Tài Năng Tuyệt Sắc
Quyển 1 - Chương 93: Thay đổi khế ước! Ra oai phủ đầu! (tiếp theo)
Lý Minh Ngữ thở dài, đi tới đại sảnh.
Đại sảnh được thắp nến sáng ngời. Một cái giá nến khổng lồ có rất nhiều nến bên trong treo trên trần nhà. Trên vách tường đại sảnh cũng có chân nến hình tam giác đầy nến bên trên. Lý gia bây giờ đã không còn có thể dùng khoáng thạch thắp sáng nữa rồi. Họ phải dùng nến để chiếu sáng. Thời kỳ huy hoàng của Lý gia đã qua.
Ba lão giả mặc y phục gọn gàng ngồi ngay ngắn ở chỗ cao nhất của đại sảnh. Y phục và trang sức của họ vẫn là những bảo thạch hoa lệ và trân quý nhưng có tuổi thọ đã vài chục năm. Trên tay họ đeo nhẫn bằng bảo thạch, sắc mặt trang trọng và nghiêm túc. Dung mạo của họ có mấy phần giống nhau. Họ đều là huynh đệ của gia gia của Lý Minh Ngữ (anh em của ông nội). Bên cạnh bọn họ là con trai và cháu trai đang nhìn Lý Minh Ngữ với sắc mặt âm trầm. Lý Minh Ngữ khẽ thở dài trong lòng. Những người này vẫn còn chìm đắm trong thời khắc huy hoàng của Lý gia không chịu tỉnh. Họ đều nhòm ngó vị trí tộc trưởng. Sao bọn họ không chịu chấp nhận thực tế?
“Minh Ngữ, lần này ra ngoài hy vọng ngươi không để cho chúng ta phải thất vọng." Đại trưởng lão ngồi phía trên cùng mỉm cười mở miệng. Nhưng nụ cười kia cho thấy ông chỉ là ngoài cười nhưng trong không cười. Hơn nữa ông luôn nghĩ rằng mình là trưởng bối nên toàn cậy già lên mặt. Lý Minh Ngữ là tộc trưởng nhưng những trưởng lão này không gọi một tiếng tộc trưởng mà gọi thẳng tên. Vậy mà còn có thái độ thân thiết như vậy!
“Đúng đó Minh Ngữ. Tin rằng ngươi đã lấy được kiếm Thương Lan." Nhị trưởng lão cũng cười giả dối.
“Các ngươi đã từng thề son sắt rằng nhất định sẽ tìm được kiếm Thương Lan nên chúng ta mới giao Thương Lan để các ngươi đi tìm Thương Lan Châu về!" Tam trưởng lão cười âm hiểm, nhìn Lý Minh Ngữ bằng cặp mắt tràn đầy thâm ý.
Những người đứng bên cạnh các trưởng lão cũng lạnh lùng mà nhìn Lý Minh Ngữ. Đáy mắt họ hiện lên sự vui sướng khi người gặp họa và tàn nhẫn. Đã có người sớm nhìn thấy lúc trở về trên tay Lý Minh Ngữ không có kiếm. Lý Nguyệt Văn cũng không có. Với tính cách của bọn họ thì không thể cất kiếm Thương Lan trong Chiếc nhẫn không gian. Vậy là bọn họ không tìm được kiếm Thương Lan! Hừ, để xem vị tộc trưởng tuổi trẻ tài cao này làm sao ăn nói với mọi người. Nếu không phải bởi vì đánh không lại huynh muội hắn thì bọn họ sớm đã dùng vũ lực mà đánh đuổi hắn khỏi vị trí tộc trưởng rồi.
“Con không đem kiếm Thương Lan về!" Lý Minh Ngữ nói rất thản nhiên.
“Cái gì?! Lý Minh Ngữ! Ngươi có biết ngươi đang nói gì không? Chỉ còn hơn hai tháng nữa là tới đại hội tỷ võ của cả nước. Đây là cơ hội để chấn hưng Lý gia. Bây giờ ngươi lại nói không đem kiếm Thương Lan về!" Đại trưởng lão vừa nghe thì sắc mặt đại biến, buồn bực và nóng giận mà quát Lý Minh Ngữ. Trên khuôn mặt già nua hiện lên thần thái sáng láng, hùng hổ dọa người.
