Tái Sinh Chi Từ
Chương 107
Cao Đại Toàn không đợi người khác nói cũng bước nhanh tới cạnh cửa, sau đó đèn trong phòng liền sáng lên.
“Thầy! Người không sao chứ?" Từ Cửu Chiếu áy náy không ngớt, “Đều tại con, bí ẩn lung tung gì không."
Phùng Trung Bảo cực kỳ có mắt đưa đến một cái ghế, để Trâu Hành Tân ngồi xuống, Cao Đại Toàn đi tới xoa xoa ngực cho ông, lại bị Trâu Hành Tân ngăn lại.
“Ta không sao." Trâu Hành Tân tức giận, hù sợ người khác ông cũng cảm thấy xấu hổ.
Ông chỉ là, chỉ là có chút kích động mà thôi….
“Cửu Chiếu, thầy thật không ngờ." Trâu Hành Tân nỗ lực tổ chức lại ngôn ngữ, ông lôi kéo tay của Từ Cửu Chiếu, nói: “Điêu luyện sắc sảo! Thật là điêu luyện sắc sảo!"
Trâu Hành Tân kích động chảy xuống hai hàng lệ, làm cho Từ Cửu Chiếu bối rối.
Trâu Hành Tân nắm chặt tay của Từ Cửu Chiếu: “Con có biết khi thầy thấy huân lô ba chân long du đài sen lúc trước có cảm tưởng gì không? Là đau lòng! Chính là đau lòng loại kỹ xảo khéo léo tuyệt vời đến thần kì này hoàn toàn đã bị thất truyền. Quốc gia của chúng ta rõ ràng có rất nhiều rất nhiều kỹ thuật phi thường, nhưng lại cố tình bị thất truyền. Chỉ để lại cho người đời sau vô hạn hoài niệm."
Trâu Hành Tân xoa khóe mắt, cảm khái muôn vàn nói: “Thầy cho rằng sẽ không có người nào có thể sáng tạo ra thần tác giống như các bậc kì tài đã khuất, không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay! Vậy mà có thể thấy con tự tay sáng tạo ra tác phẩm thần kỳ như vậy! Thầy thật cao hứng có thể làm thầy của con, thầy rất kiêu ngạo vì con, Cửu Chiếu."
Từ Cửu Chiếu bị nhiễm tâm tình kích động của Trâu Hành Tân, có thể để cho Trâu Hành Tân lấy cậu làm vinh quang, chính là lời khen ngợi tốt nhất.
“Thầy, con cũng thật cao hứng vì cả đời này có thể làm đệ tử của người."
Thầy trò xúc động tương hỗ, nói hết nỗi lòng ra với nhau, Cao Đại Toàn nghe được liền nổi da gà một trận: “Được rồi, được rồi, đừng ở chỗ này sướt mướt nữa. Tiểu Từ, em mau nói cho ta một chút, cái này… rốt cuộc là làm thế nào mà được như vậy?!"
Phùng Trung Bảo chạy đến phía sau sáp bình, vuốt mặt sứ nhẵn bóng, ngạc nhiên nói: “Phía sau lại là bằng phẳng!" Sau đó hắn chuyển tới phía trước: “Phía trước chính là phong cảnh thành thị, vậy hình ảnh thay đổi như hoạt hình kia làm sao tạo ra được a?!"
Hắn cực kỳ tò mò.
Ngày thường Từ Cửu Chiếu nội liễm, nhưng hôm nay lại bộc lộ chân tình như thế, cảm thấy hơi thẹn thùng.
Trâu Hành Tân dùng một cái tay khác, vỗ vỗ vào tay hai thầy trò đang nắm chặt với nhau, nói: “Thầy cũng thật tò mò. Cửu Chiếu, con nói đi, làm sao con nghĩ ra được thiết kế xảo diệu như vậy?"
Từ Cửu Chiếu gật đầu, nói: “Bốn tấm sáp bình này thoạt nhìn thần kỳ phức tạp, kỳ thực nguyên lý rất đơn giản, trình tự thực hiện cũng không khó khăn."
Cậu dừng một chút, dứt khoát đi tới đem một tấm sáp bình từ trên kệ cầm lên, Phùng Trung Bảo không tự chủ được tiến lên vươn hai tay hứng ở dưới.
“…Anh làm gì thế?" Từ Cửu Chiếu hắc tuyến nhìn Phùng Trung Bảo.
