Tai Nạn May Mắn
Chương 11
Chuyện tình yêu của Lâm Thiên Vũ cùng Lư Phương Phỉ trong giới kinh doanh trang sức trở thành 1 giai thoại, ngày bọn họ kết hôn, rất nhiều thương nhân trong giới kinh doanh trnag sức tới, hoặc là những khách hàng trung thành với công ty bọn họ cũng rối rít chạy tới hôn lễ. Ai cũng muốn nhìn xem… lễ đường cha xứ giương mắt nhìn tận nửa giờ, phù dâu, phù rẻ giớ mới vội vã chạy tới, thở hồng hộc nói cho tất cả mọi người: chú rể, cô dâu mất tích!
Hôn lễ có rất nhiều loại: lãng mạn có , đẹp có , cảm động có , thậm chí điên cuồng cũng có bất quá hôn lễ của Lâm Thiên Vũ cùng Lư Phương Phỉ làm mọi người cười lớn, hai người đều mất tích. 2 nhà Lâm – Lư tìm một ngày một đêm cũng không có thấy bóng dáng của hai đứa con.
Cho đến ngày hôm sau, hai người mới trở lại biệt thự Lâm gia, trên người còn mặc lễ phục, vẻ mặt ngọt ngào hạnh phúc.
Con về phần hai người họ ngày đó đi nơi nào, dựa theo lời Lâm Thiên Vũ lời nói hôn lễ là chuyện của hai người, bọn họ cự tuyệt cho lời giải thích.
Hai nhà thấy bọn họ bình an trở về cũng không hỏi nhiều, con cháu tự có phúc của con cháu, chỉ cần cô dâu mới vui vẻ là được rồi.
Không lâu sau, cha mẹ hai nhà cha mẹ cùng nhau bay trở đi Mĩ còn Lư Phương Phỉ cũng chính thức đã trở thành bà chủ tiệm bánh ngọt hạnh phúc Vũ Phỉ, nàng thậm chí đem phòng làm việc của mình vào trong tiệm, không có việc gì thì sẽ bớt chút thời giờ thiết kế kim cương.
Cuộc sống trôi qua rất hạnh phúc.
Ngày ngày Lâm Thiên Vũ sau giờ làm đèu lái xe đến tiệm bánh ngọt, đẩy cửa ra thấy Lư Phương Phỉ đang xoa chiếc bụng bự,quảng cáo bánh ngọt.
“Phương tiểu thư! Đâ là loại bánh mới của tiệm bánh ngọt chúng tôi, cô có muốn mua về thử xem hay không? Tôi bớt cho cô 20 % ." Lư Phương Phỉ nụ cười ngọt ngào, giọng nói cũng ngọt vào lòng người đi.
Phương tiểu thư là khách quen của tiệm bánh, nàng nhìn nó và hỏi:
“Đây là mùi vị gì?"
“Đây là bánh ngọt tên 1 khắc rung động là tôi dùng Hương Thảo làm có bỏ thêm một chút hoa hồng."
“1 khắc rung động?" Khách quen cười cười.
“Bà chủ này, cô thật sự rất biết đặt tên, nơi này tất cả đồ ngọt đều có một cái tên rất dễ nghe, làm cho người ta nghe liền mua, tôi muốn hai phần, sẽ về ăn cùng chồng mình."
“Phương tiểu thư thật là một người vợ đảm." Lư Phương Phỉ cầm hai cái bánh, đi đến sau quầy gói đưa cho nàng.
Phương tiểu thư lại càng cười không khép miệng.
“Nói chi vậy! Lâm phu nhân mới là phu nhân tốt, hơn nữa có Lâm tiên sinh yêu thương như vậy, hạnh phúc này làm cho người ngoài ghen tỵ chết đi được! Lâm tiên sinh mỗi ngày đều tới đón cô về nhà." Nàng nhận bánh nhìn tháy Lâm Thiên Vũ phất phất tay.
“2 người cứ từ từ ngọt ngào đi, tôi đi trước."
Lâm Thiên Vũ mở cửa cho Phương tiểu thư ra ngoài, lập tức đi đến bên cạnh Lư Phương Phỉ cọ cọ cái mũi của nàng. (L: đừng nói anh cùng muốn ăn bánh…)
“Nhìn em bụng đã lớn như vậy, sắp tới ngày sinh còn không chịu nghỉ ngơi, anh không phải đã phải nhờ hai người đến giúp em sao?"