“Ngươi có tư cách gì làm tộc trưởng của chúng ta nữa?" Nhị trưởng lão tức giận, vỗ mạnh tay vịn của ghế, gào thét. Khuôn mặt toàn nếp nhăn đã nhăn lại một chỗ.
“Lý Minh Ngữ, giao Thương Lan và con dấu tộc trưởng ra đây!" Tam trưởng lão đứng bật dậy, làm ầm ĩ. Thân thể ông hơi run rẩy giống như đang là anh hùng trừ hại giúp dân.
“Thứ cho con không thể làm theo." Lý Minh Ngữ không động đậy, nhàn nhạt nói ra một câu như vậy.
“Cái gì?" Sắc mặt nhóm người trong đại sảnh căng thẳng. Bọn họ không thể ngờ một Lý Minh Ngữ hành sự bất lực lại có thể dám nói đúng lý hợp tình như vậy.
“Lý Minh Ngữ, ngươi muốn làm phản hả? Chẳng lẽ cơ nghiệp hơn nghìn năm của Lý gia phải hủy trong tay ngươi? Nếu gia gia và phụ thân đã mất của ngươi biết nhất định cũng sẽ không tha cho ngươi." Gương mặt già nua của Đại trưởng lão vặn vẹo, nói đầy ác độc. Ông độc ác mà chụp một cái mũ sắc bén lên đầy Lý Minh Ngữ.
“Chính là bởi vì không muốn cơ nghiệp ngàn năm của Lý gia bị hủy diệt nên mới không thể giao vị trí tộc trưởng." Lý Minh Ngữ nhàn nhạt nói. Ánh mắt hắn đầy khinh miệt mà nhìn các trưởng lão và những người đứng bên cạnh. Những người này đều là loại không có chí tiến thủ, chỉ mong được hưởng lạc. Nếu vị trí tộc trưởng lọt vào tay họ thì Lý gia thật sự đã kết thúc.
“Ngươi nói cái gì?!" Tam trưởng lão gầm lên. Ông chỉ tay vào Lý Minh Ngữ, quát “Ý của ngươi là chúng ta không có tư cách làm tộc trưởng cũng không có năng lực lãnh đạo Lý gia sao?"
Chỉ trích như vậy bất luận người nào của Lý gia cũng không thể chịu nổi. Bởi vì dù sao mấy người đang ngồi phía trên cũng là trưởng lão của Lý gia, là người già nhất của Lý gia và là người có uy tín cao nhất!
Nhưng…
Mặt Lý Minh Ngữ không đổi sắc, nhẹ nhàng nhưng rõ ràng khạc ra mấy chữ: “Chính là ý này."
“Ngươi! Lý Minh Ngữ, ngươi muốn làm phản? Ngươi cho rằng ở đây không ai có thể đánh lại ngươi phải không?" Đại trưởng lão tức giận vỗ xuống tay vịn của ghế, đứng lên. Tay vịn ghế bị trưởng lão vỗ vào liền biến thành bột ngay lập tức.
Sắc mặt Lý Minh Ngữ vẫn không đổi, lạnh nhạt nói: “Nói như vậy là đại hội tỷ võ hơn hai tháng sau mọi người đã tìm được người tham gia? Hơn nữa đã nắm chắc phần thắng rồi?"
Một câu nói khiến cho mấy người trên địa sảnh nhất thời uể oải. Đại hội tỷ võ! Không có ai trong Lý gia có thể là đối thủ của Lý Minh Ngữ. Dĩ nhiên nếu liên thủ thì chưa chắc.
“Ngươi dùng việc này để uy hiếp chúng ta? Ngươi cho rằng trừ ngươi ra thì trên dưới Lý gia không còn ai sao? Lần này ngươi hành sự bất lực là thật! Giao vị trí tộc trưởng lại! Về chuyện tỷ thí hơn hai tháng sau, ngươi là người của Lý gia nên tham gia là đúng, là không thể trách móc ai!" Gương mặt Đại trưởng lão đã trở nên vặn vẹo, lạnh lùng nói “Người đâu, bắt nó lại cho ta, tìm cho ra con dấu của tộc trưởng!"