Động tác của Phùng Trung Bảo cực kỳ khôi hài, lại cố ý lộ vẻ mặt vô tội: “Anh sợ cậu té ngã a, như thế bảo bối cũng bị rơi thì làm sao bây giờ?"
Hiện tại Phùng Trung Bảo coi sáp bình giống như là quốc bảo. Thực sự là ngậm sợ tan, nâng sợ bể, thậm chí ngay cả Từ Cửu Chiếu cầm lên cũng thấy lo lắng.
“Giỏi quá ha." Từ Cửu Chiếu bất đắc dĩ mắng: “Đi sang một bên, đừng vướng bận. Anh ở đây mới gây cản trở khiến tôi sẩy tay đó."
Phùng Trung Bảo ủy khuất nhìn cậu một cái, ỉu xìu nói: “A."
Đem Phùng Trung Bảo đuổi qua một bên, Từ Cửu Chiếu đem sáp bình để ở trước mặt Cao Đại Toàn và Trâu Hành Tân, cậu dựng thẳng lên để hai người nhìn ở bên mép: “Kỳ thực bí mật đều ở bên trong."
Trâu Hành Tân mang kiếng lão vào, nghiêm túc nhìn một chút, bên mép rất bằng phẳng nhẵn nhụi, cũng không nhìn ra cái gì.
Cao Đại Toàn bất đắc dĩ nói: “Em vẫn là nói thẳng đi, tiểu Từ. Ta thực sự nhìn không ra huyền cơ."
Từ Cửu Chiếu: “Dạ được. Thầy từng nói với con Ma Thương thổ có tính thấu quang cực kì tốt, làm cho con coi trọng điểm này khi thiết kế, về sau con suy nghĩ rất nhiều. Ở ngoại quốc du lịch mấy ngày nhìn thấy sông Xen ban ngày bất đồng với ban đêm, khiến cho con có một loại cảm giác tang điền (vật đổi sao dời) biến hóa. Mọi người nhìn xem, tấm sứ này dày 7 li, kỳ thực bên trong có năm lớp.
“Năm lớp?!" Trâu Hành Tân và Cao Đại Toàn đồng thanh sợ hãi kêu lên, Phùng Trung Bảo lại gần cúi đầu nhìn: “Sao anh cố gắng nhìn cũng nhìn không ra có năm lớp nhỉ?"
Từ Cửu Chiếu: “Đây là bởi vì mặt ngoài được nhúng men, sau đó đem đi nung, bên ngoài liền không nhìn ra. Ngoại trừ lớp bên ngoài là khắc nổi, năm lớp bên trong đều dùng một kiểu khắc, đó là kiểu khắc ẩn, dùng hai loại kỹ xảo này kết hợp lại mà thành."
Trâu Hành Tân kinh ngạc: “Con vậy mà dùng loại phương pháp này?"
Kỳ thực nói trắng ra cũng không có gì mới mẻ, loại kỹ xảo này đã xuất hiện từ thời xưa. Đây là một loại phương pháp khắc bên trong, mặt ngoài không thể nhìn ra, khi có ánh sáng, tia sáng sẽ xuyên thấu qua thai gốm, quang ảnh bên ngoài sẽ hoàn toàn đem đồ án bên trong che đậy lại, nhưng ở bóng tối, đồ án bên trong liền được hiện ra.
Cao Đại Toàn nghi hoặc: “Cũng không đúng a, vậy chỉ có thể hiện ra một loại đồ án thôi, ở đây có năm lớp, làm sao có được hình ảnh biến hóa chứ?"
Từ Cửu Chiếu nói tiếp: “Nếu như lấy từng lớp ra nhìn, căn bản không phải là một đồ án hoàn chỉnh, hình ảnh biến hóa được đều do năm lớp này cùng một chỗ tổ hợp lại, do sự khác nhau giữa các lớp và lợi dụng nguồn sáng biến hóa tạo thành chỉnh thể. Kỳ thực chính là quá trình thay đổi hình thể từ từ mà thôi, cái này là em học được ở trong trường."