Lư Phương Phỉ nhìn hắn giả bộ tức giận, làm nũng hôn cằm của hắn.
“Người ta dự tính ngày sinh còn vài ngày nữa mà, bác sĩ cũng nói vận động đối với sinh con rất tốt, huống chi hàng ngày thấy những khách quen tới mua bánh, em thấy rất vui." Mỗi lần Lư Phương Phỉ làm nũng Lâm Thiên Vũ liền đầu hàng, lần nào phương pháp này cũng “dỗ" được chồng, làm cho Lư Phương Phỉ trong lòng cười trộm. Nàng đối với Lâm Thiên Vũ ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo hắn ghé tai đến.
Lư Phương Phỉ nhẹ giọng ghé vào tai hắn nói: “Cảm ơn anh Thiên Vũ, cám ơn anh đã cho em hạnh phúc như vậy…"
“Không.. anh thấy mình làm còn chưa đủ." Lâm Thiên Vũ đột nhiên nghiêm trang nói
“Anh còn có một việc còn chưa hoàn thành, anh dẫn em tới chỗ này."
“Đi nơi nào?" Lư Phương Phỉ cảm thấy đoạn đối thoại này hình như quen tai.
“Lại là 1 ngạc nhiên nữa ?" Nàng nở nụ cười bởi vì câu trả lời của Lâm Thiên Vũ vẫn là:
“Đi cùng anh sẽ biết."
Kể từ sau khi kết hôn Lư Phương Phỉ cũng rất ít khi tới công ty, hay công việc ở đó! Lâm Thiên Vũ cũng trở về tập đoàn của gia đình. Nàng mỗi ngày sẽ ở tiệm bánh Vũ Phỉ bận rộn, đây là ước mơ tha thiết của nàng, đơn giản lại ngọt ngào.
Mấy ngày này cũng không ít sự việc nhỏ xen vào, 1 trong số đó là về chuyện của Chu Á Ninh .Ngày đó Chu Á Ninh xuất hiện ở trong tiệm Lư Phương Phỉ từ phòng bếp đi ra, thấy nàng đến mặt hơicười cười.
Lư Phương Phỉ mời Chu Á Ninh thưởng thức món đồ ngọt nàng mới ra lò, sau đó liền nghe Chu Á Ninh nói 1 loạt lời lung tung, đủ thứ chuyện.
Chu Á Ninh nói: nàng không tin vào tình yêu, cái gọi 1 túp lều tranh 2 trái tim vàng kỳ thật đều là lừa gạt kẻ ngốc, chỉ có tiền mới khiến cho nàng có hạnh phúc, cùng cảm giác an toàn. Nàng thừa nhận mình trước kia đã làm sai, nhưng là nàng đã bắt đầu thử đi tìm tình yêu hạnh phúc.
Lúc ấy Lư Phương Phỉ một mực yên lặng nghe nàng nói chuyện, hai người ngồi trong tiệm hồi lâu. Về sau lúc Chu Á Ninh ra yêu cầu Lư Phương Phỉ đừng đem chuyện của nàng nói cho Lâm Thiên Vũ, cũng chúc nàng hạnh phúc lâu bền.
Hạnh phúc rốt cuộc là cái gì?
Ngồi ở trên xe Lư Phương Phỉ hồi tưởng lời nói của Chu Á Ninh, nàng cảm thấy với mỗi người định nghĩa nhạnh phúc là không giống nhau, mà hạnh phúc của nàng đã trong tay nàng.
Lâm Thiên Vũ dừng xe lại kéo Lư Phương Phỉ đi vào một tòa nhà lớn. Lư Phương Phỉ đương nhiên nhận ra chỗ này. Cho này là phòng đấu giá. Nàng có chút không hiểu kéo tay Lâm Thiên Vũ. (L: ko lẽ đấu giá chị, hay đấu giá anh ấy…)
“Tới nơi này làm gì?"
“Đương nhiên là tới mua đồ." Lâm Thiên Vũ ôm vai Lư Phương Phỉ đi vào hội trường. Đi vào đại sảnh, Lâm Thiên Vũ lấy ra thư mời, hai người tìm chỗ ít người để ý ngồi xuống. (L: trộm hả, mà cần ít người nhìn…
Trong hội trường đã có không ít người tới đấu giá, rất nhiều người đều là người quen trong giới kim cương thấy nàng đến, mọi người chào hỏi.