Mọi người chuẩn bị động thủ bắt Lý Minh Ngữ thì xảy ra dị biến! Một kiếm khí cường đại kinh khủng trực diện đánh tới.
Như cuồng phong quét qua, toàn bộ mọi thứ trong đại sảnh bị phá hủy.
Một vết nứt đáng sợ mở rộng ra trên đất, thẳng tới trước mặt mấy trưởng lão. Mặt họ tái nhợt. Bọn họ không thể chống lại cỗ lực lượng cường đại đáng sợ này.
Trong nhất thời, tình cảnh hỗn loạn. Thật là náo nhiệt.
Mấy người đức cao vọng trọng vừa rồi còn có hình người với khí thế bức người giờ đây chạy nhanh hơn thỏ, vô cùng chật vật mà chạy. Con trai và cháu trai của bọn họ thì càng chạy nhanh hơn.
Rầm!
Chỗ mấy trưởng lão vừa ngồi bị nổ vỡ tan tành. Bụi bay đầy trời. Đại sảnh vô cùng lộn xộn.
“Ha ha. Ta chưa từng gặp qua người không biết xấu hổ như vậy. Hôm nay được mở rộng tầm mắt. Không có bản lĩnh đảm nhiệm vị trí tộc trưởng lại cứ muốn làm. Không có năng lực tham gia tỷ thí lại cứ học theo chó sủa để phô trương thanh thế. Đã vậy còn muốn người bị tước đoạt vị trí tộc trưởng đi tỷ thí. Lần đầu tiên thấy súc sinh vô sỉ như vậy!" Một giọng nói thanh thúy nhưng tràn đầy khinh bỉ và mỉa mai vang lên trong đại sảnh.
“Ai?" Đoàn người Đại trưởng lão tức giận mà hỏi. Dám vũ nhục bọn họ! Chó? Súc sinh? Bụi tản đi, mọi người tập trung tư tưởng nhìn người đứng ở cửa.
Một thiếu nữ với mái tóc vàng óng và đôi mắt màu xanh dương mê người với khuôn mặt lạnh nhạt đứng ở cửa. Nàng cầm một thanh kiếm trong tay. Kiếm cắm trên đất. Bên cạnh là Lý Nguyệt Văn với khuôn mặt phẫn hận.
“Tiểu súc sinh dã man này từ đâu tới? Dám ngang tàng ở Lý gia?!" Một con cháu Lý gia mở miệng mắng đầy tức giận.
Khắc Lôi Nhã lạnh lùng liếc người trẻ tuổi này của Lý gia. Chỉ một ánh mắt làm cho hắn cảm thấy lạnh như đang ở trong hầm băng. Hắn cảm thấy cả người vô lực, rùng mình.
“Cắt lưỡi của ngươi hay là một cái tay đây?" Mặt Khắc Lôi Nhã hiện lên sự phiền não.
Một cỗ kiếm khí đánh về phía người này nhanh như chớp. Phanh! Tiếng nổ lớn vang lên bên tai mọi người. Lưng của thanh niên vừa nói năng lỗ mãng kia đụng mạnh vào tường. Tường phía sau hắn bị nứt thành hình mạng nhện, nhìn thấy mà giật mình. Thân thể hắn mềm nhũn trượt xuống đất, ói máu tươi, không rõ sống chết. Tất cả mọi người ngây ngẩn. Thiếu nữ này ra tay họ đều thấy nhưng không ai có thể ngăn cản!
“Kiếm Thương, Thương Lan!!!" Đại trưởng lão kinh ngạc, kêu lên thất thanh. Trong phòng chứa sách của Lý gia có bức vẽ của kiếm Thương Lan nên ông nhìn một cái là có thể nhận ra. Nhưng bảo kiếm này nên nhận người của Lý gia làm chủ nhân chứ? Sao lại ở trong tay một thiếu nữ xa lạ?
“Cái gì? Là kiếm Thương Lan?" Những người khác cũng kinh hô. Giọng điệu của họ khiến Khắc Lôi Nhã cười lạnh đầy khinh thường.