Từ Cửu Chiếu đem sáp bình để lại trên kệ: “Kỳ thực khi chồng các tấm sứ chung vào một chỗ đem đi nung, cho dù chặt chẽ như thế nào đi nữa, giữa các tấm sứ cũng sẽ có khe hở, nhất định sẽ có khoảng không làm ánh sáng xuyên thấu qua được tạo thành ảnh phản chiếu. Mà em vừa lúc lợi dụng khuyết điểm đó thực hiện loại huyền diệu này mà thôi."
Phùng Trung Bảo gật đầu: “Không sai, cái này giống như là phim hoạt hình mực nước vậy, góc độ tia sáng biến hóa sẽ phát ra hình ảnh khác nhau, khi đó mới được loại kỳ cảnh biến đổi này."
Từ Cửu Chiếu gật đầu tán thưởng: “Chính là nguyên tắc như thế. Hiện tại anh hiểu chưa, nói ra rồi thì thực sự một chút cũng không kỳ lạ phải không."
Phùng Trung Bảo cũng không cho là đúng: “Ai nói! Tuy nghe không phức tạp, thế nhưng bên trong ẩn chứa nội dung rất ảo diệu. Bằng không cậu hỏi Trâu lão thử xem, bây giờ cậu đem nguyên tắc này nói cho thầy cậu nghe, ông ấy có thể làm được sao?"
Cao Đại Toàn trừng mắt: “Không lễ phép!"
Phùng Trung Bảo rụt cổ một cái, Trâu Hành Tân chậm rãi nói: “Không cần trách nó, nó nói không sai. Cho dù ta biết nguyên tắc này, cũng được tận mắt thấy, nhưng không có biện pháp tái hiện lại."
Phùng Trung Bảo đắc ý nhìn Từ Cửu Chiếu, Từ Cửu Chiếu đem hắn chụp qua một bên, tiểu tử này càng ngày càng thiếu đòn!
Cao Đại Toàn nói rằng: “Tuy rằng Trung Bảo nói không khách khí, thế nhưng thựcc sự là có nghe được cũng không thể thực hiện kỹ xảo này. Tiểu Từ, em có thể làm được hoàn toàn là bởi vì em tinh thông kỹ pháp đào nghệ truyền thống, cũng thấu triệt, phát triển được nghệ thuật hiện đại, phải thông hiểu đạo lí, triệt để hiểu rõ của hai loại mới có thể sáng tác được tác phẩm này. Đổi lại là người khác, cũng không thể nung ra loại sáp bình thần kì này đâu."
Từ Cửu Chiếu: “Thầy Cao, người quá khen rồi."
Trâu Hành Tân đứng lên nói: “Ông ấy nói rất đúng, cho dù có người có thể thực hiện kỹ xảo này giống con, cũng không thể tái hiện lại điều vô cùng kì diệu này. Bởi vì bốn tấm sáp bình được làm bằng Ma Thương thổ đã tuyệt tích nên mới có thể xuất chúng như vậy. Mấy loại đất liêu bây giờ không đạt được tính thấu quang như vậy đâu."
Từ cửu chiếu gật đầu: “Đúng là như vậy."
Trâu Hành Tân đi tới yêu thích nhìn sáp bình dưới ngọn đèn có vẻ oánh nhuận thông thấu, nói: “Thầy tin rằng, sáp bình này tuyệt đối sẽ làm cho bất kỳ ai nhìn thấy nó đều phải chấn động."
Cao Đại Toàn cũng cười nói: “Tiểu Từ, ta chờ một ngày tên tuổi em sẽ được vang vọng trên toàn thế giới."
Tác phẩm mới làm xong, Từ Cửu Chiếu đương nhiên nói với hắn. Chỉ bất quá tính cách Từ Cửu Chiếu không thích khoe khoang, coi như là cậu cố gắng giải thích, vẫn không có biện pháp để Tương Hãn lý giải cụ thể tân tác là dạng gì.
Điều này làm cho Tương Hãn tò mò vô cùng, thậm chí hắn lần đầu tiên gọi điện thoại cho Phùng Trung Bảo, nỗ lực từ chỗ của hắn hỏi thăm tình huống.
Mà Phùng Trung Bảo toàn ba hoa chích choè, nói dưới đất có, trên trời không có, quá ca ngợi như vậy, ngược lại làm cho Tương Hãn không có biện pháp tin tưởng.
Chỉ tiếc Tương Hãn vẫn không thể trở về, chỉ có thể gắng gượng nhịn xuống.
