mà dù sao Tương Vệ Quốc cũng đã lớn tuổi, thân thể lại không tốt, đau hai bên sườn khi thở thì không nói, đằng này nơi mô mềm lại bầm tím đôi chỗ, nhất định phải nằm viện trị liệu một đoạn thời gian.
Xảy ra chuyện như vậy, mùng ba ai cũng không có nói chuyện về nhà, ngược lại là lưu lại thay phiên chiếu cố lão nhân.
Tương Bình Lệ để các nữ quyến chiếu cố lão nhân mang hài tử đi, chỉ lưu lại một người đàn ông làm chút việc nặng, những người khác thì đi tới đồn cảnh sát, muốn biết tiến triển của vụ án.
Tương Hãn cho rằng vụ án này thế nào cũng phải điều tra một đoạn thời gian, thật không ngờ lúc bọn họ tới cửa, vậy mà đã chộp được người.
“Vừa lúc mọi người tới đây, tôi định gọi điện thoại cho mọi người rồi." Chu cảnh quan nở nụ cười.
“Bắt được người sao? Là ai muốn phóng hỏa thiêu chết chúng tôi vậy?!" Tương Hãn vừa kinh hỉ vừa phẫn nộ.
Là Lý Tùng Nham? Hay là Trịnh Khải Long? Hoặc là người thân của mấy người bịa đặt sinh sự bị vào tù kia.
Khóe môi Chu cảnh quan đè nén độ cong, cả người hiện ra tối tăm khó chịu, hắn chậm rãi nói: “Tôi nghĩ người này mọi người nhất định biết, ông ta gọi là Tương Bình Khang."
Tương Bình Khang?!
Quả thật như sét đánh trực tiếp vào đầu của bọn họ, thân thể Tương Bình Kiến loạng choạng, nhắm mắt lại. Tương Phong còn đang líu lưỡi, chỉ có Từ Cửu Chiếu phản ứng nhanh tới đỡ ông.
“Đại bá!" “Cha! Cha làm sao vậy?"
Ba thanh niên cực kỳ sợ hãi, Chu cảnh quan bước lớn đi qua đem Tương Bình Kiến kéo tới ngồi trên ghế, cởi cổ áo ông ra, vừa ấn huyệt nhân trung vừa vỗ mặt ông.
Tương Bình Kiến chậm rãi mở mắt ra, vành mắt nhanh chóng tràn đầy nước: “Tại sao thằng hai lại làm loại chuyện không có tính người này? Chúng ta đều là người thân nhất của nó, vậy mà nó cũng có thể nhẫn tâm hạ độc thủ như vậy?!"
Tương Bình Kiến là người thương tâm nhất. Lúc nhỏ ông nhìn Tương Bình Khang trưởng thành thành một thiếu niên, rồi xa cách vài chục năm, sau khi gặp lại chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng tình cảm của Tương Bình Kiến đối với Tương Bình Khang vẫn còn như lúc trẻ, là tình cảm anh cả một lòng quan tâm em nhỏ. Lại không nghĩ tới hôm nay sẽ phải chịu một đả kích lớn như vậy.
Tương Hãn âm trầm, hắn mím chặt môi nói: “Ông ta căn bản đã không có nhân tính! Lúc cháu gặp chuyện không may, chỉ quan tâm di sản của cháu sẽ rơi vào trong tay ai, đây chính là chuyện duy nhất mà ông ta nghĩ tới được!"
Mọi người rồi sẽ thay đổi, có người trở nên tốt hơn, mà có người lại hoàn toàn thay đổi.
“Cha, người đừng nóng giận, ông ta muốn đốt chết chúng ta, người vì ông ta chọc tức thân thể của chính mình, không đáng đâu." Tương Phong ở một bên khuyên giải cha của mình.
Tương Bình Khang đối với hắn bất quá chỉ là một trưởng bối xa lạ, tuy rằng cũng phẫn nộ tức giận, nhưng không có cảm giác thống khổ khi bị anh em ruột thịt giết chết như Tương Bình Kiến.
Từ Cửu Chiếu trầm mặc đứng ở bên người Tương Hãn, cậu chỉ có thể chậm rãi xoa xoa lưng Tương Hãn, tựa như đêm đó cậu trấn an Miêu Gia vậy, để hắn có thể bình tĩnh trở lại.
Chu cảnh quan đã từng xử lý rất nhiều người có hành vi phạm tội đáng ghê tởm, nhưng loại tội phạm phát rồ này quả thật làm cho hắn buồn nôn.
Hắn chờ người nhà bình tĩnh lại rồi nói: “Trước đó tuy rằng chúng tôi đã hỏi thăm Tương tiên sinh có cừu oán với ai, nhưng cũng không bỏ qua máy quay gần hiện trường điều tra. Bởi vì Tương gia thuộc về khu bảo hộ kiến trúc dân quốc, cho nên đầu đường ra vào đều có máy giám sát. Kỹ thuật viên của chúng tôi đã phân tích từng cái một trước và sau khi xảy ra hoả hoạn, thấy được một chiếc xe khả nghi. Sau đó chúng tôi theo dấu vết của chiếc xe này, xác định địa điểm đến của nó."
Chu cảnh quan chờ bọn họ tiêu hóa một chút, nói tiếp: “Chúng tôi tới địa điểm để xác định thân phận của người này, nhưng đó lại là giả. Cũng may thuận lợi lấy được hình vẽ và ảnh chụp. Tiếp theo đem hình của người này gửi đi cho các đơn vị, cuối cùng ở trạm xe lửa bắt được ông ta."
Tương Hãn nắm quyền, thanh âm phẫn hận nói: “Ông ta rốt cuộc tại sao muốn làm như vậy? Thực sự là hận đến nỗi muốn đem chúng tôi đốt chết sao?"
Chu cảnh quan lộ ra một thần sắc cổ quái, hắn lắc đầu: “Trả thù không phải là mục đích của ông ta. Thần thái nói chuyện và giọng nói của ông ta có chút thần kinh, dường như bị cái gì quá lớn kích thích. Tâm tình của ông ta lúc đó rất nóng nảy, chúng tôi phải mất rất nhiều sức lực mới khống chế được ông ta. Mục đích ông ta muốn đốt chết mọi người rất buồn cười, ông ta cho rằng chỉ cần mọi người đều chết hết, di sản Tương gia sẽ thuộc về một mình ông ta."
Tương Hãn và Từ Cửu Chiếu hai mặt nhìn nhau, người này vẫn không chết tâm, hơn nữa chỉ vì di sản lại làm ra loại chuyện điên cuồng này.
“Ông ta bị mù luật sao?" Tương Phong không dám tin đỡ cha của mình, “Ông ta là thủ phạm, không có tư cách kế thừa di sản của người bị hại!"
“Chắc ông ta tựa hồ cảm thấy làm chuyện này không chê vào đâu được." Chu cảnh quan đối với loại tội phạm lãnh huyết cũng là cười lạnh, “Miễn là không có ai bắt ông ta là được."
Bạn đang
Tác giả :
Nam Qua Lão Yêu