Một lát sau người bán đấu giá đi lên đài, đèn chiếu trên sân khấu, tất cả mọi người an tĩnh lại. Chủ trì cuộc bán đấu giá là người đàn ông trung niên có nhiều kinh nghiệm,. Nói 1 hồi giới thiệu, chào hỏi làm cho không khí trong hội trường rất vui vẻ, thoải mái. Nghe hắn giới thiệu buổi bán đấu giá này dành riêng cho các sản phẩm có kim cương. Lư Phương Phỉ không hiểu, suy nghĩ một chút chẳng lẽ là Lâm Thiên Vũ muốn cho nàng đến học tập kinh nghiệm thiết kế
Nàng kéo tay Lâm Thiên Vũ, nhỏ giọng hỏi
“Anh muốn đầu tư gì sao?"
Những năm gần đây, việc đầu tư vào buôn bán trnag sức kim cương rất nóng hổi! Rất nhiều tác phẩm đắt giá đều bị những người thích sưu tầm thu mua, một phần là thích nhưng phần lớn là dùng để đầu tư.
“Trò hay còn ở phía sau." Lâm Thiên Vũ cười không nói, ý bảo nàng chớ thất thần.
Lư Phương Phỉ lớn bụng ngồi lâu sẽ rất mệt mỏi, nàng điều chỉnh tư thế ngồi, tựa đầu dựa trên vai chồng, sắp tới ngày sinh, nên toàn than như không có sức lức vậy! Nhưng Lâm Thiên Vũ dẫn nàng tới chắc có lí lẽ của anh ấy.
Lư Phương Phỉ đã nửa mê nửa tỉnh chỉ nghe trên kia người chủ trì bán đấu giá sư diễn giải:
“Đâ là tác phẩm lcủa công ty kim cương Vũ Phỉ do nhà thiết kế Lư Phương Phỉ vì chồng mà thiết kế tác phẩm, 10 năm chân tình."
Lư Phương Phỉ giật mình ngồi dậy, trợn to mắt nhìn trên đúng là “10 năm chân tình" .
Nó tại sao lại ở đây! Không phải là bị người mua đi rồi ư?
Lư Phương Phỉ vừa quay đầu lại, thấy Lâm Thiên Vũ tươi cười đắc ý nàng rốt cuộc hiểu rõ.
“Thiên Vũ…" Thanh âm của nàng có chút nghẹn ngào, nam nhân này mang nàng tới nơi này, rõ ràng chỉ là vì sợi dây chuyền này !
Đã bắt đầu ra giá, Lâm Thiên Vũ chỉ là lẳng lặng nhìn trên đài, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Lư Phương Phỉ mà trong lòng hắn rất thỏa mãn, đối với hắn mà nói nhìn người mình yêu mến hạnh phúc, đây mới thực sự là hạnh phúc.
“Hai ngàn một trăm vạn…"
“Hai ngàn năm trăm vạn…"
“Ba trăm ngàn…"
Tựa hồ có không ít người hứng thú đối với sợi dây chuyền này, chủ trì cũng cười không khép miệng, tiếp tục nói
“Sợi dây chuyền này do nhà thiết kế Lư Phương Phỉ tặng cho quỹ từ thiện, mọi tiền thư được toàn bộ cứu trợ cho trẻ em không nơi nương tựa, lúc ấy người mua lại vì bị tấm lòng lương thiện của Lư Phương Phỉ làm cảm động, cũng vì tình yêu của nàng cảm động…"
Giá tiền vẫn còn ở tăng, đã nhảy lên ba nghìn sáu trăm vạn.
Lâm Thiên Vũ rốt cục giơ thẻ, cao giọng hô
“Năm ngàn vạn."
Hắn nói vừa dứt, xung quanh xôn xao, bốn phía truyền đến tiếng nghị luận.
Năm ngàn vạn đã xem như giá quá cao, dù cho bốn phía đang bàn luận những cũng không có ai giơ tiếp, người bán đấu giá đếm ngược 3 2 1 rốt cục một búa chốt giá.
“Dây chuyền 10 năm chân tình đã thuộc vè anh Lâm Thiên Vũ."
Lâm Thiên Vũ lôi kéo Lư Phương Phỉ đang há mồm, trợn mắt đứng lên, hắn nói ra:
“Tôi có thể mang theo cợ mình lên đó được không?"
“Đương nhiên có thể."
Một tràng tiếng vỗ tay, Lâm Thiên Vũ dẫn Lư Phương Phỉ lên đài, hắn tiếp nhận cái hộp, chiếc dây vẫn lóng lánh như vậy.