Ngô Diểu nhận được tin tức liền bay trở về, ngay từ đầu hắn đã nghe được miêu tả nhưng không có cách nào tưởng tượng ra được, đến khi tận mắt nhìn thấy, chỉ có thể quỳ lạy năng lực sáng tạo nghệ thuật của Từ Cửu Chiếu.
“Kỳ tích, thật không thể tưởng tượng nổi…" Ngô Diểu nói năng lộn xộn, chỉ ngây ngốc nhìn quang ảnh biến hóa liên tục, khi đèn được mở lên, hắn vẫn đờ ra đứng ở nơi đó.
“Hắc! Choáng váng sao?" Ngô Cửu Lợi vỗ vỗ vai Ngô Diểu.
Ngô Diểu lấy lại tinh thần vọt tới trước mặt Từ Cửu Chiếu, hai mắt sáng lên nắm vai cậu: “Anh nhất định phải tổ chức triển lãm cá nhân cho tác phẩm này, phải triển lãm toàn cầu! Anh muốn cho người của toàn thế giới phải trợn mắt hốc mồm!"
Từ Cửu Chiếu nén cười nhìn Ngô Diểu như bị thần kinh: “Không phải là đi tham gia triển lãm song niên sao? Anh còn làm triển lãm toàn cầu gì nữa?"
Ngô Diểu ngẩn người, lấy lại tinh thần nói: “Vậy cũng được triển lãm toàn cầu a." Hắn một bộ biểu tình “em không hiểu gì hết", nói: “Đối với đồ triển lãm đặc biệt xuất chúng được giải thưởng của triển lãm song niên ở Pháp sẽ được triển lãm lưu động, trước kia là các nơi ở Châu Âu, nhưng mấy năm gần đây trọng điểm là ở Châu Mỹ, Châu Á. Chủ yếu là tuyên truyền cho triển lãm quốc tế song niên ở Pháp, mấy năm nay triển lãm nghệ thuật của các quốc gia khác phát triển ùn ùn, triển lãm song niên dùng cách này để nâng cao cấp bậc của bọn họ."
Từ Cửu Chiếu thế nào cũng được, cậu đã sáng tạo ra tác phẩm tuyệt nhất từ kiếp trước đến kiếp này xong rồi, còn việc thúc đẩy và mua bán cậu sẽ không quản.
“Anh xem rồi sắp xếp là được."
Ngô Diểu gật đầu: “Đến lúc đó còn phải tổ chức họp báo, còn có tiệc rượu. Phải mời nhân vật nổi tiếng trong các giới…. " Không biết hắn đang tính toán cái gì, tinh thần Ngô Diểu càng ngày càng phấn khởi: “Lúc nào thì anh có thể đem tác phẩm đi?"
Từ Cửu Chiếu kỳ quái nhìn hắn: “Còn mấy tháng nữa mới tới khai mạc triển lãm, anh gấp gáp như vậy làm gì?"
Ngô Diểu nói: “Đi triễn lãm thử a. Tuy sợ tác phẩm sẽ bị sao chép mô phỏng nên khi triển lãm khai mạc mới được biểu diễn, thế nhưng tác phẩm này cũng không thể sao chép được. Tiến hành triễn lãm thử tuyên truyền một chút, vừa lúc có thể làm nóng trước, đến lúc đó giá cả nhất định rất là khách quan."
“Đừng." Từ Cửu Chiếu cau mày: “Anh không thể mang đi được, A Hãn còn chưa nhìn thấy."
Ngô Diểu nói: “Vậy hắn lúc nào trở về?"
Từ Cửu Chiếu: “Nhanh nhất là mấy ngày nữa. Đúng rồi, em định đặt tên cho tác phẩm này là《 Thương Hải Tang Điền 》 hoặc là 《 Quang Quái Lục Ly 》, anh thấy thế nào?"
Ngô Diểu khinh bỉ nhìn cậu: “Không được tốt lắm! Tuyệt không lãng mạn gì cả."
Từ Cửu Chiếu không nói gì, còn muốn lãng mạn nữa sao.
Ngô Diểu nói: “Tối thiểu cũng phải đạt tới trình độ đặt tên như Tương Hãn. Anh cho em một cái tên, kêu là 《Ánh Sáng Và Bóng Tối》! (tên của nó dịch đầy đủ là Quang dữ ảnh thế giới = Ánh sáng và bóng tối trên thế giới, tại thấy tên dài quá lại ko thuận tai cho lắm nên editor đổi lại)
“Thầy! Người không sao chứ?" Từ Cửu Chiếu áy náy không ngớt, “Đều tại con, bí ẩn lung tung gì không."
