Tài Năng Tuyệt Sắc
Quyển 1 - Chương 80: Hành động lạ lùng của Thánh tử
“Thánh tử đại nhân, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?" Khắc Lôi Nhã nhìn Lãnh Lăng Vân đang nở nụ cười nhàn nhạt, hỏi.
“Đừng có xưng hô xa lạ như vậy. Chẳng lẽ ngươi muốn ta gọi ngươi là chủ tế đại nhân?" Lãnh Lăng Vân cười nhạt “Cứ gọi tên ta đi."
Khắc Lôi Nhã hơi ngẩn ra. Lúc này nàng mới nhớ ra không biết từ lúc nào Lãnh Lăng Vân đã gọi thẳng tên của nàng.
“Lãnh, Lãnh Lăng Vân, sao ngươi lại bỗng nhiên xuất hiện ở đây?" Khắc Lôi Nhã không được tự nhiên mà gọi tên Lãnh Lăng Vân.
“Người ta nhờ." Lãnh Lăng Vân mỉm cười nhưng không nói thêm gì.
Khắc Lôi Nhã nhìn Lãnh Lăng Vân đầy nghi ngờ: “Ai nhờ ngươi? Không phải là đặc biệt tới cứu thiếu niên kia chứ?" Trong lòng Khắc Lôi Nhã dâng lên cảm giác kỳ quái. Người ta nhờ? Chắc không phải Giáo Hoàng. Nếu là Giáo Hoàng thì họ không thể nói chuyện thoải mái như vậy. Không phải Giáo Hoàng thì là ai nhỉ? Lãnh Lăng Vân không hề ngạc nhiên khi thấy nàng. Chẳng lẽ hắn đã sớm biết mình ở đây?
“Đưa thiếu niên này về trước đã." Lãnh Lăng Vân lảng tránh, nhìn Lỵ Á nói: “Ngươi là người nhà của hắn hả? Đưa hắn về nhà trước đã. Hắn cần phải tĩnh dưỡng thật tốt. Ta đã trị liệu vết thương của hắn nhưng hắn mất máu quá nhiều, thể chất suy yếu, cần phải nghỉ ngơi nhiều."
Đoàn người và Lỵ Á đưa đệ đệ của nàng về. Lỵ Á chăm sóc đệ đệ nàng trong phòng. Khắc Lôi Nhã ngồi trên ghế nhìn vẻ mặt nhàn nhã của Lãnh Lăng Vân đầy một bụng nghi ngờ. Rốt cuộc người mặt lạnh này muốn làm gì?
“Đệ câm miệng cho ta. Nếu hôm nay không có Mục Sư đại nhân cứu thì đệ đã mất mạng rồi. Còn nói thần thú gì nữa!" Tiếng rống giận dữ của Lỵ Á truyền ra từ trong phòng. “Tỷ tỷ, thật, thật sự là có thần thú ra đời. Tỷ phải tin đệ. Những ma thú canh chừng ở đó là muốn ăn tiểu thần thú mới ra đời. Phải nhanh lên một chút nếu không sẽ không kịp." Giọng nói yếu đuối thấp dần, thấp dần nhưng Khắc Lôi Nhã vẫn nghe rất rõ ràng.
Khắc Lôi Nhã đứng dậy, trực tiếp đi vào phòng ngủ liền nhìn thấy mặt Lỵ Á đầy giận dữ đang khiển trách thiếu niên suy yếu nằm trên giường. Thiếu niên vẫn đang cố gắng giải thích. Lỵ Á thấy Khắc Lôi Nhã vào thì thu lại sự giận dữ,nhẹ giọng xin lỗi: “Ân nhân, sao người lại vào đây? Nơi này rất lộn xộn. Còn nữa, cảm ơn bạn của người đã cứu đệ đệ duy nhất của ta."
Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng phất tay, không tiếp lời Lỵ Á mà chỉ nhìn thiếu niên trên giường, nói: “Ngươi nói có thần thú ra đời?"
Thiếu niên nhìn Khắc Lôi Nhã, im lặng.