Lâm Thiên Vũ cúi đầu phát hiện Lư Phương Phỉ đã khóc sướt mướt, hắn cười hôn lên giọt lệ của nàng, tự mình đeo dây chuyền, ôn nhu nói nhỏ bên tai nàng:
“Anh tìm sợi dây chuyền này đã lâu, em không biết sợi dây chuyền này đối với anh rất ý nghĩa sao? nó chính là bằng chứng cho 10 năm tình cảm của, cũng là đánh dấu 1 khởi đầu mới sau 10 năm của chúng ta! Tình yêu của chúng ta không chỉ có 10 năm, 20 năm, 30 năm… thiên trường địa cửu, đến chết không thay lòng." (Liên ta : cũng oà lên, hạnh phúc quá… ta cũng ước được như vậy)
Lâm Thiên Vũ thổ lộ lòng mình làm cho tất cả mọi người cảm đông. Lư Phương Phỉ liên tục vùi ở trước ngực của chồng khóc, cảm động… rất cảm động.
Lư Phương Phỉ đột nhiên dưới bụng đau . “ai da" một tiếng, cũng cảm giác được dưới chân có nước theo bắp đùi chảy xuống…
“Làm sao vậy? Phương Phỉ!" Lâm Thiên Vũ thấy nàng vẻ mặt thống khổ, vội vàng hỏi.
“Em… sợ là… sắp… sinh…"
Nàng còn chưa nói hết, Lâm Thiên Vũ liền một tay ôm lấy vợ mình ra bên ngoài chạy như điên.
Trong hội trường vẫn bâng khuâng về đôi vợ chồng này không thôi!
Từ khi biết lái xe tới giờ Lâm Thiên Vũ cũng chưa bao giờ lái nhanh như vậy, hắn dùng tốc độ nhanh nhất lái xe tới bệnh viện.
Tới bệnh viện bác sĩ thấy Lâm Thiên Vũ ôm Lư Phương Phỉ chạy tới, liền đẩy nàng tới phòng cấp cứu, còn Lâm Thiên Vũ hết lần này đến lần khác yêu cầu hắn cũng muốn theo vào phòng sinh.
Trước kia vẫn cho là sinh con thì đau đớn nhất là người phụ nữ. Nhưng giờ khắc này Lâm Thiên Vũ cho rằng người chồng cũng đau không kém.
Lư Phương Phỉ nằm ở đó, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, thống khổ kêu. Lâm Thiên Vũ thì lo lắng đầu đầy mồ hôi, nắm chặt tay của vợ, thủ thỉ an ủi
“Phương Phỉ, em làtuyệt nhất , em là người mẹ giỏi nhất trên thế giới cũng là người vợ yêu dấu nhất của anh…"
Lư Phương Phỉ căn bản không nghe thấy lời hắn nói, nàng giống như đang hôn mê, bên cạnh bác sĩ liên tục khích lệ nàng dùng sức. Nàng cũng chỉ có một ý nghĩ… dùng sức… không ngừng dùng sức…
Lâm Thiên Vũ tựa hồ muốn đem toàn bộ tâm tình nói ra, hắn liên tục canh giữ bên Lư Phương Phỉ
Nói cho nàng biết…..Hắn yêu nàng
Nói cho nàng biết…. nàng phải cố gắng lên, nhìn thấy nàng như vậy làm cho tim hắn đau đớn không thôi.
Lư Phương Phỉ hung hăng bắt lấy tay Lâm Thiên Vũ tay, móng tay của nàng như cào vào da của Lâm Thiên Vũ vừa thành 1 vết cào;
Vừa dùng lực bác sĩ đã nói : đầu đứa bé đã ra…, tiếp tục cố gắng lên!
Lại vừa dùng lực chỉ nghe “Oa oa" một tiếng nỉ non.
Nghe được tiếng khóc nỉ non kia Lâm Thiên Vũ quả thực không cách nào hình dung tâm tình của mình, nước mắt của hắn đột nhiên rơi xuống .Không phải là cảm động… không phải là cao hứng.. mà là nước mắt hạnh phúc.
Hắn cúi đầu xuống hôn Lư Phương Phỉ, nước mắt rơi vào bờ môi của bọn thật lâu không nói gì.
“Thiên Vũ là con trai hay con gái?"