Phùng Trung Bảo cực kỳ có mắt đưa đến một cái ghế, để Trâu Hành Tân ngồi xuống, Cao Đại Toàn đi tới xoa xoa ngực cho ông, lại bị Trâu Hành Tân ngăn lại.
“Ta không sao." Trâu Hành Tân tức giận, hù sợ người khác ông cũng cảm thấy xấu hổ.
Ông chỉ là, chỉ là có chút kích động mà thôi….
“Cửu Chiếu, thầy thật không ngờ." Trâu Hành Tân nỗ lực tổ chức lại ngôn ngữ, ông lôi kéo tay của Từ Cửu Chiếu, nói: “Điêu luyện sắc sảo! Thật là điêu luyện sắc sảo!"
Trâu Hành Tân kích động chảy xuống hai hàng lệ, làm cho Từ Cửu Chiếu bối rối.
Trâu Hành Tân nắm chặt tay của Từ Cửu Chiếu: “Con có biết khi thầy thấy huân lô ba chân long du đài sen lúc trước có cảm tưởng gì không? Là đau lòng! Chính là đau lòng loại kỹ xảo khéo léo tuyệt vời đến thần kì này hoàn toàn đã bị thất truyền. Quốc gia của chúng ta rõ ràng có rất nhiều rất nhiều kỹ thuật phi thường, nhưng lại cố tình bị thất truyền. Chỉ để lại cho người đời sau vô hạn hoài niệm."
Trâu Hành Tân xoa khóe mắt, cảm khái muôn vàn nói: “Thầy cho rằng sẽ không có người nào có thể sáng tạo ra thần tác giống như các bậc kì tài đã khuất, không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay! Vậy mà có thể thấy con tự tay sáng tạo ra tác phẩm thần kỳ như vậy! Thầy thật cao hứng có thể làm thầy của con, thầy rất kiêu ngạo vì con, Cửu Chiếu."
Từ Cửu Chiếu bị nhiễm tâm tình kích động của Trâu Hành Tân, có thể để cho Trâu Hành Tân lấy cậu làm vinh quang, chính là lời khen ngợi tốt nhất.
“Thầy, con cũng thật cao hứng vì cả đời này có thể làm đệ tử của người."
Thầy trò xúc động tương hỗ, nói hết nỗi lòng ra với nhau, Cao Đại Toàn nghe được liền nổi da gà một trận: “Được rồi, được rồi, đừng ở chỗ này sướt mướt nữa. Tiểu Từ, em mau nói cho ta một chút, cái này… rốt cuộc là làm thế nào mà được như vậy?!"
Phùng Trung Bảo chạy đến phía sau sáp bình, vuốt mặt sứ nhẵn bóng, ngạc nhiên nói: “Phía sau lại là bằng phẳng!" Sau đó hắn chuyển tới phía trước: “Phía trước chính là phong cảnh thành thị, vậy hình ảnh thay đổi như hoạt hình kia làm sao tạo ra được a?!"
Hắn cực kỳ tò mò.
Ngày thường Từ Cửu Chiếu nội liễm, nhưng hôm nay lại bộc lộ chân tình như thế, cảm thấy hơi thẹn thùng.
Trâu Hành Tân dùng một cái tay khác, vỗ vỗ vào tay hai thầy trò đang nắm chặt với nhau, nói: “Thầy cũng thật tò mò. Cửu Chiếu, con nói đi, làm sao con nghĩ ra được thiết kế xảo diệu như vậy?"
Từ Cửu Chiếu gật đầu, nói: “Bốn tấm sáp bình này thoạt nhìn thần kỳ phức tạp, kỳ thực nguyên lý rất đơn giản, trình tự thực hiện cũng không khó khăn."
Cậu dừng một chút, dứt khoát đi tới đem một tấm sáp bình từ trên kệ cầm lên, Phùng Trung Bảo không tự chủ được tiến lên vươn hai tay hứng ở dưới.
“…Anh làm gì thế?" Từ Cửu Chiếu hắc tuyến nhìn Phùng Trung Bảo.