“Có phải đám phế vật các ngươi cảm thấy ta có kiếm Thương Lan trong tay mới có thể khống chế các ngươi?" Khắc Lôi Nhã cười lạnh, tùy ý ném kiếm trong tay xuống. Trên tay trống không của nàng xuất hiện một thanh kiếm bằng lửa. Nàng cười nói: “Nếu không thì hôm nay sẽ thay máu cho Lý gia. Giết hết các ngươi là được."
Mọi người trong đại sảnh cảm thấy lạnh lẽo. Lần đầu tiên thấy có người dùng ngọn lửa biến hình! Mặc dù thiếu nữ trước mặt đang cười nhưng khiến người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, tàn khốc. Nàng không phải đang nói giỡn mà là nghiêm túc. Nàng có thực lực này! Nàng có thể giết sạch người trong đại sảnh!
Khắc Lôi Nhã tản ra khí thế kinh khủng khiến người trong đại sảnh hoảng sợ không thôi. Một cỗ hơi thở khắc nghiệt lan ra, ngập tràn đại sảnh. Ai cũng không dám động dù chỉ một chút. Người đang nằm trên đất không rõ sống chết chính là tấm gương cho bọn họ. Chỉ một lời nói vô lễ của hắn đã đem đến hậu quả như thế! Thực lực của thiếu nữ này thật đáng sợ! Rốt cuộc nàng là ai?
“Tộc trưởng, tộc trưởng!" Đại trưởng lão dẫn đầu vội vàng mở miệng, trong giọng nói đều là cẩu khẩn. Lúc này ông không gọi là Minh Ngữ hay Lý Minh Ngữ mà gọi tộc trưởng vô cùng tôn kính.
“Tộc trưởng, mau cứu chúng ta. Nhị tiểu thư, mau cứu chúng ta. Dù gì chúng ta cũng là người của Lý gia. Các ngươi không thể trơ mắt mà nhìn người ngoài giết chúng ta được!" Tam trưởng lão run giọng cẩu khẩn.
“Nàng không phải là người ngoài." Lý Nguyệt Văn hừ lạnh một tiếng. Câu nói của nàng khiến người trong đại sảnh sửng sốt.
Đại sảnh được thắp nến sáng ngời. Một cái giá nến khổng lồ có rất nhiều nến bên trong treo trên trần nhà. Trên vách tường đại sảnh cũng có chân nến hình tam giác đầy nến bên trên. Lý gia bây giờ đã không còn có thể dùng khoáng thạch thắp sáng nữa rồi. Họ phải dùng nến để chiếu sáng. Thời kỳ huy hoàng của Lý gia đã qua.
Ba lão giả mặc y phục gọn gàng ngồi ngay ngắn ở chỗ cao nhất của đại sảnh. Y phục và trang sức của họ vẫn là những bảo thạch hoa lệ và trân quý nhưng có tuổi thọ đã vài chục năm. Trên tay họ đeo nhẫn bằng bảo thạch, sắc mặt trang trọng và nghiêm túc. Dung mạo của họ có mấy phần giống nhau. Họ đều là huynh đệ của gia gia của Lý Minh Ngữ (anh em của ông nội). Bên cạnh bọn họ là con trai và cháu trai đang nhìn Lý Minh Ngữ với sắc mặt âm trầm. Lý Minh Ngữ khẽ thở dài trong lòng. Những người này vẫn còn chìm đắm trong thời khắc huy hoàng của Lý gia không chịu tỉnh. Họ đều nhòm ngó vị trí tộc trưởng. Sao bọn họ không chịu chấp nhận thực tế?
“Minh Ngữ, lần này ra ngoài hy vọng ngươi không để cho chúng ta phải thất vọng." Đại trưởng lão ngồi phía trên cùng mỉm cười mở miệng. Nhưng nụ cười kia cho thấy ông chỉ là ngoài cười nhưng trong không cười. Hơn nữa ông luôn nghĩ rằng mình là trưởng bối nên toàn cậy già lên mặt. Lý Minh Ngữ là tộc trưởng nhưng những trưởng lão này không gọi một tiếng tộc trưởng mà gọi thẳng tên. Vậy mà còn có thái độ thân thiết như vậy!