Lâm Thiên Vũ cười lắc đầu
“Đều không quan trọng! Thật xin lỗi, để cho vợ chịu khổ rồi, chúng ta về sau sẽ không có con nữa, có anh chính là hạnh phúc lớn nhất của anh rồi."
“Vâng! Tất cả nghe theo anh! Anh cũng là hạnh phúc lớn nhất của đời em."
Hôn lễ có rất nhiều loại: lãng mạn có , đẹp có , cảm động có , thậm chí điên cuồng cũng có bất quá hôn lễ của Lâm Thiên Vũ cùng Lư Phương Phỉ làm mọi người cười lớn, hai người đều mất tích. 2 nhà Lâm – Lư tìm một ngày một đêm cũng không có thấy bóng dáng của hai đứa con.
Cho đến ngày hôm sau, hai người mới trở lại biệt thự Lâm gia, trên người còn mặc lễ phục, vẻ mặt ngọt ngào hạnh phúc.
Con về phần hai người họ ngày đó đi nơi nào, dựa theo lời Lâm Thiên Vũ lời nói hôn lễ là chuyện của hai người, bọn họ cự tuyệt cho lời giải thích.
Hai nhà thấy bọn họ bình an trở về cũng không hỏi nhiều, con cháu tự có phúc của con cháu, chỉ cần cô dâu mới vui vẻ là được rồi.
Không lâu sau, cha mẹ hai nhà cha mẹ cùng nhau bay trở đi Mĩ còn Lư Phương Phỉ cũng chính thức đã trở thành bà chủ tiệm bánh ngọt hạnh phúc Vũ Phỉ, nàng thậm chí đem phòng làm việc của mình vào trong tiệm, không có việc gì thì sẽ bớt chút thời giờ thiết kế kim cương.
Cuộc sống trôi qua rất hạnh phúc.
Ngày ngày Lâm Thiên Vũ sau giờ làm đèu lái xe đến tiệm bánh ngọt, đẩy cửa ra thấy Lư Phương Phỉ đang xoa chiếc bụng bự,quảng cáo bánh ngọt.
“Phương tiểu thư! Đâ là loại bánh mới của tiệm bánh ngọt chúng tôi, cô có muốn mua về thử xem hay không? Tôi bớt cho cô 20 % ." Lư Phương Phỉ nụ cười ngọt ngào, giọng nói cũng ngọt vào lòng người đi.
Phương tiểu thư là khách quen của tiệm bánh, nàng nhìn nó và hỏi:
“Đây là mùi vị gì?"
“Đây là bánh ngọt tên 1 khắc rung động là tôi dùng Hương Thảo làm có bỏ thêm một chút hoa hồng."
“1 khắc rung động?" Khách quen cười cười.
“Bà chủ này, cô thật sự rất biết đặt tên, nơi này tất cả đồ ngọt đều có một cái tên rất dễ nghe, làm cho người ta nghe liền mua, tôi muốn hai phần, sẽ về ăn cùng chồng mình."
“Phương tiểu thư thật là một người vợ đảm." Lư Phương Phỉ cầm hai cái bánh, đi đến sau quầy gói đưa cho nàng.
Phương tiểu thư lại càng cười không khép miệng.
“Nói chi vậy! Lâm phu nhân mới là phu nhân tốt, hơn nữa có Lâm tiên sinh yêu thương như vậy, hạnh phúc này làm cho người ngoài ghen tỵ chết đi được! Lâm tiên sinh mỗi ngày đều tới đón cô về nhà." Nàng nhận bánh nhìn tháy Lâm Thiên Vũ phất phất tay.
“2 người cứ từ từ ngọt ngào đi, tôi đi trước."
Lâm Thiên Vũ mở cửa cho Phương tiểu thư ra ngoài, lập tức đi đến bên cạnh Lư Phương Phỉ cọ cọ cái mũi của nàng. (L: đừng nói anh cùng muốn ăn bánh…)
“Nhìn em bụng đã lớn như vậy, sắp tới ngày sinh còn không chịu nghỉ ngơi, anh không phải đã phải nhờ hai người đến giúp em sao?"
Lư Phương Phỉ nhìn hắn giả bộ tức giận, làm nũng hôn cằm của hắn.