Động tác của Phùng Trung Bảo cực kỳ khôi hài, lại cố ý lộ vẻ mặt vô tội: “Anh sợ cậu té ngã a, như thế bảo bối cũng bị rơi thì làm sao bây giờ?"
Hiện tại Phùng Trung Bảo coi sáp bình giống như là quốc bảo. Thực sự là ngậm sợ tan, nâng sợ bể, thậm chí ngay cả Từ Cửu Chiếu cầm lên cũng thấy lo lắng.
“Giỏi quá ha." Từ Cửu Chiếu bất đắc dĩ mắng: “Đi sang một bên, đừng vướng bận. Anh ở đây mới gây cản trở khiến tôi sẩy tay đó."
Phùng Trung Bảo ủy khuất nhìn cậu một cái, ỉu xìu nói: “A."
Đem Phùng Trung Bảo đuổi qua một bên, Từ Cửu Chiếu đem sáp bình để ở trước mặt Cao Đại Toàn và Trâu Hành Tân, cậu dựng thẳng lên để hai người nhìn ở bên mép: “Kỳ thực bí mật đều ở bên trong."
Trâu Hành Tân mang kiếng lão vào, nghiêm túc nhìn một chút, bên mép rất bằng phẳng nhẵn nhụi, cũng không nhìn ra cái gì.
Cao Đại Toàn bất đắc dĩ nói: “Em vẫn là nói thẳng đi, tiểu Từ. Ta thực sự nhìn không ra huyền cơ."
Từ Cửu Chiếu: “Dạ được. Thầy từng nói với con Ma Thương thổ có tính thấu quang cực kì tốt, làm cho con coi trọng điểm này khi thiết kế, về sau con suy nghĩ rất nhiều. Ở ngoại quốc du lịch mấy ngày nhìn thấy sông Xen ban ngày bất đồng với ban đêm, khiến cho con có một loại cảm giác tang điền (vật đổi sao dời) biến hóa. Mọi người nhìn xem, tấm sứ này dày 7 li, kỳ thực bên trong có năm lớp.
“Năm lớp?!" Trâu Hành Tân và Cao Đại Toàn đồng thanh sợ hãi kêu lên, Phùng Trung Bảo lại gần cúi đầu nhìn: “Sao anh cố gắng nhìn cũng nhìn không ra có năm lớp nhỉ?"
Từ Cửu Chiếu: “Đây là bởi vì mặt ngoài được nhúng men, sau đó đem đi nung, bên ngoài liền không nhìn ra. Ngoại trừ lớp bên ngoài là khắc nổi, năm lớp bên trong đều dùng một kiểu khắc, đó là kiểu khắc ẩn, dùng hai loại kỹ xảo này kết hợp lại mà thành."
Trâu Hành Tân kinh ngạc: “Con vậy mà dùng loại phương pháp này?"
Kỳ thực nói trắng ra cũng không có gì mới mẻ, loại kỹ xảo này đã xuất hiện từ thời xưa. Đây là một loại phương pháp khắc bên trong, mặt ngoài không thể nhìn ra, khi có ánh sáng, tia sáng sẽ xuyên thấu qua thai gốm, quang ảnh bên ngoài sẽ hoàn toàn đem đồ án bên trong che đậy lại, nhưng ở bóng tối, đồ án bên trong liền được hiện ra.
Cao Đại Toàn nghi hoặc: “Cũng không đúng a, vậy chỉ có thể hiện ra một loại đồ án thôi, ở đây có năm lớp, làm sao có được hình ảnh biến hóa chứ?"
Từ Cửu Chiếu nói tiếp: “Nếu như lấy từng lớp ra nhìn, căn bản không phải là một đồ án hoàn chỉnh, hình ảnh biến hóa được đều do năm lớp này cùng một chỗ tổ hợp lại, do sự khác nhau giữa các lớp và lợi dụng nguồn sáng biến hóa tạo thành chỉnh thể. Kỳ thực chính là quá trình thay đổi hình thể từ từ mà thôi, cái này là em học được ở trong trường."
Từ Cửu Chiếu đem sáp bình để lại trên kệ: “Kỳ thực khi chồng các tấm sứ chung vào một chỗ đem đi nung, cho dù chặt chẽ như thế nào đi nữa, giữa các tấm sứ cũng sẽ có khe hở, nhất định sẽ có khoảng không làm ánh sáng xuyên thấu qua được tạo thành ảnh phản chiếu. Mà em vừa lúc lợi dụng khuyết điểm đó thực hiện loại huyền diệu này mà thôi."