“Ân nhân đang hỏi đệ đấy! Hôm nay nếu không có ân nhân cứu ta thì xú tiểu tử đệ không thấy được ta nữa đâu. Mục Sư đại nhân vừa cứu đệ cũng là bạn của ân nhân đấy!" Lỵ Á sốt ruột, tức giận đùng đùng trách mắng thiếu niên.
“Ngươi muốn tìm thần thú để bán? Ngươi thiếu tiền à?" Khắc Lôi Nhã ngăn Lỵ Á lại, hỏi.
“Chỗ này không phải để cho người ở. Đệ muốn kiếm một khoản tiền lớn để mang tỷ tỷ đến nơi khác định cư." Thiếu niên nhìn Khắc Lôi Nhã, nói. Vừa dứt lời thì sắc mặt Lỵ Á phức tạp hẳn. Chỗ này quả không thích hợp cho hai tỷ đệ nàng sinh sống. Chuyện phát sinh hôm nay còn có thiếu niên trước mắt cứu, nhưng lần sau thì sao? Lần sau sẽ có ai cứu nàng?
“Thần thú ở đâu? Cái này cho ngươi. Hãy đến thành Ni Á định cư, buôn bán nhỏ. Ta sẽ viết một bức thư giới thiệu cho ngươi. Hãy đến phủ thành chủ tìm người đại diện thành chủ, hắn sẽ an bài cho ngươi." Khắc Lôi Nhã móc ra hai tờ kim phiếu trong túi tiền, đưa cho thiếu niên.
“Ta, chúng ta không thể nhận được." Lỵ Á vội vàng khoát tay cự tuyệt.
“Coi như ta mua tin tức về thần thú của đệ đệ ngươi. Mặc dù thành Ni Á không lớn nhưng rất thích hợp với các ngươi. Đợi vết thương của đệ đệ ngươi tốt lên hãy đi. Quả thật nơi này không phải chỗ các ngươi có thể ở." Khắc Lôi Nhã không lùi bước mà nhìn thiếu niên, nói.
Thiếu niên nhận tiền của Khắc Lôi Nhã không chút do dự. Hắn nhìn Khắc Lôi Nhã, nói: “Tỷ tin có thần thú? Tin lời đệ? Tỷ tỷ của đệ lại không tin."
“Ta tin. Nói đi, nó ở đâu?" Khắc Lôi Nhã gật đầu, hỏi.
“Lên núi Mê Đồ thì đi theo hướng đông, ở đó có một cái đầm lầy. Đến tối trong đầm có ánh sáng mờ mờ. Đó chính là tiểu thần thú sắp ra đời. Xung quanh có rất nhiều ma thú canh chừng ở đó, muốn ăn tiểu thần thú để lấy lực lượng của nó. Các tỷ muốn đi thì nhanh lên đi. Nhất định là thần thú. Chỉ có thần thú mới có thể hấp dẫn nhiều ma thú như vậy." Thiếu niên nói một hơi thì thở hổn hển.
“Ừ. Đưa giấy bút cho ta. Ta sẽ viết thư để ngươi mang đến thành Ni Á." Khắc Lôi Nhã quay đầu nói với Lỵ Á.
Lỵ Á sững sờ, mặc dù trong lòng đầy nghi ngờ nhưng vẫn lấy giấy bút cho nàng. Khắc Lôi Nhã nhanh chóng viết xong, nói với Lỵ Á: “Chúng ta đi trước. Các ngươi hãy cẩn thận trên đường đến thành Ni Á."
Dứt lời, Khắc Lôi Nhã xoay người ra cửa. Lỵ Á kinh ngạc nhìn lá thư trong tay, thấy bóng lưng Khắc Lôi Nhã sắp biến mất liền vội vàng hỏi: “Ta, chúng ta có thể gặp lại không?"
“Đến thành Ni Á đi. Sau này có lẽ sẽ có thể gặp nhau." Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng phất tay, bóng dáng nàng biến mất trong mắt hai tỷ đệ.
Mọi người trong sân thấy Khắc Lôi Nhã ra ngoài. Nàng cười với mọi người: “Đi thôi. Lên núi Mê Đồ."
Mọi người gật đầu, cùng đứng dậy đi theo Khắc Lôi Nhã.