“Người ta dự tính ngày sinh còn vài ngày nữa mà, bác sĩ cũng nói vận động đối với sinh con rất tốt, huống chi hàng ngày thấy những khách quen tới mua bánh, em thấy rất vui." Mỗi lần Lư Phương Phỉ làm nũng Lâm Thiên Vũ liền đầu hàng, lần nào phương pháp này cũng “dỗ" được chồng, làm cho Lư Phương Phỉ trong lòng cười trộm. Nàng đối với Lâm Thiên Vũ ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo hắn ghé tai đến.
Lư Phương Phỉ nhẹ giọng ghé vào tai hắn nói: “Cảm ơn anh Thiên Vũ, cám ơn anh đã cho em hạnh phúc như vậy…"
“Không.. anh thấy mình làm còn chưa đủ." Lâm Thiên Vũ đột nhiên nghiêm trang nói
“Anh còn có một việc còn chưa hoàn thành, anh dẫn em tới chỗ này."
“Đi nơi nào?" Lư Phương Phỉ cảm thấy đoạn đối thoại này hình như quen tai.
“Lại là 1 ngạc nhiên nữa ?" Nàng nở nụ cười bởi vì câu trả lời của Lâm Thiên Vũ vẫn là:
“Đi cùng anh sẽ biết."
Kể từ sau khi kết hôn Lư Phương Phỉ cũng rất ít khi tới công ty, hay công việc ở đó! Lâm Thiên Vũ cũng trở về tập đoàn của gia đình. Nàng mỗi ngày sẽ ở tiệm bánh Vũ Phỉ bận rộn, đây là ước mơ tha thiết của nàng, đơn giản lại ngọt ngào.
Mấy ngày này cũng không ít sự việc nhỏ xen vào, 1 trong số đó là về chuyện của Chu Á Ninh .Ngày đó Chu Á Ninh xuất hiện ở trong tiệm Lư Phương Phỉ từ phòng bếp đi ra, thấy nàng đến mặt hơicười cười.
Lư Phương Phỉ mời Chu Á Ninh thưởng thức món đồ ngọt nàng mới ra lò, sau đó liền nghe Chu Á Ninh nói 1 loạt lời lung tung, đủ thứ chuyện.
Chu Á Ninh nói: nàng không tin vào tình yêu, cái gọi 1 túp lều tranh 2 trái tim vàng kỳ thật đều là lừa gạt kẻ ngốc, chỉ có tiền mới khiến cho nàng có hạnh phúc, cùng cảm giác an toàn. Nàng thừa nhận mình trước kia đã làm sai, nhưng là nàng đã bắt đầu thử đi tìm tình yêu hạnh phúc.
Lúc ấy Lư Phương Phỉ một mực yên lặng nghe nàng nói chuyện, hai người ngồi trong tiệm hồi lâu. Về sau lúc Chu Á Ninh ra yêu cầu Lư Phương Phỉ đừng đem chuyện của nàng nói cho Lâm Thiên Vũ, cũng chúc nàng hạnh phúc lâu bền.
Hạnh phúc rốt cuộc là cái gì?
Ngồi ở trên xe Lư Phương Phỉ hồi tưởng lời nói của Chu Á Ninh, nàng cảm thấy với mỗi người định nghĩa nhạnh phúc là không giống nhau, mà hạnh phúc của nàng đã trong tay nàng.
Lâm Thiên Vũ dừng xe lại kéo Lư Phương Phỉ đi vào một tòa nhà lớn. Lư Phương Phỉ đương nhiên nhận ra chỗ này. Cho này là phòng đấu giá. Nàng có chút không hiểu kéo tay Lâm Thiên Vũ. (L: ko lẽ đấu giá chị, hay đấu giá anh ấy…)
“Tới nơi này làm gì?"
“Đương nhiên là tới mua đồ." Lâm Thiên Vũ ôm vai Lư Phương Phỉ đi vào hội trường. Đi vào đại sảnh, Lâm Thiên Vũ lấy ra thư mời, hai người tìm chỗ ít người để ý ngồi xuống. (L: trộm hả, mà cần ít người nhìn…
Trong hội trường đã có không ít người tới đấu giá, rất nhiều người đều là người quen trong giới kim cương thấy nàng đến, mọi người chào hỏi.
Một lát sau người bán đấu giá đi lên đài, đèn chiếu trên sân khấu, tất cả mọi người an tĩnh lại. Chủ trì cuộc bán đấu giá là người đàn ông trung niên có nhiều kinh nghiệm,. Nói 1 hồi giới thiệu, chào hỏi làm cho không khí trong hội trường rất vui vẻ, thoải mái. Nghe hắn giới thiệu buổi bán đấu giá này dành riêng cho các sản phẩm có kim cương. Lư Phương Phỉ không hiểu, suy nghĩ một chút chẳng lẽ là Lâm Thiên Vũ muốn cho nàng đến học tập kinh nghiệm thiết kế
Nàng kéo tay Lâm Thiên Vũ, nhỏ giọng hỏi
“Anh muốn đầu tư gì sao?"