Phùng Trung Bảo gật đầu: “Không sai, cái này giống như là phim hoạt hình mực nước vậy, góc độ tia sáng biến hóa sẽ phát ra hình ảnh khác nhau, khi đó mới được loại kỳ cảnh biến đổi này."
Từ Cửu Chiếu gật đầu tán thưởng: “Chính là nguyên tắc như thế. Hiện tại anh hiểu chưa, nói ra rồi thì thực sự một chút cũng không kỳ lạ phải không."
Phùng Trung Bảo cũng không cho là đúng: “Ai nói! Tuy nghe không phức tạp, thế nhưng bên trong ẩn chứa nội dung rất ảo diệu. Bằng không cậu hỏi Trâu lão thử xem, bây giờ cậu đem nguyên tắc này nói cho thầy cậu nghe, ông ấy có thể làm được sao?"
Cao Đại Toàn trừng mắt: “Không lễ phép!"
Phùng Trung Bảo rụt cổ một cái, Trâu Hành Tân chậm rãi nói: “Không cần trách nó, nó nói không sai. Cho dù ta biết nguyên tắc này, cũng được tận mắt thấy, nhưng không có biện pháp tái hiện lại."
Phùng Trung Bảo đắc ý nhìn Từ Cửu Chiếu, Từ Cửu Chiếu đem hắn chụp qua một bên, tiểu tử này càng ngày càng thiếu đòn!
Cao Đại Toàn nói rằng: “Tuy rằng Trung Bảo nói không khách khí, thế nhưng thựcc sự là có nghe được cũng không thể thực hiện kỹ xảo này. Tiểu Từ, em có thể làm được hoàn toàn là bởi vì em tinh thông kỹ pháp đào nghệ truyền thống, cũng thấu triệt, phát triển được nghệ thuật hiện đại, phải thông hiểu đạo lí, triệt để hiểu rõ của hai loại mới có thể sáng tác được tác phẩm này. Đổi lại là người khác, cũng không thể nung ra loại sáp bình thần kì này đâu."
Từ Cửu Chiếu: “Thầy Cao, người quá khen rồi."
Trâu Hành Tân đứng lên nói: “Ông ấy nói rất đúng, cho dù có người có thể thực hiện kỹ xảo này giống con, cũng không thể tái hiện lại điều vô cùng kì diệu này. Bởi vì bốn tấm sáp bình được làm bằng Ma Thương thổ đã tuyệt tích nên mới có thể xuất chúng như vậy. Mấy loại đất liêu bây giờ không đạt được tính thấu quang như vậy đâu."
Từ cửu chiếu gật đầu: “Đúng là như vậy."
Trâu Hành Tân đi tới yêu thích nhìn sáp bình dưới ngọn đèn có vẻ oánh nhuận thông thấu, nói: “Thầy tin rằng, sáp bình này tuyệt đối sẽ làm cho bất kỳ ai nhìn thấy nó đều phải chấn động."
Cao Đại Toàn cũng cười nói: “Tiểu Từ, ta chờ một ngày tên tuổi em sẽ được vang vọng trên toàn thế giới."
Tác phẩm mới làm xong, Từ Cửu Chiếu đương nhiên nói với hắn. Chỉ bất quá tính cách Từ Cửu Chiếu không thích khoe khoang, coi như là cậu cố gắng giải thích, vẫn không có biện pháp để Tương Hãn lý giải cụ thể tân tác là dạng gì.
Điều này làm cho Tương Hãn tò mò vô cùng, thậm chí hắn lần đầu tiên gọi điện thoại cho Phùng Trung Bảo, nỗ lực từ chỗ của hắn hỏi thăm tình huống.
Mà Phùng Trung Bảo toàn ba hoa chích choè, nói dưới đất có, trên trời không có, quá ca ngợi như vậy, ngược lại làm cho Tương Hãn không có biện pháp tin tưởng.
Chỉ tiếc Tương Hãn vẫn không thể trở về, chỉ có thể gắng gượng nhịn xuống.
Ngô Diểu nhận được tin tức liền bay trở về, ngay từ đầu hắn đã nghe được miêu tả nhưng không có cách nào tưởng tượng ra được, đến khi tận mắt nhìn thấy, chỉ có thể quỳ lạy năng lực sáng tạo nghệ thuật của Từ Cửu Chiếu.