Ra khỏi trấn mặt Ngõa Nhĩ Đa liền đen lại. Có ai đó có thể cho hắn biết tại sao tên tiểu bạch kiểm kia cũng đi theo không? Khắc Lôi Nhã cũng rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra. Tại sao Lãnh Lăng Vân lại tỏ vẻ yên tâm, thoải mái đi theo nàng?
“Lãnh, Lãnh Lăng Vân, ngươi muốn xử lý chuyện gì ở đây sao? Nếu không phải tới tìm ta về thần điện Quang Minh, vậy..." Những lời tiếp theo Khắc Lôi Nhã không nói ra.
Giọng âm dương quái khí của Ngõa Nhĩ Đa vang lên: “Nếu không phải đến tìm Khắc Lôi Nhã thì đi làm chuyện của ngươi đi, theo chúng ta làm gì?"
“Không phải đoàn Dong Binh Nguyên Bảo không có Mục Sư sao? Bây giờ ta chính thức trở thành một thành viên của đoàn Dong Binh Nguyên Bảo." Lãnh Lăng Vân mỉm cười, nói ra một câu khiến người ta chết đứng.
Ngõa Nhĩ Đa há hốc miệng, trợn to mắt giống như người bị treo cổ.
Sắc mặt của Khắc Lôi Nhã cũng rất đặc sắc. Đây là sao? Thánh tử đại nhân cao quý lại trở thành một thành viên của đoàn Dong Binh bọn họ? Đùa gì thế! Đợi đã nào! Khắc Lôi Nhã giật mình. Sao Lãnh Lăng Vân biết tên của đoàn Dong Binh Nguyên Bảo? Khắc Lôi Nhã quay đầu trừng Tạp Mễ Nhĩ. Tạp Mễ Nhĩ vẫn mỉm cười dịu dàng vô hại: “Đoàn trưởng, chuyện đoàn chúng ta không có Mục Sư thật khiến người ta đau đầu. Ngươi nghĩ xem, nếu bất kỳ ai xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà không được cứu trị kịp thời thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Khắc Lôi Nhã thấy Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười dịu dàng vô hại thì hiểu ra. Người này đã tự chủ trương nhận Lãnh Lăng Vân. Khắc Lôi Nhã nghĩ đến đây thì nhức đầu. Lãnh Lăng Vân và họ là người thuộc hai thế giới khác nhau, sao phải trộn vào nhau làm gì? Còn nữa, rốt cuộc mục đích của Lãnh Lăng Vân là gì? Sao hắn lại xuất hiện ở đây? Hắn không hề giải thích gì cả. Lãnh Lăng Vân nhìn vẻ mặt bối rối của Khắc Lôi Nhã, trong lòng có chút buồn cười. Sự tồn tại của mình khiến nàng đau đầu như vậy sao? Lãnh Lăng Vân nhớ tới giao ước với Huyên Huyên, đáy mắt hiện lên sự phức tạp. Tuy rằng hắn có chút hứng thú với Khắc Lôi Nhã nhưng chưa đủ để khiến hắn phải tìm hiểu nàng. Hắn không thể hiểu lời thỉnh cầu của Huyên Huyên. Một hài tử chưa hiểu chuyện như nó lại có thỉnh cầu vô lý như thế. Ánh mắt lo lắng sốt ruột khiến cho hắn không thể cự tuyệt được. Gần đây thần điện cũng không có chuyện lớn gì. Khi hắn ra khỏi cửa thần điện thì Giáo Hoàng gọi hắn lại.
“Ngươi đi tìm Khắc Lôi Nhã à?" Nụ cười bí ẩn của Giáo Hoàng vẫn còn in sâu trong lòng Lãnh Lăng Vân. Hắn gật đầu, không biết tại sao Giáo Hoàng lại biết.
“Ngươi đi đi. Chuyện của thần điện ngươi không phải lo. Nhiệm vụ của ngươi là đi theo
Khắc Lôi Nhã, giải thích với nàng." Giáo Hoàng ra một lệnh kỳ quái cho hắn.
“Tại sao? Tại sao hắn vào đoàn Dong Binh mà không được sự đồng ý của đoàn trưởng?" Ngõa Nhĩ Đa gào lên đầy khó chịu.