Những năm gần đây, việc đầu tư vào buôn bán trnag sức kim cương rất nóng hổi! Rất nhiều tác phẩm đắt giá đều bị những người thích sưu tầm thu mua, một phần là thích nhưng phần lớn là dùng để đầu tư.
“Trò hay còn ở phía sau." Lâm Thiên Vũ cười không nói, ý bảo nàng chớ thất thần.
Lư Phương Phỉ lớn bụng ngồi lâu sẽ rất mệt mỏi, nàng điều chỉnh tư thế ngồi, tựa đầu dựa trên vai chồng, sắp tới ngày sinh, nên toàn than như không có sức lức vậy! Nhưng Lâm Thiên Vũ dẫn nàng tới chắc có lí lẽ của anh ấy.
Lư Phương Phỉ đã nửa mê nửa tỉnh chỉ nghe trên kia người chủ trì bán đấu giá sư diễn giải:
“Đâ là tác phẩm lcủa công ty kim cương Vũ Phỉ do nhà thiết kế Lư Phương Phỉ vì chồng mà thiết kế tác phẩm, 10 năm chân tình."
Lư Phương Phỉ giật mình ngồi dậy, trợn to mắt nhìn trên đúng là “10 năm chân tình" .
Nó tại sao lại ở đây! Không phải là bị người mua đi rồi ư?
Lư Phương Phỉ vừa quay đầu lại, thấy Lâm Thiên Vũ tươi cười đắc ý nàng rốt cuộc hiểu rõ.
“Thiên Vũ…" Thanh âm của nàng có chút nghẹn ngào, nam nhân này mang nàng tới nơi này, rõ ràng chỉ là vì sợi dây chuyền này !
Đã bắt đầu ra giá, Lâm Thiên Vũ chỉ là lẳng lặng nhìn trên đài, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Lư Phương Phỉ mà trong lòng hắn rất thỏa mãn, đối với hắn mà nói nhìn người mình yêu mến hạnh phúc, đây mới thực sự là hạnh phúc.
“Hai ngàn một trăm vạn…"
“Hai ngàn năm trăm vạn…"
“Ba trăm ngàn…"
Tựa hồ có không ít người hứng thú đối với sợi dây chuyền này, chủ trì cũng cười không khép miệng, tiếp tục nói
“Sợi dây chuyền này do nhà thiết kế Lư Phương Phỉ tặng cho quỹ từ thiện, mọi tiền thư được toàn bộ cứu trợ cho trẻ em không nơi nương tựa, lúc ấy người mua lại vì bị tấm lòng lương thiện của Lư Phương Phỉ làm cảm động, cũng vì tình yêu của nàng cảm động…"
Giá tiền vẫn còn ở tăng, đã nhảy lên ba nghìn sáu trăm vạn.
Lâm Thiên Vũ rốt cục giơ thẻ, cao giọng hô
“Năm ngàn vạn."
Hắn nói vừa dứt, xung quanh xôn xao, bốn phía truyền đến tiếng nghị luận.
Năm ngàn vạn đã xem như giá quá cao, dù cho bốn phía đang bàn luận những cũng không có ai giơ tiếp, người bán đấu giá đếm ngược 3 2 1 rốt cục một búa chốt giá.
“Dây chuyền 10 năm chân tình đã thuộc vè anh Lâm Thiên Vũ."
Lâm Thiên Vũ lôi kéo Lư Phương Phỉ đang há mồm, trợn mắt đứng lên, hắn nói ra:
“Tôi có thể mang theo cợ mình lên đó được không?"
“Đương nhiên có thể."
Một tràng tiếng vỗ tay, Lâm Thiên Vũ dẫn Lư Phương Phỉ lên đài, hắn tiếp nhận cái hộp, chiếc dây vẫn lóng lánh như vậy.