“Kỳ tích, thật không thể tưởng tượng nổi…" Ngô Diểu nói năng lộn xộn, chỉ ngây ngốc nhìn quang ảnh biến hóa liên tục, khi đèn được mở lên, hắn vẫn đờ ra đứng ở nơi đó.
“Hắc! Choáng váng sao?" Ngô Cửu Lợi vỗ vỗ vai Ngô Diểu.
Ngô Diểu lấy lại tinh thần vọt tới trước mặt Từ Cửu Chiếu, hai mắt sáng lên nắm vai cậu: “Anh nhất định phải tổ chức triển lãm cá nhân cho tác phẩm này, phải triển lãm toàn cầu! Anh muốn cho người của toàn thế giới phải trợn mắt hốc mồm!"
Từ Cửu Chiếu nén cười nhìn Ngô Diểu như bị thần kinh: “Không phải là đi tham gia triển lãm song niên sao? Anh còn làm triển lãm toàn cầu gì nữa?"
Ngô Diểu ngẩn người, lấy lại tinh thần nói: “Vậy cũng được triển lãm toàn cầu a." Hắn một bộ biểu tình “em không hiểu gì hết", nói: “Đối với đồ triển lãm đặc biệt xuất chúng được giải thưởng của triển lãm song niên ở Pháp sẽ được triển lãm lưu động, trước kia là các nơi ở Châu Âu, nhưng mấy năm gần đây trọng điểm là ở Châu Mỹ, Châu Á. Chủ yếu là tuyên truyền cho triển lãm quốc tế song niên ở Pháp, mấy năm nay triển lãm nghệ thuật của các quốc gia khác phát triển ùn ùn, triển lãm song niên dùng cách này để nâng cao cấp bậc của bọn họ."
Từ Cửu Chiếu thế nào cũng được, cậu đã sáng tạo ra tác phẩm tuyệt nhất từ kiếp trước đến kiếp này xong rồi, còn việc thúc đẩy và mua bán cậu sẽ không quản.
“Anh xem rồi sắp xếp là được."
Ngô Diểu gật đầu: “Đến lúc đó còn phải tổ chức họp báo, còn có tiệc rượu. Phải mời nhân vật nổi tiếng trong các giới…. " Không biết hắn đang tính toán cái gì, tinh thần Ngô Diểu càng ngày càng phấn khởi: “Lúc nào thì anh có thể đem tác phẩm đi?"
Từ Cửu Chiếu kỳ quái nhìn hắn: “Còn mấy tháng nữa mới tới khai mạc triển lãm, anh gấp gáp như vậy làm gì?"
Ngô Diểu nói: “Đi triễn lãm thử a. Tuy sợ tác phẩm sẽ bị sao chép mô phỏng nên khi triển lãm khai mạc mới được biểu diễn, thế nhưng tác phẩm này cũng không thể sao chép được. Tiến hành triễn lãm thử tuyên truyền một chút, vừa lúc có thể làm nóng trước, đến lúc đó giá cả nhất định rất là khách quan."
“Đừng." Từ Cửu Chiếu cau mày: “Anh không thể mang đi được, A Hãn còn chưa nhìn thấy."
Ngô Diểu nói: “Vậy hắn lúc nào trở về?"
Từ Cửu Chiếu: “Nhanh nhất là mấy ngày nữa. Đúng rồi, em định đặt tên cho tác phẩm này là《 Thương Hải Tang Điền 》 hoặc là 《 Quang Quái Lục Ly 》, anh thấy thế nào?"
Ngô Diểu khinh bỉ nhìn cậu: “Không được tốt lắm! Tuyệt không lãng mạn gì cả."
Từ Cửu Chiếu không nói gì, còn muốn lãng mạn nữa sao.
Ngô Diểu nói: “Tối thiểu cũng phải đạt tới trình độ đặt tên như Tương Hãn. Anh cho em một cái tên, kêu là 《Ánh Sáng Và Bóng Tối》! (tên của nó dịch đầy đủ là Quang dữ ảnh thế giới = Ánh sáng và bóng tối trên thế giới, tại thấy tên dài quá lại ko thuận tai cho lắm nên editor đổi lại)
Tác giả :
Nam Qua Lão Yêu