“Đúng đó Minh Ngữ. Tin rằng ngươi đã lấy được kiếm Thương Lan." Nhị trưởng lão cũng cười giả dối.
“Các ngươi đã từng thề son sắt rằng nhất định sẽ tìm được kiếm Thương Lan nên chúng ta mới giao Thương Lan để các ngươi đi tìm Thương Lan Châu về!" Tam trưởng lão cười âm hiểm, nhìn Lý Minh Ngữ bằng cặp mắt tràn đầy thâm ý.
Những người đứng bên cạnh các trưởng lão cũng lạnh lùng mà nhìn Lý Minh Ngữ. Đáy mắt họ hiện lên sự vui sướng khi người gặp họa và tàn nhẫn. Đã có người sớm nhìn thấy lúc trở về trên tay Lý Minh Ngữ không có kiếm. Lý Nguyệt Văn cũng không có. Với tính cách của bọn họ thì không thể cất kiếm Thương Lan trong Chiếc nhẫn không gian. Vậy là bọn họ không tìm được kiếm Thương Lan! Hừ, để xem vị tộc trưởng tuổi trẻ tài cao này làm sao ăn nói với mọi người. Nếu không phải bởi vì đánh không lại huynh muội hắn thì bọn họ sớm đã dùng vũ lực mà đánh đuổi hắn khỏi vị trí tộc trưởng rồi.
“Con không đem kiếm Thương Lan về!" Lý Minh Ngữ nói rất thản nhiên.
“Cái gì?! Lý Minh Ngữ! Ngươi có biết ngươi đang nói gì không? Chỉ còn hơn hai tháng nữa là tới đại hội tỷ võ của cả nước. Đây là cơ hội để chấn hưng Lý gia. Bây giờ ngươi lại nói không đem kiếm Thương Lan về!" Đại trưởng lão vừa nghe thì sắc mặt đại biến, buồn bực và nóng giận mà quát Lý Minh Ngữ. Trên khuôn mặt già nua hiện lên thần thái sáng láng, hùng hổ dọa người.
“Ngươi có tư cách gì làm tộc trưởng của chúng ta nữa?" Nhị trưởng lão tức giận, vỗ mạnh tay vịn của ghế, gào thét. Khuôn mặt toàn nếp nhăn đã nhăn lại một chỗ.
“Lý Minh Ngữ, giao Thương Lan và con dấu tộc trưởng ra đây!" Tam trưởng lão đứng bật dậy, làm ầm ĩ. Thân thể ông hơi run rẩy giống như đang là anh hùng trừ hại giúp dân.
“Thứ cho con không thể làm theo." Lý Minh Ngữ không động đậy, nhàn nhạt nói ra một câu như vậy.
“Cái gì?" Sắc mặt nhóm người trong đại sảnh căng thẳng. Bọn họ không thể ngờ một Lý Minh Ngữ hành sự bất lực lại có thể dám nói đúng lý hợp tình như vậy.
“Lý Minh Ngữ, ngươi muốn làm phản hả? Chẳng lẽ cơ nghiệp hơn nghìn năm của Lý gia phải hủy trong tay ngươi? Nếu gia gia và phụ thân đã mất của ngươi biết nhất định cũng sẽ không tha cho ngươi." Gương mặt già nua của Đại trưởng lão vặn vẹo, nói đầy ác độc. Ông độc ác mà chụp một cái mũ sắc bén lên đầy Lý Minh Ngữ.
“Chính là bởi vì không muốn cơ nghiệp ngàn năm của Lý gia bị hủy diệt nên mới không thể giao vị trí tộc trưởng." Lý Minh Ngữ nhàn nhạt nói. Ánh mắt hắn đầy khinh miệt mà nhìn các trưởng lão và những người đứng bên cạnh. Những người này đều là loại không có chí tiến thủ, chỉ mong được hưởng lạc. Nếu vị trí tộc trưởng lọt vào tay họ thì Lý gia thật sự đã kết thúc.
“Ngươi nói cái gì?!" Tam trưởng lão gầm lên. Ông chỉ tay vào Lý Minh Ngữ, quát “Ý của ngươi là chúng ta không có tư cách làm tộc trưởng cũng không có năng lực lãnh đạo Lý gia sao?"