Lâm Thiên Vũ cúi đầu phát hiện Lư Phương Phỉ đã khóc sướt mướt, hắn cười hôn lên giọt lệ của nàng, tự mình đeo dây chuyền, ôn nhu nói nhỏ bên tai nàng:
“Anh tìm sợi dây chuyền này đã lâu, em không biết sợi dây chuyền này đối với anh rất ý nghĩa sao? nó chính là bằng chứng cho 10 năm tình cảm của, cũng là đánh dấu 1 khởi đầu mới sau 10 năm của chúng ta! Tình yêu của chúng ta không chỉ có 10 năm, 20 năm, 30 năm… thiên trường địa cửu, đến chết không thay lòng." (Liên ta : cũng oà lên, hạnh phúc quá… ta cũng ước được như vậy)
Lâm Thiên Vũ thổ lộ lòng mình làm cho tất cả mọi người cảm đông. Lư Phương Phỉ liên tục vùi ở trước ngực của chồng khóc, cảm động… rất cảm động.
Lư Phương Phỉ đột nhiên dưới bụng đau . “ai da" một tiếng, cũng cảm giác được dưới chân có nước theo bắp đùi chảy xuống…
“Làm sao vậy? Phương Phỉ!" Lâm Thiên Vũ thấy nàng vẻ mặt thống khổ, vội vàng hỏi.
“Em… sợ là… sắp… sinh…"
Nàng còn chưa nói hết, Lâm Thiên Vũ liền một tay ôm lấy vợ mình ra bên ngoài chạy như điên.
Trong hội trường vẫn bâng khuâng về đôi vợ chồng này không thôi!
Từ khi biết lái xe tới giờ Lâm Thiên Vũ cũng chưa bao giờ lái nhanh như vậy, hắn dùng tốc độ nhanh nhất lái xe tới bệnh viện.
Tới bệnh viện bác sĩ thấy Lâm Thiên Vũ ôm Lư Phương Phỉ chạy tới, liền đẩy nàng tới phòng cấp cứu, còn Lâm Thiên Vũ hết lần này đến lần khác yêu cầu hắn cũng muốn theo vào phòng sinh.
Trước kia vẫn cho là sinh con thì đau đớn nhất là người phụ nữ. Nhưng giờ khắc này Lâm Thiên Vũ cho rằng người chồng cũng đau không kém.
Lư Phương Phỉ nằm ở đó, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, thống khổ kêu. Lâm Thiên Vũ thì lo lắng đầu đầy mồ hôi, nắm chặt tay của vợ, thủ thỉ an ủi
“Phương Phỉ, em làtuyệt nhất , em là người mẹ giỏi nhất trên thế giới cũng là người vợ yêu dấu nhất của anh…"
Lư Phương Phỉ căn bản không nghe thấy lời hắn nói, nàng giống như đang hôn mê, bên cạnh bác sĩ liên tục khích lệ nàng dùng sức. Nàng cũng chỉ có một ý nghĩ… dùng sức… không ngừng dùng sức…
Lâm Thiên Vũ tựa hồ muốn đem toàn bộ tâm tình nói ra, hắn liên tục canh giữ bên Lư Phương Phỉ
Nói cho nàng biết…..Hắn yêu nàng
Nói cho nàng biết…. nàng phải cố gắng lên, nhìn thấy nàng như vậy làm cho tim hắn đau đớn không thôi.
Lư Phương Phỉ hung hăng bắt lấy tay Lâm Thiên Vũ tay, móng tay của nàng như cào vào da của Lâm Thiên Vũ vừa thành 1 vết cào;
Vừa dùng lực bác sĩ đã nói : đầu đứa bé đã ra…, tiếp tục cố gắng lên!
Lại vừa dùng lực chỉ nghe “Oa oa" một tiếng nỉ non.
Nghe được tiếng khóc nỉ non kia Lâm Thiên Vũ quả thực không cách nào hình dung tâm tình của mình, nước mắt của hắn đột nhiên rơi xuống .Không phải là cảm động… không phải là cao hứng.. mà là nước mắt hạnh phúc.
Hắn cúi đầu xuống hôn Lư Phương Phỉ, nước mắt rơi vào bờ môi của bọn thật lâu không nói gì.
“Thiên Vũ là con trai hay con gái?"
Lâm Thiên Vũ cười lắc đầu
“Đều không quan trọng! Thật xin lỗi, để cho vợ chịu khổ rồi, chúng ta về sau sẽ không có con nữa, có anh chính là hạnh phúc lớn nhất của anh rồi."
“Vâng! Tất cả nghe theo anh! Anh cũng là hạnh phúc lớn nhất của đời em."
Tác giả :
Phong Tiểu Miêu