“Ta là phó đoàn." Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười ôn hòa, nhìn Ngõa Nhĩ Đa, nói rất nhẹ nhàng. Nhưng tia nguy hiểm trong mắt hắn khiến Ngõa Nhĩ Đa im miệng lập tức.
Ngõa Nhĩ Đa biết người tưởng như ôn hòa vô hại này là sát thủ, hơn nữa còn có bản lĩnh rất cao. Hắn không muốn đầu và thân chia lìa đôi ngả. Ngõa Nhĩ Đa tự giác ngậm miệng lại, lui sang một bên. Chỉ có một người có ý kiến. Những người khác không nói gì. Khắc Lôi Nhã dù có ý kiến trong lòng cũng không tiện nói ra.
Đoàn người lên đường. Mặt Ngõa Nhĩ Đa rất khó chịu. Còn Khắc Lôi Nhã thì khó chịu trong lòng.
“Ặc, ma thú!" Hồi lâu sau mọi người phát hiện được điều khác lạ. Càng đi về phía trước thì càng có nhiều ma thú tụ tập. Không xa trước mặt bọn họ là ma thú cấp thấp tụm năm tụm ba, không dám tiến lên. Đi thêm chút nữa là ma thú cao cấp hơn một chút. Càng đi thì ma thú càng nhiều, cấp bậc cũng càng cao.
Ánh mắt Khắc Lôi Nhã trầm xuống. Nàng hiểu những lời của thiếu niên kia đều là thật. “Rống!!" Phong Báo nổi giận, gầm một tiếng bởi vì nó thấy có quá nhiều ma thú cấp thấp đang chặn đường. Hành động của những ma thú cấp thấp này đã vũ nhục ma thú cấp bảy như nó.
Những ma thú cấp thấp kia vừa nghe tiếng rống giận dữ của Phong Báo thì run rẩy nhưng không có ý rời đi, chỉ run run nằm bất động trên đất.
Mọi người thấy một màn này thì đáy mắt hiện lên sự kinh ngạc. Rốt cuộc thần thú sắp ra đời trong đầm kia là gì? Nó có sức hấp dẫn mạnh đến nỗi những ma thú kia liều mạng giữ ở đây như vậy sao?
“Xem ra, hôm nay chúng ta được vận động rồi." Ngõa Nhĩ Đa nhướng mày, cười hì hì.
“Đừng có xưng hô xa lạ như vậy. Chẳng lẽ ngươi muốn ta gọi ngươi là chủ tế đại nhân?" Lãnh Lăng Vân cười nhạt “Cứ gọi tên ta đi."
Khắc Lôi Nhã hơi ngẩn ra. Lúc này nàng mới nhớ ra không biết từ lúc nào Lãnh Lăng Vân đã gọi thẳng tên của nàng.
“Lãnh, Lãnh Lăng Vân, sao ngươi lại bỗng nhiên xuất hiện ở đây?" Khắc Lôi Nhã không được tự nhiên mà gọi tên Lãnh Lăng Vân.
“Người ta nhờ." Lãnh Lăng Vân mỉm cười nhưng không nói thêm gì.
Khắc Lôi Nhã nhìn Lãnh Lăng Vân đầy nghi ngờ: “Ai nhờ ngươi? Không phải là đặc biệt tới cứu thiếu niên kia chứ?" Trong lòng Khắc Lôi Nhã dâng lên cảm giác kỳ quái. Người ta nhờ? Chắc không phải Giáo Hoàng. Nếu là Giáo Hoàng thì họ không thể nói chuyện thoải mái như vậy. Không phải Giáo Hoàng thì là ai nhỉ? Lãnh Lăng Vân không hề ngạc nhiên khi thấy nàng. Chẳng lẽ hắn đã sớm biết mình ở đây?
“Đưa thiếu niên này về trước đã." Lãnh Lăng Vân lảng tránh, nhìn Lỵ Á nói: “Ngươi là người nhà của hắn hả? Đưa hắn về nhà trước đã. Hắn cần phải tĩnh dưỡng thật tốt. Ta đã trị liệu vết thương của hắn nhưng hắn mất máu quá nhiều, thể chất suy yếu, cần phải nghỉ ngơi nhiều."