Chỉ trích như vậy bất luận người nào của Lý gia cũng không thể chịu nổi. Bởi vì dù sao mấy người đang ngồi phía trên cũng là trưởng lão của Lý gia, là người già nhất của Lý gia và là người có uy tín cao nhất!
Nhưng…
Mặt Lý Minh Ngữ không đổi sắc, nhẹ nhàng nhưng rõ ràng khạc ra mấy chữ: “Chính là ý này."
“Ngươi! Lý Minh Ngữ, ngươi muốn làm phản? Ngươi cho rằng ở đây không ai có thể đánh lại ngươi phải không?" Đại trưởng lão tức giận vỗ xuống tay vịn của ghế, đứng lên. Tay vịn ghế bị trưởng lão vỗ vào liền biến thành bột ngay lập tức.
Sắc mặt Lý Minh Ngữ vẫn không đổi, lạnh nhạt nói: “Nói như vậy là đại hội tỷ võ hơn hai tháng sau mọi người đã tìm được người tham gia? Hơn nữa đã nắm chắc phần thắng rồi?"
Một câu nói khiến cho mấy người trên địa sảnh nhất thời uể oải. Đại hội tỷ võ! Không có ai trong Lý gia có thể là đối thủ của Lý Minh Ngữ. Dĩ nhiên nếu liên thủ thì chưa chắc.
“Ngươi dùng việc này để uy hiếp chúng ta? Ngươi cho rằng trừ ngươi ra thì trên dưới Lý gia không còn ai sao? Lần này ngươi hành sự bất lực là thật! Giao vị trí tộc trưởng lại! Về chuyện tỷ thí hơn hai tháng sau, ngươi là người của Lý gia nên tham gia là đúng, là không thể trách móc ai!" Gương mặt Đại trưởng lão đã trở nên vặn vẹo, lạnh lùng nói “Người đâu, bắt nó lại cho ta, tìm cho ra con dấu của tộc trưởng!"
Mọi người chuẩn bị động thủ bắt Lý Minh Ngữ thì xảy ra dị biến! Một kiếm khí cường đại kinh khủng trực diện đánh tới.
Như cuồng phong quét qua, toàn bộ mọi thứ trong đại sảnh bị phá hủy.
Một vết nứt đáng sợ mở rộng ra trên đất, thẳng tới trước mặt mấy trưởng lão. Mặt họ tái nhợt. Bọn họ không thể chống lại cỗ lực lượng cường đại đáng sợ này.
Trong nhất thời, tình cảnh hỗn loạn. Thật là náo nhiệt.
Mấy người đức cao vọng trọng vừa rồi còn có hình người với khí thế bức người giờ đây chạy nhanh hơn thỏ, vô cùng chật vật mà chạy. Con trai và cháu trai của bọn họ thì càng chạy nhanh hơn.
Rầm!
Chỗ mấy trưởng lão vừa ngồi bị nổ vỡ tan tành. Bụi bay đầy trời. Đại sảnh vô cùng lộn xộn.
“Ha ha. Ta chưa từng gặp qua người không biết xấu hổ như vậy. Hôm nay được mở rộng tầm mắt. Không có bản lĩnh đảm nhiệm vị trí tộc trưởng lại cứ muốn làm. Không có năng lực tham gia tỷ thí lại cứ học theo chó sủa để phô trương thanh thế. Đã vậy còn muốn người bị tước đoạt vị trí tộc trưởng đi tỷ thí. Lần đầu tiên thấy súc sinh vô sỉ như vậy!" Một giọng nói thanh thúy nhưng tràn đầy khinh bỉ và mỉa mai vang lên trong đại sảnh.
“Ai?" Đoàn người Đại trưởng lão tức giận mà hỏi. Dám vũ nhục bọn họ! Chó? Súc sinh? Bụi tản đi, mọi người tập trung tư tưởng nhìn người đứng ở cửa.
Một thiếu nữ với mái tóc vàng óng và đôi mắt màu xanh dương mê người với khuôn mặt lạnh nhạt đứng ở cửa. Nàng cầm một thanh kiếm trong tay. Kiếm cắm trên đất. Bên cạnh là Lý Nguyệt Văn với khuôn mặt phẫn hận.