Đoàn người và Lỵ Á đưa đệ đệ của nàng về. Lỵ Á chăm sóc đệ đệ nàng trong phòng. Khắc Lôi Nhã ngồi trên ghế nhìn vẻ mặt nhàn nhã của Lãnh Lăng Vân đầy một bụng nghi ngờ. Rốt cuộc người mặt lạnh này muốn làm gì?
“Đệ câm miệng cho ta. Nếu hôm nay không có Mục Sư đại nhân cứu thì đệ đã mất mạng rồi. Còn nói thần thú gì nữa!" Tiếng rống giận dữ của Lỵ Á truyền ra từ trong phòng. “Tỷ tỷ, thật, thật sự là có thần thú ra đời. Tỷ phải tin đệ. Những ma thú canh chừng ở đó là muốn ăn tiểu thần thú mới ra đời. Phải nhanh lên một chút nếu không sẽ không kịp." Giọng nói yếu đuối thấp dần, thấp dần nhưng Khắc Lôi Nhã vẫn nghe rất rõ ràng.
Khắc Lôi Nhã đứng dậy, trực tiếp đi vào phòng ngủ liền nhìn thấy mặt Lỵ Á đầy giận dữ đang khiển trách thiếu niên suy yếu nằm trên giường. Thiếu niên vẫn đang cố gắng giải thích. Lỵ Á thấy Khắc Lôi Nhã vào thì thu lại sự giận dữ,nhẹ giọng xin lỗi: “Ân nhân, sao người lại vào đây? Nơi này rất lộn xộn. Còn nữa, cảm ơn bạn của người đã cứu đệ đệ duy nhất của ta."
Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng phất tay, không tiếp lời Lỵ Á mà chỉ nhìn thiếu niên trên giường, nói: “Ngươi nói có thần thú ra đời?"
Thiếu niên nhìn Khắc Lôi Nhã, im lặng.
“Ân nhân đang hỏi đệ đấy! Hôm nay nếu không có ân nhân cứu ta thì xú tiểu tử đệ không thấy được ta nữa đâu. Mục Sư đại nhân vừa cứu đệ cũng là bạn của ân nhân đấy!" Lỵ Á sốt ruột, tức giận đùng đùng trách mắng thiếu niên.
“Ngươi muốn tìm thần thú để bán? Ngươi thiếu tiền à?" Khắc Lôi Nhã ngăn Lỵ Á lại, hỏi.
“Chỗ này không phải để cho người ở. Đệ muốn kiếm một khoản tiền lớn để mang tỷ tỷ đến nơi khác định cư." Thiếu niên nhìn Khắc Lôi Nhã, nói. Vừa dứt lời thì sắc mặt Lỵ Á phức tạp hẳn. Chỗ này quả không thích hợp cho hai tỷ đệ nàng sinh sống. Chuyện phát sinh hôm nay còn có thiếu niên trước mắt cứu, nhưng lần sau thì sao? Lần sau sẽ có ai cứu nàng?
“Thần thú ở đâu? Cái này cho ngươi. Hãy đến thành Ni Á định cư, buôn bán nhỏ. Ta sẽ viết một bức thư giới thiệu cho ngươi. Hãy đến phủ thành chủ tìm người đại diện thành chủ, hắn sẽ an bài cho ngươi." Khắc Lôi Nhã móc ra hai tờ kim phiếu trong túi tiền, đưa cho thiếu niên.
“Ta, chúng ta không thể nhận được." Lỵ Á vội vàng khoát tay cự tuyệt.
“Coi như ta mua tin tức về thần thú của đệ đệ ngươi. Mặc dù thành Ni Á không lớn nhưng rất thích hợp với các ngươi. Đợi vết thương của đệ đệ ngươi tốt lên hãy đi. Quả thật nơi này không phải chỗ các ngươi có thể ở." Khắc Lôi Nhã không lùi bước mà nhìn thiếu niên, nói.
Thiếu niên nhận tiền của Khắc Lôi Nhã không chút do dự. Hắn nhìn Khắc Lôi Nhã, nói: “Tỷ tin có thần thú? Tin lời đệ? Tỷ tỷ của đệ lại không tin."
“Ta tin. Nói đi, nó ở đâu?" Khắc Lôi Nhã gật đầu, hỏi.
“Lên núi Mê Đồ thì đi theo hướng đông, ở đó có một cái đầm lầy. Đến tối trong đầm có ánh sáng mờ mờ. Đó chính là tiểu thần thú sắp ra đời. Xung quanh có rất nhiều ma thú canh chừng ở đó, muốn ăn tiểu thần thú để lấy lực lượng của nó. Các tỷ muốn đi thì nhanh lên đi. Nhất định là thần thú. Chỉ có thần thú mới có thể hấp dẫn nhiều ma thú như vậy." Thiếu niên nói một hơi thì thở hổn hển.
“Ừ. Đưa giấy bút cho ta. Ta sẽ viết thư để ngươi mang đến thành Ni Á." Khắc Lôi Nhã quay đầu nói với Lỵ Á.
Lỵ Á sững sờ, mặc dù trong lòng đầy nghi ngờ nhưng vẫn lấy giấy bút cho nàng. Khắc Lôi Nhã nhanh chóng viết xong, nói với Lỵ Á: “Chúng ta đi trước. Các ngươi hãy cẩn thận trên đường đến thành Ni Á."
Dứt lời, Khắc Lôi Nhã xoay người ra cửa. Lỵ Á kinh ngạc nhìn lá thư trong tay, thấy bóng lưng Khắc Lôi Nhã sắp biến mất liền vội vàng hỏi: “Ta, chúng ta có thể gặp lại không?"
“Đến thành Ni Á đi. Sau này có lẽ sẽ có thể gặp nhau." Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng phất tay, bóng dáng nàng biến mất trong mắt hai tỷ đệ.
Mọi người trong sân thấy Khắc Lôi Nhã ra ngoài. Nàng cười với mọi người: “Đi thôi. Lên núi Mê Đồ."
Mọi người gật đầu, cùng đứng dậy đi theo Khắc Lôi Nhã.
Ra khỏi trấn mặt Ngõa Nhĩ Đa liền đen lại. Có ai đó có thể cho hắn biết tại sao tên tiểu bạch kiểm kia cũng đi theo không? Khắc Lôi Nhã cũng rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra. Tại sao Lãnh Lăng Vân lại tỏ vẻ yên tâm, thoải mái đi theo nàng?
“Lãnh, Lãnh Lăng Vân, ngươi muốn xử lý chuyện gì ở đây sao? Nếu không phải tới tìm ta về thần điện Quang Minh, vậy..." Những lời tiếp theo Khắc Lôi Nhã không nói ra.
Giọng âm dương quái khí của Ngõa Nhĩ Đa vang lên: “Nếu không phải đến tìm Khắc Lôi Nhã thì đi làm chuyện của ngươi đi, theo chúng ta làm gì?"
“Không phải đoàn Dong Binh Nguyên Bảo không có Mục Sư sao? Bây giờ ta chính thức trở thành một thành viên của đoàn Dong Binh Nguyên Bảo." Lãnh Lăng Vân mỉm cười, nói ra một câu khiến người ta chết đứng.
Ngõa Nhĩ Đa há hốc miệng, trợn to mắt giống như người bị treo cổ.
Sắc mặt của Khắc Lôi Nhã cũng rất đặc sắc. Đây là sao? Thánh tử đại nhân cao quý lại trở thành một thành viên của đoàn Dong Binh bọn họ? Đùa gì thế! Đợi đã nào! Khắc Lôi Nhã giật mình. Sao Lãnh Lăng Vân biết tên của đoàn Dong Binh Nguyên Bảo? Khắc Lôi Nhã quay đầu trừng Tạp Mễ Nhĩ. Tạp Mễ Nhĩ vẫn mỉm cười dịu dàng vô hại: “Đoàn trưởng, chuyện đoàn chúng ta không có Mục Sư thật khiến người ta đau đầu. Ngươi nghĩ xem, nếu bất kỳ ai xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà không được cứu trị kịp thời thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Khắc Lôi Nhã thấy Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười dịu dàng vô hại thì hiểu ra. Người này đã tự chủ trương nhận Lãnh Lăng Vân. Khắc Lôi Nhã nghĩ đến đây thì nhức đầu. Lãnh Lăng Vân và họ là người thuộc hai thế giới khác nhau, sao phải trộn vào nhau làm gì? Còn nữa, rốt cuộc mục đích của Lãnh Lăng Vân là gì? Sao hắn lại xuất hiện ở đây? Hắn không hề giải thích gì cả. Lãnh Lăng Vân nhìn vẻ mặt bối rối của Khắc Lôi Nhã, trong lòng có chút buồn cười. Sự tồn tại của mình khiến nàng đau đầu như vậy sao? Lãnh Lăng Vân nhớ tới giao ước với Huyên Huyên, đáy mắt hiện lên sự phức tạp. Tuy rằng hắn có chút hứng thú với Khắc Lôi Nhã nhưng chưa đủ để khiến hắn phải tìm hiểu nàng. Hắn không thể hiểu lời thỉnh cầu của Huyên Huyên. Một hài tử chưa hiểu chuyện như nó lại có thỉnh cầu vô lý như thế. Ánh mắt lo lắng sốt ruột khiến cho hắn không thể cự tuyệt được. Gần đây thần điện cũng không có chuyện lớn gì. Khi hắn ra khỏi cửa thần điện thì Giáo Hoàng gọi hắn lại.