“Tiểu súc sinh dã man này từ đâu tới? Dám ngang tàng ở Lý gia?!" Một con cháu Lý gia mở miệng mắng đầy tức giận.
Khắc Lôi Nhã lạnh lùng liếc người trẻ tuổi này của Lý gia. Chỉ một ánh mắt làm cho hắn cảm thấy lạnh như đang ở trong hầm băng. Hắn cảm thấy cả người vô lực, rùng mình.
“Cắt lưỡi của ngươi hay là một cái tay đây?" Mặt Khắc Lôi Nhã hiện lên sự phiền não.
Một cỗ kiếm khí đánh về phía người này nhanh như chớp. Phanh! Tiếng nổ lớn vang lên bên tai mọi người. Lưng của thanh niên vừa nói năng lỗ mãng kia đụng mạnh vào tường. Tường phía sau hắn bị nứt thành hình mạng nhện, nhìn thấy mà giật mình. Thân thể hắn mềm nhũn trượt xuống đất, ói máu tươi, không rõ sống chết. Tất cả mọi người ngây ngẩn. Thiếu nữ này ra tay họ đều thấy nhưng không ai có thể ngăn cản!
“Kiếm Thương, Thương Lan!!!" Đại trưởng lão kinh ngạc, kêu lên thất thanh. Trong phòng chứa sách của Lý gia có bức vẽ của kiếm Thương Lan nên ông nhìn một cái là có thể nhận ra. Nhưng bảo kiếm này nên nhận người của Lý gia làm chủ nhân chứ? Sao lại ở trong tay một thiếu nữ xa lạ?
“Cái gì? Là kiếm Thương Lan?" Những người khác cũng kinh hô. Giọng điệu của họ khiến Khắc Lôi Nhã cười lạnh đầy khinh thường.
“Có phải đám phế vật các ngươi cảm thấy ta có kiếm Thương Lan trong tay mới có thể khống chế các ngươi?" Khắc Lôi Nhã cười lạnh, tùy ý ném kiếm trong tay xuống. Trên tay trống không của nàng xuất hiện một thanh kiếm bằng lửa. Nàng cười nói: “Nếu không thì hôm nay sẽ thay máu cho Lý gia. Giết hết các ngươi là được."
Mọi người trong đại sảnh cảm thấy lạnh lẽo. Lần đầu tiên thấy có người dùng ngọn lửa biến hình! Mặc dù thiếu nữ trước mặt đang cười nhưng khiến người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, tàn khốc. Nàng không phải đang nói giỡn mà là nghiêm túc. Nàng có thực lực này! Nàng có thể giết sạch người trong đại sảnh!
Khắc Lôi Nhã tản ra khí thế kinh khủng khiến người trong đại sảnh hoảng sợ không thôi. Một cỗ hơi thở khắc nghiệt lan ra, ngập tràn đại sảnh. Ai cũng không dám động dù chỉ một chút. Người đang nằm trên đất không rõ sống chết chính là tấm gương cho bọn họ. Chỉ một lời nói vô lễ của hắn đã đem đến hậu quả như thế! Thực lực của thiếu nữ này thật đáng sợ! Rốt cuộc nàng là ai?
“Tộc trưởng, tộc trưởng!" Đại trưởng lão dẫn đầu vội vàng mở miệng, trong giọng nói đều là cẩu khẩn. Lúc này ông không gọi là Minh Ngữ hay Lý Minh Ngữ mà gọi tộc trưởng vô cùng tôn kính.
“Tộc trưởng, mau cứu chúng ta. Nhị tiểu thư, mau cứu chúng ta. Dù gì chúng ta cũng là người của Lý gia. Các ngươi không thể trơ mắt mà nhìn người ngoài giết chúng ta được!" Tam trưởng lão run giọng cẩu khẩn.
“Nàng không phải là người ngoài." Lý Nguyệt Văn hừ lạnh một tiếng. Câu nói của nàng khiến người trong đại sảnh sửng sốt.
Tác giả :
Vô Tình Bảo Bảo