“Ngươi đi tìm Khắc Lôi Nhã à?" Nụ cười bí ẩn của Giáo Hoàng vẫn còn in sâu trong lòng Lãnh Lăng Vân. Hắn gật đầu, không biết tại sao Giáo Hoàng lại biết.
“Ngươi đi đi. Chuyện của thần điện ngươi không phải lo. Nhiệm vụ của ngươi là đi theo
Khắc Lôi Nhã, giải thích với nàng." Giáo Hoàng ra một lệnh kỳ quái cho hắn.
“Tại sao? Tại sao hắn vào đoàn Dong Binh mà không được sự đồng ý của đoàn trưởng?" Ngõa Nhĩ Đa gào lên đầy khó chịu.
“Ta là phó đoàn." Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười ôn hòa, nhìn Ngõa Nhĩ Đa, nói rất nhẹ nhàng. Nhưng tia nguy hiểm trong mắt hắn khiến Ngõa Nhĩ Đa im miệng lập tức.
Ngõa Nhĩ Đa biết người tưởng như ôn hòa vô hại này là sát thủ, hơn nữa còn có bản lĩnh rất cao. Hắn không muốn đầu và thân chia lìa đôi ngả. Ngõa Nhĩ Đa tự giác ngậm miệng lại, lui sang một bên. Chỉ có một người có ý kiến. Những người khác không nói gì. Khắc Lôi Nhã dù có ý kiến trong lòng cũng không tiện nói ra.
Đoàn người lên đường. Mặt Ngõa Nhĩ Đa rất khó chịu. Còn Khắc Lôi Nhã thì khó chịu trong lòng.
“Ặc, ma thú!" Hồi lâu sau mọi người phát hiện được điều khác lạ. Càng đi về phía trước thì càng có nhiều ma thú tụ tập. Không xa trước mặt bọn họ là ma thú cấp thấp tụm năm tụm ba, không dám tiến lên. Đi thêm chút nữa là ma thú cao cấp hơn một chút. Càng đi thì ma thú càng nhiều, cấp bậc cũng càng cao.
Ánh mắt Khắc Lôi Nhã trầm xuống. Nàng hiểu những lời của thiếu niên kia đều là thật. “Rống!!" Phong Báo nổi giận, gầm một tiếng bởi vì nó thấy có quá nhiều ma thú cấp thấp đang chặn đường. Hành động của những ma thú cấp thấp này đã vũ nhục ma thú cấp bảy như nó.
Những ma thú cấp thấp kia vừa nghe tiếng rống giận dữ của Phong Báo thì run rẩy nhưng không có ý rời đi, chỉ run run nằm bất động trên đất.
Mọi người thấy một màn này thì đáy mắt hiện lên sự kinh ngạc. Rốt cuộc thần thú sắp ra đời trong đầm kia là gì? Nó có sức hấp dẫn mạnh đến nỗi những ma thú kia liều mạng giữ ở đây như vậy sao?
“Xem ra, hôm nay chúng ta được vận động rồi." Ngõa Nhĩ Đa nhướng mày, cười hì hì.
Tác giả :
Vô Tình Bảo Bảo